Chương 140: Tôi nói hay là anh nói
“Vợ à, không phải vợ định đày anh làm bảo vệ thật đó chứ?”
Tuy Lâm Phi đã tỉnh táo lại nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.
Mặc dù bây giờ Lâm Phi được tiếng là trợ lý phòng hành chính, nhưng làm công việc chẳng khác bảo vệ là mấy, thậm chí khi những nhân viên nữ trong phòng đều nói đùa Lâm Phi là bảo vệ, Lâm Phi cũng vui vẻ đón nhận.
Có thể thấy, Lâm Phi không phải người để tâm tới hư danh. Phó tổng giám đốc gì đó, chỉ là Lâm Phi tán gẫu với Mộ San San mà thôi. Trong suy nghĩ của Lâm Phi, phó tổng giám đốc chẳng thể nào thoải mái và dễ chịu như bảo vệ.
Mỗi ngày đi làm đều có một đám đồng nghiệp xinh đẹp vây quanh đợi hắn chọc ghẹo. Lâm Phi thực sự không nghĩ ra còn có chức vụ nào có thể phù hợp với khẩu vị của hắn hơn trợ lý phòng hành chính.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Mộ San San, rõ ràng không phải nói đùa, rõ ràng cô không muốn Lâm Phi tiếp tục ở lại phòng hành chính nên ngay cả việc điều hắn đi đâu cũng nghĩ ổn thỏa cả rồi.
“Hiện giờ, tuy anh là trợ lý phòng hành chính tổng hợp nhưng công việc lại chẳng khác gì bảo vệ. Sắp tới đây, tôi chuẩn bị chỉnh đốn lại các bộ phận của công ty, xử lý một số nhân viên ăn không ngồi rồi. Phòng bảo vệ an ninh mới là nơi bảo vệ nên tới.”
Cho dù Lâm Phi nghĩ thế nào, Mộ San San cũng đã quyết định rồi. Mộ San San lạnh lùng gửi cho Lâm Phi tối hậu thư.
Ý của Mộ San San rất rõ ràng, cô phải chỉnh đốn lại nhân viên rảnh việc, cái gọi là chỉnh đốn không nằm ngoài sa thải. Hiện tại, trợ lý hành chính Lâm Phi chính là một người ăn không ngồi rồi, nếu như để hắn tiếp tục ở lại công ty thì chỉ có thể điều sang phòng bảo vệ an ninh, làm một bảo vệ hờ. Nếu như Lâm Phi kiên quyết muốn ở lại công ty, đương nhiên Mộ San San cũng phải chỉnh đốn cả hắn.
Bị chính vợ mình khai trừ cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Nhất là khi Lâm Phi đã quen tới tập đoàn Mộ Thị làm việc, nếu như bị sa thải, ít nhiều hắn cũng sẽ có chút không quen.
Đã quen ra vào tòa Vọng Nguyệt nên Lâm Phi thực sự không chắc hắn còn có đủ dũng khí tiếp tục bày sạp bán rong ở Thiên Kiều nữa không.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là nếu như rời khỏi công ty, Lâm Phi sẽ không thể nào thỏa thích ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp trẻ trung trong tập đoàn Mộ Thị.
Trong khi đó mặc dù làm một bảo vệ hờ không tự do như trợ lý phòng hành chính nhưng còn có thể ở lại công ty, không cần quay về Thiên Kiều làm lại nghề cũ.
“Tôi không bảo anh tới phòng bảo vệ an ninh làm bảo vệ bình thường. Chắc anh cũng còn nhớ, lần trước Cát Huy dẫn người tới công ty gây chuyện, sau khi hắn bị sa thải, vị trí phó phòng bảo vệ an ninh vẫn để trống. Tạm thời tôi chưa tìm được người phù hợp nên mới định cử anh làm phó phòng. Nếu như anh không muốn bị tôi coi thường mãi như thế thì thể hiện một chút bản lĩnh đi.”
Thấy Lâm Phi trầm tư không nói, Mộ San San tung một quả bom nặng, lại không quên kích thích Lâm Phi.
“Phó phòng bảo vệ an ninh, chắc cũng được tính là lãnh đạo chứ nhỉ?”
Lâm Phi không ngờ cô vợ này lại sắp xếp cho hắn chức vụ như vậy nên trong lòng có hơi cảm động nhưng hắn cũng không quên tranh giành cho bản thân nhiều lợi ích hơn.
“Các hội nghị lớn nhỏ của công ty, chỉ cần anh muốn đều có thể tham gia.”
Quả thực, phó phòng bảo vệ an ninh đã là lãnh đạo cao cấp của công ty rồi, hơn nữa Lâm Phi là chồng tổng giám đốc, con rể chủ tịch, tất cả hội nghị của tập đoàn Mộ Thị Lâm Phi đương nhiên có thể tham gia.
“Nếu như đã là lãnh đạo cao cấp của công ty, dù thế nào cũng phải điều cho anh dăm bảy cô thư ký chứ.”
Đây mới là điều mà Lâm Phi thực sự quan tâm, cho dù Mộ San San có châm chọc mỉa mai, Lâm Phi cũng sẽ không quan tâm.
Những năm ở nước ngoài, Lâm Phi sớm đã quen với thói đời, bản lĩnh của hắn cũng sớm đã giấu tận sâu trong xương tủy, lúc bình thường có lẽ không thể hiện ra nhưng lúc thực sự cần thiết nhất định sẽ tỏa ra những tia sáng mãnh liệt nhất.
Nếu như đã không còn cách ở lại phòng hành chính tổng hợp cũng không thể đến phòng thư ký của Mộ San San, vậy thì Lâm Phi chỉ đành đi dùng cách khác, tuyển dăm bảy cô thư ký nuôi trong văn phòng, chuyện khác thì không nói, nuôi bổ mắt là đủ rồi.
Bận thì moa moa, rảnh thì…
…….
“Lâm Phi, sao hôm nay anh lại tới muộn rồi, tôi thấy tháng này anh không muốn nhận lương tháng này nữa đúng không.”
Bị Mộ San San đánh đuổi ra khỏi văn phòng, vừa đi phòng khu vực làm việc của phòng hành chính, Lâm Phi liền bị Tiêu Y Na chặn lại.
Chiếc váy đuôi cá dài màu đỏ hoa bó sát càng tôn thêm vẻ đẹp gợi cảm của Tiêu Y Na. Đường viền xẻ tà nhẹ để lộ đôi chân nhỏ nhắn trắng hồng, khuôn mặt xinh xắn được trang điểm nhẹ nhàng. Thậm chí hắn còn có thể ngửi được mùi nước hoa phảng phất, Tiêu Y Na hôm nay đoan trang tới mức tỏa sáng trước mắt Lâm Phi.
“Tiểu Na Na, trang điểm xinh đẹp như vậy, chắc không phải cô biết chuyện tôi lên phó phòng nên muốn dụ dỗ tôi chứ. Tôi phải nói cô biết, tôi đây tuyệt đối không phải là người tùy tiện. Đừng tưởng rằng cô ăn diện một chút là tôi sẽ không nhịn được xử cô. Ít ra cô cũng phải tới khách sạn đặt phòng trước chứ.”
Mộ San San đã đưa ra phán quyết cuối cùng, Lâm Phi sắp phải rời khỏi phòng hành chính tổng hợp nên đương nhiên phải tranh thủ thời gian ghẹo gái, tránh để sau này hắn chuyển đi, đồng nghiệp nữ trong phòng đều quên mất hắn.
“Phó phòng? Các chị em dừng tay, trợ lý Lâm của chúng ta lại sắp làm phó phòng rồi. Các cô nói xem, chuyện vui thế này, phó phòng Lâm có phải nên mời chúng ta ăn cơm không nhỉ.”
Tiêu Y Na không hề quan tâm tới lời chọc ghẹo của Lâm Phi bởi cô đã quen với kiểu nói năng như vậy của hắn, mà cô còn kịp trả đòn Lâm Phi.
Bị Tiêu Y Na náo động như vậy, văn phòng vốn đang yên tĩnh đột nhiên đầy ắp tiếng cười vui. Ừm, nói đúng ra là đầy ắp những điệu cười trêu chọc.
Ngày đầu tiên Lâm Phi vào phòng hành chính tổng hợp làm việc cũng từng lấy cớ làm phó phòng hành chính, sàm sỡ đồng nghiệp nữ, thậm chí còn dụ Tiêu Y Na chủ động hôn mình.
Cũng chính vì lần đó, Lâm Phi đã bị coi là người không đáng tin nhất trong phòng.
Lần này, Lâm Phi không nói rõ hắn bị điều tới làm phó phòng bảo vệ an ninh nên những cô gái này còn tưởng hắn lại diễn lại kịch cũ nữa. Nhất là sau màn đánh bóng của Tiêu Y Na, sẽ chẳng có ai tin Lâm Phi nữa.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc họ đồng thanh yêu cầu Lâm Phi khao.
“Khao đi, khao đi.”
Những tiếng hò reo đột nhiên vang lên khắp phòng.
Nhìn mặt mày ai nấy cũng hiện rõ hai chữ “không tin” nhưng vẫn ra sức kêu gọi Lâm Phi mời dùng bữa, Lâm Phi cảm thấy thực sự có hơi đau lòng.
Nhưng hắn cũng biết rõ, đột nhiên đứng đây nói mình sắp làm phó phòng thực sự không thuyết phục cho lắm. Mặc dù từ sau khi Mộ San San nắm quyền Mộ Thị, tập đoàn không thiếu những lãnh đạo trẻ tuổi, ví dụ như Lăng Vi Vi, Thẩm Bội Ni nhưng năng lực của hai người họ ai ai cũng thấy nên họ ngồi lên vị trí trưởng phòng và quản lý đều có thể khiến mọi người tin phục.
Còn về Lâm Phi, những phòng khác có lẽ sẽ không rõ phẩm hạnh của Lâm Phi nhưng những đồng nghiệp nữ từng bị Lâm Phi chọc ghẹo sao lại không biết.
Họ không biết quan hệ giữa Lâm Phi và Mộ San San, kinh nghiệm và năng lực, Lâm Phi cũng đều không phù hợp thăng chức nên đương nhiên sẽ không tin tưởng Lâm Phi.
“Trưởng phòng Lăng, chị tới thật đúng lúc, chị mau nói cho chúng em biết, phòng chúng ta có phải lại thêm một phó phòng không?”
Tiêu Y Na rất tinh mắt, vừa nhìn thấy Lăng Vi Vi đi ra từ văn phòng, cô liền chạy tới cầm tay Lăng Vi Vi cười tươi nói.
“Đúng vậy, trưởng phòng Lăng, mau nói cho mọi người biết có phải trợ lý Lâm sắp làm phó phòng không.”
“Nếu như là thật, chúng tôi cũng không ngại bị phó phòng Lâm dùng quy tắc ngầm đâu.”
“Đúng vậy, nói ra, trợ lý Lâm của chúng ta cũng có chút đẹp trai, nếu như thực sự làm phó phòng, anh có thể chọn một người tùy thích trong số chị em chúng tôi.”
“Khụ khụ.” Thấy cấp dưới của mình càng nói càng mất lịch sự, Lăng Vi Vi chỉ đành ho lên hai tiếng ngắt lời bọn họ.
Dù gì Lăng Vi Vi cũng là trưởng phòng hành chính nên rất có tiếng nói. Cô vừa ho một tiếng, đám nhân viên đang nháo nhào cũng nghiêm chỉnh lại nhiều.
Lăng Vi Vi đưa đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn Lâm Phi nghi hoặc: “Tôi nói hay là anh nói?”
Lâm Phi nhún vai bất lực rồi nhìn đám nhân viên nữ trong phòng hành chính bĩu môi phụng phịu: “Cô cho rằng tôi nói họ sẽ tin?”