Chương 150: Nếu người phạm ta
Lâm Phi đã lên xe được mấy phút, xe của Thẩm Bội Ni cũng đã khởi động rồi nhưng cô vẫn không định lái đi mà chỉ đóng hết cửa sổ lại.
“Sao vậy? Muốn biết tại sao tôi không chạy xe không?” Thấy Lâm Phi nhìn mình khó hiểu, đôi môi xinh đẹp như hoa của Thẩm Bội Ni cong lên một nụ cười ý vị: “Không cần gấp, cậu sẽ biết đáp án nhanh thôi.”
Thẩm Bội Ni tự hỏi tự trả lời nhưng không hề giải tỏa nỗi nghi hoặc của Lâm Phi mà còn khiến hắn càng thêm khó hiểu.
Nếu không phải đang ở trong hầm để xe, có không ít camera, Lâm Phi sẽ nghi ngờ có phải Thẩm Bội Ni nổi hứng muốn cùng hắn trải nghiệm cảm giác làm tình trong xe không.
“Em bảo này Bội Ni, không phải chị không đem tiền thuê phòng chứ? Như vậy là chị không đúng rồi, không mang tiền, chúng ta có thể tới nhà chị mà, sao có thể ở đây lãng phí thời gian chứ.”
Rõ ràng Lâm Phi chỉ đang nói lung tung để thử xem Thẩm Bội Ni rốt cuộc có âm mưu gì nhưng hắn thực sự đã đánh giá thấp Thẩm Bội Ni.
Thẩm Bội Ni làm ra vẻ như không nghe thấy điều Lâm Phi nói, cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài tới khi bóng dáng yêu kiều của Lăng Vi Vi xuất hiện ở hầm giữ xe.
“Trưởng phòng Lăng, tan làm rồi à, cuối tuần nếu rảnh thì chúng ta đi mua sắm nhé.”
Thẩm Bội Ni hạ cửa sổ xuống cười tươi rói chào hỏi Lăng Vi Vi. Sau đó, không đợi Lăng Vi Vi trả lời, cô đã đạp ga lái ra khỏi hầm để xe tòa Vọng Nguyệt.
Trái ngược với dáng vẻ tươi cười như hoa của Thẩm Bội Ni, trong đầu Lâm Phi đang ngùn ngụt khói đen, sắc mặt hắn cũng rất, rất khó coi.
Cuối cùng Lâm Phi cũng hiểu ra ý đồ của Thẩm Bội Ni, nhưng rõ ràng hiểu ra cũng đã muộn.
Vừa nãy, cũng chính vừa nãy, khi Thẩm Bội Ni hạ cửa xe xuống, Lâm Phi đã nhìn thấy rõ ràng đôi mắt xinh đẹp của Lăng Vi Vi đột nhiên phủ đầy nỗi giận dữ, thậm chí còn ẩn hiện sát khí.
Rất rõ ràng, Lâm Phi đã bị Thẩm Bội Ni tính kế.
Lúc này, thậm chí Lâm Phi còn nghi ngờ, Thẩm Bội Ni hạ mình mời hắn có phải đã lên kế hoạch từ trước.
Nếu như không chắc chắn một trăm phần trăm, Thẩm Bội Ni tuyệt đối thật lòng với hắn, Lâm Phi có lẽ sẽ nghĩ Thẩm Bội Ni là vợ của kẻ thù nào đó của hắn, bị hắn hại thành góa phụ nên cố ý tới trả thù hắn.
Mẹ kiếp! Người con gái này thật đúng là biết cách hại người!
…………..
Chiếc Audi màu đỏ dừng trước cửa khách sạn Hồng Cốc, một bóng hồng nở nang, đầy vẻ trưởng thành bước ra từ trong xe. Đó chính là Thẩm Bội Ni xinh đẹp, quyến rũ với nụ cười ngây ngất lòng người.
Khác với gương mặt long lanh ý cười khi nãy, lúc này, giữa đôi lông mày của Thẩm Bội Ni thoáng hiện một nỗi buồn không bề che giấu. Nét u sầu ấy khiến khí chất của Thẩm Bội Ni càng thêm bi lụy.
Đây không phải là dáng vẻ Thẩm Bội Ni nên có. Cô trưởng thành, quyến rũ, bay bổng tự do, dáng vẻ này vốn không nên xuất hiện trên người cô.
Nhưng nó lại cứ xuất hiện trên người cô.
Lý do, rất đơn giản.
Khi chiếc Audi lái khỏi tòa Vọng Nguyệt với đủ cả hai người, còn bây giờ khi tới khách sạn Hồng Cốc chỉ còn một mình cô.
Rõ ràng chuyện bị đàn ông bỏ rơi sẽ không xảy ra với cô. Trên thực tế, sức mê hoặc cùng tình ý ngọt ngào, trí tuệ và sức quyết rũ Thẩm Bội Ni tỏa ra sớm đã chinh phục được Lâm Phi ở một mức độ nào đó.
Nhưng được nửa đường, Lâm Phi đã xuống xe rồi. Không phải Lâm Phi bỏ rơi Thẩm Bội Ni mà họ bị người ta theo dõi, nhưng lần này, Lâm Phi không kéo cô theo cũng mà chọn cách đối mặt một mình.
Thẩm Bội Ni không muốn đi vì cô không thích cảm giác đến khách sạn trong cô độc nhưng cô cũng biết, cô ở bên cạnh chỉ thêm rắc rối cho Lâm Phi.
Vì vậy, cô chỉ có thể chọn cách tới khách sạn một mình trước, nỗi lo lắng trong lòng khiến khí chất của cô nảy sinh một sự thay đổi nhẹ.
Có điều cô cũng biết rõ, hiện giờ cô chỉ có thể chờ đợi. Bây giờ cô chỉ mong Lâm Phi có thể bình an xuất hiện trước mặt cô sớm một chút.
………….
Ngoại ô phía tây Trung Hải, Lâm Phi miệng ngậm điếu thuốc lá, một mình đi bộ trên đường. Phía sau hắn không xa, mấy chiếc ô tô màu đen chậm chậm đi tới.
Mặc dù đã trở về thành phố Trung Hải hơn nửa năm nhưng sự cảnh giác của Lâm Phi trước nguy hiểm không vì vậy mà biến mất.
Những năm sống trong quân ngũ và ra sống vào chết trên chiến trường khi làm lính đánh thuê ở nước ngoài khiến sự cảnh giác trước hiểm nguy rình rập sớm đã ngấm trong máu Lâm Phi.
Sau khi Thẩm Bội Ni lái chiếc Audi đỏ ra khỏi tòa Vọng Nguyệt, Lâm Phi đã phát hiện ra phía sau có kẻ theo đuôi họ, thậm chí Lâm Phi còn có thể cảm nhận được sát khí ẩn hiện trong những chiếc xe phía sau.
Nếu đám kẻ thù ở nước ngoài muốn giết hắn, e là sớm đã ra tay khi ở trong tòa Vọng Nguyệt rồi. Những tên lính đánh thuê có tiếng hoặc là phần tử khủng bố nước ngoài còn lâu mới để ý tới chuyện tòa Vọng Nguyệt nằm ở chốn phồn hoa đông đúc, ra tay sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng nào đó.
Bởi vì rất nhiều kẻ trong số chúng đều là lính từng vào ra chiến trường, tôi luyện giữa sự sống và cái chết nên vốn không xem cảnh sát Trung Hải là cái đinh gì.
Trong khi đó, lúc còn ở trong thành phố, những chiếc xe màu đen kia chỉ dám theo đuôi Audi của Thẩm Bội Ni từ rất xa.
Tới khi Lâm Phi đi xa khỏi thành phố, chúng mới dám bám sát, mà mỗi lần gặp camera lại tránh mãi đằng xa.
Hành vi này rõ ràng không thể nào do đám kẻ thù ngoại quốc của Lâm Phi làm.
Mà từ khi Lâm Phi trở về Trung Hải chỉ đắc tội với mỗi Thanh Long bang.
Nghĩ tới chuyện Hàn Chấn Hải lánh nạn ở nước ngoài không lâu trước đó, Lâm Phi có thể đoán được những chiếc xe theo sau lưng hắn chính là do Thanh Long bang phái tới.
Trước đây, Lâm Phi từng cứu Lăng Vi Vi, náo loạn hộp đêm Đế Hào, thậm chí còn giết mấy tên tay chân mà một tên cầm đầu.
Thanh Long bang là một trong ba bang hội lớn nhất Trung Hải, đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho Lâm Phi. Thực tế, lãnh đạo của Thanh Long bang vốn đã từng mượn tay Hàn Chấn Hải trừ khử Lâm Phi.
Bây giờ Hàn Chấn Hải trốn khỏi Trung Hải, Thanh Long bang chắc chắn sẽ tự mình ra tay.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta chắc chắn giết người!
Đây chính là nguyên tắc làm việc của Lâm Phi, đòng thời cũng là quy ước hành sự của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục.
Nếu như Thanh Long Bang đã chọn cách ra tay với hắn, vậy thì Lâm Phi sẽ không tiếp tục làm ngơ.
Hắn kêu Thẩm Bội Ni đi trước không phải lo lắng khi ra tay không chăm sóc nổi cho Thẩm Bội Ni mà vì không muốn bị Thẩm Bội Ni nhìn thấy một số cảnh mưa máu gió tanh nào đó!