Chương 152: Không tin
“Tôi nói mấy vị này, nếu mấy vị không ra thì tôi đi đây.” Sau khi chắc chắn rằng đám người Thanh Long bang đuổi theo mình, Lâm Phi không hề quay người rời đi, hơn nữa còn châm thêm điếu thuốc ngẩng đầu lên trời rồi lên tiếng.
Lâm Phi để Thẩm Bội Ni rời đi trước rồi từng bước dẫn dụ đám người của Thanh Long bang tới nơi ngoại ô vắng vẻ một phần cũng là vì hắn muốn xử lý gọn gẽ đám người này, không muốn Thẩm Bội Ni phải chứng kiến cảnh đổ máu, còn một phần là vì hắn phát hiện người đuổi theo hắn không chỉ có đám người của Thanh Long bang mà còn có thêm một đám người khác nữa.
Trước khi chưa biết chắc chắn đám người còn lại đến từ đâu thì hắn đương nhiên sẽ không để Thẩm Bội Ni đi cùng hắn phải mạo hiểm.
Quả đúng như dự đoán, Lâm Phi vừa dứt lời chưa được mấy giây thì có một bóng người giơ tay đi từ phía sau Lâm Phi tới.
“Hoá ra là anh.” Mặc dù trời rất tối nhưng vì có ánh trăng lập lờ mà khi quay người lại, Lâm Phi nhìn một cái là đã nhận ra người đừng gần hắn nhất.
Tên này không phải ai khác mà chính là Kiều Huy, phụ trách tình báo của Hoa Hồng Gai – tên giả làm bệnh nhân ở phòng bệnh của ông Vương để thăm dò Lâm Phi nhưng lại bị Lâm Phi đâm thêm cho một đao.
“Anh Lâm, xin đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý.” Kiều Huy giơ hai tay qua đầu nói với giọng thành khẩn.
“Nói đi, đi theo tôi làm gì?” Lâm Phi không vì biết Kiều Huy từ trước mà để lộ thiện chí, người bình thường chẳng ai lại thích bị kẻ khác theo dõi, Lâm Phi cũng không ngoại lệ.
“Tôi, tôi không phải có ý định theo dõi cậu. Mấy hôm nay Thanh Long bang liên tục đánh úp các địa điểm đứng tên Hoa Hồng Gai chúng tôi, tôi theo lệnh hội trưởng theo dõi Thanh Long bang. Đám người Thanh Long bang rời khỏi hộp đêm Đế Hào tôi liền đi theo. Vốn cho rằng bọn họ lại tới đánh úp vị trí nào của chúng tôi nhưng không ngờ…”
Kiều Huy vốn đã được đích thân lĩnh giáo thủ đoạn của Lâm Phi, lại được chứng kiến cảnh Lâm Phi xử lý gọn gàng sạch sẽ mấy tay súng và tay dao của Thanh Long bang nên sẽ không giấu gì mà nói thẳng với Lâm Phi.
Khi Kiều Huy nói, Lâm Phi nhìn trân trân vào mắt hắn ta, sau khi xác nhận chắc chắn tên này không nói dối, Lâm Phi mới suy nghĩ sâu xa.
Tối nay hắn ra tay giết chết đám người của Thanh Long bang cũng coi như đã rõ ràng vạch ra một cây cầu giữa hắn và Thanh Long bang. Hiện giờ ở thành phố Trung Hải Lâm Phi cũng chỉ có một mình, Thanh Long bang lại quá đông, Lâm Phi không thể một mình giết sạch bọn chúng, còn đám người Kiều Huy trước mặt hắn lại như đang nhắc nhở hắn.
Hoa Hồng Gai và Thanh Long bang có mối hiềm khích không hề nhỏ, còn Lâm Phi đương nhiên có thể mượn sức mạnh của Hoa Hồng Gai để khiểm soát thậm chí là tiêu diệt Thanh Long bang.
Nghĩ tới đây Lâm Phi vẫy tay với Kiều Huy để hắn đến gần rồi ghé vào tai nói: “Quay về nói với hội trưởng của các cậu, mấy ngày nữa tôi sẽ tới tìm cô ta, bảo cô ta tắm rửa sạch sẽ lên giường đợi tôi.”
Lâm Phi rời đi, đi rất tự nhiên phóng khoáng, phẩy phẩy tay áo trông rất có khí thế, còn Kiều Huy thì như bị sấm đánh ngang tai, hắn đứng một mình chôn chân tại chỗ.
“Bảo cô ta tắm rửa sạch sẽ lên giường đợi tôi.” Câu này của Lâm Phi như lời niệm chú văng vẳng bên tai Kiều Huy khiến hắt thất thần.
Lời nói nhẹ nhàng của Lâm Phi khi vào bên tai Kiều Huy lại như sấm đánh ngang tai.
Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Huy gặp Lâm Phi, từ lần đầu tiên thăm dò Lâm Phi ở bệnh viên, bị Lâm Phi đâm cho một nhát, Kiều Huy đã thầm đánh giá cao Lâm Phi rồi.
Tối nay, hắn lại được tận mắt chứng khiến Lâm Phi ra tay với đám người của Thanh Long bang, Kiều Huy lại càng nảy sinh sự sùng bái với Lâm Phi, hoặc nói chuẩn xác hơn là đã bị khuất phục trước Lâm Phi.
Khi còn ở trong quân đội, đến cả đội trưởng trinh sát của bộ đội đặc công được tuyển chọn của Hoa Hạ e rằng cũng không thể ung dung mà giết sạch đám xạ thủ đang trốn trong xe như Lâm Phi được.
Thế nhưng so với thân thủ khủng khiếp đó của Lâm Phi thì những lời nói hắn vừa rót vào tai Kiều Huy lại càng có sức sát thương vô cùng lớn, không thể nghi ngờ.
Nếu không phải những lời nói đó do chính Lâm Phi nói ra mà đổi thành người khác thì Kiều Huy chắc chắn đã rút dao ra giết người rồi. Nhưng người nói câu này lại là Lâm Phi nên phản ứng đầu tiên của Kiều Huy là có phải hắn đã nghe nhầm rồi không.
Từ “hội trưởng” mà Lâm Phi nói đương nhiên là Huyết Mai – hội trưởng Hoa Hồng Gai.
Lâm Phi là linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục còn Huyết Mai ở một mức độ nào đó có thể coi là linh hồn của Hoa Hồng Gai.
Có thể nói, trong ấn tượng của những người như Kiều Huy thì Huyết Mai xuất hiện trong đầu bọn chúng với vai trò là hội trưởng nhiều hơn là một người con gái.
“Anh Huy, anh Huy…”
Tên đàn em của Kiều Huy thấy hắn đứng chôn chân tại chỗ liền lên tiếng gọi. Bị tên đàn em gọi giật lên như vậy, Kiều Huy vội định thần lại, đảo mắt xung quanh “tận dụng thời gian, dọn dẹp chỗ này đi.”
Mặc dù Kiều Huy không hiểu mối quan hệ giữa Lâm Phi và Huyết Mai nhưng đương nhiên điều đó không ảnh hưởng tới suy nghĩ của Kiều Huy coi Lâm Phi là người của phe mình.
Lâm Phi vỗ mông rồi đi, hành động kết thúc này đương nhiên là hắn dành cho Kiều Huy rồi.
……..
Ở biệt thự Hoa Hồng, phía tây thành phố Trung Hải, Kiều Huy đã trở về, hắn bấm bụng đi tới biệt thự trung tâm, nơi mà Huyết Mai đang ở.
“Tổ trưởng Huy, muộn thế này rồi, hội trưởng cũng đã ngủ rồi. Nếu không phải có việc gì quan trọng thì mời anh ngày mai tới.” Sau khi Kiều Huy bấm chuông, thì Lợi Lợi mở cửa lên tiếng.
“Tôi không đợi được đến ngày mai, không, tốt nhất là không bao giờ đến” Kiều Huy oán thầm trong lòng, hắn bấm bụng nói với Lợi Lợi: “Tôi có tin tình báo quan trọng, liên quan đến Thanh Long bang và Lâm Phi.”
“Đã vậy thì tôi đi mời hội trưởng.”
Lợi Lợi không hỏi thêm nhiều, cô quay người để Kiều Huy đi vào trong bày tỏ ý bảo Kiều Huy đi vào trong đợi, cô ta lên tầng mời hội trưởng.
Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Huy tới biệt thự của Huyết Mai nhưng đây là lần đầu tiên khiến hắn cảm thấy hoảng loạn và lo sợ nhất. Nếu có thể thì hắn thật sự muốn nhân cơ hội khi Huyết Mai còn chưa tới thực hiện kế thứ ba mươi sáu – chuồn là thượng sách.
Đáng tiếc, suy nghĩ này vừa loé lên thì Huyết Mai với bộ tóc hung đỏ buông xoã trước ngực đi cùng với hai chị em Lợi Lợi xuống tầng.
“Hội trưởng.” Thấy Huyết Mai đi xuống, Kiều Huy lập tức đứng dậy chào.
“Ngồi đi.” Huyết Mai không phải là người thích lãng phí thời gian, sau khi bảo Kiều Huy ngồi xuống, cô ta vào luôn chủ đề: “ Nghe Lợi Lợi nói tổ trưởng Kiều có tin tình báo quan trọng?”
“Không lâu trước đây, mười mấy người của Thanh Long bang định ra tay giết Lâm Phi nhưng lại bị Lâm Phi giết sạch, trong đó bao gồm năm tay súng trốn trong xe.”
Huyết Mai đã vào chủ đề thì Kiều Huy đương nhiên không vòng vo phí lời, một câu nói của hắn coi như đã thuật lại rõ ràng sự việc.
“Mười mấy người bị Lâm Phi giết sạch, còn bao gồm cả năm tay súng trốn trong xe, tổ trưởng Huy, không phải cậu nhìn nhầm chứ?” Kiều Huy vừa dứt lời, Lợi Lợi đứng bên lên tiếng đầy nghi ngờ.