Chương 158: Bỏ lỡ cơ hội
“Lâm, Lâm Phi, mấy hôm nay tôi thực sự không tiện, anh đi đi được không?” Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vi Vi đỏ ửng, cô ngọt ngào cầu xin Lâm Phi.
Mặc dù Lăng Vi Vi rất mong nhân cơ hội này có thể làm sâu sắc hơn nữa tình cảm giữa cô và Lâm Phi nhưng rõ ràng cô vẫn chưa quên cuộc nói chuyện tối qua với Thẩm Bội Ni.
Đương nhiên, yếu tố quan trọng nhất là trong lòng Lăng Vi Vi còn băn khoăn. Dù gì cô cũng không phải người từng trải như Thẩm Bội Ni, chuyện trai gái, đặc biệt là còn ở trong văn phòng, trưởng phòng Lăng còn thấy rất ngại.
Lâm Phi không hiểu sự tình nên rất bất lực, mới sáng sớm ra đã bị Lăng Vi Vi làm tỉnh giấc, vốn muốn định nhân cơ hội xử Lăng Vi Vi luôn nhưng lại gặp phải chuyện này: “Cô thoải mái rồi, còn tôi làm sao, cô không thể cứ bắt tôi nhịn mãi như vậy, có biết như vậy rất có hại cho sức khỏe không?!”
Bị vẻ mặt dữ dằn của Lâm Phi dọa hết hồn, Lăng Vi Vi có tật giật mình nên giọng nói càng ngày càng nhỏ đi: “Không, không phải anh có vợ rồi sao.”
Nếu như trước đây, Lăng Vi Vi không hy vọng Lâm Phi đã kết hôn một chút nào thì bây giờ, vì để thoát nạn, có chỉ có thể cầu nguyện Lâm Phi thực sự có vợ rồi.
Lâm Phi suýt nữa tức ói máu, bảo hắn đi tìm Mộ San San lúc này khác nào tự tìm cái chết: “Lăng Vi Vi, cô thông minh quá hay bị lú luôn rồi! Bây giờ nhớ ra tôi là người có vợ rồi sao. Tối qua cô và Thẩm Bội Ni làm gì, chắc không phải cô quên rồi chứ.”
Bị câu này của Lâm Phi làm thức tỉnh, Lăng Vi Vi cũng nhớ ra rồi, tối qua cô và Thẩm Bội Ni gọi điện thoại cho vợ Lâm Phi. Khuôn mặt xinh đẹp càng nhuộm màu đỏ rực: “Là chị Thẩm gọi, chắc bây giờ chị Thẩm còn đang ở trong khách sạn, anh có thể đi tìm chị ta.”
Trong thời khắc then chốt, Lăng Vi Vi cũng chỉ có thể lựa chọn bán đứng bạn bè, khai ra Thẩm Bội Ni.
“Chuyện giữa tôi và chị ta, tôi tự có chừng mực.” Rõ ràng ép buộc Lăng Vi Vi không được nữa, cứ tiếp tục như vậy ham muốn của Lâm Phi cũng tiêu tan hơn nửa rồi. Lâm Phi bèn ngồi dậy mặc quần áo: “Bây giờ là chuyện giữa tôi và cô, muốn tôi tha cho cô cũng không phải không thể, nhưng có phải chấp nhận một yêu cầu của tôi.”
“Anh nói ra trước xem chuyện gì?” Hiểu ra bản tính vô sỉ ngấm vào trong máu Lâm Phi, Lăng Vi Vi cũng không ngốc mà gật đầu đồng ý ngay.
Nếu như Lâm Phi nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu biến thái nào đó, ví dụ như tìm Thẩm Bội Ni lên giường tay ba, hoặc là hôm nào tới văn phòng của Lâm Phi “lăn ga giường”. Những chuyện này, trưởng phòng Lăng khó lòng chấp nhận.
May là Lâm Phi không biết những suy nghĩ lúc này của Lăng Vi Vi, nếu như biết, chắc chắn hắn sẽ không quan tâm tình trạng sức khỏe của Lăng Vi Vi nữa mà cứ làm trước rồi tính.
Dám đoán lung tung về hắn, chính là sỉ nhục nhân cách cao quý của hắn.
“Cô cũng biết, bây giờ tuy tôi được cất nhắc lên phó phòng an ninh nhưng thực ra sự là cái vỏ rỗng, trong tay không có lấy một binh một tốt. Chức phó phòng này nói trắng ra là cái mắc, vốn không thể nào triển khai công việc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chi bằng tôi về phòng hành chính tổng hợp cho rồi.”
“Không được!” Lâm Phi còn chưa nói xong, Lăng Vi Vi đã giành nói trước: “Anh có biết bao nhiêu người dòm ngó vị trí này không. Tổng giám đốc Mộ cất nhắc anh là sự tin tưởng lớn nhất đối với anh, anh nhất định phải nắm chắc cơ hội này. Bây giờ tôi có thể nói rõ cho anh biết, phòng hành chính sẽ không nhận anh nữa. Nếu như anh không muốn thất nghiệp thì phải khắc phục khó khăn, hoàn thành công việc trong phòng an ninh!”
“Tôi nghĩ chắc cô đã hiểu lầm ý của tôi rồi. Bây giờ cho dù đám con gái phòng hành chính các cô có lột sạch đồ dụ dỗ tôi, tôi cũng không quay về đâu.” Bị Lăng Vi Vi trách móc, Lâm Phi không biết nói gì hơn, hắn chỉ muốn than vãn chuyện phòng an ninh quá ít người thôi mà.
Mặc dù nữ nhi quốc này là mảnh đất khoái lạc của đàn ông nhưng đừng quên, trong phòng làm việc của Lâm Phi còn có một chiếc giường đôi đủ khiến Lâm Phi phát huy trí tưởng tượng bay xa.
Cho dù chỉ vì chiếc giường này, Lâm Phi cũng quyết tâm không rời khỏi phòng an ninh.
“Tôi khinh, ai muốn dụ dỗ anh chứ.” Nghĩ tới lúc ở phòng hành chính, Lâm Phi không ít lần dụ dỗ nhân viên nữ, thậm chí còn cả trưởng phòng, Lăng Vi Vi lại nhịn không được trách móc Lâm Phi.
“Nói thật với cô vậy, tôi muốn mượn cô một người.” Lâm Phi trêu ghẹo đám con gái phòng hành chính tổng hợp không phải là chuyện ngày một ngày hai, mặc dù bây giờ hắn không còn là nhân viên của phòng nhưng Lâm Phi luôn kiên định tin tưởng, nữ nhi quốc này mãi mãi thuộc về Lâm Phi hắn.
“Anh muốn tôi nhường Y Na làm thư ký cho anh?”
Suy nghĩ háo sắc đó của Lâm Phi, Lăng Vi Vi có thể đoán ra được ý nhiều vì con gái trong phòng hành chính tuy hơi ít nhưng ngoài cô và Thẩm Bội Ni, người đã rời khỏi phòng này ra, Tiêu Y Na chính là người khiến Lâm Phi thương nhớ nhất.
“Bố mẹ sinh tôi ra, Vi Vi hiểu tôi nhất, nếu như cô đã đoán ra rồi thì cho một câu trả lời đi.” Lăng Vi Vi đã đoán ra, Lâm Phi cũng không phải vòng vo. Phó phòng Lâm hắn bây giờ cũng dược coi là quản lý cấp cao của tập đoàn Mộ Thị, không có lấy một cấp dưới để sai bảo sao mà được.
Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Vi Vi hiện rõ sự tức giận, cô lườm Lâm Phi một cái nói: “Đồng ý với anh cũng không phải là không được, nhưng bên tổng giám đốc Mộ…”
“Bên đó giao cho tôi.” Thuyết phục vợ mình cho xin một cô thư ký, Lâm Phi ít nhiều cũng có một chút tự tin. Mặc dù tính cách lạnh lùng cao ngạo của Mộ San San rất khó nắm bắt nhưng cũng không thắng nổi cái mặt dày của Lâm Phi.
“Vậy được rồi, nếu như anh đã tự tin như vậy, chỉ cần anh có thể thuyết phục được sếp, tôi cũng không vấn đề gì.” Lăng Vi Vi vốn định giúp Lâm Phi đi nói mấy câu tốt đẹp với Mộ San San, không ngờ Lâm Phi nhanh miệng, lại còn ra vẻ tự tin một bụng, Lăng Vi Vi cũng không cần thiết làm việc dư thừa.
“Không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi, tôi đi đun cho cô ít nước đường đỏ.”
Giải quyết được phía Lăng Vi Vi, tâm trạng của Lâm Phi cũng không tệ, nhớ tới mấy ngày này cơ thể Lăng Vi Vi không thoải mái nên hiếm khi dịu dàng với cô một chút.
“Oan gia…”
Lâm Phi không biết, dáng vẻ dịu dàng của hắn lúc này lập tức trái tim Lăng Vi Vi tan chảy, đôi mắt đẹp lăn tăn từng đợt sóng của cô chăm chăm hướng về phía Lâm Phi đang rời đi, ánh mắt đong đầy mật ngọt.
Rõ ràng, hành động vô tình của Lâm Phi đã cảm hóa được trưởng phòng Lăng.
Nghĩ tới việc mình lừa Lâm Phi, Lăng Vi Vi càng thấy áy náy trong lòng. Nếu như không phải phó phòng Lâm đi nhanh quá, Lăng Vi Vi sớm đã nói thật với Lâm Phi, trao thân gửi phận hoàn toàn cho Lâm Phi.
Đáng thương cho phó phòng Lâm tưởng rằng có thể bắt được “tiểu yêu tinh” Tiêu Y Na đi mà lại không hay bản thân đã vô tình bỏ lỡ cơ hội chinh phục trưởng phòng tuyệt sắc.