Chương 19: Bất lực hỏi trời xanh
Lâm Phi xấu hổ toát mồ hôi, anh chỉ nói không hợp vì dù sao anh cũng sắp ba mươi rồi mà cô nhóc Hứa Doanh Doanh này cũng mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi. Bạn học của cô nhóc tám chín phần đều là cùng trang lứa, Lâm Phi chỉ lo ở cùng chúng sẽ không có tiếng nói chung.
Vậy mà Hứa Doanh Doanh lại liên tưởng ngay tới việc hắn luống cuống trước mặt mọi người. Cái cảm giác ngại ngùng khi bị một cô nhóc tuổi mới lớn dạy bảo thế này thì đây là lần đầu tiên Lâm Phi trải qua.
Khi bị Hứa Doanh Doanh kéo vào trong quán bar, bên ngoài, mặt trời vẫn chưa xuống núi hẳn mà bên trong quán ba đã sáng rực, ánh đèn neon đa sắc chiếu rọi những đôi nam nữ đang uống rượu, tán tỉnh nhau.
Chỗ ngồi quầy rượu và bàn phục vụ đã kín hết, trên sân khấu còn có những cô gái hở bạo đang lắc lư điên cuồng theo điệu nhạc lâng lâng.
Thỉnh thoảng, khán giả bên dưới lên tiếng hưởng ứng, khi cao hứng còn ném một đống tiền lên sân khấu.
Nói quán bar là nơi thổ lộ công khai không sai một chút nào. Nam nữ tới đây hầu như đã gỡ hết tấm mặt nạ họ mang trong công việc và cuộc sống để thỏa sức thể hiện cảm xúc của mình.
Bầu không khí trong quán bar thực sự rất cuồng nhiệt nhưng hoàn toàn không đủ để khơi dậy cảm xúc của Lâm Phi. Nhìn dáng vẻ hào hứng của Hứa Doanh Doanh ở bên cạnh mà trong lòng Lâm Phi cười gượng. Hắn có chút nghi ngờ không biết mình lạc loài hay lão hóa sớm nữa.
Lúc còn ở nước ngoài, Lâm Phi vẫn thường lui tới những quán bar, hộp đêm kiểu này tìm thú vui. Nhưng có lẽ do bây giờ tinh thần có chút già đi rồi nên hắn đã không còn mấy hứng thú với những hộp đêm như vậy nữa.
Điều này cũng khó trách! Có ai trải qua nhiều tháng năm mưa máu, gió tanh như Lâm Phi mà trái tim không trở nên chai sạn và thâm trầm.
Đương nhiên, Lâm Phi cũng không phải là ngoại lệ. Cho dù hắn còn trẻ nhưng lòng hắn sớm đã trở nên thờ ơ, máu lạnh, trở nên chai sạn, trầm lắng. Tất cả cũng chỉ bởi hắn chứng kiến quá nhiều sự sống và cái chết, nếm trải quá nhiều máu và nước mắt.
“Doanh Doanh à, đây là ông chú bán hàng rong đó của cậu à, ngoại hình cũng không đến nỗi tệ, nhưng cách ăn vận này có vẻ không ra làm sao.”
Sau khi Hứa Doanh Doanh dẫn Lâm Phi tới chỗ ghế vòng cung ngồi, một cô gái ngồi đối diện với phía Lâm Phi với sơn móng tay sáu màu, ăn vận lòe loẹt nói bằng giọng không mấy hòa nhã.
Hứa Doanh Doanh khoác tay Lâm Phi, đắc ý ngẩng đầu nói: “Từ Kiều, cậu hiểu cái quái gìgì chứ, cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc, ăn mặc như hồ ly tinh vậy, chú tôi mặc cái gì cũng phong độ, cái này gọi là cốt cách cao quý. Còn nữa, chú tôi đã đổi công việc rồi.”
Lâm Phi toát hết mồ hôi, mông chưa ngồi ấm chỗ mà cô nhóc Hứa Doanh Doanh này sắp tâng bốc hắn lên tận trời rồi.
Từ khi về thành phố Trung Hải, Hứa Doanh Doanh là người…con gái đầu tiên nói hắn có khí chất.
Cốt cách cao quý, thực lòng mà nói, bản thân Lâm Phi cũng không cảm nhận được. Lâm Phi không cầm lòng được mà quay qua nhìn Hứa Doanh Doanh, đột nhiên hắn phát hiện ra, hình như dáng vẻ mặt hoa da phấn của cô nhóc không đáng ghét tới vậy.
Cái khác thì không nói, nhưng tuổi đời còn nhỏ mà lại có khả năng quan sát nhanh nhạy như vậy, sau này trưởng thành nhất định thành người tài.
Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt tán thưởng của Lâm Phi mà Hứa Doanh Doanh càng ngồi sát Lâm Phi tới mức một nửa cơ thể đã dán lên người Lâm Phi rồi.
“Hứa Doanh Doanh, đừng có nể mặt mà không cần, cậu nói ai là hồ ly tinh?!”
“Nói cậu đấy thì sao nào, hồ ly tinh, hồ ly tinh, hồ ly tinh, hồ ly tinh Từ Kiều!”
Lâm Phi không tránh khỏi có chút đồng cảm nhìn Từ Kiều phía đối diện, chiếc miệng nhỏ của Hứa Doanh Doanh, anh sớm đã được lãnh ngộ, chắc chắn có thể mắng chết người mà không cần đền mạng.
Trong số tất cả những người con gái mà Lâm Phi quen biết, xét về độ càn quấy, Hứa Doanh Doanh nhất định có thể lọt top ba, Từ Kiều đấu khẩu với cô nhóc, chắc chắn là không chiếm được phần thắng.
Nhân lúc Từ Kiều và Hứa Doanh Doanh chửi mắng nhau, Lâm Phi tranh thủ ngồi trên ghế dò xét một lượt mười mấy người cả nam lẫn nữ.
Giống như Hứa Doanh Doanh nói khi vào đây, có lẽ họ đều là bạn học của cô nhóc, trạc mười sáu, mười bảy tuổi, lớn nhất cũng không quá mười tám, chỉ một mình Lâm Phi đã quá tuổi đôi mươi.
Nữ sinh nhiều hơn một chút, khoảng mười một, mười hai người, nổi bật nhất gần như là Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều.
Còn có ba nam sinh, bởi vì cách xa một chút, lại thêm ánh sáng trong quán mờ ảo nên Lâm Phi nhìn không rõ lắm.
“Tôi nghe nói có người đòi thu phí bảo kê không thành, ngược lại còn bị người ta đánh vào mông, thật đúng là mất mặt hai mươi bảy người chúng ta.”
Nói về khả năng mồm mép, quả nhiên Từ Kiều không phải đối thủ của Hứa Doanh Doanh nên trong lúc tức giận liền bắt đầu vạch trần khuyết điểm của Hứa Doanh Doanh.
Chính bởi vì Hứa Doanh Doanh bị Lâm Phi đánh vào mông, bị mất mặt trước đám đàn em nên mới bị Từ Kiều lên nước. Từ Kiều không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận của Hứa Doanh Doanh.
Đột nhiên Hứa Doanh Doanh giống như gà mái mẹ mất tổ nhảy dựng lên, một tay chống hông, một tay chỉ vào Từ Kiều: “Được chú đánh vào mông là vinh hạnh của tôi, đồ hồ ly tinh điên như cậu muốn được chú đánh, chú còn chẳng thèm.”
Lâm Phi ngước nhìn cô gái đột nhiên biến thành nữ chiến sĩ xinh đẹp, Hứa Doanh Doanh, mà xấu hổ toát mồ hôi, tự nhiên hắn cảm thấy mình không theo kịp thời đại.
Nhớ hồi học đại học, chỉ cầm tay bạn nữ thôi mà hắn đã cảm thấy như mình phạm tội tày đình gì. Thế mà bây giờ con gái bị đánh vào mông lại coi là vinh hạnh, đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước, đẩy sóng trước lên tận bờ cát.
Lâm Phi có dự cảm rằng chưa biết chừng có một ngày cô nhóc Hứa Doanh Doanh này sẽ đẩy hắn lên tận bờ cát nữa. Đương nhiên đó chỉ là trên phương diện tư tưởng.
Hứa Doanh Doanh luôn miệng đồ đĩ, đồ hồ ly tinh khiến Từ Kiều cũng không nén nổi tức giận. Suy cho cùng Từ Kiều cũng sàn sàn tuổi Hứa Doanh Doanh nên cho dù có là loại gái bán da bán thịt cũng không bằng lòng bị chửi thẳng mặt là đồ con đĩ, hồ ly tinh.
Huống hồ, Từ Kiều vẫn còn là một cô gái mới lớn.
Từ Kiều bị Hứa Doanh Doanh chọc giận tới mức không chịu được, không thèm quan tâm tới sự ngăn cản của hai bạn nữ bên cạnh mà hùng hổ xông về phía Hứa Doanh Doanh.
“Sao thế, nói không lại liền động tay động chân rồi, lên đi, ai sợ ai chứ!”
Hứa Doanh Doanh vừa nói vừa cầm chai rượu bên cạnh lên, nhưng nhìn ánh mắt thoáng chút hoảng loạn của cô nhóc đủ để thấy, nội tâm con gái hoàn toàn không trấn tĩnh như vẻ bề ngoài.
“Chú à, xin chú đánh vào mông cháu đi.”
Sau khi Từ Kiều đi tới với cơn giận ngút trời, cô nhóc chỉ lườm Hứa Doanh Doanh đang cầm chai rượu một cái rồi không thèm để ý nữa, mà ngược lại, đến trước mắt Lâm Phi, cúi người xuống, chổng mông vào Lâm Phi, bày ra bộ dạng tùy hắn xử lý.
Đột nhiên Lâm Phi ngạc nhiên tới mức não không kịp nảy số, hắn cũng tưởng rằng Từ Kiều tới đánh nhau với Hứa Doanh Doanh, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tư thế tấn công mà chưa từng nghĩ tới hành động này của Từ Kiều. Chuyện này hoàn toàn vượt xa phạm trù nhận biết của Lâm Phi.
“Từ khi nào mà con gái trong nước lại cởi mở tới mức độ này rồi, hay là mình lạc hậu sao?”
Lâm Phi bất lực hỏi trời xanh.