Chương 197: Vô cùng nghiêm trọng
“Tổng giám đốc Mộ, em cho rằng tuyệt đối không thể bỏ qua hành vi trốn việc không lý do của phó phòng Lâm!” Tầng hai mươi sáu tòa Vọng Nguyệt nơi đặt trụ sở tập đoàn Mộ Thị, trong phòng làm việc của Mộ San San, Lăng Vi Vi vừa xấu hổ vừa phẫn nộ tố cáo Lâm Phi.
“Anh ta trốn việc không lý do cũng không phải chỉ một hai lần, sao chỉ có lần này em lại không vui?” Tổng giám đốc Mộ nhấp một ngụm cà phê tao nhã mà lạnh lùng thăm dò phản ứng của Lăng Vi Vi.
“Em…tóm lại em không chịu nổi thái độ coi thường công việc này của anh ta.” Lăng Vi Vi nghĩ ngợi một lúc rồi tìm cho mình một lý do đường hoàng.
Nhưng rõ ràng nỗi hoảng loạn thoáng qua sâu trong ánh nhìn Lăng Vi Vi không hề thoát khỏi đôi mắt của Mộ San San, người vẫn luôn chú ý từng biến đổi trên gương mặt cô.
“Lâm Phi như thế nào, tôi tự có cách xử lý. Tôi muốn hỏi trưởng phòng Lăng một câu, cô có biết Lâm Phi đã kết hôn rồi không?” Nói tới cuối, giọng điệu của Mộ San San đột nhiên trở nên lạnh lùng. Tính cách của sếp Mộ vốn đã rất cao ngạo, đột nhiên lại nhấn mạnh câu nói khiến nhiệt độ trong văn phòng như giảm xuống mấy độ.
Mộ San San thay đổi rõ ràng như vậy, làm sao Lăng Vi Vi không cảm nhận được chứ, hơn nữa ẩn ý trong lời nói của Mộ San San, với trí tuệ của Lăng Vi Vi đương nhiên có thể nhận ra.
“Em biết….”
“Biết là tốt! Không có chuyện gì thì trưởng phòng Lăng có thể trở về làm việc rồi. Cô chỉ cần làm tốt chức trách công việc của mình, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, tôi tin trong lòng cô biết rõ.” Mộ San San đặt ly cà phê trong tay xuống, lạnh lùng tiễn khách.
Lăng Vi Vi rời khỏi văn phòng Mộ San San với khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt co rút lại. Rõ ràng những lời vừa rồi của Mộ San San khiến Lăng Vi Vi chịu kích động không ít.
“Tên khốn kiếp này…”
Sau khi Lăng Vi Vi rời đi, khuôn mặt tuyệt sắc vốn rất nghiêm nghị của Mộ San San đột nhiên trở nên lạnh lùng như huyền băng vạn năm.
Nếu như lúc này Lâm Phi đứng trước mặt Mộ San San thì chắc chắn Mộ San San cũng không tiếc trao cho hắn mấy cái nhìn có thể hoá đá.
Chồng mình bị người phụ nữ khác dắt đi ngay trước mặt mình, vậy mà người tới tố giác với Mộ San San lại chính là cô ta, cấp dưới Mộ San San tin tưởng và kỳ vọng nhất.
Nếu như chuyện này xảy ra khi Mộ San San kết hôn với Lâm Phi, chắc chắn Mộ San San sẽ không nổi giận như vậy chứ đừng nói là ghen tuông gì đó.
Mặc dù trong chuyện tình cảm, Mộ San San không khác trang giấy trắng là bao nhưng nói cho cùng cũng là một người con gái. Tình cảm của con gái đều rất tinh tế và nhạy cảm, làm sao Mộ San San không nhận ra tình ý Lăng Vi Vi dành cho Lâm Phi.
Thực sự Mộ San San không hiểu, hạng người lười biếng, vô lại như chồng mình sao lại khiến Lăng Vi Vi mê đắm.
Nhưng rõ ràng là vợ của Lâm Phi, Mộ San San rất bất mãn.
Ngoài mặt, những lời Mộ San San nói khi nãy là cảnh cáo cấp dưới của mình đừng đi trái lại đạo đức và nguyên tắc.
Thực ra, với tư cách là một người vợ, Mộ San San đang cảnh cáo kẻ thứ ba không được chen vào hôn nhân của họ!
Tuy nhiên, rõ ràng Lăng Vi Vi không biết quan hệ giữa Mộ San San và Lâm Phi nên không hiểu được ẩn ý bên trong lời nói của cô.
…………..
Phía tây ngoại ô thành phố Trung Hải, căn cứ địa của hội Hoa Hồng Gai, biệt thự Hoa Hồng.
Sau vài ngày, Lâm Phi lại trở lại đây cùng hai chị em Mạt, Lợi.
“Anh Lâm, mời đi theo chúng tôi, chắc là hội trưởng đã chờ lâu rồi.” Hai chị em Mạt Mạt, Lợi Lợi không hề biết Lâm Phi đã không ít lần đột nhập biệt thự Hoa Hồng, thậm chí còn từng giày vò Huyết Mai suýt nữa không giữ được trinh tiết nên sau khi xuống xe liền đưa Lâm Phi đi tìm Huyết Mai.
“Để cô ấy đợi là đúng, hai người đưa tôi đi xem lão già kia chết chưa.” Mặc dù rất muốn tìm Huyết Mai vuốt ve một lát nhưng lúc này Lâm Phi lại hơi nhớ Vệ lão, người từng đánh nhau với hắn, thậm chí còn vô tình kết hợp với hắn bắt Huyết Mai cởi đồ nhảy múa.
Mặc dù không rõ tại sao hội trưởng lại căn dặn phải kính trọng Lâm Phi nhưng rõ ràng hai chị em Mạt, Lợi không thể nào chịu được cách xưng hô của Lâm Phi, gọi Vệ lão, người họ coi như nền tảng tinh thần là lão già: “Anh Lâm! Xin tôn trọng Vệ lão của chúng tôi một chút…”
Bốp! Bốp!
Hai chị em định cảnh cáo Lâm Phi phải tôn trọng Vệ lão nhưng khổ nỗi, Lâm Phi nào định nghe họ lải nhải. Vậy là hai chị em Mạt Mạt, Lợi Lợi đã vinh hạnh nhận được đãi ngộ Lâm Phi dành cho Lăng Vi Vi khi rời khỏi tập đoàn Mộ Thị.
Bị đánh vào mông nên hai chị em đều đỏ mặt tức giận oán trách: “Anh Lâm, anh…”
“Bớt phí lời, mau dẫn đường. Còn dám nói nhiều có tin tôi cho cả hai người tắm rửa sạch sẽ (lên giường) không?” Lâm Phi đang nhớ nhung Vệ lão nên không định dài dòng với hai chị em họ, bắt đầu uy hiếp đe dọa.
Hội trưởng của họ bị Lâm Phi yêu cầu “tắm rửa sạch sẽ” cũng đã đồng ý rồi, nếu như Lâm Phi thực sự tức giận cũng bảo họ làm vậy thì chắc chắn hai người cũng không thoát khỏi tay Lâm Phi.
Nghĩ vậy hai chị em cũng quên hết ngại ngùng, cố nén nhịn nỗi xấu hổ trong lòng dẫn đường cho Lâm Phi: “Anh Lâm, đi bên này.”
………..
Được hai chị em dẫn đường, Lâm Phi đi tới tòa y tế trong biệt thự Hoa Hồng, qua mấy cánh cửa bí mật, lòng vòng mười mấy phút cuối cùng cũng tới được hầm băng, phòng bệnh của Vệ lão.
Không sai, chính là hầm băng!
Căn phòng rộng khoảng bốn mét, dài hơn tám mét, bốn bức tường đều phả ra khí lạnh từ những tảng băng lớn đắp thành!
Ở trung tâm hầm băng, có một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh với nhiều dụng cụ và ống truyền dịch được đưa vào cơ thể, đó là Vệ lão.
Không giống với hai chị em Mạt Mạt, Lợi Lợi mặc áo lông vũ dày dặn, Lâm Phi vẫn mặc quần áo ngày thường. Hắn đi tới bên giường Vệ lão trong ánh mắt kinh ngạc của hai chị em, như thể hoàn toàn không cảm nhận được khí lạnh trong căn phòng.
Nhiệt độ trong hầm băng quả thực rất thấp, chắc chắn dưới âm hai mươi độ. Nhưng đối với Lâm Phi, kẻ từng sống nhiều năm ở Siberia hoang dã chỉ mặc một áo trong mấy tháng liền mà nói, chút khí lạnh này thực sự không là gì.
Điều thực sự khiến Lâm Phi phải chau mày là Vệ lão còn đang nằm trên giường bệnh.
Trên người Vệ lão gắn đầy những máy móc và ống truyền dịch nên Lâm Phi không nhìn rõ thương tích của ông ta. Tuy nhiên cánh tay trái không biết bị ai vặn thành hình bánh quẩy và bàn chân phải thiếu mất một góc đều đang nhắc nhở Lâm Phi.
Vệ lão đã hôn mê sâu, chỉ còn lại nửa cái mạng. Lúc này, Vệ lão đang trong tình trạng nguy hiểm tới tính mạng.
Nếu như người bình thường bị thương nặng như vậy thì e là sớm đã về trời.
Cho dù Vệ lão xuất thân là người luyện võ cũng không thể gắng gượng nổi mấy ngày.
Nói đơn giản là vết thương của Vệ lão nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lâm Phi!