Chương 248: Đứng lại
Bên ngoài khách sạn năm sao nào đó, Lâm Phi thong thả đứng một bên nhả khói, trong khi đó Trần Địch đứng một bên cúi đầu nghe chỉ trích.
“Trần Địch, em giỏi rồi, ăn một bữa cơm hơn ba mươi nghìn tệ, sao em không đi chết luôn đi!” Không cần hỏi, người có thể khiến Trần Địch, người phát ngôn truyền thông của quân khu Hoa Đông cúi đầu nghe mắng, lời lẽ không nể tình như vậy ngoài hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ ra, không có người thứ hai.
Sự thật cũng chính là vậy, cô gái trẻ đứng trước mặt Trần Địch với thân hình nóng bỏng bó sát trong bộ quân phục, thắt đáy lưng ong, khuôn mặt lạnh lùng không phải cảnh sát Trần còn có thể là ai.
“Cũng không phải là em ăn một mình.” Rõ ràng phát ngôn viên Trần và Lâm Phi cũng tiêu tiền, vậy mà Trần Kỳ lại đổ hết trách nhiệm lên người Trần Địch, làm sao Trần Địch không bất mãn cho được.
“Em im miệng cho chị!” Cảnh sát Trần không quan tâm tới lời oán thán của Trần Địch mà lạnh lùng trách móc cậu với khuôn mặt lạnh tanh: “Nói thật đi, ngoài ăn cơm ra, hai người còn đi đâu làm gì?!”
Không thể trách Trần Kỳ nghi ngờ Trần Địch và Lâm Phi còn làm chuyện gì không nên làm ngoài việc ăn cơm. Thực ra là vì ba mươi nghìn tệ “tiền cơm” đó lấy ra từ túi của Trần Kỳ nên cô rất xót ruột.
Nghĩ mà xem, từ sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, đội trường Trần vẫn luôn không ngừng lăn lộn, không dễ dàng gì mới lên được chức đội trưởng cảnh sát hình sự, lương mỗi tháng cũng chỉ bốn, năm mươi nghìn tệ. Bữa cơm này của Trần Địch và Lâm Phi đã gián tiếp tiêu hết nửa tháng lương của Trần Kỳ.
“Chị à, chị coi em và anh rể là loại người gì?! Cho dù chị không tin em, lẽ nào chị cũng không tin anh rể sao?!” Nhận ra ý của Trần Kỳ, Trần Địch vốn đang cúi đầu nghe mắng liền cảm thấy bất mãn, ngẩng lên phản bác Trần Kỳ.
“Khốn khiếp, ai nói với em, anh ta là anh rể em!” Trần Địch cứ mở miệng là một câu anh rể hai câu anh rể, khiến Trần Kỳ vô cùng vừa giận vừa thẹn.
“Khi em tới nhà chị, bác cả nói với em mà.” Bà chị tự nhiên thẹn quá hóa giận khiến Trần Địch thực sự có chút không hiểu.
“Này, hai người nói chuyện, trời không còn sớm nữa, tôi về trước đây.” Thấy lửa sắp cháy tới chỗ mình, Lâm Phi khôn ngoan định bỏ khỏi hiện trường.
Quan hệ giữa Lâm Phi và Trần Kỳ nhất thời khó có thể giải thích với Trần Địch. Với tính cách kỳ quái của Trần Địch, chưa biết chừng bị Trần Kỳ hỏi dồn, Trần Địch sẽ phụt ra chuyện hắn lên giường với Trần Kỳ.
Nếu thực sự như thế, Trần Kỳ thẹn quá hóa điên, hắn có muốn chạy cũng không chạy không nổi.
“Đứng lại!”
Ý thức chạy nạn của Lâm Phi thực ra không hề muộn nhưng rõ ràng Trần Kỳ không có ý bỏ qua cho Lâm Phi như vậy.
Mặc dù Trần Kỳ luôn trách móc Trần Địch nhưng cô không hề quên, ba mươi nghìn tệ đó còn có phần của Lâm Phi.
“Cảnh sát Trần này, nếu như tôi nhớ không nhầm trước đó hình như cô đã đồng ý với tôi chỉ cần tôi giúp cô hạ được bố mẹ cô, ân oán giữa chúng ta coi như xong, không phải cô lại muốn tính nợ cũ chứ?!” Thấy sắc mặt Trần Kỳ không tốt, Lâm Phi vừa âm thầm đề cao cảnh giác vừa không quên cắt đứt ý định tính thù cũ của Trần Kỳ.
“Anh nghĩ nhiều rồi, bà cô không phải người nói lời không giữ lời.” Rõ ràng Trần Kỳ không hề quên giao hẹn giữa cô và Lâm Phi.
“Vậy không biết cảnh sát Trần gọi tôi có chuyện gì.”
“Đúng vậy, chị à, em và anh rể cũng không làm chuyện gì quá đáng, chị đừng có lúc nào cũng…”
“Chị cho em nói rồi sao!” Một câu trách mắng của Trần Kỳ đã cắt ngang lời phát ngôn viên Trần Địch, sau đó cô lại lạnh lùng nói: “Muốn tôi không ngăn cản hai người cũng được nhưng tôi giúp hai người thanh toán tiền cơm, có phải hai người cũng nên trả lại cho tôi?!”
“Chị, không phải chị không biết, ông già nhà em gần đây đang siết chặt chi tiêu của em, em lấy tiền đâu ra trả chị.” Trần Kỳ vừa nói xong, Trần Địch đã không nhịn được lên tiếng trách móc.
Ban đầu Lâm Phi còn không hiểu tại sao Trần Địch kỳ quái này có xe Hummer mà không trả nổi một bữa cơm mấy chục nghìn. Nghe Trần Địch nói, Lâm Phi cũng hiểu được cậu em vợ hờ này không hề cố ý chơi Lâm Phi mà gần đây túng quẫn nên cậu ta mới nhẵn ví.
“Thế này nhé, đợi mấy ngày nữa trả được không?” Thực ra người túng tiền nhẵn ví không chỉ có một mình Trần Địch. Trước đó không lâu phó phòng Lâm cũng cũng lừa được Phương Văn Hi năm mươi triệu nhân dân tệ nhưng cũng giao nộp cho sếp Mộ rồi. Ba mươi nghìn tệ, nhìn thì không nhiều nhưng nhất thời phó phòng Lâm cũng khó lấy ra được.
“Bớt phí lời, hôm nay hai người không trả được tiền, ai cũng đừng hòng đi!” Nửa tháng lương nói hết đã hết rồi, nói không xót ruột chắc chắn là giả.
Có điều điều khiến đội trưởng Trần bất mãn là Lâm Phi và Trần Địch đều là những người đàn ông có quan hệ thân thiết với Trần Kỳ, hai người họ uống rượu mà lại quên mất cô.
“Chị à, nếu như em nói với chị, em và anh rể ở đây làm gì có phải là không cần trả tiền không?” Trần Địch vừa nói vừa chầm chậm đi về phía Trần Kỳ làm ngơ Lâm Phi.
“Chị, chuyện là như thế này…” Sau khi tới gần Trần Kỳ, Trần Địch liền ghé tai nói nhỏ với Trần Kỳ, vừa nói vừa không ngừng chỉ trỏ Lâm Phi.
Mặc dù giọng Trần Địch nhỏ, Lâm Phi không nghe rõ cậu ta nói với Trần Kỳ những gì nhưng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Trần Kỳ và ánh mắt lạnh lùng ngùn ngút sát khí nhằm về phía mình, Lâm Phi liền có thể đưa ra kết luận.
Trần Địch đã bán đứng hắn!
“Vết thương trên mặt em là sao?!” Sau khi Trần Địch nói xong, Trần Kỳ liền hỏi lại cậu ta với vẻ mặt lạnh lùng.
Tuy đội trưởng Trần đang hỏi Trần Địch nhưng đôi mắt như tích tụ hết tất cả sát khí đó lại nhắm vào Lâm Phi, nhìn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên liều mạng với Lâm Phi.
“Chị à, chị cũng biết em từ nhỏ đã chính trực, căm ghét những xấu xa này. Lúc anh ấy đưa người vào phòng, em đứng bên cạnh không ngừng can ngăn nhưng anh không chịu nghe em. Nhất thời kích động, em mới mắng anh ấy mấy câu, sau đó anh rể liền đánh em.”
Vẻ mặt đó của Trần Địch thực sự vô cùng đáng thương. Cảm giác như nước mắt cũng sắp trào ra, thêm những vết bầm tím trên mặt, phải nói là rất thuyết phục.
“Em có thể cút rồi.” Rõ ràng Trần Kỳ không chú ý nhiều tới tới vẻ mặt vui trong khổ sở của Trần Địch vì những lời cậu ta nói trước đó đã khiến Trần Kỳ gần như nổi điên. Trần Địch nói xong, Trần Kỳ liền tỏ ý nói cậu có thể đi rồi.
Sau khi được đại xá, Trần Địch không nói không rằng nhìn Lâm Phi một cái, kiểu anh tự cầu phúc cho mình đi rồi lên xe bỏ đi.
“Nhóc con, đừng để ông đây nhìn thấy cậu nữa!” Tuy Lâm Phi không rõ Trần Địch đã nói gì với Trần Kỳ nhưng nhìn ánh mắt như muốn lột da ăn sống hắn của Trần Kỳ, Lâm Phi không cần động não cũng biết những gì Trần Địch nói không tốt đẹp gì.
Nhưng lúc này Lâm Phi cũng chỉ có thể mắng thầm trong bụng, tính sổ gì đó lại là chuyện sau này.
Tiền đề tìm Trần Địch tính sổ là Lâm Phi phải xử lý ổn thỏa cảnh sát Trần đang từng bước tới gần, hận không thể lườm chết hắn.
“Tôi chỉ có thể nói, tôi trong sạch.”
“Vậy thì anh giải thích cho tôi xem, tiếng phụ nữ trong điện thoại sáng mấy hôm trước khi tôi gọi cho anh là như thế nào? Lúc đó anh cũng ở trong khách sạn nào đó đúng không?!”
Phụ nữ trời sinh đã thù dai, cho dù là hoa khôi cảnh sát nóng tính như Trần Kỳ cũng không phải ngoại lệ.
“Đó…Đó là một hiểu lầm.”
Lâm Phi không hề quên buổi tối mê hồn trong khách sạn với Cố Phương Hoa và chuyện ép Cố Phương Hoa rên rỉ qua điện thoại cho Trần Kỳ nghe.
Chỉ là chuyện đó, nhất thời Lâm Phi cũng không thể giải thích cho Trần Kỳ hiểu được.
Lâm Phi không thể giải thích ngược lại làm cho việc ly dán của Trần Địch càng thêm thuyết phục. Lúc này, ánh mắt lạnh lùng của Trần Kỳ càng trở nên bức ép.
Nếu như ánh mắt có thể giết người Lâm Phi chắc chắn đã chết vô số lần rồi.
“Hiểu lầm?!” Trần Kỳ cười một tiếng lạnh lùng trưng còng tay ra: “Nếu như là hiểu nhầm, chắc anh không ngại về đồn cảnh sát với tôi giải thích rõ ràng rồi.”
Vừa nói hết lời, Trần Kỳ liền đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, quét đôi chân thon dài qua mặt Lâm Phi.
Mẹ kiếp! Chị em kỳ quái!
Thấy Trần Kỳ vốn không định nghe lời hắn giải thích, không chỉ định còng tay hắn về đồn lại còn động tay động chân. Đầu óc Lâm Phi đã tối sầm lại, cũng không còn tâm trạng giải thích, tay nhanh thoăn thoắt khắc chế Trần Kỳ.
“Khốn khiếp, bỏ tôi ra!”
Trần Kỳ vốn đang sát khí đùng đùng còn chưa kịp trút giận đã bị Lâm Phi phản đòn, Lâm Phi đâu cam tâm.
Tách!
Trần Kỳ còn đang tức giận, sao Lâm Phi có thể thả cô ra được, hắn không nói không rằng cướp lấy còng tay của Trần Kỳ, kéo hai tay cô vòng ra sau lưng rồi còng lại.
Bốp!
“Cho cô vừa nghe đã tin!”
Bốp!
“Cho cô không phân biệt trắng đen!”
Bốp!
“Cho cô không nghe tôi giải thích này!”
Bốp!
“Ai bảo mông cô cong này!”
………….
Lâm Phi liên tiếp mấy cái khiến Trần Kỳ cũng ngây người.
Một lúc lâu sau Trần Kỳ mới tỉnh táo trở lại, gương mặt trái xoan xinh đẹp đỏ như ráng chiều, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: “Lâm Phi, anh…”
Bốp!
“Anh gì mà anh, tôi cho cô nói chưa, còn dám nói thêm một câu thử xem?!” Cái tát không chút nể nang sau đó của Lâm Phi thẳng thừng cắt ngang lời Trần Kỳ. Trước đó không cho phó phòng hắn giải thích, bây giờ Lâm Phi cũng không cho Trần Kỳ cơ hội mở miệng.
Thấy Trần Kỳ bị đánh, tạm thời đã yên lặng, Lâm Phi vác cô lên đi thẳng vào trong khách sạn, vừa đi vừa nói: “Vừa nãy không phải cô nói bảo tôi trả tiền sao, tiền tôi không có nhưng tôi nghĩ rồi, nếu như tôi đã ăn cơm tốn tiền của cô, vậy thì tôi lấy thân đền đáp!”