Hơn nửa tiếng sau giờ tan ca. Dáng Mộ San San yêu kiều xuất hiện ở hầm đỗ xe tòa Vọng Nguyệt, nơi đặt trụ sở tập đoàn Mộ Thị. Khác với ngày thường cô đơn lẻ bóng, hôm nay đi theo sau cô là một bóng người gầy gầy....Lâm Phi.
“Anh đi theo tôi làm gì?!”
“Anh đi theo vợ anh, không phạm pháp chứ?!”
“Hứ?!”
Biết rõ đấu khẩu không lại gã chồng hời Lâm Phi, Mộ San San cũng không thèm tốn lời với hắn mà hừ lạnh một tiếng, lấy chìa mở khóa xe BMW định ngồi vào trong.
Lâm Phi một lòng muốn hòa giải quan hệ với Mộ San San nên mới đi theo cô về nhà, đương nhiên hắn sẽ không chịu bị bỏ lại một mình. Lúc sếp Mộ lấy chìa khóa xe mở cửa, Lâm Phi đã nhanh chóng ngồi vào bên trong.
Lúc Lâm Phi còn đang nghĩ nên ứng phó với sự trách móc Mộ San San thế nào để sau khi cô lên xe, hắn không phải đi xuống thì đôi tay ngọc ngà của Mộ San San lại ấn chìa khóa xe một lần nữa không quá mạnh cũng không quá nhẹ, khóa cửa chiếc BMW lại.
Không sai, đã khóa lại rồi!
Nói đơn giản là Lâm Phi bị vợ mình chốt trong xe rồi!
Mẹ kiếp, sao có thể như vậy chứ, đúng là hành động khác người!
Đột nhiên bị Mộ San San nhốt trong xe, Lâm Phi không nhịn được chửi thề trong lòng.
Ban đầu hắn còn nghĩ Mộ San San lên xe rồi, hắn sẽ ngồi ỳ trên xe, tranh thủ thời gian đi đường để hòa giải mâu thuẫn giữa hai vợ chồng vì chuyện ra nước ngoài cùng Huyết Mai không thể nói với Mộ San San.
Khổ nỗi, tưởng tượng và thực tế lại cách nhau quá xa.
Lâm Phi có lòng muốn hòa giải mâu thuẫn giữa hai người nhưng Mộ San San, người đang vô cùng bất mãn vì gã chồng hời không chịu nói sự thật không định cho hắn cơ hội này.
Sau khi khóa cửa nhốt Lâm Phi ở trong xe, Mộ San San nhếch môi cười đắc ý, lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Tiếp đó, đôi chân ngọc mảnh mai hơn cả người mẫu chuyên nghiệp chậm rãi bước đi.
Nói chính xác hơn là rời khỏi hầm để xe.
Bỏ lại một mình Lâm Phi ở trong chiếc BMW.
Mộ San San đeo chiếc kính đen cỡ lớn đi vào một quán cà phê gần tòa Vọng Nguyệt.
Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là sau lần đầu tiên hẹn hò, Lâm Phi cứ bắt cô phải đeo kính đen mới đưa cô ra ngoài nên mỗi lần ra khỏi nhà và rời khỏi công ty, Mộ San San đều đeo chiếc kính râm cỡ lớn.
Quán cà phê không nhiều người, Mộ San San tìm một chỗ trống cạnh cửa sổ gọi một cốc cà phê vừa ngồi thưởng thức vừa tiện tay từ chối điện thoại của gã chồng hời.
Đây đã là cuộc thứ năm Lâm Phi gọi từ khi Mộ San San rời khỏi hầm để xe tòa Vọng Nguyệt.
Sau khi từ chối cuộc gọi này, Mộ San San liền tắt hẳn điện thoại.
Bất cứ ai cũng sẽ có lúc tức giận chứ không riêng gì sếp Mộ. Cô là nữ thần kinh doanh của Trung Hải, tổng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng, không phải người vợ giỏi nín nhịn.
Mặc dù ngày thường Mộ San San cũng bị gã chồng hời đó sàm sỡ, chọc tức không ít lần nhưng cho dù có giận, cô cũng có thể tạm thời nín nhịn. Dù gì cô cũng đã kết hôn với Lâm Phi, hắn sàm sỡ cô cũng hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, cho dù Mộ San San muốn trả thù Lâm Phi, cũng không thể sàm sỡ lại hắn đúng không.
Chỉ là lần này Lâm Phi muốn đi xa nhưng sống chết không chịu nói cô biết sẽ đi làm gì, thậm chí đi cũng ai, hắn cũng không nói.
Chuyện này sếp Mộ không thể nào nhịn được. Thà Lâm Phi cứ thế mà đi, không nói gì với cô, cô còn cảm thấy dễ chịu một chút.
Cục tức này sếp Mộ không nuốt nổi, đương nhiên phải nghĩ cách giải tỏa rồi.
Ở công ty, cô là tổng giám đốc lạnh lùng đứng trên vạn người, là cấp trên của Lâm Phi. Ở nhà, cô là vợ của Lâm Phi nhưng tính cách của cô cũng không cho phép Lâm Phi coi cô như đồ chơi tùy ý nhào nặn.
Cho dù đã gả cho Lâm Phi, làm vợ của hắn nhưng Mộ San San tuyệt đối không phải tuýp người phụ nữ gia đình, đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Chuyện công việc, Lâm Phi nghe theo cô. Chuyện ngày thường, Mộ San San cũng không để Lâm Phi ức hiếp mà không nói năng gì!
Bởi vì cô là Mộ San San!
Cho dù có lấy chồng, cô cũng là nữ thần kinh doanh có một không hai của thành phố Trung Hải, là tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San.
Ai cũng đừng hòng bắt nạt cô, ngay cả gã chồng hời đó khiến cô khó chịu, cũng phải trả giá!
Thầm trách Lâm Phi mấy câu, Mộ San San nho nhã uống hai ngụm cà phê, ước chừng đã tới lúc không khí trong xe sắp bị Lâm Phi hô hấp hết, cô liền thanh toán và đứng dậy rời khỏi quán, quay lại hầm để xe tòa Vọng Nguyệt.
Chọc ghẹo sếp Mộ chắc chắn phải bị trừng phạt nhưng dù gì đó cũng là chồng cô, nếu như ngạt thở chết thì không phải sếp Mộ sẽ thành quả phụ sao.
Mộ San San vững bước quay về hầm để xe muốn coi thử bộ dạng nhếch nhác của Lâm Phi khi bị cô nhốt trong xe trong một khoảng thời gian không ngắn.
Chỉ là tưởng tượng và thực tế cách nhau quá xa, cũng giống như khi nãy Lâm Phi không ngờ Mộ San San sẽ nhốt hắn trong xe, bây giờ Mộ San San cũng không ngờ Lâm Phi lại không có trong xe.
Đúng vậy, chiếc BMW vẫn ở nguyên chỗ cũ như khi cô rời khỏi hầm để xe, thân xe cũng không bị hỏng hóc. Chỉ khác một điều, Lâm Phi không có trong đó.
“Em đến sớm mấy phút so với dự đoán của anh, xem ra người chồng này cũng có chút vị trí trong lòng em.”
Khi Mộ San San đang vô cùng kinh ngạc ngỡ mình gặp ảo giác và ép buộc bản thân bình tĩnh lại để tìm Lâm Phi, bóng người gầy gò quen thuộc đó đã đi ra từ phía sau cái cột, xuất hiện trước mặt cô.
“Anh, sao anh lại ra được?”
Sau khi xác định người đàn ông đứng trước mặt chính là gã chồng hời Lâm Phi, người được nhiều năm trên thương trường mài giũa tinh thần thép như Mộ San San cũng không khỏi hốt hoảng, lắp bắp.
“Anh ra được bằng cách nào em không cần quan tâm nữa, em nên nghĩ xem lát nữa về nhà kiểu gì đi.”
Nhân lúc Mộ San San còn đang sững sờ, Lâm Phi lấy chìa khóa xe từ trong tay cô, tiện thể còn tịch thu luôn điện thoại và túi LV bản limited của cô.
Làm xong tất cả, Lâm Phi liền ngồi tót vào trong xe, lái đi trong nháy mắt...