Tuy trong lòng Mân Nương không muốn nhìn thấy cảnh Loan Khắc Thung với vẻ ngoài giống Hồ Lân thân mật với A Na, nhưng xưa nay nàng vẫn tin tưởng Thanh Liên, lòng hiếu kỳ bị Thanh Liên khơi dậy, nàng bèn ngồi dậy từ trên giường.
Thanh Liên nhìn thấy nàng đầy mặt nước mắt, mí mắt ửng hồng, con ngươi ngập nước trong suốt, dáng vẻ giống như đóa hoa dại nở rộ trên sườn núi cực kỳ thanh diễm thì giật mình, vội nói: “Tỷ nghỉ đi, để ta hầu hạ tỷ là được.”
Hầu hạ Mân Nương rửa mặt xong, Thanh Liên lại chải đầu búi tóc giúp nàng, sau khi thấy nàng bình thường trở lại mới yên lòng.
Mân Nương đang muốn đi ra ngoài với Thanh Liên thì nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới — Loan Khắc Thung và A Na đang cãi nhau!
Thanh Liên nhìn Mân Nương, vẻ mặt giống như đang nói ‘Đó, ta nói có sai đâu’.
Mân Nương kinh ngạc.
Thanh Liên hạ giọng, lựa lời nói với nàng: “Có vẻ phương diện kia của nhị công tử không được, nhị tiểu quân rất không hài lòng…”
Mân Nương: “…” đám Kiến Tú các ngươi đang đùa ta đó sao..
Nàng nhíu mày trầm tư, nhớ lại những chi tiết trong ‘Si Bà Truyền’ có liên quan đến chuyện phòng the của Loan Khắc Thung và A Na.
Vì cuộc sống nhàm chán, cũng không có sách khác thú vị để đọc, truyện lại ướt át kích thích nên nàng mới đọc gần như thuộc làu cuốn truyện, trong óc nàng lập tức xuất hiện những miêu tả về đêm tân hôn của Loan Khắc Thung và Thượng Quan A Na: “Phu đè ta, ta kêu đau, phu ngự được một lúc, ta giả vờ hổn hển, rên khẽ để dời lực chú ý. Phu liền tin ta là xử nữ.”
Nghĩ đến đó, nàng nhìn Thanh Liên, buột miệng nói ra: “Sao có thể như vậy?”
Thanh Liên nhìn Mân Nương, mắt hạnh trong suốt tỏa ra ánh sáng bà tám: “Phi Đào, chẳng lẽ tỷ chưa nghe qua chuyện phòng the của bọn họ…”
“Ta chưa có” – Mân Nương lập tức vô cùng đứng đắn phủ nhận, nàng thấy Thanh Liên nghi ngờ nên cường điệu thêm: “Ta là người rảnh đến vậy sao?” Thực ra nàng chính là người rảnh đến vậy đó, tuy nàng chưa từng nghe qua chuyện phòng the của Loan Khắc Thung và A Na, nhưng đã tận mắt trông thấy không ít xuân cung đồ sống…
Nghĩ vậy, mặt Mân Nương hơi nóng lên, có lẽ đã ửng đỏ.
Bên ngoài, Loan Khắc Thung và A Na cãi nhau càng kịch liệt hơn.
Chỉ nghe Loan Khắc Thung lớn tiếng nói: “Thượng Quan A Na, ngươi có bản lĩnh thì cùng ta đi gặp mẫu thân, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đã làm ra những chuyện bại hoại thế nào sao!”
A Na cũng không cam chịu yếu thế: “Có bản lĩnh thì tự ngươi đi mà nói! Có bản lĩnh thì chứng minh cho ta nhìn một lần xem! Hừ, hoạn quan!”
Thanh Liên nghe đến đó thì lập tức kéo Mân Nương trở về: “Hai chúng ta vẫn giả chết thì hơn.”
Loan Khắc Thung dường như bị câu nói đó của Thượng Quan A Na khiến cho cứng miệng, nửa buổi không nói được gì thêm.
Mân Nương và Thanh Liên ngồi trên giường, nghe thấy bên ngoài truyền tới một tiếng ‘Rầm’, giống như tiếng cửa lớn bị người ta đạp ra.
Ngay sau đó là tiếng A Na gào thét truyền tới: “Thanh Liên Phi Đào! Các ngươi chết hết rồi à? Ngay cả đóng cửa cũng không có ai làm sao?!”
Thanh Liên che miệng cười, kéo Mân Nương ra ngoài.
Mân Nương đi đóng cửa lớn, Thanh Liên đi hầu hạ Thượng Quan A Na.
Mân Nương cài then cửa xong thì cũng đi tới chỗ suối nước nóng.
Lúc này trời đã tối, vầng trăng tròn treo trên cao, trong sân viện sáng trưng.
A Na ghé vào bờ suối nước nóng, hơn nửa thân thể lộ ra ngoài, trông đầy đặn trắng nõn rất kích thích. Nàng ta có vẻ vẫn tức giận, biểu cảm trên mặt khá hung tợn.
Mân Nương thấy Thanh Liên im lặng đứng bên cạnh thì khe khẽ nhích qua, đứng sóng vai với Thanh Liên.
Thượng Quan A Na nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhãi Loan Khắc Thung này thật ghê tởm, ta nhất định phải cho hắn biết tay!”
Nàng ta suy tư một lát, sau đó nói: “Thanh Liên, ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai ta muốn tới Tức Không Tự để xem bói và cầu nguyện.”
Đêm hôm đó Mân Nương không thể ngủ yên, nàng không ngừng lắng tai nghe động tĩnh từ cửa chính. Nàng muốn Loan Khắc Thung trở về để kiểm tra xem rốt cuộc hắn có phải Hồ Lân hay không; nhưng nàng cũng muốn Khắc Thung đừng trở về, nàng không muốn thấy một người trông giống Hồ Lân ở cùng một chỗ với A Na, cho dù là cãi nhau cũng không muốn…
Mân Nương mở to mắt nằm trên kháng trong phòng A Na, nhìn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Nàng bỗng nhớ lại trước kia, nàng và Hồ Lân cũng ở chung một chỗ lâu như vậy nhưng chưa từng cãi nhau, trong lòng nàng không kiềm được dâng lên một trận thê lương, nước mắt lại chảy ra.
Đêm đó Loan Khắc Thung không hề trở về.
Hôm sau Thượng Quan A Na dậy từ sớm, chỉ huy Thanh Liên và Mân Nương giúp mình ăn diện một phen.
Không thể không nói, Thượng Quan A Na rất giỏi về khoản ăn diện, cách nàng ta búi tóc, trang điểm, mặc váy áo khiến những ưu điểm của nàng ta trở nên nổi bật, hơn nữa lại khéo léo che đi những khuyết điểm.
Mân Nương thấy A Na xinh đẹp động lòng người như vậy, trong lòng nàng rất lo Hồ Lân lâu ngày sinh tình với nàng ta, chướng mắt mình phấn son thô tục.
Thượng Quan A Na tới chính viện để thỉnh an cha mẹ chồng, mang theo cả Thanh Liên và Phi Đào.
Loan phu nhân bệnh nặng, đã khó mà rời giường, lần này Loan Khắc Thung trở về chính là vì bệnh tình của mẫu thân.
Mân Nương và Thanh Liên cùng A Na đi vào phòng của phu nhân, nhìn thấy Loan lão đang ngồi cạnh bàn, nhị công tử Loan Khắc Thung và tam công tử Loan Khắc Tham đứng hầu một bên.
Thượng Quan A Na tiến đến thỉnh an cha chồng.
Mân Nương để ý thấy biểu hiện của Loan lão khi có mặt hai con trai rất nghiêm chỉnh, ánh mắt lão không còn nhìn con dâu một cách mê đắm không che dấu mà đã khoác lên vẻ ngoài đạo mạo trang nghiêm của bậc trưởng bối.
Mắt nàng không kiềm được liếc sang Loan Khắc Thung đang đứng yên ở sườn Đông.
Loan Khắc Thung mặc áo nhà nho màu lam nhạt, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, trong sáng ngay thẳng, tuy tuấn mỹ nhưng lại không giống như lần đầu nàng gặp Hồ Lân…
Mân Nương hơi kinh ngạc, liếc một cái, tiếp tục liếc thêm một cái.
Nàng đang liếc thì Loan Khắc Thung đột ngột nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người vừa vặn giao nhau.
Mân Nương cảm thấy cặp mắt thanh lãnh của hắn dường như lóe lên, giống như đang cười, lại giống như chẳng có gì.
Nàng vội nhìn sang chỗ khác.
Thượng Quan A Na cúi chào xong thì nói: “Bệnh của mẫu thân ngày càng nặng, con dâu thật sự lo lắng, con dâu có nghe người ta nói, Tức Không Tự ở thành Tây rất linh nghiệm, vì vậy con dâu muốn tới đó cầu nguyện cho mẫu thân, mong lão gia chấp thuận.”
Nói xong, nàng ta giương mắt liếc Loan lão một cái, cả người Loan lão lập tức mềm nhũn, vội đáp: “Đây là chuyện tốt a, đi đi đi đi.”
Rốt cuộc lão cũng nhớ tới con trai mình, nhìn Loan Khắc Thung mà nói: “Khắc Thung, hay ngươi cũng đi cùng thê tử đi.”
Loan Khắc Thung chắp tay hành lễ, đáp: “Phụ thân, hôm nay nhi tử có hẹn gặp bằng hữu cùng trường trong quận Hàn, không thể lỡ hẹn.”
Loan lão cũng không dây dưa nhiều, nói: “Vậy thì để Đại Đồ đánh xe, cho Doanh Lang đi theo vậy.”
Còn Loan Khắc Thung thì không mang theo người hầu, một mình rời phủ mà đi.
Mân Nương, Thanh Liên và Thượng Quan A Na đi tới tiền viện. Mân Nương nhìn theo thân ảnh Loan Khắc Thung đang bước nhanh, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Ước chừng hai khắc sau (1 khắc = 15 phút), đến khi Thượng Quan A Na bắt đầu lên cơn mắng chửi Mân Nương và Thanh Liên, Đại Đồ mới chậm chạp đánh một chiếc xe ngựa tới, Doanh Lang ngồi cạnh hắn.
Thấy Đại Đồ và tình lang Doanh Lang, Thượng Quan A Na lập tức không mở miệng mắng người nữa, nàng ta thay vẻ nũng nịu ấm áp dịu dàng mềm mại, mắt to mỹ lệ liếc về phía Doanh Lang.
Doanh Lang cũng nhìn về phía Thượng Quan A Na, ánh mắt hai người chạm nhau, rất nhanh lại tách ra.
Đại Đồ giục ngựa chạy xe.
Hôm nay hắn vẫn có bề ngoài anh tuấn sạch sẽ, mắt nhìn về phía Mân Nương.
Mân Nương làm ra vẻ không thấy hắn, nàng đỡ A Na trèo lên xe, sau đó ngồi xuống cạnh Thanh Liên.
Xe ngựa chạy về phía thành Tây.
Bây giờ chính là mùa lá phong chuyển đỏ, hoa quế tỏa hương, phong cảnh ngoài thành đẹp không sao tả xiết, nhưng Mân Nương lại không có lòng dạ nào để thưởng thức cảnh ngoài cửa xe như A Na, nàng còn đang bận nhớ lại nội dung tiếp theo của ‘Si Bà Truyền’.
Mân Nương nhớ rằng ở Tức Không Tự, Thượng Quan A Na sẽ gặp được hòa thượng Như Hải ‘duyên dáng như mỹ nữ’, sau đó phát sinh loại chuyện kia với Như Hải và sư phụ của Như Hải. Khi Mân Nương đọc truyện, ấn tượng sâu nhất của nàng đối với Như Hải chính là đoạn: “Như Hải chỉ từng tìm vui với đám tiểu tăng, khó hiểu nam nữ khác biệt, chỉ biết đùa nghịch hậu đình của ta”, hắn vừa tiến công lần đầu đã dùng ngay phía sau của A Na.
Vừa nghĩ đến Như Hải chẳng rành nam nữ khác biệt, Mân Nương đã thấy cúc hoa của mình căng thẳng, đau thay cho A Na.
Thanh Liên nhìn thấy nàng đầy mặt nước mắt, mí mắt ửng hồng, con ngươi ngập nước trong suốt, dáng vẻ giống như đóa hoa dại nở rộ trên sườn núi cực kỳ thanh diễm thì giật mình, vội nói: “Tỷ nghỉ đi, để ta hầu hạ tỷ là được.”
Hầu hạ Mân Nương rửa mặt xong, Thanh Liên lại chải đầu búi tóc giúp nàng, sau khi thấy nàng bình thường trở lại mới yên lòng.
Mân Nương đang muốn đi ra ngoài với Thanh Liên thì nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới — Loan Khắc Thung và A Na đang cãi nhau!
Thanh Liên nhìn Mân Nương, vẻ mặt giống như đang nói ‘Đó, ta nói có sai đâu’.
Mân Nương kinh ngạc.
Thanh Liên hạ giọng, lựa lời nói với nàng: “Có vẻ phương diện kia của nhị công tử không được, nhị tiểu quân rất không hài lòng…”
Mân Nương: “…” đám Kiến Tú các ngươi đang đùa ta đó sao..
Nàng nhíu mày trầm tư, nhớ lại những chi tiết trong ‘Si Bà Truyền’ có liên quan đến chuyện phòng the của Loan Khắc Thung và A Na.
Vì cuộc sống nhàm chán, cũng không có sách khác thú vị để đọc, truyện lại ướt át kích thích nên nàng mới đọc gần như thuộc làu cuốn truyện, trong óc nàng lập tức xuất hiện những miêu tả về đêm tân hôn của Loan Khắc Thung và Thượng Quan A Na: “Phu đè ta, ta kêu đau, phu ngự được một lúc, ta giả vờ hổn hển, rên khẽ để dời lực chú ý. Phu liền tin ta là xử nữ.”
Nghĩ đến đó, nàng nhìn Thanh Liên, buột miệng nói ra: “Sao có thể như vậy?”
Thanh Liên nhìn Mân Nương, mắt hạnh trong suốt tỏa ra ánh sáng bà tám: “Phi Đào, chẳng lẽ tỷ chưa nghe qua chuyện phòng the của bọn họ…”
“Ta chưa có” – Mân Nương lập tức vô cùng đứng đắn phủ nhận, nàng thấy Thanh Liên nghi ngờ nên cường điệu thêm: “Ta là người rảnh đến vậy sao?” Thực ra nàng chính là người rảnh đến vậy đó, tuy nàng chưa từng nghe qua chuyện phòng the của Loan Khắc Thung và A Na, nhưng đã tận mắt trông thấy không ít xuân cung đồ sống…
Nghĩ vậy, mặt Mân Nương hơi nóng lên, có lẽ đã ửng đỏ.
Bên ngoài, Loan Khắc Thung và A Na cãi nhau càng kịch liệt hơn.
Chỉ nghe Loan Khắc Thung lớn tiếng nói: “Thượng Quan A Na, ngươi có bản lĩnh thì cùng ta đi gặp mẫu thân, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đã làm ra những chuyện bại hoại thế nào sao!”
A Na cũng không cam chịu yếu thế: “Có bản lĩnh thì tự ngươi đi mà nói! Có bản lĩnh thì chứng minh cho ta nhìn một lần xem! Hừ, hoạn quan!”
Thanh Liên nghe đến đó thì lập tức kéo Mân Nương trở về: “Hai chúng ta vẫn giả chết thì hơn.”
Loan Khắc Thung dường như bị câu nói đó của Thượng Quan A Na khiến cho cứng miệng, nửa buổi không nói được gì thêm.
Mân Nương và Thanh Liên ngồi trên giường, nghe thấy bên ngoài truyền tới một tiếng ‘Rầm’, giống như tiếng cửa lớn bị người ta đạp ra.
Ngay sau đó là tiếng A Na gào thét truyền tới: “Thanh Liên Phi Đào! Các ngươi chết hết rồi à? Ngay cả đóng cửa cũng không có ai làm sao?!”
Thanh Liên che miệng cười, kéo Mân Nương ra ngoài.
Mân Nương đi đóng cửa lớn, Thanh Liên đi hầu hạ Thượng Quan A Na.
Mân Nương cài then cửa xong thì cũng đi tới chỗ suối nước nóng.
Lúc này trời đã tối, vầng trăng tròn treo trên cao, trong sân viện sáng trưng.
A Na ghé vào bờ suối nước nóng, hơn nửa thân thể lộ ra ngoài, trông đầy đặn trắng nõn rất kích thích. Nàng ta có vẻ vẫn tức giận, biểu cảm trên mặt khá hung tợn.
Mân Nương thấy Thanh Liên im lặng đứng bên cạnh thì khe khẽ nhích qua, đứng sóng vai với Thanh Liên.
Thượng Quan A Na nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhãi Loan Khắc Thung này thật ghê tởm, ta nhất định phải cho hắn biết tay!”
Nàng ta suy tư một lát, sau đó nói: “Thanh Liên, ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai ta muốn tới Tức Không Tự để xem bói và cầu nguyện.”
Đêm hôm đó Mân Nương không thể ngủ yên, nàng không ngừng lắng tai nghe động tĩnh từ cửa chính. Nàng muốn Loan Khắc Thung trở về để kiểm tra xem rốt cuộc hắn có phải Hồ Lân hay không; nhưng nàng cũng muốn Khắc Thung đừng trở về, nàng không muốn thấy một người trông giống Hồ Lân ở cùng một chỗ với A Na, cho dù là cãi nhau cũng không muốn…
Mân Nương mở to mắt nằm trên kháng trong phòng A Na, nhìn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Nàng bỗng nhớ lại trước kia, nàng và Hồ Lân cũng ở chung một chỗ lâu như vậy nhưng chưa từng cãi nhau, trong lòng nàng không kiềm được dâng lên một trận thê lương, nước mắt lại chảy ra.
Đêm đó Loan Khắc Thung không hề trở về.
Hôm sau Thượng Quan A Na dậy từ sớm, chỉ huy Thanh Liên và Mân Nương giúp mình ăn diện một phen.
Không thể không nói, Thượng Quan A Na rất giỏi về khoản ăn diện, cách nàng ta búi tóc, trang điểm, mặc váy áo khiến những ưu điểm của nàng ta trở nên nổi bật, hơn nữa lại khéo léo che đi những khuyết điểm.
Mân Nương thấy A Na xinh đẹp động lòng người như vậy, trong lòng nàng rất lo Hồ Lân lâu ngày sinh tình với nàng ta, chướng mắt mình phấn son thô tục.
Thượng Quan A Na tới chính viện để thỉnh an cha mẹ chồng, mang theo cả Thanh Liên và Phi Đào.
Loan phu nhân bệnh nặng, đã khó mà rời giường, lần này Loan Khắc Thung trở về chính là vì bệnh tình của mẫu thân.
Mân Nương và Thanh Liên cùng A Na đi vào phòng của phu nhân, nhìn thấy Loan lão đang ngồi cạnh bàn, nhị công tử Loan Khắc Thung và tam công tử Loan Khắc Tham đứng hầu một bên.
Thượng Quan A Na tiến đến thỉnh an cha chồng.
Mân Nương để ý thấy biểu hiện của Loan lão khi có mặt hai con trai rất nghiêm chỉnh, ánh mắt lão không còn nhìn con dâu một cách mê đắm không che dấu mà đã khoác lên vẻ ngoài đạo mạo trang nghiêm của bậc trưởng bối.
Mắt nàng không kiềm được liếc sang Loan Khắc Thung đang đứng yên ở sườn Đông.
Loan Khắc Thung mặc áo nhà nho màu lam nhạt, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, trong sáng ngay thẳng, tuy tuấn mỹ nhưng lại không giống như lần đầu nàng gặp Hồ Lân…
Mân Nương hơi kinh ngạc, liếc một cái, tiếp tục liếc thêm một cái.
Nàng đang liếc thì Loan Khắc Thung đột ngột nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người vừa vặn giao nhau.
Mân Nương cảm thấy cặp mắt thanh lãnh của hắn dường như lóe lên, giống như đang cười, lại giống như chẳng có gì.
Nàng vội nhìn sang chỗ khác.
Thượng Quan A Na cúi chào xong thì nói: “Bệnh của mẫu thân ngày càng nặng, con dâu thật sự lo lắng, con dâu có nghe người ta nói, Tức Không Tự ở thành Tây rất linh nghiệm, vì vậy con dâu muốn tới đó cầu nguyện cho mẫu thân, mong lão gia chấp thuận.”
Nói xong, nàng ta giương mắt liếc Loan lão một cái, cả người Loan lão lập tức mềm nhũn, vội đáp: “Đây là chuyện tốt a, đi đi đi đi.”
Rốt cuộc lão cũng nhớ tới con trai mình, nhìn Loan Khắc Thung mà nói: “Khắc Thung, hay ngươi cũng đi cùng thê tử đi.”
Loan Khắc Thung chắp tay hành lễ, đáp: “Phụ thân, hôm nay nhi tử có hẹn gặp bằng hữu cùng trường trong quận Hàn, không thể lỡ hẹn.”
Loan lão cũng không dây dưa nhiều, nói: “Vậy thì để Đại Đồ đánh xe, cho Doanh Lang đi theo vậy.”
Còn Loan Khắc Thung thì không mang theo người hầu, một mình rời phủ mà đi.
Mân Nương, Thanh Liên và Thượng Quan A Na đi tới tiền viện. Mân Nương nhìn theo thân ảnh Loan Khắc Thung đang bước nhanh, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Ước chừng hai khắc sau (1 khắc = 15 phút), đến khi Thượng Quan A Na bắt đầu lên cơn mắng chửi Mân Nương và Thanh Liên, Đại Đồ mới chậm chạp đánh một chiếc xe ngựa tới, Doanh Lang ngồi cạnh hắn.
Thấy Đại Đồ và tình lang Doanh Lang, Thượng Quan A Na lập tức không mở miệng mắng người nữa, nàng ta thay vẻ nũng nịu ấm áp dịu dàng mềm mại, mắt to mỹ lệ liếc về phía Doanh Lang.
Doanh Lang cũng nhìn về phía Thượng Quan A Na, ánh mắt hai người chạm nhau, rất nhanh lại tách ra.
Đại Đồ giục ngựa chạy xe.
Hôm nay hắn vẫn có bề ngoài anh tuấn sạch sẽ, mắt nhìn về phía Mân Nương.
Mân Nương làm ra vẻ không thấy hắn, nàng đỡ A Na trèo lên xe, sau đó ngồi xuống cạnh Thanh Liên.
Xe ngựa chạy về phía thành Tây.
Bây giờ chính là mùa lá phong chuyển đỏ, hoa quế tỏa hương, phong cảnh ngoài thành đẹp không sao tả xiết, nhưng Mân Nương lại không có lòng dạ nào để thưởng thức cảnh ngoài cửa xe như A Na, nàng còn đang bận nhớ lại nội dung tiếp theo của ‘Si Bà Truyền’.
Mân Nương nhớ rằng ở Tức Không Tự, Thượng Quan A Na sẽ gặp được hòa thượng Như Hải ‘duyên dáng như mỹ nữ’, sau đó phát sinh loại chuyện kia với Như Hải và sư phụ của Như Hải. Khi Mân Nương đọc truyện, ấn tượng sâu nhất của nàng đối với Như Hải chính là đoạn: “Như Hải chỉ từng tìm vui với đám tiểu tăng, khó hiểu nam nữ khác biệt, chỉ biết đùa nghịch hậu đình của ta”, hắn vừa tiến công lần đầu đã dùng ngay phía sau của A Na.
Vừa nghĩ đến Như Hải chẳng rành nam nữ khác biệt, Mân Nương đã thấy cúc hoa của mình căng thẳng, đau thay cho A Na.
/127
|