Trong phòng của Thanh Liên không đốt đèn. Màn đêm đã buông xuống từ sớm, do vậy trong phòng rất tối.
Mân Nương nằm trên giường, lúc đầu nàng không thấy rõ mặt Thanh Liên, nhưng sau một lát, mắt nàng bắt đầu thích ứng với bóng tối bên trong phòng, có khả năng thấy được hình dáng lờ mờ của Thanh Liên.
Lúc này, Thanh Liên chỉ đứng ở bên giường, lẳng lặng nhìn nàng.
Mân Nương hoảng hốt cảm thấy Thanh Liên có chút khác lạ, nhưng lại không nói rõ được lạ ở chỗ nào. Nàng muốn giải thích chuyện vừa nãy trong phòng Loan Khắc Thung với Thanh Liên, nhưng mở miệng vài lần vẫn không biết nói sao.
Cho dù truyện ‘Si Bà Truyền’ lấy bối cảnh là thời nhà Đường, nhưng cuộc sống của nàng là ở Đại Tống, ở đó, chuyện nam chủ nhân chiếm hữu thị nữ là chuyện cực bình thường đối với đại đa số mọi người.
Chuyện như vậy, ở thời đại của nàng gọi là ‘thông phòng’.
Nhưng mục đích duy nhất của nàng khi vào trong ‘Si Bà Truyền’ là tìm được Hồ Lân, hòa hợp với hắn, sau đó thành công giải cứu Hồ Lân từ trong tay Hồng Cừ và Kiến Tú. Đối với những chuyện khác, nàng có thể mặc kệ hết thảy, trong đó bao gồm cả tình bạn với Thanh Liên.
Nhưng dù sao nàng cũng đã liên lụy tới Thanh Liên luôn quan tâm đến mình, vì vậy trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Vừa nghĩ đến đó, rốt cuộc Mân Nương cũng hồi phục được một chút khí lực, nàng chống tay xuống giường, ngồi dậy, ngửa đầu nhìn Thanh Liên nói: “Thanh Liên, thực xin lỗi.”
Thanh Liên không lên tiếng trả lời.
Mân Nương không thấy rõ khuôn mặt của Thanh Liên, nhưng Thanh Liên lại có thể nhìn thấy khuôn mặt Mân Nương rất rõ ràng.
Mân Nương đẹp một cách khó tả, hắn cũng không nói ra được là đẹp ở điểm nào, chỉ cảm thấy chỗ nào của Mân Nương cũng đẹp, chỗ nào cũng tốt, mà đẹp nhất chính là đôi mắt như nước hồ thu của nàng: trong trẻo, đen trắng rõ ràng không pha lẫn tạp chất. Mân Nương xinh đẹp một cách đơn thuần mà sạch sẽ, luôn hấp dẫn hắn tới gần, tựa như con thiêu thân lao đầu vào lửa… (Kui: từ giờ đổi xưng hô cho Thanh Liên nhé, $%!@ tác giả cứ thích chơi bách hợp trá hình! >;v)
Thanh Liên tiến lên một bước, vươn tay đẩy ngã Mân Nương, khiến nàng nằm ngửa trên giường.
Mân Nương giật mình, quên cả phản kháng, chỉ trơ mắt nhìn Thanh Liên ngày càng gần.
Thanh Liên đè trên người Mân Nương, mặt kề sát mặt Mân Nương, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mân Nương lại ngửi được mùi hương thanh nhã kia, cảm giác không giống như mùi hương trên người Đại Đồ và Loan Khắc Thung… Nàng cảm thấy như bắt được một chút manh mối, đang muốn suy nghĩ thật cẩn thận thì thấy môi ngưa ngứa, tựa như vừa bị mổ một cái…
Là Thanh Liên!
Thanh Liên ngẩng đầu, môi nhẹ nhàng mổ trên môi Mân Nương, hắn không nếm ra mùi vị, bèn cúi đầu nhấn môi xuống, cảm giác lại có vẻ không đúng — hắn không hôn được làn môi mềm mại của Mân Nương như trong tưởng tượng mà hôn phải mu bàn tay của nàng!
Mắt Mân Nương mở lớn thành hình tròn, vẻ mặt nàng nghiêm túc: “Thanh Liên, ta thích nam giới, thật đó!”
Thanh Liên: “…”
Cặp mắt hẹp dài của hắn lóe lóe trong đêm tối.
Dường như trong phút chốc, Mân Nương cảm giác được một đồ vật cứng rắn ấm áp cọ vào giữa hai chân mình.
Mân Nương: “…”
Nàng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thế là quyết định tự tay kiểm nghiệm một chút.
Tay Mân Nương chui vào khoảng không giữa nàng và Thanh Liên.
Thanh Liên hơi nâng người, để Mân Nương thuận tiện tới sờ.
Tay Mân Nương với vào trong vạt áo lỏng lẻo của Thanh Liên, nhưng không đụng tới hai khỏa mềm mại căng tròn mà chỉ đụng tới một hạt nho nhỏ vừa mềm vừa cứng.
Nàng không chết lòng, tiếp tục đi sờ nơi đó của Thanh Liên.
Thanh Liên có vẻ rất nghe lời, hai tay hắn chống hai bên người Mân Nương, khẽ nâng lên bộ phận vừa rồi chọc vào Mân Nương.
Không ngoài dự liệu, Mân Nương đụng tới một đồ vật thẳng tắp cứng rắn.
Đôi mắt hẹp dài của Thanh Liên hơi híp lại, hắn đợi nàng bùng nổ và giãy dụa, sau đó bản thân sẽ thừa cơ áp chế nàng.
Trong bầu không khí囧囧 như vậy, Mân Nương lại thất thần.
Suốt cuộc đời này nàng chỉ có một nam nhân — Hồ Lân, cũng chính là tiểu hồ ly, nhưng lại từng thấy tổng cộng năm con gà nhỏ: con gà nhỏ vừa mềm vừa lạnh của Lưu Trọng Văn; con gà màu hồng nho nhỏ của tiểu hồ ly; con gà vừa to, vừa cứng vừa nóng của Hồ Lân; con gà có vẻ thanh tú nhưng kích thước không hề nhỏ của Kiến Tú; con gà thẳng tắp tú khí của Hồng Cừ…
Mân Nương cảm thấy lại nắm giữ được chút manh mối mơ hồ.
Con gà thẳng tắp tú khí của Hồng Cừ…
Tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn, nàng duỗi tay cầm gà nhỏ của Thanh Liên, ý muốn dùng tay đo đạc một chút.
Nhưng, gà nhỏ của Thanh Liên hình như không thon thả như vậy a!
Thanh Liên nhìn khuôn mặt không ngừng biến ảo cảm xúc của Mân Nương, rốt cuộc không nhịn được, cười ‘phì’ một tiếng.
Gà nhỏ bị Mân Nương nắm trong tay lập tức mềm xuống.
Mân Nương ngượng ngùng buông đồ vật trong tay ra.
Thanh Liên nằm xuống cạnh Mân Nương, hai người nửa buổi cũng không nói gì.
Thật lâu sau đó, Mân Nương mới hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thanh Liên lặng lẽ cười: “Ta là Thanh Liên a.”
Mân Nương: “…Nhưng mà ngươi có gà nhỏ…”
Thanh Liên: “Nào có? Không tin ngươi sờ thử?”
Mân Nương nghiêng người nhìn bộ ngực đã nhô lên như núi của Thanh Liên, không có can đảm đi mò nữa.
Giả giả thật thật, thật thật giả giả, nàng đã không rõ ràng nữa, nhưng có thể khẳng định — gà nhỏ của Thanh Liên không tính là nhỏ!
Thanh Liên và Mân Nương cứ như vậy nằm cạnh nhau, cùng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Mân Nương thức dậy phát hiện bên cạnh trống trơn, không biết Thanh Liên đã dậy từ bao giờ.
Loan Khắc Thung cũng không ở trong viện.
Mãi cho đến khi Mân Nương và Thanh Liên đi theo A Na tới thỉnh an Loan lão, Mân Nương mới nghe thấy A Na nói với Loan lão: Loan Khắc Thung đi gặp thi nhân nổi tiếng Bạch Cư Dị ở kinh thành. Hắn từng có dịp ngâm xướng thơ ca với Bạch Cư Dị, cũng từng giúp đỡ Bạch Cư Di, bởi vậy hai người trở thành bạn tốt.
Mân Nương nghe thấy cái tên Bạch Cư Dị nổi tiếng, trong lòng có chút kích động, nhưng nàng cũng không có lòng dạ nào đi gặp Bạch Cư Dị như Loan Khắc Thung – nàng còn phải tiếp tục tìm kiếm Hồ Lân của nàng.
Loan Khắc Thung không ở trong phủ, Thanh Liên lại biến về làm Thanh Liên dịu dàng săn sóc như trước kia.
Đối với Thanh Liên, Mân Nương cảm thấy rất yên tâm, nàng luôn cảm thấy hắn sẽ không nhẫn tâm cường ép mình.
Đại Đồ lại liên tiếp xuất hiện trước mặt Mân Nương, lúc nào cũng muốn thân cận Mân Nương, nhưng nàng luôn giữ cảnh giác cao độ, luôn mang theo dao găm nhỏ của Thanh Liên cho bên người, khiến Đại Đồ liên tục quấy nhiễu thất bại.
Trước khi xuân tới, A Na ba ngày bốn bữa sẽ ngủ một lần với Loan lão, ngẫu nhiên sẽ cùng Cát thị và Loan lão vui vẻ trên giường với nhau, tình lang thường xuyên nhất vẫn là Doanh Lang. Trượng phu Loan Khắc Thung của A Na không có ở nhà, Doanh Lang càng được thể lấn tới.
Mặc khác, sau khi Doanh Lang và con trai út Loan Khắc Tham của Loan lão cùng trở về từ quê, hắn và Loan Khắc Tham quan hệ với nhau vài lần, sau đó hắn tiến cử Khắc Tham với A Na.
A Na thử một chút, nàng ta phát hiện gà nhỏ của Loan Khắc Tham nhỏ đến thảm hại, hơn nữa ‘vừa vào cửa đã khóc’ thì không khỏi cười phá lên, nói: “Nhỏ quá a!”
Mân Nương và Thanh Liên đứng đợi bên ngoài, đương nhiên nghe thấy lời nhạo báng và đánh giá của A Na.
Thanh Liên: “…” A Na thật ngay thẳng.
Mân Nương: “…” A Na thật thương người.
Lúc này A Na đã mang thai, nàng ta cũng không biết rốt cuộc đứa bé là con ai, nhưng có thể khẳng định, nhất định không phải là của trượng phu Khắc Thung!
Tuy đã mang thai nhưng A Na vẫn bừng bừng dục vọng, từ khi phát hiện ra có bầu cho đến trước khi sinh một canh giờ, nàng ta vẫn không ngừng tham gia loại vận động nào đó.
Thanh Liên nhớ rõ ràng: hôm đó A Na đi ngủ trưa, nàng ta ôm bụng to vận động kịch liệt một nữ hai nam với Doanh Lang và Khắc tham, sau một lúc thì sinh con trai Loan Tú Văn.
Sau khi Loan Tú Văn đầy tháng, Mân Nương nhớ tới nội dung trong ‘Si Bà Truyền’: “Không biết là con của Doanh Lang, Đại Đồ, bá bá, thúc thúc, cha chồng, em chồng hay hòa thượng. Dung mạo con trai không giống ai, ta cũng không thể xác định. Nhưng thiết nghĩ có câu: có sinh tất có cha.” Mân Nương bèn kéo Thanh Liên tới nghiên cứu diện mạo Loan Tú Văn một phen.
Nhưng sau khi nghiên cứu hồi lâu, Mân Nương và Thanh Liên đều phải nhất trí rằng: đứa bé này của A Na quả là chẳng giống ai!
Lòng hiếu kỳ của Mân Nương nổi lên, nàng thật muốn đi hỏi A Na một chút, có phải A Na nhân lúc nàng và Thanh Liên không để ý đã quan hệ với một người khác hay không?
Nhưng đương nhiên, Mân Nương nhớ rõ mục đích của mình là tìm kiếm Hồ Lân, lý trí khiến nàng không đi hỏi A Na chuyện đó.
Mân Nương cố gắng nhớ lại nội dung của ‘Si Bà Truyền’, nàng biết nam chủ lên sân khấu kế tiếp là Phí công tử – trượng phu của em gái A Na. Nàng vốn nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu, ai ngờ chuyện không ngờ vẫn xảy ra.
Lúc này đã là đầu mùa thu, đúng lúc Loan lão tròn sáu mươi tuổi, con trai cả Loan Khắc Xa trở về phủ, mời một gánh hát tới hát hí khúc.
Hôm đó Mân Nương bị A Na sai đi tới chỗ Cát thị lấy hoa quế, dọc đường nàng đi ngang qua hồ sen, nghe thấy hai tiểu nha hoàn tán gẫu.
Một tiểu nha hoàn có giọng bén nhọn nói: “Ta cảm thấy Hương Thiềm kia là đẹp nhất, vừa dễ thương, vừa duyên dáng, vừa thanh diễm, thật là một mỹ thiếu niên…”
Mân Nương vừa nghe thấy hai chữ ‘Hương Thiềm’ thì ngây người — không phải Hương Thiềm lên sân khấu sau Phí công tử sau? Sao lại sớm như vậy?
Nàng quyết định tới chỗ gánh hát ở viện Lê Hoa để nhìn Hương Thiềm.
Tiệc mừng thọ trong Loan phủ tổ chức vào buổi tối, gánh hát cũng sẽ diễn vào lúc đó, bây giờ vẫn là ban ngày, bởi vậy khi Mân Nương tới bên ngoài viện Lê Hoa, nàng nghe thấy tiếng nhóm hát đang luyện giọng và tiếng nhạc công đệm đàn truyền ra cách một bức tường.
Cửa chính viện Lê Hoa khép hờ, Mân Nương vừa đẩy đã mở ra.
Nhóm con hát trong viện Lê Hoa đang luyện giọng, nghe thấy tiếng cửa mở thì lập tức ngừng lại, mắt nhìn về phía nha hoàn xinh đẹp thanh lệ đang đứng ở cửa.
Mắt Mân Nương đảo qua đám người, phát hiện ở đây toàn là thiếu niên thiếu nữ thanh tú, nàng bèn dừng lại, mở miệng hỏi: “Ở đây ai là Hương Thiềm?”
Đám con hát nhìn nhau, trong đó một thiễu nữ có vẻ rất yêu mị nhưng giọng nói thanh thúy như trẻ con nói với nàng: “Hương Thiềm đang trang điểm ở trong phòng.”
Một người khác la lớn: “Hương Thiềm, có người tìm ngươi!”
“Ai tìm ta?” – một giọng trầm thấp khàn khàn truyền ra từ trong phòng, ngay sau đó, một thiếu niên mặc áo xanh đẩy cửa bước ra.
Mân Nương ngây người.
Mân Nương nằm trên giường, lúc đầu nàng không thấy rõ mặt Thanh Liên, nhưng sau một lát, mắt nàng bắt đầu thích ứng với bóng tối bên trong phòng, có khả năng thấy được hình dáng lờ mờ của Thanh Liên.
Lúc này, Thanh Liên chỉ đứng ở bên giường, lẳng lặng nhìn nàng.
Mân Nương hoảng hốt cảm thấy Thanh Liên có chút khác lạ, nhưng lại không nói rõ được lạ ở chỗ nào. Nàng muốn giải thích chuyện vừa nãy trong phòng Loan Khắc Thung với Thanh Liên, nhưng mở miệng vài lần vẫn không biết nói sao.
Cho dù truyện ‘Si Bà Truyền’ lấy bối cảnh là thời nhà Đường, nhưng cuộc sống của nàng là ở Đại Tống, ở đó, chuyện nam chủ nhân chiếm hữu thị nữ là chuyện cực bình thường đối với đại đa số mọi người.
Chuyện như vậy, ở thời đại của nàng gọi là ‘thông phòng’.
Nhưng mục đích duy nhất của nàng khi vào trong ‘Si Bà Truyền’ là tìm được Hồ Lân, hòa hợp với hắn, sau đó thành công giải cứu Hồ Lân từ trong tay Hồng Cừ và Kiến Tú. Đối với những chuyện khác, nàng có thể mặc kệ hết thảy, trong đó bao gồm cả tình bạn với Thanh Liên.
Nhưng dù sao nàng cũng đã liên lụy tới Thanh Liên luôn quan tâm đến mình, vì vậy trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Vừa nghĩ đến đó, rốt cuộc Mân Nương cũng hồi phục được một chút khí lực, nàng chống tay xuống giường, ngồi dậy, ngửa đầu nhìn Thanh Liên nói: “Thanh Liên, thực xin lỗi.”
Thanh Liên không lên tiếng trả lời.
Mân Nương không thấy rõ khuôn mặt của Thanh Liên, nhưng Thanh Liên lại có thể nhìn thấy khuôn mặt Mân Nương rất rõ ràng.
Mân Nương đẹp một cách khó tả, hắn cũng không nói ra được là đẹp ở điểm nào, chỉ cảm thấy chỗ nào của Mân Nương cũng đẹp, chỗ nào cũng tốt, mà đẹp nhất chính là đôi mắt như nước hồ thu của nàng: trong trẻo, đen trắng rõ ràng không pha lẫn tạp chất. Mân Nương xinh đẹp một cách đơn thuần mà sạch sẽ, luôn hấp dẫn hắn tới gần, tựa như con thiêu thân lao đầu vào lửa… (Kui: từ giờ đổi xưng hô cho Thanh Liên nhé, $%!@ tác giả cứ thích chơi bách hợp trá hình! >;v)
Thanh Liên tiến lên một bước, vươn tay đẩy ngã Mân Nương, khiến nàng nằm ngửa trên giường.
Mân Nương giật mình, quên cả phản kháng, chỉ trơ mắt nhìn Thanh Liên ngày càng gần.
Thanh Liên đè trên người Mân Nương, mặt kề sát mặt Mân Nương, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mân Nương lại ngửi được mùi hương thanh nhã kia, cảm giác không giống như mùi hương trên người Đại Đồ và Loan Khắc Thung… Nàng cảm thấy như bắt được một chút manh mối, đang muốn suy nghĩ thật cẩn thận thì thấy môi ngưa ngứa, tựa như vừa bị mổ một cái…
Là Thanh Liên!
Thanh Liên ngẩng đầu, môi nhẹ nhàng mổ trên môi Mân Nương, hắn không nếm ra mùi vị, bèn cúi đầu nhấn môi xuống, cảm giác lại có vẻ không đúng — hắn không hôn được làn môi mềm mại của Mân Nương như trong tưởng tượng mà hôn phải mu bàn tay của nàng!
Mắt Mân Nương mở lớn thành hình tròn, vẻ mặt nàng nghiêm túc: “Thanh Liên, ta thích nam giới, thật đó!”
Thanh Liên: “…”
Cặp mắt hẹp dài của hắn lóe lóe trong đêm tối.
Dường như trong phút chốc, Mân Nương cảm giác được một đồ vật cứng rắn ấm áp cọ vào giữa hai chân mình.
Mân Nương: “…”
Nàng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thế là quyết định tự tay kiểm nghiệm một chút.
Tay Mân Nương chui vào khoảng không giữa nàng và Thanh Liên.
Thanh Liên hơi nâng người, để Mân Nương thuận tiện tới sờ.
Tay Mân Nương với vào trong vạt áo lỏng lẻo của Thanh Liên, nhưng không đụng tới hai khỏa mềm mại căng tròn mà chỉ đụng tới một hạt nho nhỏ vừa mềm vừa cứng.
Nàng không chết lòng, tiếp tục đi sờ nơi đó của Thanh Liên.
Thanh Liên có vẻ rất nghe lời, hai tay hắn chống hai bên người Mân Nương, khẽ nâng lên bộ phận vừa rồi chọc vào Mân Nương.
Không ngoài dự liệu, Mân Nương đụng tới một đồ vật thẳng tắp cứng rắn.
Đôi mắt hẹp dài của Thanh Liên hơi híp lại, hắn đợi nàng bùng nổ và giãy dụa, sau đó bản thân sẽ thừa cơ áp chế nàng.
Trong bầu không khí囧囧 như vậy, Mân Nương lại thất thần.
Suốt cuộc đời này nàng chỉ có một nam nhân — Hồ Lân, cũng chính là tiểu hồ ly, nhưng lại từng thấy tổng cộng năm con gà nhỏ: con gà nhỏ vừa mềm vừa lạnh của Lưu Trọng Văn; con gà màu hồng nho nhỏ của tiểu hồ ly; con gà vừa to, vừa cứng vừa nóng của Hồ Lân; con gà có vẻ thanh tú nhưng kích thước không hề nhỏ của Kiến Tú; con gà thẳng tắp tú khí của Hồng Cừ…
Mân Nương cảm thấy lại nắm giữ được chút manh mối mơ hồ.
Con gà thẳng tắp tú khí của Hồng Cừ…
Tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn, nàng duỗi tay cầm gà nhỏ của Thanh Liên, ý muốn dùng tay đo đạc một chút.
Nhưng, gà nhỏ của Thanh Liên hình như không thon thả như vậy a!
Thanh Liên nhìn khuôn mặt không ngừng biến ảo cảm xúc của Mân Nương, rốt cuộc không nhịn được, cười ‘phì’ một tiếng.
Gà nhỏ bị Mân Nương nắm trong tay lập tức mềm xuống.
Mân Nương ngượng ngùng buông đồ vật trong tay ra.
Thanh Liên nằm xuống cạnh Mân Nương, hai người nửa buổi cũng không nói gì.
Thật lâu sau đó, Mân Nương mới hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thanh Liên lặng lẽ cười: “Ta là Thanh Liên a.”
Mân Nương: “…Nhưng mà ngươi có gà nhỏ…”
Thanh Liên: “Nào có? Không tin ngươi sờ thử?”
Mân Nương nghiêng người nhìn bộ ngực đã nhô lên như núi của Thanh Liên, không có can đảm đi mò nữa.
Giả giả thật thật, thật thật giả giả, nàng đã không rõ ràng nữa, nhưng có thể khẳng định — gà nhỏ của Thanh Liên không tính là nhỏ!
Thanh Liên và Mân Nương cứ như vậy nằm cạnh nhau, cùng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Mân Nương thức dậy phát hiện bên cạnh trống trơn, không biết Thanh Liên đã dậy từ bao giờ.
Loan Khắc Thung cũng không ở trong viện.
Mãi cho đến khi Mân Nương và Thanh Liên đi theo A Na tới thỉnh an Loan lão, Mân Nương mới nghe thấy A Na nói với Loan lão: Loan Khắc Thung đi gặp thi nhân nổi tiếng Bạch Cư Dị ở kinh thành. Hắn từng có dịp ngâm xướng thơ ca với Bạch Cư Dị, cũng từng giúp đỡ Bạch Cư Di, bởi vậy hai người trở thành bạn tốt.
Mân Nương nghe thấy cái tên Bạch Cư Dị nổi tiếng, trong lòng có chút kích động, nhưng nàng cũng không có lòng dạ nào đi gặp Bạch Cư Dị như Loan Khắc Thung – nàng còn phải tiếp tục tìm kiếm Hồ Lân của nàng.
Loan Khắc Thung không ở trong phủ, Thanh Liên lại biến về làm Thanh Liên dịu dàng săn sóc như trước kia.
Đối với Thanh Liên, Mân Nương cảm thấy rất yên tâm, nàng luôn cảm thấy hắn sẽ không nhẫn tâm cường ép mình.
Đại Đồ lại liên tiếp xuất hiện trước mặt Mân Nương, lúc nào cũng muốn thân cận Mân Nương, nhưng nàng luôn giữ cảnh giác cao độ, luôn mang theo dao găm nhỏ của Thanh Liên cho bên người, khiến Đại Đồ liên tục quấy nhiễu thất bại.
Trước khi xuân tới, A Na ba ngày bốn bữa sẽ ngủ một lần với Loan lão, ngẫu nhiên sẽ cùng Cát thị và Loan lão vui vẻ trên giường với nhau, tình lang thường xuyên nhất vẫn là Doanh Lang. Trượng phu Loan Khắc Thung của A Na không có ở nhà, Doanh Lang càng được thể lấn tới.
Mặc khác, sau khi Doanh Lang và con trai út Loan Khắc Tham của Loan lão cùng trở về từ quê, hắn và Loan Khắc Tham quan hệ với nhau vài lần, sau đó hắn tiến cử Khắc Tham với A Na.
A Na thử một chút, nàng ta phát hiện gà nhỏ của Loan Khắc Tham nhỏ đến thảm hại, hơn nữa ‘vừa vào cửa đã khóc’ thì không khỏi cười phá lên, nói: “Nhỏ quá a!”
Mân Nương và Thanh Liên đứng đợi bên ngoài, đương nhiên nghe thấy lời nhạo báng và đánh giá của A Na.
Thanh Liên: “…” A Na thật ngay thẳng.
Mân Nương: “…” A Na thật thương người.
Lúc này A Na đã mang thai, nàng ta cũng không biết rốt cuộc đứa bé là con ai, nhưng có thể khẳng định, nhất định không phải là của trượng phu Khắc Thung!
Tuy đã mang thai nhưng A Na vẫn bừng bừng dục vọng, từ khi phát hiện ra có bầu cho đến trước khi sinh một canh giờ, nàng ta vẫn không ngừng tham gia loại vận động nào đó.
Thanh Liên nhớ rõ ràng: hôm đó A Na đi ngủ trưa, nàng ta ôm bụng to vận động kịch liệt một nữ hai nam với Doanh Lang và Khắc tham, sau một lúc thì sinh con trai Loan Tú Văn.
Sau khi Loan Tú Văn đầy tháng, Mân Nương nhớ tới nội dung trong ‘Si Bà Truyền’: “Không biết là con của Doanh Lang, Đại Đồ, bá bá, thúc thúc, cha chồng, em chồng hay hòa thượng. Dung mạo con trai không giống ai, ta cũng không thể xác định. Nhưng thiết nghĩ có câu: có sinh tất có cha.” Mân Nương bèn kéo Thanh Liên tới nghiên cứu diện mạo Loan Tú Văn một phen.
Nhưng sau khi nghiên cứu hồi lâu, Mân Nương và Thanh Liên đều phải nhất trí rằng: đứa bé này của A Na quả là chẳng giống ai!
Lòng hiếu kỳ của Mân Nương nổi lên, nàng thật muốn đi hỏi A Na một chút, có phải A Na nhân lúc nàng và Thanh Liên không để ý đã quan hệ với một người khác hay không?
Nhưng đương nhiên, Mân Nương nhớ rõ mục đích của mình là tìm kiếm Hồ Lân, lý trí khiến nàng không đi hỏi A Na chuyện đó.
Mân Nương cố gắng nhớ lại nội dung của ‘Si Bà Truyền’, nàng biết nam chủ lên sân khấu kế tiếp là Phí công tử – trượng phu của em gái A Na. Nàng vốn nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu, ai ngờ chuyện không ngờ vẫn xảy ra.
Lúc này đã là đầu mùa thu, đúng lúc Loan lão tròn sáu mươi tuổi, con trai cả Loan Khắc Xa trở về phủ, mời một gánh hát tới hát hí khúc.
Hôm đó Mân Nương bị A Na sai đi tới chỗ Cát thị lấy hoa quế, dọc đường nàng đi ngang qua hồ sen, nghe thấy hai tiểu nha hoàn tán gẫu.
Một tiểu nha hoàn có giọng bén nhọn nói: “Ta cảm thấy Hương Thiềm kia là đẹp nhất, vừa dễ thương, vừa duyên dáng, vừa thanh diễm, thật là một mỹ thiếu niên…”
Mân Nương vừa nghe thấy hai chữ ‘Hương Thiềm’ thì ngây người — không phải Hương Thiềm lên sân khấu sau Phí công tử sau? Sao lại sớm như vậy?
Nàng quyết định tới chỗ gánh hát ở viện Lê Hoa để nhìn Hương Thiềm.
Tiệc mừng thọ trong Loan phủ tổ chức vào buổi tối, gánh hát cũng sẽ diễn vào lúc đó, bây giờ vẫn là ban ngày, bởi vậy khi Mân Nương tới bên ngoài viện Lê Hoa, nàng nghe thấy tiếng nhóm hát đang luyện giọng và tiếng nhạc công đệm đàn truyền ra cách một bức tường.
Cửa chính viện Lê Hoa khép hờ, Mân Nương vừa đẩy đã mở ra.
Nhóm con hát trong viện Lê Hoa đang luyện giọng, nghe thấy tiếng cửa mở thì lập tức ngừng lại, mắt nhìn về phía nha hoàn xinh đẹp thanh lệ đang đứng ở cửa.
Mắt Mân Nương đảo qua đám người, phát hiện ở đây toàn là thiếu niên thiếu nữ thanh tú, nàng bèn dừng lại, mở miệng hỏi: “Ở đây ai là Hương Thiềm?”
Đám con hát nhìn nhau, trong đó một thiễu nữ có vẻ rất yêu mị nhưng giọng nói thanh thúy như trẻ con nói với nàng: “Hương Thiềm đang trang điểm ở trong phòng.”
Một người khác la lớn: “Hương Thiềm, có người tìm ngươi!”
“Ai tìm ta?” – một giọng trầm thấp khàn khàn truyền ra từ trong phòng, ngay sau đó, một thiếu niên mặc áo xanh đẩy cửa bước ra.
Mân Nương ngây người.
/127
|