Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ bên cạnh quảng trường Giải Phóng, Hoàng Hân Hân và Lý Mân đi cầu thang men theo đê tới bờ sông.
Ở Bạch Hà toàn là liễu rủ, lúc này trời đã tối đen, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường trên cao chiếu xuống. Mặt sông rất rộng lớn, trên mặt nước thổi tới từng trận gió lạnh, lướt qua động cành liễu.
Trong rừng liễu men theo bờ sông toàn là tiệm thịt nướng, phần lớn là thịt dê xiên nướng và cá xiên nướng, chỉ cỏ một nhà bán thêm thịt thỏ xào ớt cựa gà. Hoàng Hân Hân mang Lý Mân tới tiệm đó.
Lúc hai người bọn họ đến, Lý Đông Thanh và Trương Xuyên đã tới, đang ngồi ở bàn trong góc.
Thấy Hoàng Hân Hân và Lý Mân tới, Lý Đông Thanh mới bắt đầu chọn thức ăn.
Xem ra nàng đã tới đây không ít lần, thành thạo gọi mười lăm xiên thịt dê và hai phần thịt thỏ xào ớt cựa gà lớn, sau đó cho Lý Mân gọi món.
Về cơ bản mọi tiệm thịt nướng ở Tiểu Thành đều phục vụ rau xào, Lý Mân thấy tỉ tỉ gọi rất nhiều thịt, bèn gọi một đĩa rau muống xào tỏi và một đĩa cải xào mộc nhĩ.
Hoàng Hân Hân gọi thêm 4 chai bia.
Lý Mân vốn có chút không tự nhiên, nhưng nhìn bộ dạng Lý Đông Thanh cùng Hoàng Hân Hân đều rất thoải mái, nàng cũng nhanh chóng thả lỏng.
Bọn họ lục tục gọi món xong, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện.Lúc bắt đầu Hoàng Hân Hân nói không nhiều, chủ yếu là Lý Đông Thanh nói, sau hai ly bia, máy hát của hắn liền mở ra, bắt đầu nói chuyện của mình.
Những chuyện Hoàng Hân Hân trải qua tựa hồ cực kỳ phong phú, đã từng đi lính ngoài hải đảo, sau giải ngũ tới Thâm Quyến làm áp tải viên của xe chở tiền, sau đó bị cha hắn sống chết tìm cách bắt trở về, lúc này mới giúp cha hắn kinh doanh.
Hoàng Hân Hân kể chuyện mình gặp quỷ trên đảo, lại nói chuyện gặp kẻ cướp xe chở tiền ở Thâm Quyến, còn kể chuyện mở công ty taxi ở Lhasa, chuyện mở sòng bạc ở Lệ Giang.
Lý Mân không nghĩ Hoàng Hân Hân này trải qua nhiều chuyện phong phú như vậy, nhất thời cảm thấy rất hứng thú, ngồi nghe rất nghiêm túc.
Lý Đông Thanh và Trương Xuyên đều cảm thấy lần này có hi vọng, hai vợ chồng nháy mắt ra hiệu với nhau.
Hoàng Hân Hân và Trương Xuyên vừa chuyện trò vui vẻ, vừa ăn ngấu ăn nghiến, ăn thật sự vui sướng, hai người chạm cốc nhiều lần, uống không ít rượu.
Lý Mân ăn mỗi thứ một ít, cũng không ăn nhiều, bất quá lúc Hoàng Hân Hân rót bia lại cho nàng, nàng kiên quyết từ chối, một chút cũng không uống.
Ăn xong, Lý Đông Thanh đề xuất đi chèo thuyền.
Lý Mân còn nghĩ là thuê một chiếc thuyền lớn, ai ngờ Hoàng Hân Hân thuê hai chiếc thuyền con.
Cuối cùng, Lý Mân và Hoàng Hân Hân ngồi một thuyền, Lý Đông Thanh và Trương Xuyên ngồi một thuyền.
Trên mặt sông Bạch Hà rộng lớn dị thường, ánh đèn xa xa từ bờ bên kia chiếu tới đây, thuận theo gió sông lúc nhanh lúc chậm, phản xạ trên mặt sông ánh sáng lăn tăn.
Hoàng Hân Hân lái thuyền, Lý Mân ngồi ở bên cạnh.
So với lúc ăn cơm, lúc này chẳng những chung quanh yên tĩnh trở lại, hai người cũng yên lặng trở lại, Hoàng Hân Hân không nói chuyện, chuyên chú điều khiển thuyền.
Mắt Lý Mân có chút mông lung, nhìn ánh đèn lốm đa lốm đốm ở xa hai bên bờ sông, có cảm giác cô độc ngăn cách với thế giới. Nàng bắt đầu nhớ Hồ Lân, Hồ Lân giống như nước, bất tri bất giác bước vào cuộc sống của nàng, sớm đã không thể phân tách, trở thành một bộ phận của nàng.
Nàng thầm nghĩ: lần này sau khi trở về, nhất định phải minh bạch với Hồ Lân, dù sao cũng là chuyện không nặng không nhẹ, nói dối hắn làm cái gì.
Hoàng Hân Hân tựa hồ cũng đang nghĩ tâm sự.
Hai người đều lặng im, chỉ có mái chèo cắt nước lạnh phát ra tiếng ‘ào ào’ liên tục không ngừng.
Hoàng Hân Hân cho thuyền ra giữa sông trôi về phía Đông, đèn đuốc hai bên bờ sông dần dần thưa thớt, rồi không có nữa, hai bên bờ tối om toàn rừng cây.
Chung quanh yên tĩnh cực độ, gió nhẹ thổi cành liễu, phát ra tiếng ‘ào ào’.
Thuyền dần cập bờ, cuối cùng ngừng lại ở chỗ gần rừng cây nơi vịnh nước sâu.
Hoàng Hân Hân đã không muốn nói chuyện, vậy Lý Mân cứ thế nghĩ tâm sự của chính mình.
Lặng im một lúc lâu, Hoàng Hân Hân bỗng nhiên cười nói : “Anh còn cho rằng tính em giống như tỉ tỉ hướng ngoại, không nghĩ lại hướng nội như vậy, bình thường anh cũng không thoải mái, lâu như vậy mới được có chút an tĩnh, thực thoải mái.”
Tuy Lý Mân mở cửa tiệm buôn bán, nhưng thực ra thích nhất sự tĩnh lặng, lúc này nghe Hoàng Hân Hân nói như vậy, rất có cảm giác gặp tri kỷ, không khỏi cười liếc Hoàng Hân Hân. Có lẽ vì đã có hảo cảm, nhìn Hoàng Hân Hân trở nên tuấn tú hơn không ít, ngũ quan dưới ánh sao trở nên rõ ràng hơn, nhất là mắt, Lý Mân cảm giác phát ra ánh sáng xán lạn khí phách.
Trong lòng Lý Mân nghĩ đến Hồ Lân, cảm thấy so với Hoàng Hân Hân thành thục ổn trọng, Hồ Lân vẫn như đứa trẻ nhỏ. Nghĩ đến Hồ Lân, nàng liền bắt đầu thất thần, lại lo lắng khi nào Hồ Lân trở về.
Hoàng Hân Hân phát hiện Lý Mân thất thần, nghiêng mặt nhìn Lý Mân cười cười, duỗi tay muốn vuốt tóc Lý Mân.
Lý Mân cảm thấy là lạ, vội vươn tay ngăn cản, ngẩng đầu nhìn bờ nói : “Muộn rồi, chúng ta nên trở về.”
Lên trên bờ, Hoàng Hân Hân đột nhiên nói cảm thấy khó chịu, nằm bò ở ven đường ói ra. Lúc này, Lý Đông Thanh cũng đỡ Trương Xuyên tới, thì ra Trương Xuyên uống rượu, bị gió trên sông thổi qua cũng phát ói.
Không còn cách nào khác, Lý Đông Thanh dùng xe ô tô nhà mình đưa Trương Xuyên về; Lý Mân bị tỉ tỉ phân phó dùng xe Phaeton của Hoàng Hân Hân đưa hắn về nhà.
Lý Mân vốn muốn từ chối, nhưng nàng biết anh rể Trương Xuyên hiện tại đang làm công trình dưới quyền cha Hoàng Hân Hân, bản thân không thể đắc tội Hoàng Hân Hân, bèn im lặng không nói, tiếp lấy chìa khóa xe.
Đêm dài, đường cái chạy dọc theo sông hiếm bóng người, Lý Mân khởi động xe, lúc này mới hỏi kỹ càng địa chỉ nhà Hoàng Hân Hân.
Hoàng Hân Hân tựa hồ đã say khướt, ngửa mặt dựa vào thành ghế khò khè ngủ ngon lành, không trả lời. Lý Mân hỏi nửa buổi, Hoàng Hân Hân mới lầu bầu lẩm bẩm nói : “Thôn Hán Dã…số nhà 59…”
Lý Mân ghi nhận tin tức, nhớ ra thôn Hán Dã kia có đồng cỏ hoang vắng, nhiều năm trước hình như có bãi tha ma, mộ nhà Hán gì đó, nhưng lúc này Hoàng Hân Hân đã say thành một đám bùn loãng, không làm gì được, nàng đành phải lái xe đưa hắn về.
Lý Mân mở GPS, đặt địa điểm tới là thôn Hán Dã.
Ngoại trừ hai năm học ở trường đại học ở tỉnh ngoài, Lý Mân luôn sống tại Tiểu Thành, trước sau cũng đã gần hai mươi năm. Nhưng thôn Hán Dã nằm ở phía Bắc, từ khi bà ngoại nàng ở thôn Bắc Viên qua đời, Lý Mân không tới đây nữa, tính ra cũng đã mười mấy năm. Thôn Hán Dã trong trí nhớ của nàng, ngoại trừ đồng ruộng hoang vắng, bụi cây lố nhố và mộ bia cao thấp thì chỉ còn mấy cây bạch dương trơ trọi.
Nói sao Lý Mân cũng rất sợ địa phương đó.
Hiện tại nàng có 2 lựa chọn: một là đem Hoàng Hân Hân về nhà mình, hai là đem Hoàng Hân Hân về nhà hắn. Sau khi cân nhắc một chút, Lý Mân quyết định đưa Hoàng Hân Hân về nhà hắn.
Vừa ra tới đường lớn, tuy rằng còn cách thôn Hán Dã một đoạn, nhưng Lý Mân đã chuẩn bị tốt. Nàng đóng chặt cửa kính xe, mở điều hòa, mở nhạc thật lớn, bài nàng bật là “Tiếu ngạo giang hồ” của Tiểu Thẩm Dương.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, trên đường không có bóng người.
Lý Mân nặng nề lái xe.
Nàng phát hiện xe tốt chạy thực ổn định, nếu là xe Tilda của chị gái, lúc quẹo vẫn hơi lung lay, nhưng xe Phaeton này lại rất ổn.
Nhưng Lý Mân nghĩ đến tỉ tỉ nói muốn đem chiếc Tilda bán cho mình, sau này thành xe của mình, nàng vẫn cảm thấy xe đạp điện cũ của mình tốt hơn.
Vừa nghĩ tới chiếc xe cũ của mình, Lý Mân lại nghĩ đến Hồ Lân nói lần này trở về, hắn muốn cùng nàng mang tiền tới nhà tỉ tỉ trả khoản vay và tiền mua xe, khóe miệng không tự chủ cong lên.
Lúc này Hồ Lân đang lái xe trên đường trở về.
Mỗi một kiếp, hắn chỉ cần tìm được Lý Mân, luôn luôn cố gắng hết sức dung hợp vào cuộc sống của Lý Mân, cùng Lý Mân làm một đôi vợ chồng bình thường nhất trong chốn thế tục.
So với sinh mệnh dài mấy vạn năm của hắn, mỗi một kiếp của Lý Mân đều quá ngắn ngủi, hắn chỉ hận thời gian trôi mau, còn thời gian đâu chú tâm tu luyện ? Chỉ cần có thể ở cùng Lý Mân,cùng nhau vui vẻ trải qua mỗi một kiếp, mọi thứ khác tính cái gì ?
Còn một chuyện cũng phải làm thật nhanh, gian phòng trong nhà khá lớn, cửa sổ tập trung ở tầng một, đến mùa đông không thể mở điều hòa, Lý Mân lại sợ lạnh nhất, cho nên hắn còn đang suy tính sửa cửa sổ ở phòng ngủ trên tầng và phòng tắm.
Hồ Lân tính toán muốn cùng Lý Mân đi gặp tỉ tỉ của nàng, nghĩ tới mua xe cho nàng, nghĩ tới Lý Mân mùa đông sợ lạnh, nghĩ tới sửa sang căn nhà, nghĩ tới tương lai của hắn và Lý Mân càng lúc càng tốt đẹp, ý cười không tự chủ đã chạm đến đáy mắt.
Hoàng Hân Hân ngồi ở ghế kế bên tài xế, nhắm mắt lại đang ngủ khò khè mê mệt, trong xe đóng chặt, mùi rượu tản ra, khiến Lý Mân cũng có cảm giác hơi say.
Ô tô dựa theo hướng dẫn GPS tiến vào một nhánh đường yên tĩnh. Con đường này không có đèn đường, Lý Mân bật đèn pha.
Khi ánh đèn bắn ra, Lý Mân phát hiện một bên đường là một khu đất cao hơn mặt đường không ít, trên khu đất có nhiều cây hòe mọc chen chúc, địa thế bên kia rất thấp, tràn đầy cỏ xanh và cỏ lau, cảnh tượng có chút giống lúc đi tìm Trương Tiểu Xuyên.
Tâm Lý Mân có chút hoảng, bắt đầu nhấn ga, dần dà lên đến tốc độ 100 Km/h, nhưng sau nửa tiếng vẫn chưa đi hết con đường.
Bên ngoài bắt đầu mưa nhỏ.
Mưa càng rơi càng lớn, dần dần biến thành mưa rền gió dữ.
Lý Mân nhìn con đường phía trước được đèn pha chiếu rọi, lòng bàn tay dần dần toát mồ hôi——phía trước là một nhánh đường đất vàng trồng bạch dương, cây bạch dương hai bên đường cành lá rậm rạp, đang kịch liệt đung đưa giãy dụa trong mưa gió.
Con đường này tựa hồ kéo dài vô cùng vô tận.
Độ ấm trong xe thấp, nhưng lưng Lý Mân lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Nàng nỗ lực tự trấn định, bảo bản thân phải ổn định lại, nhất định phải ổn định lại, nhưng lại không tự chủ được tiếp tục nhấn ga tăng tốc.
Đã lên đên tốc độ 200 Km/h, nhưng con đường phía trước tựa như vẫn đang kéo dài vô cùng vô tận, giống như vĩnh viễn không có chút kết thúc.
Tim Lý Mân đập càng lúc càng nhanh, nàng chậm rãi nhả ga hạ thấp tốc độ, duỗi tay đẩy Hoàng Hân Hân bên cạnh, nhưng Hoàng Hân Hân chỉ chép chép miệng, tiếp tục nghiêng người ngủ.
Ở Bạch Hà toàn là liễu rủ, lúc này trời đã tối đen, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường trên cao chiếu xuống. Mặt sông rất rộng lớn, trên mặt nước thổi tới từng trận gió lạnh, lướt qua động cành liễu.
Trong rừng liễu men theo bờ sông toàn là tiệm thịt nướng, phần lớn là thịt dê xiên nướng và cá xiên nướng, chỉ cỏ một nhà bán thêm thịt thỏ xào ớt cựa gà. Hoàng Hân Hân mang Lý Mân tới tiệm đó.
Lúc hai người bọn họ đến, Lý Đông Thanh và Trương Xuyên đã tới, đang ngồi ở bàn trong góc.
Thấy Hoàng Hân Hân và Lý Mân tới, Lý Đông Thanh mới bắt đầu chọn thức ăn.
Xem ra nàng đã tới đây không ít lần, thành thạo gọi mười lăm xiên thịt dê và hai phần thịt thỏ xào ớt cựa gà lớn, sau đó cho Lý Mân gọi món.
Về cơ bản mọi tiệm thịt nướng ở Tiểu Thành đều phục vụ rau xào, Lý Mân thấy tỉ tỉ gọi rất nhiều thịt, bèn gọi một đĩa rau muống xào tỏi và một đĩa cải xào mộc nhĩ.
Hoàng Hân Hân gọi thêm 4 chai bia.
Lý Mân vốn có chút không tự nhiên, nhưng nhìn bộ dạng Lý Đông Thanh cùng Hoàng Hân Hân đều rất thoải mái, nàng cũng nhanh chóng thả lỏng.
Bọn họ lục tục gọi món xong, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện.Lúc bắt đầu Hoàng Hân Hân nói không nhiều, chủ yếu là Lý Đông Thanh nói, sau hai ly bia, máy hát của hắn liền mở ra, bắt đầu nói chuyện của mình.
Những chuyện Hoàng Hân Hân trải qua tựa hồ cực kỳ phong phú, đã từng đi lính ngoài hải đảo, sau giải ngũ tới Thâm Quyến làm áp tải viên của xe chở tiền, sau đó bị cha hắn sống chết tìm cách bắt trở về, lúc này mới giúp cha hắn kinh doanh.
Hoàng Hân Hân kể chuyện mình gặp quỷ trên đảo, lại nói chuyện gặp kẻ cướp xe chở tiền ở Thâm Quyến, còn kể chuyện mở công ty taxi ở Lhasa, chuyện mở sòng bạc ở Lệ Giang.
Lý Mân không nghĩ Hoàng Hân Hân này trải qua nhiều chuyện phong phú như vậy, nhất thời cảm thấy rất hứng thú, ngồi nghe rất nghiêm túc.
Lý Đông Thanh và Trương Xuyên đều cảm thấy lần này có hi vọng, hai vợ chồng nháy mắt ra hiệu với nhau.
Hoàng Hân Hân và Trương Xuyên vừa chuyện trò vui vẻ, vừa ăn ngấu ăn nghiến, ăn thật sự vui sướng, hai người chạm cốc nhiều lần, uống không ít rượu.
Lý Mân ăn mỗi thứ một ít, cũng không ăn nhiều, bất quá lúc Hoàng Hân Hân rót bia lại cho nàng, nàng kiên quyết từ chối, một chút cũng không uống.
Ăn xong, Lý Đông Thanh đề xuất đi chèo thuyền.
Lý Mân còn nghĩ là thuê một chiếc thuyền lớn, ai ngờ Hoàng Hân Hân thuê hai chiếc thuyền con.
Cuối cùng, Lý Mân và Hoàng Hân Hân ngồi một thuyền, Lý Đông Thanh và Trương Xuyên ngồi một thuyền.
Trên mặt sông Bạch Hà rộng lớn dị thường, ánh đèn xa xa từ bờ bên kia chiếu tới đây, thuận theo gió sông lúc nhanh lúc chậm, phản xạ trên mặt sông ánh sáng lăn tăn.
Hoàng Hân Hân lái thuyền, Lý Mân ngồi ở bên cạnh.
So với lúc ăn cơm, lúc này chẳng những chung quanh yên tĩnh trở lại, hai người cũng yên lặng trở lại, Hoàng Hân Hân không nói chuyện, chuyên chú điều khiển thuyền.
Mắt Lý Mân có chút mông lung, nhìn ánh đèn lốm đa lốm đốm ở xa hai bên bờ sông, có cảm giác cô độc ngăn cách với thế giới. Nàng bắt đầu nhớ Hồ Lân, Hồ Lân giống như nước, bất tri bất giác bước vào cuộc sống của nàng, sớm đã không thể phân tách, trở thành một bộ phận của nàng.
Nàng thầm nghĩ: lần này sau khi trở về, nhất định phải minh bạch với Hồ Lân, dù sao cũng là chuyện không nặng không nhẹ, nói dối hắn làm cái gì.
Hoàng Hân Hân tựa hồ cũng đang nghĩ tâm sự.
Hai người đều lặng im, chỉ có mái chèo cắt nước lạnh phát ra tiếng ‘ào ào’ liên tục không ngừng.
Hoàng Hân Hân cho thuyền ra giữa sông trôi về phía Đông, đèn đuốc hai bên bờ sông dần dần thưa thớt, rồi không có nữa, hai bên bờ tối om toàn rừng cây.
Chung quanh yên tĩnh cực độ, gió nhẹ thổi cành liễu, phát ra tiếng ‘ào ào’.
Thuyền dần cập bờ, cuối cùng ngừng lại ở chỗ gần rừng cây nơi vịnh nước sâu.
Hoàng Hân Hân đã không muốn nói chuyện, vậy Lý Mân cứ thế nghĩ tâm sự của chính mình.
Lặng im một lúc lâu, Hoàng Hân Hân bỗng nhiên cười nói : “Anh còn cho rằng tính em giống như tỉ tỉ hướng ngoại, không nghĩ lại hướng nội như vậy, bình thường anh cũng không thoải mái, lâu như vậy mới được có chút an tĩnh, thực thoải mái.”
Tuy Lý Mân mở cửa tiệm buôn bán, nhưng thực ra thích nhất sự tĩnh lặng, lúc này nghe Hoàng Hân Hân nói như vậy, rất có cảm giác gặp tri kỷ, không khỏi cười liếc Hoàng Hân Hân. Có lẽ vì đã có hảo cảm, nhìn Hoàng Hân Hân trở nên tuấn tú hơn không ít, ngũ quan dưới ánh sao trở nên rõ ràng hơn, nhất là mắt, Lý Mân cảm giác phát ra ánh sáng xán lạn khí phách.
Trong lòng Lý Mân nghĩ đến Hồ Lân, cảm thấy so với Hoàng Hân Hân thành thục ổn trọng, Hồ Lân vẫn như đứa trẻ nhỏ. Nghĩ đến Hồ Lân, nàng liền bắt đầu thất thần, lại lo lắng khi nào Hồ Lân trở về.
Hoàng Hân Hân phát hiện Lý Mân thất thần, nghiêng mặt nhìn Lý Mân cười cười, duỗi tay muốn vuốt tóc Lý Mân.
Lý Mân cảm thấy là lạ, vội vươn tay ngăn cản, ngẩng đầu nhìn bờ nói : “Muộn rồi, chúng ta nên trở về.”
Lên trên bờ, Hoàng Hân Hân đột nhiên nói cảm thấy khó chịu, nằm bò ở ven đường ói ra. Lúc này, Lý Đông Thanh cũng đỡ Trương Xuyên tới, thì ra Trương Xuyên uống rượu, bị gió trên sông thổi qua cũng phát ói.
Không còn cách nào khác, Lý Đông Thanh dùng xe ô tô nhà mình đưa Trương Xuyên về; Lý Mân bị tỉ tỉ phân phó dùng xe Phaeton của Hoàng Hân Hân đưa hắn về nhà.
Lý Mân vốn muốn từ chối, nhưng nàng biết anh rể Trương Xuyên hiện tại đang làm công trình dưới quyền cha Hoàng Hân Hân, bản thân không thể đắc tội Hoàng Hân Hân, bèn im lặng không nói, tiếp lấy chìa khóa xe.
Đêm dài, đường cái chạy dọc theo sông hiếm bóng người, Lý Mân khởi động xe, lúc này mới hỏi kỹ càng địa chỉ nhà Hoàng Hân Hân.
Hoàng Hân Hân tựa hồ đã say khướt, ngửa mặt dựa vào thành ghế khò khè ngủ ngon lành, không trả lời. Lý Mân hỏi nửa buổi, Hoàng Hân Hân mới lầu bầu lẩm bẩm nói : “Thôn Hán Dã…số nhà 59…”
Lý Mân ghi nhận tin tức, nhớ ra thôn Hán Dã kia có đồng cỏ hoang vắng, nhiều năm trước hình như có bãi tha ma, mộ nhà Hán gì đó, nhưng lúc này Hoàng Hân Hân đã say thành một đám bùn loãng, không làm gì được, nàng đành phải lái xe đưa hắn về.
Lý Mân mở GPS, đặt địa điểm tới là thôn Hán Dã.
Ngoại trừ hai năm học ở trường đại học ở tỉnh ngoài, Lý Mân luôn sống tại Tiểu Thành, trước sau cũng đã gần hai mươi năm. Nhưng thôn Hán Dã nằm ở phía Bắc, từ khi bà ngoại nàng ở thôn Bắc Viên qua đời, Lý Mân không tới đây nữa, tính ra cũng đã mười mấy năm. Thôn Hán Dã trong trí nhớ của nàng, ngoại trừ đồng ruộng hoang vắng, bụi cây lố nhố và mộ bia cao thấp thì chỉ còn mấy cây bạch dương trơ trọi.
Nói sao Lý Mân cũng rất sợ địa phương đó.
Hiện tại nàng có 2 lựa chọn: một là đem Hoàng Hân Hân về nhà mình, hai là đem Hoàng Hân Hân về nhà hắn. Sau khi cân nhắc một chút, Lý Mân quyết định đưa Hoàng Hân Hân về nhà hắn.
Vừa ra tới đường lớn, tuy rằng còn cách thôn Hán Dã một đoạn, nhưng Lý Mân đã chuẩn bị tốt. Nàng đóng chặt cửa kính xe, mở điều hòa, mở nhạc thật lớn, bài nàng bật là “Tiếu ngạo giang hồ” của Tiểu Thẩm Dương.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, trên đường không có bóng người.
Lý Mân nặng nề lái xe.
Nàng phát hiện xe tốt chạy thực ổn định, nếu là xe Tilda của chị gái, lúc quẹo vẫn hơi lung lay, nhưng xe Phaeton này lại rất ổn.
Nhưng Lý Mân nghĩ đến tỉ tỉ nói muốn đem chiếc Tilda bán cho mình, sau này thành xe của mình, nàng vẫn cảm thấy xe đạp điện cũ của mình tốt hơn.
Vừa nghĩ tới chiếc xe cũ của mình, Lý Mân lại nghĩ đến Hồ Lân nói lần này trở về, hắn muốn cùng nàng mang tiền tới nhà tỉ tỉ trả khoản vay và tiền mua xe, khóe miệng không tự chủ cong lên.
Lúc này Hồ Lân đang lái xe trên đường trở về.
Mỗi một kiếp, hắn chỉ cần tìm được Lý Mân, luôn luôn cố gắng hết sức dung hợp vào cuộc sống của Lý Mân, cùng Lý Mân làm một đôi vợ chồng bình thường nhất trong chốn thế tục.
So với sinh mệnh dài mấy vạn năm của hắn, mỗi một kiếp của Lý Mân đều quá ngắn ngủi, hắn chỉ hận thời gian trôi mau, còn thời gian đâu chú tâm tu luyện ? Chỉ cần có thể ở cùng Lý Mân,cùng nhau vui vẻ trải qua mỗi một kiếp, mọi thứ khác tính cái gì ?
Còn một chuyện cũng phải làm thật nhanh, gian phòng trong nhà khá lớn, cửa sổ tập trung ở tầng một, đến mùa đông không thể mở điều hòa, Lý Mân lại sợ lạnh nhất, cho nên hắn còn đang suy tính sửa cửa sổ ở phòng ngủ trên tầng và phòng tắm.
Hồ Lân tính toán muốn cùng Lý Mân đi gặp tỉ tỉ của nàng, nghĩ tới mua xe cho nàng, nghĩ tới Lý Mân mùa đông sợ lạnh, nghĩ tới sửa sang căn nhà, nghĩ tới tương lai của hắn và Lý Mân càng lúc càng tốt đẹp, ý cười không tự chủ đã chạm đến đáy mắt.
Hoàng Hân Hân ngồi ở ghế kế bên tài xế, nhắm mắt lại đang ngủ khò khè mê mệt, trong xe đóng chặt, mùi rượu tản ra, khiến Lý Mân cũng có cảm giác hơi say.
Ô tô dựa theo hướng dẫn GPS tiến vào một nhánh đường yên tĩnh. Con đường này không có đèn đường, Lý Mân bật đèn pha.
Khi ánh đèn bắn ra, Lý Mân phát hiện một bên đường là một khu đất cao hơn mặt đường không ít, trên khu đất có nhiều cây hòe mọc chen chúc, địa thế bên kia rất thấp, tràn đầy cỏ xanh và cỏ lau, cảnh tượng có chút giống lúc đi tìm Trương Tiểu Xuyên.
Tâm Lý Mân có chút hoảng, bắt đầu nhấn ga, dần dà lên đến tốc độ 100 Km/h, nhưng sau nửa tiếng vẫn chưa đi hết con đường.
Bên ngoài bắt đầu mưa nhỏ.
Mưa càng rơi càng lớn, dần dần biến thành mưa rền gió dữ.
Lý Mân nhìn con đường phía trước được đèn pha chiếu rọi, lòng bàn tay dần dần toát mồ hôi——phía trước là một nhánh đường đất vàng trồng bạch dương, cây bạch dương hai bên đường cành lá rậm rạp, đang kịch liệt đung đưa giãy dụa trong mưa gió.
Con đường này tựa hồ kéo dài vô cùng vô tận.
Độ ấm trong xe thấp, nhưng lưng Lý Mân lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Nàng nỗ lực tự trấn định, bảo bản thân phải ổn định lại, nhất định phải ổn định lại, nhưng lại không tự chủ được tiếp tục nhấn ga tăng tốc.
Đã lên đên tốc độ 200 Km/h, nhưng con đường phía trước tựa như vẫn đang kéo dài vô cùng vô tận, giống như vĩnh viễn không có chút kết thúc.
Tim Lý Mân đập càng lúc càng nhanh, nàng chậm rãi nhả ga hạ thấp tốc độ, duỗi tay đẩy Hoàng Hân Hân bên cạnh, nhưng Hoàng Hân Hân chỉ chép chép miệng, tiếp tục nghiêng người ngủ.
/127
|