Hành động của Hồ Lân lập tức khiến Lý Mân phát thẹn, nàng xoay người, trượt xuống từ trên đùi Hồ Lân, nàng kéo váy ra nhìn, chỉ thấy máu đỏ tươi loang trên làn váy trắng.
Lý Mân hoảng hốt.
Không ngờ kinh nguyệt lại tới quấy rối lúc này.
Hồ Lân thấy vẻ mặt của Lý Mân, cũng lờ mờ hiểu ra, hỏi thăm dò: “Xích Long?”
Lý Mân nghe không hiểu lời hắn nói, chỉ yên lặng che dấu vết tích, giấu phần váy kia ở phía dưới mông.
Hồ Lân nhướng lông mày nhìn Lý Mân, tay vô thức thò ra, trong bụng nghĩ muốn giúp nàng xoa xoa. Các yêu quái khi tu luyện đều nói luôn phải kiêng kỵ nước màu đỏ của Xích Long vì cho rằng chuyện ấy không lành. Hồ Lân tuy biết bản thân hắn cũng nên chú ý, nhưng nhìn vẻ đáng thương đang cố giấu diếm của Lý Mân, trong lòng hắn mềm nhũn, không nói nên lời, đành tự cởi thắt lưng của mình.
Thắt lưng của hắn rất tinh xảo, lúc cởi ra cũng phải phí chút sức.
Lý Mân cho rằng Hồ Lân còn muốn làm chuyện kia, giật nảy mình, theo bản năng lùi về phía sau trốn tránh, nhưng đang ở trên thuyền, nàng không có chỗ nào để trốn, đánh phải chớp chớp mắt to vô tội, khẩn cầu Hồ Lân không thực hiện hành động man rợ kia.
Hồ Lân cởi thắt lưng, kéo vạt áo, cởi bỏ áo lót bằng tơ lụa màu trắng phía trong, ‘Xoẹt’ một tiếng, vạt áo trong đã bị hắn xé ra.
Hắn quay mặt nhìn về hướng khác, đưa mảnh áo trắng kia cho Lý Mân: “Cầm lấy.”
Mặt Lý Mân đỏ đến nặn ra máu được, nàng thò tay nhận lấy mảnh vải, liếc mắt nhìn lên, tuy là dưới ánh trăng nhưng cũng nhìn ra mặt Hồ Lân đỏ đến xuyên thủng được.
Hồ Lân cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, quay lưng về phía nàng.
Lý Mân run rẩy gập mảnh lụa trắng rồi nhét vào trong hai đùi, múc nước rửa tay, lúc này mới nói: “Cảm ơn.”
Hồ Lân xoay người lại, màu đỏ trên mặt đã nhạt đi, nhưng mắt cụp xuống không nói gì.
Lý Mân sợ nếu mình cử động, mảnh lụa trắng trong đùi sẽ rơi ra, vì vậy đành kẹp chặt bắp đùi, ngồi yên một chỗ.
Từ lúc vào phòng ngủ của nàng đưa nàng ra ngoài, Hồ Lân luôn dùng kết giới trong suốt bao quanh hắn và Lý Mân, khiến Lý Mân cảm giác như đang trôi nổi ở giữa không trung – cho nên nàng vẫn nghĩ đây là trong mơ.
Hồ Lân liếc nhìn Lý Mân, khuôn mặt Lý Mân tròn tròn, vẫn mang ít vẻ mềm mại của trẻ con, làn da trắng nõn ửng hồng, lông mi dày rậm, tuy không tính là xinh đẹp mười phần, nhưng tinh khiết khiến người ta yêu thương.
Hắn cảm thấy bản thân hơi rung động, đó là một loại cảm giác giống như bị người khác dùng tay nắm lấy trái tim. Đối với hồ ly Hồ Lân đã sống hai vạn năm, tâm luôn lặng như nước mà nói, đây là một loại cảm giác cực kỳ xa lạ, hắn mất tự nhiên, mấp máy môi nói : “Ta đưa nàng về.”
Lý Mân ngẩng đầu nhìn Hồ Lân, kinh ngạc kêu “A” một tiếng.
Đôi mắt Hồ Lân giống như vực sâu thăm thẳm, yên lặng nhìn nàng.
Lý Mân cảm thấy linh hồn mình như đang bị hút vào, nhanh chóng mê man.
Sáng hôm sau tỉnh lại, thân thể và bờ eo Lý Mân mỏi nhừ. Trước tiên nàng thử sờ xuống dưới, lại phát hiện ra thứ không nên phát hiện.
Lý Mân nhìn mảnh vải lụa màu trắng dính máu, khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch, chẳng lẽ đêm qua không phải là mơ? Làm sao lại thế được? Nhưng nếu đó là một giấc mơ, vậy thứ trong tay là từ đâu mà ra?
Nàng mở rộng tấm vải lụa trắng, nghiêm túc lật qua lật lại xem xét.
Viền mảnh lụa còn lòi ra từng sợi tơ, rõ ràng bị người ta xé rách, như vậy chuyện đêm qua có khả năng là thật!
Nhưng nếu như là thật, sao người hầu không biết mình đã bỏ đi?
Nếu là thật, làm sao thanh kiếm của Hồ Lân có thể biến thành một chiếc thuyền con?
Nếu như là thật, chẳng phải mình đã là người của Hồ Lân sao…
Nghĩ tới ý cuối cùng kia, Lý Mân không biết nên vui hay nên sợ.
*****
Hồ Lân tạm biệt Lý Vũ, chuẩn bị trở về chỗ ở của mình.
Hắn, Hoắc Chỉ và Lưu Thanh cùng nhau rời khỏi phủ họ Lý.
Ba người cưỡi ngựa, chậm rãi đi.
Lưu Thanh và Hoắc Chỉ có quan hệ rất tốt, biết tâm tư của hắn với muội muội Lý Mân của Lý Vũ, thậm chí còn trêu ghẹo Hoắc Chỉ: “Hoắc huynh, nên nhanh chóng trở về xin cha mẹ phái người tới cầu thân đi, ta nghe nói Lý đại nhân chuẩn bị cáo lão về quê, còn mang Lý Mân đi Lũng Tây để xem mắt nữa.”
Hoắc Chỉ cười cười không nói, nhưng Hồ Lân nghe vậy, không khỏi trừng mắt với Lưu Thanh một cái, Lưu Thanh cười to nói :”Hồ huynh, chẳng lẽ huynh ghen tị? Ha ha ha!”
Hoắc Chỉ nhàn nhã liếc Hồ Lần, trong mắt mang vẻ đắc ý, cười nói: “Lưu huynh, Hồ huynh, hẹn ngày gặp lại!”
Hắn thúc ngựa đi, nô bộc của Hoắc phủ cũng vội thúc ngựa đuổi theo.
Hồ Lân nhìn bóng lưa của hắn đi xa, ý cười trên mặt dần dần biến mất.
Hắn vốn lập kế hoạch sau khi lấy được Định Phong Châu từ Lý Mân sẽ tự mình đi mê hoặc Hoắc Chỉ để lấy Đình Lôi Đan. Dù sao từ thời Cao tổ hoàng đế tới nay, các triều đại hoàng đế nhà Hán đã có suy nghĩ phóng khoáng hơn, ở triều Đại Hán này, chuyện nam nhân với nam nhân cũng không khiến ai bất ngờ, hơn nữa hắn là hồ ly tinh, cũng không mất miếng thịt nào. Thế nhưng hiện tại, hắn cảm thấy bộ dạng tên Hoắc Chỉ này rất đáng ăn đòn, chỉ cần người khác nhắc đến, gán ghép Hoắc Chỉ và Lý Mân, hắn liền có một nỗi xúc động muốn tiến lên, dùng quyền cước cho Hoắc Chỉ một trận tơi bời.
Hồ Lân vái chào, quay đầu ngựa trở về nơi ở của mình phía Nam thành.
Trở về nơi ở, Hồ Lân đè xuống những ưu tư, nhanh chóng tới dưới tán cây đại thụ trong sân, đắm chìm trong ánh trăng, tiến vào trạng thái tu luyện.
Sau khi trải qua một lần Phong Lôi kiếp, hầu như toàn bộ tu vi của hắn đều bị tổn thất, khiến năng lực của hắn giảm đi, lại còn bị một tên công tử loài người uy hiếp. Hắn nhất định phải tu luyện thật tốt, khôi phục tu vi không chỉ vì vượt qua Phong Lôi kiếp lần thứ hai mà còn vì hắn cần năng lực để bảo vệ người phụ nữ của mình trong tương lai.
Sau khi tu luyện một tuần, Hồ Lân mở mắt tỉnh lại.
Lúc này là đêm khuya giờ Sửu.(1-3 giờ sáng)
Mặt trăng vẫn treo trên bầu trời như trước, tuy rằng không phải giữa tháng, nhưng ánh trăng vẫn trút xuống như dòng nước, chiếu lên người Hồ Lân cùng sân viện mọc đầy cây cỏ dại.
Hồ Lân nhàm chán tựa vào thân cây, miệng ngậm một nhành lá hòe, trong bụng nghĩ không biết nên tiếp tục tu luyện thêm một tuần hay đi làm chuyện khác.
Nếu là bình thường hắn đã sớm đi tìm Lý Mân, nhưng bây giờ trên người Lý Mân có thứ nước đỏ kia, cho dù đi cũng không thể làm gì, đi cũng mất công, còn tự đốt lửa trên thân mình, tốt nhất là không đi.
Tuy đã quyết định không đi tìm Lý Mân, nhưng trong lòng Hồ Lân giống như có cỏ mọc hỗn loạn, đột nhiên hắn nghĩ tới mặc dù lần trước không đi tới bước cuối cùng với Lý Mân, nhưng toàn bộ nguyên tinh giữ gìn hai vạn năm đã cho Lý Mân, không biết Lý Mân có mang thai hay không? Tuy rằng giao hợp khác giống sẽ không thể sinh ra đời sau, nhưng dù sao đó là nguyên tinh của Hồ Lân hắn, ngộ nhỡ độ đậm đặc quá cao, khiến Lý Mân mang thai, như vậy phải làm sao? Ngộ nhỡ sinh ra quái vật nửa người nửa hồ ly thì sao…
Hồ Lân càng nghĩ càng sợ, rốt cục ngồi không yên, quyết định đi tìm Lý Mân, còn hơn ngồi một chỗ mà lo lắng.
Hắn vừa muốn đi tới phủ nhà họ Lý, trước khi đi bỗng khựng lại, hắn lấy ra từ trong túi cất đồ một hạt nguyên đan, ý định đưa cho Lý Mân.Đây là hạt nguyên đan đầu tiên hắn luyện được sau khi tu thành hình người, nếu Lý Mân nuốt vào có thể an thai.
Mang theo suy nghĩ đó, Hồ Lân cất viên nguyên đan vào trong ngực, xuất phát đi phủ nhà họ Lý.
Lý Mân hoảng hốt.
Không ngờ kinh nguyệt lại tới quấy rối lúc này.
Hồ Lân thấy vẻ mặt của Lý Mân, cũng lờ mờ hiểu ra, hỏi thăm dò: “Xích Long?”
Lý Mân nghe không hiểu lời hắn nói, chỉ yên lặng che dấu vết tích, giấu phần váy kia ở phía dưới mông.
Hồ Lân nhướng lông mày nhìn Lý Mân, tay vô thức thò ra, trong bụng nghĩ muốn giúp nàng xoa xoa. Các yêu quái khi tu luyện đều nói luôn phải kiêng kỵ nước màu đỏ của Xích Long vì cho rằng chuyện ấy không lành. Hồ Lân tuy biết bản thân hắn cũng nên chú ý, nhưng nhìn vẻ đáng thương đang cố giấu diếm của Lý Mân, trong lòng hắn mềm nhũn, không nói nên lời, đành tự cởi thắt lưng của mình.
Thắt lưng của hắn rất tinh xảo, lúc cởi ra cũng phải phí chút sức.
Lý Mân cho rằng Hồ Lân còn muốn làm chuyện kia, giật nảy mình, theo bản năng lùi về phía sau trốn tránh, nhưng đang ở trên thuyền, nàng không có chỗ nào để trốn, đánh phải chớp chớp mắt to vô tội, khẩn cầu Hồ Lân không thực hiện hành động man rợ kia.
Hồ Lân cởi thắt lưng, kéo vạt áo, cởi bỏ áo lót bằng tơ lụa màu trắng phía trong, ‘Xoẹt’ một tiếng, vạt áo trong đã bị hắn xé ra.
Hắn quay mặt nhìn về hướng khác, đưa mảnh áo trắng kia cho Lý Mân: “Cầm lấy.”
Mặt Lý Mân đỏ đến nặn ra máu được, nàng thò tay nhận lấy mảnh vải, liếc mắt nhìn lên, tuy là dưới ánh trăng nhưng cũng nhìn ra mặt Hồ Lân đỏ đến xuyên thủng được.
Hồ Lân cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, quay lưng về phía nàng.
Lý Mân run rẩy gập mảnh lụa trắng rồi nhét vào trong hai đùi, múc nước rửa tay, lúc này mới nói: “Cảm ơn.”
Hồ Lân xoay người lại, màu đỏ trên mặt đã nhạt đi, nhưng mắt cụp xuống không nói gì.
Lý Mân sợ nếu mình cử động, mảnh lụa trắng trong đùi sẽ rơi ra, vì vậy đành kẹp chặt bắp đùi, ngồi yên một chỗ.
Từ lúc vào phòng ngủ của nàng đưa nàng ra ngoài, Hồ Lân luôn dùng kết giới trong suốt bao quanh hắn và Lý Mân, khiến Lý Mân cảm giác như đang trôi nổi ở giữa không trung – cho nên nàng vẫn nghĩ đây là trong mơ.
Hồ Lân liếc nhìn Lý Mân, khuôn mặt Lý Mân tròn tròn, vẫn mang ít vẻ mềm mại của trẻ con, làn da trắng nõn ửng hồng, lông mi dày rậm, tuy không tính là xinh đẹp mười phần, nhưng tinh khiết khiến người ta yêu thương.
Hắn cảm thấy bản thân hơi rung động, đó là một loại cảm giác giống như bị người khác dùng tay nắm lấy trái tim. Đối với hồ ly Hồ Lân đã sống hai vạn năm, tâm luôn lặng như nước mà nói, đây là một loại cảm giác cực kỳ xa lạ, hắn mất tự nhiên, mấp máy môi nói : “Ta đưa nàng về.”
Lý Mân ngẩng đầu nhìn Hồ Lân, kinh ngạc kêu “A” một tiếng.
Đôi mắt Hồ Lân giống như vực sâu thăm thẳm, yên lặng nhìn nàng.
Lý Mân cảm thấy linh hồn mình như đang bị hút vào, nhanh chóng mê man.
Sáng hôm sau tỉnh lại, thân thể và bờ eo Lý Mân mỏi nhừ. Trước tiên nàng thử sờ xuống dưới, lại phát hiện ra thứ không nên phát hiện.
Lý Mân nhìn mảnh vải lụa màu trắng dính máu, khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch, chẳng lẽ đêm qua không phải là mơ? Làm sao lại thế được? Nhưng nếu đó là một giấc mơ, vậy thứ trong tay là từ đâu mà ra?
Nàng mở rộng tấm vải lụa trắng, nghiêm túc lật qua lật lại xem xét.
Viền mảnh lụa còn lòi ra từng sợi tơ, rõ ràng bị người ta xé rách, như vậy chuyện đêm qua có khả năng là thật!
Nhưng nếu như là thật, sao người hầu không biết mình đã bỏ đi?
Nếu là thật, làm sao thanh kiếm của Hồ Lân có thể biến thành một chiếc thuyền con?
Nếu như là thật, chẳng phải mình đã là người của Hồ Lân sao…
Nghĩ tới ý cuối cùng kia, Lý Mân không biết nên vui hay nên sợ.
*****
Hồ Lân tạm biệt Lý Vũ, chuẩn bị trở về chỗ ở của mình.
Hắn, Hoắc Chỉ và Lưu Thanh cùng nhau rời khỏi phủ họ Lý.
Ba người cưỡi ngựa, chậm rãi đi.
Lưu Thanh và Hoắc Chỉ có quan hệ rất tốt, biết tâm tư của hắn với muội muội Lý Mân của Lý Vũ, thậm chí còn trêu ghẹo Hoắc Chỉ: “Hoắc huynh, nên nhanh chóng trở về xin cha mẹ phái người tới cầu thân đi, ta nghe nói Lý đại nhân chuẩn bị cáo lão về quê, còn mang Lý Mân đi Lũng Tây để xem mắt nữa.”
Hoắc Chỉ cười cười không nói, nhưng Hồ Lân nghe vậy, không khỏi trừng mắt với Lưu Thanh một cái, Lưu Thanh cười to nói :”Hồ huynh, chẳng lẽ huynh ghen tị? Ha ha ha!”
Hoắc Chỉ nhàn nhã liếc Hồ Lần, trong mắt mang vẻ đắc ý, cười nói: “Lưu huynh, Hồ huynh, hẹn ngày gặp lại!”
Hắn thúc ngựa đi, nô bộc của Hoắc phủ cũng vội thúc ngựa đuổi theo.
Hồ Lân nhìn bóng lưa của hắn đi xa, ý cười trên mặt dần dần biến mất.
Hắn vốn lập kế hoạch sau khi lấy được Định Phong Châu từ Lý Mân sẽ tự mình đi mê hoặc Hoắc Chỉ để lấy Đình Lôi Đan. Dù sao từ thời Cao tổ hoàng đế tới nay, các triều đại hoàng đế nhà Hán đã có suy nghĩ phóng khoáng hơn, ở triều Đại Hán này, chuyện nam nhân với nam nhân cũng không khiến ai bất ngờ, hơn nữa hắn là hồ ly tinh, cũng không mất miếng thịt nào. Thế nhưng hiện tại, hắn cảm thấy bộ dạng tên Hoắc Chỉ này rất đáng ăn đòn, chỉ cần người khác nhắc đến, gán ghép Hoắc Chỉ và Lý Mân, hắn liền có một nỗi xúc động muốn tiến lên, dùng quyền cước cho Hoắc Chỉ một trận tơi bời.
Hồ Lân vái chào, quay đầu ngựa trở về nơi ở của mình phía Nam thành.
Trở về nơi ở, Hồ Lân đè xuống những ưu tư, nhanh chóng tới dưới tán cây đại thụ trong sân, đắm chìm trong ánh trăng, tiến vào trạng thái tu luyện.
Sau khi trải qua một lần Phong Lôi kiếp, hầu như toàn bộ tu vi của hắn đều bị tổn thất, khiến năng lực của hắn giảm đi, lại còn bị một tên công tử loài người uy hiếp. Hắn nhất định phải tu luyện thật tốt, khôi phục tu vi không chỉ vì vượt qua Phong Lôi kiếp lần thứ hai mà còn vì hắn cần năng lực để bảo vệ người phụ nữ của mình trong tương lai.
Sau khi tu luyện một tuần, Hồ Lân mở mắt tỉnh lại.
Lúc này là đêm khuya giờ Sửu.(1-3 giờ sáng)
Mặt trăng vẫn treo trên bầu trời như trước, tuy rằng không phải giữa tháng, nhưng ánh trăng vẫn trút xuống như dòng nước, chiếu lên người Hồ Lân cùng sân viện mọc đầy cây cỏ dại.
Hồ Lân nhàm chán tựa vào thân cây, miệng ngậm một nhành lá hòe, trong bụng nghĩ không biết nên tiếp tục tu luyện thêm một tuần hay đi làm chuyện khác.
Nếu là bình thường hắn đã sớm đi tìm Lý Mân, nhưng bây giờ trên người Lý Mân có thứ nước đỏ kia, cho dù đi cũng không thể làm gì, đi cũng mất công, còn tự đốt lửa trên thân mình, tốt nhất là không đi.
Tuy đã quyết định không đi tìm Lý Mân, nhưng trong lòng Hồ Lân giống như có cỏ mọc hỗn loạn, đột nhiên hắn nghĩ tới mặc dù lần trước không đi tới bước cuối cùng với Lý Mân, nhưng toàn bộ nguyên tinh giữ gìn hai vạn năm đã cho Lý Mân, không biết Lý Mân có mang thai hay không? Tuy rằng giao hợp khác giống sẽ không thể sinh ra đời sau, nhưng dù sao đó là nguyên tinh của Hồ Lân hắn, ngộ nhỡ độ đậm đặc quá cao, khiến Lý Mân mang thai, như vậy phải làm sao? Ngộ nhỡ sinh ra quái vật nửa người nửa hồ ly thì sao…
Hồ Lân càng nghĩ càng sợ, rốt cục ngồi không yên, quyết định đi tìm Lý Mân, còn hơn ngồi một chỗ mà lo lắng.
Hắn vừa muốn đi tới phủ nhà họ Lý, trước khi đi bỗng khựng lại, hắn lấy ra từ trong túi cất đồ một hạt nguyên đan, ý định đưa cho Lý Mân.Đây là hạt nguyên đan đầu tiên hắn luyện được sau khi tu thành hình người, nếu Lý Mân nuốt vào có thể an thai.
Mang theo suy nghĩ đó, Hồ Lân cất viên nguyên đan vào trong ngực, xuất phát đi phủ nhà họ Lý.
/127
|