Đêm đó, Lý Mân không gặp được Hồ Lân.
Phía Nam của Nhạc Du Nguyên có sông Khúc Giang, nước sâu ngàn trượng, sóng nước mênh mông, hai bên bờ có lầu gác nhấp nhô, liễu rủ như vẽ, hoa cỏ tươi đẹp, cảnh sắc động lòng người, là thắng cảnh nổi tiếng của thành Trường An. Mỗi ngày mồng ba tháng ba, ngày mười lăm tháng bảy và ngày Tết, các quý tộc thường mang theo người hầu và xe ngựa, tới uống rượu ngắm cảnh, ngồi thuyền vẽ tranh, tấu nhạc, ca hát du dương trên sông Khúc Giang. Hôm nay chính là Tết Trung Nguyên*, từ sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt, hơn nữa con gái duy nhất của nhà họ Tô, Tô Cầm đang cử hành hội Khúc Giang ở nơi này, khiến cảnh hai bên bờ sông càng nô nức người qua người lại, áo gấm lẫn với áo hoa, đúng là một cảnh tượng phồn hoa thời bình.
Phụ thân Lý Không không muốn ra khỏi nhà, đại ca của Lý Mân là Lý Thường và nhị ca là Lý Nghê lại không có ở Trường An, do vậy nhiệm vụ đưa Lý Mân tham gia hội Khúc Giang rơi xuống đầu tam ca Lý Vũ.
Lý Vũ cưỡi trên ngựa, Lý Mân ngồi trên chiếc xe hai ngựa kéo, hai người cùng nhau tới bờ sông Khúc Giang.
Sau khi xuống xe ngựa. Lý Mân tới chỗ của Tô Cầm và các tiểu thư nhà quyền quý khác, Lý Vũ cũng tới chuyện trò cùng đám bạn bè của mình.
Sau một lúc thì Hoắc Chỉ cũng tới, hắn liếc thấy Lý Mân lẫn trong đám người, vội vàng rẽ đám đông đi tới.
Lý Mân đang đứng một chỗ cùng đám người Tô Cầm.
Cha của Tô Cầm có thân phận hiển hách, tính tình ôn hòa khoan dung, gia sản lại lớn, nên quanh Tô Cầm có một đám tiểu thư vây quanh, tạo thành một vòng tròn nhỏ. Lý Mân đứng mãi tít bên ngoài vòng tròn, bởi vì cha nàng cũng chỉ mới từ quan, nếu không dựa vào tính cánh trầm mặc của nàng, đám Tô Cầm tuyệt đối sẽ không mời nàng đến.
Trong lòng Lý Mân lúc này có tâm sự, tuy đứng cùng đám người Tô Cầm nhưng tâm tư phân tán, cũng không chú ý để hòa nhập với bọn họ.
Hoắc Chỉ vừa đến gần, đám Tô Cầm đã nhìn thấy hắn. Hoắc Chỉ xuất thân cao quý, tướng mạo anh tuấn, đúng là tình nhân trong mộng của bao thiếu nữ, các nàng nhao nhao tiến lên chào hỏi, tiếng như chim oanh, lịch sự nói : “Bái kiến Hoắc tam công tử.”
Lý Mân còn đang ngẩn ngơ, nghe thấy đám Tô Cầm gọi “Hoắc tam công tử” thì lập tức nghĩ tới khoảng thời gian Hoắc tam công tử Hoắc Chỉ và Hồ Lân ở trong nhà mình, trong lòng nổi một tia hy vọng, nàng ngẩng đầu nhìn.
Tuy rằng Hoắc Chỉ đang đáp lễ với đám người Tô Cầm, nhưng mắt lại luôn nhìn về phía Lý Mân.
Ánh mắt Lý Mân và hắn giao nhau, nàng vội dời tầm nhìn sang chỗ khác. Nàng nhìn sau lưng hắn, phát hiện không có Hồ Lân, trong lòng thất vọng, tuy nhiên vẫn nghiêm chỉnh cúi chào hành lễ.
Hoắc Chỉ bước tới gần, nhìn Lý Mân chăm chú.
Hôm nay Lý Mân trang điểm rất xinh đẹp, đồ trang sức bằng vàng nạm hồng ngọc rủ xuống từ búi tóc, những lọn tóc dài đen nhánh rủ sau lưng, trên người mặc y phục mỏng màu hồng phấn thêu cành mai đỏ, tà áo dài chiết eo bay bay. Sau khi cúi chào xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Chỉ.
Nàng vẫn như ngày đó, trên mặt không trang điểm nhiều son phấn, dưới hàng lông mày cong cong như dáng núi là hai tròng mắt sâu thẳm, môi căng mọng có màu son nhàn nhạt, xinh đẹp như một đóa sơn trà đang nở rộ.
Hoắc Chỉ giật mình, tiến lên một bước.
Lý Mân hơi kinh nhạc, nhíu mày, lùi về sau một bước.
Hoắc Chỉ lại nhanh chóng tiến lên một bước, thấp giọng nói : “Một khắc nữa hãy gặp nhau dưới gốc cây liễu, Hoắc mỗ có lời muốn nói.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của hắn, Lý Mân có chút ngạc nhiên.
Nàng tìm một cái cớ, sau đó cáo từ đám người Tô Cầm, đi tới gốc cây liễu ở phía Tây bờ sông Khúc Giang.
********
Hôm nay Hồ Lân vốn không định rời khỏi nơi ở.
Từ sau khi lấy được Định Phong Châu của Lý Mân, hắn luôn ẩn náu tại nơi này để nghiên cứu Định Phong Châu, đồng thời suy nghĩ kế hoạch lấy Đình Lôi Đan.
Sáng hôm ấy là Tết Trung Nguyên, Lưu Thanh mang theo mấy tên hầu tới bái kiến Hồ Lân.
Thủ vệ và người hầu ở tiền viện đều là hắn dùng người giấy biến thành, chúng nhanh chóng tới hậu viện để thông báo với Hồ Lân.
Hồ Lân tới tiền viện để gặp Lưu Thanh. Lưu Thanh tán gẫu với hắn vài câu, sau đó tiện thể mời Hồ Lân đi tham gia hội Khúc Giang với mình.
Hồ Lân không muốn đi, đang muốn nhẹ nhàng từ chối thì lại nghe Lưu Thanh nói: “Hôm nay Lý tam ca cũng sẽ mang em gái của hắn tới, ta đoán Hoắc Chỉ nhất định cũng sẽ tới, đến lúc đó có chuyện hay để xem rồi !”
Vốn lòng Hồ Lân đang lặng như nước, nghe Lưu Thanh nói xong lại thấy buồn bực.
Hắn như bị ma xui quỷ khiến, mở miệng nói – “Được, vậy ngu huynh sẽ đi cùng ngươi.”
Nói xong, hắn không khỏi hoảng hốt tự hỏi: Định Phong Châu đã lấy được rồi, mình còn đi làm gì nữa ?
Hắn im lặng suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng tìm ra một lý do thuyết phục bản thân: mình phải đi, để còn xem có nên dùng nam sắc hồ ly mê hoặc Hoắc Chỉ hay không, sau đó giành lấy Đình Lôi Đan. (Kui: *đập bàn*, tất cả chỉ là ngụy biện! Hồ Lân:…)
Một khắc sau, Hồ Lân mặc trang phục đẹp đẽ, cưỡi trên tuấn mã, tiền hô hậu ủng ra khỏi nhà cùng Lưu Thanh.
Sau khi đến bờ sông Khúc Giang, Hồ Lân và Lưu Thanh cùng nhau đi dạo.
Lưu Thanh tìm Hoắc Chỉ khắp nơi, còn Hồ Lân lại yên lặng tìm kiếm Lý Mân.
Bọn hắn đi vào từ phía Tây bờ Khúc Giang, đi không bao lâu, Hồ Lân liền thấy hình bóng của Hoắc Chỉ và Lý Mân cùng một chỗ. Hắn lập tức khựng lại, trợn mắt nhìn Hoắc Chỉ và Lý Mân.
Lý Mân đi tới gốc cây liễu ở mé phía Tây bờ Khúc Giang, nàng quan sát, phát hiện tuy rằng khoảng cách giữa nơi này và đường lớn phía Tây không xa, nhưng cách mép nước khá xa nên có rất ít người qua lại.
Nàng dừng lại dưới một cây liễu lớn, chờ Hoắc Chỉ đến.
Không lâu sau, Hoắc Chỉ cũng tới.
Hắn đưa lưng về phía mặt trời, đi tới trước mặt nàng.
Hắn mặc một thân y phục màu đỏ cao quý viền chỉ đen đậm, ánh mặt trời chiếu trên người hắn, kéo dài cái bóng cao lớn của hắn, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, các đường nét đều đẹp, trên gương mặt lại có ý cười nhàn nhạt.
Sau khi đi tới bên cạnh Lý Mân, Hoắc Chỉ vươn tay nắm lấy tay Lý Mân.
Lý Mân cả kinh, đang muốn rụt tay về, Hoắc Chỉ lại hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Chúng ta tới sau cây liễu nói chuyện đi.”
Tay hắn thon dài mạnh mẽ, nắm tay Lý Mân rất chặt, Lý Mân đành phải đi theo hắn tới đằng sau cây liễu già.
Mấy ngày nay thời tiết hơi nóng, nhưng dưới cây liễu già có bóng râm rộng lớn, hơn nữa gió mát từ mép nước thổi tới, lướt qua mặt khiến cảm giác thư thái mát mẻ đi nhiều.
Lý Mân nhẹ giãy thoát khỏi tay Hoắc Chỉ, cúi đầu đứng im.
Hoắc Chỉ nhìn Lý Mân chăm chú.
Nàng vẫn xinh đẹp mềm yếu y như lần đầu tiên hắn gặp,
Hoắc Chỉ vẫn còn nhớ ngày đó.
Đó là một ngày đầu xuân, hắn tới Nhạc Du Nguyên theo lời hẹn với Lý Vũ, Lý Vũ mang theo em gái nhỏ của hắn.
Ngày đó nàng mặc váy áo xanh nhạt thêu hình chim sâu đậu trên cành hoa, thân thể nhỏ xinh đứng cạnh Lý Vũ cao lớn. Nàng được ca ca dắt tay, dáng vẻ thẹn thùng, mặt cúi gằm, mái tóc đen nhánh mềm mại rủ sau lưng, trên búi tóc chỉ cài một cây trâm ngọc màu xanh, tua trâm rủ xuống gương mặt trái xoan trắng nõn. Hoắc Chỉ thấy hàng lông mi vừa cong vừa dày của nàng rung rinh dưới ánh mặt trời. So với những phụ nữ ăn mặc hoa lệ, thân đeo đầy đồ trang sức vàng ngọc, nàng thực đáng yêu xinh đẹp biết bao.
Trong lòng Hoắc Chỉ rung động, hắn lại không dám nhìn Lý Mân nhiều, đành ra vẻ chuyên tâm nói chuyện với Lý Vũ.
Hắn biết, đây chính là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Có điều, Lý Mân còn chưa đầy mười bốn tuổi, cần đợi gần hai năm nữa…
Nghĩ tới đây, Hoắc Chỉ lại tiến lên một bước. Lý Mân vội vàng muốn né ra, lại bị Hoắc Chỉ bắt được hai cánh tay.
Hắn thấp giọng, vội nói: “Lý Mân, ta thích nàng, ta muốn cưới nàng làm vợ!”
Lý Mân nghe vậy sửng sốt, nàng ngẩng lên nhìn Hoắc Chỉ, trong sóng mắt sâu thẳm có một tia hoảng loạn.
Lúc này Hoắc Chỉ đang rất cuống, tim hắn đập rất nhanh, hắn vội dời ánh mắt qua chỗ khác.
Trong lòng Lý Mân cũng đang cuống cuồng, nàng còn đang nghĩ cách để từ chối Hoắc Chỉ.
Lý Mân còn chưa sắp xếp xong từ ngữ, đột nhiên bên cạnh có người cất cao giọng nói : “Không phải Hoắc huynh đây sao ?”
Là giọng của Hồ Lân.
Lý Mân vội xoay người, đúng thực là Hồ Lân.
Hắn và Lưu Thanh đang đứng ở gò đất bên trên, phía sau là mấy gã sai vặt.
Hồ Lân mặc một thân y phục đen tuyền, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, cặp mắt hồ ly xếch lên hơi híp lại, mang theo một chút hàn ý trừng Lý Mân.
Lý Mân đang muốn mở miệng giải thích, hàn ý trên mặt Hồ Lân đã biến mất, hắn cười như không cười, hỏi : “Thì ra tiểu muội nhà họ Lý cũng ở chỗ này a!”
Phía Nam của Nhạc Du Nguyên có sông Khúc Giang, nước sâu ngàn trượng, sóng nước mênh mông, hai bên bờ có lầu gác nhấp nhô, liễu rủ như vẽ, hoa cỏ tươi đẹp, cảnh sắc động lòng người, là thắng cảnh nổi tiếng của thành Trường An. Mỗi ngày mồng ba tháng ba, ngày mười lăm tháng bảy và ngày Tết, các quý tộc thường mang theo người hầu và xe ngựa, tới uống rượu ngắm cảnh, ngồi thuyền vẽ tranh, tấu nhạc, ca hát du dương trên sông Khúc Giang. Hôm nay chính là Tết Trung Nguyên*, từ sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt, hơn nữa con gái duy nhất của nhà họ Tô, Tô Cầm đang cử hành hội Khúc Giang ở nơi này, khiến cảnh hai bên bờ sông càng nô nức người qua người lại, áo gấm lẫn với áo hoa, đúng là một cảnh tượng phồn hoa thời bình.
Phụ thân Lý Không không muốn ra khỏi nhà, đại ca của Lý Mân là Lý Thường và nhị ca là Lý Nghê lại không có ở Trường An, do vậy nhiệm vụ đưa Lý Mân tham gia hội Khúc Giang rơi xuống đầu tam ca Lý Vũ.
Lý Vũ cưỡi trên ngựa, Lý Mân ngồi trên chiếc xe hai ngựa kéo, hai người cùng nhau tới bờ sông Khúc Giang.
Sau khi xuống xe ngựa. Lý Mân tới chỗ của Tô Cầm và các tiểu thư nhà quyền quý khác, Lý Vũ cũng tới chuyện trò cùng đám bạn bè của mình.
Sau một lúc thì Hoắc Chỉ cũng tới, hắn liếc thấy Lý Mân lẫn trong đám người, vội vàng rẽ đám đông đi tới.
Lý Mân đang đứng một chỗ cùng đám người Tô Cầm.
Cha của Tô Cầm có thân phận hiển hách, tính tình ôn hòa khoan dung, gia sản lại lớn, nên quanh Tô Cầm có một đám tiểu thư vây quanh, tạo thành một vòng tròn nhỏ. Lý Mân đứng mãi tít bên ngoài vòng tròn, bởi vì cha nàng cũng chỉ mới từ quan, nếu không dựa vào tính cánh trầm mặc của nàng, đám Tô Cầm tuyệt đối sẽ không mời nàng đến.
Trong lòng Lý Mân lúc này có tâm sự, tuy đứng cùng đám người Tô Cầm nhưng tâm tư phân tán, cũng không chú ý để hòa nhập với bọn họ.
Hoắc Chỉ vừa đến gần, đám Tô Cầm đã nhìn thấy hắn. Hoắc Chỉ xuất thân cao quý, tướng mạo anh tuấn, đúng là tình nhân trong mộng của bao thiếu nữ, các nàng nhao nhao tiến lên chào hỏi, tiếng như chim oanh, lịch sự nói : “Bái kiến Hoắc tam công tử.”
Lý Mân còn đang ngẩn ngơ, nghe thấy đám Tô Cầm gọi “Hoắc tam công tử” thì lập tức nghĩ tới khoảng thời gian Hoắc tam công tử Hoắc Chỉ và Hồ Lân ở trong nhà mình, trong lòng nổi một tia hy vọng, nàng ngẩng đầu nhìn.
Tuy rằng Hoắc Chỉ đang đáp lễ với đám người Tô Cầm, nhưng mắt lại luôn nhìn về phía Lý Mân.
Ánh mắt Lý Mân và hắn giao nhau, nàng vội dời tầm nhìn sang chỗ khác. Nàng nhìn sau lưng hắn, phát hiện không có Hồ Lân, trong lòng thất vọng, tuy nhiên vẫn nghiêm chỉnh cúi chào hành lễ.
Hoắc Chỉ bước tới gần, nhìn Lý Mân chăm chú.
Hôm nay Lý Mân trang điểm rất xinh đẹp, đồ trang sức bằng vàng nạm hồng ngọc rủ xuống từ búi tóc, những lọn tóc dài đen nhánh rủ sau lưng, trên người mặc y phục mỏng màu hồng phấn thêu cành mai đỏ, tà áo dài chiết eo bay bay. Sau khi cúi chào xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Chỉ.
Nàng vẫn như ngày đó, trên mặt không trang điểm nhiều son phấn, dưới hàng lông mày cong cong như dáng núi là hai tròng mắt sâu thẳm, môi căng mọng có màu son nhàn nhạt, xinh đẹp như một đóa sơn trà đang nở rộ.
Hoắc Chỉ giật mình, tiến lên một bước.
Lý Mân hơi kinh nhạc, nhíu mày, lùi về sau một bước.
Hoắc Chỉ lại nhanh chóng tiến lên một bước, thấp giọng nói : “Một khắc nữa hãy gặp nhau dưới gốc cây liễu, Hoắc mỗ có lời muốn nói.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của hắn, Lý Mân có chút ngạc nhiên.
Nàng tìm một cái cớ, sau đó cáo từ đám người Tô Cầm, đi tới gốc cây liễu ở phía Tây bờ sông Khúc Giang.
********
Hôm nay Hồ Lân vốn không định rời khỏi nơi ở.
Từ sau khi lấy được Định Phong Châu của Lý Mân, hắn luôn ẩn náu tại nơi này để nghiên cứu Định Phong Châu, đồng thời suy nghĩ kế hoạch lấy Đình Lôi Đan.
Sáng hôm ấy là Tết Trung Nguyên, Lưu Thanh mang theo mấy tên hầu tới bái kiến Hồ Lân.
Thủ vệ và người hầu ở tiền viện đều là hắn dùng người giấy biến thành, chúng nhanh chóng tới hậu viện để thông báo với Hồ Lân.
Hồ Lân tới tiền viện để gặp Lưu Thanh. Lưu Thanh tán gẫu với hắn vài câu, sau đó tiện thể mời Hồ Lân đi tham gia hội Khúc Giang với mình.
Hồ Lân không muốn đi, đang muốn nhẹ nhàng từ chối thì lại nghe Lưu Thanh nói: “Hôm nay Lý tam ca cũng sẽ mang em gái của hắn tới, ta đoán Hoắc Chỉ nhất định cũng sẽ tới, đến lúc đó có chuyện hay để xem rồi !”
Vốn lòng Hồ Lân đang lặng như nước, nghe Lưu Thanh nói xong lại thấy buồn bực.
Hắn như bị ma xui quỷ khiến, mở miệng nói – “Được, vậy ngu huynh sẽ đi cùng ngươi.”
Nói xong, hắn không khỏi hoảng hốt tự hỏi: Định Phong Châu đã lấy được rồi, mình còn đi làm gì nữa ?
Hắn im lặng suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng tìm ra một lý do thuyết phục bản thân: mình phải đi, để còn xem có nên dùng nam sắc hồ ly mê hoặc Hoắc Chỉ hay không, sau đó giành lấy Đình Lôi Đan. (Kui: *đập bàn*, tất cả chỉ là ngụy biện! Hồ Lân:…)
Một khắc sau, Hồ Lân mặc trang phục đẹp đẽ, cưỡi trên tuấn mã, tiền hô hậu ủng ra khỏi nhà cùng Lưu Thanh.
Sau khi đến bờ sông Khúc Giang, Hồ Lân và Lưu Thanh cùng nhau đi dạo.
Lưu Thanh tìm Hoắc Chỉ khắp nơi, còn Hồ Lân lại yên lặng tìm kiếm Lý Mân.
Bọn hắn đi vào từ phía Tây bờ Khúc Giang, đi không bao lâu, Hồ Lân liền thấy hình bóng của Hoắc Chỉ và Lý Mân cùng một chỗ. Hắn lập tức khựng lại, trợn mắt nhìn Hoắc Chỉ và Lý Mân.
Lý Mân đi tới gốc cây liễu ở mé phía Tây bờ Khúc Giang, nàng quan sát, phát hiện tuy rằng khoảng cách giữa nơi này và đường lớn phía Tây không xa, nhưng cách mép nước khá xa nên có rất ít người qua lại.
Nàng dừng lại dưới một cây liễu lớn, chờ Hoắc Chỉ đến.
Không lâu sau, Hoắc Chỉ cũng tới.
Hắn đưa lưng về phía mặt trời, đi tới trước mặt nàng.
Hắn mặc một thân y phục màu đỏ cao quý viền chỉ đen đậm, ánh mặt trời chiếu trên người hắn, kéo dài cái bóng cao lớn của hắn, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, các đường nét đều đẹp, trên gương mặt lại có ý cười nhàn nhạt.
Sau khi đi tới bên cạnh Lý Mân, Hoắc Chỉ vươn tay nắm lấy tay Lý Mân.
Lý Mân cả kinh, đang muốn rụt tay về, Hoắc Chỉ lại hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Chúng ta tới sau cây liễu nói chuyện đi.”
Tay hắn thon dài mạnh mẽ, nắm tay Lý Mân rất chặt, Lý Mân đành phải đi theo hắn tới đằng sau cây liễu già.
Mấy ngày nay thời tiết hơi nóng, nhưng dưới cây liễu già có bóng râm rộng lớn, hơn nữa gió mát từ mép nước thổi tới, lướt qua mặt khiến cảm giác thư thái mát mẻ đi nhiều.
Lý Mân nhẹ giãy thoát khỏi tay Hoắc Chỉ, cúi đầu đứng im.
Hoắc Chỉ nhìn Lý Mân chăm chú.
Nàng vẫn xinh đẹp mềm yếu y như lần đầu tiên hắn gặp,
Hoắc Chỉ vẫn còn nhớ ngày đó.
Đó là một ngày đầu xuân, hắn tới Nhạc Du Nguyên theo lời hẹn với Lý Vũ, Lý Vũ mang theo em gái nhỏ của hắn.
Ngày đó nàng mặc váy áo xanh nhạt thêu hình chim sâu đậu trên cành hoa, thân thể nhỏ xinh đứng cạnh Lý Vũ cao lớn. Nàng được ca ca dắt tay, dáng vẻ thẹn thùng, mặt cúi gằm, mái tóc đen nhánh mềm mại rủ sau lưng, trên búi tóc chỉ cài một cây trâm ngọc màu xanh, tua trâm rủ xuống gương mặt trái xoan trắng nõn. Hoắc Chỉ thấy hàng lông mi vừa cong vừa dày của nàng rung rinh dưới ánh mặt trời. So với những phụ nữ ăn mặc hoa lệ, thân đeo đầy đồ trang sức vàng ngọc, nàng thực đáng yêu xinh đẹp biết bao.
Trong lòng Hoắc Chỉ rung động, hắn lại không dám nhìn Lý Mân nhiều, đành ra vẻ chuyên tâm nói chuyện với Lý Vũ.
Hắn biết, đây chính là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Có điều, Lý Mân còn chưa đầy mười bốn tuổi, cần đợi gần hai năm nữa…
Nghĩ tới đây, Hoắc Chỉ lại tiến lên một bước. Lý Mân vội vàng muốn né ra, lại bị Hoắc Chỉ bắt được hai cánh tay.
Hắn thấp giọng, vội nói: “Lý Mân, ta thích nàng, ta muốn cưới nàng làm vợ!”
Lý Mân nghe vậy sửng sốt, nàng ngẩng lên nhìn Hoắc Chỉ, trong sóng mắt sâu thẳm có một tia hoảng loạn.
Lúc này Hoắc Chỉ đang rất cuống, tim hắn đập rất nhanh, hắn vội dời ánh mắt qua chỗ khác.
Trong lòng Lý Mân cũng đang cuống cuồng, nàng còn đang nghĩ cách để từ chối Hoắc Chỉ.
Lý Mân còn chưa sắp xếp xong từ ngữ, đột nhiên bên cạnh có người cất cao giọng nói : “Không phải Hoắc huynh đây sao ?”
Là giọng của Hồ Lân.
Lý Mân vội xoay người, đúng thực là Hồ Lân.
Hắn và Lưu Thanh đang đứng ở gò đất bên trên, phía sau là mấy gã sai vặt.
Hồ Lân mặc một thân y phục đen tuyền, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, cặp mắt hồ ly xếch lên hơi híp lại, mang theo một chút hàn ý trừng Lý Mân.
Lý Mân đang muốn mở miệng giải thích, hàn ý trên mặt Hồ Lân đã biến mất, hắn cười như không cười, hỏi : “Thì ra tiểu muội nhà họ Lý cũng ở chỗ này a!”
/127
|