Ngủ đến nửa đêm, Lý Mân cảm thấy trước ngực mềm mại, cảm giác giống như lông tơ hây hẩy, nàng mở to mắt, phát hiện Tiểu Hồ Tiên không biết chui vào trong ngực nàng từ khi nào, còn vén vạt áo ngủ của nàng, đang ngủ mê mệt gần bộ ngực của nàng.
Lý Mân kéo Tiểu Hồ Tiên ra, vùi mặt vào trong gối, rất nhanh lại ngủ say.
Buổi sáng Lý Mân từ trên giường ngủ dậy, rửa mặt chải đầu sau đó đứng tại hành lang lầu hai, vươn vai, liếc thấy trong sân của đồn công an sát vách có hai cảnh sát đang hút thuốc lá, liền chào hỏi – “Đại Lưu, Vương Bồi Vũ, đêm qua hai người trực ban à?”
Đại Lưu cùng Vương Bồi Vũ vẻ mặt tiều tụy đầy râu ria khẽ gật đầu, Vương Bồi Vũ còn duỗi thắt lưng nói – “Ai, mệt chết người, tối hôm qua họp đến hơn nửa đêm, tính ra được ngủ không đến hai tiếng !”
Lý Mân an ủi hai câu, sau đó thăm hỏi: “Vụ án giết người vứt xác của học viện sư phạm đến tột cùng là như thế nào a ? đêm qua nghe thấy hai người ở lầu hai nghị luận mà ?”
Đại Lưu cùng Vương Bồi Vũ thoáng nhìn nhau, Vương Bồi Vũ quay đầu nhìn phương hướng phòng làm việc, ngẩng đầu hỏi Lý Mân : “Lý Mân, ngươi chưa ăn sáng đúng không? Có muốn ta đem ít đồ ăn qua không?”
Lý Mân đang muốn đáp ứng, bỗng cảm thấy ống quần chùng xuống một chút, nàng cúi đầu nhìn, phát hiện Tiểu Hồ Tiên cắn ống quần của nàng kéo vào trong phòng !
Lý Mân cúi người, ôm Tiểu Hồ Tiên lên, duỗi tay đến trên bụng nó nhẹ nhàng cào cào, Tiểu Hồ Tiên cực kỳ không có đạo đức, lập tức phơi bụng nằm trong lòng Lý Mân, bộ dáng hưởng thụ sự chà đạp của nàng.Lý Mân vừa cào bụng nó, vừa thương lượng – “Tiểu Hồ Tiên a Tiểu Hồ Tiên, trước cửa đồn công an có bán canh hạt tiêu cay rất ngon, bánh quẩy cũng giòn xốp, chờ chút ta mua cho ngươi một chén canh cay với hai khúc bánh quẩy nha..”
Tiểu Hồ Tiên phơi bụng, nhắm mắt lại, phát ra tiếng khò khè nhỏ, tựa hồ bị Lý Mân dỗ ngủ.
Lý Mân không khỏi cảm thấy buồn cười, Tiểu Hồ Tiên này đúng là bị một chén canh hồ tiêu cay và hai khúc bánh quẩy mua chuộc, đúng là con chó nhỏ dễ thương lại tham ăn.
Sau khỉ thả Tiểu Hổ Tiên ở trên giường, Lý Mân nhắn tin cho Vương Bồi Vũ, bảo hắn mua ba phần bữa sáng tới đây.
Không đến mười phút, Vương Bồi Vũ đã gõ cửa lớn.
Lý Mân bày ra bàn chén và đũa, bày canh hồ tiêu và bánh quẩy của Vương Bồi Vũ mang tới lên trên.
Vương Bồi Vũ so ra kém Lý Mân một tuổi, năm nay mới hai mươi. Cha của hắn là lão Vương vốn là bạn làm ăn với cha Lý Mân lúc sinh tiền, hai nhà quan hệ không tệ, được xưng là thông gia tốt, Vương Bồi Vũ với Lý Mân giống như chị em. Lý Mân tốt nghiệp đại học liền mở tiệm giày Ong vàng lớn, Vương Bồi Vũ sau khi tốt nghiệp trung học, đi quân ngũ hai năm trở về liền bị cha hắn sắp xếp cho vào đồn công an làm cảnh sát nhân dân.
“Có hai người, sao phải bảo ta mua ba phần bữa sáng?” – Vương Bồi Vũ vừa đem bánh quẩy đặt lên khay vừa hỏi.
“Chờ một chút là biết !” – Lý Mân không trả lời câu hỏi của hắn, trái lại lòng hiếu kỳ của Vương Bồi Vũ tăng lên, khiến hắn bắt đầu muốn thẩm vấn tình hình cụ thể tỉ mỉ.
Vương Bồi Vũ vừa giúp đỡ phân chia đũa vừa nói – “Lý Mân, ngươi đừng vội hỏi, ăn cơm đã, cơm nước xong lại nói!”
Lý Mân cắn một miếng khúc bánh quẩy – “Vì sao a?”
Vương Bồi Vũ làm mặt quỷ giương nanh múa vuốt nói : “Sợ đến lúc đó ngươi nuốt không trôi cơm!”
Mặt của hắn thuộc loại dễ thương như trẻ con, cho dù nhăn nhó cũng không đáng sợ chút nào.
Lý Mân “Hừ” một tiếng, hai người bắt đầu ăn sáng.
Lý Mân đang ăn bánh quẩy, bỗng nhiên trên đùi phốc một cái, Tiểu Hồ Tiên từ tầng hai nhảy xuống dưới, như từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đầu gối nàng.Nàng tay trái kéo Tiểu Hồ Tiên, tay phải cầm bánh quẩy .
Vương Bồi Vũ cười nói – “Lý Mân, ngươi nuôi hồ ly từ bao giờ thế?”
Lý Mân vừa kéo Tiểu Hồ Tiên vừa nói – “Sai, đây không phải hồ ly, là hồ ly-chó, cũng là một loại chó thôi!”
Nàng đặt chén canh hồ tiêu cay kia lên bàn trước mặt Tiểu Hồ Tiên, cho Tiểu Hồ Tiên ngồi trên đầu gối mình uống canh.
Vương Bồi Vũ trợn mắt há mồm nhìn “Hồ ly-chó” của Lý Mân nâng chén lên bắt đầu uống canh.
Lý Mân rất kiêu ngạo nói – “Con chó này của ta giống người lắm a, nó cũng không chê cay!”
Vương Bồi Vũ: “….Chao ôi, con chó nhỏ này của ngươi cũng đừng ăn hết bánh quẩy chứ!”
Hóa ra Tiểu Hồ Tiên thừa dịp hắn phát ngốc, đem mấy khúc bánh quẩy còn lại đều đẩy vào trong đĩa trước mặt mình.
Vương Bồi Vũ rốt cục cướp được một khúc bánh quẩy, hai ba ngụm liền nuốt vào, sau đó hướng Tiểu Hồ Tiên le lưỡi.
Tiểu Hồ Tiên vẻ mặt kiêu ngạo, giống như không thèm để ý đến hắn.
Lý Mân ở một bên cười không ngừng.
Ăn xong bữa sáng, Vương Bồi Vũ bày ra bộ dáng chuẩn bị kể chuyện, nói với Lý Mân lúc này đang thu dọn cái bàn – “Lý Mân, ngươi pha cho ta ly trà, ta liền kể cho nghe!”
Lý Mân thu dọn bát đĩa đến phòng bếp, lúc chuẩn bị xếp vào trong bồn rửa chén, lại phát hiện bồn rửa chén sạch sẽ bóng loáng, chén đũa tối qua ngâm bên trong đều được rửa ráy sạch sẽ đặt lên bàn, phòng bếp cũng được thu dọn cực kỳ sạch sẽ.
Nàng có chút mơ hồ, chẳng lẽ tối hôm qua mình đã dọn phòng bếp? Nhưng sao chẳng có chút ấn tượng đây ?
Lý Mân pha hai chén trà, đưa cho Vương Bồi Vũ một cốc, để trước mặt mình một cốc, sau đó ngồi ôm Tiểu Hồ Tiên chờ Vương Bồi Vũ mở lời.
Vương Bồi Vũ uống một ngụm trà, sau đó mới bắt đầu kể.
Tiểu Thành rất nhỏ, chỉ có hai trường đại học – học viện sư phạm Tiểu Thành và đại học luật Tiểu Thành. Học viện sư phạm Tiểu Thành ở ngoại ô phía tây Tiểu Thành, vườn trường phía tây có đồi núi cao thấp nhấp nhô, đồi núi gần học viện sư phạm là một rừng cây lớn, phía tây rừng cây là nghĩa địa công cộng lớn nhất Tiểu Thành.
Những sinh viên trẻ tuổi yêu đương lãng mạn thích đến rừng cây tản bộ, có người gan lớn thậm chí còn đến nghĩa địa hẹn hò.
Mấy ngày trước, một đôi tình nhân ở gần rừng cây có nghĩa địa hẹn hò, hai người đang ở trong rừng chơi đuổi bắt, người nữ đang chạy bị vấp, người nam đang muốn đến gần đỡ nàng dậy, kết quả lập tức ngây người. Người nữ đứng dậy nhìn, phát hiện mình vừa vấp phải một thi thể khô quắt, cánh tay của mình chính là đang chạm vào đám tóc lớn màu đen trên mặt đất, lúc này hét rầm lên.
Vương Bồi Vũ lại uống một hớp trà rồi nói – “Sau đó họ đi trình báo, bởi vì thuộc khu vực quản lý của chúng ta nên ta cùng Đại Lưu vội vàng đi theo, kết quả ở trong rừng cây lại phát hiện thêm một cỗ xác khô, giống với cái trên, đều là thiếu nữ còn trẻ, như thể hàm lượng nước trong cơ thể đều bị rút khô, nhìn qua giống như xác ướp, mắt cũng thay đổi, ngay cả con ngươi cũng…”
“Dừng ! Dừng !” – Lý Mân cố nén chán ghét, đứng dậy nói – “Các ngươi mau mau phá án,đừng cho người xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật !”
Vương Bồi Vũ nhún vai – “Nếu vụ án không thuộc khu vực của đồn công an tụi này, sớm đã giao cho tổ trọng án rồi.”
Lúc Vương Bồi Vũ rời khỏi, đối với Lý Mân thầm thì – “Dữ kiện vụ án rất kì quái, ta nghi hung thủ không phải con người!”
Lý Mân nổi một thân da gà da ốc, nhanh đẩy Vương Bồi Vũ ra khỏi cửa – “Đi đi đi, còn dám ngụy biện mê tín ! Có phải cảnh sát không vậy !”
Sau khi Vương Bồi Vũ đi khỏi, Lý Mân đứng một mình trước cửa lớn một lát, sau đó mang Tiểu Hồ Tiên tới tiệm.
Buổi sáng không có khách, Lý Mân vừa đọc sách trên mạng vừa trông tiệm. Đến buổi chiều bắt đầu có khách, Lý Mân có một người bận không thở nổi, liền nhắn Mã Hiểu Nam tới.
Lúc Mã Hiểu Nam tới cũng mang theo bạn trai Diêm Triết.
Diêm Triết là loại cao lớn tuấn mỹ thanh niên, toàn phân phát tán hơi thở nam tính, hấp dẫn ánh mắt phụ nữ từ tám đến tám mươi tuổi.
Diêm Triết thường xuyên cùng Mã Hiểu Nam tới đây chơi, đối với cửa tiệm cũng quen thuộc, hắn thấy Lý Mân và Mã Hiểu Nam bận rộn, liền vội tới giúp.
Trong tiệm mấy mẹ trẻ vốn chỉ nhìn xem, cũng không có ý định mua, nhưng có Diêm Triết tuấn mỹ đứng đó, ôn tồn giới thiệu mấy câu, các mẹ trẻ vui sướng liền bắt đầu bỏ tiền mua.
Lý Mân cùng Mã Hiểu Nam cười tít mắt đứng ở một bên nhìn. Lý Mân lặng lẽ giơ ngón cái lên với Mã Hiểu Nam, bày tỏ ý khen ngợi.
Ba người họ đương lúc bận rộn, Tiểu Hồ Tiên ăn bánh đậu xanh mà Lý Mân chuẩn bị cho nó, uống túi sữa bò, nằm cuộn ở khe hẹp trong kho hàng phía sau tiệm ngáy o o.
Đến thời điểm cơm chiều, trong tiệm rốt cục còn lại ba người Lý Mân, Lý Mân tươi cười – “Hiểu Nam, Diêm Triết, muốn ăn cái gì nói đi, tỉ tỉ mời khách!”
Nàng gọi điện thoại kêu ba phần pizza.
Lúc ăn cơm, Mã Hiểu Nam nói về vụ án vứt xác ở rừng cây phía tây trường học, nói muốn đi nhìn xem.
Diêm Triết lập tức giận tái mặt, trách mắng Mã Hiểu Nam – “Em nghĩ em có bao nhiêu bản lĩnh? Anh không cho phép đi!”
Mã Hiểu Nam nhìn Diêm Triết le lưỡi – “Đã biết.”
Diêm Triết còn sợ Mã Hiểu Nam không nghe lời, chậm rãi nói – “Hiểu Nam, nơi đó rất nguy hiểm, không cần đem chính mình đặt vào chỗ nguy hiểm, anh sẽ lo lắng.”
Trong lòng Mã Hiểu Nam nổi ngọt ngào, đắm đuối nhìn Diêm Triết, nhu tình như nước nói – “Triết, tất cả nghe theo anh…”
Lý Mân rút cục chịu không nổi hai người nãy diễn cảnh buồn nôn, nhanh chóng lấy cớ trả tiền, ôm Tiểu Hồ Tiên vừa mới tỉnh ngủ tránh đi.
Ngủ đến nửa đêm, điện thoại di động của Lý Mân đột nhiên vang lên. Lý Mân mơ màng cầm điện thoại, híp mắt nhìn xem. Là Mã Hiểu Nam gọi tới.
Lý Mân nhấn nút nghe.
Tiếng Mã Hiểu Nam có điểm dồn dập – “Mân tỉ, ngươi mau tới đây! Nhanh tới giúp chút!”
Lý Mân lập tức tỉnh ngủ, vừa từ trên giường xuống vừa hỏi – “Ngươi đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?”
Lý Mân kéo Tiểu Hồ Tiên ra, vùi mặt vào trong gối, rất nhanh lại ngủ say.
Buổi sáng Lý Mân từ trên giường ngủ dậy, rửa mặt chải đầu sau đó đứng tại hành lang lầu hai, vươn vai, liếc thấy trong sân của đồn công an sát vách có hai cảnh sát đang hút thuốc lá, liền chào hỏi – “Đại Lưu, Vương Bồi Vũ, đêm qua hai người trực ban à?”
Đại Lưu cùng Vương Bồi Vũ vẻ mặt tiều tụy đầy râu ria khẽ gật đầu, Vương Bồi Vũ còn duỗi thắt lưng nói – “Ai, mệt chết người, tối hôm qua họp đến hơn nửa đêm, tính ra được ngủ không đến hai tiếng !”
Lý Mân an ủi hai câu, sau đó thăm hỏi: “Vụ án giết người vứt xác của học viện sư phạm đến tột cùng là như thế nào a ? đêm qua nghe thấy hai người ở lầu hai nghị luận mà ?”
Đại Lưu cùng Vương Bồi Vũ thoáng nhìn nhau, Vương Bồi Vũ quay đầu nhìn phương hướng phòng làm việc, ngẩng đầu hỏi Lý Mân : “Lý Mân, ngươi chưa ăn sáng đúng không? Có muốn ta đem ít đồ ăn qua không?”
Lý Mân đang muốn đáp ứng, bỗng cảm thấy ống quần chùng xuống một chút, nàng cúi đầu nhìn, phát hiện Tiểu Hồ Tiên cắn ống quần của nàng kéo vào trong phòng !
Lý Mân cúi người, ôm Tiểu Hồ Tiên lên, duỗi tay đến trên bụng nó nhẹ nhàng cào cào, Tiểu Hồ Tiên cực kỳ không có đạo đức, lập tức phơi bụng nằm trong lòng Lý Mân, bộ dáng hưởng thụ sự chà đạp của nàng.Lý Mân vừa cào bụng nó, vừa thương lượng – “Tiểu Hồ Tiên a Tiểu Hồ Tiên, trước cửa đồn công an có bán canh hạt tiêu cay rất ngon, bánh quẩy cũng giòn xốp, chờ chút ta mua cho ngươi một chén canh cay với hai khúc bánh quẩy nha..”
Tiểu Hồ Tiên phơi bụng, nhắm mắt lại, phát ra tiếng khò khè nhỏ, tựa hồ bị Lý Mân dỗ ngủ.
Lý Mân không khỏi cảm thấy buồn cười, Tiểu Hồ Tiên này đúng là bị một chén canh hồ tiêu cay và hai khúc bánh quẩy mua chuộc, đúng là con chó nhỏ dễ thương lại tham ăn.
Sau khỉ thả Tiểu Hổ Tiên ở trên giường, Lý Mân nhắn tin cho Vương Bồi Vũ, bảo hắn mua ba phần bữa sáng tới đây.
Không đến mười phút, Vương Bồi Vũ đã gõ cửa lớn.
Lý Mân bày ra bàn chén và đũa, bày canh hồ tiêu và bánh quẩy của Vương Bồi Vũ mang tới lên trên.
Vương Bồi Vũ so ra kém Lý Mân một tuổi, năm nay mới hai mươi. Cha của hắn là lão Vương vốn là bạn làm ăn với cha Lý Mân lúc sinh tiền, hai nhà quan hệ không tệ, được xưng là thông gia tốt, Vương Bồi Vũ với Lý Mân giống như chị em. Lý Mân tốt nghiệp đại học liền mở tiệm giày Ong vàng lớn, Vương Bồi Vũ sau khi tốt nghiệp trung học, đi quân ngũ hai năm trở về liền bị cha hắn sắp xếp cho vào đồn công an làm cảnh sát nhân dân.
“Có hai người, sao phải bảo ta mua ba phần bữa sáng?” – Vương Bồi Vũ vừa đem bánh quẩy đặt lên khay vừa hỏi.
“Chờ một chút là biết !” – Lý Mân không trả lời câu hỏi của hắn, trái lại lòng hiếu kỳ của Vương Bồi Vũ tăng lên, khiến hắn bắt đầu muốn thẩm vấn tình hình cụ thể tỉ mỉ.
Vương Bồi Vũ vừa giúp đỡ phân chia đũa vừa nói – “Lý Mân, ngươi đừng vội hỏi, ăn cơm đã, cơm nước xong lại nói!”
Lý Mân cắn một miếng khúc bánh quẩy – “Vì sao a?”
Vương Bồi Vũ làm mặt quỷ giương nanh múa vuốt nói : “Sợ đến lúc đó ngươi nuốt không trôi cơm!”
Mặt của hắn thuộc loại dễ thương như trẻ con, cho dù nhăn nhó cũng không đáng sợ chút nào.
Lý Mân “Hừ” một tiếng, hai người bắt đầu ăn sáng.
Lý Mân đang ăn bánh quẩy, bỗng nhiên trên đùi phốc một cái, Tiểu Hồ Tiên từ tầng hai nhảy xuống dưới, như từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đầu gối nàng.Nàng tay trái kéo Tiểu Hồ Tiên, tay phải cầm bánh quẩy .
Vương Bồi Vũ cười nói – “Lý Mân, ngươi nuôi hồ ly từ bao giờ thế?”
Lý Mân vừa kéo Tiểu Hồ Tiên vừa nói – “Sai, đây không phải hồ ly, là hồ ly-chó, cũng là một loại chó thôi!”
Nàng đặt chén canh hồ tiêu cay kia lên bàn trước mặt Tiểu Hồ Tiên, cho Tiểu Hồ Tiên ngồi trên đầu gối mình uống canh.
Vương Bồi Vũ trợn mắt há mồm nhìn “Hồ ly-chó” của Lý Mân nâng chén lên bắt đầu uống canh.
Lý Mân rất kiêu ngạo nói – “Con chó này của ta giống người lắm a, nó cũng không chê cay!”
Vương Bồi Vũ: “….Chao ôi, con chó nhỏ này của ngươi cũng đừng ăn hết bánh quẩy chứ!”
Hóa ra Tiểu Hồ Tiên thừa dịp hắn phát ngốc, đem mấy khúc bánh quẩy còn lại đều đẩy vào trong đĩa trước mặt mình.
Vương Bồi Vũ rốt cục cướp được một khúc bánh quẩy, hai ba ngụm liền nuốt vào, sau đó hướng Tiểu Hồ Tiên le lưỡi.
Tiểu Hồ Tiên vẻ mặt kiêu ngạo, giống như không thèm để ý đến hắn.
Lý Mân ở một bên cười không ngừng.
Ăn xong bữa sáng, Vương Bồi Vũ bày ra bộ dáng chuẩn bị kể chuyện, nói với Lý Mân lúc này đang thu dọn cái bàn – “Lý Mân, ngươi pha cho ta ly trà, ta liền kể cho nghe!”
Lý Mân thu dọn bát đĩa đến phòng bếp, lúc chuẩn bị xếp vào trong bồn rửa chén, lại phát hiện bồn rửa chén sạch sẽ bóng loáng, chén đũa tối qua ngâm bên trong đều được rửa ráy sạch sẽ đặt lên bàn, phòng bếp cũng được thu dọn cực kỳ sạch sẽ.
Nàng có chút mơ hồ, chẳng lẽ tối hôm qua mình đã dọn phòng bếp? Nhưng sao chẳng có chút ấn tượng đây ?
Lý Mân pha hai chén trà, đưa cho Vương Bồi Vũ một cốc, để trước mặt mình một cốc, sau đó ngồi ôm Tiểu Hồ Tiên chờ Vương Bồi Vũ mở lời.
Vương Bồi Vũ uống một ngụm trà, sau đó mới bắt đầu kể.
Tiểu Thành rất nhỏ, chỉ có hai trường đại học – học viện sư phạm Tiểu Thành và đại học luật Tiểu Thành. Học viện sư phạm Tiểu Thành ở ngoại ô phía tây Tiểu Thành, vườn trường phía tây có đồi núi cao thấp nhấp nhô, đồi núi gần học viện sư phạm là một rừng cây lớn, phía tây rừng cây là nghĩa địa công cộng lớn nhất Tiểu Thành.
Những sinh viên trẻ tuổi yêu đương lãng mạn thích đến rừng cây tản bộ, có người gan lớn thậm chí còn đến nghĩa địa hẹn hò.
Mấy ngày trước, một đôi tình nhân ở gần rừng cây có nghĩa địa hẹn hò, hai người đang ở trong rừng chơi đuổi bắt, người nữ đang chạy bị vấp, người nam đang muốn đến gần đỡ nàng dậy, kết quả lập tức ngây người. Người nữ đứng dậy nhìn, phát hiện mình vừa vấp phải một thi thể khô quắt, cánh tay của mình chính là đang chạm vào đám tóc lớn màu đen trên mặt đất, lúc này hét rầm lên.
Vương Bồi Vũ lại uống một hớp trà rồi nói – “Sau đó họ đi trình báo, bởi vì thuộc khu vực quản lý của chúng ta nên ta cùng Đại Lưu vội vàng đi theo, kết quả ở trong rừng cây lại phát hiện thêm một cỗ xác khô, giống với cái trên, đều là thiếu nữ còn trẻ, như thể hàm lượng nước trong cơ thể đều bị rút khô, nhìn qua giống như xác ướp, mắt cũng thay đổi, ngay cả con ngươi cũng…”
“Dừng ! Dừng !” – Lý Mân cố nén chán ghét, đứng dậy nói – “Các ngươi mau mau phá án,đừng cho người xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật !”
Vương Bồi Vũ nhún vai – “Nếu vụ án không thuộc khu vực của đồn công an tụi này, sớm đã giao cho tổ trọng án rồi.”
Lúc Vương Bồi Vũ rời khỏi, đối với Lý Mân thầm thì – “Dữ kiện vụ án rất kì quái, ta nghi hung thủ không phải con người!”
Lý Mân nổi một thân da gà da ốc, nhanh đẩy Vương Bồi Vũ ra khỏi cửa – “Đi đi đi, còn dám ngụy biện mê tín ! Có phải cảnh sát không vậy !”
Sau khi Vương Bồi Vũ đi khỏi, Lý Mân đứng một mình trước cửa lớn một lát, sau đó mang Tiểu Hồ Tiên tới tiệm.
Buổi sáng không có khách, Lý Mân vừa đọc sách trên mạng vừa trông tiệm. Đến buổi chiều bắt đầu có khách, Lý Mân có một người bận không thở nổi, liền nhắn Mã Hiểu Nam tới.
Lúc Mã Hiểu Nam tới cũng mang theo bạn trai Diêm Triết.
Diêm Triết là loại cao lớn tuấn mỹ thanh niên, toàn phân phát tán hơi thở nam tính, hấp dẫn ánh mắt phụ nữ từ tám đến tám mươi tuổi.
Diêm Triết thường xuyên cùng Mã Hiểu Nam tới đây chơi, đối với cửa tiệm cũng quen thuộc, hắn thấy Lý Mân và Mã Hiểu Nam bận rộn, liền vội tới giúp.
Trong tiệm mấy mẹ trẻ vốn chỉ nhìn xem, cũng không có ý định mua, nhưng có Diêm Triết tuấn mỹ đứng đó, ôn tồn giới thiệu mấy câu, các mẹ trẻ vui sướng liền bắt đầu bỏ tiền mua.
Lý Mân cùng Mã Hiểu Nam cười tít mắt đứng ở một bên nhìn. Lý Mân lặng lẽ giơ ngón cái lên với Mã Hiểu Nam, bày tỏ ý khen ngợi.
Ba người họ đương lúc bận rộn, Tiểu Hồ Tiên ăn bánh đậu xanh mà Lý Mân chuẩn bị cho nó, uống túi sữa bò, nằm cuộn ở khe hẹp trong kho hàng phía sau tiệm ngáy o o.
Đến thời điểm cơm chiều, trong tiệm rốt cục còn lại ba người Lý Mân, Lý Mân tươi cười – “Hiểu Nam, Diêm Triết, muốn ăn cái gì nói đi, tỉ tỉ mời khách!”
Nàng gọi điện thoại kêu ba phần pizza.
Lúc ăn cơm, Mã Hiểu Nam nói về vụ án vứt xác ở rừng cây phía tây trường học, nói muốn đi nhìn xem.
Diêm Triết lập tức giận tái mặt, trách mắng Mã Hiểu Nam – “Em nghĩ em có bao nhiêu bản lĩnh? Anh không cho phép đi!”
Mã Hiểu Nam nhìn Diêm Triết le lưỡi – “Đã biết.”
Diêm Triết còn sợ Mã Hiểu Nam không nghe lời, chậm rãi nói – “Hiểu Nam, nơi đó rất nguy hiểm, không cần đem chính mình đặt vào chỗ nguy hiểm, anh sẽ lo lắng.”
Trong lòng Mã Hiểu Nam nổi ngọt ngào, đắm đuối nhìn Diêm Triết, nhu tình như nước nói – “Triết, tất cả nghe theo anh…”
Lý Mân rút cục chịu không nổi hai người nãy diễn cảnh buồn nôn, nhanh chóng lấy cớ trả tiền, ôm Tiểu Hồ Tiên vừa mới tỉnh ngủ tránh đi.
Ngủ đến nửa đêm, điện thoại di động của Lý Mân đột nhiên vang lên. Lý Mân mơ màng cầm điện thoại, híp mắt nhìn xem. Là Mã Hiểu Nam gọi tới.
Lý Mân nhấn nút nghe.
Tiếng Mã Hiểu Nam có điểm dồn dập – “Mân tỉ, ngươi mau tới đây! Nhanh tới giúp chút!”
Lý Mân lập tức tỉnh ngủ, vừa từ trên giường xuống vừa hỏi – “Ngươi đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?”
/127
|