Lý Mân nắm chặt quả đấm, vung tay nhắm ngay khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta ganh tị của Hồ Lân. Hồ Lân đang trong trạng thái tinh trùng xông não nên bị bất ngờ, không kịp đề phòng, bị Lý Mân đấm ngay vào sống mũi cao thẳng.
Lý Mân dùng hết toàn lực để đấm, nên trước hết Hồ Lân cảm thấy chết lặng, sau đó thấy đau, sau đó mới cảm giác được hai dòng chất lỏng nóng ấm chảy ra, hắn đành buông Lý Mân ra.
Hắn không nỡ đánh Lý Mân, nhưng cũng không muốn để nàng đắc ý.
Hắn dụi mặt vào trước ngực Lý Mân, sau đó ra sức cọ xát, sau đó ngửa người nằm bên cạnh Lý Mân.
Lý Mân trơ mắt nhìn Hồ Lân chảy máu không ngừng cách mình càng ngày càng gần, nàng đang muốn tặng thêm một đấm thì Hồ Lân đã bôi máu lên vạt áo nàng. Mũi Hồ Lân cọ qua cọ lại có cảm giác vừa cứng vừa ấm áp rất kỳ lạ, Lý Mân không phản ứng kịp. Chờ đến khi nàng phản ứng thì Hồ Lân đã nằm ngửa bên cạnh nàng.
Lý Mân vẫn nghĩ cho dù nàng không phải tiểu thư dịu dàng lễ độ thì cũng là một thiếu nữ hiền lành, không ngờ nàng lại lợi hại như vậy, vừa ra tay đã cho Hồ Lân đo ván.
Nàng thở hắt, giơ quả đấm lên quơ quơ trước mắt, sau đó rất khí thế cưỡi lên người Hồ Lân, nhắm ngay mắt Hồ Lân tính tặng thêm một đấm.
Hồ Lân vừa định giơ tay tiếp quả đấm của nàng thì suy nghĩ chợt lóe, hắn dằn nén ý nghĩ muốn cử động, nằm không nhúc nhích, mặc cho quả đấm của Lý Mân hạ lên mặt mình.
Sau khi Lý Mân đấm được hai cái thì phát hiện, hóa ra mình lợi hại như vậy, mà Hồ Lân thì chẳng khác nào củi mục. Trong phút chốc, lòng tự tin của nàng phình to, định bụng sẽ cho Hồ Lân biết tay thêm chút nữa.
Đến khi nàng đánh mệt, xoay người trèo xuống mới phát hiện, trên thân nàng và người Hồ Lân toàn là máu mũi của Hồ Lân, vương cả lên khăn trải giường và chăn mền, trông rất quái đản.
Trong lòng Lý Mân biết đây là Hồ Lân cố ý để nàng trút giận, nhưng sau khi đập hắn nàng vẫn cảm thấy khó chịu, trong lòng như bị nhét một cục vải to, cực kì khó chịu.
Hồ Lân vẫn nằm cạnh nàng không nhúc nhích.
Mặt hắn trắng nõn như ngọc, vừa bị thương một chút đã trông cực kỳ thê thảm, cặp mắt hồ ly xinh đẹp bị đánh đến xanh tím, hai gò má in hằn năm dấu tay hồng hồng của Lý Mân, sống mũi cao thẳng cũng bị đánh đến bầm tím, máu mũi khô đọng trên mặt, khóe miệng cũng bị đánh sưng…
Thấy hắn bị đánh thê thảm như vậy, Lý Mân lại không cảm thấy vui vẻ. Nàng ngồi trên giường, đầu óc như chiếc đèn kéo quân ẩn hiện những bóng hình quen thuộc – biểu ca Triệu Vân, cô cô, chú, Hồng Ân…
Lúc này nàng mới nhận ra, từ hôm qua đến hôm nay chỉ là một ngày một đêm ngắn ngủi, nhưng đời này nàng không thể trở về được nữa.
Nàng không còn mặt mũi nào trở về.
Hoa đào mùa xuân xán lạn trong thôn họ Triệu, đầm nước trong suốt ở thôn Tây, huyện Chân Định náo nhiệt phồn hoa… những nơi biểu ca Triệu Vân thường đem nàng đi, sợ rằng chỉ có thể gặp lại trong mộng.
Lý Mân che mặt, nước mắt chảy ra từ những kẽ tay trắng nõn.
Hồ Lân nheo mắt liếc trộm nàng.
Hắn biết Lý Mân đang hối tiếc những gì.
Hắn cũng biết nàng lo sợ những gì.
Từ khi Lý Mân ăn vào nguyên đan của hắn, nguyên đan đã hợp thành một thể với nàng. Tuy nguyên đan giúp thân thể nàng khỏe mạnh, nhưng bởi hồ ly có tính dâm, mà khi Hồ Lân tu hành luôn cưỡng chế bản tính này khiến dòng dục niệm mãnh liệt hòa nhập vào trong nguyên đan của hắn. Vì nguyên đan đã dung hợp với Lý Mân nên một khi kinh nguyệt của nàng đến, thân thể dậy thì, cảm giác của nàng về chuyện tình dục sẽ trở nên mãnh liệt hơn bình thường, chỉ sợ hắn trêu chọc một chút nàng cũng sẽ không ngăn cản được.
Hồ Lân rũ mắt, lông mi cong dày che khuất ánh mắt sâu thẳm của hắn.
“Ta kêu Lão Hòe mang đồ ăn lên cho nàng.” – Hồ Lân nhổm dậy xuống giường, ra đến cửa lại xoay người nhìn Lý Mân: “Phải ăn mới có sức, có sức mới có thể đánh ta trút giận.”
Lý Mân thở gấp, hận hắn mặt dày vô sỉ, nàng tóm cái gối ném về phía hắn.
Hồ Lân khẽ vươn tay tiếp được cái gối, hắn kẹp cái gối vào nách đi ra.
Không bao lâu sau, Hồ Lân bưng một cái khay đi vào, trên khay là một bát mì gà.
Hồ Lân lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng, không nhìn nàng, cũng không biết đang nghĩ gì, trên mặt vẫn chỗ đỏ chỗ tím như trước.
Lý Mân không khách sáo bưng bát lên ăn, ăn một miếng mì lại tưởng tượng ra mặt Hồ Lân một lần, coi Hồ Lân là đồ ăn để nhai cắn.
Lý Mân ăn mì gà xong, Hồ Lân thu dọn chén đũa ra ngoài.
Lý Mân nằm bò trên cái bàn gần giường, nàng nghỉ được một lúc thì bị tiếng mở cửa đánh thức. Nàng mở to mắt nhìn, phát hiện Hồ Lân đã cởi bỏ bộ áo cưới đỏ rực và quần áo dính không ít máu mũi, trên người chỉ mặc trung y màu trắng. Hắn đang bê một cái thùng gỗ to đùng đựng nước tỏa ra từng đợt hơi nóng bước vào phòng.
Lý Mân không lí giải được tại sao củi mục Hồ Lân lại có sức lực lớn như thế, ngây ngốc nhìn hắn.
Hồ Lân bước vào phòng, đặt thùng gỗ trước giường. Thùng gỗ rất lớn, bên trong lại đầy nước, xem ra trọng lượng không hề nhẹ.
Lúc Hồ Lân đặt thùng tắm xuống, Lý Mân thoáng thấy cánh tay nổi cơ bắp thấp thoáng dưới lớp áo mỏng của hắn, trong lòng nàng hiếu kỳ —— trông Hồ Lân xinh đẹp mong manh gió thổi cũng bay, không ngờ lại có cơ bắp không thua kém biểu ca Triệu Vân.
Nhìn một hồi, lúc này nàng mới phát hiện tóc Hồ Lân ướt đẫm xõa tung, xem ra cũng vừa tắm rửa xong.
“Tắm rửa đi.”
Hồ Lân lấy ra một tấm bình phong để sau giường, dựng che chắn trước bồn tắm, sau đó bước ra ngoài.
Lý Mân đứng dậy, phát hiện bên cạnh đã đặt một bộ trung y màu trắng và một cái yếm màu hồng nhạt.
Sau khi nàng tắm rửa mặc quần áo xong, Hồ Lân mới thản nhiên đi vào.
“Ngủ thôi!” – Hồ Lân cởi bỏ quần áo trên thân.
Lý Mân lạnh lùng liếc Hồ Lân, chỉ hận không thể nhào lên đạp cho hắn một cước.
Hồ Lân cởi áo, vén chăn, nằm xuống phía trong giường.
Lý Mân khóc đến sưng cả mắt, chỉ đánh Hồ Lân một chút đã tốn hết sức lực toàn thân của nàng, sau khi ăn no thì đầu óc hỗn loạn, chỉ muốn đi nghỉ.
Lý Mân thấy chỉ có một cái chăn, nàng ra sức kéo, kéo hết chăn trên người Hồ Lân quấn trên người mình, sau đó lăn tròn để cho chăn khóa lại trên mình, nhanh chóng ngủ say.
Hồ Lân nằm duỗi thẳng trên giường, Lý Mân nằm bên cạnh hắn.
Hắn đợi Lý Mân ngủ, lúc này mới bò lên, nhẹ nhàng thổi một hơi lên mặt Lý Mân, đợi Lý Mân ngủ say hoàn toàn mới bắt đầu nhẹ kéo mở chăn, bắt đầu ‘giúp’ Lý Mân cởi quần áo.
Hắn nhanh chóng cởi quần áo Lý Mân đến lúc chỉ thừa lại mỗi trung y.
Hồ Lân ngồi nhìn Lý Mân chăm chú, cuối cùng hạ quyết tâm, hắn vươn tay bắt đầu cởi trung y của Lý Mân, đến khi chỉ còn lại mỗi cái yếm.
Sau khi cởi sạch đồ Lý Mân, Hồ Lân cũng cởi sạch đồ trên thân mình, sau đó nằm xuống, dán người áp vào lưng Lý Mân, kéo chăn trùm kín.
Hồ Lân giương một ngón tay, ngọn nến ‘phù’ một tiếng bị dập tắt.
**********
Nửa đêm Lý Mân bị nóng mà tỉnh, nàng phát hiện thân mình trần truồng, Hồ Lân dán vào sau lưng nàng đang ngủ mê mệt.
Lý Mân lập tức tỉnh táo, nàng muốn cử động nhưng Hồ Lân ôm nàng rất chặt, hơn nữa nàng nhanh chóng phát hiện có một vật cứng rắn nóng bỏng chọc giữa hai chân nàng.
Lý Mân đờ đẫn vài giây, sau đó bắt đầu hành động.
Nàng không thèm thẹn thùng, vươn tay về phía sau, cầm đồ vật kia, dùng hết sức bẻ một cái.
Hồ Lân đang trong mộng đẹp, hắn mơ thấy Lý Mân cầm thứ đó của hắn, đang đắc ý thì một dòng đau nhức đánh úp lại. Hồ Lân kêu lên thảm thiết, nháy mắt tỉnh táo, hắn co thành một cục như con tôm, đau đến không phát ra tiếng, chỉ có thể thở phì phò, từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trên trán.
Lý Mân dùng chăn bao quanh người, lạnh lùng nhìn Hồ Lân.
Hôm qua Hồ Lân bị nàng đánh đến bầm dập mặt mũi, máu vương đầy mặt, thật thê thảm, nhưng ngủ một đêm, Hồ Lân đã hoàn toàn khôi phục, một vết xước cũng không thấy đâu. Hắn lại trở về hình dạng tuấn tú môi hồng răng trắng ghê tởm như trước, có điều hiện tại đang co rúm thành một cục, mái tóc đen xõa tung trên giường, toàn thân run rẩy – rốt cục Lý Mân đã cảm thấy thỏa mãn.
Trước giờ Hồ Lân không biết trên đời có tồn tại sự đau đớn như vậy, đau khó mà tả được, đau đến nỗi hắn chỉ hận không thể vứt bỏ cái thứ to dài rắc rối kia, thiếu chút nữa hắn không khống chế được mà hiện nguyên hình.
Thật lâu sau, Hồ Lân mới khôi phục lại.
Hắn vẫn duy trì trạng thái co rúm thành một cục như trước, trong đầu lại nhanh chóng suy tính, xem làm thế nào mới có thể thuần phục Lý Mân dưới thân.
Lúc này Lý Mân cách hắn khá gần, Hồ Lân nhắm mắt, hít ngửi hương vị đặc trưng trên người Lý Mân.
Một lần nữa hắn cảm thấy sự dao động của nguyên đan.
Hồ Lân thấy thật khó hiểu.
Lúc này vì sao nguyên đan trong cơ thể Lý Mân lại dao động mãnh liệt như thế?
Chỉ có ba loại tình huống khiến nguyên đan dao động: thứ nhất là khi kinh nguyệt của Lý Mân đến, thứ hai là khi Lý Mân động tình, thứ ba là khi Lý Mân sắp chết.
Hồ Lân mở to mắt, hắn nhìn Lý Mân đang quấn chăn ngồi quay lưng về phía mình, không biết đang nghĩ gì. Rốt cuộc hắn đã hiểu – Lý Mân đang động tình!
Lúc này ngoài mặt Lý Mân bình tĩnh, thật ra đã không chịu nổi.
Nàng cảm thấy thân thể mình trở nên kỳ lạ, trong bụng phát ra hơi ấm, căng căng, giống như có một luồng hơi nóng tỏa ra toàn thân. Loại hơi nóng này khiến toàn thân nàng run lên, ngứa ngáy, đầu nhũ cứng lên khó nhịn, cảm thấy trống rỗng khó chịu…
Hồ Lân híp mắt, hắn tới gần, kéo bỏ tấm chăn đang quấn quanh người Lý Mân. Hắn nâng một bên ngực Lý Mân, ngậm chặt, bắt đầu mút vào.
Rốt cuộc Lý Mân không chống cự nổi, ỡm ờ để mặc cho Hồ Lân hành động.
Đến khi nàng phát giác ra vật nóng bỏng cứng rắn kia của Hồ Lân chen vào giữa chân, nàng đã không thể chống cự nổi nữa.
Hồ Lân dán vào sau lưng nàng, vật rắn kia cọ tới cọ lui, cọ tới nỗi bắp đùi Lý Mân ngưa ngứa. Hai tay hắn vươn về phía trước, xoa nắn bộ ngực Lý Mân, đầu ngón tay nhẹ cầm đầu nhũ. Quy đầu to lớn đã chen vào trong, căng đến khiến nàng đau đớn, trong đau đớn mang theo chút tê dại.
Đầu óc Lý Mân hỗn loạn, bi ai nghĩ: hóa ra ta chỉ là động vật không khống chế nổi dục niệm của mình!
Thân thể nàng khát vọng Hồ Lân tiến vào, nhưng trong lòng lại kháng cự, nàng hận mình dâm đãng, hận mình vô sỉ.
Vật nhô cao của Hồ Lân đã chạm vào phía dưới Lý Mân, quy đầu bị nơi đó bóp chặt, trong lòng ngứa khó nhịn, chỉ hận không thể lập tức xông vào bên trong. Bàn tay hắn đang vươn tới phía trước mặt Lý Mân đột nhiên cảm nhận một giọt chất lỏng nóng ấm rơi xuống, sau đó lại thêm một giọt.
Lòng hắn nháy mắt co giật – đến lúc này, Lý Mân vẫn đang rơi lệ…
Bộ phận đang phấn chấn bừng bừng của Hồ Lân lập tức mềm xuống, hắn ôm chặt Lý Mân, không ngừng hôn gáy nàng, thấp giọng an ủi: “Ta không ép nàng, đừng khóc, ta sẽ không ép nàng…”
Lý Mân nằm trong lòng Hồ Lân, lặng lẽ rơi lệ.
Hồ Lân không động đậy nữa, chỉ lẳng lặng nằm, dường như đã ngủ.
Hơi thở của Hồ Lân rất nhẹ, chậm rãi mà có quy luật.
Sau khi hắn ngủ, loại dục niệm khó nhịn muốn nhanh chóng được hắn lấp đầy cũng rời bỏ Lý Mân. Nàng nghe tiếng hít thở của hắn, mờ mịt tiến vào giấc ngủ.
Lý Mân dùng hết toàn lực để đấm, nên trước hết Hồ Lân cảm thấy chết lặng, sau đó thấy đau, sau đó mới cảm giác được hai dòng chất lỏng nóng ấm chảy ra, hắn đành buông Lý Mân ra.
Hắn không nỡ đánh Lý Mân, nhưng cũng không muốn để nàng đắc ý.
Hắn dụi mặt vào trước ngực Lý Mân, sau đó ra sức cọ xát, sau đó ngửa người nằm bên cạnh Lý Mân.
Lý Mân trơ mắt nhìn Hồ Lân chảy máu không ngừng cách mình càng ngày càng gần, nàng đang muốn tặng thêm một đấm thì Hồ Lân đã bôi máu lên vạt áo nàng. Mũi Hồ Lân cọ qua cọ lại có cảm giác vừa cứng vừa ấm áp rất kỳ lạ, Lý Mân không phản ứng kịp. Chờ đến khi nàng phản ứng thì Hồ Lân đã nằm ngửa bên cạnh nàng.
Lý Mân vẫn nghĩ cho dù nàng không phải tiểu thư dịu dàng lễ độ thì cũng là một thiếu nữ hiền lành, không ngờ nàng lại lợi hại như vậy, vừa ra tay đã cho Hồ Lân đo ván.
Nàng thở hắt, giơ quả đấm lên quơ quơ trước mắt, sau đó rất khí thế cưỡi lên người Hồ Lân, nhắm ngay mắt Hồ Lân tính tặng thêm một đấm.
Hồ Lân vừa định giơ tay tiếp quả đấm của nàng thì suy nghĩ chợt lóe, hắn dằn nén ý nghĩ muốn cử động, nằm không nhúc nhích, mặc cho quả đấm của Lý Mân hạ lên mặt mình.
Sau khi Lý Mân đấm được hai cái thì phát hiện, hóa ra mình lợi hại như vậy, mà Hồ Lân thì chẳng khác nào củi mục. Trong phút chốc, lòng tự tin của nàng phình to, định bụng sẽ cho Hồ Lân biết tay thêm chút nữa.
Đến khi nàng đánh mệt, xoay người trèo xuống mới phát hiện, trên thân nàng và người Hồ Lân toàn là máu mũi của Hồ Lân, vương cả lên khăn trải giường và chăn mền, trông rất quái đản.
Trong lòng Lý Mân biết đây là Hồ Lân cố ý để nàng trút giận, nhưng sau khi đập hắn nàng vẫn cảm thấy khó chịu, trong lòng như bị nhét một cục vải to, cực kì khó chịu.
Hồ Lân vẫn nằm cạnh nàng không nhúc nhích.
Mặt hắn trắng nõn như ngọc, vừa bị thương một chút đã trông cực kỳ thê thảm, cặp mắt hồ ly xinh đẹp bị đánh đến xanh tím, hai gò má in hằn năm dấu tay hồng hồng của Lý Mân, sống mũi cao thẳng cũng bị đánh đến bầm tím, máu mũi khô đọng trên mặt, khóe miệng cũng bị đánh sưng…
Thấy hắn bị đánh thê thảm như vậy, Lý Mân lại không cảm thấy vui vẻ. Nàng ngồi trên giường, đầu óc như chiếc đèn kéo quân ẩn hiện những bóng hình quen thuộc – biểu ca Triệu Vân, cô cô, chú, Hồng Ân…
Lúc này nàng mới nhận ra, từ hôm qua đến hôm nay chỉ là một ngày một đêm ngắn ngủi, nhưng đời này nàng không thể trở về được nữa.
Nàng không còn mặt mũi nào trở về.
Hoa đào mùa xuân xán lạn trong thôn họ Triệu, đầm nước trong suốt ở thôn Tây, huyện Chân Định náo nhiệt phồn hoa… những nơi biểu ca Triệu Vân thường đem nàng đi, sợ rằng chỉ có thể gặp lại trong mộng.
Lý Mân che mặt, nước mắt chảy ra từ những kẽ tay trắng nõn.
Hồ Lân nheo mắt liếc trộm nàng.
Hắn biết Lý Mân đang hối tiếc những gì.
Hắn cũng biết nàng lo sợ những gì.
Từ khi Lý Mân ăn vào nguyên đan của hắn, nguyên đan đã hợp thành một thể với nàng. Tuy nguyên đan giúp thân thể nàng khỏe mạnh, nhưng bởi hồ ly có tính dâm, mà khi Hồ Lân tu hành luôn cưỡng chế bản tính này khiến dòng dục niệm mãnh liệt hòa nhập vào trong nguyên đan của hắn. Vì nguyên đan đã dung hợp với Lý Mân nên một khi kinh nguyệt của nàng đến, thân thể dậy thì, cảm giác của nàng về chuyện tình dục sẽ trở nên mãnh liệt hơn bình thường, chỉ sợ hắn trêu chọc một chút nàng cũng sẽ không ngăn cản được.
Hồ Lân rũ mắt, lông mi cong dày che khuất ánh mắt sâu thẳm của hắn.
“Ta kêu Lão Hòe mang đồ ăn lên cho nàng.” – Hồ Lân nhổm dậy xuống giường, ra đến cửa lại xoay người nhìn Lý Mân: “Phải ăn mới có sức, có sức mới có thể đánh ta trút giận.”
Lý Mân thở gấp, hận hắn mặt dày vô sỉ, nàng tóm cái gối ném về phía hắn.
Hồ Lân khẽ vươn tay tiếp được cái gối, hắn kẹp cái gối vào nách đi ra.
Không bao lâu sau, Hồ Lân bưng một cái khay đi vào, trên khay là một bát mì gà.
Hồ Lân lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng, không nhìn nàng, cũng không biết đang nghĩ gì, trên mặt vẫn chỗ đỏ chỗ tím như trước.
Lý Mân không khách sáo bưng bát lên ăn, ăn một miếng mì lại tưởng tượng ra mặt Hồ Lân một lần, coi Hồ Lân là đồ ăn để nhai cắn.
Lý Mân ăn mì gà xong, Hồ Lân thu dọn chén đũa ra ngoài.
Lý Mân nằm bò trên cái bàn gần giường, nàng nghỉ được một lúc thì bị tiếng mở cửa đánh thức. Nàng mở to mắt nhìn, phát hiện Hồ Lân đã cởi bỏ bộ áo cưới đỏ rực và quần áo dính không ít máu mũi, trên người chỉ mặc trung y màu trắng. Hắn đang bê một cái thùng gỗ to đùng đựng nước tỏa ra từng đợt hơi nóng bước vào phòng.
Lý Mân không lí giải được tại sao củi mục Hồ Lân lại có sức lực lớn như thế, ngây ngốc nhìn hắn.
Hồ Lân bước vào phòng, đặt thùng gỗ trước giường. Thùng gỗ rất lớn, bên trong lại đầy nước, xem ra trọng lượng không hề nhẹ.
Lúc Hồ Lân đặt thùng tắm xuống, Lý Mân thoáng thấy cánh tay nổi cơ bắp thấp thoáng dưới lớp áo mỏng của hắn, trong lòng nàng hiếu kỳ —— trông Hồ Lân xinh đẹp mong manh gió thổi cũng bay, không ngờ lại có cơ bắp không thua kém biểu ca Triệu Vân.
Nhìn một hồi, lúc này nàng mới phát hiện tóc Hồ Lân ướt đẫm xõa tung, xem ra cũng vừa tắm rửa xong.
“Tắm rửa đi.”
Hồ Lân lấy ra một tấm bình phong để sau giường, dựng che chắn trước bồn tắm, sau đó bước ra ngoài.
Lý Mân đứng dậy, phát hiện bên cạnh đã đặt một bộ trung y màu trắng và một cái yếm màu hồng nhạt.
Sau khi nàng tắm rửa mặc quần áo xong, Hồ Lân mới thản nhiên đi vào.
“Ngủ thôi!” – Hồ Lân cởi bỏ quần áo trên thân.
Lý Mân lạnh lùng liếc Hồ Lân, chỉ hận không thể nhào lên đạp cho hắn một cước.
Hồ Lân cởi áo, vén chăn, nằm xuống phía trong giường.
Lý Mân khóc đến sưng cả mắt, chỉ đánh Hồ Lân một chút đã tốn hết sức lực toàn thân của nàng, sau khi ăn no thì đầu óc hỗn loạn, chỉ muốn đi nghỉ.
Lý Mân thấy chỉ có một cái chăn, nàng ra sức kéo, kéo hết chăn trên người Hồ Lân quấn trên người mình, sau đó lăn tròn để cho chăn khóa lại trên mình, nhanh chóng ngủ say.
Hồ Lân nằm duỗi thẳng trên giường, Lý Mân nằm bên cạnh hắn.
Hắn đợi Lý Mân ngủ, lúc này mới bò lên, nhẹ nhàng thổi một hơi lên mặt Lý Mân, đợi Lý Mân ngủ say hoàn toàn mới bắt đầu nhẹ kéo mở chăn, bắt đầu ‘giúp’ Lý Mân cởi quần áo.
Hắn nhanh chóng cởi quần áo Lý Mân đến lúc chỉ thừa lại mỗi trung y.
Hồ Lân ngồi nhìn Lý Mân chăm chú, cuối cùng hạ quyết tâm, hắn vươn tay bắt đầu cởi trung y của Lý Mân, đến khi chỉ còn lại mỗi cái yếm.
Sau khi cởi sạch đồ Lý Mân, Hồ Lân cũng cởi sạch đồ trên thân mình, sau đó nằm xuống, dán người áp vào lưng Lý Mân, kéo chăn trùm kín.
Hồ Lân giương một ngón tay, ngọn nến ‘phù’ một tiếng bị dập tắt.
**********
Nửa đêm Lý Mân bị nóng mà tỉnh, nàng phát hiện thân mình trần truồng, Hồ Lân dán vào sau lưng nàng đang ngủ mê mệt.
Lý Mân lập tức tỉnh táo, nàng muốn cử động nhưng Hồ Lân ôm nàng rất chặt, hơn nữa nàng nhanh chóng phát hiện có một vật cứng rắn nóng bỏng chọc giữa hai chân nàng.
Lý Mân đờ đẫn vài giây, sau đó bắt đầu hành động.
Nàng không thèm thẹn thùng, vươn tay về phía sau, cầm đồ vật kia, dùng hết sức bẻ một cái.
Hồ Lân đang trong mộng đẹp, hắn mơ thấy Lý Mân cầm thứ đó của hắn, đang đắc ý thì một dòng đau nhức đánh úp lại. Hồ Lân kêu lên thảm thiết, nháy mắt tỉnh táo, hắn co thành một cục như con tôm, đau đến không phát ra tiếng, chỉ có thể thở phì phò, từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trên trán.
Lý Mân dùng chăn bao quanh người, lạnh lùng nhìn Hồ Lân.
Hôm qua Hồ Lân bị nàng đánh đến bầm dập mặt mũi, máu vương đầy mặt, thật thê thảm, nhưng ngủ một đêm, Hồ Lân đã hoàn toàn khôi phục, một vết xước cũng không thấy đâu. Hắn lại trở về hình dạng tuấn tú môi hồng răng trắng ghê tởm như trước, có điều hiện tại đang co rúm thành một cục, mái tóc đen xõa tung trên giường, toàn thân run rẩy – rốt cục Lý Mân đã cảm thấy thỏa mãn.
Trước giờ Hồ Lân không biết trên đời có tồn tại sự đau đớn như vậy, đau khó mà tả được, đau đến nỗi hắn chỉ hận không thể vứt bỏ cái thứ to dài rắc rối kia, thiếu chút nữa hắn không khống chế được mà hiện nguyên hình.
Thật lâu sau, Hồ Lân mới khôi phục lại.
Hắn vẫn duy trì trạng thái co rúm thành một cục như trước, trong đầu lại nhanh chóng suy tính, xem làm thế nào mới có thể thuần phục Lý Mân dưới thân.
Lúc này Lý Mân cách hắn khá gần, Hồ Lân nhắm mắt, hít ngửi hương vị đặc trưng trên người Lý Mân.
Một lần nữa hắn cảm thấy sự dao động của nguyên đan.
Hồ Lân thấy thật khó hiểu.
Lúc này vì sao nguyên đan trong cơ thể Lý Mân lại dao động mãnh liệt như thế?
Chỉ có ba loại tình huống khiến nguyên đan dao động: thứ nhất là khi kinh nguyệt của Lý Mân đến, thứ hai là khi Lý Mân động tình, thứ ba là khi Lý Mân sắp chết.
Hồ Lân mở to mắt, hắn nhìn Lý Mân đang quấn chăn ngồi quay lưng về phía mình, không biết đang nghĩ gì. Rốt cuộc hắn đã hiểu – Lý Mân đang động tình!
Lúc này ngoài mặt Lý Mân bình tĩnh, thật ra đã không chịu nổi.
Nàng cảm thấy thân thể mình trở nên kỳ lạ, trong bụng phát ra hơi ấm, căng căng, giống như có một luồng hơi nóng tỏa ra toàn thân. Loại hơi nóng này khiến toàn thân nàng run lên, ngứa ngáy, đầu nhũ cứng lên khó nhịn, cảm thấy trống rỗng khó chịu…
Hồ Lân híp mắt, hắn tới gần, kéo bỏ tấm chăn đang quấn quanh người Lý Mân. Hắn nâng một bên ngực Lý Mân, ngậm chặt, bắt đầu mút vào.
Rốt cuộc Lý Mân không chống cự nổi, ỡm ờ để mặc cho Hồ Lân hành động.
Đến khi nàng phát giác ra vật nóng bỏng cứng rắn kia của Hồ Lân chen vào giữa chân, nàng đã không thể chống cự nổi nữa.
Hồ Lân dán vào sau lưng nàng, vật rắn kia cọ tới cọ lui, cọ tới nỗi bắp đùi Lý Mân ngưa ngứa. Hai tay hắn vươn về phía trước, xoa nắn bộ ngực Lý Mân, đầu ngón tay nhẹ cầm đầu nhũ. Quy đầu to lớn đã chen vào trong, căng đến khiến nàng đau đớn, trong đau đớn mang theo chút tê dại.
Đầu óc Lý Mân hỗn loạn, bi ai nghĩ: hóa ra ta chỉ là động vật không khống chế nổi dục niệm của mình!
Thân thể nàng khát vọng Hồ Lân tiến vào, nhưng trong lòng lại kháng cự, nàng hận mình dâm đãng, hận mình vô sỉ.
Vật nhô cao của Hồ Lân đã chạm vào phía dưới Lý Mân, quy đầu bị nơi đó bóp chặt, trong lòng ngứa khó nhịn, chỉ hận không thể lập tức xông vào bên trong. Bàn tay hắn đang vươn tới phía trước mặt Lý Mân đột nhiên cảm nhận một giọt chất lỏng nóng ấm rơi xuống, sau đó lại thêm một giọt.
Lòng hắn nháy mắt co giật – đến lúc này, Lý Mân vẫn đang rơi lệ…
Bộ phận đang phấn chấn bừng bừng của Hồ Lân lập tức mềm xuống, hắn ôm chặt Lý Mân, không ngừng hôn gáy nàng, thấp giọng an ủi: “Ta không ép nàng, đừng khóc, ta sẽ không ép nàng…”
Lý Mân nằm trong lòng Hồ Lân, lặng lẽ rơi lệ.
Hồ Lân không động đậy nữa, chỉ lẳng lặng nằm, dường như đã ngủ.
Hơi thở của Hồ Lân rất nhẹ, chậm rãi mà có quy luật.
Sau khi hắn ngủ, loại dục niệm khó nhịn muốn nhanh chóng được hắn lấp đầy cũng rời bỏ Lý Mân. Nàng nghe tiếng hít thở của hắn, mờ mịt tiến vào giấc ngủ.
/127
|