Hồ Lân bố trí một cái kết giới bên ngoài phòng ngủ, bao bọc lấy Lý Mân và mình, sau đó bắt đầu trị thương cho Lý Mân.
Lão Hòe đứng bên ngoài đợi rất lâu, hắn thấy kết giới do chủ nhân bố trí dần trở nên mỏng manh, sắp không duy trì được nữa, trong lòng hắn lo lắng vô cùng. Kết giới vừa biến mất, hắn đã vội xông vào trong.
Sau khi vào trong, Lão Hòe phát hiện chủ nhân và phu nhân đều hôn mê trên giường, trên mặt đất và trên giường lênh láng máu.
Lão Hòe vốn là một cây hòe nhỏ mọc dưới núi Thanh Khâu. Năm đó mưa bão ở núi Thanh Khâu suýt lấy đi cái mạng nhỏ của hắn, nhờ Hồ Lân đột nhiên cao hứng nhét hắn vào trong túi trữ vật, sau đó ngày ngày dùng linh tuyền và linh đan để tẩm bổ cho hắn, hắn mới có thể ở cùng với Hồ Lân hơn một ngàn năm, sau đó còn tu được hình người dưới sự trợ giúp của Hồ Lân.
Đối với hắn, Hồ Lân vừa là chủ nhân, vừa là ân nhân, cũng là sư phụ. Hắn nhìn thấy tình cảnh Hồ Lân cũng biết, dựa vào tu vi của hắn thì không có cách nào cứu cho Hồ Lân tỉnh lại. Hắn bèn dùng phương pháp đặc thù của núi Thanh Khâu để phát thư cầu cứu ra bên ngoài.
Kể ra cũng may mắn, anh trai thứ ba của Hồ Lân là Hồ Tụ đang vân du thiên hạ. Hắn quan sát Trung Nguyên, nhận ra huyết tinh đã tràn ngập không gian, e rằng tương lai sắp phát sinh họa binh đao lớn. Hồ Tụ bèn đến Trung Nguyên, chính vào lúc đang cố gắng cứu vãn tình hình thì nhận được thư cầu cứu của Lão Hòe về chuyện của Hồ Lân, hắn vội di chuyển tức thời tới đó.
**********
Sau khi Lý Mân mở mắt, phải mất một lúc lâu nàng mới hoàn toàn tỉnh lại.
Lý Mân chậm rãi đảo mắt, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Rèm lụa xanh nhạt, chăn đệm màu trắng thêu lá xanh, túi thơm mùi bạc hà… Rõ ràng đây là phòng ngủ của nàng và Hồ Lân a!
Nhưng rõ ràng nàng nhớ mình đã bị viên tướng kia chém ngã khi cứu Tưởng thị, nàng còn nhớ rõ cảm giác đau đớn trước khi chết lúc thân thể bị xé toạc kia, nhưng tại sao giờ nàng lại ở nhà, hơn nữa còn nằm trên giường trong phòng ngủ?
Chẳng lẽ kia chỉ là một cơn ác mộng?
Có lẽ đó đúng là một cơn ác mộng mà thôi.
Nhưng nếu vậy, tại sao thân thể nàng lại vừa mệt vừa đau như thế này?
Lý Mân nâng cánh tay mềm nhũn, nàng sờ phần eo bị đao dài chém trúng nhưng không tìm thấy miệng vết thương.
Nhưng, tại sao trong lòng nàng vẫn thấy đau như vậy?
Nàng nhắm hai mắt lại.
Tiếng cửa mở ‘kẽo kẹt’ truyền tới từ phía ngoài, tiếp đó là một chuỗi tiếng bước chân, rèm châu treo trên cửa phòng ngủ bị vén lên, phát ra tiếng ‘ đinh đang’. Một tiểu đồng độ mười một, mười hai tuổi, môi hồng răng trắng đang bưng một cái khay đi vào.
Khi hắn vào thì phát hiện Lý Mân đã tỉnh, lập tức lộ vẻ hớn hở. Hắn để cái khay trên bàn nhỏ đầu giường, sau đó chạy đến bên giường: “Phu nhân, rốt cuộc người đã tỉnh!”
Lý Mân dồn sức mở miệng hỏi Lão Hòe: “Hồ Lân… đang ở đâu?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lão Hòe toát ra vẻ lo lắng : “Chủ nhân bị thương rồi.”
Trong lòng Lý Mân cả kinh, trái tim bỗng đau nhói, nàng buột miệng: “Bây giờ chàng đang ở đâu?”
Lão Hòe đang muốn nói lại thôi, đôi tay trắng nõn vặn xoắn vào nhau nhưng không dám ngẩng đầu nhìn Lý Mân.
Lý Mân gấp muốn chết, nàng vươn tay đập lên giường: “Lão Hòe…”
Lão Hòe không thể không nói: “Phu nhân, người cứ hồi phục thân thể cho tốt rồi hẵng nói, có được không?”
Lý Mân im lặng nhìn hắn.
Lão Hòe sợ nhất là phu nhân im lặng như vậy, lúc này mới không cam tâm nói: “Bây giờ chủ nhân bị thương, không có ở nhà…”
Lý Mân gắng ngồi dậy: “Chàng bị thương thế nào? Đang ở đâu? Đưa ta đi gặp chàng!”
Lão Hòe vội ngăn cản: “Người bị thương ở nhà cô cô, chủ nhân đã cứu người về, tam thiếu gia nói vì chủ nhân lạm dụng huyết chú nên bị huyết chú phản phệ; sau đó lại vì cứu người nên không kịp áp chế phản phệ của huyết chú, rơi vào hôn mê, hiện tại đã được tam thiếu gia đem về núi Thanh Khâu cứu chữa…”
Lý Mân nghe mà chẳng hiểu gì cả, nàng nhắm mắt lại, cố gắng lý giải.
Đầu tiên, chuyện nàng bị đao chém ngã là sự thật, không phải mơ;
Tiếp đó là chuyện Hồ Lân đã cứu kẻ gần chết hoặc đã chết là nàng;
Thứ ba, Hồ Lân vì cứu nàng đã phải trả cái giá rất lớn, được vị tam thiếu gia kia đưa về núi Thanh Khâu cứu chữa.
Lý Mân ổn định hơi thở, lúc này mới hỏi: “Chàng ấy cứu ta bằng cách nào? Tam thiếu gia là ai? Núi Thanh Khâu ở đâu?”
Lão Hòe hiểu rằng chủ nhân sẽ không thể sớm trở về, hắn nhất định phải giải thích hết mọi chuyện với phu nhân. Hắn bê khay đựng bát canh gà cho Lý Mân: “Phu nhân, người uống canh gà đi đã, sau đó ta sẽ giải thích hết mọi chuyện cho người.”
Tuy trong lòng Lý Mân nóng như lửa đốt nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Lão Hòe, nàng đành phải nhận lấy bát canh, hớp vài ngụm hết sạch.
Lão Hòe lại đưa cho nàng một ít đan dược: “Đây là của tam thiếu gia để lại cho người, nói là để củng cố nguyên đan của chủ nhân trong cơ thể người, có như vậy nguyên đan mới có thể bảo vệ nguyên khí trong cơ thể người.”
Lý Mân nhận lấy thuốc, nuốt xuống không chút do dự — nàng nhớ Hồ Lân đã từng nói với nàng, Lão Hòe tuyệt đối sẽ không phản bội hắn.
Lão Hòe lấy gối lót sau lưng Lý Mân, sau đó mới bắt đầu từ tốn giải thích.
Sau khi nghe Lão Hòe nói xong, Lý Mân cảm thấy như đang nằm mơ.
Núi Thanh Khâu kia chính là núi thần trong truyền thuyết, mấy đời Hồ tộc đã nối tiếp nhau định cư ở chỗ đó. Hồ Lân chính là Hồ tiên đến từ núi Thanh Khâu, xếp thứ bảy trong tộc, tam thiếu gia tên là Hồ Tụ, là anh trai thứ ba cùng mẹ của hắn…
Lão Hòe giải thích xong, đầu Lý Mân cũng muốn nổ tung, có quá nhiều chuyện, nhiều sự thật đang quay cuồng trong đầu nàng. Cuối cùng nàng chỉ hỏi một câu: “Chàng có đang gặp nguy hiểm hay không?…”
Lào Hòe thấy dáng vẻ khẩn trương pha lẫn mong đợi của phu nhân, đành phải ăn ngay nói thật: “Tam thiếu gia nói, huyết chú quá mạnh mẽ và tàn bạo, lực phản phệ lại lớn, trước giờ trong Hồ tộc không có người nào dám sử dụng. Hắn đã mang chủ nhân trở về núi Thanh Khâu, tập hợp toàn tộc để gắng sức nghiên cứu. Nội đan của chủ nhân muốn hồi phục cũng phải mất ít nhất mười năm, cũng có khi, chủ nhân sẽ vĩnh viễn không trở về được…
Mắt Lão Hòe đỏ hoe, nước mắt trong suốt bắt đầu dâng lên. Hắn nhìn Lý Mân, ép bản thân mình nói về lời dặn của tam thiếu gia: “Tam thiếu gia có nhờ Lão Hòe nói với người, chủ nhân có thể sẽ không trở về. Người còn rất trẻ, nên sống vì bản thân mình, mọi thứ ở nơi này người đều có thể mang đi…”
Toàn thân Lý Mân không tự chủ được run rẩy, nàng yếu ớt nói: “Ngươi ra ngoài trước đi”, sau đó nàng kéo cao chăn, che kín mặt.
Lão Hòe lau nước mắt, lặng lẽ lui xuống.
Lý Mân cuộn tròn trong chăn, thầm rơi nước mắt.
Tâm trí của nàng tách biệt với trái tim, đầu óc rất tỉnh táo.
Lý Mân tự nói với bản thân, trước kia Hồ Lân từng biến từ nữ thành nam trong nháy mắt, khiến nàng bị cô cô hiểu lầm, khiến nàng phải vội vã trốn đi cùng hắn, nàng vốn nên hận hắn.
Lý Mân tự nói với lòng, như vậy là tốt nhất, Hồ Lân dù sao chỉ là con hồ ly, lại còn nửa cướp nửa lừa mình tới đây, ép mình trở thành vợ hắn, nàng vốn nên hận hắn.
Lý Mân còn tự nói với lòng, Hồ Lân không thèm để ý tới mong muốn của nàng, cưỡng ép nàng, muốn nàng, chiếm đoạt nàng, mỗi ngày đều bắt nạt nàng, nàng vốn nên hận hắn.
….
Nhưng, trái tim nàng lại co rút từng cơn, giống như bị người ta bóp chặt trong tay, đau đến mức khiến nàng không thở nổi. Nàng đã không còn điều khiển nổi tuyến lệ của mình, nước mắt không ngừng chảy ra.
Hồ Lân ngày ngày cưng chiều nàng, cho nàng mọi thứ tốt nhất.
Hồ Lân luyện đan dược vì nàng, hắn sợ nàng đổ bệnh, sợ nàng bị khổ.
Khi nàng cáu giận, Hồ Lân sẽ mang thức ăn nàng thích tới, ôn tồn dỗ nàng.
Vì để nàng vui vẻ, rõ ràng hắn cao ngạo, không coi ai ra gì lại có thể quỳ xuống trước mặt cô và chú nàng, lấy lòng cô chú nàng.
Vì báo thù cho nàng, hắn không để ý phản phệ của huyết chú, giết sạch những kẻ đã hại nàng.
Vì cứu nàng, hắn không ngại sử dụng nội đan của mình, khiến nội lực biến mất, hôn mê bất tỉnh….
Lý Mân dùng tay che mặt, khóc thành tiếng: Hồ Lân, chàng đang ở đâu…
Lão Hòe đứng bên ngoài đợi rất lâu, hắn thấy kết giới do chủ nhân bố trí dần trở nên mỏng manh, sắp không duy trì được nữa, trong lòng hắn lo lắng vô cùng. Kết giới vừa biến mất, hắn đã vội xông vào trong.
Sau khi vào trong, Lão Hòe phát hiện chủ nhân và phu nhân đều hôn mê trên giường, trên mặt đất và trên giường lênh láng máu.
Lão Hòe vốn là một cây hòe nhỏ mọc dưới núi Thanh Khâu. Năm đó mưa bão ở núi Thanh Khâu suýt lấy đi cái mạng nhỏ của hắn, nhờ Hồ Lân đột nhiên cao hứng nhét hắn vào trong túi trữ vật, sau đó ngày ngày dùng linh tuyền và linh đan để tẩm bổ cho hắn, hắn mới có thể ở cùng với Hồ Lân hơn một ngàn năm, sau đó còn tu được hình người dưới sự trợ giúp của Hồ Lân.
Đối với hắn, Hồ Lân vừa là chủ nhân, vừa là ân nhân, cũng là sư phụ. Hắn nhìn thấy tình cảnh Hồ Lân cũng biết, dựa vào tu vi của hắn thì không có cách nào cứu cho Hồ Lân tỉnh lại. Hắn bèn dùng phương pháp đặc thù của núi Thanh Khâu để phát thư cầu cứu ra bên ngoài.
Kể ra cũng may mắn, anh trai thứ ba của Hồ Lân là Hồ Tụ đang vân du thiên hạ. Hắn quan sát Trung Nguyên, nhận ra huyết tinh đã tràn ngập không gian, e rằng tương lai sắp phát sinh họa binh đao lớn. Hồ Tụ bèn đến Trung Nguyên, chính vào lúc đang cố gắng cứu vãn tình hình thì nhận được thư cầu cứu của Lão Hòe về chuyện của Hồ Lân, hắn vội di chuyển tức thời tới đó.
**********
Sau khi Lý Mân mở mắt, phải mất một lúc lâu nàng mới hoàn toàn tỉnh lại.
Lý Mân chậm rãi đảo mắt, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Rèm lụa xanh nhạt, chăn đệm màu trắng thêu lá xanh, túi thơm mùi bạc hà… Rõ ràng đây là phòng ngủ của nàng và Hồ Lân a!
Nhưng rõ ràng nàng nhớ mình đã bị viên tướng kia chém ngã khi cứu Tưởng thị, nàng còn nhớ rõ cảm giác đau đớn trước khi chết lúc thân thể bị xé toạc kia, nhưng tại sao giờ nàng lại ở nhà, hơn nữa còn nằm trên giường trong phòng ngủ?
Chẳng lẽ kia chỉ là một cơn ác mộng?
Có lẽ đó đúng là một cơn ác mộng mà thôi.
Nhưng nếu vậy, tại sao thân thể nàng lại vừa mệt vừa đau như thế này?
Lý Mân nâng cánh tay mềm nhũn, nàng sờ phần eo bị đao dài chém trúng nhưng không tìm thấy miệng vết thương.
Nhưng, tại sao trong lòng nàng vẫn thấy đau như vậy?
Nàng nhắm hai mắt lại.
Tiếng cửa mở ‘kẽo kẹt’ truyền tới từ phía ngoài, tiếp đó là một chuỗi tiếng bước chân, rèm châu treo trên cửa phòng ngủ bị vén lên, phát ra tiếng ‘ đinh đang’. Một tiểu đồng độ mười một, mười hai tuổi, môi hồng răng trắng đang bưng một cái khay đi vào.
Khi hắn vào thì phát hiện Lý Mân đã tỉnh, lập tức lộ vẻ hớn hở. Hắn để cái khay trên bàn nhỏ đầu giường, sau đó chạy đến bên giường: “Phu nhân, rốt cuộc người đã tỉnh!”
Lý Mân dồn sức mở miệng hỏi Lão Hòe: “Hồ Lân… đang ở đâu?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lão Hòe toát ra vẻ lo lắng : “Chủ nhân bị thương rồi.”
Trong lòng Lý Mân cả kinh, trái tim bỗng đau nhói, nàng buột miệng: “Bây giờ chàng đang ở đâu?”
Lão Hòe đang muốn nói lại thôi, đôi tay trắng nõn vặn xoắn vào nhau nhưng không dám ngẩng đầu nhìn Lý Mân.
Lý Mân gấp muốn chết, nàng vươn tay đập lên giường: “Lão Hòe…”
Lão Hòe không thể không nói: “Phu nhân, người cứ hồi phục thân thể cho tốt rồi hẵng nói, có được không?”
Lý Mân im lặng nhìn hắn.
Lão Hòe sợ nhất là phu nhân im lặng như vậy, lúc này mới không cam tâm nói: “Bây giờ chủ nhân bị thương, không có ở nhà…”
Lý Mân gắng ngồi dậy: “Chàng bị thương thế nào? Đang ở đâu? Đưa ta đi gặp chàng!”
Lão Hòe vội ngăn cản: “Người bị thương ở nhà cô cô, chủ nhân đã cứu người về, tam thiếu gia nói vì chủ nhân lạm dụng huyết chú nên bị huyết chú phản phệ; sau đó lại vì cứu người nên không kịp áp chế phản phệ của huyết chú, rơi vào hôn mê, hiện tại đã được tam thiếu gia đem về núi Thanh Khâu cứu chữa…”
Lý Mân nghe mà chẳng hiểu gì cả, nàng nhắm mắt lại, cố gắng lý giải.
Đầu tiên, chuyện nàng bị đao chém ngã là sự thật, không phải mơ;
Tiếp đó là chuyện Hồ Lân đã cứu kẻ gần chết hoặc đã chết là nàng;
Thứ ba, Hồ Lân vì cứu nàng đã phải trả cái giá rất lớn, được vị tam thiếu gia kia đưa về núi Thanh Khâu cứu chữa.
Lý Mân ổn định hơi thở, lúc này mới hỏi: “Chàng ấy cứu ta bằng cách nào? Tam thiếu gia là ai? Núi Thanh Khâu ở đâu?”
Lão Hòe hiểu rằng chủ nhân sẽ không thể sớm trở về, hắn nhất định phải giải thích hết mọi chuyện với phu nhân. Hắn bê khay đựng bát canh gà cho Lý Mân: “Phu nhân, người uống canh gà đi đã, sau đó ta sẽ giải thích hết mọi chuyện cho người.”
Tuy trong lòng Lý Mân nóng như lửa đốt nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Lão Hòe, nàng đành phải nhận lấy bát canh, hớp vài ngụm hết sạch.
Lão Hòe lại đưa cho nàng một ít đan dược: “Đây là của tam thiếu gia để lại cho người, nói là để củng cố nguyên đan của chủ nhân trong cơ thể người, có như vậy nguyên đan mới có thể bảo vệ nguyên khí trong cơ thể người.”
Lý Mân nhận lấy thuốc, nuốt xuống không chút do dự — nàng nhớ Hồ Lân đã từng nói với nàng, Lão Hòe tuyệt đối sẽ không phản bội hắn.
Lão Hòe lấy gối lót sau lưng Lý Mân, sau đó mới bắt đầu từ tốn giải thích.
Sau khi nghe Lão Hòe nói xong, Lý Mân cảm thấy như đang nằm mơ.
Núi Thanh Khâu kia chính là núi thần trong truyền thuyết, mấy đời Hồ tộc đã nối tiếp nhau định cư ở chỗ đó. Hồ Lân chính là Hồ tiên đến từ núi Thanh Khâu, xếp thứ bảy trong tộc, tam thiếu gia tên là Hồ Tụ, là anh trai thứ ba cùng mẹ của hắn…
Lão Hòe giải thích xong, đầu Lý Mân cũng muốn nổ tung, có quá nhiều chuyện, nhiều sự thật đang quay cuồng trong đầu nàng. Cuối cùng nàng chỉ hỏi một câu: “Chàng có đang gặp nguy hiểm hay không?…”
Lào Hòe thấy dáng vẻ khẩn trương pha lẫn mong đợi của phu nhân, đành phải ăn ngay nói thật: “Tam thiếu gia nói, huyết chú quá mạnh mẽ và tàn bạo, lực phản phệ lại lớn, trước giờ trong Hồ tộc không có người nào dám sử dụng. Hắn đã mang chủ nhân trở về núi Thanh Khâu, tập hợp toàn tộc để gắng sức nghiên cứu. Nội đan của chủ nhân muốn hồi phục cũng phải mất ít nhất mười năm, cũng có khi, chủ nhân sẽ vĩnh viễn không trở về được…
Mắt Lão Hòe đỏ hoe, nước mắt trong suốt bắt đầu dâng lên. Hắn nhìn Lý Mân, ép bản thân mình nói về lời dặn của tam thiếu gia: “Tam thiếu gia có nhờ Lão Hòe nói với người, chủ nhân có thể sẽ không trở về. Người còn rất trẻ, nên sống vì bản thân mình, mọi thứ ở nơi này người đều có thể mang đi…”
Toàn thân Lý Mân không tự chủ được run rẩy, nàng yếu ớt nói: “Ngươi ra ngoài trước đi”, sau đó nàng kéo cao chăn, che kín mặt.
Lão Hòe lau nước mắt, lặng lẽ lui xuống.
Lý Mân cuộn tròn trong chăn, thầm rơi nước mắt.
Tâm trí của nàng tách biệt với trái tim, đầu óc rất tỉnh táo.
Lý Mân tự nói với bản thân, trước kia Hồ Lân từng biến từ nữ thành nam trong nháy mắt, khiến nàng bị cô cô hiểu lầm, khiến nàng phải vội vã trốn đi cùng hắn, nàng vốn nên hận hắn.
Lý Mân tự nói với lòng, như vậy là tốt nhất, Hồ Lân dù sao chỉ là con hồ ly, lại còn nửa cướp nửa lừa mình tới đây, ép mình trở thành vợ hắn, nàng vốn nên hận hắn.
Lý Mân còn tự nói với lòng, Hồ Lân không thèm để ý tới mong muốn của nàng, cưỡng ép nàng, muốn nàng, chiếm đoạt nàng, mỗi ngày đều bắt nạt nàng, nàng vốn nên hận hắn.
….
Nhưng, trái tim nàng lại co rút từng cơn, giống như bị người ta bóp chặt trong tay, đau đến mức khiến nàng không thở nổi. Nàng đã không còn điều khiển nổi tuyến lệ của mình, nước mắt không ngừng chảy ra.
Hồ Lân ngày ngày cưng chiều nàng, cho nàng mọi thứ tốt nhất.
Hồ Lân luyện đan dược vì nàng, hắn sợ nàng đổ bệnh, sợ nàng bị khổ.
Khi nàng cáu giận, Hồ Lân sẽ mang thức ăn nàng thích tới, ôn tồn dỗ nàng.
Vì để nàng vui vẻ, rõ ràng hắn cao ngạo, không coi ai ra gì lại có thể quỳ xuống trước mặt cô và chú nàng, lấy lòng cô chú nàng.
Vì báo thù cho nàng, hắn không để ý phản phệ của huyết chú, giết sạch những kẻ đã hại nàng.
Vì cứu nàng, hắn không ngại sử dụng nội đan của mình, khiến nội lực biến mất, hôn mê bất tỉnh….
Lý Mân dùng tay che mặt, khóc thành tiếng: Hồ Lân, chàng đang ở đâu…
/127
|