- Tiểu tử! Ngươi đang ở đâu?
Chàng định lên tiếng nhưng không hiểu sao chàng, nhân vật vừa gọi chàng đang lộ diện rất rõ dưới ánh sáng bập bùng của ngọn đuốc do ác nhân khi bỏ đi vô tình lưu lại.
Và nhân vật đó không phải ai xa lạ, chính là lão xa phu, người mà chàng tin rằng không hề biết võ công, là kẻ bị bọn thuộc hạ của Đổng Đại Lâm làm nhục buộc chàng phải ra tay cứu nguy!
Giờ đây, nếu lão xa phu ngang nhiên xuất hiện chốn này vào một thời điểm như thế này, ai dám báo lão không có võ công?
Vì quá ngờ vực nên chàng không thể lên tiếng.
Tuy vậy, lão xa phu chính là nhân vật thuộc giới giang hồ nên rốt cuộc lại cũng nhìn thấy chàng đang cố đưa cao đầu khỏi làn nước nhiệt trì.
Lão kêu :
- Ngươi bị tra tấn đến vậy ư?
Lão kêu chỉ để kêu nhưng xem ra lão như chưa có ý cứu mạng chàng! Vì lão vẫn đứng yên một chỗ, không hề cất tay động chân nếu lão muốn cứu chàng!
Càng thêm nghi hoặc, chàng không đáp!
Làn nước nhiệt trì rồi cũng đến lúc hạ dần xuống.
Lão nhìn thấy chàng rõ hơn, khi thân hình chàng không còn bị làn nước nhiệt trì bao phủ ngập tràn nữa!
Và đương nhiên lão phải nhìn thấy chàng trong tình trạng trần trụi với quá nhiều vết thương bật rách da thịt! Vì thế, lão lại kêu :
- Ôi chao! Hắn là ai? Có mối thù sâu nặng như thế nào mà hành hạ ngươi đến vậy?
Chàng vẫn không đáp dù vẫn đang đưa mắt nhìn lão.
Lão gật đầu làm ra vẻ đã hiểu :
- Ta đã lẳng lặng bám theo ngươi và nhìn thấy tất cả! Bản lãnh của hắn thật sự cao cường! Vì không là đối thủ, ta đành bám theo từ xa và chỉ dám thập thò chờ cơ hội thuận tiện!
Lão chợt lắc dầu :
- Tính đến thời điểm này, ngươi đã bị hắn ngược đãi kể như là gần trọn một ngày!
Kiệt lực như ngươi chắc không thể hồi đáp lại ta mấy câu! Hà...! Ta thấy hắn đạt nhiên bỏ chạy, không biết lúc nào hắn sẽ quay lại!
Lão bỗng hắng giọng :
- E hèm... Này tiểu tử! Thời khắc lúc này rất cấp bách, ta sẽ lập tức đưa ngươi đi nếu ngươi chịu đáp ứng ta mấy điều.
Lão tung người lao đến một gờ đá, nơi được ác nhân chằng néo một sợi thừng đang buộc giữ chân tả của chàng.
Lão vung tay và sợi thừng liễn đứt rời ra! Cùng với động tác này, lão hỏi :
- Xem ra ngươi cũng biết chút ít về Cửu Môn U Minh chưởng?
Chàng không đáp! Vì dường như lão hỏi cho có hỏi, thật ra lão như đã biết chắc điều này!
Vút!
Bựt!
Lão lại chuyển thân và làm đứt sợi thừng thứ hai với câu hỏi thứ hai :
- Ngươi đột nhiên cứu nguy cho Dĩ An viện, phải chăng ngươi và Dĩ An viện có liên quan?
Vẫn là câu hỏi cho có lệ, nên chàng không cần đáp. Vì bất kỳ ai khi nhìn thấy hành vi của chàng ở Dĩ An viện lại không nghĩ như lão?
Vút!
Bựt!
Sợi thừng thứ ba cũng bị lão xa phu đoạn lìa.
- Ngươi có bảo Thạch Thừa Phong là người của Dĩ An viện?
Tự thân câu hỏi đã là lời đáp, Thạch Hiểu Đông càng lúc càng nghi hoặc không biết lão xa phu là nhân vật như thế nào? Có hay không có thù với thân phụ chàng là Thạch Thừa Phong?
Và lão đang muốn dẫn đắt câu chuyện đi đến đâu hoặc lão muốn chàng phải đáp ứng lão điếu gì?
Vút!
Lão dừng chân ở cạnh sợi thừng cuối cùng vừa vung tay lên lão vừa bảo :
- Như ta nghe được, Lão viện chủ Dĩ An viện là thân phụ của Thạch Thừa Phong có thể hãy còn ở trong khu mộ tháp! Liệu ngươi có chịu đáp ứng là đưa ta và tiểu chủ nhân vào khu mộ tháp không? Ta...
Bựt!
Sợi thừng cuối cùng cũng bị lão xa phu dùng tay chặt đứt.
Chàng kêu thầm :
- “Hóa ra lão cũng thèm thuồng và muốn chiếm hữu Cửu Môn U Minh chưởng ư? Ta dù chết quyết không để lão toại nguyện”
Lời nói của lão xa phụ rõ ràng hãy còn phần sau, nhưng Thạch Hiệu Đông đầu cần nghe thêm nữa để làm gì một khi chàng đã có ý nghĩ về lão xa phu như vậy?
Khi những sợi thừng không còn chằng nẻo chàng về tứ phía nữa, trong một thoáng, chàng chỉ cần khẽ trằn người về một bên là mọi chuyện kể như đã chấm dứt.
Tõm!
- Tiểu tử...
Tai chàng chỉ nghe thêm một lần nữa tiếng gọi thảng thốt của lão xa phu, rồi tất cả đều bị làn nước nhiệt trì đang vây kín thân thể chàng làm nhòa đi và không còn chút hiện hình!
Bản thân chàng cũng vậy! Trong tâm trạng nhẹ nhõm vì được giải thoát khỏi mọi hành hạ, chàng buông xuôi tất cả và chuẩn bị cho một hành trình dài thăm thẳm về cõi U Minh, một cõi U Minh thật sự chứ không phải cõi U Minh của bọn U Minh giáo và của ác nhân!
Vụt!
Với chút nhận thức cuối cùng, chàng cảm nhận có một hấp lực đang kéo trôi chàng chìm sầu hơn vào đáy nước! Chỉ có một vũng nước xoáy mới có một hấp lực như thế này. Chàng nghĩ như vậy và không còn nghĩ gì thêm nữa!
Nghĩ làm gì cho vướng bận tâm tư một khi đã chấp nhận cõi chết?!
Phựt!
- A... a...
Toàn thân đau nhói, tứ chi vụt căng ra, khiến các vết thương phái bật xé một lần nữa, làm cho chàng rõ ràng là đang chờ cái chết phải bật thét lên những tiếng kêu đau đớn.
Chưa hết, chất Hùng Hoàng và làn nước hãy còn nóng lại tiếp tục xuyên thấu nội thể của chàng từ những vết thương, khiến chàng thêm một lần đau đớn.
Đồng thời không hiểu chàng còn đang chìm ngập trong đáy nước nhiệt trì hay không mà nước không hiểu từ đâu xuất hiện cứ đổ ào ào vào toàn thân chàng. Sức nước đổ thật mạnh, mạnh đến độ làm cho các vết thương khắp thân thể chàng như bị xé rộng ra, tạo cơ hội cho chất Hùng Hoàng thấm sâu hơn vào nhục thể của chàng!
Và sau cùng, khi sức nước đang tuôn ào ào xuống đột nhiên dừng lại, toàn thân chàng bỗng đập vào đâu đó - Một chỗ thật cứng - Tạo nên một cú va đập cực mạnh!
Bộp!
Chàng liền ngất đi!
Tứ chi chàng càng lúc càng căng nhức buộc chàng phải tỉnh lại?
Chàng kinh hoàng nhìn quanh. Nhìn bên tả bên hữu, nhìn lên trên và nhìn luôn xuống dưới!
Bên trên là một vách đá cao ngút trời, phía dưới là một vực thẳm sâu không thấy đáy. Bên tả, bên hữu, nếu không kể vách đá đang kề cận bên người, là những khoảng không hầu như vô tận.
Chàng nhìn ra thực tại của chàng! Chàng đang treo lơ lửng ở lưng chừng một vách núi đá!
Cao hơn chỗ chàng đang bị treo độ ba trượng là một tiểu động khẩu tối om om!
Dưới tiểu động khẩu đó một chút là một khoảng vách đá lởm chởm những tai đá sắc nhọn!
Và chính những tai đá sắc nhọn này là nguyên nhân khiến chàng phải nếm nùi bị treo lơ lửng.
Bốn sợi thừng buộc giữ tứ chi của chàng vì phải trôi theo lúc chàng cố tình lăn khỏi mỏm đá để tìm cái chết giữa ao nước nhiệt trì, giờ đây, chúng bị kẹt vào giữa những tai đá sắc nhọn khiến chàng phải treo lơ lửng giữa lừng không!
Chàng cũng lờ mờ hiểu ra sự việc!
Nước ở nhiệt trì sau khi dâng lên, đến khi hạ xuống đã cuốn chàng theo dòng nước chảy. Dòng nước đó trôi về phía nào, chàng không rõ, nhưng chắc chắn là phải trôi đến vách đá này. Chàng bị cuốn theo bị xô ra khỏi vách đá và bị rơi xuống vực.
Nếu không có những sợi thừng hãy còn buộc giữ tứ chi của chàng, có lẽ chàng giờ đây đã được toại nguyện. Rơi từ trên cao xuống đến tận đáy vực chàng không thể không chết.
Và có là may hay không một khi chàng tạm thời không chết vì tan xương nát thịt và chỉ bị treo lơ lửng như thế này?
Nghĩ lại chàng cho rằng số của chàng thật không thể nào tránh được chuyện bị hành hạ! Ác nhân đã hành hạ chàng, giờ đây, phải chăng là hóa công cũng muốn về hùa cùng ác nhân để hành hạ chàng theo cách khác?
Treo lơ lửng như thế này, may mắn lắm là những sợi thừng rồi cũng bị những tai đá nhọn cắt đứt và chàng sẽ rơi xuống tiếp tục để nhận cái chết sau đó! Kém may mắn hơn, chàng phải bị treo cho đến lúc cạn kiệt sức lực, đến lúc nắng gió đói khát quật ngã chàng và đưa chàng đi dần đến cái chết!
Tóm lại, bị treo như thế này quả nhiên là điều không may!!
Nhắc đến gió, gió xuất hiện!
Thân hình chàng bị gió đung đưa khiến bốn sợi thừng cũng phải đu đưa!
Chỗ sợi thừng đang bị những tai đá sắc nhọn giữ lại, nhân dịp này tha hồ bị cứa qua cứa lại đến chán chê.
Bựt!
Chàng kêu thầm, không rõ là lo lắng hay hy vọng :
- Một sợi!
Gió thổi đều đều, thân hình chàng cũng đều đều đu đưa!
Bộp! Bộp!
Lưng chàng, đầu chàng vì bị gió đung đưa mãi phải va vào vách đá.
Bựt!
Hai sợi!
Chàng lại kêu thầm và bất ngờ hoang mang.
Bởi, do đã có hai sợi thừng bị cứa đứt và là hai sợi buộc giữ hai tay nên toàn thân của chàng khi tiếp tục bị lơ lửng là lơ lửng theo tư thế đầu dưới chân trên!
Không những chỉ có vậy, toàn thân chàng đột nhiên lại xoắn tròn và gió vẫn tiếp tục đều đều thổi.
Vù... vù...
U... u... u...
Bị xoay tròn, chàng chao đảo đến hoa mắt, bị treo ngược đầu, chàng càng thêm hoa mắt và nặng mặt!
Dẫu vậy chàng cực kỳ kinh ngạc khi phát hiện ngay tầm tay của chàng, ở phía vách đá, vào những lúc mặt của chàng bị xoay vào vách đá, có một động khẩu đủ cho hai người ngồi lọt!
Chàng xoay chuyển ý nghĩ :
- “Rơi xuống, chắc chắn phải chết! Treo mãi ở đây, trong tư thế treo ngược đầu, trước sau gì cũng chết, cố bám vào vách đá và chui vào động khẩu, may ra trước khi chết ta cũng có chút hy vọng tìm lại mạng sống”
Với ý nghĩ này chàng cố tìm cách chộp một hoặc cả hai tay vào bờ đá gần với động khẩu nhất!
Soạt! Soạt!
Vù...
Thân hình cứ xoay tròn, trong khi một mẩu võ công cũng không còn, Thạch Hiểu Đông dù đã tận lực và gắng gượng chịu đựng cơn đau khắp toàn thân nhưng vẫn chưa chộp được vào bờ vách đá ngay động khẩu.
Đã thế...
Bựt!
- “Nguy tai! Chỉ còn mỗi một sợi thừng đang giữ ta lơ lửng! Cao xanh ơi cao xanh! Đừng đùa bỡn với Thạch Hiểu Đông này nữa!”
Đúng vào lúc chàng thay đổi ý định, chỉ muốn sống chứ không muốn chết, trời già như muốn trêu ngươi, sợi thừng cuối cùng vì không thể mang nổi trọng lượng cơ thể của chàng phải đứt rời ra!
Bựt!
Hự!
Thạch Hiểu Đông dường như hãy còn chút may mắn!
Đúng lúc sợ thừng cuối cùng bị đứt rời, cũng là lúc thân hình chàng được xoay vào diện đối diện với vách đá.
Với sự cố gắng cuối cùng, bất kể sống hay chết, chàng vươn cả hai tay chộp thẳng vào động khấu!
Sự cố gắng của chàng vô tình như tư thế của loài cá muốn vượt chỗ cạn.
Vút!
Phịch! Hự!
Toàn thân rơi xuống, đầu chúi vào động khẩu ở phía trong! Còn nửa dưới, đương nhiên hãy còn đung đưa ở bên ngoài!
Ngực đập mạch vào nền đá khiến chàng cảm nhận một nỗi đau vô cùng tận.
Khắp thân thể chàng, qua lần gắng sức này các vết thương lại vỡ ra và bắt đầu ri rỉ những giọt máu!
“Vẫn chưa hết nguy hiểm đâu, Tiểu Đông! Ngươi phải cố thêm lần nữa! Đến khi nào ngươi chui hẳn vào động khẩu mới được xem là an toàn! Khi đó, dẫu có chết, ngươi cũng có một chỗ táng thân!”
Rướn nửa người về phía trước, vươn dài hữu thủ, thu mạnh chân tả lên. Đau đớn tột cùng khắp châu thân!
- “Được rồi, Tiểu Đông! Chỉ cần một chân bên hữu nữa là xong! Cố lên nào!”
Rướn người thêm một lượt nữa, vươn dài tả thủ, thu luôn chân hữu lên trên! Không có nỗi đau đớn nào sánh bằng!
Thạch Hiểu Đông vẫn nằm phục người trên nền đá và mỉm cười yếu ớt :
“Khá lắm, Tiểu Đông! Nếu còn chút sức lực nào, ngươi hãy bò thêm được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Khá lắm hà...”
Đó là những lời tự khích lệ cuối cùng của chàng, một kẻ chỉ còn khác với xác chết vô hồn ở chỗ chàng vẫn còn thoi thóp thở!
* * * * *
Như một quái thú - Thân thể trần trùng trục, không một mảnh vải che thân, toàn thân đầy huyết tích và những vết thương ngang dọc - Thạch Hiểu Đông theo bản năng chỉ biết trườn trên nền đá lạnh và hướng về phía có mùi hương vừa xộc vào mũi.
Có khác chăng là chàng vẫn chưa mê loạn thần trí!
Chàng vừa tỉnh lại, vừa phát hiện có mùi hương và cảm nhận sự đói khát vô bờ bến đang hành hạ chàng.
Bò và trườn, bất chấp mỗi một động tác đều đem đến cho chàng một nỗi đau vô tận.
Cũng may là chàng không còn bao nhiêu sức lực! Bằng không, với lối mà chàng đang bò vào - Chỉ là một lòng hang lồi lõm vừa nhỏ hẹp vừa dài ngoằn ngoèo, chưa chắc gì khi chàng có đó đầy chân lực chàng dám bò vào - Ngoại trừ những loài độc xà hoặc những loài bò sát khác mới chịu chui như thế này.
Điều may thứ hai, từ đâu đó tít bên trong mùi hương vẫn cứ đưa ra đủ để kích thích lòng ước muốn có được cái ăn, giúp chàng trì chí và tiếp tục bò đi như quái thú!
Một làn sáng lấp loáng bỗng lọt vào mục lực của chàng.
Chàng vừa kêu thầm :
- “Lại là nước...”
Bõm!
Chàng đã rơi ngay vào vũng nước!
Cũng may, đó không là nhiệt trì để có chất Hùng Hoàng và nước nóng!
Và còn may hơn thế nữa, vũng nước không sâu lắm!
Vì quá lo sợ, chàng vùng đứng dậy sau khi vô tình để toàn thân rơi cả đầu vào vũng nước.
Đứng lên được, nước chỉ cao đến ngang lưng, Thạch Hiểu Đông suýt soa kêu lên khoái trá :
- Chà... chà...! Thật là sảng khoái! Sảng khoái chưa từng có! Phì... phì...
Cởi bỏ được sự ám ảnh khốc liệt của nước ở Tý Ngọ Nhiệt Trì, Thạch Hiểu Đông vì muốn thỏa mãn cơn khát và muốn tìm lại tâm trạng sảng khoái đang có, chàng lại tự dầm người vào vũng nước.
Ực... ực...
Từ bên trong nội thể cho đến tận chân răng kẽ tóc, tất cả đều thấm đượm những cảm giác sảng khoái và thơ thới! Cứ như Thạch Hiểu Đông chưa từng bị ác nhân hành hạ và chưa một lần diện đối diện với tử thần!
Hơn thế nữa, sức lực của chàng như đang quy hồi trở lại! Dù đó không phải là chân nguyên nội lực mà bất kỳ nhân vật võ lâm nào cũng có, nhưng bấy nhiêu sức lực đó cũng đủ giúp chàng đưa mắt nhìn quanh.
Vật đầu tiên chàng nhìn thấy cũng là vật phát xuất ra mùi hương dẫn dụ chàng bò vào tận chốn này, đó là một đóa hoa đang he hé nở, cho thấy sắc màu của hoa là màu tím sẫm!
Cơn đói vẫn đang dày vò, chàng vươn tay định chộp lấy đóa hoa!
Chàng bỗng dừng lại và đăm chiêu :
“Bình tâm nào, Tiểu Đông! Nhỡ đây là độc hoa thì sao?”
Chàng lại đưa mắt nhìn quanh, như muốn nhờ đó tìm được câu giải thích cho chàng biết đấy là độc hoa hay không phải độc hoa.
Quả nhiên, dù đây chỉ là sự tìm kiếm hú họa, chàng lại tìm được lời giải thích.
Có ai đó đã khắc mấy chữ ở trên vách đá, phía bên tả của chàng :
“Địa Linh Chi Mạch: Hoán cân đổi cốt - Cải tử hoàn sinh!”
Bên cạnh lại có hàng chữ :
“Địa Linh Tử Nhiệt hoa: một Hoa Giáp một lần tiết dịch. Một giọt cho một Giáp Tý công phu.”
Và ở dưới cùng, phần hạ khoản có một dòng chú giải :
“Khi Tử Nhiệt hoa toát hương là sắp tiết dịch. Đừng hủy hoại vật chi báu bằng không, Chi mạch không còn là Địa Linh!”
Vốn đã từng có một thân võ học hơn người Thạch Hiểu Đông càng đọc càng thấy khắp người như nổi gai.
Vì chàng thừa biết thế nào là công phu nội lực của một Giáp Tý chân nguyên!
Đến nội tổ của chàng danh lừng vũ nội cũng chưa chắc có được một Giáp Tý công phu tu vi! Và giờ đây, giá như chàng có được cơ duyên uống được một giọt gọi là dịch của Địa Linh Tử Nhiệt hoa, phần công phu tu vi của chàng đã bị ác nhân phế bỏ không thấm vào đâu so với chỗ nội lực mà chàng sẽ đắc thủ i Khi đó, đừng nói là chàng có thể rửa được hận mà đến việc truy tìm hung thủ và báo phục mối phụ thù, chàng chắc chắn sẽ có thừa năng lực!
Chỉ cần xem lại một việc, liệu chàng có hưởng được cơ duyên đó hay không?
Như lời chú giải có ghi: Khi Tử Nhiệt hoa toát hương là hoa sắp tiết dịch!
Thạch Hiểu Đông vì ngửi được hương của hoa mới bò đến tận chỗ này! Thời gian để chàng bò đến nơi này với sức lực hầu như cạn kiệt, tính ra không phải ngắn.
Vậy, dịch họa đã tiết ra hay chưa? Nếu đã tiết ra rồi và đương nhiên dịch đó đã hòa lẫn nước ở Địa Linh Chi Mạch, phải chăng chàng không có phần hưởng thụ cơ duyên hãn hữu đó? Và như vậy, liệu chừng vừa uống khá nhiều nước ở Địa Linh Chi Mạch, bấy nhiêu đó có chút công hiệu nào giúp chàng phục hồi dù chỉ bằng khi chưa bị phế bỏ võ công hay không?
Chàng thầm cầu khẩn trong nỗi niềm hoang mang :
- “Không lẽ trời già quá cay nghiệt, không cho ta chút hy vọng mỏng manh nào ngoài việc tạo cớ cho ta vào đây rồi lại thất vọng bỏ đi?”
Nhìn đóa hoa tím sẫm vẫn he hé mở, một dấu hiệu mơ hồ không hề cho chàng biết là Tử Nhiệt hoa đã tiết dịch hay chưa, chàng tiếp tục nôn nao để rồi thầm suy tính :
- “Ta đã mấy phen suýt chết nhưng lại không chết, đó chẳng phải là ta đã qua được Hoàng Thiên ưu đãi rồi sao? Cứ cho ta đã đến muộn, dịch của Tử Nhiệt hoa đã hòa lẫn vào nước Địa Linh Chi Mạch, và cứ cho là nước ở Địa Linh Chi Mạch không hề có năng lực giúp ta phục hồi chân nguyên, ta hãy còn thừa thời gian và thừa nhẫn nại đến luyện lại công phu kia mà! Chỉ cần lời ở trên vách đá kia hoàn toàn đúng với sự thật, đã đủ cho ta rồi. Với diệu dụng hoán cân đổi cốt và cải tử hoàn sinh, Cửu Độc U Minh trong nội thể của ta chắc chắn sẽ bị tiêu trừ hoàn toàn. Còn nữa, nếu ta cứ dầm minh trong nước Địa Linh Chi Mạch vừa khổ luyện công phu, không lẽ ta không có được một nội lực như trước trong vòng một hai hoặc ba năm sao? Luyện công trong Địa Linh Chi Mạch đương nhiên sẽ mau chóng thành tựu hơn là luyện công ở những nơi khác!
Hừ! Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn kia mà?”
Nghĩ thì nghĩ vậy, chỉ là để tự trấn an và tự khích lệ bản thân thế thôi, Thạch Hiểu Đông có phần phấn kích khi nhìn thấy đóa Địa Linh Tử Nhiệt hoa đang tự lay động từng cánh hoa một.
“Nào, mở ra Tử Nhiệt hoa! Hãy tiết dịch đi nào! Ngươi đừng làm ta thất vọng, đừng lay động rồi tàn đi chứng tỏ dịch hoa đã tiết ra! Nở nào, nở ra nào Tử Nhiệt hoa!”
Chàng cứ như kẻ phát cuồng, vừa thầm bảo Tử Nhiệt hoa nở ra vừa chồm hẳn người về phía trước! Và đến lúc này, chàng đang chú mục nhìn vào Tử Nhiệt hoa đang kề sát miệng, như thể chàng sẵn sàng nuốt chửng lấy Tử Nhiệt hoa nếu thật sự Tử Nhiệt hoa đã tiết dịch từ lâu rồi!
Tuy nhiên, Hoàng Thiên hầu như không bao giờ phụ lòng kẻ có tâm, Tử Nhiệt hoa sau một lúc tự lay động đang từ từ nở hẳn ra như ước nguyện của chàng!
Và kia, khi Tử Nhiệt hoa nở đủ to, giữa nhụy hoa là một giọt nước óng ánh, tròn vành vạnh khẽ chao qua chao lại theo độ rung động của Tử Nhiệt hoa!
Đến lúc đó, chàng phát hoảng :
- “Ta đưa miệng vào hút lấy dịch hoa chí báu hay chờ nó tự rơi xuống? Dịch hoa sẽ rơi về phía nào? Ta có nên chạm tay vào và nghiêng Tử Nhiệt hoa cho dịch hoa rơi vào miệng ta hay không? Làm thế nào bây giờ? Nhỡ dịch hoa rơi xuống và ta không kịp há miệng hứng lấy, chẳng phải uổng phí lắm sao?”
Cũng may, chàng kịp thời bình tâm lại, nhất là khi chàng nhìn thấy câu chú giải ngay bên cạnh. Lời chú giải ghi rõ :
“Đừng hủy hoại vật chí báu, bằng không, Chi Mạch không còn là Địa Linh.”
Chàng nghĩ :
- “Nếu ta chạm tay vào tức là đã hủy hoại Tử Nhiệt hoa! Không được! Đã có phúc phận tự khắc ta được hưởng! Huống chi, câu nói Chi Mạch không còn là Địa Linh chẳng phải ám chỉ Dịch Hoa chắc chắn sẽ rơi về phía ta đang đứng là phía có vũng nước Địa Linh Chi Mạch sao?”
Thức ngộ điều này, chàng lập tức thôi hoang mang! Vả lại, đúng như chàng vừa nghĩ, đã có phúc phận tự khắc chàng sẽ được hưởng!
Và rồi, đến lúc đóa Tử Nhiệt hoa chợt chao nghiêng thật nhẹ nhàng!
Mọi việc diễn ra vừa lặng lẽ vừa gọn nhẹ! Chỉ trong chớp mắt, những gì là nôn nao, những gì vừa tạo thành những chuyển động đều qua đi thật chóng vánh.
Tử Nhiệt hoa thôi lay động.
Thạch Hiểu Động thôi nôn nao!
Chàng hiện đang ngồi xếp bằng dưới vũng nước Địa Linh Chi Mạch để nước ngập ngang cổ, ung dung thổ nạp, chờ nội khí phát sinh để dẫn lưu khắp châu thân nội thể!
Địa Linh Chi Mạch đúng là dược vật diệu dụng! Toàn thân chàng, những vết thương hầu như không còn đỏ hoen hoẻn vì rỉ máu nữa! Sự đói và khát đã không còn hành hạ chàng nữa! Bằng chứng là chàng vẫn mải mê tọa công và quên đi cả thời gian lẫn không gian, quên đi mọi sự đau đớn đã từng làm chàng cứ chết đi rồi sống lại?
* * * * *
Mãn nguyện với chân nguyên nội lực hoàn toàn sung mãn ngoài dự liệu, Thạch Hiểu Đông bắt dầu thám sát toàn bộ địa điểm có chứa Địa Linh Chi Mạch và Địa Linh Tử Nhiệt hoa! Và chàng tìm hiểu được nhiều điều thật sự bí ẩn!
Chàng lưu lại một thời gian nữa để hy vọng thấu triệt hai chiêu Đệ ngũ và Đệ lục Cửu Môn U Minh chưởng! Thấu triệt và vận dụng nhuần nhuyễn vào Phi Vân công phu.
Biến công phu của chàng thành một môn công phu khác hẳn, lợi hại hơn Phi Vân công phu và biến ảo hơn công phu U Minh.
Thời gian dần trôi...
Chàng định lên tiếng nhưng không hiểu sao chàng, nhân vật vừa gọi chàng đang lộ diện rất rõ dưới ánh sáng bập bùng của ngọn đuốc do ác nhân khi bỏ đi vô tình lưu lại.
Và nhân vật đó không phải ai xa lạ, chính là lão xa phu, người mà chàng tin rằng không hề biết võ công, là kẻ bị bọn thuộc hạ của Đổng Đại Lâm làm nhục buộc chàng phải ra tay cứu nguy!
Giờ đây, nếu lão xa phu ngang nhiên xuất hiện chốn này vào một thời điểm như thế này, ai dám báo lão không có võ công?
Vì quá ngờ vực nên chàng không thể lên tiếng.
Tuy vậy, lão xa phu chính là nhân vật thuộc giới giang hồ nên rốt cuộc lại cũng nhìn thấy chàng đang cố đưa cao đầu khỏi làn nước nhiệt trì.
Lão kêu :
- Ngươi bị tra tấn đến vậy ư?
Lão kêu chỉ để kêu nhưng xem ra lão như chưa có ý cứu mạng chàng! Vì lão vẫn đứng yên một chỗ, không hề cất tay động chân nếu lão muốn cứu chàng!
Càng thêm nghi hoặc, chàng không đáp!
Làn nước nhiệt trì rồi cũng đến lúc hạ dần xuống.
Lão nhìn thấy chàng rõ hơn, khi thân hình chàng không còn bị làn nước nhiệt trì bao phủ ngập tràn nữa!
Và đương nhiên lão phải nhìn thấy chàng trong tình trạng trần trụi với quá nhiều vết thương bật rách da thịt! Vì thế, lão lại kêu :
- Ôi chao! Hắn là ai? Có mối thù sâu nặng như thế nào mà hành hạ ngươi đến vậy?
Chàng vẫn không đáp dù vẫn đang đưa mắt nhìn lão.
Lão gật đầu làm ra vẻ đã hiểu :
- Ta đã lẳng lặng bám theo ngươi và nhìn thấy tất cả! Bản lãnh của hắn thật sự cao cường! Vì không là đối thủ, ta đành bám theo từ xa và chỉ dám thập thò chờ cơ hội thuận tiện!
Lão chợt lắc dầu :
- Tính đến thời điểm này, ngươi đã bị hắn ngược đãi kể như là gần trọn một ngày!
Kiệt lực như ngươi chắc không thể hồi đáp lại ta mấy câu! Hà...! Ta thấy hắn đạt nhiên bỏ chạy, không biết lúc nào hắn sẽ quay lại!
Lão bỗng hắng giọng :
- E hèm... Này tiểu tử! Thời khắc lúc này rất cấp bách, ta sẽ lập tức đưa ngươi đi nếu ngươi chịu đáp ứng ta mấy điều.
Lão tung người lao đến một gờ đá, nơi được ác nhân chằng néo một sợi thừng đang buộc giữ chân tả của chàng.
Lão vung tay và sợi thừng liễn đứt rời ra! Cùng với động tác này, lão hỏi :
- Xem ra ngươi cũng biết chút ít về Cửu Môn U Minh chưởng?
Chàng không đáp! Vì dường như lão hỏi cho có hỏi, thật ra lão như đã biết chắc điều này!
Vút!
Bựt!
Lão lại chuyển thân và làm đứt sợi thừng thứ hai với câu hỏi thứ hai :
- Ngươi đột nhiên cứu nguy cho Dĩ An viện, phải chăng ngươi và Dĩ An viện có liên quan?
Vẫn là câu hỏi cho có lệ, nên chàng không cần đáp. Vì bất kỳ ai khi nhìn thấy hành vi của chàng ở Dĩ An viện lại không nghĩ như lão?
Vút!
Bựt!
Sợi thừng thứ ba cũng bị lão xa phu đoạn lìa.
- Ngươi có bảo Thạch Thừa Phong là người của Dĩ An viện?
Tự thân câu hỏi đã là lời đáp, Thạch Hiểu Đông càng lúc càng nghi hoặc không biết lão xa phu là nhân vật như thế nào? Có hay không có thù với thân phụ chàng là Thạch Thừa Phong?
Và lão đang muốn dẫn đắt câu chuyện đi đến đâu hoặc lão muốn chàng phải đáp ứng lão điếu gì?
Vút!
Lão dừng chân ở cạnh sợi thừng cuối cùng vừa vung tay lên lão vừa bảo :
- Như ta nghe được, Lão viện chủ Dĩ An viện là thân phụ của Thạch Thừa Phong có thể hãy còn ở trong khu mộ tháp! Liệu ngươi có chịu đáp ứng là đưa ta và tiểu chủ nhân vào khu mộ tháp không? Ta...
Bựt!
Sợi thừng cuối cùng cũng bị lão xa phu dùng tay chặt đứt.
Chàng kêu thầm :
- “Hóa ra lão cũng thèm thuồng và muốn chiếm hữu Cửu Môn U Minh chưởng ư? Ta dù chết quyết không để lão toại nguyện”
Lời nói của lão xa phụ rõ ràng hãy còn phần sau, nhưng Thạch Hiệu Đông đầu cần nghe thêm nữa để làm gì một khi chàng đã có ý nghĩ về lão xa phu như vậy?
Khi những sợi thừng không còn chằng nẻo chàng về tứ phía nữa, trong một thoáng, chàng chỉ cần khẽ trằn người về một bên là mọi chuyện kể như đã chấm dứt.
Tõm!
- Tiểu tử...
Tai chàng chỉ nghe thêm một lần nữa tiếng gọi thảng thốt của lão xa phu, rồi tất cả đều bị làn nước nhiệt trì đang vây kín thân thể chàng làm nhòa đi và không còn chút hiện hình!
Bản thân chàng cũng vậy! Trong tâm trạng nhẹ nhõm vì được giải thoát khỏi mọi hành hạ, chàng buông xuôi tất cả và chuẩn bị cho một hành trình dài thăm thẳm về cõi U Minh, một cõi U Minh thật sự chứ không phải cõi U Minh của bọn U Minh giáo và của ác nhân!
Vụt!
Với chút nhận thức cuối cùng, chàng cảm nhận có một hấp lực đang kéo trôi chàng chìm sầu hơn vào đáy nước! Chỉ có một vũng nước xoáy mới có một hấp lực như thế này. Chàng nghĩ như vậy và không còn nghĩ gì thêm nữa!
Nghĩ làm gì cho vướng bận tâm tư một khi đã chấp nhận cõi chết?!
Phựt!
- A... a...
Toàn thân đau nhói, tứ chi vụt căng ra, khiến các vết thương phái bật xé một lần nữa, làm cho chàng rõ ràng là đang chờ cái chết phải bật thét lên những tiếng kêu đau đớn.
Chưa hết, chất Hùng Hoàng và làn nước hãy còn nóng lại tiếp tục xuyên thấu nội thể của chàng từ những vết thương, khiến chàng thêm một lần đau đớn.
Đồng thời không hiểu chàng còn đang chìm ngập trong đáy nước nhiệt trì hay không mà nước không hiểu từ đâu xuất hiện cứ đổ ào ào vào toàn thân chàng. Sức nước đổ thật mạnh, mạnh đến độ làm cho các vết thương khắp thân thể chàng như bị xé rộng ra, tạo cơ hội cho chất Hùng Hoàng thấm sâu hơn vào nhục thể của chàng!
Và sau cùng, khi sức nước đang tuôn ào ào xuống đột nhiên dừng lại, toàn thân chàng bỗng đập vào đâu đó - Một chỗ thật cứng - Tạo nên một cú va đập cực mạnh!
Bộp!
Chàng liền ngất đi!
Tứ chi chàng càng lúc càng căng nhức buộc chàng phải tỉnh lại?
Chàng kinh hoàng nhìn quanh. Nhìn bên tả bên hữu, nhìn lên trên và nhìn luôn xuống dưới!
Bên trên là một vách đá cao ngút trời, phía dưới là một vực thẳm sâu không thấy đáy. Bên tả, bên hữu, nếu không kể vách đá đang kề cận bên người, là những khoảng không hầu như vô tận.
Chàng nhìn ra thực tại của chàng! Chàng đang treo lơ lửng ở lưng chừng một vách núi đá!
Cao hơn chỗ chàng đang bị treo độ ba trượng là một tiểu động khẩu tối om om!
Dưới tiểu động khẩu đó một chút là một khoảng vách đá lởm chởm những tai đá sắc nhọn!
Và chính những tai đá sắc nhọn này là nguyên nhân khiến chàng phải nếm nùi bị treo lơ lửng.
Bốn sợi thừng buộc giữ tứ chi của chàng vì phải trôi theo lúc chàng cố tình lăn khỏi mỏm đá để tìm cái chết giữa ao nước nhiệt trì, giờ đây, chúng bị kẹt vào giữa những tai đá sắc nhọn khiến chàng phải treo lơ lửng giữa lừng không!
Chàng cũng lờ mờ hiểu ra sự việc!
Nước ở nhiệt trì sau khi dâng lên, đến khi hạ xuống đã cuốn chàng theo dòng nước chảy. Dòng nước đó trôi về phía nào, chàng không rõ, nhưng chắc chắn là phải trôi đến vách đá này. Chàng bị cuốn theo bị xô ra khỏi vách đá và bị rơi xuống vực.
Nếu không có những sợi thừng hãy còn buộc giữ tứ chi của chàng, có lẽ chàng giờ đây đã được toại nguyện. Rơi từ trên cao xuống đến tận đáy vực chàng không thể không chết.
Và có là may hay không một khi chàng tạm thời không chết vì tan xương nát thịt và chỉ bị treo lơ lửng như thế này?
Nghĩ lại chàng cho rằng số của chàng thật không thể nào tránh được chuyện bị hành hạ! Ác nhân đã hành hạ chàng, giờ đây, phải chăng là hóa công cũng muốn về hùa cùng ác nhân để hành hạ chàng theo cách khác?
Treo lơ lửng như thế này, may mắn lắm là những sợi thừng rồi cũng bị những tai đá nhọn cắt đứt và chàng sẽ rơi xuống tiếp tục để nhận cái chết sau đó! Kém may mắn hơn, chàng phải bị treo cho đến lúc cạn kiệt sức lực, đến lúc nắng gió đói khát quật ngã chàng và đưa chàng đi dần đến cái chết!
Tóm lại, bị treo như thế này quả nhiên là điều không may!!
Nhắc đến gió, gió xuất hiện!
Thân hình chàng bị gió đung đưa khiến bốn sợi thừng cũng phải đu đưa!
Chỗ sợi thừng đang bị những tai đá sắc nhọn giữ lại, nhân dịp này tha hồ bị cứa qua cứa lại đến chán chê.
Bựt!
Chàng kêu thầm, không rõ là lo lắng hay hy vọng :
- Một sợi!
Gió thổi đều đều, thân hình chàng cũng đều đều đu đưa!
Bộp! Bộp!
Lưng chàng, đầu chàng vì bị gió đung đưa mãi phải va vào vách đá.
Bựt!
Hai sợi!
Chàng lại kêu thầm và bất ngờ hoang mang.
Bởi, do đã có hai sợi thừng bị cứa đứt và là hai sợi buộc giữ hai tay nên toàn thân của chàng khi tiếp tục bị lơ lửng là lơ lửng theo tư thế đầu dưới chân trên!
Không những chỉ có vậy, toàn thân chàng đột nhiên lại xoắn tròn và gió vẫn tiếp tục đều đều thổi.
Vù... vù...
U... u... u...
Bị xoay tròn, chàng chao đảo đến hoa mắt, bị treo ngược đầu, chàng càng thêm hoa mắt và nặng mặt!
Dẫu vậy chàng cực kỳ kinh ngạc khi phát hiện ngay tầm tay của chàng, ở phía vách đá, vào những lúc mặt của chàng bị xoay vào vách đá, có một động khẩu đủ cho hai người ngồi lọt!
Chàng xoay chuyển ý nghĩ :
- “Rơi xuống, chắc chắn phải chết! Treo mãi ở đây, trong tư thế treo ngược đầu, trước sau gì cũng chết, cố bám vào vách đá và chui vào động khẩu, may ra trước khi chết ta cũng có chút hy vọng tìm lại mạng sống”
Với ý nghĩ này chàng cố tìm cách chộp một hoặc cả hai tay vào bờ đá gần với động khẩu nhất!
Soạt! Soạt!
Vù...
Thân hình cứ xoay tròn, trong khi một mẩu võ công cũng không còn, Thạch Hiểu Đông dù đã tận lực và gắng gượng chịu đựng cơn đau khắp toàn thân nhưng vẫn chưa chộp được vào bờ vách đá ngay động khẩu.
Đã thế...
Bựt!
- “Nguy tai! Chỉ còn mỗi một sợi thừng đang giữ ta lơ lửng! Cao xanh ơi cao xanh! Đừng đùa bỡn với Thạch Hiểu Đông này nữa!”
Đúng vào lúc chàng thay đổi ý định, chỉ muốn sống chứ không muốn chết, trời già như muốn trêu ngươi, sợi thừng cuối cùng vì không thể mang nổi trọng lượng cơ thể của chàng phải đứt rời ra!
Bựt!
Hự!
Thạch Hiểu Đông dường như hãy còn chút may mắn!
Đúng lúc sợ thừng cuối cùng bị đứt rời, cũng là lúc thân hình chàng được xoay vào diện đối diện với vách đá.
Với sự cố gắng cuối cùng, bất kể sống hay chết, chàng vươn cả hai tay chộp thẳng vào động khấu!
Sự cố gắng của chàng vô tình như tư thế của loài cá muốn vượt chỗ cạn.
Vút!
Phịch! Hự!
Toàn thân rơi xuống, đầu chúi vào động khẩu ở phía trong! Còn nửa dưới, đương nhiên hãy còn đung đưa ở bên ngoài!
Ngực đập mạch vào nền đá khiến chàng cảm nhận một nỗi đau vô cùng tận.
Khắp thân thể chàng, qua lần gắng sức này các vết thương lại vỡ ra và bắt đầu ri rỉ những giọt máu!
“Vẫn chưa hết nguy hiểm đâu, Tiểu Đông! Ngươi phải cố thêm lần nữa! Đến khi nào ngươi chui hẳn vào động khẩu mới được xem là an toàn! Khi đó, dẫu có chết, ngươi cũng có một chỗ táng thân!”
Rướn nửa người về phía trước, vươn dài hữu thủ, thu mạnh chân tả lên. Đau đớn tột cùng khắp châu thân!
- “Được rồi, Tiểu Đông! Chỉ cần một chân bên hữu nữa là xong! Cố lên nào!”
Rướn người thêm một lượt nữa, vươn dài tả thủ, thu luôn chân hữu lên trên! Không có nỗi đau đớn nào sánh bằng!
Thạch Hiểu Đông vẫn nằm phục người trên nền đá và mỉm cười yếu ớt :
“Khá lắm, Tiểu Đông! Nếu còn chút sức lực nào, ngươi hãy bò thêm được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Khá lắm hà...”
Đó là những lời tự khích lệ cuối cùng của chàng, một kẻ chỉ còn khác với xác chết vô hồn ở chỗ chàng vẫn còn thoi thóp thở!
* * * * *
Như một quái thú - Thân thể trần trùng trục, không một mảnh vải che thân, toàn thân đầy huyết tích và những vết thương ngang dọc - Thạch Hiểu Đông theo bản năng chỉ biết trườn trên nền đá lạnh và hướng về phía có mùi hương vừa xộc vào mũi.
Có khác chăng là chàng vẫn chưa mê loạn thần trí!
Chàng vừa tỉnh lại, vừa phát hiện có mùi hương và cảm nhận sự đói khát vô bờ bến đang hành hạ chàng.
Bò và trườn, bất chấp mỗi một động tác đều đem đến cho chàng một nỗi đau vô tận.
Cũng may là chàng không còn bao nhiêu sức lực! Bằng không, với lối mà chàng đang bò vào - Chỉ là một lòng hang lồi lõm vừa nhỏ hẹp vừa dài ngoằn ngoèo, chưa chắc gì khi chàng có đó đầy chân lực chàng dám bò vào - Ngoại trừ những loài độc xà hoặc những loài bò sát khác mới chịu chui như thế này.
Điều may thứ hai, từ đâu đó tít bên trong mùi hương vẫn cứ đưa ra đủ để kích thích lòng ước muốn có được cái ăn, giúp chàng trì chí và tiếp tục bò đi như quái thú!
Một làn sáng lấp loáng bỗng lọt vào mục lực của chàng.
Chàng vừa kêu thầm :
- “Lại là nước...”
Bõm!
Chàng đã rơi ngay vào vũng nước!
Cũng may, đó không là nhiệt trì để có chất Hùng Hoàng và nước nóng!
Và còn may hơn thế nữa, vũng nước không sâu lắm!
Vì quá lo sợ, chàng vùng đứng dậy sau khi vô tình để toàn thân rơi cả đầu vào vũng nước.
Đứng lên được, nước chỉ cao đến ngang lưng, Thạch Hiểu Đông suýt soa kêu lên khoái trá :
- Chà... chà...! Thật là sảng khoái! Sảng khoái chưa từng có! Phì... phì...
Cởi bỏ được sự ám ảnh khốc liệt của nước ở Tý Ngọ Nhiệt Trì, Thạch Hiểu Đông vì muốn thỏa mãn cơn khát và muốn tìm lại tâm trạng sảng khoái đang có, chàng lại tự dầm người vào vũng nước.
Ực... ực...
Từ bên trong nội thể cho đến tận chân răng kẽ tóc, tất cả đều thấm đượm những cảm giác sảng khoái và thơ thới! Cứ như Thạch Hiểu Đông chưa từng bị ác nhân hành hạ và chưa một lần diện đối diện với tử thần!
Hơn thế nữa, sức lực của chàng như đang quy hồi trở lại! Dù đó không phải là chân nguyên nội lực mà bất kỳ nhân vật võ lâm nào cũng có, nhưng bấy nhiêu sức lực đó cũng đủ giúp chàng đưa mắt nhìn quanh.
Vật đầu tiên chàng nhìn thấy cũng là vật phát xuất ra mùi hương dẫn dụ chàng bò vào tận chốn này, đó là một đóa hoa đang he hé nở, cho thấy sắc màu của hoa là màu tím sẫm!
Cơn đói vẫn đang dày vò, chàng vươn tay định chộp lấy đóa hoa!
Chàng bỗng dừng lại và đăm chiêu :
“Bình tâm nào, Tiểu Đông! Nhỡ đây là độc hoa thì sao?”
Chàng lại đưa mắt nhìn quanh, như muốn nhờ đó tìm được câu giải thích cho chàng biết đấy là độc hoa hay không phải độc hoa.
Quả nhiên, dù đây chỉ là sự tìm kiếm hú họa, chàng lại tìm được lời giải thích.
Có ai đó đã khắc mấy chữ ở trên vách đá, phía bên tả của chàng :
“Địa Linh Chi Mạch: Hoán cân đổi cốt - Cải tử hoàn sinh!”
Bên cạnh lại có hàng chữ :
“Địa Linh Tử Nhiệt hoa: một Hoa Giáp một lần tiết dịch. Một giọt cho một Giáp Tý công phu.”
Và ở dưới cùng, phần hạ khoản có một dòng chú giải :
“Khi Tử Nhiệt hoa toát hương là sắp tiết dịch. Đừng hủy hoại vật chi báu bằng không, Chi mạch không còn là Địa Linh!”
Vốn đã từng có một thân võ học hơn người Thạch Hiểu Đông càng đọc càng thấy khắp người như nổi gai.
Vì chàng thừa biết thế nào là công phu nội lực của một Giáp Tý chân nguyên!
Đến nội tổ của chàng danh lừng vũ nội cũng chưa chắc có được một Giáp Tý công phu tu vi! Và giờ đây, giá như chàng có được cơ duyên uống được một giọt gọi là dịch của Địa Linh Tử Nhiệt hoa, phần công phu tu vi của chàng đã bị ác nhân phế bỏ không thấm vào đâu so với chỗ nội lực mà chàng sẽ đắc thủ i Khi đó, đừng nói là chàng có thể rửa được hận mà đến việc truy tìm hung thủ và báo phục mối phụ thù, chàng chắc chắn sẽ có thừa năng lực!
Chỉ cần xem lại một việc, liệu chàng có hưởng được cơ duyên đó hay không?
Như lời chú giải có ghi: Khi Tử Nhiệt hoa toát hương là hoa sắp tiết dịch!
Thạch Hiểu Đông vì ngửi được hương của hoa mới bò đến tận chỗ này! Thời gian để chàng bò đến nơi này với sức lực hầu như cạn kiệt, tính ra không phải ngắn.
Vậy, dịch họa đã tiết ra hay chưa? Nếu đã tiết ra rồi và đương nhiên dịch đó đã hòa lẫn nước ở Địa Linh Chi Mạch, phải chăng chàng không có phần hưởng thụ cơ duyên hãn hữu đó? Và như vậy, liệu chừng vừa uống khá nhiều nước ở Địa Linh Chi Mạch, bấy nhiêu đó có chút công hiệu nào giúp chàng phục hồi dù chỉ bằng khi chưa bị phế bỏ võ công hay không?
Chàng thầm cầu khẩn trong nỗi niềm hoang mang :
- “Không lẽ trời già quá cay nghiệt, không cho ta chút hy vọng mỏng manh nào ngoài việc tạo cớ cho ta vào đây rồi lại thất vọng bỏ đi?”
Nhìn đóa hoa tím sẫm vẫn he hé mở, một dấu hiệu mơ hồ không hề cho chàng biết là Tử Nhiệt hoa đã tiết dịch hay chưa, chàng tiếp tục nôn nao để rồi thầm suy tính :
- “Ta đã mấy phen suýt chết nhưng lại không chết, đó chẳng phải là ta đã qua được Hoàng Thiên ưu đãi rồi sao? Cứ cho ta đã đến muộn, dịch của Tử Nhiệt hoa đã hòa lẫn vào nước Địa Linh Chi Mạch, và cứ cho là nước ở Địa Linh Chi Mạch không hề có năng lực giúp ta phục hồi chân nguyên, ta hãy còn thừa thời gian và thừa nhẫn nại đến luyện lại công phu kia mà! Chỉ cần lời ở trên vách đá kia hoàn toàn đúng với sự thật, đã đủ cho ta rồi. Với diệu dụng hoán cân đổi cốt và cải tử hoàn sinh, Cửu Độc U Minh trong nội thể của ta chắc chắn sẽ bị tiêu trừ hoàn toàn. Còn nữa, nếu ta cứ dầm minh trong nước Địa Linh Chi Mạch vừa khổ luyện công phu, không lẽ ta không có được một nội lực như trước trong vòng một hai hoặc ba năm sao? Luyện công trong Địa Linh Chi Mạch đương nhiên sẽ mau chóng thành tựu hơn là luyện công ở những nơi khác!
Hừ! Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn kia mà?”
Nghĩ thì nghĩ vậy, chỉ là để tự trấn an và tự khích lệ bản thân thế thôi, Thạch Hiểu Đông có phần phấn kích khi nhìn thấy đóa Địa Linh Tử Nhiệt hoa đang tự lay động từng cánh hoa một.
“Nào, mở ra Tử Nhiệt hoa! Hãy tiết dịch đi nào! Ngươi đừng làm ta thất vọng, đừng lay động rồi tàn đi chứng tỏ dịch hoa đã tiết ra! Nở nào, nở ra nào Tử Nhiệt hoa!”
Chàng cứ như kẻ phát cuồng, vừa thầm bảo Tử Nhiệt hoa nở ra vừa chồm hẳn người về phía trước! Và đến lúc này, chàng đang chú mục nhìn vào Tử Nhiệt hoa đang kề sát miệng, như thể chàng sẵn sàng nuốt chửng lấy Tử Nhiệt hoa nếu thật sự Tử Nhiệt hoa đã tiết dịch từ lâu rồi!
Tuy nhiên, Hoàng Thiên hầu như không bao giờ phụ lòng kẻ có tâm, Tử Nhiệt hoa sau một lúc tự lay động đang từ từ nở hẳn ra như ước nguyện của chàng!
Và kia, khi Tử Nhiệt hoa nở đủ to, giữa nhụy hoa là một giọt nước óng ánh, tròn vành vạnh khẽ chao qua chao lại theo độ rung động của Tử Nhiệt hoa!
Đến lúc đó, chàng phát hoảng :
- “Ta đưa miệng vào hút lấy dịch hoa chí báu hay chờ nó tự rơi xuống? Dịch hoa sẽ rơi về phía nào? Ta có nên chạm tay vào và nghiêng Tử Nhiệt hoa cho dịch hoa rơi vào miệng ta hay không? Làm thế nào bây giờ? Nhỡ dịch hoa rơi xuống và ta không kịp há miệng hứng lấy, chẳng phải uổng phí lắm sao?”
Cũng may, chàng kịp thời bình tâm lại, nhất là khi chàng nhìn thấy câu chú giải ngay bên cạnh. Lời chú giải ghi rõ :
“Đừng hủy hoại vật chí báu, bằng không, Chi Mạch không còn là Địa Linh.”
Chàng nghĩ :
- “Nếu ta chạm tay vào tức là đã hủy hoại Tử Nhiệt hoa! Không được! Đã có phúc phận tự khắc ta được hưởng! Huống chi, câu nói Chi Mạch không còn là Địa Linh chẳng phải ám chỉ Dịch Hoa chắc chắn sẽ rơi về phía ta đang đứng là phía có vũng nước Địa Linh Chi Mạch sao?”
Thức ngộ điều này, chàng lập tức thôi hoang mang! Vả lại, đúng như chàng vừa nghĩ, đã có phúc phận tự khắc chàng sẽ được hưởng!
Và rồi, đến lúc đóa Tử Nhiệt hoa chợt chao nghiêng thật nhẹ nhàng!
Mọi việc diễn ra vừa lặng lẽ vừa gọn nhẹ! Chỉ trong chớp mắt, những gì là nôn nao, những gì vừa tạo thành những chuyển động đều qua đi thật chóng vánh.
Tử Nhiệt hoa thôi lay động.
Thạch Hiểu Động thôi nôn nao!
Chàng hiện đang ngồi xếp bằng dưới vũng nước Địa Linh Chi Mạch để nước ngập ngang cổ, ung dung thổ nạp, chờ nội khí phát sinh để dẫn lưu khắp châu thân nội thể!
Địa Linh Chi Mạch đúng là dược vật diệu dụng! Toàn thân chàng, những vết thương hầu như không còn đỏ hoen hoẻn vì rỉ máu nữa! Sự đói và khát đã không còn hành hạ chàng nữa! Bằng chứng là chàng vẫn mải mê tọa công và quên đi cả thời gian lẫn không gian, quên đi mọi sự đau đớn đã từng làm chàng cứ chết đi rồi sống lại?
* * * * *
Mãn nguyện với chân nguyên nội lực hoàn toàn sung mãn ngoài dự liệu, Thạch Hiểu Đông bắt dầu thám sát toàn bộ địa điểm có chứa Địa Linh Chi Mạch và Địa Linh Tử Nhiệt hoa! Và chàng tìm hiểu được nhiều điều thật sự bí ẩn!
Chàng lưu lại một thời gian nữa để hy vọng thấu triệt hai chiêu Đệ ngũ và Đệ lục Cửu Môn U Minh chưởng! Thấu triệt và vận dụng nhuần nhuyễn vào Phi Vân công phu.
Biến công phu của chàng thành một môn công phu khác hẳn, lợi hại hơn Phi Vân công phu và biến ảo hơn công phu U Minh.
Thời gian dần trôi...
/39
|