Một tràng cười vang lên như chào đón sự xuất hiện của Thạch Hiểu Đông :
- Ha... ha... ha...! Ngươi đến hơi muộn đấy, Thạch tiểu tử! Bọn ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Vứt! Vút! Vút!
Thạch Hiểu Đông động tâm.
Trước mặt chàng, một Cửu Môn U Minh trận đang nhanh chóng hình thành. Và đối phương đang có đủ chín nhân vật cho chín phương vị của trận thế.
Và chàng hoàn toàn bất ngờ khi lần lượt nhận diện cả chín nhân vật nọ: Giáo chủ U Minh giáo đang lộ lư sơn chân diện mục là lão đạo Thanh Vân; mụ Lâm Tử Hà, Thái giáo chủ phu nhân; Đổng Đại Thừa, Bảo chủ Bích Huyết bảo; Đổng Đại Lâm, kẻ đã hãm hại Tam sư bá Dư Như Xích; ả Tây Môn Tuyết Mai, Thiếu giáo chủ U Minh giáo!
Đó là năm nhân vật Thạch Hiểu Đông tin chắc là sẽ hội diện trong khu mộ tháp.
Bốn nhân vật còn lại dù chàng cũng đã ngờ trước là sẽ có mặt nhưng sắc diện của bốn nhân vật này mới là điều khiến chàng phải bất ngờ..
Ba nhân vật đã được Giác Hải đại sư cứu tỉnh giờ đang u mê thần trí: Giác Viên, Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị.
Và nhân vật cuối cùng vốn mê loạn giờ lại hoàn toàn tỉnh táo: Lão cuồng Tây Môn Đạo.
Lão Tây Môn Đạo cười lạnh :
- Bất ngờ lắm ư, tiểu oa nhi? Ngươi sẽ còn bất ngờ nhiều nếu biết lão hủ đang chuẩn bị cho ngươi điều gì!
Lão vẫy tay :
- Phát động!
Không là mãnh long ắt không quá giang, Thạch Hiểu Đông tự tin vào nội lực có đến một trăm năm mươi năm công phu tu vi của chàng, càng thêm tự tin và sự tinh thông Cửu Môn U Minh trận, chàng ung dung đứng nhìn trận thế phát động.
Chậm rãi, chàng quát hỏi :
- Đã chuẩn bi xong chưa? Động thủ đi!
Tây Môn Đạo lạnh giọng khẽ nạt:.
- Ngơi muốn chết! Đánh!
Vù... vù...
Nhìn chín phương vị bắt đầu xoay chuyển, Thạch Hiểu Đông ung dung đạp bộ và vung tay xuất lực :
- Đỡ!
Vù... vù...
Muốn tốc chiến tốc thắng, ngay chiêu đầu chàng liền tận lực bình sinh!
Ngọn kình phong với uy lực cực kỳ mãnh liệt khi xuất hiện lập tức lao vút vào vầng hợp kình của Cửu Môn U Minh trận.
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Điều bất ngờ đầu tiên xảy đến! Ngọn chưởng với một trăm năm mươi năm công lực của chàng không thể đẩy lùi đối phương đừng nói là thắng lợi.
Tây Môn Đạo bật cười dòn dã :
- Hãy còn nhiều bất ngờ lắm, tiểu tử! Đánh!
Vù... vù...
Nhìn lại kỹ hợp chưởng của phe đối phương chín người, chàng phát hiện có đủ chín chiêu U Minh cho chín phương vị.
Điều này có nghĩa là bọn ác ma đã từ tám chiêu U Minh để tìm ra một chiêu duy nhất đã khiếm khuyết.
Lợi hại hơn là bọn chúng chín người thi triển đủ chín chiêu để đạt được mức tối thượng là Cửu Môn U Minh hợp chưởng.
So về nội lực, chín người bọn ác ma nếu cộng dồn lại đương nhiên phải có ngoài ba trăm năm công phu tu vi, chỉ tính bổ đồng mỗi tên có ngoài ba mươi năm công lực.
Nội lực đó dù bất đồng nhưng vẫn là một nội lực đáng kể. Chẳng trách ở lần chạm chiêu đầu tiên chàng chỉ đạt mức bình thủ.
Một hợp chưởng vừa tinh kỳ biến ảo lại vừa có nội lực nhất mực uyên thâm, bọn ác ma kể như hoàn toàn chiếm lợi thế. Đó là chưa nói sự biến hóa lợi hại của Cửu Môn U Minh trận được chính lão đạo Thanh Vân vốn tinh thông trận đồ đã cố công đào luyện!
Biết thế kém rõ rệt, Thạch Hiểu Động buộc phải nghĩ đến việc đánh động quần hùng.
Hướng vào ngọn tháp thứ năm ngay bên cạnh, Thạch Hiểu Đông bất ngờ thi triển thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” tiếp dẫn hợp chưởng của đối phương cho lao vào ngọn tháp.
Vù... vù...
Đoán biết ý đồ của chàng, Giáo chủ U Minh giáo gầm lên :
- Thu chiêu!
Bằng những hành động rập ràng, hợp chưởng kia đồng loạt được bọn ác ma thu hồi.
Không ngờ lão đạo Thanh Vân có tâm cơ quỷ quyệt, mọi ý đồ của chàng đều bị lão đoán biết và chận đứng, Thạch Hiểu Đông quay ngoắt người quật chưởng vào ngọn tháp.
Chỉ cần ngọn tháp bị phá hủy, trận thế U Minh Hỗn Mang dù có thay đổi nhưng cũng là tín hiệu đánh động quần hùng.
Giáo chủ U Minh giáo gằn giọng :
- Ngươi đừng mong toại nguyện ý đồ! Đỡ!
Vù... vù...
Biết hợp chưởng lại xuất hiện và sẽ uy hiếp sinh mạng từ phía sau, Thạch Hiểu Đông vẫn giữ nguyên chiêu thức khi phải bật tung người lên cao.
Vút!
Vù... vù...
Nhanh hơn chàng, mụ Lâm Tử Hà từ bên trên cất giọng nạt xuống :
- Chạy đi đâu? Đỡ!
Ào... Ào...
Thoáng bất ngờ chàng vội lăng không lao tạt về bên tả.
Vút!
Tây Môn Đạo cười lớn :
- Ha... ha... ha...! Có lão hủ đây, tiểu oa nhi! Hạ thân xuống nào.
Vù... vù...
Còn chút chân lực, Thạch Hiểu Đông khẽ uốn thân về bên hữu.
Một tiếng quát phẫn nộ vang lên, ngăn chàng dịch về bên hữu :
- U Minh Bích Huyết! Đỡ!
Vù... vù...
Động nộ, chàng đành phải thu ngọn chưởng đang định đánh nát ngọn tháp thứ năm để dùng chính chưởng đó quật vào lão Đổng Đại Thừa vừa thi triển U Minh Bích Huyết!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Nếu lão Đổng Đại Thừa không có Đổng Đại Lâm và ả Tây Môn Tuyết Ma kịp tung chưởng cứu nguy, lão khó mong thoát chết!
Chàng hạ thân xuống với ngọn tháp vẫn cứ sừng sững.
Tây Môn Đạo vụt hô hoán :
- Mau vây lấy tiểu tử! Lập trận!
Vút! vút!
- Phát động! Đánh!
Sau hiệu lệnh điều động của Tây Môn Đạo, trận thế lần này thật sự phát động theo đúng nghĩa của trận thế! Là Thạch Hiểu Đông lâm vào thế bị vây hãm giữa trận Cửu Môn U Minh.
Biết đối phương đã chuẩn bi sẵn như quần hùng các võ phái cũng đã chuẩn bị, chàng không thể không cẩn trọng.
Vừa đạp bộ theo Cửu Cung bộ vị, chàng vừa tận dụng mọi sở học.
Song chưởng phân khai chàng cùng lúc đương đầu với hai phía tả hữu :
- Nhất thức Phi Vân U Minh! Đỡ! Nhị thức Phi Vân U Minh! Đỡ!
Vù... vù...
Vù... vù...
Tiếng chạm kình liền vang dội.
Ầm! Ầm!
Chàng nhíu màY kinh ngạc! Về phía tả, dù chàng phải chạm chưởng với đối phương năm người nhưng dường như hợp chưởng ở phía tả không có uy lực bằng hợp chưởng phía ngược lại.
Nhận ra trong năm nhân vật ở phía tả có sự hiện diện của hai vị Chưởng môn và thêm Giác Viên nữa là ba, đây là ba nhân vật đang bị u mê thần trí do thủ pháp kim châm chế huyệt của Đổng Đại Thừa, Thạch Hiểu Đông vui mừng vì vừa phát hiện điểm yếu duy nhất của trận thế.
Vờ như không biết chàng lại phân khai song thủ để cùng đối phó với hai loạt hợp chưởng ở cả hai phía.
Vù... vù....
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Như điều vừa phát hiện chàng nhanh chóng lạng người về phía hữu :
- Đỡ!
Vù... vù...
Hợp chưởng ở phía hữu liền xuất hiện.
Ào... Ào...
Ước lượng đúng khoảng cách, Thạch Hiểu Đông dùng tả thủ xô kình về mé tả :
- Đỡ!
Vù... vù...
Hợp chưởng ở mé tả đương nhiên phải xuất hiện để đương đầu.
Vù... vù...
Ào... Ào...
Bất ngờ, chàng tung người lên cao.
Vút!
Sợ hợp chưởng từ hai phía sẽ chạm nhau một khi Thạch Hiểu Đông dùng đấu pháp này, lão Tây Môn Đạo gầm lên :
- Thu chiêu!
Đã một lần mục kích đấu pháp này của bọn ác ma, tương kế tựu kế, Thạch Hiểu Đông nhanh tốc trầm người xuống và lao nhanh về phía có Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị và Giác Viên đang u mê thần trí.
Vút!
Đoán được định ý của chàng, Giáo chủ U Minh giáo khẩn trương :
- Đổng lão huynh mau ngăn tiểu tử lại, hắn muốn khôi phục thần trí cho ba lão u mê kia.
Đổng Đại Thừa gầm vang :
- Ngươi muốn chết!
Chàng nạt lại :
- Lão muốn chết thì có! Đỡ!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Người còn lại trong năm người bên mé tả là ả Tây Môn Tuyết Mai vụt hô hoán :
- Thất, Ngũ, Lục mau đánh!
Vù.. vù...
Như được đào luyện, ba kẻ u mê thần trí ngay lập tức vung chưởng, cùng một lúc với ả Tiểu Mai.
Vù... vù...
Không lường được tình huống này, Thạch Hiểu Đông đành phải buông bỏ ý định phá giải thủ pháp kim châm chế huyệt cho ba nhân vật kia. Vả lại, dù chàng có muốn phá giải đi nữa, giả như trong kim châm cũng có tẩm độc, chẳng phải là chàng vô tình sát hại bọn họ sao?
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Nương theo dư kình vừa phát sinh, Thạch Hiểu Đông tung người lên cao thật cao.
Từ trên đó chàng phát xạ ngọn chỉ kình đầy uy lực vào đỉnh tháp.
Tiên đoán được hành vi của chàng, lão đạo Thanh Vân lao lên :
- Tiểu tử! Đỡ!
Vù... vù...
Chàng vội trầm người xuống và quát ầm lên:.
- Lão đã trúng kế ta rồi! Đỡ!
Vù... vù...
Bằng thế Thái Sơn áp đỉnh, Thạch Hiểu Đông khiến Giáo chủ U Minh giáo phải lâm vào cảnh ngộ chí nguy.
Tây Môn Đạo, mụ Lâm Tử Hà cùng lao lên :
- Súc sinh! Đỡ,!
- Tiểu oa nhi đáng thết!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Bị hợp kình dẩy ngược lên cao, chàng cười lên vang dội :
- Ha... ha... ha...! Phải như thế chứ! Ha... ha... ha...
Chàng ung dung đặt chân lên đỉnh tháp. Và không như bọn ác ma nghi ngờ, chàng không hề quật chưởng để phá hủy ngọn tháp.
Ngược lại, với toàn bộ một trăm năm mươi năm công lực chàng âm thầm dồn cả vào tấn Thiên Cân Trụy.
Đỉnh tháp lung lay dưới sức nặng ngàn cân do chàng vận dụng.
Biến sắc, Giáo chủ U Minh giáo bỗng gầm lên :
- Mau phá hủy toàn bộ những ngọn tháp kia!
Vút! Vút!
Như tia chớp lóe, phe đối phương chín người thì có sáu bóng người lao vút đi.
Thạch Hiểu Đông tái mặt trước diễn biến bất ngờ này.
Bằng hiệu lệnh này chứng tỏ lão đạo Thanh Vân không những đã biết việc U Minh Hỗn Mang trận ngay lập tức sẽ rối loạn mà lão còn muốn nhanh chóng tiến hành điều đó bằng cách kịp thời phá hủy cùng một lúc tám ngọn tháp kia, cũng như chàng đang phá hủy ngọn tháp thứ năm...
Dưới tấn thiên cân trụy của chàng, ngôi tháp đổ xuống.
Rào... rào...
Chàng tung người lao đi, ngăn cản bọn ác ma không cho chúng thực hiện ý đồ.
Vút!
Thạch Hiểu Đông biến sắc trước ba bóng nhân ảnh lao đến ngăn lối chàng.
Vù... vù...
Ào... Ào...
Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị và Giác Viên đại sư do thần trí thác loạn cứ phản ứng theo bản năng! Họ tung chưởng U Minh vào chàng!
Không nỡ động thủ, chàng vội uốn người lăng không vượt lên ba ngọn kình của họ.
Vút!
Đúng lúc đó, sáu ngọn tháp cùng đổ ụp.
Rào... rào...
Ầm! Ầm!
Trận thế biến đổi, Thạch Hiểu Đông chợt hoang mang vì nhanh chóng mất đi phương hướng Điều bất lợi vẫn tiếp diễn.
Trận thế bỗng biến đổi nhanh hơn! Trước mắt chàng, lúc thì những vách núi sừng sững bao bọc tứ phía, lúc thì cuồng phong gió giật khiến càn khôn như bị hung thần lay chuyển.
U... u... u...
Biết hai ngọn tháp cuối cùng cũng bị bọn ác ma triệt phá khiến U Minh Hỗn Mang trận biến đổi thành trận Hỗn Mang, Thạch Hiểu Đông thất thần kinh tâm.
Dù đã lường trước bất kỳ những biến chuyển nào, chàng lại không hề lượng được tình thế này phải xảy ra.
Mọi việc đều có nguyên nhân của nó. Có ai ngờ rằng bọn ác ma lại tiếp tục làm thác loạn thần trí của Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị và Giác Viên đại sư ba người?
Có ai ngờ bọn chúng lại đủ năng lực hóa giải mức độ cuồng tâm của lão Tây Môn Đạo?
Không ai ngờ được việc này nên ngay từ đầu Thạch Hiểu Đông phải bị lúng túng vì Cửu Môn U Minh trận!
Tiếp đó, cũng không hề có ai lường được tâm cơ và thủ đoạn khôn lường của lão đạo Thanh Vân U Minh giáo chủ! Hắn xem ra tinh thông trận đồ còn hơn sư huynh hắn là Thanh Hà đạo trưởng thập bội! Và hắn vì có tâm cơ, vì tinh thông trận đồ nên không những đoán biết ý đồ của chàng mà còn ung dung biến đổi U Minh Hỗn Mang trận thành trận Hỗn Mang vô tiền khoáng hậu.
Chính vì những điều không ai ngờ đến đó, giờ đây, Thạch Hiểu Đông phải bị vây hãm không lối thoát trong Hỗn Mang trận.
Chàng mau chóng bình tâm lại, chờ sự xuất hiện hoặc những chiêu chưởng tập kích của bọn ác ma chắc chắn phải có.
Chàng thầm hy vọng rằng chỉ cần chộp bắt được bất kỳ ai trong bọn ác ma, không kể ba nhân vật bị thác loạn thần trí, qua kẻ bị bắt giữ đó chàng có cơ may thoát thân.
Cũng tương tự như vậy chàng cũng hy vọng rằng ở bên ngoài khi phát hiện trận thế biến đối, Thanh Hà đạo trưởng sẽ mau chóng nghĩ được cách phá trận. Thanh Hà đạo trưởng sẽ gấp rút tìm đến chàng và đưa chàng ra khỏi trận.
Thời gian cứ trôi, bọn ác ma không xuất hiện cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Cũng vậy, Thanh Hà đạo trưởng cũng không hề thấy bóng dáng.
Càng chờ càng nôn nóng, cuối cùng chàng tĩnh ngộ :
- Nguy tai! Vây hãm được ta, bọn chúng đương nhiên mất đi một đại kình địch.
Phải chăng bọn chúng đang gây khốn đốn cho mọi người bên ngoài trận?!
Càng nghĩ càng tin chắc vào nhận định này, Thạch Hiểu Đông vì lo lắng cho mọi người đành phải nghĩ cách tự cứu.
Chàng cha hề dám di dời bên trong trận cho dù chỉ nửa bước chân. Giờ đây, chàng ngồi xuống! Cố bình tám, chàng nhớ lại những gì chàng đã biết về U Minh Hỗn Mang trận! Chàng dần dần nhập định với tâm trí luôn nghĩ suy tìm cách giải phá Hỗn Mang trận thập phần kỳ bí.
* * * * *
Quần hùng ở bên ngoài sau một lúc nôn nao chờ đợi đều xôn xao hẳn lên khi phát hiện bóng dáng Thạch Hiểu Đông trên đỉnh tháp thứ năm.
Họ cùng nhìn thấy thân hình chàng thấp dần xuống cùng với đỉnh tháp vỡ vụn dần.
Thanh Hà đạo trưởng vụt kêu to :
- Nguy tai! Tình thế nghiêm trọng.
Thạch thiếu hiệp buộc phải phá hủy trận đồ!
Đã sắp xếp đâu đó tất cả cùng vận lực chờ sẵn. Họ cùng chờ bọn ác ma rồi sẽ túa ra như dự định.
Thẩm Như Bích lại kêu và là kêu thất thanh :
- Nguy rồi! Cả sáu ngọn tháp sao cũng bị phá hủy? Đông nhi đâu thể hành động như vậy?
Tư Đồ Ngọc tỉnh ngộ :
- Sáu ngọn tháp cùng bị phá hủy một lúc, chắc chắn là do bọn ác ma thực hiện!
Chúng ta hãy xông vào tiếp cứu Thạch huynh.
Thanh Hà đạo trưởng chép miệng :
- Không kịp rồi! Toàn bộ chín ngọn tháp đều bị phá hủy! U Minh Hỗn Mang trận đả hóa thành trận Hỗn Mang. Thanh Vân quá quỷ quyệt.
Kha Như Lục gào lên :
- Làm sao bây giờ? Thanh Hà đạo trưởng mau mau xông vào giải cứu Đông nhi.
Thanh Hà hoàn toàn bối rối :
- Vô lượng thọ Phật! Bấy lâu nay bần đạo vẫn luôn nghĩ cách giải phá Hỗn Mang trận để đề phòng vạn nhất! Nhưng...
Bệnh Cái gầm lên :
- Phá được hay không phá được? Nói!
Thanh Hà ủ rủ :
- Bần đạo bất tài, không phá được!
Đoàn Như Hồng Bạch rú lên :
- Đông nhi!
Như một hiệu lệnh, sáu vi Chưởng môn nhân, kể cả Giác Hải đại sư bất ngờ cùng gào lên hoảng loạn.
- Bọn ác ma đang xông ra kìa!
- A di đà Phật! Lão cuồng sao lại hết cuồng?
- Nguy tai! Sao không thấy Thạch thiếu hiệp?
- Ôi chao! Thân thủ của bọn chúng sao nhanh đến vậy?
Bệnh Cái mơ hồ hiểu được điều gì đã và đang xảy ra, lão gầm lớn, áp chế quần hùng :
- Mọi người không được hoảng loạn! Chia nhau ra giao chiến với bọn chúng!
Thanh Hà! Phần ngươi hãy xông trận Hỗn Mang, mau đưa tiểu tử họ Thạch ra ngoài này giúp mọi người! Tiến lên đi!
Vút! Vút!
Bệnh Cái vừa xông lên liền gặp chính Giáo chủ U Minh giáo lao đến đón đầu :
- Lão ăn mày hôi thối kia! Vận số lão đã đến rồi! Nạp mạng nào!
Vù... vù...
Bệnh Cái phồng miệng lúng búng nói những lời thóa mạ khó nghe :
- Tên tiểu đạo thối tha! Đến bây giờ ngươi mới dám chui đầu ra từ lỗ trôn của mụ đại dâm đại loàn kia à? Đỡ!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Bệnh Cái rúng động trước ngọn chưởng không ngờ quá lợi hại của lão đạo Thanh Vân thối tha! Lão thịnh nộ lôi đình lướt đến.
Vút!
Vù... vù...
Trong khi đó, Tư Đồ Ngọc hoàn toàn phẫn uất khi chạm mặt mụ Lâm Từ Hà :
- Phản đồ! Mụ còn chưa nạp mạng à? Đỡ!
Vù... vù...
Mụ Lâm Tứ Hà cười giảo hoạt :
- Tiện tỳ, là ngươi phải theo chân mụ ni Đông Hải mới đúng! Đỡ!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Tư Đồ Ngọc không mấy tin vào diễn biến vừa xảy ra! Nàng nhờ có hai chiêu U Minh nên võ công tăng tiến nhưng xem ra vẫn không là đối thủ của mụ phản đồ.
Nàng bị chấn lùi và kịp thức ngộ hiện cảnh. Nàng đành dùng thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” xen lẫn với Đông Hải Nhất Thốn Chi để vừa chi trì trận đấu vừa đưa mắt lướt nhìn toàn cục diện.
Nàng nhìn thấy sáu vị Chưởng môn nhân đang cùng Tạ Như Hoàng, Đoàn Như Hồng Bạch và Túy Lúy Cái lập thành Cửu Môn U Minh trận đề chỉ vây khốn một mình lão cuồng Tây Môn Đạo.
Lão không còn cuồng nữa vì thực chất lão đang ung dung tiến thoái giữa Cửu Môn U Minh trận.
Còn Thẩm Như Bích thì hùng hùng hổ hổ lao vào Đổng Đại Lâm vốn là kẻ tử đối đầu.
Trong khi đó ả Tây Môn Tuyết Mai lại tha hồ đùa bỡn khích nộ Kha Như Lục chỉ còn độc nhất mỗi một cánh tay và một chân.
Ngược lại, Thanh Hà như quên đi sự phân phó của Bệnh Cái cứ lăn xả vào lão Bảo chủ Bích Huyết bảo Đổng Đại Thừa như muốn trả lại mối hận ngày nào.
Nàng vội nghĩ :
- “Thế là hết! Kha nhị bá, Thanh Hà, cả hai đâu phải là đối thủ của đối phương có bản lĩnh thâm hậu hơn! Ta và Bệnh Cái lão tiền bối e cũng chung tình trạng! Hà...!
Chỉ mong sao Thạch huynh mau mau xuất hiện! Bằng không, hậu quả rất khó lường!”
Nàng không dám nghĩ đến trận giao chiến giữa Cửu Môn U Minh trận và lão Tây Môn Đạo. Vì càng nghĩ đến nàng càng nhìn thấy đủ mọi điều bất lợi. Sự ung dung của lão Tây Môn Đạo đủ để nói lên tất cả! Nàng còn trông mong gì chín nhân vật nọ sau khi kìm chế Tây Môn Đạo sẽ nhanh chóng tỏa ra tiếp trợ mọi người! Ngược lại, nàng đang lo sợ rằng ở trận giao chiến đó kết quả càng thảm hại hơn.
Nàng đang còn một tia hy vọng mỏng manh. Đó là Thẩm Như Bích sớm kết thúc Đổng Đại Lâm để nhanh chóng tìm được phương lược hay nhất giúp quần hùng.
Nàng nghe mụ Lâm Tử Hà quát :
- Tiện tỳ! Ngươi gọi ta là phản đồ vậy ai là kẻ đem thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”
truyền bá khắp thiên hạ? Đỡ!
Vù... vù...
Giữa nàng và mụ Lâm Tử Hà đều rình rập nhau từng cơ hội! Cả hai cùng tinh thông thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” nên khó lừa được nhau! Có chăng mụ Lâm Tử không dám dùng thủ pháp đó trước vì chỉ sợ Tư Đồ Ngọc dùng Đông Hải Nhất Thốn chỉ hãm hại.
Ngược lại, do nàng cứ vận dụng mãi “Di Hoa Tiếp Mộc” khiến mụ phải nhiều phen phí lực vô ích nên càng đánh mụ càng phẫn hận.
Mụ luôn tìm lời khích nộ nàng, hy vọng nàng vi quá giận sẽ chấp nhận cùng mụ đối chiêu! Chỉ có như thế mụ mới có cơ hội tận diệt nàng!
Nghe mụ nói như thế, buộc lòng nàng phải mắng mụ :
- Bình sinh gia sư vốn xem kẻ ác như kẻ thù. Ta có điểm chỉ mọi người thủ pháp này cũng là hợp tâm nguyện một đời của gia sư. Mụ có đởm lược thì dùng thủ pháp đó xem nào.
Khích nộ nàng, không ngờ bị nàng khích nộ trở lại, mụ uất ức :
- Tiện tỳ! Ngươi tưởng ta không có cách nào giết ngươi được ư? Xem đây!
Vù... vù...
Nàng tặc lưỡi :
- Chà... chà...! Có là Cửu Môn Minh chưởng cũng chỉ vô ích thôi! Xem này!
Nàng tiếp dẫn ngọn chưởng của mụ sang một bên.
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Mụ lao đến như tên bắn.
Vút!
Mụ quát thật lớn :
- Bích Huyết U Minh chưởng! Đỡ!
Vù... vù...
Nàng khẽ dịch người nhờ “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp.
Vút!
Nàng đùa bỡn mụ :
- Hóa ra bản thân mụ cũng phải quy lụy Đổng Đại Thừa để có Bích Huyết kiếm quyết ư? Đáng tiếc, cũng là vô ích! Đi nào!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Bị nàng liên tiếp làm cho hai chiêu phải ra vô dụng mụ điên tiết :
- Tiện tỳ! Đỡ!
Vù... vù...
Nàng lắc vai tránh chiêu.
Vút!
Và bất ngờ nàng xuất thủ :
- Thì đỡ này!
Viu... viu...
Nhìn thấy Đông Hải Nhất Thốn chỉ đang được nàng phát xạ, mụ cả mừng :
- Là ngươi muốn chết! Đỡ!
Vù... vù...
Mụ không dám vận dụng thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”! Mụ đang thi triển Cửu Môn U Minh chưởng, định đả bại nàng nếu thật sự nàng dám cùng mụ đối chiêu!
Ào... Ào...
Xuất kỳ bất ý, nàng hướng ngọn chỉ kình về phía ả Tây Môn Tuyết Mai cứu nguy cho Kha Như Lục mà nàng loáng thoáng trông thấy.
Đồng thời nàng dùng thân pháp “Nhất Thốn Quá Hải” để lao đi.
Vút!
Ngọn kình mất mục tiêu của mụ liền rơi xuống nền đất.
Ầm! Ầm!
Cả giận, mụ đuổi theo!
Vút!
Mụ quát lên the thé :
- Tiện tỳ sao lại chạy? Đứng lại nào!
Tư Đồ Ngọc sau khi bất ngờ xạ kình khiến ả Tây Môn Tuyết Mai mất đi cơ hội hạ thủ Kha Như lục, nàng lao đến phát chiêu.
- Ả Tây Môn xấu xa! Đỡ!
Vù... vù...
Đoán biết thái độ của Tư Đồ Ngọc, Tây Môn Tuyết Mai xuất kình chặn lại :
- Nội tổ mẫu để ả cho hài nhi! Tiện nhân! Đỡ!
Vù... vù...
Mụ Lâm Tử Hà được dịp phát tiết, liền cười lên the thé :
- Hé... hé... hé...! Tên phế nhân kia! Nằm xuống nào!
Vù... vù...
Tư Đồ Ngọc kịp nghĩ lại! Lo sợ cho Kha Như Lục khó bề đương đầu với mụ Lâm Tử Hà, nàng vội tiếp dẫn chưởng của Tây Môn Tuyết Mai sang hướng của mụ.
Ả Tuyết Mai bực tức thét lên :
- Lại là “Di Hoa Tiếp Mộc”! Hừ! Đỡ!
Vù... vù...
Ả phát xuất thêm một kình nữa, quyết hạ thủ Tư Đồ Ngọc cho bằng được.
Tư Đồ Ngọc đành phải nhảy tránh.
Vút!
Trong khi đó, ngọn kình của mụ Lâm Tử Hà gặp phải chưởng kình của Tây Môn Tuyết Mai do Tư Đồ Ngọc dùng thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” đưa đến!
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Tiếp đó mụ bị Kha Như Lục dùng độc thủ quật chưởng vào.
Vù... vù...
Mụ ngắm nhìn Kha Như Lục và nảy một độc kế.
Mụ vươn tay xuất kình đỡ chưởng của Kha Như Lục.
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Hự!
Đúng như Tư Đồ Ngọc nhận định, Kha Như Lục từ khi là phế nhân, võ công bị suy giảm, không thể đương đầu với mụ Lâm Tử Hà.
Nhìn thây Kha Như Lục loạng choạng té ngã, Tư Đồ Ngọc lao đến và hét ầm lên :
- Chớ hại mạng người! Đỡ!
Vù... vù...
Tuy nhiên, do mụ Lâm Tử Hà đã sẵn có ý định, mụ nhanh tốc thi triển “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp để lao về phía Kha Như Lục như tên bắn.
Vút!
Mụ chộp lấy Kha Như Lục và dùng chính thân hình của họ Kha để đỡ vào chưởng kình của Tư Đồ Ngọc :
- Ngươi còn không thu kình!
Tư Đồ Ngọc choáng váng vì không ngờ gặp phải thủ đoạn này của mụ họ Lâm.
Nàng phải thu kình về.
Bật cười, mụ lao đi.
- Ha... ha... ha...
Vút!
Tư Đồ Ngọc vội đuổi theo vì chưa rõ mụ muốn làm gì Kha Như Lục.
Vút!
Như ác ý vừa nghĩ ra, mụ lao thẳng về phía Thẩm Như Bích.
Đưa thân hình Kha Như Lục ra cho họ Thẩm nhìn thấy, mụ đắc ý rít lên :
- Nhị sư đệ của ngươi đây này! Ha... ha... ha...
Thấm Như Bích giật nảy mình! Thế là Thẩm Như Bích lộ sơ hở.
Đổng Đại Lâm nhanh tay quật kình :
- Thầm lão tặc! Chết!
Vù... vù...
Mụ Lâm Tử Hà lợi dụng lúc Thẩm Như Bích bị bối rối vì chưởng kình tối hậu của Đổng Đại Lâm, mụ gầm lên :
- Trúng!
- Hự!
Không thể nào kịp trở tay, Thẩm Như Bích nhanh chóng bị mụ Lâm Tử Hà chế trụ huyệt đạo.
Tư Đồ Ngọc càng thêm thất kinh tận lực lao vào mụ Lâm Tử Hà :
- Đỡ!
Vù... vù...
Và nàng một lần nữa phải thu chiêu khi bị mụ Lâm Tử Hà đưa thân hình Kha Như Lục vào đúng chưởng kình của nàng.
Trong khi đó, như hiểu được ý đồ của Thái giáo chủ lão phu nhân, Đổng Đại Lâm thay vì hạ thủ lại chộp lấy Thẩm Như Bích.
Hắn nhanh chóng lao về phía phụ thân hắn đang vờn đuổi Thanh Hà lão đạo.
Vút!
Khi đến đủ gần, hắn ném Thẩm Như Bích vào ngay Thanh hà :
- Chộp lấy nào!
Vụt!
Thanh Hà đang luống cuống trước bản lãnh cao thâm của Đổng Đại Thừa, giờ lại càng thêm bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Như Bích bị ném ngay vào bản thân!
Theo bản năng, Thanh Hà đành đưa cả hai tay chộp lấy Thẩm Như Bích.
Tiếng hô hoán đề tỉnh của Tư Đồ Ngọc đến lúc này mới lọt tai Thanh Hà :
- Đạo trưởng đừng lầm mưu bọn chúng!
Đã muộn! Và dù không muộn đi nữa Thanh Hà đạo trưởng đâu thể nào không chụp giữ Thầm Như Bích?
- Hự!
Thanh Hà ngay lập tức bị Đổng Đại Thừa chế trụ huyệt đạo.
Cũng lúc đó, do có ả Tây Môn Tuyết Mai bất ngờ tập kích, Bệnh Cái vì phân tâm phải bị Giáo chủ U Minh giáo quật cho một kình cật lực.
- Lão ăn mày hôi thối! Nạp mạng đi nào!
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Oa!
Nhìn qua cục diện Tư Đồ Ngọc vội hoành người tháo chạy trước khi bị bọn ác ma phát giác.
Vút!
Phấn khích trước kết quả đạt được, Đổng Đại Thừa, Đổng Đại Lâm cùng chộp lấy Thẩm Như Bích và Thanh Hà đạo trưởng! Cả hai vội động thân lao theo mụ Lâm Tử Hà vẫn đang khư khư giữ Kha Như Lục.
Bọn chúng ba người cùng lao về phía Cửu Môn U Minh trận là nơi duy nhất còn đang giao chiến.
Lúc đó khi Bệnh Cái đã hồn du địa phủ, Giáo chủ U Minh giáo và Tây Môn Tuyết Mai cũng lao đến như đồng bọn.
Đứng ở bên ngoài Cửu Môn U Minh trận mụ Lâm Tử Hà bất ngờ quát lên :
- Dừng tay!
Không hiểu là điều gì đang xảy ra, chín người đang lập thành Cửu Môn U Minh trận vội vàng dừng lại.
Nhanh và độc ác không thể tả, sau cái láy mắt ra hiệu của mụ Lâm Tử Hà, bọn ác ma ở bên ngoài liền xuất ý ra tay chế trụ huyệt đạo của năm trong số chín nhân vật lập trận.
Hự! Hự! Hự!
Phịch! phịch! Phịch!
Bốn nhân vật còn lại tròn mắt kinh ngạc, bất dộng như hóa đá.
Và khi họ hiểu ra sự thể thì đã bị lão Tây Môn Đạo vươn tay khống chế tất cả.
Hự! Hự!
Phịch! Phịch!
Điểm qua nhân số, mụ Lâm Tử Hà rít lên :
- Ả Tư Đồ Ngọc đã trốn thoát! Mau đuổi theo!
Lão Tây Môn Đạo cười lên ngăn lại :
- Không cần đâu! Nha đầu đó đâu quan trọng bằng tiểu tử ở trong kia! Ha... ha... ha...
Nhìn theo tay lão, bọn ác ma vẫn thấy Hỗn Mang trận im lìm, chưa thấy động tĩnh gì của Thạch Hiểu Đông.
Dù không nói ra nhưng qua việc mụ Lâm Tử Hà lưu lại, không nghĩ đến chuyện đuổi theo Tư Đồ Ngọc nữa cho thấy bọn chúng quả nhiên đã từng xem và đang xem Thạch Hiểu Đông là một đại kình địch thật sự.
Giáo chủ U Minh giáo vẫy tay :
- Phụ thân nói không sai! Nào tất cả cùng tiến vào tận diệt tiểu tử!
Xua tay ngăn lại, Tây Môn Đạo cười khẩy :
- Cũng không cần như vậy! Ta đã có cách khác hay hơn và không ngại tiểu tử nhân đó trốn thoát.
Quay sang Đổng Đại Lâm, Tây Môn Đạo hất hàm hỏi :
- Những món quà của lão Vũ Văn Mộ Điền ngươi cất đâu rồi?
Đổng Đại Lâm thoáng lúng túng :
- Nội tổ lão nhân gia muốn hỏi món gì?
Lão quắc mắt :
- Vu Hồi Lân Hỏa đạn!
Quá đỗi kinh hãi, Đổng Đại Lâm líu ríu :
- Lão nhân gia quả là thần thông quảng đại. Không có gì có thể che giấu được lão nhân.
- Ngươi cất ở đâu? Mau đem cả ra đây!
Bị lão Tây Môn Đạo quát nạt, Đổng Đại Lâm đành chạy đi một lúc rồi quay lại!
Trên tay hắn là một bọc to tướng!
Nếu trong bọc đó đúng là Vu Hồi Lân Hỏa đạn thì phải có không ít hơn một trăm hoàn.
Hắn cố phân minh để giải thích hành vi lén lút của hắn :
- Lúc lão Đại Ngạc Vương bị thảm tử, hài nhi lục soát khắp Dĩ An viện và tìm thấy những món này của lão! Hài nhi vì chưa nghĩ ra cách dùng nên vẫn...
Tây Môn Đạo mắng át đi :
- Một lần thì không sao, nếu còn lần sau, hừ!
Sau đó lão bảo Đổng Đại Lâm :
- Ở đây chỉ có ngươi là biết sử dụng những món này! Ta nói có đúng không? Hừ!
Đem ném tất cả vào Hỗn Mang trận nhanh lên!
Từ vách núi Cửu Cung gần đó, sau một gộp đá, Tư Đồ Ngọc nhìn thấy tất cả! Và nàng hoàn toàn không hiểu gà Đổng Đại Lâm đang thi hành điều gì? Nàng chỉ biết gã cứ đi vòng quanh khu mộ tháp, hiện đang là Hỗn Mang trận đang vây hãm Thạch Hiểu Đông! Vừa đi gã vừa ném vào những vật tròn và đen vào tận bên trong trận đồ!
Sau đó, ngoại trừ lão Tây Môn Đạo và mụ Lâm Tử Hà còn lưu lại, bốn tên ác ma kia bất ngờ bỏ đi.
Chúng đang hăm hở quay lại với thật nhiều những cành cây khô vốn có sẵn ở chân núi Cửu Cung và Nhất Trụ Phong.
Nhìn chúng lần lượt xếp chỗ cây khô vào quanh trận, hết lượt này đến lượt khác, nàng hiểu :
- “Là Vu Hồi Lân Hỏa đạn của Vũ Văn đại thúc! Đại thúc đã tạo phản và bây giờ di vật của đại thúc lại hãm hại chính Thạch huynh của ta! Trời già sao lại cay nghiệt?
Thạch huynh? Vì muội muốn báo thù cho tất cả, muốn thay võ lâm diệt trừ ác ma, nhìn huynh phải thảm tử muội đành mang tiếng bội bạc, tham sanh uý tử! Thạch huynh!
Ngay khi báo thù xong, muội nguyện cùng xuống suối vàng với huynh!”
Nhắm mắt khấn nguyện thầm, bên tai Tư Đồ Ngọc liền nghe hàng loạt những tiếng chấn động thi nhau nổ rền như những tiếng sấm!
Không cần phải mở mắt nhìn Tư Đồ Ngọc cũng mường tượng được những gì đang xảy ra.
Gọi là Vu Hồi Lân Hỏa đạn vì hỏa dược này sau khi được bố trí xong chỉ cần chủ nhân của nó dùng chân lực đúng và đủ là dễ dàng kích nổ Lân Hỏa đạn. Có như thế, kẻ dùng Vu Hồi Lân Hỏa đạn mới không bị ảnh hưởng của chấn động.
Với cả trăm hoàn Vu Hồi Lân Hỏa đạn, Tư Đồ Ngọc mường tượng cả khu mộ tháp tức khắc bị phá hủy! Sau đó, cũng do Vu Hồi Lân Hỏa đạn, một vành đai lửa do những cành cây khô phát hỏa sẽ ngăn cản Thạch Hiểu Đông thoát ra nếu chàng vẫn chưa bỏ mạng vì Vu Hồi Lân Hỏa đạn.
Nhìn vành đai bằng lửa cao hơn mười trượng và sâu vào trong cũng xấp xỉ mười trượng lại bao giáp vòng khu mộ tháp, lòng Tư Đồ Ngọc cứ như kim châm muối xát.
Ánh hỏa quang lấp loáng khiến đôi mục quang của nàng hoa đi.
Nàng hoa mắt đến phải ngất đi!
Nàng nào biết rằng bọn ác ma còn ném mãi những cành cây khô vào càng sâu càng tốt bên trong trận.
Và sau hai canh giờ giữ vững ngọn lửa nhưng không thấy Thạch Hiểu Đông xuất hiện, bọn ác ma sau hàng loạt những tràng cười đắc ý mới chịu bỏ đi.
Lửa vẫn cháy!
Khu mộ tháp vẫn đỏ lửa!
Và Thạch Hiểu Đông mãi vẫn không xuất hiện!
- Ha... ha... ha...! Ngươi đến hơi muộn đấy, Thạch tiểu tử! Bọn ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Vứt! Vút! Vút!
Thạch Hiểu Đông động tâm.
Trước mặt chàng, một Cửu Môn U Minh trận đang nhanh chóng hình thành. Và đối phương đang có đủ chín nhân vật cho chín phương vị của trận thế.
Và chàng hoàn toàn bất ngờ khi lần lượt nhận diện cả chín nhân vật nọ: Giáo chủ U Minh giáo đang lộ lư sơn chân diện mục là lão đạo Thanh Vân; mụ Lâm Tử Hà, Thái giáo chủ phu nhân; Đổng Đại Thừa, Bảo chủ Bích Huyết bảo; Đổng Đại Lâm, kẻ đã hãm hại Tam sư bá Dư Như Xích; ả Tây Môn Tuyết Mai, Thiếu giáo chủ U Minh giáo!
Đó là năm nhân vật Thạch Hiểu Đông tin chắc là sẽ hội diện trong khu mộ tháp.
Bốn nhân vật còn lại dù chàng cũng đã ngờ trước là sẽ có mặt nhưng sắc diện của bốn nhân vật này mới là điều khiến chàng phải bất ngờ..
Ba nhân vật đã được Giác Hải đại sư cứu tỉnh giờ đang u mê thần trí: Giác Viên, Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị.
Và nhân vật cuối cùng vốn mê loạn giờ lại hoàn toàn tỉnh táo: Lão cuồng Tây Môn Đạo.
Lão Tây Môn Đạo cười lạnh :
- Bất ngờ lắm ư, tiểu oa nhi? Ngươi sẽ còn bất ngờ nhiều nếu biết lão hủ đang chuẩn bị cho ngươi điều gì!
Lão vẫy tay :
- Phát động!
Không là mãnh long ắt không quá giang, Thạch Hiểu Đông tự tin vào nội lực có đến một trăm năm mươi năm công phu tu vi của chàng, càng thêm tự tin và sự tinh thông Cửu Môn U Minh trận, chàng ung dung đứng nhìn trận thế phát động.
Chậm rãi, chàng quát hỏi :
- Đã chuẩn bi xong chưa? Động thủ đi!
Tây Môn Đạo lạnh giọng khẽ nạt:.
- Ngơi muốn chết! Đánh!
Vù... vù...
Nhìn chín phương vị bắt đầu xoay chuyển, Thạch Hiểu Đông ung dung đạp bộ và vung tay xuất lực :
- Đỡ!
Vù... vù...
Muốn tốc chiến tốc thắng, ngay chiêu đầu chàng liền tận lực bình sinh!
Ngọn kình phong với uy lực cực kỳ mãnh liệt khi xuất hiện lập tức lao vút vào vầng hợp kình của Cửu Môn U Minh trận.
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Điều bất ngờ đầu tiên xảy đến! Ngọn chưởng với một trăm năm mươi năm công lực của chàng không thể đẩy lùi đối phương đừng nói là thắng lợi.
Tây Môn Đạo bật cười dòn dã :
- Hãy còn nhiều bất ngờ lắm, tiểu tử! Đánh!
Vù... vù...
Nhìn lại kỹ hợp chưởng của phe đối phương chín người, chàng phát hiện có đủ chín chiêu U Minh cho chín phương vị.
Điều này có nghĩa là bọn ác ma đã từ tám chiêu U Minh để tìm ra một chiêu duy nhất đã khiếm khuyết.
Lợi hại hơn là bọn chúng chín người thi triển đủ chín chiêu để đạt được mức tối thượng là Cửu Môn U Minh hợp chưởng.
So về nội lực, chín người bọn ác ma nếu cộng dồn lại đương nhiên phải có ngoài ba trăm năm công phu tu vi, chỉ tính bổ đồng mỗi tên có ngoài ba mươi năm công lực.
Nội lực đó dù bất đồng nhưng vẫn là một nội lực đáng kể. Chẳng trách ở lần chạm chiêu đầu tiên chàng chỉ đạt mức bình thủ.
Một hợp chưởng vừa tinh kỳ biến ảo lại vừa có nội lực nhất mực uyên thâm, bọn ác ma kể như hoàn toàn chiếm lợi thế. Đó là chưa nói sự biến hóa lợi hại của Cửu Môn U Minh trận được chính lão đạo Thanh Vân vốn tinh thông trận đồ đã cố công đào luyện!
Biết thế kém rõ rệt, Thạch Hiểu Động buộc phải nghĩ đến việc đánh động quần hùng.
Hướng vào ngọn tháp thứ năm ngay bên cạnh, Thạch Hiểu Đông bất ngờ thi triển thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” tiếp dẫn hợp chưởng của đối phương cho lao vào ngọn tháp.
Vù... vù...
Đoán biết ý đồ của chàng, Giáo chủ U Minh giáo gầm lên :
- Thu chiêu!
Bằng những hành động rập ràng, hợp chưởng kia đồng loạt được bọn ác ma thu hồi.
Không ngờ lão đạo Thanh Vân có tâm cơ quỷ quyệt, mọi ý đồ của chàng đều bị lão đoán biết và chận đứng, Thạch Hiểu Đông quay ngoắt người quật chưởng vào ngọn tháp.
Chỉ cần ngọn tháp bị phá hủy, trận thế U Minh Hỗn Mang dù có thay đổi nhưng cũng là tín hiệu đánh động quần hùng.
Giáo chủ U Minh giáo gằn giọng :
- Ngươi đừng mong toại nguyện ý đồ! Đỡ!
Vù... vù...
Biết hợp chưởng lại xuất hiện và sẽ uy hiếp sinh mạng từ phía sau, Thạch Hiểu Đông vẫn giữ nguyên chiêu thức khi phải bật tung người lên cao.
Vút!
Vù... vù...
Nhanh hơn chàng, mụ Lâm Tử Hà từ bên trên cất giọng nạt xuống :
- Chạy đi đâu? Đỡ!
Ào... Ào...
Thoáng bất ngờ chàng vội lăng không lao tạt về bên tả.
Vút!
Tây Môn Đạo cười lớn :
- Ha... ha... ha...! Có lão hủ đây, tiểu oa nhi! Hạ thân xuống nào.
Vù... vù...
Còn chút chân lực, Thạch Hiểu Đông khẽ uốn thân về bên hữu.
Một tiếng quát phẫn nộ vang lên, ngăn chàng dịch về bên hữu :
- U Minh Bích Huyết! Đỡ!
Vù... vù...
Động nộ, chàng đành phải thu ngọn chưởng đang định đánh nát ngọn tháp thứ năm để dùng chính chưởng đó quật vào lão Đổng Đại Thừa vừa thi triển U Minh Bích Huyết!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Nếu lão Đổng Đại Thừa không có Đổng Đại Lâm và ả Tây Môn Tuyết Ma kịp tung chưởng cứu nguy, lão khó mong thoát chết!
Chàng hạ thân xuống với ngọn tháp vẫn cứ sừng sững.
Tây Môn Đạo vụt hô hoán :
- Mau vây lấy tiểu tử! Lập trận!
Vút! vút!
- Phát động! Đánh!
Sau hiệu lệnh điều động của Tây Môn Đạo, trận thế lần này thật sự phát động theo đúng nghĩa của trận thế! Là Thạch Hiểu Đông lâm vào thế bị vây hãm giữa trận Cửu Môn U Minh.
Biết đối phương đã chuẩn bi sẵn như quần hùng các võ phái cũng đã chuẩn bị, chàng không thể không cẩn trọng.
Vừa đạp bộ theo Cửu Cung bộ vị, chàng vừa tận dụng mọi sở học.
Song chưởng phân khai chàng cùng lúc đương đầu với hai phía tả hữu :
- Nhất thức Phi Vân U Minh! Đỡ! Nhị thức Phi Vân U Minh! Đỡ!
Vù... vù...
Vù... vù...
Tiếng chạm kình liền vang dội.
Ầm! Ầm!
Chàng nhíu màY kinh ngạc! Về phía tả, dù chàng phải chạm chưởng với đối phương năm người nhưng dường như hợp chưởng ở phía tả không có uy lực bằng hợp chưởng phía ngược lại.
Nhận ra trong năm nhân vật ở phía tả có sự hiện diện của hai vị Chưởng môn và thêm Giác Viên nữa là ba, đây là ba nhân vật đang bị u mê thần trí do thủ pháp kim châm chế huyệt của Đổng Đại Thừa, Thạch Hiểu Đông vui mừng vì vừa phát hiện điểm yếu duy nhất của trận thế.
Vờ như không biết chàng lại phân khai song thủ để cùng đối phó với hai loạt hợp chưởng ở cả hai phía.
Vù... vù....
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Như điều vừa phát hiện chàng nhanh chóng lạng người về phía hữu :
- Đỡ!
Vù... vù...
Hợp chưởng ở phía hữu liền xuất hiện.
Ào... Ào...
Ước lượng đúng khoảng cách, Thạch Hiểu Đông dùng tả thủ xô kình về mé tả :
- Đỡ!
Vù... vù...
Hợp chưởng ở mé tả đương nhiên phải xuất hiện để đương đầu.
Vù... vù...
Ào... Ào...
Bất ngờ, chàng tung người lên cao.
Vút!
Sợ hợp chưởng từ hai phía sẽ chạm nhau một khi Thạch Hiểu Đông dùng đấu pháp này, lão Tây Môn Đạo gầm lên :
- Thu chiêu!
Đã một lần mục kích đấu pháp này của bọn ác ma, tương kế tựu kế, Thạch Hiểu Đông nhanh tốc trầm người xuống và lao nhanh về phía có Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị và Giác Viên đang u mê thần trí.
Vút!
Đoán được định ý của chàng, Giáo chủ U Minh giáo khẩn trương :
- Đổng lão huynh mau ngăn tiểu tử lại, hắn muốn khôi phục thần trí cho ba lão u mê kia.
Đổng Đại Thừa gầm vang :
- Ngươi muốn chết!
Chàng nạt lại :
- Lão muốn chết thì có! Đỡ!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Người còn lại trong năm người bên mé tả là ả Tây Môn Tuyết Mai vụt hô hoán :
- Thất, Ngũ, Lục mau đánh!
Vù.. vù...
Như được đào luyện, ba kẻ u mê thần trí ngay lập tức vung chưởng, cùng một lúc với ả Tiểu Mai.
Vù... vù...
Không lường được tình huống này, Thạch Hiểu Đông đành phải buông bỏ ý định phá giải thủ pháp kim châm chế huyệt cho ba nhân vật kia. Vả lại, dù chàng có muốn phá giải đi nữa, giả như trong kim châm cũng có tẩm độc, chẳng phải là chàng vô tình sát hại bọn họ sao?
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Nương theo dư kình vừa phát sinh, Thạch Hiểu Đông tung người lên cao thật cao.
Từ trên đó chàng phát xạ ngọn chỉ kình đầy uy lực vào đỉnh tháp.
Tiên đoán được hành vi của chàng, lão đạo Thanh Vân lao lên :
- Tiểu tử! Đỡ!
Vù... vù...
Chàng vội trầm người xuống và quát ầm lên:.
- Lão đã trúng kế ta rồi! Đỡ!
Vù... vù...
Bằng thế Thái Sơn áp đỉnh, Thạch Hiểu Đông khiến Giáo chủ U Minh giáo phải lâm vào cảnh ngộ chí nguy.
Tây Môn Đạo, mụ Lâm Tử Hà cùng lao lên :
- Súc sinh! Đỡ,!
- Tiểu oa nhi đáng thết!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Bị hợp kình dẩy ngược lên cao, chàng cười lên vang dội :
- Ha... ha... ha...! Phải như thế chứ! Ha... ha... ha...
Chàng ung dung đặt chân lên đỉnh tháp. Và không như bọn ác ma nghi ngờ, chàng không hề quật chưởng để phá hủy ngọn tháp.
Ngược lại, với toàn bộ một trăm năm mươi năm công lực chàng âm thầm dồn cả vào tấn Thiên Cân Trụy.
Đỉnh tháp lung lay dưới sức nặng ngàn cân do chàng vận dụng.
Biến sắc, Giáo chủ U Minh giáo bỗng gầm lên :
- Mau phá hủy toàn bộ những ngọn tháp kia!
Vút! Vút!
Như tia chớp lóe, phe đối phương chín người thì có sáu bóng người lao vút đi.
Thạch Hiểu Đông tái mặt trước diễn biến bất ngờ này.
Bằng hiệu lệnh này chứng tỏ lão đạo Thanh Vân không những đã biết việc U Minh Hỗn Mang trận ngay lập tức sẽ rối loạn mà lão còn muốn nhanh chóng tiến hành điều đó bằng cách kịp thời phá hủy cùng một lúc tám ngọn tháp kia, cũng như chàng đang phá hủy ngọn tháp thứ năm...
Dưới tấn thiên cân trụy của chàng, ngôi tháp đổ xuống.
Rào... rào...
Chàng tung người lao đi, ngăn cản bọn ác ma không cho chúng thực hiện ý đồ.
Vút!
Thạch Hiểu Đông biến sắc trước ba bóng nhân ảnh lao đến ngăn lối chàng.
Vù... vù...
Ào... Ào...
Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị và Giác Viên đại sư do thần trí thác loạn cứ phản ứng theo bản năng! Họ tung chưởng U Minh vào chàng!
Không nỡ động thủ, chàng vội uốn người lăng không vượt lên ba ngọn kình của họ.
Vút!
Đúng lúc đó, sáu ngọn tháp cùng đổ ụp.
Rào... rào...
Ầm! Ầm!
Trận thế biến đổi, Thạch Hiểu Đông chợt hoang mang vì nhanh chóng mất đi phương hướng Điều bất lợi vẫn tiếp diễn.
Trận thế bỗng biến đổi nhanh hơn! Trước mắt chàng, lúc thì những vách núi sừng sững bao bọc tứ phía, lúc thì cuồng phong gió giật khiến càn khôn như bị hung thần lay chuyển.
U... u... u...
Biết hai ngọn tháp cuối cùng cũng bị bọn ác ma triệt phá khiến U Minh Hỗn Mang trận biến đổi thành trận Hỗn Mang, Thạch Hiểu Đông thất thần kinh tâm.
Dù đã lường trước bất kỳ những biến chuyển nào, chàng lại không hề lượng được tình thế này phải xảy ra.
Mọi việc đều có nguyên nhân của nó. Có ai ngờ rằng bọn ác ma lại tiếp tục làm thác loạn thần trí của Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị và Giác Viên đại sư ba người?
Có ai ngờ bọn chúng lại đủ năng lực hóa giải mức độ cuồng tâm của lão Tây Môn Đạo?
Không ai ngờ được việc này nên ngay từ đầu Thạch Hiểu Đông phải bị lúng túng vì Cửu Môn U Minh trận!
Tiếp đó, cũng không hề có ai lường được tâm cơ và thủ đoạn khôn lường của lão đạo Thanh Vân U Minh giáo chủ! Hắn xem ra tinh thông trận đồ còn hơn sư huynh hắn là Thanh Hà đạo trưởng thập bội! Và hắn vì có tâm cơ, vì tinh thông trận đồ nên không những đoán biết ý đồ của chàng mà còn ung dung biến đổi U Minh Hỗn Mang trận thành trận Hỗn Mang vô tiền khoáng hậu.
Chính vì những điều không ai ngờ đến đó, giờ đây, Thạch Hiểu Đông phải bị vây hãm không lối thoát trong Hỗn Mang trận.
Chàng mau chóng bình tâm lại, chờ sự xuất hiện hoặc những chiêu chưởng tập kích của bọn ác ma chắc chắn phải có.
Chàng thầm hy vọng rằng chỉ cần chộp bắt được bất kỳ ai trong bọn ác ma, không kể ba nhân vật bị thác loạn thần trí, qua kẻ bị bắt giữ đó chàng có cơ may thoát thân.
Cũng tương tự như vậy chàng cũng hy vọng rằng ở bên ngoài khi phát hiện trận thế biến đối, Thanh Hà đạo trưởng sẽ mau chóng nghĩ được cách phá trận. Thanh Hà đạo trưởng sẽ gấp rút tìm đến chàng và đưa chàng ra khỏi trận.
Thời gian cứ trôi, bọn ác ma không xuất hiện cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Cũng vậy, Thanh Hà đạo trưởng cũng không hề thấy bóng dáng.
Càng chờ càng nôn nóng, cuối cùng chàng tĩnh ngộ :
- Nguy tai! Vây hãm được ta, bọn chúng đương nhiên mất đi một đại kình địch.
Phải chăng bọn chúng đang gây khốn đốn cho mọi người bên ngoài trận?!
Càng nghĩ càng tin chắc vào nhận định này, Thạch Hiểu Đông vì lo lắng cho mọi người đành phải nghĩ cách tự cứu.
Chàng cha hề dám di dời bên trong trận cho dù chỉ nửa bước chân. Giờ đây, chàng ngồi xuống! Cố bình tám, chàng nhớ lại những gì chàng đã biết về U Minh Hỗn Mang trận! Chàng dần dần nhập định với tâm trí luôn nghĩ suy tìm cách giải phá Hỗn Mang trận thập phần kỳ bí.
* * * * *
Quần hùng ở bên ngoài sau một lúc nôn nao chờ đợi đều xôn xao hẳn lên khi phát hiện bóng dáng Thạch Hiểu Đông trên đỉnh tháp thứ năm.
Họ cùng nhìn thấy thân hình chàng thấp dần xuống cùng với đỉnh tháp vỡ vụn dần.
Thanh Hà đạo trưởng vụt kêu to :
- Nguy tai! Tình thế nghiêm trọng.
Thạch thiếu hiệp buộc phải phá hủy trận đồ!
Đã sắp xếp đâu đó tất cả cùng vận lực chờ sẵn. Họ cùng chờ bọn ác ma rồi sẽ túa ra như dự định.
Thẩm Như Bích lại kêu và là kêu thất thanh :
- Nguy rồi! Cả sáu ngọn tháp sao cũng bị phá hủy? Đông nhi đâu thể hành động như vậy?
Tư Đồ Ngọc tỉnh ngộ :
- Sáu ngọn tháp cùng bị phá hủy một lúc, chắc chắn là do bọn ác ma thực hiện!
Chúng ta hãy xông vào tiếp cứu Thạch huynh.
Thanh Hà đạo trưởng chép miệng :
- Không kịp rồi! Toàn bộ chín ngọn tháp đều bị phá hủy! U Minh Hỗn Mang trận đả hóa thành trận Hỗn Mang. Thanh Vân quá quỷ quyệt.
Kha Như Lục gào lên :
- Làm sao bây giờ? Thanh Hà đạo trưởng mau mau xông vào giải cứu Đông nhi.
Thanh Hà hoàn toàn bối rối :
- Vô lượng thọ Phật! Bấy lâu nay bần đạo vẫn luôn nghĩ cách giải phá Hỗn Mang trận để đề phòng vạn nhất! Nhưng...
Bệnh Cái gầm lên :
- Phá được hay không phá được? Nói!
Thanh Hà ủ rủ :
- Bần đạo bất tài, không phá được!
Đoàn Như Hồng Bạch rú lên :
- Đông nhi!
Như một hiệu lệnh, sáu vi Chưởng môn nhân, kể cả Giác Hải đại sư bất ngờ cùng gào lên hoảng loạn.
- Bọn ác ma đang xông ra kìa!
- A di đà Phật! Lão cuồng sao lại hết cuồng?
- Nguy tai! Sao không thấy Thạch thiếu hiệp?
- Ôi chao! Thân thủ của bọn chúng sao nhanh đến vậy?
Bệnh Cái mơ hồ hiểu được điều gì đã và đang xảy ra, lão gầm lớn, áp chế quần hùng :
- Mọi người không được hoảng loạn! Chia nhau ra giao chiến với bọn chúng!
Thanh Hà! Phần ngươi hãy xông trận Hỗn Mang, mau đưa tiểu tử họ Thạch ra ngoài này giúp mọi người! Tiến lên đi!
Vút! Vút!
Bệnh Cái vừa xông lên liền gặp chính Giáo chủ U Minh giáo lao đến đón đầu :
- Lão ăn mày hôi thối kia! Vận số lão đã đến rồi! Nạp mạng nào!
Vù... vù...
Bệnh Cái phồng miệng lúng búng nói những lời thóa mạ khó nghe :
- Tên tiểu đạo thối tha! Đến bây giờ ngươi mới dám chui đầu ra từ lỗ trôn của mụ đại dâm đại loàn kia à? Đỡ!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Bệnh Cái rúng động trước ngọn chưởng không ngờ quá lợi hại của lão đạo Thanh Vân thối tha! Lão thịnh nộ lôi đình lướt đến.
Vút!
Vù... vù...
Trong khi đó, Tư Đồ Ngọc hoàn toàn phẫn uất khi chạm mặt mụ Lâm Từ Hà :
- Phản đồ! Mụ còn chưa nạp mạng à? Đỡ!
Vù... vù...
Mụ Lâm Tứ Hà cười giảo hoạt :
- Tiện tỳ, là ngươi phải theo chân mụ ni Đông Hải mới đúng! Đỡ!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Tư Đồ Ngọc không mấy tin vào diễn biến vừa xảy ra! Nàng nhờ có hai chiêu U Minh nên võ công tăng tiến nhưng xem ra vẫn không là đối thủ của mụ phản đồ.
Nàng bị chấn lùi và kịp thức ngộ hiện cảnh. Nàng đành dùng thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” xen lẫn với Đông Hải Nhất Thốn Chi để vừa chi trì trận đấu vừa đưa mắt lướt nhìn toàn cục diện.
Nàng nhìn thấy sáu vị Chưởng môn nhân đang cùng Tạ Như Hoàng, Đoàn Như Hồng Bạch và Túy Lúy Cái lập thành Cửu Môn U Minh trận đề chỉ vây khốn một mình lão cuồng Tây Môn Đạo.
Lão không còn cuồng nữa vì thực chất lão đang ung dung tiến thoái giữa Cửu Môn U Minh trận.
Còn Thẩm Như Bích thì hùng hùng hổ hổ lao vào Đổng Đại Lâm vốn là kẻ tử đối đầu.
Trong khi đó ả Tây Môn Tuyết Mai lại tha hồ đùa bỡn khích nộ Kha Như Lục chỉ còn độc nhất mỗi một cánh tay và một chân.
Ngược lại, Thanh Hà như quên đi sự phân phó của Bệnh Cái cứ lăn xả vào lão Bảo chủ Bích Huyết bảo Đổng Đại Thừa như muốn trả lại mối hận ngày nào.
Nàng vội nghĩ :
- “Thế là hết! Kha nhị bá, Thanh Hà, cả hai đâu phải là đối thủ của đối phương có bản lĩnh thâm hậu hơn! Ta và Bệnh Cái lão tiền bối e cũng chung tình trạng! Hà...!
Chỉ mong sao Thạch huynh mau mau xuất hiện! Bằng không, hậu quả rất khó lường!”
Nàng không dám nghĩ đến trận giao chiến giữa Cửu Môn U Minh trận và lão Tây Môn Đạo. Vì càng nghĩ đến nàng càng nhìn thấy đủ mọi điều bất lợi. Sự ung dung của lão Tây Môn Đạo đủ để nói lên tất cả! Nàng còn trông mong gì chín nhân vật nọ sau khi kìm chế Tây Môn Đạo sẽ nhanh chóng tỏa ra tiếp trợ mọi người! Ngược lại, nàng đang lo sợ rằng ở trận giao chiến đó kết quả càng thảm hại hơn.
Nàng đang còn một tia hy vọng mỏng manh. Đó là Thẩm Như Bích sớm kết thúc Đổng Đại Lâm để nhanh chóng tìm được phương lược hay nhất giúp quần hùng.
Nàng nghe mụ Lâm Tử Hà quát :
- Tiện tỳ! Ngươi gọi ta là phản đồ vậy ai là kẻ đem thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”
truyền bá khắp thiên hạ? Đỡ!
Vù... vù...
Giữa nàng và mụ Lâm Tử Hà đều rình rập nhau từng cơ hội! Cả hai cùng tinh thông thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” nên khó lừa được nhau! Có chăng mụ Lâm Tử không dám dùng thủ pháp đó trước vì chỉ sợ Tư Đồ Ngọc dùng Đông Hải Nhất Thốn chỉ hãm hại.
Ngược lại, do nàng cứ vận dụng mãi “Di Hoa Tiếp Mộc” khiến mụ phải nhiều phen phí lực vô ích nên càng đánh mụ càng phẫn hận.
Mụ luôn tìm lời khích nộ nàng, hy vọng nàng vi quá giận sẽ chấp nhận cùng mụ đối chiêu! Chỉ có như thế mụ mới có cơ hội tận diệt nàng!
Nghe mụ nói như thế, buộc lòng nàng phải mắng mụ :
- Bình sinh gia sư vốn xem kẻ ác như kẻ thù. Ta có điểm chỉ mọi người thủ pháp này cũng là hợp tâm nguyện một đời của gia sư. Mụ có đởm lược thì dùng thủ pháp đó xem nào.
Khích nộ nàng, không ngờ bị nàng khích nộ trở lại, mụ uất ức :
- Tiện tỳ! Ngươi tưởng ta không có cách nào giết ngươi được ư? Xem đây!
Vù... vù...
Nàng tặc lưỡi :
- Chà... chà...! Có là Cửu Môn Minh chưởng cũng chỉ vô ích thôi! Xem này!
Nàng tiếp dẫn ngọn chưởng của mụ sang một bên.
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Mụ lao đến như tên bắn.
Vút!
Mụ quát thật lớn :
- Bích Huyết U Minh chưởng! Đỡ!
Vù... vù...
Nàng khẽ dịch người nhờ “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp.
Vút!
Nàng đùa bỡn mụ :
- Hóa ra bản thân mụ cũng phải quy lụy Đổng Đại Thừa để có Bích Huyết kiếm quyết ư? Đáng tiếc, cũng là vô ích! Đi nào!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Bị nàng liên tiếp làm cho hai chiêu phải ra vô dụng mụ điên tiết :
- Tiện tỳ! Đỡ!
Vù... vù...
Nàng lắc vai tránh chiêu.
Vút!
Và bất ngờ nàng xuất thủ :
- Thì đỡ này!
Viu... viu...
Nhìn thấy Đông Hải Nhất Thốn chỉ đang được nàng phát xạ, mụ cả mừng :
- Là ngươi muốn chết! Đỡ!
Vù... vù...
Mụ không dám vận dụng thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”! Mụ đang thi triển Cửu Môn U Minh chưởng, định đả bại nàng nếu thật sự nàng dám cùng mụ đối chiêu!
Ào... Ào...
Xuất kỳ bất ý, nàng hướng ngọn chỉ kình về phía ả Tây Môn Tuyết Mai cứu nguy cho Kha Như Lục mà nàng loáng thoáng trông thấy.
Đồng thời nàng dùng thân pháp “Nhất Thốn Quá Hải” để lao đi.
Vút!
Ngọn kình mất mục tiêu của mụ liền rơi xuống nền đất.
Ầm! Ầm!
Cả giận, mụ đuổi theo!
Vút!
Mụ quát lên the thé :
- Tiện tỳ sao lại chạy? Đứng lại nào!
Tư Đồ Ngọc sau khi bất ngờ xạ kình khiến ả Tây Môn Tuyết Mai mất đi cơ hội hạ thủ Kha Như lục, nàng lao đến phát chiêu.
- Ả Tây Môn xấu xa! Đỡ!
Vù... vù...
Đoán biết thái độ của Tư Đồ Ngọc, Tây Môn Tuyết Mai xuất kình chặn lại :
- Nội tổ mẫu để ả cho hài nhi! Tiện nhân! Đỡ!
Vù... vù...
Mụ Lâm Tử Hà được dịp phát tiết, liền cười lên the thé :
- Hé... hé... hé...! Tên phế nhân kia! Nằm xuống nào!
Vù... vù...
Tư Đồ Ngọc kịp nghĩ lại! Lo sợ cho Kha Như Lục khó bề đương đầu với mụ Lâm Tử Hà, nàng vội tiếp dẫn chưởng của Tây Môn Tuyết Mai sang hướng của mụ.
Ả Tuyết Mai bực tức thét lên :
- Lại là “Di Hoa Tiếp Mộc”! Hừ! Đỡ!
Vù... vù...
Ả phát xuất thêm một kình nữa, quyết hạ thủ Tư Đồ Ngọc cho bằng được.
Tư Đồ Ngọc đành phải nhảy tránh.
Vút!
Trong khi đó, ngọn kình của mụ Lâm Tử Hà gặp phải chưởng kình của Tây Môn Tuyết Mai do Tư Đồ Ngọc dùng thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” đưa đến!
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Tiếp đó mụ bị Kha Như Lục dùng độc thủ quật chưởng vào.
Vù... vù...
Mụ ngắm nhìn Kha Như Lục và nảy một độc kế.
Mụ vươn tay xuất kình đỡ chưởng của Kha Như Lục.
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Hự!
Đúng như Tư Đồ Ngọc nhận định, Kha Như Lục từ khi là phế nhân, võ công bị suy giảm, không thể đương đầu với mụ Lâm Tử Hà.
Nhìn thây Kha Như Lục loạng choạng té ngã, Tư Đồ Ngọc lao đến và hét ầm lên :
- Chớ hại mạng người! Đỡ!
Vù... vù...
Tuy nhiên, do mụ Lâm Tử Hà đã sẵn có ý định, mụ nhanh tốc thi triển “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp để lao về phía Kha Như Lục như tên bắn.
Vút!
Mụ chộp lấy Kha Như Lục và dùng chính thân hình của họ Kha để đỡ vào chưởng kình của Tư Đồ Ngọc :
- Ngươi còn không thu kình!
Tư Đồ Ngọc choáng váng vì không ngờ gặp phải thủ đoạn này của mụ họ Lâm.
Nàng phải thu kình về.
Bật cười, mụ lao đi.
- Ha... ha... ha...
Vút!
Tư Đồ Ngọc vội đuổi theo vì chưa rõ mụ muốn làm gì Kha Như Lục.
Vút!
Như ác ý vừa nghĩ ra, mụ lao thẳng về phía Thẩm Như Bích.
Đưa thân hình Kha Như Lục ra cho họ Thẩm nhìn thấy, mụ đắc ý rít lên :
- Nhị sư đệ của ngươi đây này! Ha... ha... ha...
Thấm Như Bích giật nảy mình! Thế là Thẩm Như Bích lộ sơ hở.
Đổng Đại Lâm nhanh tay quật kình :
- Thầm lão tặc! Chết!
Vù... vù...
Mụ Lâm Tử Hà lợi dụng lúc Thẩm Như Bích bị bối rối vì chưởng kình tối hậu của Đổng Đại Lâm, mụ gầm lên :
- Trúng!
- Hự!
Không thể nào kịp trở tay, Thẩm Như Bích nhanh chóng bị mụ Lâm Tử Hà chế trụ huyệt đạo.
Tư Đồ Ngọc càng thêm thất kinh tận lực lao vào mụ Lâm Tử Hà :
- Đỡ!
Vù... vù...
Và nàng một lần nữa phải thu chiêu khi bị mụ Lâm Tử Hà đưa thân hình Kha Như Lục vào đúng chưởng kình của nàng.
Trong khi đó, như hiểu được ý đồ của Thái giáo chủ lão phu nhân, Đổng Đại Lâm thay vì hạ thủ lại chộp lấy Thẩm Như Bích.
Hắn nhanh chóng lao về phía phụ thân hắn đang vờn đuổi Thanh Hà lão đạo.
Vút!
Khi đến đủ gần, hắn ném Thẩm Như Bích vào ngay Thanh hà :
- Chộp lấy nào!
Vụt!
Thanh Hà đang luống cuống trước bản lãnh cao thâm của Đổng Đại Thừa, giờ lại càng thêm bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Như Bích bị ném ngay vào bản thân!
Theo bản năng, Thanh Hà đành đưa cả hai tay chộp lấy Thẩm Như Bích.
Tiếng hô hoán đề tỉnh của Tư Đồ Ngọc đến lúc này mới lọt tai Thanh Hà :
- Đạo trưởng đừng lầm mưu bọn chúng!
Đã muộn! Và dù không muộn đi nữa Thanh Hà đạo trưởng đâu thể nào không chụp giữ Thầm Như Bích?
- Hự!
Thanh Hà ngay lập tức bị Đổng Đại Thừa chế trụ huyệt đạo.
Cũng lúc đó, do có ả Tây Môn Tuyết Mai bất ngờ tập kích, Bệnh Cái vì phân tâm phải bị Giáo chủ U Minh giáo quật cho một kình cật lực.
- Lão ăn mày hôi thối! Nạp mạng đi nào!
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Oa!
Nhìn qua cục diện Tư Đồ Ngọc vội hoành người tháo chạy trước khi bị bọn ác ma phát giác.
Vút!
Phấn khích trước kết quả đạt được, Đổng Đại Thừa, Đổng Đại Lâm cùng chộp lấy Thẩm Như Bích và Thanh Hà đạo trưởng! Cả hai vội động thân lao theo mụ Lâm Tử Hà vẫn đang khư khư giữ Kha Như Lục.
Bọn chúng ba người cùng lao về phía Cửu Môn U Minh trận là nơi duy nhất còn đang giao chiến.
Lúc đó khi Bệnh Cái đã hồn du địa phủ, Giáo chủ U Minh giáo và Tây Môn Tuyết Mai cũng lao đến như đồng bọn.
Đứng ở bên ngoài Cửu Môn U Minh trận mụ Lâm Tử Hà bất ngờ quát lên :
- Dừng tay!
Không hiểu là điều gì đang xảy ra, chín người đang lập thành Cửu Môn U Minh trận vội vàng dừng lại.
Nhanh và độc ác không thể tả, sau cái láy mắt ra hiệu của mụ Lâm Tử Hà, bọn ác ma ở bên ngoài liền xuất ý ra tay chế trụ huyệt đạo của năm trong số chín nhân vật lập trận.
Hự! Hự! Hự!
Phịch! phịch! Phịch!
Bốn nhân vật còn lại tròn mắt kinh ngạc, bất dộng như hóa đá.
Và khi họ hiểu ra sự thể thì đã bị lão Tây Môn Đạo vươn tay khống chế tất cả.
Hự! Hự!
Phịch! Phịch!
Điểm qua nhân số, mụ Lâm Tử Hà rít lên :
- Ả Tư Đồ Ngọc đã trốn thoát! Mau đuổi theo!
Lão Tây Môn Đạo cười lên ngăn lại :
- Không cần đâu! Nha đầu đó đâu quan trọng bằng tiểu tử ở trong kia! Ha... ha... ha...
Nhìn theo tay lão, bọn ác ma vẫn thấy Hỗn Mang trận im lìm, chưa thấy động tĩnh gì của Thạch Hiểu Đông.
Dù không nói ra nhưng qua việc mụ Lâm Tử Hà lưu lại, không nghĩ đến chuyện đuổi theo Tư Đồ Ngọc nữa cho thấy bọn chúng quả nhiên đã từng xem và đang xem Thạch Hiểu Đông là một đại kình địch thật sự.
Giáo chủ U Minh giáo vẫy tay :
- Phụ thân nói không sai! Nào tất cả cùng tiến vào tận diệt tiểu tử!
Xua tay ngăn lại, Tây Môn Đạo cười khẩy :
- Cũng không cần như vậy! Ta đã có cách khác hay hơn và không ngại tiểu tử nhân đó trốn thoát.
Quay sang Đổng Đại Lâm, Tây Môn Đạo hất hàm hỏi :
- Những món quà của lão Vũ Văn Mộ Điền ngươi cất đâu rồi?
Đổng Đại Lâm thoáng lúng túng :
- Nội tổ lão nhân gia muốn hỏi món gì?
Lão quắc mắt :
- Vu Hồi Lân Hỏa đạn!
Quá đỗi kinh hãi, Đổng Đại Lâm líu ríu :
- Lão nhân gia quả là thần thông quảng đại. Không có gì có thể che giấu được lão nhân.
- Ngươi cất ở đâu? Mau đem cả ra đây!
Bị lão Tây Môn Đạo quát nạt, Đổng Đại Lâm đành chạy đi một lúc rồi quay lại!
Trên tay hắn là một bọc to tướng!
Nếu trong bọc đó đúng là Vu Hồi Lân Hỏa đạn thì phải có không ít hơn một trăm hoàn.
Hắn cố phân minh để giải thích hành vi lén lút của hắn :
- Lúc lão Đại Ngạc Vương bị thảm tử, hài nhi lục soát khắp Dĩ An viện và tìm thấy những món này của lão! Hài nhi vì chưa nghĩ ra cách dùng nên vẫn...
Tây Môn Đạo mắng át đi :
- Một lần thì không sao, nếu còn lần sau, hừ!
Sau đó lão bảo Đổng Đại Lâm :
- Ở đây chỉ có ngươi là biết sử dụng những món này! Ta nói có đúng không? Hừ!
Đem ném tất cả vào Hỗn Mang trận nhanh lên!
Từ vách núi Cửu Cung gần đó, sau một gộp đá, Tư Đồ Ngọc nhìn thấy tất cả! Và nàng hoàn toàn không hiểu gà Đổng Đại Lâm đang thi hành điều gì? Nàng chỉ biết gã cứ đi vòng quanh khu mộ tháp, hiện đang là Hỗn Mang trận đang vây hãm Thạch Hiểu Đông! Vừa đi gã vừa ném vào những vật tròn và đen vào tận bên trong trận đồ!
Sau đó, ngoại trừ lão Tây Môn Đạo và mụ Lâm Tử Hà còn lưu lại, bốn tên ác ma kia bất ngờ bỏ đi.
Chúng đang hăm hở quay lại với thật nhiều những cành cây khô vốn có sẵn ở chân núi Cửu Cung và Nhất Trụ Phong.
Nhìn chúng lần lượt xếp chỗ cây khô vào quanh trận, hết lượt này đến lượt khác, nàng hiểu :
- “Là Vu Hồi Lân Hỏa đạn của Vũ Văn đại thúc! Đại thúc đã tạo phản và bây giờ di vật của đại thúc lại hãm hại chính Thạch huynh của ta! Trời già sao lại cay nghiệt?
Thạch huynh? Vì muội muốn báo thù cho tất cả, muốn thay võ lâm diệt trừ ác ma, nhìn huynh phải thảm tử muội đành mang tiếng bội bạc, tham sanh uý tử! Thạch huynh!
Ngay khi báo thù xong, muội nguyện cùng xuống suối vàng với huynh!”
Nhắm mắt khấn nguyện thầm, bên tai Tư Đồ Ngọc liền nghe hàng loạt những tiếng chấn động thi nhau nổ rền như những tiếng sấm!
Không cần phải mở mắt nhìn Tư Đồ Ngọc cũng mường tượng được những gì đang xảy ra.
Gọi là Vu Hồi Lân Hỏa đạn vì hỏa dược này sau khi được bố trí xong chỉ cần chủ nhân của nó dùng chân lực đúng và đủ là dễ dàng kích nổ Lân Hỏa đạn. Có như thế, kẻ dùng Vu Hồi Lân Hỏa đạn mới không bị ảnh hưởng của chấn động.
Với cả trăm hoàn Vu Hồi Lân Hỏa đạn, Tư Đồ Ngọc mường tượng cả khu mộ tháp tức khắc bị phá hủy! Sau đó, cũng do Vu Hồi Lân Hỏa đạn, một vành đai lửa do những cành cây khô phát hỏa sẽ ngăn cản Thạch Hiểu Đông thoát ra nếu chàng vẫn chưa bỏ mạng vì Vu Hồi Lân Hỏa đạn.
Nhìn vành đai bằng lửa cao hơn mười trượng và sâu vào trong cũng xấp xỉ mười trượng lại bao giáp vòng khu mộ tháp, lòng Tư Đồ Ngọc cứ như kim châm muối xát.
Ánh hỏa quang lấp loáng khiến đôi mục quang của nàng hoa đi.
Nàng hoa mắt đến phải ngất đi!
Nàng nào biết rằng bọn ác ma còn ném mãi những cành cây khô vào càng sâu càng tốt bên trong trận.
Và sau hai canh giờ giữ vững ngọn lửa nhưng không thấy Thạch Hiểu Đông xuất hiện, bọn ác ma sau hàng loạt những tràng cười đắc ý mới chịu bỏ đi.
Lửa vẫn cháy!
Khu mộ tháp vẫn đỏ lửa!
Và Thạch Hiểu Đông mãi vẫn không xuất hiện!
/39
|