Bởi vì tình hình hiện tại thật sự không thể gặp người được, cũng là nguyên nhân dễ khiến người khác lo lắng, trên đường đi Mạc Vong lấy điện thoại di động ra trả lời những tin nhắn mà mọi người gửi tới tấp tới, đồng thời nhờ Tiểu trúc mã của mình lấy đồ mình bỏ quên mang về giùm, dù sao tròn đó cũng không có quà mua tặng hắn, nên cũng không sợ bị lộ “Bí mật”.
Dưới sự giúp đỡ của “Xe cáp treo”, mọi người về đến nhà rất nhanh.
“Tiểu tỷ bệ hạ, ngài muốn xuống xe ở đâu?”
“. . . . . . Ghế sa lon là được rồi.”
“Tuân lệnh.”
“. . . . . . ” Người này vẫn còn chơi đùa rất vui vẻ được.
Khoảnh khắc chính thức ngồi trên ghế ghế sa lon, cô gái thở phào một tiếng, khụ, xe cáp treo rất nguy hiểm, cần ngồi cẩn thận.
“Tiểu tỷ bệ hạ, nước.”
“Cảm ơn.”
Sau khi uống hai ngụm nước, cô quay đầu nhìn về phía hai người đứng ở trong nhà.
Greens tiếp tục duy trì thái độ đắc chí đi vòng quanh Esther, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “Thành thật chút”, người sau nhìn trời bất lực, rõ ràng là rất bó tay với tình huống như vậy.
Mạc Vong hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ ghế sa lon bên cạnh: “Được rồi, các ngươi ngồi xuống nói chuyện.”
“Được.” Chàng trai tóc vàng cười ngồi bên cạnh cô.
“. . . . . .” Người này đúng là không khách khí gì.
Cùng lúc đó, Greens cũng ngồi xuống cái ghế sa lon đối diện cô, nhân tiện đạp Esther xuống: “Ngươi đứng sang bên khác cho ta.”
Esther: “. . . . . .” Yên lặng ngồi xuống.
“Này!”
Mạc Vong đỡ trán, đây là sự tình gì hả. Cô không thể không lên tiếng khuyên nhủ: “Greens, ta biết Esther trở về khiến ngươi rất kích động, đợi lát nữa ta sẽ để lại thời gian riêng tư cho các ngươi sau.”
Greens: “. . . . . .” Người nào, người nào kích động hả? !
Esther: “. . . . . .” Cảm giác bệ hạ đang hiểu lầm một cách vi diệu, ảo giác sao?
“Khụ!” Mặc kệ hai người này nghĩ như thế nào, Mạc Vong ho nhẹ một tiếng, ý bảo mọi người yên lặng, nói tiếp: “Được rồi, Esther, trước tiên ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào?”
“Nhưng mà, bệ hạ ngài. . . . . .”
“Trước tiên đừng nhắc tới chuyện của ta! Cho dù muốn chết, chẳng lẽ phải có một đám thiên thạch thình lình từ trên trời rơi xuống đập chết ta sao? Chuyện của ngươi mới là. . . . . .”
“Oa! Mưa sao băng! ! !” Đột nhiên dưới lầu có người la lớn.
Mọi người trong phòng: “. . . . . .”
Mạc Vong lệ rơi đầy mặt co rút khóe miệng, trời, thiên thạch từ trên trời rơi xuống a ha ha ha. . . . . . Xem ra lúc nói lời thật lòng không thể không che miệng, quá nguy hiểm.
Cô ho nhẹ một tiếng lần nữa: “Được rồi, nói đi.”
Chàng trai nhỏ giọng than, biết dù làm gì cũng không thể thay đổi ý chí của vị bệ hạ này ------ nhìn như dịu dàng nhưng trong nội tâm lại kiên trì không thua kém ai, vì rút ngắn thời gian, hắn lời ít ý nhiều mà nói lên vấn đề của mình.
Đại thể thì lời tự thuật của hắn hoàn toàn ăn khớp với Greens, mà tình huống trên người hắn, hẳn là trúng nguyền rủa, nhưng cho dù là hắn, thì cũng không biết đây là loại nguyền rủa nào, lại càng không biết cách phá giải.
Điều duy nhất có thể khẳng định là, những văn tự đen nhánh lan ra từ trái tim như dây leo này đang dần dần hấp thụ sinh mệnh lực của hắn.
Sau khi Esther nói xong, rũ rèm mắt xuống, hắn bây giờ, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ Thain, coi như muốn chạy trốn lần nữa thì cũng vô kế khả thi.
“Nguyền rủa. . . . . .” Mạc Vong nhìn về phía Greens, “Ngươi rất am hiểu cái này phải không? Trước đây cái kia trên người Thain. . . . . .”
“Không phải, bệ hạ.” Chàng trai tóc tím lại lắc đầu một cái, “Thần chỉ am hiểu các loại pháp trận, còn am hiểu về nguyền rủa bệnh tật. . . . . . Là người kia.”’
“Người kia?” Cô gái nhạy bén bắt được từ quan trọng, “Ai là người kia?”
Nhưng vào lúc này, Esther nhìn thẳng về phía đồng bạn, trong ánh mắt tràn đầy không đồng ý.
Cô gái trên ghế sa lon lấy gối ôm ném vào mặt hắn: “Mặc kệ hắn, ngươi nói đi!”
Esther: “. . . . . .” Bệ hạ ngài. . . . . .
Greens: “. . . . . .” Bệ hạ uy vũ khí phách! Hắn đằng hắng giọng, nói tiếp: “Người kia là chỉ Mal Đức.”
“Mal Đức? Đó là ai?”
“Cũng là Thủ Hộ Giả của bệ hạ ngài,” Ngay sau đó chàng trai nói, “Coi như là trừ ba người chúng tôi ra thì ma lực của hắn mạnh nhất, nhưng mà tính tình của tên kia thật sự là. . . .
Dưới sự giúp đỡ của “Xe cáp treo”, mọi người về đến nhà rất nhanh.
“Tiểu tỷ bệ hạ, ngài muốn xuống xe ở đâu?”
“. . . . . . Ghế sa lon là được rồi.”
“Tuân lệnh.”
“. . . . . . ” Người này vẫn còn chơi đùa rất vui vẻ được.
Khoảnh khắc chính thức ngồi trên ghế ghế sa lon, cô gái thở phào một tiếng, khụ, xe cáp treo rất nguy hiểm, cần ngồi cẩn thận.
“Tiểu tỷ bệ hạ, nước.”
“Cảm ơn.”
Sau khi uống hai ngụm nước, cô quay đầu nhìn về phía hai người đứng ở trong nhà.
Greens tiếp tục duy trì thái độ đắc chí đi vòng quanh Esther, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “Thành thật chút”, người sau nhìn trời bất lực, rõ ràng là rất bó tay với tình huống như vậy.
Mạc Vong hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ ghế sa lon bên cạnh: “Được rồi, các ngươi ngồi xuống nói chuyện.”
“Được.” Chàng trai tóc vàng cười ngồi bên cạnh cô.
“. . . . . .” Người này đúng là không khách khí gì.
Cùng lúc đó, Greens cũng ngồi xuống cái ghế sa lon đối diện cô, nhân tiện đạp Esther xuống: “Ngươi đứng sang bên khác cho ta.”
Esther: “. . . . . .” Yên lặng ngồi xuống.
“Này!”
Mạc Vong đỡ trán, đây là sự tình gì hả. Cô không thể không lên tiếng khuyên nhủ: “Greens, ta biết Esther trở về khiến ngươi rất kích động, đợi lát nữa ta sẽ để lại thời gian riêng tư cho các ngươi sau.”
Greens: “. . . . . .” Người nào, người nào kích động hả? !
Esther: “. . . . . .” Cảm giác bệ hạ đang hiểu lầm một cách vi diệu, ảo giác sao?
“Khụ!” Mặc kệ hai người này nghĩ như thế nào, Mạc Vong ho nhẹ một tiếng, ý bảo mọi người yên lặng, nói tiếp: “Được rồi, Esther, trước tiên ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào?”
“Nhưng mà, bệ hạ ngài. . . . . .”
“Trước tiên đừng nhắc tới chuyện của ta! Cho dù muốn chết, chẳng lẽ phải có một đám thiên thạch thình lình từ trên trời rơi xuống đập chết ta sao? Chuyện của ngươi mới là. . . . . .”
“Oa! Mưa sao băng! ! !” Đột nhiên dưới lầu có người la lớn.
Mọi người trong phòng: “. . . . . .”
Mạc Vong lệ rơi đầy mặt co rút khóe miệng, trời, thiên thạch từ trên trời rơi xuống a ha ha ha. . . . . . Xem ra lúc nói lời thật lòng không thể không che miệng, quá nguy hiểm.
Cô ho nhẹ một tiếng lần nữa: “Được rồi, nói đi.”
Chàng trai nhỏ giọng than, biết dù làm gì cũng không thể thay đổi ý chí của vị bệ hạ này ------ nhìn như dịu dàng nhưng trong nội tâm lại kiên trì không thua kém ai, vì rút ngắn thời gian, hắn lời ít ý nhiều mà nói lên vấn đề của mình.
Đại thể thì lời tự thuật của hắn hoàn toàn ăn khớp với Greens, mà tình huống trên người hắn, hẳn là trúng nguyền rủa, nhưng cho dù là hắn, thì cũng không biết đây là loại nguyền rủa nào, lại càng không biết cách phá giải.
Điều duy nhất có thể khẳng định là, những văn tự đen nhánh lan ra từ trái tim như dây leo này đang dần dần hấp thụ sinh mệnh lực của hắn.
Sau khi Esther nói xong, rũ rèm mắt xuống, hắn bây giờ, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ Thain, coi như muốn chạy trốn lần nữa thì cũng vô kế khả thi.
“Nguyền rủa. . . . . .” Mạc Vong nhìn về phía Greens, “Ngươi rất am hiểu cái này phải không? Trước đây cái kia trên người Thain. . . . . .”
“Không phải, bệ hạ.” Chàng trai tóc tím lại lắc đầu một cái, “Thần chỉ am hiểu các loại pháp trận, còn am hiểu về nguyền rủa bệnh tật. . . . . . Là người kia.”’
“Người kia?” Cô gái nhạy bén bắt được từ quan trọng, “Ai là người kia?”
Nhưng vào lúc này, Esther nhìn thẳng về phía đồng bạn, trong ánh mắt tràn đầy không đồng ý.
Cô gái trên ghế sa lon lấy gối ôm ném vào mặt hắn: “Mặc kệ hắn, ngươi nói đi!”
Esther: “. . . . . .” Bệ hạ ngài. . . . . .
Greens: “. . . . . .” Bệ hạ uy vũ khí phách! Hắn đằng hắng giọng, nói tiếp: “Người kia là chỉ Mal Đức.”
“Mal Đức? Đó là ai?”
“Cũng là Thủ Hộ Giả của bệ hạ ngài,” Ngay sau đó chàng trai nói, “Coi như là trừ ba người chúng tôi ra thì ma lực của hắn mạnh nhất, nhưng mà tính tình của tên kia thật sự là. . . .
/139
|