… Đại tỷ à, cậu bỏ qua cho tớ đi, tớ không làm được đâu! Thạch Vịnh Triết rơi nước mắt đầy mặt, tại sao xế chiều thứ hai sau khi tan học hắn phải thô tục đứng ở ven đường như vậy, chuẩn bị giành kẹo que của đứa bé à?! Nhất định có chỗ nào không đúng, đúng không?
Đừng làm rộn! Mạc Vong rất nghiêm túc nói: Mạng người quan trọng, hơn nữa chúng ta đã đi đến bước này rồi, tại sao có thể lùi bước chứ?
… Bởi vì người giảnh kẹo cũng không phải là cậu mà?”
Khụ… Khụ!
Không sai, vì để gọi Dũng giả ra, thiếu niên bị ép buộc phải đi giành kẹo, hành động này nhân tiện còn có thể trợ giúp cậu tích góp ma lực từng tí một, dĩ nhiên tích góp đủ ma lực cho bản thân hắn chính là để gọi đồng bạn mới , nhưng mà cậu vẫn lười làm mà thôi —— trong nhà nuôi hai con vật đã đủ phiền lòng lắm rồi, cậu không muốn tăng thêm một đứa như thế này nữa đâu!
Không sao đâu, không mất mặt. Thiếu nữ không biết từ nơi nào lấy ra một cái mặt nạ con thỏ, tiện tay đeo lên mặt trúc mã nhà mình, trong nháy mắt thuộc tính bỉ ổi lại tăng lên mấy trăm điểm: Được rồi, như vậy thì không ai nhận ra cậu, tuyệt tối không để lại sơ hở!
“… Cậu chắc chắn chứ?
Nếu không, cậu giả gái?
Cậu đủ lắm rồi!
Tốt lắm, đừng làm rộn. Cô cũng đứng ở ven đường giống cậu, nhìn về mấy đứa trẻ mới tan học cách đó không xa: “Mấy đứa nó sắp tới kìa. Cô lặng lẽ chắp tay trước xưng tội với thần phật trên trời, tất nhiên cô biết cướp đoạt thức ăn của trẻ con là điều vô cùng đáng xấu hổ, nhưng mà vì cứu mạng Esther… Cho dù phải liều mạng cô cũng phải cố gắng thử một chút!
… Rốt cuộc ai là người náo loạn?!
Lên đi!!!
Mắt thấy mấy đứa bé đang đến gần, Mạc Vong giơ tay đẩy tiểu trúc mã ra ngoài.
Thạch Vịnh Triết lảo đảo mấy bước, nước mắt đầy mặt đứng ở giữa đường phố, đang không biết nên nói những gì, đột nhiên tập thể tiểu chính thái và Lolita phía đối diện phát ra tiếng thét chói tai: Chạy mau! Tên trộm kẹo que lại tới!!!
Thạch vịnh triết: … QAQ Mặc dù hình như chuyện như vậy không phải lần đầu tiên cậu làm nhưng cuối cùng tâm tình cũng rất phức tạp…
Mạc Vong: … Cậu ta còn dám nói mình không có kinh nghiệm? Rõ ràng tiếng xấu truyền xa đây này…
Đừng, đừng chạy! Thiếu niên hạ quyết tâm Lạch bà lạch bạch lao ra ngoài, mấy đứa bé đâu chạy lại cậu vì vậy chỉ trong chốc lát, kẹo que trong tay đám trẻ này đều bị cậu đoạt sạch sẽ. Nhất là một tiểu bàn đôn (một đứa nhóc béo mập trắng trẻo) cầm trong tay một cây kẹo lại còn hai cây trong túi. Thạch Vịnh Triết vốn là chỉ muốn giành kẹo
Đừng làm rộn! Mạc Vong rất nghiêm túc nói: Mạng người quan trọng, hơn nữa chúng ta đã đi đến bước này rồi, tại sao có thể lùi bước chứ?
… Bởi vì người giảnh kẹo cũng không phải là cậu mà?”
Khụ… Khụ!
Không sai, vì để gọi Dũng giả ra, thiếu niên bị ép buộc phải đi giành kẹo, hành động này nhân tiện còn có thể trợ giúp cậu tích góp ma lực từng tí một, dĩ nhiên tích góp đủ ma lực cho bản thân hắn chính là để gọi đồng bạn mới , nhưng mà cậu vẫn lười làm mà thôi —— trong nhà nuôi hai con vật đã đủ phiền lòng lắm rồi, cậu không muốn tăng thêm một đứa như thế này nữa đâu!
Không sao đâu, không mất mặt. Thiếu nữ không biết từ nơi nào lấy ra một cái mặt nạ con thỏ, tiện tay đeo lên mặt trúc mã nhà mình, trong nháy mắt thuộc tính bỉ ổi lại tăng lên mấy trăm điểm: Được rồi, như vậy thì không ai nhận ra cậu, tuyệt tối không để lại sơ hở!
“… Cậu chắc chắn chứ?
Nếu không, cậu giả gái?
Cậu đủ lắm rồi!
Tốt lắm, đừng làm rộn. Cô cũng đứng ở ven đường giống cậu, nhìn về mấy đứa trẻ mới tan học cách đó không xa: “Mấy đứa nó sắp tới kìa. Cô lặng lẽ chắp tay trước xưng tội với thần phật trên trời, tất nhiên cô biết cướp đoạt thức ăn của trẻ con là điều vô cùng đáng xấu hổ, nhưng mà vì cứu mạng Esther… Cho dù phải liều mạng cô cũng phải cố gắng thử một chút!
… Rốt cuộc ai là người náo loạn?!
Lên đi!!!
Mắt thấy mấy đứa bé đang đến gần, Mạc Vong giơ tay đẩy tiểu trúc mã ra ngoài.
Thạch Vịnh Triết lảo đảo mấy bước, nước mắt đầy mặt đứng ở giữa đường phố, đang không biết nên nói những gì, đột nhiên tập thể tiểu chính thái và Lolita phía đối diện phát ra tiếng thét chói tai: Chạy mau! Tên trộm kẹo que lại tới!!!
Thạch vịnh triết: … QAQ Mặc dù hình như chuyện như vậy không phải lần đầu tiên cậu làm nhưng cuối cùng tâm tình cũng rất phức tạp…
Mạc Vong: … Cậu ta còn dám nói mình không có kinh nghiệm? Rõ ràng tiếng xấu truyền xa đây này…
Đừng, đừng chạy! Thiếu niên hạ quyết tâm Lạch bà lạch bạch lao ra ngoài, mấy đứa bé đâu chạy lại cậu vì vậy chỉ trong chốc lát, kẹo que trong tay đám trẻ này đều bị cậu đoạt sạch sẽ. Nhất là một tiểu bàn đôn (một đứa nhóc béo mập trắng trẻo) cầm trong tay một cây kẹo lại còn hai cây trong túi. Thạch Vịnh Triết vốn là chỉ muốn giành kẹo
/139
|