“Phàm Tái Nhĩ, con có thật sự muốn đi không?
Buổi tối, sau khi nghe con lớn Lohr nói lại quyết định của cô, thím Martha lo lắng ra mặt.
Mạc Vong gật đầu, mặc dù cô rất không nỡ xa người một nhà này, nhưng mà, đây phương pháp trở về duy nhất mà cô nghĩ ra được vào lúc này, tuyệt đối không thể bỏ qua được. Hơn nữa. . . . . . Đã mười ngày, cô rất lo có thể bọn họ đã đi đến thế giới này, rồi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.
“Nhưng. . . . . .” Vẻ mặt thím Martha trông lại càng lo âu hơn, bàn tay thô ráp của thím hiền lành nhẹ nhàng vuốt ve mặt tạp dề: “Quy củ của những nhà quý tộc kia rất nhiều, không cẩn thận phạm sai lầm sẽ bị trách phạt, ta thương Tiểu Phàm, vừa nghĩ tới nó có thể bị đánh ta liền. . . . . .” Nói tới đây, thím ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, giơ tay lau nước mắt, thoạt nhìn cực kỳ đau lòng.
Mạc Vong: “. . . . . .”Cô luống ca luống cuống cầm lấy một chiếc khăn tay đưa cho người phụ nữ vẫn luôn thật lòng đối xử tốt với cô, sau đó nồi xổm trước mặt thím, khoa tay múa chân.
【thím đừng lo lắng, con sẽ cẩn thận. 】
“Nếu cô ta không muốn đi theo chúng ta sống cuộc sống khổ sở, thì tốt nhất cứ làm theo ý cô ta đi, có gì tốt mà khuyên hay sao?”
“Andy!”
“Vốn là như vậy mà!” Chàng trai ngây thơ* rất không khách khí liếc xéo cô gái: “Lén lút, có trời mới biết cô ta đang nghĩ cái gì.”
*Nguyên văn là “Tiểu chính thái” = shotaro (anime) = những chàng trai/bé trai ngây thơ.
Jess nhẹ quát: “Câm miệng!”
Vừa thấy cha mình lên tiếng, dù cho Andy có bất mãn đi nữa, cũng chỉ có thể thành thật ngậm miệng lại, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vong, giống đang nói ------ tôi đã nhìn thấu hoàn toàn mưu kế của cô rồi.
Mạc Vong sờ sờ mặt, cô thật sự khiến cậu ta chán ghét đến vậy sao?
Nhưng không sao, bởi vì cô cũng không có bất kỳ ý muốn tổn thương tấm lòng của người nhà này, cho nên cô chỉ cười cười với cậu ta, sau đó sẽ đổi lại một tiếng hừ nhẹ.
Nhưng vào lúc này, chú Jess lên tiếng lần nữa: “Phàm Tái Nhĩ, con có thật sự nghiêm túc không?”
Cô gái vẻ mặt thành khẩn gật đầu một cái.
“Được rồi.”
“Jess!”
“Được rồi, Martha, bà không thể can thiệp quá nhiều vào quyết định của con bé.” Jess vỗ vỗ vai vợ, “Nếu đi tuyển dụng hầu gái, ít nhất phải có váy mới, con cảm thấy thế nào?”
“A, đúng.” Thím Martha nghe xong lời này, trong phút chốc quên mất lau nước mất, giật mình liền kéo Mạc Vong vào phòng ngủ của thím, “Thím nhớ trong ngăn kéo của thím vẫn còn một cái váy lúc thím còn trẻ, vẫn còn rất mới, con với thím thử một chút xem sao.”
Mạc Vong: “. . . . . .” Theo một ý nào đó mà nói, chú Jess am hiểu thay đổi đề tài câu chuyện đúng là thành thần luôn, thím Martha dễ bị chuyển đề tài ngay lập tức cũng thật ghê*.
*Nguyên tác là ngưu bức = rất trâu bò, mình không biết để là gì, mong mọi người góp ý.
Sau khi hai vị phái nữ rời đi, người đàn ông nhiều tuổi nhất tron ba người thở dài.
“Ba. . . . . .” Lohr từ nãy tới giờ vẫn không mở miệng cuối cùng cũng không nhịn được mà nói chuyện, “Thật sự để cho cô ấy. . . . . .”
Andy vừa muốn mở miệng, dưới cái trừng mắt của cha chọn ngậm miệng ngay tức khắc.
“Lohr, con nên hiểu rõ ràng.” Jess lắc lắc đầu, “Thân phận của con bé không đơn giản.”
“Nhưng. . . . . .”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy con bé cha đã biết được, Phàm Tái Nhĩ không thể nào mãi mãi ở lại trong nhà chúng ta được, con bé sớm muộn vẫn muốn rời đi.”
“. . . . . .”
“Hơn nữa, ánh mắt con bé rất kiên định, cho dù chúng ta nói ‘Không’, nhất định cũng không thể ngăn cản được con bé, lại càng không giữ được nó, con đã hiểu được ý của cha chưa?”
“. . . . . . Con hiểu.”
“Rất tốt.” Người đàn ông lớn tuổi vỗ vỗ lưng con trai lớn, lại vuốt vuốt đầu con trai nhỏ, “Andy, con cũng đừng bất hòa với Phàm Tái Nhĩ, con bé không có điểm nào không tốt với con.”
“. . . . . . Hừ.” Andy nghiêng đầu sang chỗ khác, làm bộ như không nghe thấy.
“Hừ cái gì mà hừ, đi rót rượu cho cha.” Chụp.
“Hay là để con đi đi.” Lohr bất đắc dĩ nhìn em trai mình đang tức giận, dựa vào sự hiểu biết giữa anh em trai, thật ra anh cảm thấy em trai mình không ghét Phàm Tái Nhĩ, chẳng qua là phương thức biểu đạt hơi khác lạ một chút thôi.
Sau đó không lâu, thím Martha hào hứng đẩy Mạc Vong ra: “Mọi người mau nhìn! Đẹp không?”
Mạc Vong: “. . . . . .” Đừng như vậy mà, rất xấu hổ đó bác à? QAQ
Cô mặc trên người một bộ váy dài màu trắng, xem tầm nhìn của thời buổi bây giờ, kiểu dáng khá là có vẻ người lớn, váy không chỉ có cô áo thật cao, hơn nữa còn có ống tay áo rất dài, hoàn toàn che hết da thịt, trừ cái nơ con bướm chỗ cổ áo và đai lưng bên hông ra thì dường như không còn vật trang trí nào khác. Song. . . . . . Cô gái cẩn thận nâng váy, sờ chất liệu của nó có cảm giác rất giống với tơ lụa, mặc dù không quá chắc chắn là đúng hay không, nhưng trong khoảng thời gian cô ở đây, thật sự rất ít khi nhìn thấy những người khác mặc trang phục như thế. Hơn nữa, bộ đồ này được cất giữ cẩn thận ở chỗ sâu trong tủ, bởi vậy có thể thấy ý nghĩa của nó đối với thím Martha.
“Đẹp lắm!” Chú Jess vô cùng vui vẻ vỗ tay tâng bốc, tiện tay đẩy đẩy hai đứa con trai nhà mình.
“Ừ, đẹp lắm!”
“. . . . . . Hừ.”
Cô gái buông làn váy xuống, có chút thấp thỏm mà dùng tay là động tác ra hiệu.
【 bộ đồ này quá quý giá, con còn là. . . . . . 】
“Mặc.” Thím Martha rất nhiệt tình vỗ vỗ lưng cô, “Dù quần áo có quý giá đến mức nào, không mặc cũng lãng phí.” Nói xong, thím lại trừng mắt với hai đứa con mình, “Ai bảo chúng nó không chịu tranh giành, đều là con trai.”
Mạc Vong: “. . . . . .” Ha. . . . . . Thật ra thì cái này có liên quan gì tới không chịu tranh giành chứ?
“Ưmh, hình như vẫn còn thiếu cái gì đó?” Chú Jess sờ cằm.
Lohr cũng sờ cằm: “Hình như là vậy.”
Andy lại hừ khẽ: “Giày!”
“A, đúng rồi, một đôi giày da nhỏ màu trắng hợp với bộ váy.”
“Còn có hoa tươi cài ở đai lưng.”
“Dây cột tóc xinh xắn.”
Mạc Vong: “. . . . . .” Ra sức khoa chân múa tay.
【 không cần tê dại như vậy. . . . . .】
“Đi, đi tìm thử xem.”
Mạc Vong: “. . . . . .”
Cô ngơ ngác nhìn chăm chú vào bóng lưng của người nhà này, cẩn thận nhấc làn váy ngồi xuống ghế đẩu, vỗ ngực nhẹ, trong nháy mắt áy náy trong lòng cô lại càng lớn hơn. . . . . .
Lần xâm nhập vào “Trong lòng địch” này, nếu như nhất thời sơ suất, rất có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho chính mình và cả người khác nữa, dù vậy. . . . . . Cô vẫn không thể bỏ qua cơ hội duy nhất này được.
Qủa nhiên, cô thật sự là quá ích kỷ.
Nhưng mà, khi đó, từ lời của người kia có thể đoán được, đối phương không hề muốn giết chết “Ma Vương”, ngược lại là muốn bắt sống. Như vậy, thì cho dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng có thể nên lấy ra vật gì đó làm đồ trao đổi, bảo vệ thật tốt người một nhà này chứ?
Không, không phải “Nên”, mà là “Phải”.
Phong cách của cô cũn không phải là lấy oán trả ơn mà!
Mấy ngày sau, Mạc Vong chuẩn bị đổi mới hoàn toàn đứng ở trong đình viện nhà Kroos Dell.
Cái gọi là Vương Đô, đại khái là lấy Vương Cung làm trung tâm hiện ra kết cấu “Hình tỏa tròn”, “Vòng” càng gần trung tâm, thân phận người ở đó càng cao quý, ngược lại cũng vậy.
Cho tới bây giờ, Mạc Vong mới phát hiện Esther thật sự có xuất thân là đại thiếu gia, ở tại nơi tấc đất tấc vàng như Vương Đô mà lại có một trang viên lớn như vậy. . . . . . Mặc dù thật ra tên kia so với “Thiếu gia” thì lại càng giống với “Gia đình nấu phu” (edit cũng không biết nó là cái gì nữa), nghĩ đến đây, cô gái có chút buồn cười, nhưng đồng thời lại lo lắng nghĩ: không biết cơ thể Esther đã khỏi chưa, có Mal Đức ở đó, hẳn là không có vấn đề gì chứ?
Các loại hoa tươi mà cô không biết tên đang nở rộ trong đình viện, gió nhẹ k]ớt qua, đưa tới từng đợt hương thơm ngát, Mạc Vong đứng ở chính giữa con đường rộng lớn, cơ thể cảm thấy cứng ngắc bởi vì căng thẳng, cũng may hình như những cô gái khác đều có phản ứng không khác cô mấy, cho nên trông cô không khác biệt chút nào cả. Để nhanh chóng bình tĩnh lại, cô quyết định thay đổi lực chú ý, song nhìn chung quanh hình như cũng không có cái gì tốt để hoạt động, cho nên cô lại cúi đầu quan sát.
Ngay từ lúc mới đi vào cô đã nhận ra, con đường nối liền các tòa nhà này là dùng gạch nền vô cùng lớn trải thành, mà dường như giữa chúng có rắc bụi màu vàng, dưới mặt trời sẽ phản xạ lại ánh sáng nhàn nhạt, mặc dù không biết rõ đây là chất liệu gì, nhưng cũng không gây cản trở việc cô thưởng thức cái đẹp.
“Tốt lắm, người không sai biệt lắm.” Người phụ nữ đứng trước mặt bọn họ khoảng chừng bốn mươi, người mặc trang phụ nữ hầu hai màu trắng đen, băng đô trên đầu màu trắng, thoạt nhìn vẻ mặt rất là nghiêm túc, bà ra hiệu cho mấy cô gái đến sau cùng đứng ngay ngắn lại, gật đầu một cái.
“Đều ngẩng đầu lên, đứng ngay ngắn lại cho ta xem.”
Mạc Vong hít một hơi thật sâu, làm theo lời nói.
Xem ra người phụ nữ này không chỉ là “Người phỏng vấn” của vòng thứ nhất nha ------ trước tiên bà ấy đứng ở gần cửa, chỉ nhìn thoáng qua, là xác định được cô gái nào ở lại cô gái nào rời đi. Mạc Vong rất may mắn được ở lại, nhưng mà những cô gái bị loại ngay từ ánh mắt đầu tiên cho dù không hài lòng, nhưng cũng tuyệt đối không dám gây sự ở trong này.
“Ừ, cũng không tệ lắm.” Mặc dù nói như vậy, vị này vẫn nghiêm mặt như cũ, không hề có một nét cười nào trên mặt, “Tốt lắm, bây giờ các ngươi giới thiệu mình một chút, họ tên, chỗ ở, số tuổi, am hiểu việc gì. . . . . . Nếu đã dám tới nơi này thi tuyển, bình thường đều đã làm phần việc này rồi, những điều này không cầ tôi phải nhiều lời nữa chứ?”
“Vâng.” Âm thanh đáp lại của các cô gái vang lên rất chỉnh tề, xem ra đúng là đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Mạc Vong: “. . . . . .” Cứu mạng! Nơi này chỉ tuyển nhân công thuần thục sao? Chưa từng nghe nói nha!
Trên thực tế. . . . . . Thật đúng là, vấn đề là, cô đọc không hiểu thôn báo tuyển dụng, cho nên liền. . . . . . Thắp nến.
“Tôi tên là Heidy, mười bảy tuổi. . . . . .”
“Tôi tên là Mary, mười tám. . . . . . ”
Các cô gái rất có kinh nghiệm đều nhanh nhẹn lưu loát giới thiệu mình xong, rất nhanh, đến lượt Mạc Vong.
Cô lệ rơi đầy mặt giơ tay lên, mở miệng, cuối cùng lại bất đắc dĩ chỉ cổ họng mình, dùng tay ra hiệu không thể.
“Ngươi không thể nói chuyện?”
Gật đầu.
“Thế này còn tới làm hầu nữ.”
Gật đầu lần nữa.
“Trước khi có nhà đã từng nhận ngươi làm hầu nữ chưa?”
Lắc đầu.
“Đã từng trải qau huấn luyện tương tự như vậy chưa?”
Lại lắc đầu.
“. . . . . .” Người phụ nữ sau một hồi trầm mặc, rất không khách khí nói, “Cô đến để quấy rối à?”
Mạc Vong: “. . . . . .” Ngất! Tin tưởng cô! Tuyệt đối không phải là như vậy đâu!!!
“Người đâu, mau mời vị tiểu thư này ra ngoài.”
Mạc Vong: “. . . . . .” TAT cô ra sức dùng tay ra hiệu. . . . . . Vỗ ngực. . . . . .
【 tôi có thể làm được! Hơn nữa không cần trả nhiều tiền! Không trả tiền, bao ăn bao ở cũng được mà.】
Các cô gái bên cạnh cũng bị cô làm cho mắt chữ A miệng chữ O.
Tiếc là người phụ nữ không hề suy chuyển chút nào, chỉ thúc giục những người làm nam cũng đang ngây người: “Nhanh lên.”
Nhưng vào lúc này, chợt có người cất tiếng hỏi ------
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Người phụ nữ vốn còn đang nhìn Mạc Vong chằm chằm nhanh chóng xoay người, nâng váy cúi người, kính cẩn chào: “Nhị thiếu gia.”
Mạc Vong: “! ! !” Nhị thiếu gia! Nói như vậy. . . . . . . Người đó là. . . . . .
Phần hai
Cô gái kinh ngạc nhìn về hướng truyền ra tiếng nói vừa rồi, trên thực tế, không chỉ có cô, các cô gái còn lại cũng có hành động tương tự như cô, dù sao thì vị này chính là “Chủ nhân” mà sau này các cô phải hầu hạ, huấn luyện nghiêm chỉnh tới mức nào, cũng không thể ngăn cản nổi thiên tính tò mò của các cô gái.
Bởi vì, hành động của Mạc Vong cũng không tính là đột ngột.
Hình như chàng trai đi ra ngoài từ phía sau một bồn hoa nhỏ, chàng trai mặc trường bào màu trắng thoạt nhìn cực kỳ giống với quần áo của Mục Sư mà Mạc Vong từng nhìn thấy trong một trò chơi nào đó, hình như chất liệu làm quần áo là hàng thượng đẳng, nhìn kỹ trên mặt trên còn được vẽ một ít đường vâ màu xanh nhạt không quá rõ ràng, buộc một cái đai lưng màu bạc bên hông, buộc vòng quanh đường cong eo ếch rất đẹp.
Mà dường như là ngay từ giây đầu tiên nhìn thấy đối phương, cô đã có thể ngầm xác định, quả nhiên là em trai của Esther.
Nguyên nhân không chỉ có nó (chả biết nó là gì luôn), chàng trai đột nhiên xuất hiện này, có một đầu tóc màu trắng bạc hoàn toàn giống với anh trai anh ta. . . . . . Tại sao lại có tóc mái ngang trán rất chỉnh tề! Không chỉ có tóc mái ngay ngắn, ngay cả sợi tóc chạm vai cũng mang lại cảm giác áp đặt! (các bạn có hiểu gì không? Editor không hiểu gì hết.)
Đương nhiên, thật ra thì đối phương để kiểu tóc như vậy cũng không hề khó nhìn chút nào, thậm chí phải nói là rất tuấn tú (dù sao gien của gia đình còn đang ở đó), chẳng qua khi Mạc Vong mới tưởng tượng ra hình ản Esther lúc còn trẻ để kiểu tóc như vậy, cả người đã không thoải mái. . . . . .
Chỉ nhìn gương mặt không thôi, thì dung mạo của người em trai này không hẳn là cực kỳ giống với Esther. Gương mặt của người sau hơi hướng nam tính hóa, vẻ mặt và khí chất càng thêm lạnh lùng, tràn đầy ý “Người lạ chớ lại gần”, nhưng chỉ cần ở gần thì sẽ phát hiện, tên kia là điển hình của người ngoài lạnh trong nóng; mà gương mặt người trước lại nhiều thêm vài phần trung tính, mặc dù cũng là vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng lại mang đến một cảm giác vi diệu cho người khác là “Hắn chẳng qua chỉ là lười lộ ra biểu cảm”. . . . . .
Nói tóm lại, nếu như dựa vào ấn tượng đầu tiên để đánh giá, thì Esther thua chắc rồi.
Nhưng mà!
Vấn đề là!
Cô chưa từng nghe nói em trai Esther lại là một người mù nha!
Không sai, trên mắt của chàng trai này buộc một sợi dây màu trắng, che đôi mắt lại thật kín.
Nhưng vào lúc này, nữ hầu trưởng đã đi nhanh lên phía trước hồi báo xong tất cả mọi chuyện. Ngay sau đó, Mạc Vong phát hiện chàng trai lại có thể
/139
|