Lúc Mạc Vong trở về, quả nhiên nữ hầu trưởng đại nhân đã đang chờ cô.
Cô rụt đầu một cái, chuẩn bị sẽ bị ăn chửi, nhưng lại ngoài ý muốn nghe được một tiếng như thế này: “Tay làm sao vậy?”
Cô gái ngẩn người, ngay lập tức lại có chút xấu hổ mà đưa tay trái ra, Cáp Lệ cầm lấy, một phát vén tay áo lên, các cô gái trong phòng đều nhất thời phát ra một tiếng kêu nhẹ.
“. . . . . .” May là kiến thức của nữ hầu trưởng đại nhân rộng rãi, cũng chỉ sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh bà đã ý thức được nguồn gốc của vết thương này. Trong lòng bà thầm thở dài một tiếng, vốn tưởn rằng cô bé này có thể làm việc được lâu hơn, nhưng bây giờ sợ là không thể ở lại, “Ngươi. . . . . .”
Đúng lúc này, một nữ hầu khác vội vội vàng vàng đi vào trong phòng nói rằng: “Nữ hầu trưởng, thiếu gia có việc gấp tìm người.”
“. . . . . . Ta biết rồi.” Cáp Lệ gật đầu một cái, rồi sau đó nói với cô gái vẫn cúi đầu chịu tội như cũ: “Xương tay của ngươi không có vấn đề gì, lấy lọ thuốc mỡ màu vàng trong hộp kia mà dùng.”
“Vâng.” Thật ra thì Mạc Vong cũng cảm iasc được cánh tay không đau như trước nữa, không phải là “Ma pháp riêng của Ma vương” có tác dụng hồi sinh đấy chứ? Năng lực tái sinh thật là mạnh. . . . . .
Cáp Lệ dặn dò xong, lại chưa đi khỏi phòng ngay lập tức, chỉ nghiêm túc nhìn xung quanh căn phòng, giọng nói mang theo ý cảnh cáo: “Muốn làm nữ hầu tốt, phải biết phân biệt rõ nên biết và không nên biết, hiểu chưa?”
“Vâng.”
Mạc Vong thở phào một hơi, lời như vậy, đợi chút nữa chắc là sẽ không có ai vây quanh cô hỏi “Mười vạn câu hỏi vì sao” đâu nhỉ?
Thật sự đún là như thế, mà còn giống như “Trong họa có phúc” nữa, có vài cô gái trước đây nhìn cô cực kỳ không vừa mắt bây giờ thấy cô thảm thương thành bộ dán này, cũng đều vây quanh, mở hộp lấy thuốc, còn có người rót nước cho cô.
Cô gái dùng ánh mắt để biểu đạt lòng biết ơn của chính mình cho từng việc, ai bảo bây giờ cô không có cách nào nói chuyện được chứ?
Nhưng ngay sau đó, cô liền phát hiện đây chính là một cái hố lớn, bởi vì dù là đau đến muốn chết cũng không thể kêu thành tiếng được!
Thật sự nữ hầu trưởng đại nhân không phải đang đào hố cho cô đấy chứ? Thuốc mỡ kia tỏa ra từng mùi hương thơm mát xông vào mũi, nhưng vừa mới thoa lên vết thương, quả thật là giống như ném cả tay vào trong bếp than! Nóng nóng. . . . . . Không, nóng bỏng tay! Chỉ một lát sau, Mạc Vong đã mơ hồ ngửi thấy mùi khét từ thịt của mình.
Cô cắn một miếng lên cái tay khác, vô ý thức chảy nước mắt ra, kết hợp với bụi đất khắp người cô và cổ tay hỗn hợp ba màu xanh tím vàng, thoạt nhìn quả thật cực kỳ đáng thương.
Những cô gái khác cũng liên tục hít vào một hơi, mặc dù không phải là lần đầu tiên làm công việc nữ bộc này, nhưng không có nghĩa là có thể quen thấy chuyện như vậy. Hơn nữa, có thể chọc giận chủ nhân đến mức này, sợ là cô gái này không thể ở lại nữa sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt mọi người đều tràn đầy đồng tình.
Mạc Vong: . . . . . . Làm sao mà đột nhiên ánh mắt của những người này trở nên tràn đầy ánh sáng của tình mẹ như vậy? Thật là đáng sợ! ! !
Lại một lát sau, nữ hầu trưởng đại nhân đã trở về.
Ngoài dự liệu của mọi người, bà cũng không có tuyên bố mệnh lệnh Đuổi Phàm Tái Nhĩ đi của chủ nhân, chỉ là ý bảo cô gái hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ tiếp tục công việc. Mà âm thầm, người phụ nữ nghiêm túc còn nói với Mạc Vong, tiền công tháng này của cô có thể tăng gấp ba.
Mạc Vong: . . . . . . Đây coi như là lời xin lỗi đến chậm sao? Không không không, nên hiểu là cô đã thành công lừa gạt người khác chứ? Khụ, đột nhiên áy náy trong lòng là xảy ra chuyện gì?
Ngày kế, công việc cô gái được phân phối là phải . . . . . Đi phủi bụi thư phòng.
Sau khi Mạc Vong nghe, rất là kinh ngạc, cô cực kỳ không hiểu em trai Esther đang suy tính điều gì trong lòng, chẳng lẽ là ngày hôm qua không có đánh đủ cô, hôm nay tiếp tục. . . . . . Này này, trong lòng tên kia không biết cái này sao âm u chứ?
Chỉ là, nếu như đối phương thật sự động thủ, cô rốt cuộc có nên phản kháng hay không đây?
Cứ như vậy chịu đựng tức giận bị đánh, cô lo lắng cho mình không làm được; nhưng nếu quả như thật phản ẩu rồi trở về, ngộ nhỡ bại lộ cái gì, cô không trắng nằm vùng vài ngày như vậy rồi sao?
Ôm tâm tình rối rắm như vậy, một tay cô xách theo cái chổi lông gà nhỏ, có chút do dự mà đi vào trong thư phòng.
Lần này, bên trong vẫn không có người, ít nhất thì thoạt nhìn là như vậy.
Nhưng có kinh nghiệm lần dạy dỗ trước, dù thế nào cô cũng không dám lật loạn đồ. Mạc Vong đột nhiên hiểu ra, chẳng lẽ tên kia là cố ý? Biết rõ cô muốn tìm cái gì trong thư phòng, còn để cho cô đi vào, chính là vì để cho cô tiến lùi đều khó?
Cũng • quá • hư • • rồi!
Trong lúc vô tình, cảm nhận của cô đối với người nào đó đã xông phá 0 hơi lớn quan, trực bức (-1)000.
Cứ vừa rối rắm vừa phủi bụi như vậy, không biết qua bao lâu, cô gái đột nhiên nghe được một tiếng ho nhẹ truyền đến từ sau lưng, sống lưng cô cứng lại, có ý không muốn nhìn, nhưng dù nói thế nào thì bây giờ đối phương cũng chính là người lãnh đạo cô trực tiếp. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ nhếch nhếch môi giác, xoay người, dùng cái tay lành lặn kia nhấc váy cung kính quỳ gối hành lễ.
Ừ. . . . . . Lại tới quét dọn?
Mạc Vong: . . . . . . Gật đầu.
—— giả bộ cái gì đây? ! Chuyện này chính là ngươi phân phó đấy chứ? !
Amya: . . . . . . Cái người hầu nữ này là đang khi dễ hắn sao? Thật đúng là tất cả cảm xúc đều hiện lên ở trong mắt. . . . . . Dĩ nhiên, cô đoán cũng không sai, nhưng hắn làm sao lại cảm thấy khó xử như vậy chứ? Ánh mắt của hắn lần nữa rơi vào trên tay của cô gái, phát hiện chỗ vết thương đang bị tay áo thật dài che lại, hắn nhíu mày, theo bản năng đưa tay ra, Ngươi. . . . . .
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cô gái đột nhiên nhạy bén mà xoay người, chui ra từ trong khuỷu tay của hắn chạy trốn sang một bên, một tay giơ cái chổi lông gà nhỏ, bộ dáng phòng ngự.
Mạc Vong: . . . . . .
—— hỏng bét, hỏng bét, tinh thần quá khẩn trương, phòng vệ quá rồi !
Amya: . . . . . . Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái tái nhợt cùng vẻ mặt khẩn trương, con ngươi đen nhánh không nháy mắt nhìn chằm chằm cô, cánh tay cầm Vũ khí khẽ run, giống như tiện tay làm xong đánh tơi bời nhanh chân chạy chuẩn bị. Nếu để cho Chiến sĩ như vậy ra chiến trường, quốc gia tám phần sẽ xong đời chứ? Nghĩ đến chỗ này, hắn xì khẽ một tiếng, Ngươi là thỏ sao?
. . . . . .
Cô rụt đầu một cái, chuẩn bị sẽ bị ăn chửi, nhưng lại ngoài ý muốn nghe được một tiếng như thế này: “Tay làm sao vậy?”
Cô gái ngẩn người, ngay lập tức lại có chút xấu hổ mà đưa tay trái ra, Cáp Lệ cầm lấy, một phát vén tay áo lên, các cô gái trong phòng đều nhất thời phát ra một tiếng kêu nhẹ.
“. . . . . .” May là kiến thức của nữ hầu trưởng đại nhân rộng rãi, cũng chỉ sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh bà đã ý thức được nguồn gốc của vết thương này. Trong lòng bà thầm thở dài một tiếng, vốn tưởn rằng cô bé này có thể làm việc được lâu hơn, nhưng bây giờ sợ là không thể ở lại, “Ngươi. . . . . .”
Đúng lúc này, một nữ hầu khác vội vội vàng vàng đi vào trong phòng nói rằng: “Nữ hầu trưởng, thiếu gia có việc gấp tìm người.”
“. . . . . . Ta biết rồi.” Cáp Lệ gật đầu một cái, rồi sau đó nói với cô gái vẫn cúi đầu chịu tội như cũ: “Xương tay của ngươi không có vấn đề gì, lấy lọ thuốc mỡ màu vàng trong hộp kia mà dùng.”
“Vâng.” Thật ra thì Mạc Vong cũng cảm iasc được cánh tay không đau như trước nữa, không phải là “Ma pháp riêng của Ma vương” có tác dụng hồi sinh đấy chứ? Năng lực tái sinh thật là mạnh. . . . . .
Cáp Lệ dặn dò xong, lại chưa đi khỏi phòng ngay lập tức, chỉ nghiêm túc nhìn xung quanh căn phòng, giọng nói mang theo ý cảnh cáo: “Muốn làm nữ hầu tốt, phải biết phân biệt rõ nên biết và không nên biết, hiểu chưa?”
“Vâng.”
Mạc Vong thở phào một hơi, lời như vậy, đợi chút nữa chắc là sẽ không có ai vây quanh cô hỏi “Mười vạn câu hỏi vì sao” đâu nhỉ?
Thật sự đún là như thế, mà còn giống như “Trong họa có phúc” nữa, có vài cô gái trước đây nhìn cô cực kỳ không vừa mắt bây giờ thấy cô thảm thương thành bộ dán này, cũng đều vây quanh, mở hộp lấy thuốc, còn có người rót nước cho cô.
Cô gái dùng ánh mắt để biểu đạt lòng biết ơn của chính mình cho từng việc, ai bảo bây giờ cô không có cách nào nói chuyện được chứ?
Nhưng ngay sau đó, cô liền phát hiện đây chính là một cái hố lớn, bởi vì dù là đau đến muốn chết cũng không thể kêu thành tiếng được!
Thật sự nữ hầu trưởng đại nhân không phải đang đào hố cho cô đấy chứ? Thuốc mỡ kia tỏa ra từng mùi hương thơm mát xông vào mũi, nhưng vừa mới thoa lên vết thương, quả thật là giống như ném cả tay vào trong bếp than! Nóng nóng. . . . . . Không, nóng bỏng tay! Chỉ một lát sau, Mạc Vong đã mơ hồ ngửi thấy mùi khét từ thịt của mình.
Cô cắn một miếng lên cái tay khác, vô ý thức chảy nước mắt ra, kết hợp với bụi đất khắp người cô và cổ tay hỗn hợp ba màu xanh tím vàng, thoạt nhìn quả thật cực kỳ đáng thương.
Những cô gái khác cũng liên tục hít vào một hơi, mặc dù không phải là lần đầu tiên làm công việc nữ bộc này, nhưng không có nghĩa là có thể quen thấy chuyện như vậy. Hơn nữa, có thể chọc giận chủ nhân đến mức này, sợ là cô gái này không thể ở lại nữa sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt mọi người đều tràn đầy đồng tình.
Mạc Vong: . . . . . . Làm sao mà đột nhiên ánh mắt của những người này trở nên tràn đầy ánh sáng của tình mẹ như vậy? Thật là đáng sợ! ! !
Lại một lát sau, nữ hầu trưởng đại nhân đã trở về.
Ngoài dự liệu của mọi người, bà cũng không có tuyên bố mệnh lệnh Đuổi Phàm Tái Nhĩ đi của chủ nhân, chỉ là ý bảo cô gái hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ tiếp tục công việc. Mà âm thầm, người phụ nữ nghiêm túc còn nói với Mạc Vong, tiền công tháng này của cô có thể tăng gấp ba.
Mạc Vong: . . . . . . Đây coi như là lời xin lỗi đến chậm sao? Không không không, nên hiểu là cô đã thành công lừa gạt người khác chứ? Khụ, đột nhiên áy náy trong lòng là xảy ra chuyện gì?
Ngày kế, công việc cô gái được phân phối là phải . . . . . Đi phủi bụi thư phòng.
Sau khi Mạc Vong nghe, rất là kinh ngạc, cô cực kỳ không hiểu em trai Esther đang suy tính điều gì trong lòng, chẳng lẽ là ngày hôm qua không có đánh đủ cô, hôm nay tiếp tục. . . . . . Này này, trong lòng tên kia không biết cái này sao âm u chứ?
Chỉ là, nếu như đối phương thật sự động thủ, cô rốt cuộc có nên phản kháng hay không đây?
Cứ như vậy chịu đựng tức giận bị đánh, cô lo lắng cho mình không làm được; nhưng nếu quả như thật phản ẩu rồi trở về, ngộ nhỡ bại lộ cái gì, cô không trắng nằm vùng vài ngày như vậy rồi sao?
Ôm tâm tình rối rắm như vậy, một tay cô xách theo cái chổi lông gà nhỏ, có chút do dự mà đi vào trong thư phòng.
Lần này, bên trong vẫn không có người, ít nhất thì thoạt nhìn là như vậy.
Nhưng có kinh nghiệm lần dạy dỗ trước, dù thế nào cô cũng không dám lật loạn đồ. Mạc Vong đột nhiên hiểu ra, chẳng lẽ tên kia là cố ý? Biết rõ cô muốn tìm cái gì trong thư phòng, còn để cho cô đi vào, chính là vì để cho cô tiến lùi đều khó?
Cũng • quá • hư • • rồi!
Trong lúc vô tình, cảm nhận của cô đối với người nào đó đã xông phá 0 hơi lớn quan, trực bức (-1)000.
Cứ vừa rối rắm vừa phủi bụi như vậy, không biết qua bao lâu, cô gái đột nhiên nghe được một tiếng ho nhẹ truyền đến từ sau lưng, sống lưng cô cứng lại, có ý không muốn nhìn, nhưng dù nói thế nào thì bây giờ đối phương cũng chính là người lãnh đạo cô trực tiếp. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ nhếch nhếch môi giác, xoay người, dùng cái tay lành lặn kia nhấc váy cung kính quỳ gối hành lễ.
Ừ. . . . . . Lại tới quét dọn?
Mạc Vong: . . . . . . Gật đầu.
—— giả bộ cái gì đây? ! Chuyện này chính là ngươi phân phó đấy chứ? !
Amya: . . . . . . Cái người hầu nữ này là đang khi dễ hắn sao? Thật đúng là tất cả cảm xúc đều hiện lên ở trong mắt. . . . . . Dĩ nhiên, cô đoán cũng không sai, nhưng hắn làm sao lại cảm thấy khó xử như vậy chứ? Ánh mắt của hắn lần nữa rơi vào trên tay của cô gái, phát hiện chỗ vết thương đang bị tay áo thật dài che lại, hắn nhíu mày, theo bản năng đưa tay ra, Ngươi. . . . . .
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cô gái đột nhiên nhạy bén mà xoay người, chui ra từ trong khuỷu tay của hắn chạy trốn sang một bên, một tay giơ cái chổi lông gà nhỏ, bộ dáng phòng ngự.
Mạc Vong: . . . . . .
—— hỏng bét, hỏng bét, tinh thần quá khẩn trương, phòng vệ quá rồi !
Amya: . . . . . . Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái tái nhợt cùng vẻ mặt khẩn trương, con ngươi đen nhánh không nháy mắt nhìn chằm chằm cô, cánh tay cầm Vũ khí khẽ run, giống như tiện tay làm xong đánh tơi bời nhanh chân chạy chuẩn bị. Nếu để cho Chiến sĩ như vậy ra chiến trường, quốc gia tám phần sẽ xong đời chứ? Nghĩ đến chỗ này, hắn xì khẽ một tiếng, Ngươi là thỏ sao?
. . . . . .
/139
|