Một lát sau, Mạc Vong lại gởi một tin nhắn hồi âm ——
Vốn cho là nhận được tin nhắn trả lời như vậy sẽ rất kinh ngạc, nhưng ngoài dự đoán là, Mạc Vong cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, nghĩ tới nghĩ lui, đây đại khái là bởi vì —— Đàn anh Lục trong lòng cô vẫn là một người thần kỳ vậy.
Người thần kỳ viết ra câu trả lời kỳ quái, ừ, không có gì lạ.
Cô nhất thời vẫn chưa hồi phục, đối phương cũng không gửi tin nhắn tới, hình như là đang kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, khi đó trí nhớ của anh ấy cũng không bị tẩy đi sao?
Hoặc là nói, anh ấy sử dụng phương pháp đặc biệt để lại dấu ấn, nói thí dụ như tấm hình hoặc là ghi âm.
Không, rốt cuộc là đàn anh làm như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả. Anh ấy. . . . . . Rốt cuộc muốn làm gì chứ ? Hoặc là nói, muốn tìm kiếm đáp án gì từ chỗ cô?
Đang suy tư, một đoạn chuông dễ nghe vang lên.
Chú thỏ đen ngồi chồm hổm ở cạnh tay cô bị dọa cho phát hoảng, ngay sau đó lộ ra mặt độc ác hung hăng đưa tay nhỏ ra đánh bay điện thoại trên tay cô.
Mạc Vong: . . . . . . Loại hành động giống như chó mèo này là sao? Nên nói quả nhiên không hổ là thỏ có ma lực sao?
Thật may là điện thoại di động chỉ bay từ đầu giường bên này đến đầu giường bên kia, cô nằm ở trên giường nhẹ kéo, lại lần nữa vững vàng nắm trong tay, cùng lúc đó, chú thỏ trắng trong miệng ngậm cọng cỏ hào hứng ngồi ở một bên, nâng chân thỏ lên, chằm chằm. . . . . .
Mạc Vong cảm thấy hai con thỏ này có thể là tới từ nước Mĩ, kỹ năng chơi bóng rổ được max điểm được không?
Vừa suy nghĩ miên man như vậy, Mạc Vong vừa nhận điện thoại.
. . . . . .
. . . . . .
Một lát sau, đối phương bắt chuyện trước.
Anh còn tưởng rằng đàn em sẽ không nhận điện thoại của anh đấy.
. . . . . . Xin lỗi.
Tại sao lại nói xin lỗi với anh vậy? Tiếng chàng trai nghe vẫn bình thản như cũ, hình như hoàn toàn không bị lời nói lúc trước ảnh hưởng, Nhìn em thế nào cũng không có làm sai bất cứ chuyện gì chứ?
Éc. . . . . .
Chẳng lẽ nói, lúc trước em chưa có trả lời tin nhắn, cũng là bởi vì đang suy nghĩ làm sao giết anh diệt khẩu sao?
. . . . . . Này, loại chuyện đó làm sao có thể nghĩ tới chứ? Chưa không nói đến thể chất hố người Chỉ có thể làm chuyện tốt này của cô, dù là nếu không có cái này, chuyện giết người như vậy cô cũng làm không được đâu.
Ha ha ha, đùa thôi, đàn em em thật là nghiêm túc hơi quá.
Mạc Vong bất đắc dĩ nâng trán: Đàn anh, nói giỡn cũng phải chú ý thời gian và trường hợp được không?
A, vậy thì thật là xin lỗi.
Đàn anh.
Cái gì?
Cô gái quyết định không vòng vo ở đây nữa, nói thẳng: Rốt cuộc anh muốn lấy được tin tức gì thừ chỗ em vậy?
Rồi sau đó cô nghe được giọng nói bất đắc dĩ của đối phương : Đàn em em thật đúng là thẳng thắn, phải biết uyển chuyển là một loại mỹ đức nha, mỹ đức.
Anh chắc chắn muốn em mỹ đức dùng với anh sao?
. . . . . . Quả nhiên vẫn là thôi. Chàng trai cười, Xem ra em là thật không có tức giận.
Làm ra chuyện không thể để bị thấy bị người khác biết mới có thể tức giận chứ? Mặc dù danh xưng Ma vương bệ hạ này thấy thế nào cũng trong hai lúa, nhưng mà, bây giờ cô cũng không cho rằng nó là chuyện gì xấu.
Lục Minh Duệ dùng giọng tiếu đùa giỡn nói: Không sợ anh nói ra sao?
Mạc Vong cũng cười: Dù nói cũng sẽ không có người tin tưởng chứ?
Nói cũng phải, sợ rằng còn có thể coi anh như kẻ điên.
Hai người đồng thời nở nụ cười.
Đàn anh.
Cái gì?
Anh muốn hỏi. . . . . . Em sẽ nói. . . . . .
Thế nào? Ấp a ấp úng. Chẳng lẽ nói, em cũng đều đã biết sao? Khi nói lời này, hơi thở Lục Minh Duệ bình thản, giống như chỉ là đang tán gẫu.
Mạc Vong cũng không cảm thấy không khí ngưng trệ, một lát sau, cô phát ra một tiếng Ừ nhỏ nhẹ .
. . . . . . Thật sao? Đều biết sao? Âm thanh chàng trai dường như lại nâng cao lên lần nữa, nhưng cô gái nghe thấy ít nhiều có chút cảm giác bất lực —— lúc một thân một mình đối mặt với vận mệnh, thì càng cảm nhận được sự nhỏ bé của
Vốn cho là nhận được tin nhắn trả lời như vậy sẽ rất kinh ngạc, nhưng ngoài dự đoán là, Mạc Vong cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, nghĩ tới nghĩ lui, đây đại khái là bởi vì —— Đàn anh Lục trong lòng cô vẫn là một người thần kỳ vậy.
Người thần kỳ viết ra câu trả lời kỳ quái, ừ, không có gì lạ.
Cô nhất thời vẫn chưa hồi phục, đối phương cũng không gửi tin nhắn tới, hình như là đang kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, khi đó trí nhớ của anh ấy cũng không bị tẩy đi sao?
Hoặc là nói, anh ấy sử dụng phương pháp đặc biệt để lại dấu ấn, nói thí dụ như tấm hình hoặc là ghi âm.
Không, rốt cuộc là đàn anh làm như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả. Anh ấy. . . . . . Rốt cuộc muốn làm gì chứ ? Hoặc là nói, muốn tìm kiếm đáp án gì từ chỗ cô?
Đang suy tư, một đoạn chuông dễ nghe vang lên.
Chú thỏ đen ngồi chồm hổm ở cạnh tay cô bị dọa cho phát hoảng, ngay sau đó lộ ra mặt độc ác hung hăng đưa tay nhỏ ra đánh bay điện thoại trên tay cô.
Mạc Vong: . . . . . . Loại hành động giống như chó mèo này là sao? Nên nói quả nhiên không hổ là thỏ có ma lực sao?
Thật may là điện thoại di động chỉ bay từ đầu giường bên này đến đầu giường bên kia, cô nằm ở trên giường nhẹ kéo, lại lần nữa vững vàng nắm trong tay, cùng lúc đó, chú thỏ trắng trong miệng ngậm cọng cỏ hào hứng ngồi ở một bên, nâng chân thỏ lên, chằm chằm. . . . . .
Mạc Vong cảm thấy hai con thỏ này có thể là tới từ nước Mĩ, kỹ năng chơi bóng rổ được max điểm được không?
Vừa suy nghĩ miên man như vậy, Mạc Vong vừa nhận điện thoại.
. . . . . .
. . . . . .
Một lát sau, đối phương bắt chuyện trước.
Anh còn tưởng rằng đàn em sẽ không nhận điện thoại của anh đấy.
. . . . . . Xin lỗi.
Tại sao lại nói xin lỗi với anh vậy? Tiếng chàng trai nghe vẫn bình thản như cũ, hình như hoàn toàn không bị lời nói lúc trước ảnh hưởng, Nhìn em thế nào cũng không có làm sai bất cứ chuyện gì chứ?
Éc. . . . . .
Chẳng lẽ nói, lúc trước em chưa có trả lời tin nhắn, cũng là bởi vì đang suy nghĩ làm sao giết anh diệt khẩu sao?
. . . . . . Này, loại chuyện đó làm sao có thể nghĩ tới chứ? Chưa không nói đến thể chất hố người Chỉ có thể làm chuyện tốt này của cô, dù là nếu không có cái này, chuyện giết người như vậy cô cũng làm không được đâu.
Ha ha ha, đùa thôi, đàn em em thật là nghiêm túc hơi quá.
Mạc Vong bất đắc dĩ nâng trán: Đàn anh, nói giỡn cũng phải chú ý thời gian và trường hợp được không?
A, vậy thì thật là xin lỗi.
Đàn anh.
Cái gì?
Cô gái quyết định không vòng vo ở đây nữa, nói thẳng: Rốt cuộc anh muốn lấy được tin tức gì thừ chỗ em vậy?
Rồi sau đó cô nghe được giọng nói bất đắc dĩ của đối phương : Đàn em em thật đúng là thẳng thắn, phải biết uyển chuyển là một loại mỹ đức nha, mỹ đức.
Anh chắc chắn muốn em mỹ đức dùng với anh sao?
. . . . . . Quả nhiên vẫn là thôi. Chàng trai cười, Xem ra em là thật không có tức giận.
Làm ra chuyện không thể để bị thấy bị người khác biết mới có thể tức giận chứ? Mặc dù danh xưng Ma vương bệ hạ này thấy thế nào cũng trong hai lúa, nhưng mà, bây giờ cô cũng không cho rằng nó là chuyện gì xấu.
Lục Minh Duệ dùng giọng tiếu đùa giỡn nói: Không sợ anh nói ra sao?
Mạc Vong cũng cười: Dù nói cũng sẽ không có người tin tưởng chứ?
Nói cũng phải, sợ rằng còn có thể coi anh như kẻ điên.
Hai người đồng thời nở nụ cười.
Đàn anh.
Cái gì?
Anh muốn hỏi. . . . . . Em sẽ nói. . . . . .
Thế nào? Ấp a ấp úng. Chẳng lẽ nói, em cũng đều đã biết sao? Khi nói lời này, hơi thở Lục Minh Duệ bình thản, giống như chỉ là đang tán gẫu.
Mạc Vong cũng không cảm thấy không khí ngưng trệ, một lát sau, cô phát ra một tiếng Ừ nhỏ nhẹ .
. . . . . . Thật sao? Đều biết sao? Âm thanh chàng trai dường như lại nâng cao lên lần nữa, nhưng cô gái nghe thấy ít nhiều có chút cảm giác bất lực —— lúc một thân một mình đối mặt với vận mệnh, thì càng cảm nhận được sự nhỏ bé của
/139
|