Đinh linh linh____”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, Mạc Vong vội vàng nói một tiếng với Thạch Vịnh Triết, rồi chạy vào phòng.
Vẫn tựa vào ban công, thiếu niên lặng lặng nhìn theo bóng lưng của cô gái, sau lưng là bầu trời rộng lớn nhuộm màu ráng đỏ, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên áo sơmi của hắn, từ xa nhìn lại, giống như phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Nếu như bây giờ cô ở đây, tám phần sẽ cười thành tiếng, “Thạch Vịnh Triết, cậu phát sáng kìa!”
Đáng tiếc, cô không có ở đây.
Thạch Vịnh Triết đứng thêm một lúc, mới nhấc chân trở về nhà mình.
Vẻ mặt có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại không như vậy.
Bởi vì hắn phát hiện ra một chuyện khiến cho bản thân trở nên hoang mang____ cô gái vào lúc hắn không biết đột nhiên trưởng thành rồi, cũng cách hắn….xa hơn.
Rõ ràng quyết định muốn bảo vệ cô, kết quả, chuyện gì cũng chưa làm được.
Chỉ có thể bất lực nhìn cô lột xác, có lẽ mọi người cho rằng “Trưởng thành” là chuyện tốt, nhưng điều hắn quan tâm là, quá trình thay đổi này phức tạp như thế nào, phải đấu tranh ra sao, phải trải qua đau đớn như thế nào….
Hắn không biết.
Lúc đầu vốn là đi cùng nhau, hiện tại, cô đi trước một bước, hắn rơi lại phía sau.
Dù muốn đuổi theo, nhưng không biết cuối cùng nên chọn phương án nào.
Chẳng lẽ chỉ có thể nhìn chăm chú vào bóng lưng cô như vậy, cách bản thân càng ngày càng xa……..Cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt hắn sao?
Chuyện như vậy…..
Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, chưa từng nghĩ tới, cũng không có cách nào tưởng tưởng.
Bởi vì từ khi sinh ra tới giờ bọn họ đều ở chung một chỗ, vậy còn, tương lai thì sao đây?
Trong lòng thiếu niên nhịn không được lại càng hoảng sợ, bất an đối với cái gọi là “Ngày mai” không cách nào nắm chắc, và cảm giác sợ hãi bất an khi bị mất đi.
Những cảm giác này quấn quanh lại với nhau, bao phủ toàn bộ tâm trí hắn, rất khó trốn chạy.
Trong lúc vô ý thức, hắn đã đi tới phòng khách.
Không làm việc, ba Thạch ngồi trên sô pha xem báo, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Thế nào?”
“……Dạ?” Vừa lúc đi qua ba mình, Thạch Vịnh Triết ngơ ngác quay đầu, có chút không rõ mà hỏi.
“Có lên được cấp hai không?”
“………” Sững sờ một lát, khuôn mặt hắn đỏ hồng lên, “Nói.. nói cái gì vậy!”. Lão già thối tha này, rốt cuộc tư tưởng đen tối đến mức nào hả!
“Xem ra là không có”. Ba Thạch nghiêng đầu nhìn con trai một cái, lại cúi đầu bình tĩnh lật tờ báo trong tay, “Thật là vô dụng.”
“Này! Ai vô dụng hả?”
“Từ nhỏ đã là cấp một, kết quả đến hôm nay vẫn không thể đột phá lên cấp hai, có chỗ nào hữu dụng?”
“……” Ở nơi này không quá quan tâm đến việc dạy chuyện ân ái giữa vợ chồng, Thạch Vịnh Triết vô cùng rõ ràng, cái gọi là “Cấp một cấp hai cấp ba” chính là ám chỉ “Nắm tay, hôn môi, bành bạch”, mà nếu nói “Đánh toàn tập”….. khụ khụ…khụ khụ chính là ý nói cái không nên làm thì cũng đã làm.
Đương nhiên ba Thạch là cao thủ đánh toàn tập, bởi vậy trong mắt người thắng, con của ông, Thạch Vịnh Triết quả thực là yếu kém! Vô cùng yếu kém! Yếu kém tới cực điểm!
“Trong lòng ba đang nghĩ cái gì vậy hả!”
“Thẹn quá hóa giận sao? Ba Thạch bình tĩnh mở lời giễu cợt: “Cơ hội tốt như thế, lại không nắm lấy,”
“Con không có hèn hạ như vậy!”
“Cơ bản là không biết nắm bắt cơ hội thôi.”
“……….Ba có tư cách nói con sao? !” Thạch Vịnh Triết thực sự bùng nổ, “Ba không phải là vì không ai cần nên mới được mẹ miễn cưỡng lấy về hay sao?”
Đón nhận lời nói đả kích như vậy, nhưng ba Thạch lại tám gió thổi cũng không động phát ra một tiếng cười: “Ha ha.”
“…….Tiếng cười tràn đầy ý châm chọc này là chuyện gì đây?”
“Cười con quá ngốc quá ngây thơ.”
“……”
Thấy con trai giận tới muốn lật bàn, rốt cuộc ba Thạch cũng chịu buông tờ báo trong tay
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, Mạc Vong vội vàng nói một tiếng với Thạch Vịnh Triết, rồi chạy vào phòng.
Vẫn tựa vào ban công, thiếu niên lặng lặng nhìn theo bóng lưng của cô gái, sau lưng là bầu trời rộng lớn nhuộm màu ráng đỏ, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên áo sơmi của hắn, từ xa nhìn lại, giống như phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Nếu như bây giờ cô ở đây, tám phần sẽ cười thành tiếng, “Thạch Vịnh Triết, cậu phát sáng kìa!”
Đáng tiếc, cô không có ở đây.
Thạch Vịnh Triết đứng thêm một lúc, mới nhấc chân trở về nhà mình.
Vẻ mặt có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại không như vậy.
Bởi vì hắn phát hiện ra một chuyện khiến cho bản thân trở nên hoang mang____ cô gái vào lúc hắn không biết đột nhiên trưởng thành rồi, cũng cách hắn….xa hơn.
Rõ ràng quyết định muốn bảo vệ cô, kết quả, chuyện gì cũng chưa làm được.
Chỉ có thể bất lực nhìn cô lột xác, có lẽ mọi người cho rằng “Trưởng thành” là chuyện tốt, nhưng điều hắn quan tâm là, quá trình thay đổi này phức tạp như thế nào, phải đấu tranh ra sao, phải trải qua đau đớn như thế nào….
Hắn không biết.
Lúc đầu vốn là đi cùng nhau, hiện tại, cô đi trước một bước, hắn rơi lại phía sau.
Dù muốn đuổi theo, nhưng không biết cuối cùng nên chọn phương án nào.
Chẳng lẽ chỉ có thể nhìn chăm chú vào bóng lưng cô như vậy, cách bản thân càng ngày càng xa……..Cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt hắn sao?
Chuyện như vậy…..
Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, chưa từng nghĩ tới, cũng không có cách nào tưởng tưởng.
Bởi vì từ khi sinh ra tới giờ bọn họ đều ở chung một chỗ, vậy còn, tương lai thì sao đây?
Trong lòng thiếu niên nhịn không được lại càng hoảng sợ, bất an đối với cái gọi là “Ngày mai” không cách nào nắm chắc, và cảm giác sợ hãi bất an khi bị mất đi.
Những cảm giác này quấn quanh lại với nhau, bao phủ toàn bộ tâm trí hắn, rất khó trốn chạy.
Trong lúc vô ý thức, hắn đã đi tới phòng khách.
Không làm việc, ba Thạch ngồi trên sô pha xem báo, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Thế nào?”
“……Dạ?” Vừa lúc đi qua ba mình, Thạch Vịnh Triết ngơ ngác quay đầu, có chút không rõ mà hỏi.
“Có lên được cấp hai không?”
“………” Sững sờ một lát, khuôn mặt hắn đỏ hồng lên, “Nói.. nói cái gì vậy!”. Lão già thối tha này, rốt cuộc tư tưởng đen tối đến mức nào hả!
“Xem ra là không có”. Ba Thạch nghiêng đầu nhìn con trai một cái, lại cúi đầu bình tĩnh lật tờ báo trong tay, “Thật là vô dụng.”
“Này! Ai vô dụng hả?”
“Từ nhỏ đã là cấp một, kết quả đến hôm nay vẫn không thể đột phá lên cấp hai, có chỗ nào hữu dụng?”
“……” Ở nơi này không quá quan tâm đến việc dạy chuyện ân ái giữa vợ chồng, Thạch Vịnh Triết vô cùng rõ ràng, cái gọi là “Cấp một cấp hai cấp ba” chính là ám chỉ “Nắm tay, hôn môi, bành bạch”, mà nếu nói “Đánh toàn tập”….. khụ khụ…khụ khụ chính là ý nói cái không nên làm thì cũng đã làm.
Đương nhiên ba Thạch là cao thủ đánh toàn tập, bởi vậy trong mắt người thắng, con của ông, Thạch Vịnh Triết quả thực là yếu kém! Vô cùng yếu kém! Yếu kém tới cực điểm!
“Trong lòng ba đang nghĩ cái gì vậy hả!”
“Thẹn quá hóa giận sao? Ba Thạch bình tĩnh mở lời giễu cợt: “Cơ hội tốt như thế, lại không nắm lấy,”
“Con không có hèn hạ như vậy!”
“Cơ bản là không biết nắm bắt cơ hội thôi.”
“……….Ba có tư cách nói con sao? !” Thạch Vịnh Triết thực sự bùng nổ, “Ba không phải là vì không ai cần nên mới được mẹ miễn cưỡng lấy về hay sao?”
Đón nhận lời nói đả kích như vậy, nhưng ba Thạch lại tám gió thổi cũng không động phát ra một tiếng cười: “Ha ha.”
“…….Tiếng cười tràn đầy ý châm chọc này là chuyện gì đây?”
“Cười con quá ngốc quá ngây thơ.”
“……”
Thấy con trai giận tới muốn lật bàn, rốt cuộc ba Thạch cũng chịu buông tờ báo trong tay
/139
|