Phần hai: Cô không thể bị vấp ngã!
“Lại là một ma pháp sơ cấp ư?” Mạc Vong nghiêng đầu tự hỏi trong chốc lát,: “Không thể thăng từ sơ cấp lên trung cấp sao?” Khụ, cô dĩ nhiên không có hứng thú với nữ Đại Lực Sĩ, cho nên hỏi như vậy đều xuất phát từ sự nghi ngờ, nghi ngờ!
“Rất xin lỗi, bệ hạ, việc này hình như không thể được.” Esther cẩn thận giải thích,: “Năng lượng sơ cấp về thể chất và tốc độ phải cùng nhau tăng lên, thì mới có thể thăng cấp được.”
“Là như vậy sao....”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi lựa chọn gia tăng tốc độ đi!”
“Ngài chắc chắn ư?”
“Ừm.” Cô gái cười gật đầu,: “Như vậy nếu lần sau có ngủ dậy muộn, tôi có thể khiêng Thạch Vịnh Triết chạy đến trường thật nhanh!” Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của cô, bởi vì cái tên Thạch Vịnh Triết kia tám phần sẽ không đồng ý.
Esther: “.......Tôi hiểu.” Hắn gần đây học được trên tivi một câu, lặng lẽ vì dũng giả đại nhân thắp nến. Nhưng mà, đối với quyết định của Ma vương bệ hạ hắn tuyệt đối không có ý kiến gì, bởi vì dù cô có làm ra quyết định gì thì đều là đúng đắn, đây là điều không thể nghi ngờ.
“Về việc triệu hồi.....” Thiếu nữ nhìn trời,: “Thật sự phải làm ư? Tôi cảm thấy có anh và Grays giúp tôi là đủ rồi.”
“Bệ hạ......”
“Tôi khuyên cô tốt nhất vẫn nên triệu hồi đi.”
Một âm thanh đột nhiên từ cánh cửa phòng ngủ truyền đến, Mạc Vong quay đầu đã thấy, hóa ra là con vật đang đượcThạch gia nuôi “Thánh thú” mèo trắng ____ nó tám phần là chạy tới từ ban công.
“Esther đại nhân” bổ nhà tới, cọ cọ.
Mạc Vong vô cùng im lặng nhìn mèo trắng ôm ống quần Esther cọ một trận mãnh liệt, hơn nữa, cô lại có thể nhìn ra sự hạnh phúc từ khuôn mặt mèo trắng.....Cảm giác thật là kì lạ.
Esther cúi đầu hỏi: “ Bố Lạp Đức • Beckham, đã xảy ra chuyện gì?”
Mèo trắng ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía thanh niên: “Ta có thể cảm nhận được, dũng giả sắp triệu hồi thánh thú khác rồi.” Cầu xin khen ngợi ~ cầu xin khen ngợi~~
Mạc Vong nâng trán, bán đồng đội như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Theo một khía cạnh nào đó mà nói, dũng giả thật sự là vô cùng xui xẻo, nhưng mà, vấn đề không phải ở đây, mà là ở ___ “Bố Lạp Đức • Beckham là cái gì vậy?”
“Là tên mới do ta tự đặt.” Mèo tắng liếm liếm móng vuốt, lộ ra vẻ mặt vô cùng khí phách và thô bạo,: “Miễn cưỡng có thể đại diện 1% phẩm chất của ta thôi.”
Esther ngồi xổm xuống □, giơ ra một con cá khô.
“Meo meo ~~~” ngậm, lăn lộn đầy đất, cầu xin sờ bụng!
Mạc Vong: “…….” Ai có thể cho co biết, rốt cuộc thì “Phẩm chất” ở chỗ nào vậy?
“Bệ hạ,” thanh niên ngồi xổm xuống theo tư thế quỳ một chân trên đất, thành khẩn đề cử,: “Nếu sự thật đúng như lời nó nói, tốt nhất ngài vẫn nên triệu hồi nô bộc mới.”
“Nhưng mà!” Mèo trắng hừ nhẹ ra tiếng,: “Thỉnh thoảng cũng cần cho Esther đại nhân nghỉ phép đấy!” Sau đó ôm nó cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ….Xấu hổ quá, xấu hổ quá!
Che mặt chạy đi!
Cô gái co quắp khóe miệng nhìn mèo trắng dùng một cái móng vuốt che mặt chỉ còn dư lại ba cái móng vuốt nhảy đi, một lát sau trả lời thanh niên,: “……..Tôi biết rồi.”
Việc này không nên chậm chễ, mấy phút sau họ đã bắt đầu nghi thức triệu hồi.
Bởi vì đã có một lần kinh nghiệm, Mạc Vong không giống như trước đây tràn đầy thấp thỏm trong lòng, mà dường như trận ma pháp lần trước Esther dùng phấn vẽ ra trên sàn nhà cũng có thể sử dụng lại lần nữa, chỉ phải bổ sung một chút do trong lúc vô tình đã lau đi một đường cong ở phía sau, hắn lại một lần nữa lấy ra móng tay của cô gái trong lọ thủy tinh, cẩn thận từng li từng tí đặt vào bên trong trung tâm trận pháp.
Ngay sau đó, hắn lại đọc lên chú văn mà cô cho tới tận bây giờ cô vẫn nghe không hiểu, nhưng mặc dù nghe không hiểu, cô vẫn cảm thấy cảnh tượng này đẹp vô cùng. Tuy giọng nói người thanh niên lạnh lùng, nhưng lại rất có từ tính, xen lẫn với một sức hấp dẫn khó cưỡng, mà khi hắn dùng âm thanh kia với giọng nói dịu dàng, thậm chí sẽ cho người ta thấy được một cảm giác tương phản rất lớn.
Nhưng giờ phút này lại không giống vậy, mặc dù hắn không cố ý thả nhẹ âm thanh, nhưng âm tiết trầm thấp từ trong miệng hắn phát ra, giống như nháy mắt liền hợp thành một bài thơ thần bí, mỗi nhịp điệu đều trùng khớp với nhịp đập của con tim.
“Thình!”
“Thình thịch!”
“Lại là một ma pháp sơ cấp ư?” Mạc Vong nghiêng đầu tự hỏi trong chốc lát,: “Không thể thăng từ sơ cấp lên trung cấp sao?” Khụ, cô dĩ nhiên không có hứng thú với nữ Đại Lực Sĩ, cho nên hỏi như vậy đều xuất phát từ sự nghi ngờ, nghi ngờ!
“Rất xin lỗi, bệ hạ, việc này hình như không thể được.” Esther cẩn thận giải thích,: “Năng lượng sơ cấp về thể chất và tốc độ phải cùng nhau tăng lên, thì mới có thể thăng cấp được.”
“Là như vậy sao....”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi lựa chọn gia tăng tốc độ đi!”
“Ngài chắc chắn ư?”
“Ừm.” Cô gái cười gật đầu,: “Như vậy nếu lần sau có ngủ dậy muộn, tôi có thể khiêng Thạch Vịnh Triết chạy đến trường thật nhanh!” Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của cô, bởi vì cái tên Thạch Vịnh Triết kia tám phần sẽ không đồng ý.
Esther: “.......Tôi hiểu.” Hắn gần đây học được trên tivi một câu, lặng lẽ vì dũng giả đại nhân thắp nến. Nhưng mà, đối với quyết định của Ma vương bệ hạ hắn tuyệt đối không có ý kiến gì, bởi vì dù cô có làm ra quyết định gì thì đều là đúng đắn, đây là điều không thể nghi ngờ.
“Về việc triệu hồi.....” Thiếu nữ nhìn trời,: “Thật sự phải làm ư? Tôi cảm thấy có anh và Grays giúp tôi là đủ rồi.”
“Bệ hạ......”
“Tôi khuyên cô tốt nhất vẫn nên triệu hồi đi.”
Một âm thanh đột nhiên từ cánh cửa phòng ngủ truyền đến, Mạc Vong quay đầu đã thấy, hóa ra là con vật đang đượcThạch gia nuôi “Thánh thú” mèo trắng ____ nó tám phần là chạy tới từ ban công.
“Esther đại nhân” bổ nhà tới, cọ cọ.
Mạc Vong vô cùng im lặng nhìn mèo trắng ôm ống quần Esther cọ một trận mãnh liệt, hơn nữa, cô lại có thể nhìn ra sự hạnh phúc từ khuôn mặt mèo trắng.....Cảm giác thật là kì lạ.
Esther cúi đầu hỏi: “ Bố Lạp Đức • Beckham, đã xảy ra chuyện gì?”
Mèo trắng ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía thanh niên: “Ta có thể cảm nhận được, dũng giả sắp triệu hồi thánh thú khác rồi.” Cầu xin khen ngợi ~ cầu xin khen ngợi~~
Mạc Vong nâng trán, bán đồng đội như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Theo một khía cạnh nào đó mà nói, dũng giả thật sự là vô cùng xui xẻo, nhưng mà, vấn đề không phải ở đây, mà là ở ___ “Bố Lạp Đức • Beckham là cái gì vậy?”
“Là tên mới do ta tự đặt.” Mèo tắng liếm liếm móng vuốt, lộ ra vẻ mặt vô cùng khí phách và thô bạo,: “Miễn cưỡng có thể đại diện 1% phẩm chất của ta thôi.”
Esther ngồi xổm xuống □, giơ ra một con cá khô.
“Meo meo ~~~” ngậm, lăn lộn đầy đất, cầu xin sờ bụng!
Mạc Vong: “…….” Ai có thể cho co biết, rốt cuộc thì “Phẩm chất” ở chỗ nào vậy?
“Bệ hạ,” thanh niên ngồi xổm xuống theo tư thế quỳ một chân trên đất, thành khẩn đề cử,: “Nếu sự thật đúng như lời nó nói, tốt nhất ngài vẫn nên triệu hồi nô bộc mới.”
“Nhưng mà!” Mèo trắng hừ nhẹ ra tiếng,: “Thỉnh thoảng cũng cần cho Esther đại nhân nghỉ phép đấy!” Sau đó ôm nó cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ….Xấu hổ quá, xấu hổ quá!
Che mặt chạy đi!
Cô gái co quắp khóe miệng nhìn mèo trắng dùng một cái móng vuốt che mặt chỉ còn dư lại ba cái móng vuốt nhảy đi, một lát sau trả lời thanh niên,: “……..Tôi biết rồi.”
Việc này không nên chậm chễ, mấy phút sau họ đã bắt đầu nghi thức triệu hồi.
Bởi vì đã có một lần kinh nghiệm, Mạc Vong không giống như trước đây tràn đầy thấp thỏm trong lòng, mà dường như trận ma pháp lần trước Esther dùng phấn vẽ ra trên sàn nhà cũng có thể sử dụng lại lần nữa, chỉ phải bổ sung một chút do trong lúc vô tình đã lau đi một đường cong ở phía sau, hắn lại một lần nữa lấy ra móng tay của cô gái trong lọ thủy tinh, cẩn thận từng li từng tí đặt vào bên trong trung tâm trận pháp.
Ngay sau đó, hắn lại đọc lên chú văn mà cô cho tới tận bây giờ cô vẫn nghe không hiểu, nhưng mặc dù nghe không hiểu, cô vẫn cảm thấy cảnh tượng này đẹp vô cùng. Tuy giọng nói người thanh niên lạnh lùng, nhưng lại rất có từ tính, xen lẫn với một sức hấp dẫn khó cưỡng, mà khi hắn dùng âm thanh kia với giọng nói dịu dàng, thậm chí sẽ cho người ta thấy được một cảm giác tương phản rất lớn.
Nhưng giờ phút này lại không giống vậy, mặc dù hắn không cố ý thả nhẹ âm thanh, nhưng âm tiết trầm thấp từ trong miệng hắn phát ra, giống như nháy mắt liền hợp thành một bài thơ thần bí, mỗi nhịp điệu đều trùng khớp với nhịp đập của con tim.
“Thình!”
“Thình thịch!”
/139
|