Sau khi về nhà, đến cặp sách Thạch Vịnh Triết cũng không cất, trực tiếp đến tìm Thạch Vũ Trạch đang ngồi trên sô pha Dưỡng lão , nhưng không lập tức mở miệng, mà tự hỏi nên nói từ đâu.
Nhưng vào lúc này ____
Chết tâm đi.
Ba Thạch vững vàng như núi, tám gió thổi cũng không động đột nhiên mở miệng: Nhìn nữa con cũng không đẹp trai hơn ba được.
......Ai quan tâm cái này đâu! Thật là, người này rốt cuộc có bao nhiêu tự luyến, một ngày không đả kích hắn trong lòng sẽ khó chịu sao?
Câm miệng, kẻ thua cuộc không có tư cách nói chuyện với ba!
Ai là kẻ thua cuộc chứ!
Ba Thạch để tờ báo xuống, bởi vì vợ không có ở đây, không chút khách khí xì nhẹ ra tiếng: Vừa nhìn khuôn mặt xui xẻo của con đã biết, lại thất bại rồi?
......
Qủa nhiên. Lắc đầu thở dài, đứa bé ngu xuẩn này rốt cuộc giống ai đây? Không phải bị ôm nhầm ở bệnh viện chứ?
Không có thất bại! Thiếu niên cãi lại theo bản năng, hắn thật sự có mời được cô, chỉ là....
Thật? Ánh mắt hoài nghi.
Thạch Vịnh Triết: ..... Đối mặt với ba, hắn có thể nói gì, chỉ có thể yên lặng nói lảng sang chuyện khác,: Ba, ba biết Mục gia không?
Mục gia?
Vâng.
Ba Thạch suy tư một lát, trên mặ lộ ra biểu cảm tất cả đều nằm trong lòng
Thiếu niên lên tinh thần: Cái gì? Ba quả nhiên biết?
Thì ra con bị người ta ngáng đường, thật là vô dụng mà.
...... Hắn chỉ hơi hỏi thăm thôi, tại sao ba lại biết được rõ ràng như thế!
Nhưng mà, nói đến Mục gia, ba ngược lại nhớ ra một chuyện. Thạch Vũ Trạch lấy ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đỡ chán, đây là động tác đặc biệt lúc ông suy tư, sau khi nhớ lại một lát, hỏi hắn,: Cậu bé gây khó dễ cho con có phải lớn hơn con một tuổi không? Ba nhớ tên là....Ưmh, Tử Du?
Đúng, chính là hắn.
Vậy sao..... Ngay sau đó ba Thạch rơi vào trầm tư một lần nữa.
Thiếu niên
Nhưng vào lúc này ____
Chết tâm đi.
Ba Thạch vững vàng như núi, tám gió thổi cũng không động đột nhiên mở miệng: Nhìn nữa con cũng không đẹp trai hơn ba được.
......Ai quan tâm cái này đâu! Thật là, người này rốt cuộc có bao nhiêu tự luyến, một ngày không đả kích hắn trong lòng sẽ khó chịu sao?
Câm miệng, kẻ thua cuộc không có tư cách nói chuyện với ba!
Ai là kẻ thua cuộc chứ!
Ba Thạch để tờ báo xuống, bởi vì vợ không có ở đây, không chút khách khí xì nhẹ ra tiếng: Vừa nhìn khuôn mặt xui xẻo của con đã biết, lại thất bại rồi?
......
Qủa nhiên. Lắc đầu thở dài, đứa bé ngu xuẩn này rốt cuộc giống ai đây? Không phải bị ôm nhầm ở bệnh viện chứ?
Không có thất bại! Thiếu niên cãi lại theo bản năng, hắn thật sự có mời được cô, chỉ là....
Thật? Ánh mắt hoài nghi.
Thạch Vịnh Triết: ..... Đối mặt với ba, hắn có thể nói gì, chỉ có thể yên lặng nói lảng sang chuyện khác,: Ba, ba biết Mục gia không?
Mục gia?
Vâng.
Ba Thạch suy tư một lát, trên mặ lộ ra biểu cảm tất cả đều nằm trong lòng
Thiếu niên lên tinh thần: Cái gì? Ba quả nhiên biết?
Thì ra con bị người ta ngáng đường, thật là vô dụng mà.
...... Hắn chỉ hơi hỏi thăm thôi, tại sao ba lại biết được rõ ràng như thế!
Nhưng mà, nói đến Mục gia, ba ngược lại nhớ ra một chuyện. Thạch Vũ Trạch lấy ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đỡ chán, đây là động tác đặc biệt lúc ông suy tư, sau khi nhớ lại một lát, hỏi hắn,: Cậu bé gây khó dễ cho con có phải lớn hơn con một tuổi không? Ba nhớ tên là....Ưmh, Tử Du?
Đúng, chính là hắn.
Vậy sao..... Ngay sau đó ba Thạch rơi vào trầm tư một lần nữa.
Thiếu niên
/139
|