Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 77 - Chương 56.2

/139


Giống như một trận mưa khi còn bé, ngày đó đúng vào hôm cô đi đôi giày da mới trắng tinh, sau khi tan học cầm chiếc ô nhỏ đứng ở cửa lớp, nhìn trận mưa to bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào khẽ nhíu lại, đôi mắt to đen nhánh chớp chớp, giống như đang nói Mưa sẽ làm ướt mất giày mới! , hắn nhìn , nhìn, cuối cùng cũng không tự giác ngồi xỗm trước mặt cô, âm thanh khi còn nhỏ của hắn dường như rất trong trẻo: Đi lên, tôi cõng cậu!

A Triết. . . . . . Cô sửng sốt một chút, lại do dự một chút, đôi tay nắm làn váy, nhỏ giọng hỏi,: Thật sự có thể sao?

Đúng rồi, ngày đó cô đi đôi giày rất phù hợp với chiếc váy nhỏ xinh màu hồng nhạt, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo khoác len màu trắng, quần túm ống cũng là màu trắng, bên trên in họa tiết hình dâu tây rất lớn, cùng với sợi dây buộc tóc hình dâu tây trên đầu trông vô cùng rực rỡ nổi bật, quả thật giống như một tiểu công chúa —— mặc dù hắn chưa từng thấy qua Công chúa chân chính..., nhưng mặc kệ là hắn của lúc đó hay khi đã trưởng thành, dường như vẫn luôn có chấp cho rằng cô chính là tiểu công chúa của mình, luôn không cẩn thận bị phù thủy và người xấu bắt được, sau đó tội ngiệp chờ “Dũng sĩ” tay cầm trường kiếm là hắn, vượt mọi chông gai đi cứu cô.

Hiện tại, cái nguyện vọng nghe rất buồn cười hình như cuối cùng cũng đã được thực hiện, đáng tiếc chỉ mới có một nửa.

Hắn là dũng giả, mà cô lại biến thành Ma vương bệ hạ.

Cho nên tiểu công chúa nũng nịu đáng yêu, gió thổi cũng đổ cứ như vậy biến thành một Đại Ma Vương, có thể xách cổ hắn chạy mấy ngàn mét cũng không thở hổn hển. . . . . .

Không, biến hóa này sợ rằng không phải đột nhiên xảy ra, có lẽ là từ nhỏ cô đã có khả năng này cũng không chừng.

Ví dụ như một lần kia, cuối cùng cô cũng đeo cặp sách của hai người trèo lên lưng của hắn, ngoan ngoãn giơ cái ô nhỏ trong tay, che ô cho hắn trong trận mưa to, thỉnh thoảng còn đưa bàn tay nhỏ bé lạnh run sờ sờ trán của hắn, nhỏ giọng hỏi: A Triết, cậu có mệt hay không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?

Thật là ngốc.

Dù còn nhỏ nhưng cậu bé cũng có lòng tự ái của Nam tử hán , coi như cực khổ nữa cũng tuyệt đối không sẽ dễ dàng kêu mệt.

Cô còn bóc một viên kẹo ngọt ngào, nhét vào trong miệng hắn, cười hì hì hỏi: Ăn ngon không?

Cậu không ăn sao?

Một viên cuối cùng, tôi




/139

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status