Cũng không biết có phải bọn gia hỏa kia có khả năng làm cho người ta hao phí tâm tư hay không, để điện thoại di động xuống, Mạc Vong bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, giống như một bài hát ru con uyển chuyến hàm xúc mà trầm thấp, bất tri bất giác, cô đã đi vào giác mộng.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ánh sáng buổi sớm xuyên qua hai bên rèm cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng, cho nên căn phòng cũng không tối lắm.
Mạc Vong nhỏ giọng ngáp một cái, sau đó lại dụi dụi mắt, nghiêng mình một cái, lại phát hiện hai người bạn nhỏ vẫn còn đang ngủ---- ------ Tiểu Lâu ngủ rất ngoan, vẫn duy trì tư thế ngủ như tối hôm qua, mà Đồ Đồ.... .... Cô không kìm lòng được mà tức đến đen mặt lại, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, người này đi ngủ cũng không đổi tư thế, vẫn như trước bày ra một hình dáng chữ ''Đại'' ở trên giường. Vốn là tối hôm qua đặt hai tay lên người hai cô, thế mà hôm nay chân cũng đè lên rồi.
''Thật sự là.... .......'' Cô khẽ thở dài, cẩn thận đem cẳng chân ở thắt lưng bỏ xuống, nhẹ nhàng ngồi dậy. Nếu đã tỉnh, hơn nữa còn tỉnh ngủ rồi, cô dứt khoát rời giường, rửa mặt mũi sau đó ra ngoài mua bữa sáng cho những người khác.
--- --------Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ nhỉ?
--- ------- Bọn họ sẽ không ngủ quên thành tập thể chứ?
Mạc Vong có chút nghi hoặc và khẩn trương, cô lôi điện thoại nhét dưới gối ở đầu giường ra, phát hiện điều mình lo lắng là không cần thiết, bởi vì thời gian hiển nhiên vẫn còn sớm.
--- ---------Ơ? Đây là.... ...... .......
Cô kinh ngạc phát hiện, chính mình thế mà có tới 4 tin nhắn chưa xem, bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, nhanh chóng mở ra xem.
【 Ngủ ngon, bệ hạ. 】
--- --------Esther, người này, cuối cùng vẫn không nói nhảm.
【 Đồ ngốc, ngủ ngon, nửa đêm đừng đạp chăn. 】
--- ------Ai đạp chăn chứ! Tự lo lắng cho mình đi đồ ngốc!
【 Bệ hạ.... .....Ngủ ngon.... ... Lần sau ta nhất định đánh bại Esther cho người xem! 】
Này này, Grays anh ngủ ngon không?
【Bệ hạ, ngủ ngon. PS, lần này giống như # # % đúng vậy # # %. 】]
-------Phía trước quả thật không có gì, PS này không thêm còn hơn!
Yên lặng tự mình đọc hết tin nhắn, hai tay Mạc Vong nắm chặt di động, đặt vào lòng bàn tay, không tự chủ mà bất giác nở nụ cười .
Cô cảm thấy, ừ, hôm nay quả là một buổi sáng tốt đẹp mà.
Thật tốt.
Còn sống thật tốt.
Ngày mai, ngày kia, về sau, về sau cô sẽ có nhiều buổi sáng tốt đẹp như vậy nữa.
Như vậy thật tốt.
Ngây ngốc vui vẻ trong chốc lát, sau đó Mạc Vong tắt đi chuông báo thức còn chưa vang lên, mang theo quần áo đi vào trong toilet, đồ dùng tối hôm qua dùng đã được treo lên cẩn thận. Với tuổi cô, việc rời giường và ra đến cửa cũng không quá phiền phức tạp, hoặc nói là, các cô không cần trang điểm cho mình hết sức tỉ mỉ, thanh xuân chính là đồ trang điểm tốt nhất, tốt nhất vẫn là cái này, bởi cả một đời người chỉ có thể dùng một lần, một khi dùng xong sẽ khó mà mua lại được.
Đánh răng, súc miệng, dùng nước nóng rửa mặt, lại dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, như vậy có thể làm cho người ta tỉnh táo hơn, ra ngoài cũng càng có thể chịu được lạnh.
Gò má cô bởi vì nước ấm kích thích mà đỏ bừng, đỏ như quả táo chin đầy màu sắc.
Sau khi làm xong mọi thứ, Mạc Vong cởi áo ngủ, thay ra để ở một bên trên ghế đẩu để đồng phục, mùa này cô đã sớm mặc áo khoác tây trang nhỏ, áo mặc bên trong cũng đổi thành kiểu dáng hơi dày, chờ lạnh thêm một chút nữa, sẽ phải thêm áo lót nhung.
Cuối cùng là chải tóc, tóc thắt bím đuôi ngựa đơn giản nhất, một hai phút là xong, cây lược gỗ cổ mà Tiểu Lâu đư cho cô dùng cũng rất tốt, dây buộc tóc dâu tây Đồ Đồ đưa cho vừa chắc chắn vừa đáng yêu.
Cô soi gương, sau đó nở nụ cười với chính mình, lại đưa xoa quả dâu tây bên dưới, cuối cùng cẩn thận thu dọn lược cùng với bồn rửa tay, lại đem áo ngủ bỏ vào trong túi xách, rồi mới cầm di động đi ra ngoài.
Mạc Vong đi xuống dưới lầu mới phát hiện, dì đã dậy từ sớm, lễ phép chào một câu, cô liền rời khỏi cửa tiệm.
Cửa hàng ở gần chỗ cửa sau của trường, không giống cửa trước vừa đi ra ngoài chính là đường cái rộng lớn, nơi này chủ yếu là hẻm nhỏ và phố hẹp, xe lớn khó có thể đi qua, cho nên mọi người hầu như đều lựa chọn đi bộ hoặc là xe đạp mini cùng với xe đạp điện. Chỉ là cũng bởi vì như thế, nhìn qua thì ở đây Hơi thở con người cũng không phải không có , không làm cho người ta cảm thấy cô độc.
Ước chừng bởi vì mới sáu giờ sáng, cho nên người trên đường phố không nhiều lắm, không khí vẫn coi như tươi mát. Mấy sạp hàng đã bày ở ven đường thật sớm, vừa vội vàng vì sắp tới Thời gian bận rộn mà chuẩn bị, vừa mỉm cười chiêu đãi khách hàng.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra, gửi đi bốn tin nhắn mang theo ý xấu.
[【 Sáng rồi! Còn không mau đứng lên đánh răng, rửa mặt, vệ sinh cá nhân rồi ăn cơm, tất cả đều là quỷ lười quỷ lười quỷ lười! ] 】
Rồi sau đó ôm điện thoại di động len lén nở nụ cười, có vài phần không biết mấy người sẽ là quỷ lười đây?
Bệ hạ.
Ta mới là chịu khó nhất!
Tiểu tỷ tỷ bệ hạ,tôi không phải là quỷ lười nha.
. . . . . . Mạc Vong quay đầu lại, không ngoài dự đoán nhìn thấy hai vị thanh niên cùng một vị thiếu niên đang đứng ở cách đó không xa, một người mặt không chút thay đổi, một người
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ánh sáng buổi sớm xuyên qua hai bên rèm cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng, cho nên căn phòng cũng không tối lắm.
Mạc Vong nhỏ giọng ngáp một cái, sau đó lại dụi dụi mắt, nghiêng mình một cái, lại phát hiện hai người bạn nhỏ vẫn còn đang ngủ---- ------ Tiểu Lâu ngủ rất ngoan, vẫn duy trì tư thế ngủ như tối hôm qua, mà Đồ Đồ.... .... Cô không kìm lòng được mà tức đến đen mặt lại, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, người này đi ngủ cũng không đổi tư thế, vẫn như trước bày ra một hình dáng chữ ''Đại'' ở trên giường. Vốn là tối hôm qua đặt hai tay lên người hai cô, thế mà hôm nay chân cũng đè lên rồi.
''Thật sự là.... .......'' Cô khẽ thở dài, cẩn thận đem cẳng chân ở thắt lưng bỏ xuống, nhẹ nhàng ngồi dậy. Nếu đã tỉnh, hơn nữa còn tỉnh ngủ rồi, cô dứt khoát rời giường, rửa mặt mũi sau đó ra ngoài mua bữa sáng cho những người khác.
--- --------Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ nhỉ?
--- ------- Bọn họ sẽ không ngủ quên thành tập thể chứ?
Mạc Vong có chút nghi hoặc và khẩn trương, cô lôi điện thoại nhét dưới gối ở đầu giường ra, phát hiện điều mình lo lắng là không cần thiết, bởi vì thời gian hiển nhiên vẫn còn sớm.
--- ---------Ơ? Đây là.... ...... .......
Cô kinh ngạc phát hiện, chính mình thế mà có tới 4 tin nhắn chưa xem, bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, nhanh chóng mở ra xem.
【 Ngủ ngon, bệ hạ. 】
--- --------Esther, người này, cuối cùng vẫn không nói nhảm.
【 Đồ ngốc, ngủ ngon, nửa đêm đừng đạp chăn. 】
--- ------Ai đạp chăn chứ! Tự lo lắng cho mình đi đồ ngốc!
【 Bệ hạ.... .....Ngủ ngon.... ... Lần sau ta nhất định đánh bại Esther cho người xem! 】
Này này, Grays anh ngủ ngon không?
【Bệ hạ, ngủ ngon. PS, lần này giống như # # % đúng vậy # # %. 】]
-------Phía trước quả thật không có gì, PS này không thêm còn hơn!
Yên lặng tự mình đọc hết tin nhắn, hai tay Mạc Vong nắm chặt di động, đặt vào lòng bàn tay, không tự chủ mà bất giác nở nụ cười .
Cô cảm thấy, ừ, hôm nay quả là một buổi sáng tốt đẹp mà.
Thật tốt.
Còn sống thật tốt.
Ngày mai, ngày kia, về sau, về sau cô sẽ có nhiều buổi sáng tốt đẹp như vậy nữa.
Như vậy thật tốt.
Ngây ngốc vui vẻ trong chốc lát, sau đó Mạc Vong tắt đi chuông báo thức còn chưa vang lên, mang theo quần áo đi vào trong toilet, đồ dùng tối hôm qua dùng đã được treo lên cẩn thận. Với tuổi cô, việc rời giường và ra đến cửa cũng không quá phiền phức tạp, hoặc nói là, các cô không cần trang điểm cho mình hết sức tỉ mỉ, thanh xuân chính là đồ trang điểm tốt nhất, tốt nhất vẫn là cái này, bởi cả một đời người chỉ có thể dùng một lần, một khi dùng xong sẽ khó mà mua lại được.
Đánh răng, súc miệng, dùng nước nóng rửa mặt, lại dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, như vậy có thể làm cho người ta tỉnh táo hơn, ra ngoài cũng càng có thể chịu được lạnh.
Gò má cô bởi vì nước ấm kích thích mà đỏ bừng, đỏ như quả táo chin đầy màu sắc.
Sau khi làm xong mọi thứ, Mạc Vong cởi áo ngủ, thay ra để ở một bên trên ghế đẩu để đồng phục, mùa này cô đã sớm mặc áo khoác tây trang nhỏ, áo mặc bên trong cũng đổi thành kiểu dáng hơi dày, chờ lạnh thêm một chút nữa, sẽ phải thêm áo lót nhung.
Cuối cùng là chải tóc, tóc thắt bím đuôi ngựa đơn giản nhất, một hai phút là xong, cây lược gỗ cổ mà Tiểu Lâu đư cho cô dùng cũng rất tốt, dây buộc tóc dâu tây Đồ Đồ đưa cho vừa chắc chắn vừa đáng yêu.
Cô soi gương, sau đó nở nụ cười với chính mình, lại đưa xoa quả dâu tây bên dưới, cuối cùng cẩn thận thu dọn lược cùng với bồn rửa tay, lại đem áo ngủ bỏ vào trong túi xách, rồi mới cầm di động đi ra ngoài.
Mạc Vong đi xuống dưới lầu mới phát hiện, dì đã dậy từ sớm, lễ phép chào một câu, cô liền rời khỏi cửa tiệm.
Cửa hàng ở gần chỗ cửa sau của trường, không giống cửa trước vừa đi ra ngoài chính là đường cái rộng lớn, nơi này chủ yếu là hẻm nhỏ và phố hẹp, xe lớn khó có thể đi qua, cho nên mọi người hầu như đều lựa chọn đi bộ hoặc là xe đạp mini cùng với xe đạp điện. Chỉ là cũng bởi vì như thế, nhìn qua thì ở đây Hơi thở con người cũng không phải không có , không làm cho người ta cảm thấy cô độc.
Ước chừng bởi vì mới sáu giờ sáng, cho nên người trên đường phố không nhiều lắm, không khí vẫn coi như tươi mát. Mấy sạp hàng đã bày ở ven đường thật sớm, vừa vội vàng vì sắp tới Thời gian bận rộn mà chuẩn bị, vừa mỉm cười chiêu đãi khách hàng.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra, gửi đi bốn tin nhắn mang theo ý xấu.
[【 Sáng rồi! Còn không mau đứng lên đánh răng, rửa mặt, vệ sinh cá nhân rồi ăn cơm, tất cả đều là quỷ lười quỷ lười quỷ lười! ] 】
Rồi sau đó ôm điện thoại di động len lén nở nụ cười, có vài phần không biết mấy người sẽ là quỷ lười đây?
Bệ hạ.
Ta mới là chịu khó nhất!
Tiểu tỷ tỷ bệ hạ,tôi không phải là quỷ lười nha.
. . . . . . Mạc Vong quay đầu lại, không ngoài dự đoán nhìn thấy hai vị thanh niên cùng một vị thiếu niên đang đứng ở cách đó không xa, một người mặt không chút thay đổi, một người
/139
|