Cho dù đã nhìn thấy một lần, nhưng Mạc Vong vẫn bị bộ dạng của đối phương dọa cho kinh hãi, thậm chí âm thầm cảm thấy, đây căn bản không phải là vẻ mặt mà con người có tạo ra. Mà trong lúc không chú ý, cô đã bị lôi về sau lưng ba người.
“Khụ khụ khụ. . . . . .
Cho đến khi âm thanh như vậy một lần nữa truyền đến, không nghi ngờ chút nào, thanh niên lại té quỵ xuống đất ho khan, máu tươi một lần nữa chảy ra theo lẽ ngón tay của hắn.
Nếu như nói lời nói đầu tiên mang đến sự kinh hãi, như vậy hiện tại chính là sự im lặng.
Trước tiên nói với đối phương “Anh phải chết , tiếp đó chính mình lại hộc máu, đây rốt cuộc là kiểu gì vậy!
Tuy nói như vậy, nhưng Mạc Vong vẫn lập tức chạy tới, ngồi chồm hổm □ đỡ thanh niên thanh niên trên mặt đất nên, giống như lần trước khẽ vỗ sống lưng hắn: Không có sao chứ? Cần đi bệnh viện không?
Lâm Triêu Quân vẫn lắc đầu như cũ, cùng với. . . . . . Ánh mắt đầy áy náy.
Mặc dù không hiểu rõ đây rốt cuộc là tình huống gì, nhưng cô gái rất rõ ràng —— không phải bản thân hắn muốn nói ra những lời như vậy, cũng không có chút ác ý nào. Cho nên cô cũng chỉ lắc đầu một cái, nhẹ nói: Em đỡ anh đi vào. Nhân tiện quay đầu lại nhìn về phía ba người, ý bảo bọn hắn không có việc gì.
. . . . . . Lâm Triêu Quân nhẹ gật đầu một cái.
Lần ho khan này so với tối hôm qua, hình như đã ít đi một chút, nhưng mà. . . . . . Tại sao cô gái này cùng anh họ của cô ấy cũng. . . . . . Có lẽ thật sự là năng lực của hắn xảy ra vấn đề? Nếu không làm sao có thể liên tiếp xảy ra những tình huống như vậy.
Đúng, nhất định là như vậy.
Suy nghĩ của Lâm Triêu Quân cũng không sai, lần ho khan này của hắn không có nghiêm trọng như tối hôm qua, sau khi đi vào trong phòng không lâu, hô hấp của hắn đã dần dần ổn định lại, nhưng mà vào lúc này, Tô Đồ Đồ cùng Lâm Lâu Yêu hò hét hạ lệ rơi đầy mặt bò khỏi giường, kêu rên một câu Tôi ghét rời giường! ! !.
Sau khi hai người dưới lầu sửng sốt một chút, đều không tự giác bật cười.
Tiếp đó vô cùng ăn ý quên đi chuyện vừa rồi, một người đi vào nhà vệ sinh súc miệng, người còn lại thận dọn chén đĩa bày đồ ăn sáng ra bàn.
Mà bọn họ không biết rằng, ba người ở của lúc này đang có một đoạn đối thoại như vậy.
Trước hết là Grays nhíu mày: Người kia. . . . . .
Esther khẳng định gật đầu một cái: Hắn có ma lực.
Thain hơi ngạc nhiên nói: Hả? Cái thế giới này cũng tồn tại người có ma lực sao?
Mặc dù hiếm thấy, nhưng dường như quả thật là như vậy.
Nếu quả như thật là như vậy, Esther, ngươi sẽ găp chuyện không hay đi? Grays không khách khí chút nào nói,: Mặc dù hiếm thấy, nhưng trong Ma tộc xác thực một số lượng rất nhỏ những người có năng lực tiên đoán. Nói tới đây, giọng nói của hắn hơi trầm xuống,: Nhưng mà bởi vì năng lực này vô cùng mạng mẽ, nên sau mỗi lần sử dụng, bọn họ đều phải trả một cái giá rất đắt.
Giá đắt? Sắc mặt Thain thay đổi,: Như vậy người mới vừa rồi. . . . . . Tiền bối Esther, anh. . . . . .
Nếu quả thật là như vậy. Mặc dù là chuyện liên quan đến sống chết, Esther hình như vẫn như cũ không hề thay đổi, vô cùng bình tĩnh nói,: Nhiệm vụ bảo vệ bệ hạ chỉ có thể giao cho các cậu.
Tiền bối. . . . . . Thain hơi nhíu chân mày,: Đây không phải là chuyện có thể tùy tiện nói đùa đâu.
Lúc nào thì đến phiên ngươi tới ra lệnh cho ta rồi hả ? Grays giống như bốc hỏa, tức giận trợn trừng mắt nhìn Kẻ đối đầu lâu năm , trong ánh mắt là ánh lửa hừng hực bốc cháy,: Việc bảo vệ bệ hạ không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm! Ngươi cũng ít nói những lời không có trách nhiệm như vậy cho ta!
Grays. . . . . . Esther liền giật mình, như là ngộ ra,: Ngươi đang lo lắng cho ta sao?
Trên trán Grays nhảy lên mấy sợi gân xanh, đá một cước về phía đối phương: . . . . . . Ai sẽ lo lắng loại người như ngươi!
Thain than thở: Quả nhiên là đang lo lắng. Gật đầu liên tục.
. . . . . . Ngươi câm miệng cho ta. Grays thật sự rất muôn bùng nổ, tại sao hắn lại có hai đồng đội như heo vậy chứ? Tại sao? !
Ha ha ha, Tiền bối Grays, anh xấu hổ sao?
Anh muốn chết phải không?
A, đợi chút, tiền bối. . . . . .
Trong tiếng đùa giỡn của bọn họ, không khí nặng nề vừa rồi dường như đã biến mất, nhưng thật ra mỗi người đều biết, mọi chuyện cũng không có đơn giản như vậy. Nếu như người thanh niên kia thật sự có năng lực, như vậy sợ rằng Esther sẽ gặp phải nguy hiểm sống chết.
Chỉ là nói cho cùng, thật ra thì Grays và Thain cũng không quá tin tưởng chuyện này, cùng là Thủ Hộ Gỉa, đương nhiên bọn họ biết sự lợi hại của người này, ở Ma giới còn khó có người có thể có thể giết chết hắn, huống chi là ở cái thế giới này.
Còn đối với bản thân Esther mà nói, tất nhiên hắn có để ý về việc sống chết, nhưng thứ hắn để ý hơn cả, là việc này có mang đến phiền toái cho Ma vương bệ hạ hay không. Nếu quả là như vậy. . . . . . Hắn cho rằng bản thân có thể rất quả quyết đưa ra lựa chọn.
Bởi vì bây giờ đã không giống với trước kia, Thủ Hộ Gỉa□ bên cạnh bệ hạ cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Cho dù một ngày nào đó hắn không có ở đây, cô vẫn có thể được bảo vệ an toàn
Như vậy là đủ rồi.
Nhưng ba người không biết rằng, buổi tối ngày hôm qua, thanh niên hình như có khả năng Tiên đoán cũng đã nói ra những lời như vậy với cô gái.
Vài ngày sau đó
“Khụ khụ khụ. . . . . .
Cho đến khi âm thanh như vậy một lần nữa truyền đến, không nghi ngờ chút nào, thanh niên lại té quỵ xuống đất ho khan, máu tươi một lần nữa chảy ra theo lẽ ngón tay của hắn.
Nếu như nói lời nói đầu tiên mang đến sự kinh hãi, như vậy hiện tại chính là sự im lặng.
Trước tiên nói với đối phương “Anh phải chết , tiếp đó chính mình lại hộc máu, đây rốt cuộc là kiểu gì vậy!
Tuy nói như vậy, nhưng Mạc Vong vẫn lập tức chạy tới, ngồi chồm hổm □ đỡ thanh niên thanh niên trên mặt đất nên, giống như lần trước khẽ vỗ sống lưng hắn: Không có sao chứ? Cần đi bệnh viện không?
Lâm Triêu Quân vẫn lắc đầu như cũ, cùng với. . . . . . Ánh mắt đầy áy náy.
Mặc dù không hiểu rõ đây rốt cuộc là tình huống gì, nhưng cô gái rất rõ ràng —— không phải bản thân hắn muốn nói ra những lời như vậy, cũng không có chút ác ý nào. Cho nên cô cũng chỉ lắc đầu một cái, nhẹ nói: Em đỡ anh đi vào. Nhân tiện quay đầu lại nhìn về phía ba người, ý bảo bọn hắn không có việc gì.
. . . . . . Lâm Triêu Quân nhẹ gật đầu một cái.
Lần ho khan này so với tối hôm qua, hình như đã ít đi một chút, nhưng mà. . . . . . Tại sao cô gái này cùng anh họ của cô ấy cũng. . . . . . Có lẽ thật sự là năng lực của hắn xảy ra vấn đề? Nếu không làm sao có thể liên tiếp xảy ra những tình huống như vậy.
Đúng, nhất định là như vậy.
Suy nghĩ của Lâm Triêu Quân cũng không sai, lần ho khan này của hắn không có nghiêm trọng như tối hôm qua, sau khi đi vào trong phòng không lâu, hô hấp của hắn đã dần dần ổn định lại, nhưng mà vào lúc này, Tô Đồ Đồ cùng Lâm Lâu Yêu hò hét hạ lệ rơi đầy mặt bò khỏi giường, kêu rên một câu Tôi ghét rời giường! ! !.
Sau khi hai người dưới lầu sửng sốt một chút, đều không tự giác bật cười.
Tiếp đó vô cùng ăn ý quên đi chuyện vừa rồi, một người đi vào nhà vệ sinh súc miệng, người còn lại thận dọn chén đĩa bày đồ ăn sáng ra bàn.
Mà bọn họ không biết rằng, ba người ở của lúc này đang có một đoạn đối thoại như vậy.
Trước hết là Grays nhíu mày: Người kia. . . . . .
Esther khẳng định gật đầu một cái: Hắn có ma lực.
Thain hơi ngạc nhiên nói: Hả? Cái thế giới này cũng tồn tại người có ma lực sao?
Mặc dù hiếm thấy, nhưng dường như quả thật là như vậy.
Nếu quả như thật là như vậy, Esther, ngươi sẽ găp chuyện không hay đi? Grays không khách khí chút nào nói,: Mặc dù hiếm thấy, nhưng trong Ma tộc xác thực một số lượng rất nhỏ những người có năng lực tiên đoán. Nói tới đây, giọng nói của hắn hơi trầm xuống,: Nhưng mà bởi vì năng lực này vô cùng mạng mẽ, nên sau mỗi lần sử dụng, bọn họ đều phải trả một cái giá rất đắt.
Giá đắt? Sắc mặt Thain thay đổi,: Như vậy người mới vừa rồi. . . . . . Tiền bối Esther, anh. . . . . .
Nếu quả thật là như vậy. Mặc dù là chuyện liên quan đến sống chết, Esther hình như vẫn như cũ không hề thay đổi, vô cùng bình tĩnh nói,: Nhiệm vụ bảo vệ bệ hạ chỉ có thể giao cho các cậu.
Tiền bối. . . . . . Thain hơi nhíu chân mày,: Đây không phải là chuyện có thể tùy tiện nói đùa đâu.
Lúc nào thì đến phiên ngươi tới ra lệnh cho ta rồi hả ? Grays giống như bốc hỏa, tức giận trợn trừng mắt nhìn Kẻ đối đầu lâu năm , trong ánh mắt là ánh lửa hừng hực bốc cháy,: Việc bảo vệ bệ hạ không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm! Ngươi cũng ít nói những lời không có trách nhiệm như vậy cho ta!
Grays. . . . . . Esther liền giật mình, như là ngộ ra,: Ngươi đang lo lắng cho ta sao?
Trên trán Grays nhảy lên mấy sợi gân xanh, đá một cước về phía đối phương: . . . . . . Ai sẽ lo lắng loại người như ngươi!
Thain than thở: Quả nhiên là đang lo lắng. Gật đầu liên tục.
. . . . . . Ngươi câm miệng cho ta. Grays thật sự rất muôn bùng nổ, tại sao hắn lại có hai đồng đội như heo vậy chứ? Tại sao? !
Ha ha ha, Tiền bối Grays, anh xấu hổ sao?
Anh muốn chết phải không?
A, đợi chút, tiền bối. . . . . .
Trong tiếng đùa giỡn của bọn họ, không khí nặng nề vừa rồi dường như đã biến mất, nhưng thật ra mỗi người đều biết, mọi chuyện cũng không có đơn giản như vậy. Nếu như người thanh niên kia thật sự có năng lực, như vậy sợ rằng Esther sẽ gặp phải nguy hiểm sống chết.
Chỉ là nói cho cùng, thật ra thì Grays và Thain cũng không quá tin tưởng chuyện này, cùng là Thủ Hộ Gỉa, đương nhiên bọn họ biết sự lợi hại của người này, ở Ma giới còn khó có người có thể có thể giết chết hắn, huống chi là ở cái thế giới này.
Còn đối với bản thân Esther mà nói, tất nhiên hắn có để ý về việc sống chết, nhưng thứ hắn để ý hơn cả, là việc này có mang đến phiền toái cho Ma vương bệ hạ hay không. Nếu quả là như vậy. . . . . . Hắn cho rằng bản thân có thể rất quả quyết đưa ra lựa chọn.
Bởi vì bây giờ đã không giống với trước kia, Thủ Hộ Gỉa□ bên cạnh bệ hạ cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Cho dù một ngày nào đó hắn không có ở đây, cô vẫn có thể được bảo vệ an toàn
Như vậy là đủ rồi.
Nhưng ba người không biết rằng, buổi tối ngày hôm qua, thanh niên hình như có khả năng Tiên đoán cũng đã nói ra những lời như vậy với cô gái.
Vài ngày sau đó
/139
|