Đúng vậy.
Tại sao? Cô gái vô cùng kinh ngạc, gần như luống cuống nắm lấy ống tay áo của thanh niên, Tại sao muốn rời đi ?
. . . . . . Thanh niên cố gắng bình tĩnh, trong mắt hiện lên vẻ khổ sở, đau đớn này nhanh chóng truyền từ máu tới tim —— bệ hạ, xin ngài đừng lộ ra vẻ mặt như thế, cũng đừng nói ra những lời nói như vậy, bởi vì. . . . . . Điều này sẽ khiến ý chí vốn đã không kiên định của hắn bị sụp đổ.
Thật xin lỗi. . . . . . Mạc Vong đột nhiên phản ứng lại, cúi đầu nhẹ giọng nói xin lỗi, tư thế như vậy cũng khiến cô không nhìn thấy đôi mắt màu lam lạnh nhạt, tự nhiên cũng không thể nhận ra được cảm xúc trong đó.
Bệ hạ, ngài cũng không có phạm sai lầm.
Thanh niên nhẹ nhàng an ủi cũng không khiến cho tâm trạng Mạc Vong tốt hơn bao nhiêu, cô hít một hơi thật sâu: Không. . . . . . Là tôi quá mức tùy hứng, Esther, anh muốn rời đi, nhất định là bởi vì có chuyện rất quan trọng phải không?”
. . . . . . Câu nói này giống như sấm sét kéo hắn ra khỏi mê cung, đúng, không có gì quan trọng hơn bệ hạ, cho nên làm ra quyết định như vậy là đúng đắn. Esther cũng hít một hơi thật sâu, khẽ vuốt cằm, Đúng vậy.
. . . . . . Tôi biết rồi. Như vậy, cô gái ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi, Bao giờ anh trở lại?
Mà thanh niên lúc này, đã thu lại tất cả cảm xúc, ánh mắt thành khẩn mà chắc chắn trả lời: Bệ hạ, xin ngài tin tưởng, cho dù thân thể rời khỏi, nhưng tấm lòng và linh hồn tôi vẫn canh giữ bên ngài.
Hả. . . . . . Mạc Vong có chút bất đắc dĩ gãi gãi gương mặt, Khả năng nói lời buồn nôn của anh đã lên đến level MAX rồi. Hơn nữa nói ra những lời giống như lời thoại dựng sẵn này thật sự không có vấn đề gì sao? Cảm giác như điềm xấu vậy.
Bởi vì sau này, có thể một khoảng thời gian rất lâu không thể nói chuyện với ngài giống như bây giờ, cho nên liền kìm lòng không được muốn nói thêm một chút. . . . . . Bởi vì, bệ hạ, đây cũng có thể là cuộc nói chuyện cuối cùng.
Phốc! Mạc Vong bật cười, Esther , anh bị ngốc sao?
. . . . . .
Không phải anh có điện thoại di động sao? Coi như đi ra ngoài làm việc, cũng có thể gọi điện cho tôi mà! Hay là nói, thật ra thì anh không có số điện thoại của tôi?
Dĩ nhiên không phải.
Thật? Nheo lại tròng mắt, hoài nghi nhìn nhìn.
Thật.
Không quá tin tưởng. Cô gái ranh mãnh sờ sờ cằm, đột nhiên đưa tay ra trước mặt thanh niên cao to, Lấy điện thoại di động ra, tôi muốn kiểm tra!
Dưới lời nói chọc cười này , bầu không khí vốn có chút ngột ngạt dường như đã từ từ tiêu tán, Thủ Hộ Gỉa trung thành chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Ma vương bệ hạ lấy ra chiếc điện thoại màu đen, đặt vào trong tay của cô gái.
Dĩ nhiên Mạc Vong sẽ không mở xem tin nhắn, thứ nhất đây là việc riêng tư của Esther , thứ hai là, lần trước nhắn tin cũng chứng minh trong đó có số của cô. Thứ cô muốn làm chính là—— mở máy ảnh ra, rồi sau đó nhảy người lên, một tay ôm cổ thanh niên, sau khi đạt được tư thế thì Tách tách một tiếng, tấm hình được lưu lại vĩnh viễn.
Oa, Esther ,nét mặt của anh thật là cứng ngắc. Cô gái vừa cười, vừa giơ tay lên quơ quơ trước mặt đối phương.
Sự thật cũng đúng là như vậy, có lẽ là bởi vì việc này đột nhiên xảy ra, nên ánh mắt thanh niên có chút kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi như cũ, hai thứ này kết hợp lại, thật là tạo thành một loại cảm giác cứng nhắc quỷ dị, mà cô gái ôm cổ hắn, lại cười rực rỡ khác thường.
Được rồi, đã cài đặt thành công. Sau những lời này, màn hình của thanh niên từ bối cảnh không có gì đáng nói được chuyển sang tấm hình này, cô gái vừa làm vừa khẽ nói thầm, Chỉ có một mình tôi bắt anh làm hình nền cũng quá không công bằng đi? Làm xong tất cả, cô đưa đồ trả lại, mở trừng hai mắt, Trên thế giới này, khoa học kỹ thuật rất phát triển, cho dù xa nhau thế nào đi nữa, cũng có trò chuyện bình thường, hoặc thậm chí là gặp mặt, mà nếu như. . . . . . Tiếng nói dừng một chút, dần dần thấp xuống, Nếu như chỗ Esther phải đi. . . . . . Là nơi không thế sử dụng điện thoại, như vậy ít nhất còn có thể xem tấm hình này, đúng không?
Bệ hạ. . . . . .
Chỉ là, khi mở miệng lần nữa thì lời nói của Mạc Vong đã bình thường lại như cũ, Phải trở lại nhanh nên một chút, nếu không để điện thoại hết pin thì không xem được gì hết đâu!
. . . . . . Lấy tên của Ma Thần Đại Nhân xin thề thanh niên cầm tay của cô gái, khẽ đặt lên trán, bởi vì thư thế này, cho nên cô không nhìn thấy được biểu tình đã mất đi sự bình tĩnh của hắn, Dù chỉ còn hơi thở cuối cùng, tôi nhất định cũng sẽ trở về bên cạnh ngài.
. . . . . .Không cần nói những lời buồn nôn như vậy đâu. Cô gái quở trách, sau khi nói những lời này, đột nhiên nhớ lại một vấn đề quan trọng hơn, Đúng rồi, vậy bao giờ anh đi?
Lập tức sẽ lên đường. Nếu như sẽ tiếp tục ở lại, có lẽ hắn sẽ vô liêm sỉ, vì tư lợi mà thay đổi quyết định cũng không chừng, cho nên. . . . . . Càng sớm càng tốt.
Nhanh như vậy? Rõ ràng Mạc Vong bị giật mình, nhưng ngay sau đó lại gật đầu một cái, Cũng được, đi sớm một chút thì có nghĩa là cũng sẽ được trở về sớm một chút, ừ, đi đường cẩn thận.
Tuân lệnh, bệ hạ.
Sau những lời này, quả nhiên thanh niên buông lỏng tay của cô gái ra, đứng thẳng người, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Mạc Vong nhìn chăm chú vào bóng
/139
|