Rầm rầm rầm!
Tử Diễm Thần Lôi va chạm mạnh với thời không đạo văn quanh người của Diệp Thần.
- Trảm!
Diệp Thần quát một tiếng, thúc dục Mộ Ảnh Kiếm chém qua.
Ông --
Tiếng nổ lớn vang lên, từng bóng kiếm dài lăng lệ phóng lên trời.
Bóng kiếm đến mức bóng tối bao phủ, ngay cả thần lôi cũng bị cắn nuốt.
Thần lôi nhanh chóng rút lui.
Oanh!
Mộ Ảnh Kiếm chém thẳng lên bầu trời, thiên kiếp bị bóng kiếm xé tan sau đó ăn mòn.
- Kiếm khí thật cường đại!
Dù cho Thiên Nguyên cũng phải cảm khái uy lực một kiếm này quá cường đại.
Rầm rầm rầm!
Sau tử diễm thần lôi là ba trăm hai mươi mốt đạo Thiên Sát thần lôi, nhưng mà ngay cả Thiên Sát thần lôi cường đại vẫn bị một kiếm chém ta.
Mộ Ảnh Kiếm vô cùng bá đạo, quả thực vô kiên bất tồi, trừ phi đao trong đầu Diệp Thần ra thì không có thứ gì khắc chế được.
Lúc này một đạo thời không đạo văn không ngừng lưu chuyển, trong mắt thâm thúy của Diệp Thần nhìn qua bầu trời, Cửu Tinh chuyển động, Cửu Tinh trong đan điền sinh ra biến hóa kỳ dị, chung qunh Cửu Tinh là từng đạo thời không đạo văn lưu động, những linh thể tung tăng như chim sẻ quanh các ngôi sao, Diệp Thần có thể cảm giác được những tinh thể này không ngừng tăng cường, chúng rõ ràng bắt đầu dung hợp với thời không đạo văn chi lực!
Diệp Thần ngạc nhiên cảm thụ tất cả, tâm tình cũng sinh ra bêến hóa.
Huyền khí trong phi đao tuôn ra mạnh mẽ.
Diệp Thần cứ như vậy lẳng lặng đứng trong hư không, hắn giống như hóa thành tượng đá, lôi vân trên bầu trời nhanh chóng tán đi, chúng căn bản không làm gì được Mộ Ảnh Kiếm của Diệp Thần.
Một ngày.
Hai ngày.
Năm ngày...
Qua hơn nửa tháng, Diệp Thần vẫn đứng bất động, không ngừng lĩnh ngộ vũ trụ, trong óc có hiểu ra.
Ầm ầm!
Giống như bình chướng bị vỡ tan, tu vị của Diệp Thần tăng lên tới Đạo Huyền lục trọng, nhưng còn không có đình chỉ, mãi cho đến Đạo Huyền thất trọng mới dừng lại. Trong cơ thể có linh thể trở nên vô cùng cường đại, mỗi một linh thể đều có một tia thời không đạo văn.
Diệp Thần ngửa mặt lên trời cười dài, trong lòng rộng mở, treo Mộ Ảnh Kiếm ra sau lưng.
- Nhị vị tinh chủ có lời gì cho ta mang về Thiên Nguyên Đại Lục không?
Diệp Thần nhìn qua Thiên Nguyên cùng Tinh Huyền hỏi.
Thiên Nguyên thở dài một hơi, nói:
- Chúng ta cả đời này thủ hộ Thiên Nguyên Tinh, bây giờ chúng ta mất mạng. Vậy bọn họ chỉ có thể dựa vào mình. Ta hy vọng ngươi có thể thay chúng ta thủ hộ Thiên Nguyên Tinh.
- Ta sẽ, Thiên Nguyên Tinh còn có tộc nhân của ta, nếu như Thiên Nguyên Tinh hủy diệt, chúng ta cũng không còn nơi dừng chân!
Diệp Thần nghiêm mặt nói. Chuyện này hắn không có lựa chọn khác.
- Tất cả tùy duyên, không cần cưỡng cầu. Đi thôi!
Tinh Huyền tinh chủ khoát khoát tay nói ra.
- Hai vị tinh chủ, cáo từ!
Diệp Thần chắp tay nói, bay vút ra ngoài.
Thiên Nguyên Đại Lục.
- Nhân thần cấm địa đệ cửu trọng thiên đã không còn sáng lên.
- Chẳng lẽ hắn đã xuống?
- Không biết hắn có đạt được truyền thừa tinh chủ hay không?
Cả Thiên Nguyên Đại Lục không ngừng nghị luận, trong nội tâm kích động, nếu như Đạm Thai Lăng còn không trở thành tinh chủ, mà Diệp Thần lại ở nhân thần cấm địa đệ cửu trọng có thể đạt được truyền thừa tinh chủ không?
Tất cả mọi người đang chờ mong.
Chiến Hoàng nhóm: đám bọn họ thời khắc chú ý nhân thần cấm địa tình huống, mà ngay cả mười vị Thị Thần ánh mắt, cũng đều tập trung tại nhân thần cấm địa.
Sau một lát, Diệp Thần xuất hiện ở lối ra.
Nhân thần cấm địa có mấy chục ánh mắt đang nhìn qua, cường giả Chiến Hoàng nhìn qua người Diệp Thần.
- Ta là Tề Hoàng của Đạo Đình, thỉnh ngươi theo chúng ta tới Đạo Đình một chuyến, những đại nhân kia đang chờ ngươi!
Một nam nhân trung niên đi tới, phía sau hắn có hơn mười Đạo Huyền đi cùng.
Diệp gia cùng Đạo Đình có ân oán ai cũng biết, lúc này đây mười Thị Thần phái Tề Hoàng tới đây mời Diệp Thần, nhưng Tề Hoàng nói chuyện cũng thi triển thủ đoạn, cố ý biến mất Thị Thần, giả bộ như là Đạo Đình muốn tìm Diệp Thần.
Người Đạo Đình? Diệp Thần lúc này bắn ra hàn quang.
- Không có hứng thú!
Diệp Thần lạnh lùng lườm Tề Hoàng, trực tiếp đi tới thông đạo truyền tống.
Diệp Thần quả nhiên cự tuyệt, Tề Hoàng cười lạnh.
- Lớn mật, ngươi dám vô lễ bỏ qua Thị Thần mời!
Tề Hoàng thò tay chộp vào lưng Diệp Thần, quát:
- Đã như vầy, ta chỉ có thể bắt ngươi về.!
Tề Hoàng chưởng kình phun ra nuốt vào, nếu là Đạo Huyền bình thường va chạm với khí kình này không chết cũng phải trọng thương.
Diệp Thần vẫn không quan tâm, đi tới thông đạo truyền tống, trên người thời không đạo văn lưu chuyển, sau lưng Mộ Ảnh Kiếm sáng lên.
Chưởng kình của Tề Hoàng va chạm vào Mộ Ảnh Kiếm, đột nhiên cảm giác va chạm đáng sợ sinh ra, đạo lực lượng này căn bản không phải chưởng kình của hắn có thể chống lại, Tề Hoàng bỗng dưng mở to hai mắt, còn chưa kịp rút tay về thì nghe "Bành" một tiếng, thân thể của hắn bay ra ngoài ngàn mét, cả cánh tay bị phế bỏ, máu tươi đầm đìa.
- Ah!
Tề Hoàng hét thảm lên.
- Tề Hoàng đại nhân, ngài thế nào!
Hơn mười cường giả Đạo Huyền của Đạo Đình nhanh chóng bay tới chỗ Tề Hoàng, lúc nhìn rõ tình huống của Tề Hoàng thì hít khí lạnh, Tề Hoàng trừ cánh tay phải bị chấn nát huyết nhục mơ hồ ra, trên người đầy tơ máu. Nhìn thấy mà giật mình, vô cùng thê thảm.
Đám cường giả Đạo Huyền của Đạo Đình nhìn qua bóng lưng của Diệp Thần rời đi, nhao nhao lộ đầy kinh hãi, Diệp Thần tựukhông quan tâm chuyện này, từng bước đi tới thông đạo truyền tống, bọn họ không ai dám ngăn cản.
Nói đùa, cường giả Chiến Hoàng vừa mới giao thủ đã bị thương như vậy, huống chi bọn họ chỉ là Đạo Huyền a.
Đây là người đi ra từ đệ cửu trọng thiên sao? Thật sự quá đáng sợ!
Tề Hoàng nhìn thấy Diệp Thần rời đi, trong đôi mắt đã tràn đầy vẻ sợ hãi, Thần Hoàng đại nhân không phải đã nói. Tinh Hồn dung hợp độ là 0 thì không có khả năng trở thành tinh chủ sao? Vì cái gì hắn từ trên người Diệp Thần cảm giác được thời không đạo văn chi lực?
Thân ảnh Diệp Thần biến mất trong thông đạo truyền tống.
Cả Thiên Nguyên Đại Lục lúc này bị oanh động.
Sau một lát Tuyết Hoàng và hơn ba mươi Chiến Hoàng dùng tinh thần thủy tinh liên lạc với Diệp Thần.
- Diệp Thần, tu vị của ngươi thế nào?
- Diệp Thần, ngươi có đạt được truyền thừa tinh chủ hay không?
Tuyết Hoàng, Mộc Hoàng mang theo vài phần vội vàng hỏi thăm.
- Tu vị của ta vừa đạt tới Đạo Huyền thất trọng.
Diệp Thần thẳng thắn thành khẩn nói ra. Hắn cũng không có đạt tới Chiến Hoàng, nhưng mà ngoại giới đã truyền ra hắn là Chiến Hoàng ngũ lục trọng.
- Mới Đạo Huyền thất trọng?
Tuyết Hoàng nghi hoặc, Diệp Thần làm sao đánh bay Tề Hoàng. Chẳng lẽ là bởi vì thanh kiếm sau lưng của Diệp Thần hay sao?
- Ta cũng không có được truyền thừa tinh chủ, Tinh Hồn dung hợp độ là 0, cho nên không có khả năng đạt được truyền thừa tinh chủ.
Diệp Thần cười nói, hứn nói rõ ràng. Miễn cho Chiến Hoàng khác hiểu lầm.
- Ngươi cũng không có được truyền thừa tinh chủ?
Đám người Tuyết Hoàng có chút thất lạc, tuy bọn họ đã sớm biết rõ Diệp Thần Tinh Hồn dung hợp độ là 0, là không thể nào đạt được truyền thừa tinh chủ. Nhưng trong nội tâm sinh ra một tia hy vọng, chờ mong kỳ tích phát sinh.
Tử Diễm Thần Lôi va chạm mạnh với thời không đạo văn quanh người của Diệp Thần.
- Trảm!
Diệp Thần quát một tiếng, thúc dục Mộ Ảnh Kiếm chém qua.
Ông --
Tiếng nổ lớn vang lên, từng bóng kiếm dài lăng lệ phóng lên trời.
Bóng kiếm đến mức bóng tối bao phủ, ngay cả thần lôi cũng bị cắn nuốt.
Thần lôi nhanh chóng rút lui.
Oanh!
Mộ Ảnh Kiếm chém thẳng lên bầu trời, thiên kiếp bị bóng kiếm xé tan sau đó ăn mòn.
- Kiếm khí thật cường đại!
Dù cho Thiên Nguyên cũng phải cảm khái uy lực một kiếm này quá cường đại.
Rầm rầm rầm!
Sau tử diễm thần lôi là ba trăm hai mươi mốt đạo Thiên Sát thần lôi, nhưng mà ngay cả Thiên Sát thần lôi cường đại vẫn bị một kiếm chém ta.
Mộ Ảnh Kiếm vô cùng bá đạo, quả thực vô kiên bất tồi, trừ phi đao trong đầu Diệp Thần ra thì không có thứ gì khắc chế được.
Lúc này một đạo thời không đạo văn không ngừng lưu chuyển, trong mắt thâm thúy của Diệp Thần nhìn qua bầu trời, Cửu Tinh chuyển động, Cửu Tinh trong đan điền sinh ra biến hóa kỳ dị, chung qunh Cửu Tinh là từng đạo thời không đạo văn lưu động, những linh thể tung tăng như chim sẻ quanh các ngôi sao, Diệp Thần có thể cảm giác được những tinh thể này không ngừng tăng cường, chúng rõ ràng bắt đầu dung hợp với thời không đạo văn chi lực!
Diệp Thần ngạc nhiên cảm thụ tất cả, tâm tình cũng sinh ra bêến hóa.
Huyền khí trong phi đao tuôn ra mạnh mẽ.
Diệp Thần cứ như vậy lẳng lặng đứng trong hư không, hắn giống như hóa thành tượng đá, lôi vân trên bầu trời nhanh chóng tán đi, chúng căn bản không làm gì được Mộ Ảnh Kiếm của Diệp Thần.
Một ngày.
Hai ngày.
Năm ngày...
Qua hơn nửa tháng, Diệp Thần vẫn đứng bất động, không ngừng lĩnh ngộ vũ trụ, trong óc có hiểu ra.
Ầm ầm!
Giống như bình chướng bị vỡ tan, tu vị của Diệp Thần tăng lên tới Đạo Huyền lục trọng, nhưng còn không có đình chỉ, mãi cho đến Đạo Huyền thất trọng mới dừng lại. Trong cơ thể có linh thể trở nên vô cùng cường đại, mỗi một linh thể đều có một tia thời không đạo văn.
Diệp Thần ngửa mặt lên trời cười dài, trong lòng rộng mở, treo Mộ Ảnh Kiếm ra sau lưng.
- Nhị vị tinh chủ có lời gì cho ta mang về Thiên Nguyên Đại Lục không?
Diệp Thần nhìn qua Thiên Nguyên cùng Tinh Huyền hỏi.
Thiên Nguyên thở dài một hơi, nói:
- Chúng ta cả đời này thủ hộ Thiên Nguyên Tinh, bây giờ chúng ta mất mạng. Vậy bọn họ chỉ có thể dựa vào mình. Ta hy vọng ngươi có thể thay chúng ta thủ hộ Thiên Nguyên Tinh.
- Ta sẽ, Thiên Nguyên Tinh còn có tộc nhân của ta, nếu như Thiên Nguyên Tinh hủy diệt, chúng ta cũng không còn nơi dừng chân!
Diệp Thần nghiêm mặt nói. Chuyện này hắn không có lựa chọn khác.
- Tất cả tùy duyên, không cần cưỡng cầu. Đi thôi!
Tinh Huyền tinh chủ khoát khoát tay nói ra.
- Hai vị tinh chủ, cáo từ!
Diệp Thần chắp tay nói, bay vút ra ngoài.
Thiên Nguyên Đại Lục.
- Nhân thần cấm địa đệ cửu trọng thiên đã không còn sáng lên.
- Chẳng lẽ hắn đã xuống?
- Không biết hắn có đạt được truyền thừa tinh chủ hay không?
Cả Thiên Nguyên Đại Lục không ngừng nghị luận, trong nội tâm kích động, nếu như Đạm Thai Lăng còn không trở thành tinh chủ, mà Diệp Thần lại ở nhân thần cấm địa đệ cửu trọng có thể đạt được truyền thừa tinh chủ không?
Tất cả mọi người đang chờ mong.
Chiến Hoàng nhóm: đám bọn họ thời khắc chú ý nhân thần cấm địa tình huống, mà ngay cả mười vị Thị Thần ánh mắt, cũng đều tập trung tại nhân thần cấm địa.
Sau một lát, Diệp Thần xuất hiện ở lối ra.
Nhân thần cấm địa có mấy chục ánh mắt đang nhìn qua, cường giả Chiến Hoàng nhìn qua người Diệp Thần.
- Ta là Tề Hoàng của Đạo Đình, thỉnh ngươi theo chúng ta tới Đạo Đình một chuyến, những đại nhân kia đang chờ ngươi!
Một nam nhân trung niên đi tới, phía sau hắn có hơn mười Đạo Huyền đi cùng.
Diệp gia cùng Đạo Đình có ân oán ai cũng biết, lúc này đây mười Thị Thần phái Tề Hoàng tới đây mời Diệp Thần, nhưng Tề Hoàng nói chuyện cũng thi triển thủ đoạn, cố ý biến mất Thị Thần, giả bộ như là Đạo Đình muốn tìm Diệp Thần.
Người Đạo Đình? Diệp Thần lúc này bắn ra hàn quang.
- Không có hứng thú!
Diệp Thần lạnh lùng lườm Tề Hoàng, trực tiếp đi tới thông đạo truyền tống.
Diệp Thần quả nhiên cự tuyệt, Tề Hoàng cười lạnh.
- Lớn mật, ngươi dám vô lễ bỏ qua Thị Thần mời!
Tề Hoàng thò tay chộp vào lưng Diệp Thần, quát:
- Đã như vầy, ta chỉ có thể bắt ngươi về.!
Tề Hoàng chưởng kình phun ra nuốt vào, nếu là Đạo Huyền bình thường va chạm với khí kình này không chết cũng phải trọng thương.
Diệp Thần vẫn không quan tâm, đi tới thông đạo truyền tống, trên người thời không đạo văn lưu chuyển, sau lưng Mộ Ảnh Kiếm sáng lên.
Chưởng kình của Tề Hoàng va chạm vào Mộ Ảnh Kiếm, đột nhiên cảm giác va chạm đáng sợ sinh ra, đạo lực lượng này căn bản không phải chưởng kình của hắn có thể chống lại, Tề Hoàng bỗng dưng mở to hai mắt, còn chưa kịp rút tay về thì nghe "Bành" một tiếng, thân thể của hắn bay ra ngoài ngàn mét, cả cánh tay bị phế bỏ, máu tươi đầm đìa.
- Ah!
Tề Hoàng hét thảm lên.
- Tề Hoàng đại nhân, ngài thế nào!
Hơn mười cường giả Đạo Huyền của Đạo Đình nhanh chóng bay tới chỗ Tề Hoàng, lúc nhìn rõ tình huống của Tề Hoàng thì hít khí lạnh, Tề Hoàng trừ cánh tay phải bị chấn nát huyết nhục mơ hồ ra, trên người đầy tơ máu. Nhìn thấy mà giật mình, vô cùng thê thảm.
Đám cường giả Đạo Huyền của Đạo Đình nhìn qua bóng lưng của Diệp Thần rời đi, nhao nhao lộ đầy kinh hãi, Diệp Thần tựukhông quan tâm chuyện này, từng bước đi tới thông đạo truyền tống, bọn họ không ai dám ngăn cản.
Nói đùa, cường giả Chiến Hoàng vừa mới giao thủ đã bị thương như vậy, huống chi bọn họ chỉ là Đạo Huyền a.
Đây là người đi ra từ đệ cửu trọng thiên sao? Thật sự quá đáng sợ!
Tề Hoàng nhìn thấy Diệp Thần rời đi, trong đôi mắt đã tràn đầy vẻ sợ hãi, Thần Hoàng đại nhân không phải đã nói. Tinh Hồn dung hợp độ là 0 thì không có khả năng trở thành tinh chủ sao? Vì cái gì hắn từ trên người Diệp Thần cảm giác được thời không đạo văn chi lực?
Thân ảnh Diệp Thần biến mất trong thông đạo truyền tống.
Cả Thiên Nguyên Đại Lục lúc này bị oanh động.
Sau một lát Tuyết Hoàng và hơn ba mươi Chiến Hoàng dùng tinh thần thủy tinh liên lạc với Diệp Thần.
- Diệp Thần, tu vị của ngươi thế nào?
- Diệp Thần, ngươi có đạt được truyền thừa tinh chủ hay không?
Tuyết Hoàng, Mộc Hoàng mang theo vài phần vội vàng hỏi thăm.
- Tu vị của ta vừa đạt tới Đạo Huyền thất trọng.
Diệp Thần thẳng thắn thành khẩn nói ra. Hắn cũng không có đạt tới Chiến Hoàng, nhưng mà ngoại giới đã truyền ra hắn là Chiến Hoàng ngũ lục trọng.
- Mới Đạo Huyền thất trọng?
Tuyết Hoàng nghi hoặc, Diệp Thần làm sao đánh bay Tề Hoàng. Chẳng lẽ là bởi vì thanh kiếm sau lưng của Diệp Thần hay sao?
- Ta cũng không có được truyền thừa tinh chủ, Tinh Hồn dung hợp độ là 0, cho nên không có khả năng đạt được truyền thừa tinh chủ.
Diệp Thần cười nói, hứn nói rõ ràng. Miễn cho Chiến Hoàng khác hiểu lầm.
- Ngươi cũng không có được truyền thừa tinh chủ?
Đám người Tuyết Hoàng có chút thất lạc, tuy bọn họ đã sớm biết rõ Diệp Thần Tinh Hồn dung hợp độ là 0, là không thể nào đạt được truyền thừa tinh chủ. Nhưng trong nội tâm sinh ra một tia hy vọng, chờ mong kỳ tích phát sinh.
/1628
|