- Lão Đại, nữ nhân kia chạy mất!
Bên trong một cái tướng mạo nhân loại ngửa đầu nhìn thoáng qua đầu lĩnh Ma Tượng nhất tộc nói.
- Chúng ta phải như thế nào hướng Tước gia bàn giao?
Người cầm đầu kia cái mũi thật dài ngửi trên mặt đất thoáng một phát, hừ một tiếng nói:
- Nữ nhân kia cùng một nam chung một chỗ, một tấm văn điệp ra khỏi thành muốn năm vạn Ma Kim, không có nhiều tiền như vậy bọn hắn căn bản không ra thành được, hơn nữa bọn hắn cũng vào nội thành không được, ở trong thành này, ta không tin bọn hắn có thể chạy đến đâu, tiếp tục sưu tầm cho ta!
Trên người ma khí nhập vào cơ thể mà ra, trước người hư hóa ra một cái hình ảnh, hình ảnh người này cùng Diệp Thần giống như đúc, cũng không biết hắn dùng bí pháp gì, chỉ là ngửi thoáng một tia khí tức Diệp Thần lưu lại một phát, liền giả thuyết ra tướng mạo Diệp Thần, ngay cả thân cao cũng không sai chút nào.
- Là tiểu tử này, toàn thành lùng bắt!
Hắn nhìn chằm chằm vào hư ảnh Diệp Thần trầm giọng nói, thầm nghĩ trong lòng, cũng dám từ trong tay Tước gia cướp người, tiểu tử này quả thực là không muốn sống.
Năm thân ảnh cực kỳ nhanh truy tung mà đi.
Trong vùng cư dân một mảnh u ám, tại đây hoàn cảnh vô cùng ác liệt, ô nước tùy ý giàn giụa, khó nghe tanh tưởi phiêu đãng trong không khí, làm Diệp Thần không khỏi nhíu lông mày thoáng một phát, hướng một bên khác nhìn lại, bộ dạng Tử Nghiên Nguyệt không thèm để ý chút nào, phảng phất đã thành thói quen.
- Ngươi vừa tới U Hồn Tinh?
Tử Nghiên Nguyệt nhìn thoáng qua Diệp Thần, nàng đối với Diệp Thần thủy chung không có buông cảnh giác, một mực quan sát đến Diệp Thần, chú ý tới thần sắc Diệp Thần, liền mở miệng nói ra.
- Không sai!
Diệp Thần khẽ gật đầu, liếc nhìn Tử Nghiên Nguyệt, cái kia một thân áo da ủng da, thân hình thon dài, giống như là một Tinh Linh, Diệp Thần chú ý tới thời điểm Tử Nghiên Nguyệt đi đường đều là điểm lấy mũi chân, không có một tia thanh âm, nữ nhân này tuyệt đối là một thích khách ưu tú, nói.
- Ta vừa mới biết rõ tại đây nguyên lai gọi U Hồn Tinh!
Tử Nghiên Nguyệt cảm thấy kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thần hỏi:
- Ngươi ở đâu tới?
Diệp Thần nghĩ nghĩ, không biết lộ ra có ổn hay không?
- Không thể nói coi như xong!
Tử Nghiên Nguyệt lập tức nói, đôi mắt thâm thúy hữu thần nhìn nhìn Diệp Thần.
- Ta vẫn còn bị người đuổi giết, ngươi không sợ đưa tới phiền toái? Những người đi theo đằng sau ta kia chính giữa có một cái là Ma Tượng nhất tộc, hắn giờ phút này khẳng định đã nắm giữ một ít tin tức của ngươi, nói không chừng ngươi cũng đã trở thành đối tượng bọn hắn đuổi giết.
Diệp Thần nhíu mày, Tử Nghiên Nguyệt không cần phải lừa gạt mình, không nghĩ tới cái Ma Tượng nhất tộc gì kia còn có bổn sự như vậy, hắn ngay cả mặt mũi còn không có lộ, đã thành đối tượng bị đuổi giết.
Trong đôi mắt Tử Nghiên Nguyệt toát ra một tia giảo hoạt, cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu như hiện tại ta rời khỏi, vậy ngươi liền phiền toái!
Nếu như hiện tại nàng rời khỏi, Diệp Thần tất nhiên sẽ hấp dẫn đi lực chú ý của những người kia, nàng chạy trốn xác suất sẽ lớn hơn nhiều.
- Nếu như ngươi muốn đi, ta cũng sẽ không ngăn đón ngươi, bất quá ta sẽ ở trên người của ngươi để lại một tia khí tức hồn niệm đặc biệt, mặc kệ ngươi đi xa bao nhiêu, ta đều có thể truy tung đến. Nếu như ta bị bọn hắn bắt được, vì bảo vệ tánh mạng, ta chỉ có thể dẫn bọn hắn tìm ngươi rồi.
Diệp Thần nhún nhún vai nói.
- Ngươi so với ta còn hung ác.
Tử Nghiên Nguyệt trừng mắt liếc Diệp Thần.
Diệp Thần khẽ mĩm cười nói:
- Ta với ngươi không oán không cừu, cũng không muốn tùy tiện đưa tới phiền toái gì. Ta muốn cùng ngươi làm một số giao dịch, làm xong khoản giao dịch này, chúng ta đường ai nấy đi, tất cả không thiếu nợ nhau!
- Giao dịch gì?
Tử Nghiên Nguyệt nhíu mày, bất động thanh sắc nhìn xem Diệp Thần, từ vừa rồi thủ đoạn phản chế kia, nàng cảm giác Diệp Thần ngược lại là một người thú vị.
- Ta giúp ngươi tránh được mấy người kia truy tung, ngươi nói cho ta biết ngươi biết rõ hết thảy có quan hệ với U Hồn Tinh.
Diệp Thần nói.
- Đơn giản như vậy?
Tử Nghiên Nguyệt nháy mắt mấy cái, nàng còn tưởng rằng là giao dịch kinh người gì, không nghĩ tới Diệp Thần chỉ có điểm yêu cầu như vậy.
- Chỉ đơn giản như vậy, ta muốn biết hết thảy ngươi biết ở đây.
Diệp Thần gật đầu nói.
Tử Nghiên Nguyệt vuốt mái tóc thật dài thoáng một phát, giao dịch này của Diệp Thần đối với nàng mà nói, tựa hồ không có một điểm tổn thất, nghĩ nghĩ, đối với Diệp Thần nói:
- Ngươi sẽ như thế nào giúp ta thoát khỏi mấy người kia truy tung?
- Ta đem bọn họ dẫn dắt rời đi, cho ngươi kiến tạo đầy đủ thời gian, như thế nào?
Diệp Thần suy nghĩ một chút nói, giao dịch như vậy đối với Tử Nghiên Nguyệt mà nói một chút cũng không lỗ a? Diệp Thần chỉ là muốn biết rõ U Hồn Tinh rốt cuộc là một cái địa phương dạng gì, vì cái gì có Truyền Tống Trận có thể đi thông Thiên Nguyên Tinh, nhóm Tổ Ma chiếm giữ ở chỗ này đến cùng muốn làm gì,… những cái này Diệp Thần đều muốn biết.
Đối với Tử Nghiên Nguyệt mà nói, đem những cái này nói cho Diệp Thần nàng cũng không có tổn thất gì, nhưng đối với Diệp Thần mà nói những tin tức này quá trọng yếu. Diệp Thần có một loại trực giác, Tử Nghiên Nguyệt biết đến, có lẽ so với Ma Nhân bình thường trên đường cái kia muốn hơn rất nhiều.
Nhưng Tử Nghiên Nguyệt lại lắc đầu, cười chua xót thoáng một phát nói:
- Nếu như dễ dàng như vậy có thể chạy trốn, ngươi cho rằng ta vung không thoát mấy người đằng sau kia sao?
Chứng kiến Diệp Thần lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Tử Nghiên Nguyệt bất đắc dĩ cười nói:
- Được rồi, xem ra ngươi thật là cái gì cũng không biết. Ma Đô Chi Thành chia làm nội thành cùng ngoại thành, phương viên mấy chục vạn km, tụ tập vô số Ma Nhân, phàm là người muốn rời khỏi Ma Đô Chi Thành, đều phải mua một tấm văn điệp ra khỏi thành mới được, văn điệp ra khỏi thành rất quý, ta căn bản không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa ra khỏi thành cũng không có nghĩa là an toàn, bên ngoài thành khắp nơi đều là các loại ma vật, khoảng cách Ma Đô Chi Thành càng xa, ma vật chiếm giữ lại càng cường, trong đó không thiếu Thị Thần cấp, cho nên ra khỏi thành vẫn phải là trở lại.
Diệp Thần có chút nhíu lông mày thoáng một phát, không nghĩ tới lại là như vậy, hỏi:
- Cái kia hẳn là, không có biện pháp gì có thể chạy mất?
- Chủ nhân năm người truy đằng sau ta kia, là một vị quý tộc Ma Đô Chi Thành, thực lực Chiến Hoàng thập trọng cảnh giới, thủ hạ có mấy trăm tên Chiến Hoàng.
Tử Nghiên Nguyệt nói:
- Chỉ cần ta còn ở lại bên trong Ma Đô Chi Thành, hắn sớm muộn sẽ tìm được ta!
- Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?
Diệp Thần nhíu mày hỏi.
- Trốn một ngày tốt một ngày, nếu có một ngày thật sự tránh không khỏi, theo chân bọn họ đồng quy vu tận là được!
Tử Nghiên Nguyệt nhún nhún vai nói, trên mặt thần sắc thoáng có chút đắng chát.
- Ngươi tại sao phải chọc người quý tộc kia?
Diệp Thần hỏi.
Bên trong một cái tướng mạo nhân loại ngửa đầu nhìn thoáng qua đầu lĩnh Ma Tượng nhất tộc nói.
- Chúng ta phải như thế nào hướng Tước gia bàn giao?
Người cầm đầu kia cái mũi thật dài ngửi trên mặt đất thoáng một phát, hừ một tiếng nói:
- Nữ nhân kia cùng một nam chung một chỗ, một tấm văn điệp ra khỏi thành muốn năm vạn Ma Kim, không có nhiều tiền như vậy bọn hắn căn bản không ra thành được, hơn nữa bọn hắn cũng vào nội thành không được, ở trong thành này, ta không tin bọn hắn có thể chạy đến đâu, tiếp tục sưu tầm cho ta!
Trên người ma khí nhập vào cơ thể mà ra, trước người hư hóa ra một cái hình ảnh, hình ảnh người này cùng Diệp Thần giống như đúc, cũng không biết hắn dùng bí pháp gì, chỉ là ngửi thoáng một tia khí tức Diệp Thần lưu lại một phát, liền giả thuyết ra tướng mạo Diệp Thần, ngay cả thân cao cũng không sai chút nào.
- Là tiểu tử này, toàn thành lùng bắt!
Hắn nhìn chằm chằm vào hư ảnh Diệp Thần trầm giọng nói, thầm nghĩ trong lòng, cũng dám từ trong tay Tước gia cướp người, tiểu tử này quả thực là không muốn sống.
Năm thân ảnh cực kỳ nhanh truy tung mà đi.
Trong vùng cư dân một mảnh u ám, tại đây hoàn cảnh vô cùng ác liệt, ô nước tùy ý giàn giụa, khó nghe tanh tưởi phiêu đãng trong không khí, làm Diệp Thần không khỏi nhíu lông mày thoáng một phát, hướng một bên khác nhìn lại, bộ dạng Tử Nghiên Nguyệt không thèm để ý chút nào, phảng phất đã thành thói quen.
- Ngươi vừa tới U Hồn Tinh?
Tử Nghiên Nguyệt nhìn thoáng qua Diệp Thần, nàng đối với Diệp Thần thủy chung không có buông cảnh giác, một mực quan sát đến Diệp Thần, chú ý tới thần sắc Diệp Thần, liền mở miệng nói ra.
- Không sai!
Diệp Thần khẽ gật đầu, liếc nhìn Tử Nghiên Nguyệt, cái kia một thân áo da ủng da, thân hình thon dài, giống như là một Tinh Linh, Diệp Thần chú ý tới thời điểm Tử Nghiên Nguyệt đi đường đều là điểm lấy mũi chân, không có một tia thanh âm, nữ nhân này tuyệt đối là một thích khách ưu tú, nói.
- Ta vừa mới biết rõ tại đây nguyên lai gọi U Hồn Tinh!
Tử Nghiên Nguyệt cảm thấy kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thần hỏi:
- Ngươi ở đâu tới?
Diệp Thần nghĩ nghĩ, không biết lộ ra có ổn hay không?
- Không thể nói coi như xong!
Tử Nghiên Nguyệt lập tức nói, đôi mắt thâm thúy hữu thần nhìn nhìn Diệp Thần.
- Ta vẫn còn bị người đuổi giết, ngươi không sợ đưa tới phiền toái? Những người đi theo đằng sau ta kia chính giữa có một cái là Ma Tượng nhất tộc, hắn giờ phút này khẳng định đã nắm giữ một ít tin tức của ngươi, nói không chừng ngươi cũng đã trở thành đối tượng bọn hắn đuổi giết.
Diệp Thần nhíu mày, Tử Nghiên Nguyệt không cần phải lừa gạt mình, không nghĩ tới cái Ma Tượng nhất tộc gì kia còn có bổn sự như vậy, hắn ngay cả mặt mũi còn không có lộ, đã thành đối tượng bị đuổi giết.
Trong đôi mắt Tử Nghiên Nguyệt toát ra một tia giảo hoạt, cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu như hiện tại ta rời khỏi, vậy ngươi liền phiền toái!
Nếu như hiện tại nàng rời khỏi, Diệp Thần tất nhiên sẽ hấp dẫn đi lực chú ý của những người kia, nàng chạy trốn xác suất sẽ lớn hơn nhiều.
- Nếu như ngươi muốn đi, ta cũng sẽ không ngăn đón ngươi, bất quá ta sẽ ở trên người của ngươi để lại một tia khí tức hồn niệm đặc biệt, mặc kệ ngươi đi xa bao nhiêu, ta đều có thể truy tung đến. Nếu như ta bị bọn hắn bắt được, vì bảo vệ tánh mạng, ta chỉ có thể dẫn bọn hắn tìm ngươi rồi.
Diệp Thần nhún nhún vai nói.
- Ngươi so với ta còn hung ác.
Tử Nghiên Nguyệt trừng mắt liếc Diệp Thần.
Diệp Thần khẽ mĩm cười nói:
- Ta với ngươi không oán không cừu, cũng không muốn tùy tiện đưa tới phiền toái gì. Ta muốn cùng ngươi làm một số giao dịch, làm xong khoản giao dịch này, chúng ta đường ai nấy đi, tất cả không thiếu nợ nhau!
- Giao dịch gì?
Tử Nghiên Nguyệt nhíu mày, bất động thanh sắc nhìn xem Diệp Thần, từ vừa rồi thủ đoạn phản chế kia, nàng cảm giác Diệp Thần ngược lại là một người thú vị.
- Ta giúp ngươi tránh được mấy người kia truy tung, ngươi nói cho ta biết ngươi biết rõ hết thảy có quan hệ với U Hồn Tinh.
Diệp Thần nói.
- Đơn giản như vậy?
Tử Nghiên Nguyệt nháy mắt mấy cái, nàng còn tưởng rằng là giao dịch kinh người gì, không nghĩ tới Diệp Thần chỉ có điểm yêu cầu như vậy.
- Chỉ đơn giản như vậy, ta muốn biết hết thảy ngươi biết ở đây.
Diệp Thần gật đầu nói.
Tử Nghiên Nguyệt vuốt mái tóc thật dài thoáng một phát, giao dịch này của Diệp Thần đối với nàng mà nói, tựa hồ không có một điểm tổn thất, nghĩ nghĩ, đối với Diệp Thần nói:
- Ngươi sẽ như thế nào giúp ta thoát khỏi mấy người kia truy tung?
- Ta đem bọn họ dẫn dắt rời đi, cho ngươi kiến tạo đầy đủ thời gian, như thế nào?
Diệp Thần suy nghĩ một chút nói, giao dịch như vậy đối với Tử Nghiên Nguyệt mà nói một chút cũng không lỗ a? Diệp Thần chỉ là muốn biết rõ U Hồn Tinh rốt cuộc là một cái địa phương dạng gì, vì cái gì có Truyền Tống Trận có thể đi thông Thiên Nguyên Tinh, nhóm Tổ Ma chiếm giữ ở chỗ này đến cùng muốn làm gì,… những cái này Diệp Thần đều muốn biết.
Đối với Tử Nghiên Nguyệt mà nói, đem những cái này nói cho Diệp Thần nàng cũng không có tổn thất gì, nhưng đối với Diệp Thần mà nói những tin tức này quá trọng yếu. Diệp Thần có một loại trực giác, Tử Nghiên Nguyệt biết đến, có lẽ so với Ma Nhân bình thường trên đường cái kia muốn hơn rất nhiều.
Nhưng Tử Nghiên Nguyệt lại lắc đầu, cười chua xót thoáng một phát nói:
- Nếu như dễ dàng như vậy có thể chạy trốn, ngươi cho rằng ta vung không thoát mấy người đằng sau kia sao?
Chứng kiến Diệp Thần lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Tử Nghiên Nguyệt bất đắc dĩ cười nói:
- Được rồi, xem ra ngươi thật là cái gì cũng không biết. Ma Đô Chi Thành chia làm nội thành cùng ngoại thành, phương viên mấy chục vạn km, tụ tập vô số Ma Nhân, phàm là người muốn rời khỏi Ma Đô Chi Thành, đều phải mua một tấm văn điệp ra khỏi thành mới được, văn điệp ra khỏi thành rất quý, ta căn bản không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa ra khỏi thành cũng không có nghĩa là an toàn, bên ngoài thành khắp nơi đều là các loại ma vật, khoảng cách Ma Đô Chi Thành càng xa, ma vật chiếm giữ lại càng cường, trong đó không thiếu Thị Thần cấp, cho nên ra khỏi thành vẫn phải là trở lại.
Diệp Thần có chút nhíu lông mày thoáng một phát, không nghĩ tới lại là như vậy, hỏi:
- Cái kia hẳn là, không có biện pháp gì có thể chạy mất?
- Chủ nhân năm người truy đằng sau ta kia, là một vị quý tộc Ma Đô Chi Thành, thực lực Chiến Hoàng thập trọng cảnh giới, thủ hạ có mấy trăm tên Chiến Hoàng.
Tử Nghiên Nguyệt nói:
- Chỉ cần ta còn ở lại bên trong Ma Đô Chi Thành, hắn sớm muộn sẽ tìm được ta!
- Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?
Diệp Thần nhíu mày hỏi.
- Trốn một ngày tốt một ngày, nếu có một ngày thật sự tránh không khỏi, theo chân bọn họ đồng quy vu tận là được!
Tử Nghiên Nguyệt nhún nhún vai nói, trên mặt thần sắc thoáng có chút đắng chát.
- Ngươi tại sao phải chọc người quý tộc kia?
Diệp Thần hỏi.
/1628
|