Biết được những tin tức này, coi như là Diệp Thần cũng không khỏi có chút khiếp sợ.
- Trên mười bậc, còn có cảnh giới gì, Minh Võ đại đế đến cấp bậc gì?
Diệp Thần mở miệng hỏi, thật vất vả tìm được một người có địa vị cao, những tin tức trước kia không biết, hắn đều mơ tưởng nhất nhất hỏi thăm rõ ràng.
- Trên mười bậc, được xưng tôn cấp, tôn cấp lại phân năm giai đoạn, phân biệt là Địa tôn, Thiên tôn, Huyền tôn, Thần tôn cùng Vô Cực cường giả, Minh Võ đại đế thiên phú siêu tuyệt, hôm nay đã là Thiên tôn đỉnh phong.
Ân Mông Điền cảm thấy tự hào nói.
- Bài trừ ngoại phải trước yên nội, nếu thực lực Minh Võ đại đế siêu tuyệt như thế, tại sao không trước thống nhất quốc nội ?
Diệp Thần nói, Thiên tôn cùng Yêu Vương, chênh lệch là phi thường lớn, Yêu Vương hẳn là cùng Thần tôn cảnh cường giả không sai biệt lắm.
- Bài trừ ngoại phải trước yên nội ?
Ân Mông Điền cảm thấy kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thần, lời nói có kiến giải như thế, lại xuất từ miệng một thiếu niên, thiếu niên này nói vậy cũng quen thuộc chuyện binh gia, nói.
- Muốn yên nội nào có đơn giản như vậy, ba đại tông môn đều có một gã Thiên tôn cấp cường giả, phía dưới môn đồ ít cũng trăm vạn chi chúng, nghiễm nhiên thành quốc trong quốc, các đại phiên vương mặc dù không có siêu cấp cao thủ gì, nhưng cũng là dong binh tự trọng, chiến loạn này một mở, sợ rằng nước sẽ không còn.
Dưới tình huống này, Minh Võ đại đế cũng không có biện pháp hạ quyết tâm, cùng tất cả tông môn, phiên vương khai chiến.
- Nam Man Quốc chủ Thác Bạt Hồng Dã hôm nay đã là Huyền tôn cấp cường giả, thủ hạ lại có mấy Thiên tôn, Tôn cấp cường giả, mà cường giả Tây Vũ Đế Quốc bao năm qua đi Cấm lãnh thổ địa, không có một người nào, không có một cái nào có thể trở lại, bây giờ thật sự là tìm không ra bao nhiêu thập giai cường giả, qua một năm nữa nếu không có hai mươi thập giai cao thủ, Nam Man Quốc liền sẽ hướng Tây Vũ Đế Quốc tuyên chiến, lấy quân lực của Tây Vũ Đế Quốc, là tuyệt đối không thể nào cùng Nam Man Quốc đối kháng.
Ân Mông Điền mất mác nói.
Thì ra Tây Vũ Đế Quốc đã ở vào tình cảnh nguy hiểm như vậy, bất quá đó cũng là sự tình từ nay về sau rồi, đến lúc đó Minh Võ đại đế sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Đối mặt cơ quan quốc gia khổng lồ, lực lượng cá nhân là có hạn, nếu vạn nhất một ngày kia Tây Vũ Đế Quốc luân hãm. . . Diệp Thần suy nghĩ một chút, chỉ có nhanh tăng thực lực lên, mới có thể tránh khỏi làm cho mình cùng các tộc nhân gặp nguy cơ.
Lấy địa vị tôn sùng của Ân Mông Điền, hoàn toàn không cần tự mình đi Hạ Địa Quỳnh Lâu mạo hiểm, gọi một chút hộ vệ tới là được rồi, bất quá hắn vẫn tới, có thể thấy được hắn hết sức chân thành.
- Nếu Vương gia quyết tâm muốn xuống Hạ Địa Quỳnh Lâu, ta tiện thể đưa Vương gia đoạn đường a.
Diệp Thần khẽ mĩm cười nói.
Đám người Triển Hổ thấy khẩu khí Diệp Thần như vậy, có chút không vui, bọn họ có sáu cấp chín đỉnh phong cường giả, cho dù Diệp Thần cường thịnh trở lại, cũng không dùng được từ tiện thể a ? Này đem bọn họ những Vương gia hộ vệ này đặt ở chỗ nào ?
- Tiểu hữu biết làm sao đi Hạ Địa Quỳnh Lâu ?
Ân Mông Điền lại nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Thần, vui mừng hỏi.
- Có biết một chút, bất quá ta chỉ phụ trách mang bọn ngươi đi đoạn đường, đến Hạ Địa Quỳnh Lâu, bên trong nếu có nguy hiểm gì, ta liền bất kể.
Diệp Thần nói, dù sao chẳng qua là bình thủy tương phùng, Hạ Địa Quỳnh Lâu tràn đầy nguy hiểm không biết, Diệp Thần tự lo không xong, sao có thể quản người khác.
- Vậy thì đa tạ tiểu hữu.
Ân Mông Điền kích động nói, bất kể như thế nào, hắn coi như là thiếu Diệp Thần một phần nhân tình.
- Đi thôi!
Diệp Thần nói, hướng phía trước mặt đi tới.
Đám người Triển Hổ tất cả đều cười khổ, nơi này khắp nơi đều là Yêu Lang, quả thực sắp không ứng phó nổi rồi, đi như thế nào ?
- Nộ Toái Sơn Hà!
Diệp Thần khẽ quát một tiếng, một chưởng trào ra, cương khí dữ dội ra, chưởng đao đánh xuống, huyền khí quét ngang, thình thịch thình thịch, mười mấy chỉ cấp tám Yêu Lang bay ra ngoài.
Bọn người Triển Hổ như nằm mộng, Diệp Thần mới vừa rồi một chiêu Xích Vân Phong Thiên, đã là mạnh mẽ vô cùng, không nghĩ tới một thức Nộ Toái Sơn Hà này càng thêm dũng mãnh bá đạo, Xích Vân Phong Thiên hẳn là lục phẩm trung thượng vũ kỹ, mà Nộ Toái Sơn Hà, hẳn là thất phẩm vũ kỹ, một lục phẩm vũ kỹ bình thường, coi như là một chút hạng người thiên tài, tất cả cũng phải hao phí mấy năm thời gian mới có thể nắm giữ, về phần thất phẩm vũ kỹ, lại càng khó có thể tưởng tượng, chẳng lẽ tiểu tử này là từ trong bụng mẹ bắt đầu tu luyện sao?
Bọn họ thân là hộ vệ Vương phủ, luôn luôn tự cho mình rất cao, hôm nay mới coi như hiểu được, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Yêu Lang này giết cũng giết không hết, giết chết mấy cái, lại sẽ có nhiều Yêu Lang hơn bổ sung đi lên, rất dính người, Diệp Thần không muốn vận dụng thần hồn, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:
- A Ly, dùng ảo thuật!
Con ngươi A Ly đột nhiên tách ra một tia quang mang thần dị, những Yêu Lang kia trong lúc bất chợt con ngươi mê tán, lảo đảo, đứng cũng không vững. Sau Thập giai, ảo thuật của A Ly có thể thông qua hồn niệm phóng thích, những Yêu Lang kia cho dù không thấy được ánh mắt A Ly, cũng sẽ bị ảo thuật mê hoặc.
Thình thịch thình thịch, một con lại một con Yêu Lang bị đám người Triển Hổ đánh chết.
- Di, chuyện gì xảy ra ?
Đám người Triển Hổ giật mình không dứt, những Yêu Lang kia vốn là hung tàn vô cùng, một đám tựa như uống rượu say, bọn họ tùy tiện xuất thủ là có thể giết chết, một con Yêu Lang cấp chín, lại bị Triển Hổ dễ dàng một chưởng chụp chết.
Địa phương còn lại, những người khác tất cả cũng chiếm thượng phong, dễ dàng đánh chết đại lượng Yêu Lang, Yêu Lang trên mãnh đất trông này bị diệt sạch.
- Những Yêu Lang này thế nào vậy, đột nhiên trở nên dễ đối phó như vậy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bất minh sở dĩ, cả đám đều có một loại may mắn sống sót sau tai nạn.
Chỉ có Ân Mông Điền, ánh mắt rơi vào trên người A Ly, chỉ có hắn phát hiện mới vừa rồi trong con ngươi A Ly bắn ra đạo thần quang, Ân Mông Điền kinh hãi không dứt, con bạch hồ trên bả vai Diệp Thần này lớn lên vô cùng xinh đẹp, hắn còn tưởng rằng là yêu thú sủng vật bình thường, hơn nữa chẳng qua là yêu thú cấp thấp hai ba cấp, bây giờ nhìn lại, là sai không hợp thói thường, con bạch hồ này, hoàn toàn không phải là yêu thú cấp thấp gì, mà là một con Huyền thú phi thường cường đại!
Bí mật trên người Diệp Thần thật đúng là nhiều, bất quá Ân Mông Điền không dám đi tiếp tục đào móc, nếu như tiếp tục đào sâu đi xuống, biết được quá nhiều, nói không chừng ngay cả bằng hữu cũng không có biện pháp làm, vẫn là giả bộ hồ đồ cho thỏa đáng.
Bất quá hắn hạ quyết tâm, nhất định phải cùng Diệp Thần đánh tốt quan hệ, mặc dù không làm được bằng hữu, cũng không thể trở thành địch nhân. Diệp gia bảo này, xem ra sau này phải nhiều chú ý.
- Trên mười bậc, còn có cảnh giới gì, Minh Võ đại đế đến cấp bậc gì?
Diệp Thần mở miệng hỏi, thật vất vả tìm được một người có địa vị cao, những tin tức trước kia không biết, hắn đều mơ tưởng nhất nhất hỏi thăm rõ ràng.
- Trên mười bậc, được xưng tôn cấp, tôn cấp lại phân năm giai đoạn, phân biệt là Địa tôn, Thiên tôn, Huyền tôn, Thần tôn cùng Vô Cực cường giả, Minh Võ đại đế thiên phú siêu tuyệt, hôm nay đã là Thiên tôn đỉnh phong.
Ân Mông Điền cảm thấy tự hào nói.
- Bài trừ ngoại phải trước yên nội, nếu thực lực Minh Võ đại đế siêu tuyệt như thế, tại sao không trước thống nhất quốc nội ?
Diệp Thần nói, Thiên tôn cùng Yêu Vương, chênh lệch là phi thường lớn, Yêu Vương hẳn là cùng Thần tôn cảnh cường giả không sai biệt lắm.
- Bài trừ ngoại phải trước yên nội ?
Ân Mông Điền cảm thấy kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thần, lời nói có kiến giải như thế, lại xuất từ miệng một thiếu niên, thiếu niên này nói vậy cũng quen thuộc chuyện binh gia, nói.
- Muốn yên nội nào có đơn giản như vậy, ba đại tông môn đều có một gã Thiên tôn cấp cường giả, phía dưới môn đồ ít cũng trăm vạn chi chúng, nghiễm nhiên thành quốc trong quốc, các đại phiên vương mặc dù không có siêu cấp cao thủ gì, nhưng cũng là dong binh tự trọng, chiến loạn này một mở, sợ rằng nước sẽ không còn.
Dưới tình huống này, Minh Võ đại đế cũng không có biện pháp hạ quyết tâm, cùng tất cả tông môn, phiên vương khai chiến.
- Nam Man Quốc chủ Thác Bạt Hồng Dã hôm nay đã là Huyền tôn cấp cường giả, thủ hạ lại có mấy Thiên tôn, Tôn cấp cường giả, mà cường giả Tây Vũ Đế Quốc bao năm qua đi Cấm lãnh thổ địa, không có một người nào, không có một cái nào có thể trở lại, bây giờ thật sự là tìm không ra bao nhiêu thập giai cường giả, qua một năm nữa nếu không có hai mươi thập giai cao thủ, Nam Man Quốc liền sẽ hướng Tây Vũ Đế Quốc tuyên chiến, lấy quân lực của Tây Vũ Đế Quốc, là tuyệt đối không thể nào cùng Nam Man Quốc đối kháng.
Ân Mông Điền mất mác nói.
Thì ra Tây Vũ Đế Quốc đã ở vào tình cảnh nguy hiểm như vậy, bất quá đó cũng là sự tình từ nay về sau rồi, đến lúc đó Minh Võ đại đế sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Đối mặt cơ quan quốc gia khổng lồ, lực lượng cá nhân là có hạn, nếu vạn nhất một ngày kia Tây Vũ Đế Quốc luân hãm. . . Diệp Thần suy nghĩ một chút, chỉ có nhanh tăng thực lực lên, mới có thể tránh khỏi làm cho mình cùng các tộc nhân gặp nguy cơ.
Lấy địa vị tôn sùng của Ân Mông Điền, hoàn toàn không cần tự mình đi Hạ Địa Quỳnh Lâu mạo hiểm, gọi một chút hộ vệ tới là được rồi, bất quá hắn vẫn tới, có thể thấy được hắn hết sức chân thành.
- Nếu Vương gia quyết tâm muốn xuống Hạ Địa Quỳnh Lâu, ta tiện thể đưa Vương gia đoạn đường a.
Diệp Thần khẽ mĩm cười nói.
Đám người Triển Hổ thấy khẩu khí Diệp Thần như vậy, có chút không vui, bọn họ có sáu cấp chín đỉnh phong cường giả, cho dù Diệp Thần cường thịnh trở lại, cũng không dùng được từ tiện thể a ? Này đem bọn họ những Vương gia hộ vệ này đặt ở chỗ nào ?
- Tiểu hữu biết làm sao đi Hạ Địa Quỳnh Lâu ?
Ân Mông Điền lại nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Thần, vui mừng hỏi.
- Có biết một chút, bất quá ta chỉ phụ trách mang bọn ngươi đi đoạn đường, đến Hạ Địa Quỳnh Lâu, bên trong nếu có nguy hiểm gì, ta liền bất kể.
Diệp Thần nói, dù sao chẳng qua là bình thủy tương phùng, Hạ Địa Quỳnh Lâu tràn đầy nguy hiểm không biết, Diệp Thần tự lo không xong, sao có thể quản người khác.
- Vậy thì đa tạ tiểu hữu.
Ân Mông Điền kích động nói, bất kể như thế nào, hắn coi như là thiếu Diệp Thần một phần nhân tình.
- Đi thôi!
Diệp Thần nói, hướng phía trước mặt đi tới.
Đám người Triển Hổ tất cả đều cười khổ, nơi này khắp nơi đều là Yêu Lang, quả thực sắp không ứng phó nổi rồi, đi như thế nào ?
- Nộ Toái Sơn Hà!
Diệp Thần khẽ quát một tiếng, một chưởng trào ra, cương khí dữ dội ra, chưởng đao đánh xuống, huyền khí quét ngang, thình thịch thình thịch, mười mấy chỉ cấp tám Yêu Lang bay ra ngoài.
Bọn người Triển Hổ như nằm mộng, Diệp Thần mới vừa rồi một chiêu Xích Vân Phong Thiên, đã là mạnh mẽ vô cùng, không nghĩ tới một thức Nộ Toái Sơn Hà này càng thêm dũng mãnh bá đạo, Xích Vân Phong Thiên hẳn là lục phẩm trung thượng vũ kỹ, mà Nộ Toái Sơn Hà, hẳn là thất phẩm vũ kỹ, một lục phẩm vũ kỹ bình thường, coi như là một chút hạng người thiên tài, tất cả cũng phải hao phí mấy năm thời gian mới có thể nắm giữ, về phần thất phẩm vũ kỹ, lại càng khó có thể tưởng tượng, chẳng lẽ tiểu tử này là từ trong bụng mẹ bắt đầu tu luyện sao?
Bọn họ thân là hộ vệ Vương phủ, luôn luôn tự cho mình rất cao, hôm nay mới coi như hiểu được, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Yêu Lang này giết cũng giết không hết, giết chết mấy cái, lại sẽ có nhiều Yêu Lang hơn bổ sung đi lên, rất dính người, Diệp Thần không muốn vận dụng thần hồn, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:
- A Ly, dùng ảo thuật!
Con ngươi A Ly đột nhiên tách ra một tia quang mang thần dị, những Yêu Lang kia trong lúc bất chợt con ngươi mê tán, lảo đảo, đứng cũng không vững. Sau Thập giai, ảo thuật của A Ly có thể thông qua hồn niệm phóng thích, những Yêu Lang kia cho dù không thấy được ánh mắt A Ly, cũng sẽ bị ảo thuật mê hoặc.
Thình thịch thình thịch, một con lại một con Yêu Lang bị đám người Triển Hổ đánh chết.
- Di, chuyện gì xảy ra ?
Đám người Triển Hổ giật mình không dứt, những Yêu Lang kia vốn là hung tàn vô cùng, một đám tựa như uống rượu say, bọn họ tùy tiện xuất thủ là có thể giết chết, một con Yêu Lang cấp chín, lại bị Triển Hổ dễ dàng một chưởng chụp chết.
Địa phương còn lại, những người khác tất cả cũng chiếm thượng phong, dễ dàng đánh chết đại lượng Yêu Lang, Yêu Lang trên mãnh đất trông này bị diệt sạch.
- Những Yêu Lang này thế nào vậy, đột nhiên trở nên dễ đối phó như vậy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bất minh sở dĩ, cả đám đều có một loại may mắn sống sót sau tai nạn.
Chỉ có Ân Mông Điền, ánh mắt rơi vào trên người A Ly, chỉ có hắn phát hiện mới vừa rồi trong con ngươi A Ly bắn ra đạo thần quang, Ân Mông Điền kinh hãi không dứt, con bạch hồ trên bả vai Diệp Thần này lớn lên vô cùng xinh đẹp, hắn còn tưởng rằng là yêu thú sủng vật bình thường, hơn nữa chẳng qua là yêu thú cấp thấp hai ba cấp, bây giờ nhìn lại, là sai không hợp thói thường, con bạch hồ này, hoàn toàn không phải là yêu thú cấp thấp gì, mà là một con Huyền thú phi thường cường đại!
Bí mật trên người Diệp Thần thật đúng là nhiều, bất quá Ân Mông Điền không dám đi tiếp tục đào móc, nếu như tiếp tục đào sâu đi xuống, biết được quá nhiều, nói không chừng ngay cả bằng hữu cũng không có biện pháp làm, vẫn là giả bộ hồ đồ cho thỏa đáng.
Bất quá hắn hạ quyết tâm, nhất định phải cùng Diệp Thần đánh tốt quan hệ, mặc dù không làm được bằng hữu, cũng không thể trở thành địch nhân. Diệp gia bảo này, xem ra sau này phải nhiều chú ý.
/1628
|