- Cha, nương!
- Lâm thúc!
Xa xa một số người mắt nhìn xem thân nhân của mình chịu khổ tai họa bất ngờ, tiếng khóc liên tục không ngừng.
Thiên Tôn cấp cường giả kia khẽ nhíu mày, phất ống tay áo một cái, những tiếng khóc kia liền lập tức đình chỉ, hai bên quan đạo ngã vài chục cổ thi thể.
Các thương nhân chứng kiến những hung nhân này, sợ tới mức đều nắm chặt ngựa tránh né.
Những gian tế Man quốc phụ trách theo dõi kia chứng kiến tráng hán này hung hãn như thế, sợ tới mức tại chỗ quỳ xuống.
- Đông Môn tướng quân. . . . Người hướng. . . . bên kia chạy.
Bọn họ run rẩy, mồm miệng không rõ nói.
- Một đám phế vật vô dụng, ngay cả một người cũng trông không được!
Đông Môn Ưng Dương hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, phốc phốc phốc, vài người này bay ngược đi ra ngoài, máu tươi kích xạ.
- Truy!
Mười lăm thân ảnh nâng lướt vài cái, hướng phương hướng Diệp Thần chạy đuổi theo.
Hắc Phong Mã của Diệp Thần ở trong rừng cây ghé qua, thần hồn quét qua, liền cảm giác được vài cổ khí tức cường hoành hướng bên này lướt gấp mà đến, hai Thiên Tôn cấp, năm Địa Tôn cấp, còn có tám thập giai đỉnh phong! Thảm trạng trên quan đạo rõ mồn một trước mắt, những người của Man quốc này thật sự là hung tàn thị sát! Trong lòng Diệp Thần phẫn nộ, lại nói tiếp những người vô tội trên quan đạo kia đều là bởi vì mình mà chết!
Xem ra một trận chiến giữa hồ, thực lực của mình và Tiểu Dực đã bị Man quốc biết được, không nghĩ tới bọn họ rõ ràng phái nhiều cao thủ tiến đến như vậy!
Diệp Thần vứt xuống Hắc Phong Mã, mang theo A Ly cùng Tiểu Dực nâng lướt vài cái, giấu kín vào trong rừng rậm rạp.
A Ly rất nhanh xóa đi khí tức của bọn hắn.
Đám người Lôi Vũ Thiên tìm được Hắc Phong Mã bị vứt bỏ ở trong rừng cây, ngắm nhìn bốn phía, Diệp Thần, Tiểu Dực cùng A Ly cũng đã không thấy bóng dáng.
- Lôi Vũ lão đại, làm sao bây giờ?
- Ta sao biết!
Lôi Vũ Thiên giận dữ mắng một tiếng, Diệp Thần chạy trốn thật là nhanh, theo lý thuyết đám người mình kia cao nhất chỉ là bát giai, Diệp Thần một Địa Tôn cường giả không cần phải chạy mới đúng, chẳng lẽ Diệp Thần biết có cao thủ đưởi theo hắn?
Nếu như Diệp Thần không có chạy trốn vội vã như vậy, quay đầu đối phó bọn họ, bọn họ có thể nghĩ biện pháp kéo dài xuống, rất nhanh hai đại Thiên Tôn cao thủ sẽ chạy tới , nhưng mà Diệp Thần ngay cả cơ hội như vậy cũng không cho bọn hắn! Lôi Vũ Thiên cũng không biết là, đằng sau có hai Thiên Tôn cao thủ cùng năm Địa Tôn cao thủ đuổi theo, sớm đã bị thần hồn của Diệp Thần dọ thám !
Một lát sau, bọn người Đông Môn Ưng Dương bay vút tới, rơi xuống.
- Hắn ở đâu?
Đông Môn Ưng Dương trầm giọng hỏi, bộ dạng hung thần ác sát làm tâm đám người Lôi Vũ Thiên phát lạnh, tranh thủ thời gian phù phù một tiếng quỳ xuống.
- Đông Môn tướng quân, chúng ta chỉ tìm được Hắc Phong Mã của hắn, người không biết đi đâu.
Trong lòng Lôi Vũ Thiên run sợ nói, hắn biết rõ Đông Môn Ưng Dương một thân hung tàn thô bạo, nếu Đông Môn Ưng Dương không cao hứng, bọn họ phải phơi thây tại chỗ.
- Các ngươi chia nhau tìm cho ta!
Đông Môn Ưng Dương hướng trong rừng cây rậm rạp nhìn lại, dùng thực lực Thiên Tôn cấp của hắn, rõ ràng không cảm giác Diệp Thần lưu lại một tia khí tức, cái tiểu tử gọi Diệp Thần này có chút môn đạo, trách không được ngay cả quốc chủ cũng coi trọng như này.
- Đông Môn tướng quân, người kia là Địa Tôn cường giả!
Một lục giai cao thủ cách ăn mặc thầy tướng số tiên sinh ở bên cạnh Lôi Vũ Thiên rung giọng nói, cho bọn hắn chia nhau đến trong rừng sưu tầm một Địa Tôn cấp cường giả, cái đó chẳng phải là muốn chết?
Đông Môn Ưng Dương phất ống tay áo một cái, chỉ nghe "Bùm" một tiếng, người kia bay ngược mà dậy, nặng nề nện ở trên một cây đại thụ cách năm sáu thước, sau đó rơi xuống, miệng phun máu tươi, ánh mắt sau một lát liền phai nhạt xuống.
- Các ngươi còn có người nào dị nghị không?
Đông Môn Ưng Dương ngoan lệ trừng mắt nhìn đám người Lôi Vũ Thiên.
- Không có.
Lôi Vũ Thiên giật mình đến hồn đảm đều tang, vội vàng lắc đầu, đối với thủ hạ trầm giọng quát.
- Chia nhau tìm cho ta!
Hơn mười người chia nhau chui vào trong rừng cây rậm rạp.
Đông Môn Ưng Dương biết rõ những người này tao ngộ Diệp Thần, chỉ có một con đường chết, bất quá một khi những người này có ai chết mất, Diệp Thần không thể nghi ngờ sẽ lộ ra hành tích, vậy bọn họ có thể truy tung đến chỗ của Diệp Thần. Về phần những người này sinh tử, hắn lại hoàn toàn không đặt ở trong mắt.
- Các ngươi chia làm hai tổ, hướng phía đông cùng phía nam sưu tầm, Tư Khấu huynh, chúng ta chia nhau tìm, mọi người tùy thời liên lạc, sau khi phát hiện không cần phải tới triền đấu, lập tức phát tín hiệu.
Đông Môn Ưng Dương nhìn về phía một trung niên nho bào ở bên cạnh nói.
Đứng ở bên người Đông Môn Ưng Dương, gọi Tư Khấu Phong Yên, cũng là một Thiên Tôn cấp cao thủ, thực lực gần so với Đông Môn Ưng Dương hơi kém, mặc một thân nho bào, cầm trong tay một cây thiết phiến hình thù kỳ lạ, bộ dạng tao nhã.
- Tốt.
Tư Khấu Phong Yên phiến quạt sắt một chút nói.
Đông Môn Ưng Dương cùng Tư Khấu Phong Yên thả người bay vút đi, còn lại những Địa Tôn cao thủ kia, còn có thập giai đỉnh phong cao thủ chia làm hai tổ, hướng trong rừng rậm tìm tòi.
Thần hồn Diệp Thần đảo qua, phát hiện bọn họ rõ ràng phân tán tìm tòi, trong nội tâm vừa động, muốn cho bọn hắn nếm chút đau khổ hay không? Trước đây người của Man quốc ám sát phụ thân, món nợ này còn không có theo chân bọn họ tính toán rõ ràng, hiện tại bọn hắn lại đối với mình theo đuổi không bỏ, nếu không để cho Man quốc chảy chút máu, người của Man quốc nói không chừng sẽ như ruồi bọ, ở bên tai mình ông ông không ngừng!
Chỉ có làm người của Man quốc xuất huyết, bọn họ mới sẽ nhớ kỹ!
Có thần hồn, Diệp Thần đối với hành tung của bọn hắn rõ như lòng bàn tay, mang theo A Ly cùng Tiểu Dực cẩn thận ở trong rừng cây né tránh, một bên xem xét động tĩnh của những cao thủ Man quốc kia.
- Tiểu Dực, chúng ta chia nhau hành động, ngươi đi ngăn chặn hai Thiên Tôn cao thủ kia, ta cùng A Ly trước thanh lý sạch tạp ngư bên cạnh, chờ ta giải quyết bên này, sẽ truyền tín hiệu cho ngươi, ngươi lập tức bỏ chạy.
Diệp Thần nói, hắn là biết rõ thực lực cường hãn của Tiểu Dực.
Tuy Tiểu Dực giết không được hai Thiên Tôn cao thủ kia, nhưng hai Thiên Tôn cao thủ kia cũng không đối phó được Tiểu Dực, thân thể Tiểu Dực chính là Yêu Vương cường giả, cho dù đứng ở nơi đó cho hai Thiên Tôn cao thủ đánh lên hai ba giờ, bọn họ cũng đừng nghĩ ở trên người Tiểu Dực lưu lại một tia vết thương!
- Ân, ta thích nhất đánh nhau!
Tiểu Dực nhéo nhéo nắm tay nhỏ, hưng phấn nói.
- Cẩn thận một chút.
Diệp Thần sờ lên đầu của Tiểu Dực, nhưng sau một lát, không khỏi lắc đầu bật cười, lời này của mình là có chút dư thừa !
Tiểu Dực cất bước hướng trong rừng cây chạy tới, đi tìm Đông Môn Ưng Dương cùng Tư Khấu Phong Yên .
Thần hồn Diệp Thần quét qua, liền tập trung một đội nhân mã đang ở hơn vài trăm mét sưu tầm, hai Địa Tôn cao thủ, bốn thập giai đỉnh phong!
- Lâm thúc!
Xa xa một số người mắt nhìn xem thân nhân của mình chịu khổ tai họa bất ngờ, tiếng khóc liên tục không ngừng.
Thiên Tôn cấp cường giả kia khẽ nhíu mày, phất ống tay áo một cái, những tiếng khóc kia liền lập tức đình chỉ, hai bên quan đạo ngã vài chục cổ thi thể.
Các thương nhân chứng kiến những hung nhân này, sợ tới mức đều nắm chặt ngựa tránh né.
Những gian tế Man quốc phụ trách theo dõi kia chứng kiến tráng hán này hung hãn như thế, sợ tới mức tại chỗ quỳ xuống.
- Đông Môn tướng quân. . . . Người hướng. . . . bên kia chạy.
Bọn họ run rẩy, mồm miệng không rõ nói.
- Một đám phế vật vô dụng, ngay cả một người cũng trông không được!
Đông Môn Ưng Dương hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, phốc phốc phốc, vài người này bay ngược đi ra ngoài, máu tươi kích xạ.
- Truy!
Mười lăm thân ảnh nâng lướt vài cái, hướng phương hướng Diệp Thần chạy đuổi theo.
Hắc Phong Mã của Diệp Thần ở trong rừng cây ghé qua, thần hồn quét qua, liền cảm giác được vài cổ khí tức cường hoành hướng bên này lướt gấp mà đến, hai Thiên Tôn cấp, năm Địa Tôn cấp, còn có tám thập giai đỉnh phong! Thảm trạng trên quan đạo rõ mồn một trước mắt, những người của Man quốc này thật sự là hung tàn thị sát! Trong lòng Diệp Thần phẫn nộ, lại nói tiếp những người vô tội trên quan đạo kia đều là bởi vì mình mà chết!
Xem ra một trận chiến giữa hồ, thực lực của mình và Tiểu Dực đã bị Man quốc biết được, không nghĩ tới bọn họ rõ ràng phái nhiều cao thủ tiến đến như vậy!
Diệp Thần vứt xuống Hắc Phong Mã, mang theo A Ly cùng Tiểu Dực nâng lướt vài cái, giấu kín vào trong rừng rậm rạp.
A Ly rất nhanh xóa đi khí tức của bọn hắn.
Đám người Lôi Vũ Thiên tìm được Hắc Phong Mã bị vứt bỏ ở trong rừng cây, ngắm nhìn bốn phía, Diệp Thần, Tiểu Dực cùng A Ly cũng đã không thấy bóng dáng.
- Lôi Vũ lão đại, làm sao bây giờ?
- Ta sao biết!
Lôi Vũ Thiên giận dữ mắng một tiếng, Diệp Thần chạy trốn thật là nhanh, theo lý thuyết đám người mình kia cao nhất chỉ là bát giai, Diệp Thần một Địa Tôn cường giả không cần phải chạy mới đúng, chẳng lẽ Diệp Thần biết có cao thủ đưởi theo hắn?
Nếu như Diệp Thần không có chạy trốn vội vã như vậy, quay đầu đối phó bọn họ, bọn họ có thể nghĩ biện pháp kéo dài xuống, rất nhanh hai đại Thiên Tôn cao thủ sẽ chạy tới , nhưng mà Diệp Thần ngay cả cơ hội như vậy cũng không cho bọn hắn! Lôi Vũ Thiên cũng không biết là, đằng sau có hai Thiên Tôn cao thủ cùng năm Địa Tôn cao thủ đuổi theo, sớm đã bị thần hồn của Diệp Thần dọ thám !
Một lát sau, bọn người Đông Môn Ưng Dương bay vút tới, rơi xuống.
- Hắn ở đâu?
Đông Môn Ưng Dương trầm giọng hỏi, bộ dạng hung thần ác sát làm tâm đám người Lôi Vũ Thiên phát lạnh, tranh thủ thời gian phù phù một tiếng quỳ xuống.
- Đông Môn tướng quân, chúng ta chỉ tìm được Hắc Phong Mã của hắn, người không biết đi đâu.
Trong lòng Lôi Vũ Thiên run sợ nói, hắn biết rõ Đông Môn Ưng Dương một thân hung tàn thô bạo, nếu Đông Môn Ưng Dương không cao hứng, bọn họ phải phơi thây tại chỗ.
- Các ngươi chia nhau tìm cho ta!
Đông Môn Ưng Dương hướng trong rừng cây rậm rạp nhìn lại, dùng thực lực Thiên Tôn cấp của hắn, rõ ràng không cảm giác Diệp Thần lưu lại một tia khí tức, cái tiểu tử gọi Diệp Thần này có chút môn đạo, trách không được ngay cả quốc chủ cũng coi trọng như này.
- Đông Môn tướng quân, người kia là Địa Tôn cường giả!
Một lục giai cao thủ cách ăn mặc thầy tướng số tiên sinh ở bên cạnh Lôi Vũ Thiên rung giọng nói, cho bọn hắn chia nhau đến trong rừng sưu tầm một Địa Tôn cấp cường giả, cái đó chẳng phải là muốn chết?
Đông Môn Ưng Dương phất ống tay áo một cái, chỉ nghe "Bùm" một tiếng, người kia bay ngược mà dậy, nặng nề nện ở trên một cây đại thụ cách năm sáu thước, sau đó rơi xuống, miệng phun máu tươi, ánh mắt sau một lát liền phai nhạt xuống.
- Các ngươi còn có người nào dị nghị không?
Đông Môn Ưng Dương ngoan lệ trừng mắt nhìn đám người Lôi Vũ Thiên.
- Không có.
Lôi Vũ Thiên giật mình đến hồn đảm đều tang, vội vàng lắc đầu, đối với thủ hạ trầm giọng quát.
- Chia nhau tìm cho ta!
Hơn mười người chia nhau chui vào trong rừng cây rậm rạp.
Đông Môn Ưng Dương biết rõ những người này tao ngộ Diệp Thần, chỉ có một con đường chết, bất quá một khi những người này có ai chết mất, Diệp Thần không thể nghi ngờ sẽ lộ ra hành tích, vậy bọn họ có thể truy tung đến chỗ của Diệp Thần. Về phần những người này sinh tử, hắn lại hoàn toàn không đặt ở trong mắt.
- Các ngươi chia làm hai tổ, hướng phía đông cùng phía nam sưu tầm, Tư Khấu huynh, chúng ta chia nhau tìm, mọi người tùy thời liên lạc, sau khi phát hiện không cần phải tới triền đấu, lập tức phát tín hiệu.
Đông Môn Ưng Dương nhìn về phía một trung niên nho bào ở bên cạnh nói.
Đứng ở bên người Đông Môn Ưng Dương, gọi Tư Khấu Phong Yên, cũng là một Thiên Tôn cấp cao thủ, thực lực gần so với Đông Môn Ưng Dương hơi kém, mặc một thân nho bào, cầm trong tay một cây thiết phiến hình thù kỳ lạ, bộ dạng tao nhã.
- Tốt.
Tư Khấu Phong Yên phiến quạt sắt một chút nói.
Đông Môn Ưng Dương cùng Tư Khấu Phong Yên thả người bay vút đi, còn lại những Địa Tôn cao thủ kia, còn có thập giai đỉnh phong cao thủ chia làm hai tổ, hướng trong rừng rậm tìm tòi.
Thần hồn Diệp Thần đảo qua, phát hiện bọn họ rõ ràng phân tán tìm tòi, trong nội tâm vừa động, muốn cho bọn hắn nếm chút đau khổ hay không? Trước đây người của Man quốc ám sát phụ thân, món nợ này còn không có theo chân bọn họ tính toán rõ ràng, hiện tại bọn hắn lại đối với mình theo đuổi không bỏ, nếu không để cho Man quốc chảy chút máu, người của Man quốc nói không chừng sẽ như ruồi bọ, ở bên tai mình ông ông không ngừng!
Chỉ có làm người của Man quốc xuất huyết, bọn họ mới sẽ nhớ kỹ!
Có thần hồn, Diệp Thần đối với hành tung của bọn hắn rõ như lòng bàn tay, mang theo A Ly cùng Tiểu Dực cẩn thận ở trong rừng cây né tránh, một bên xem xét động tĩnh của những cao thủ Man quốc kia.
- Tiểu Dực, chúng ta chia nhau hành động, ngươi đi ngăn chặn hai Thiên Tôn cao thủ kia, ta cùng A Ly trước thanh lý sạch tạp ngư bên cạnh, chờ ta giải quyết bên này, sẽ truyền tín hiệu cho ngươi, ngươi lập tức bỏ chạy.
Diệp Thần nói, hắn là biết rõ thực lực cường hãn của Tiểu Dực.
Tuy Tiểu Dực giết không được hai Thiên Tôn cao thủ kia, nhưng hai Thiên Tôn cao thủ kia cũng không đối phó được Tiểu Dực, thân thể Tiểu Dực chính là Yêu Vương cường giả, cho dù đứng ở nơi đó cho hai Thiên Tôn cao thủ đánh lên hai ba giờ, bọn họ cũng đừng nghĩ ở trên người Tiểu Dực lưu lại một tia vết thương!
- Ân, ta thích nhất đánh nhau!
Tiểu Dực nhéo nhéo nắm tay nhỏ, hưng phấn nói.
- Cẩn thận một chút.
Diệp Thần sờ lên đầu của Tiểu Dực, nhưng sau một lát, không khỏi lắc đầu bật cười, lời này của mình là có chút dư thừa !
Tiểu Dực cất bước hướng trong rừng cây chạy tới, đi tìm Đông Môn Ưng Dương cùng Tư Khấu Phong Yên .
Thần hồn Diệp Thần quét qua, liền tập trung một đội nhân mã đang ở hơn vài trăm mét sưu tầm, hai Địa Tôn cao thủ, bốn thập giai đỉnh phong!
/1628
|