Đạm Đài Lăng một bên hướng phía dưới bao quát, một bên sợ hãi thán phục hết thảy trước mắt, tại đây mỗi một bộ hài cốt, đều ẩn chứa một tia uy năng còn sót lại, nàng chậm rãi rơi xuống, dừng chân trên một mặt đá, đầu ngón tay nhẹ nhàng thu lại, đem một quả trân châu chôn sâu ở trong bùn thu đến trong tay, khỏa trân châu này lớn như đầu tiểu hài tử, toàn thân thanh tịnh vô cùng, tản ra hào quang tinh khiết, chiếu rọi da thịt Đạm Đài Lăng càng thêm tuyết trắng tinh tế tỉ mỉ, như là độ lên một tầng quang màng.
- Lại là Thần Minh chi châu!
Đạm Đài Lăng nhìn xem khỏa trân châu cực đại trong tay kia, dù là nàng gần đây trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này cũng sợ hãi thán phục lên tiếng.
- Như thế nào gọi Thần Minh chi châu, chẳng lẽ khỏa hạt châu này là Thần Minh còn sót lại hay sao?
Diệp Thần hiếu kỳ nói.
- Không phải, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Đạm Đài Lăng cười nhẹ lắc đầu, nụ cười kia lóe lên tức thì, nhưng lại như là hoa sen sơ trán, đẹp không sao tả xiết, ngực nàng có chút phập phồng, tâm tình cực không bình tĩnh nói:
- Đây là một Hải yêu loại loại bạng (*con trai) ngưng kết ra trân châu, loại Hải yêu này tuổi thọ thật dài, có thể sống trăm vạn năm thậm chí càng lâu, đối với phàm nhân tánh mạng ngắn ngủi mà nói, chúng đích thật là cùng Thần Minh không khác rồi. Ở thời điểm loại Hải yêu này tử vong, tinh hoa toàn thân chúng đều dung hợp lên Thần Minh chi châu, đối với Hải yêu chúng ta mà nói, Thần Minh chi châu này tác dụng thậm chí không thể so với Tinh Thần Hạch Tâm cỡ nắm đấm kia thua kém!
Nhìn xem khỏa Thần Minh chi châu tản ra sáng rọi chói mắt kia, Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng đều không tự giác có chút hưng phấn, bọn hắn cảm giác được, trong phiến Viễn Cổ mộ địa này, khẳng định cũng không có thiếu siêu cấp bảo vật!
Đúng lúc này, Tư Không Kính Minh cũng thông qua cửa vào chỗ không gian kia tiến nhập Viễn Cổ bãi tha ma, hắn liếc mắt liền thấy được Đạm Đài Lăng cách đó không xa, bất chấp gì khác, gấp giọng nói ra:
- Bệ hạ, đằng sau Cự Diễm Thiên Vương cùng Minh Phong Thiên Vương cũng tới!
Không đợi Đạm Đài Lăng trả lời, thời điểm ánh mắt của Tư Không Kính Minh rơi vào Thần Minh chi châu trong tay Đạm Đài Lăng, tròng mắt lập tức trừng tròn xoe, miệng há có thể nhét mấy cái trứng gà, hắn run giọng nói:
- Bệ… bệ hạ, đây là Thần Minh chi châu trong truyền thuyết sao? Ta không nhìn lầm a?
Tư Không Kính Minh có chút khó có thể tin dụi dụi mắt.
- Xác thực là Thần Minh chi châu, nơi này là Viễn Cổ bãi tha ma của Hải yêu thời kì Thái Cổ, khẳng định cũng không có thiếu thứ tốt.
Đạm Đài Lăng tâm tình rất tốt, ngữ khí nói chuyện cũng không giống bình thường lãnh đạm như vậy rồi, nghe được Tư Không Kính Minh nói Cự Diễm Thiên Vương cùng Minh Phong Thiên Vương cũng tới, quyết định thật nhanh, trên người tách ra một hồi thất sắc thần quang, một cỗ lực lượng bị nàng rót vào bên trong Thần Minh chi châu.
Bành một tiếng, Thần Minh chi châu trong nháy mắt nổ thành bột phấn, một cổ lực lượng tinh hoa tinh khiết tựa như đạo đạo Ngân Hà, tản ra ánh sáng nhạt trong suốt, quấn quanh ở quanh người Đạm Đài Lăng.
Đầu ngón tay của Đạm Đài Lăng nhẹ nhàng vung lên, trên người thần quang càng lớn, bột phấn Thần Minh chi châu lập tức bị Đạm Đài Lăng hấp thu vào, còn có một phần lực lượng thì nhanh chóng ngưng tụ ở trên Hải Thần Tam Xoa Kích, Hải Thần Tam Xoa Kích bắn ra vạn đạo hào quang bảy màu.
Diệp Thần đứng ở bên cạnh Đạm Đài Lăng, rõ ràng cảm giác được, tu vi của Đạm Đài Lăng đang không ngừng kéo lên, đạt đến trình độ phi thường kinh người.
Tư Không Kính Minh há to miệng, nói không ra lời, một quả Thần Minh chi châu rõ ràng cứ như vậy bị dùng xong rồi, lấy được một khỏa Thần Minh chi châu, cường giả bình thường đều sẽ từ từ hấp thu lực lượng trên Thần Minh chi châu, như Đạm Đài Lăng liền đem Thần Minh chi châu bóp vỡ hấp thu là phi thường không có lợi nhất, sẽ lãng phí rất nhiều tinh hoa, bất quá hắn không thừa nhận cũng không được, Đạm Đài Lăng làm như vậy là đúng, đằng sau còn có hai vị Thiên Vương đi theo, thực lực Đạm Đài Lăng tăng cường rồi, mới có thể đạt được nhiều thứ hơn!
Diệp Thần cũng cảm nhận được trên Thần Minh chi châu kia phát ra lực lượng cực kỳ tinh thuần, nhưng loại lực lượng này cùng Hải yêu lực lượng trên người Đạm Đài Lăng so sánh cùng loại, Diệp Thần không dám tùy tiện hấp thu, tham thì thâm, dù sao đó là lực lượng của Hải yêu nhất tộc.
Hấp thu lực lượng trên Thần Minh chi châu, khí chất cả người Đạm Đài Lăng đã xảy ra một tia cải biến, làn da toàn thân như là trân châu, hiện ra màu trắng sáng bóng trong suốt, làm cho nàng dáng người yểu điệu, nhiều thêm vài phần hương vị hấp dẫn.
Đạm Đài Lăng có chút nhíu mày, nàng cảm giác được Thần Minh chi châu phát ra lực lượng hơi có chút không đúng, nhưng vấn đề không lớn, lúc này không gian một hồi chấn động, nàng lập tức cảnh giác, hai tay nắm chặt Hải Thần Tam Xoa Kích, hướng cửa vào không gian nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh lục tục tiến nhập phiến Viễn Cổ bãi tha ma này.
Đúng là Cự Diễm Thiên Vương cùng Minh Phong Thiên Vương!
Đối mặt hai Thiên Vương nắm giữ lực lượng nhị trọng lĩnh vực, thần sắc của Đạm Đài Lăng bình tĩnh, hướng Minh Phong Thiên Vương nhìn lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ Hạ Vũ Hải yêu nhất tộc cùng với Thị Huyết Hải yêu liên hợp sao?
- Đạm Đài Lăng, không nên hiểu lầm, Hạ Vũ Hải yêu ta tuyệt sẽ không cùng Thị Huyết Hải yêu nhất tộc làm bạn, chúng ta bất quá là cùng một chỗ vào mà thôi.
Minh Phong Thiên Vương nhàn nhạt nói, ở trong Hải yêu các tộc, Thị Huyết Hải yêu tuy thực lực được cho một trong mấy tộc đàn mạnh nhất, nhưng cũng là thanh danh thối nhất, Hải yêu các tộc đều rất ít cùng Thị Huyết Hải yêu nhất tộc vãng lai.
Đạm Đài Lăng có chút gật đầu, lúc Minh Phong Thiên Vương tiến vào cùng Cự Diễm Thiên Vương giữ vững một khoảng cách.
Cự Diễm Thiên Vương con mắt híp lại nhìn về phía thi cốt như mọc thành phiến xa xa kia, mở ra miệng rộng cuồng tiếu mấy tiếng, cuồng hỉ nói:
- Đạm Đài Lăng, không nghĩ tới các ngươi rõ ràng phát hiện Viễn Cổ bãi tha ma, nguyên lai ta còn muốn đoạt Tinh Thần Hạch Tâm trong tay ngươi, nhưng phát hiện Viễn Cổ bãi tha ma, ta đối với Tinh Thần Hạch Tâm của ngươi cũng không sao hứng thú rồi. Đạm Đài Lăng, Băng Lam Hải yêu nhất tộc các ngươi tổng sẽ không muốn đem phiến Viễn Cổ bãi tha ma này nuốt vào a?
Băng Lam Hải yêu nhất tộc muốn chiếm lĩnh phiến Viễn Cổ bãi tha ma này là không thể nào, mặc dù đối với Thị Huyết Hải yêu nhất tộc có chút bất mãn, nhưng Đạm Đài Lăng cũng không có biện pháp cầm bọn hắn thế nào. Nếu Đạm Đài Lăng cùng Cự Diễm Thiên Vương chiến một trận, thắng nắm chắc vẫn là tương đối lớn, thế nhưng mà đánh cũng không có ý nghĩa, hơn nữa ở trong mấy giờ là căn bản không cách nào phân ra thắng bại!
- Cái Viễn Cổ bãi tha ma này mặc dù không phải của Băng Lam Hải yêu ta, nhưng cũng tuyệt không phải Thị Huyết Hải yêu ngươi có thể độc chiếm.
- Lại là Thần Minh chi châu!
Đạm Đài Lăng nhìn xem khỏa trân châu cực đại trong tay kia, dù là nàng gần đây trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này cũng sợ hãi thán phục lên tiếng.
- Như thế nào gọi Thần Minh chi châu, chẳng lẽ khỏa hạt châu này là Thần Minh còn sót lại hay sao?
Diệp Thần hiếu kỳ nói.
- Không phải, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Đạm Đài Lăng cười nhẹ lắc đầu, nụ cười kia lóe lên tức thì, nhưng lại như là hoa sen sơ trán, đẹp không sao tả xiết, ngực nàng có chút phập phồng, tâm tình cực không bình tĩnh nói:
- Đây là một Hải yêu loại loại bạng (*con trai) ngưng kết ra trân châu, loại Hải yêu này tuổi thọ thật dài, có thể sống trăm vạn năm thậm chí càng lâu, đối với phàm nhân tánh mạng ngắn ngủi mà nói, chúng đích thật là cùng Thần Minh không khác rồi. Ở thời điểm loại Hải yêu này tử vong, tinh hoa toàn thân chúng đều dung hợp lên Thần Minh chi châu, đối với Hải yêu chúng ta mà nói, Thần Minh chi châu này tác dụng thậm chí không thể so với Tinh Thần Hạch Tâm cỡ nắm đấm kia thua kém!
Nhìn xem khỏa Thần Minh chi châu tản ra sáng rọi chói mắt kia, Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng đều không tự giác có chút hưng phấn, bọn hắn cảm giác được, trong phiến Viễn Cổ mộ địa này, khẳng định cũng không có thiếu siêu cấp bảo vật!
Đúng lúc này, Tư Không Kính Minh cũng thông qua cửa vào chỗ không gian kia tiến nhập Viễn Cổ bãi tha ma, hắn liếc mắt liền thấy được Đạm Đài Lăng cách đó không xa, bất chấp gì khác, gấp giọng nói ra:
- Bệ hạ, đằng sau Cự Diễm Thiên Vương cùng Minh Phong Thiên Vương cũng tới!
Không đợi Đạm Đài Lăng trả lời, thời điểm ánh mắt của Tư Không Kính Minh rơi vào Thần Minh chi châu trong tay Đạm Đài Lăng, tròng mắt lập tức trừng tròn xoe, miệng há có thể nhét mấy cái trứng gà, hắn run giọng nói:
- Bệ… bệ hạ, đây là Thần Minh chi châu trong truyền thuyết sao? Ta không nhìn lầm a?
Tư Không Kính Minh có chút khó có thể tin dụi dụi mắt.
- Xác thực là Thần Minh chi châu, nơi này là Viễn Cổ bãi tha ma của Hải yêu thời kì Thái Cổ, khẳng định cũng không có thiếu thứ tốt.
Đạm Đài Lăng tâm tình rất tốt, ngữ khí nói chuyện cũng không giống bình thường lãnh đạm như vậy rồi, nghe được Tư Không Kính Minh nói Cự Diễm Thiên Vương cùng Minh Phong Thiên Vương cũng tới, quyết định thật nhanh, trên người tách ra một hồi thất sắc thần quang, một cỗ lực lượng bị nàng rót vào bên trong Thần Minh chi châu.
Bành một tiếng, Thần Minh chi châu trong nháy mắt nổ thành bột phấn, một cổ lực lượng tinh hoa tinh khiết tựa như đạo đạo Ngân Hà, tản ra ánh sáng nhạt trong suốt, quấn quanh ở quanh người Đạm Đài Lăng.
Đầu ngón tay của Đạm Đài Lăng nhẹ nhàng vung lên, trên người thần quang càng lớn, bột phấn Thần Minh chi châu lập tức bị Đạm Đài Lăng hấp thu vào, còn có một phần lực lượng thì nhanh chóng ngưng tụ ở trên Hải Thần Tam Xoa Kích, Hải Thần Tam Xoa Kích bắn ra vạn đạo hào quang bảy màu.
Diệp Thần đứng ở bên cạnh Đạm Đài Lăng, rõ ràng cảm giác được, tu vi của Đạm Đài Lăng đang không ngừng kéo lên, đạt đến trình độ phi thường kinh người.
Tư Không Kính Minh há to miệng, nói không ra lời, một quả Thần Minh chi châu rõ ràng cứ như vậy bị dùng xong rồi, lấy được một khỏa Thần Minh chi châu, cường giả bình thường đều sẽ từ từ hấp thu lực lượng trên Thần Minh chi châu, như Đạm Đài Lăng liền đem Thần Minh chi châu bóp vỡ hấp thu là phi thường không có lợi nhất, sẽ lãng phí rất nhiều tinh hoa, bất quá hắn không thừa nhận cũng không được, Đạm Đài Lăng làm như vậy là đúng, đằng sau còn có hai vị Thiên Vương đi theo, thực lực Đạm Đài Lăng tăng cường rồi, mới có thể đạt được nhiều thứ hơn!
Diệp Thần cũng cảm nhận được trên Thần Minh chi châu kia phát ra lực lượng cực kỳ tinh thuần, nhưng loại lực lượng này cùng Hải yêu lực lượng trên người Đạm Đài Lăng so sánh cùng loại, Diệp Thần không dám tùy tiện hấp thu, tham thì thâm, dù sao đó là lực lượng của Hải yêu nhất tộc.
Hấp thu lực lượng trên Thần Minh chi châu, khí chất cả người Đạm Đài Lăng đã xảy ra một tia cải biến, làn da toàn thân như là trân châu, hiện ra màu trắng sáng bóng trong suốt, làm cho nàng dáng người yểu điệu, nhiều thêm vài phần hương vị hấp dẫn.
Đạm Đài Lăng có chút nhíu mày, nàng cảm giác được Thần Minh chi châu phát ra lực lượng hơi có chút không đúng, nhưng vấn đề không lớn, lúc này không gian một hồi chấn động, nàng lập tức cảnh giác, hai tay nắm chặt Hải Thần Tam Xoa Kích, hướng cửa vào không gian nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh lục tục tiến nhập phiến Viễn Cổ bãi tha ma này.
Đúng là Cự Diễm Thiên Vương cùng Minh Phong Thiên Vương!
Đối mặt hai Thiên Vương nắm giữ lực lượng nhị trọng lĩnh vực, thần sắc của Đạm Đài Lăng bình tĩnh, hướng Minh Phong Thiên Vương nhìn lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ Hạ Vũ Hải yêu nhất tộc cùng với Thị Huyết Hải yêu liên hợp sao?
- Đạm Đài Lăng, không nên hiểu lầm, Hạ Vũ Hải yêu ta tuyệt sẽ không cùng Thị Huyết Hải yêu nhất tộc làm bạn, chúng ta bất quá là cùng một chỗ vào mà thôi.
Minh Phong Thiên Vương nhàn nhạt nói, ở trong Hải yêu các tộc, Thị Huyết Hải yêu tuy thực lực được cho một trong mấy tộc đàn mạnh nhất, nhưng cũng là thanh danh thối nhất, Hải yêu các tộc đều rất ít cùng Thị Huyết Hải yêu nhất tộc vãng lai.
Đạm Đài Lăng có chút gật đầu, lúc Minh Phong Thiên Vương tiến vào cùng Cự Diễm Thiên Vương giữ vững một khoảng cách.
Cự Diễm Thiên Vương con mắt híp lại nhìn về phía thi cốt như mọc thành phiến xa xa kia, mở ra miệng rộng cuồng tiếu mấy tiếng, cuồng hỉ nói:
- Đạm Đài Lăng, không nghĩ tới các ngươi rõ ràng phát hiện Viễn Cổ bãi tha ma, nguyên lai ta còn muốn đoạt Tinh Thần Hạch Tâm trong tay ngươi, nhưng phát hiện Viễn Cổ bãi tha ma, ta đối với Tinh Thần Hạch Tâm của ngươi cũng không sao hứng thú rồi. Đạm Đài Lăng, Băng Lam Hải yêu nhất tộc các ngươi tổng sẽ không muốn đem phiến Viễn Cổ bãi tha ma này nuốt vào a?
Băng Lam Hải yêu nhất tộc muốn chiếm lĩnh phiến Viễn Cổ bãi tha ma này là không thể nào, mặc dù đối với Thị Huyết Hải yêu nhất tộc có chút bất mãn, nhưng Đạm Đài Lăng cũng không có biện pháp cầm bọn hắn thế nào. Nếu Đạm Đài Lăng cùng Cự Diễm Thiên Vương chiến một trận, thắng nắm chắc vẫn là tương đối lớn, thế nhưng mà đánh cũng không có ý nghĩa, hơn nữa ở trong mấy giờ là căn bản không cách nào phân ra thắng bại!
- Cái Viễn Cổ bãi tha ma này mặc dù không phải của Băng Lam Hải yêu ta, nhưng cũng tuyệt không phải Thị Huyết Hải yêu ngươi có thể độc chiếm.
/1628
|