Khiếu Thiên gầm khẽ, mặt của Tạp Lạc Tư liền biến sắc, nhìn Khiếu Thiên rồi trầm ngâm nói: “Ngươi muốn tự mình đi báo thù?”
“Gâu....” Khiếu Thiên thấp giọng kêu một lần nữa rồi sau đó gật gật đầu.
“Ha ha.... được…. quả nhiên không hổ danh là Khiếu Nguyệt Thiên lang, tộc của các ngươi từ trước tới nay luôn như vậy, dù bây giờ chỉ còn mình ngươi, cũng không khiến ta thất vọng... được... Không hổ là liên minh bằng hữu của tộc Thải Thản chúng ta, dù đối mặt với nguy hiểm cũng dũng mãnh thẳng tiến, nhưng với thực lực của ngươi bây giờ muốn đánh bại hắn…. phải mất mấy trăm năm, dù sao ngươi bây giờ vẫn còn nhỏ tuổi, muốn trưởng thành lên cần phải mất một thời gian rất dài....” Tạp Lạc Tư nhìn Khiếu Thiên rồi cười vui trong lòng, nhưng nói xong sắc mặt lại có chút nghiêm trọng, trầm ngâm….
“Gầm...” Khiếu Thiên nhe răng nhếch miệng lên, trong ánh mắt tràn đầy hận thù.
“Thôi được... Đã như vậy... Ta biết rồi anh bạn nhỏ…. hãy ở lại đây, ở đây có rất nhiều thứ tốt, đều là di bảo của tiền bối Thải Thản chúng ta, nó sẽ giúp ngươi rất nhiều, ba năm, trong thời gian ba năm đủ để ngươi có thể ngang với hắn, thậm chí còn có thể thắng... thế nào?” hoàng kim Thải Thản Tạp Lạc tư nhìn Khiếu Thiên rồi nói như vậy.
“Gâu.....” Khiếu Thiên do dự, nhìn Bạch khởi rồi lại quay sang nhìn Tạp Lạc tư không biết nên lựa chọn thế nào? Không nỡ rời xa Bạch Khởi, nhưng lời của Tạp Lạc Tư lại làm khó hắn.
“Chỉ là ba năm mà thôi... anh bạn nhỏ ngươi không cần đau lòng như vậy, ba năm đối với chúng ta như là trong nháy mắt vậy, mặc dù tuổi thọ của loài người ngắn nhưng ngươi vẫn có nhiều thời gian ở cùng với hắn...” Nhìn thấy Khiếu Thiên như vậy, Tạp Lạc Tư mỉm cười, lắc đầu nói.
“Đúng vậy... Khiếu thiên, ba năm sau ta sẽ đến đón ngươi, ngươi không nên như vậy, hơn nữa ngươi mạnh rồi không những có thể báo thù mà còn có thể giúp ta, đúng không? Đợi ngươi mạnh lên rồi chúng ta cũng sẽ không bị người ta truy sát như lần này nữa” Bạch Khởi xoa xoa đầu Khiếu Thiên, đồng thời khuyên bảo.
“Gâu gâu......” Khiếu Thiên tuy không muốn nhưng vẫn gật gật đầu, thấp giọng kêu hai tiếng, rõ ràng hắn cũng đã lựa chọn rồi.
Nhìn thấy như vậy, trong mắt Bạch Khởi cũng ươn ướt, nhưng Bạch Khởi lại hiểu rằng đó là điều có lợi cho Khiếu Thiên, có một chút thời gian, có một số việc phải dứt bỏ, hơn nữa hắn và Khiếu thiên cũng không phải sau này không gặp mặt nhau nữa, chỉ là trong ba năm thoáng qua mà thôi.
“Tiểu tử loài người, vừa rồi anh bạn nhỏ đã nói với ta việc của các ngươi, ngươi yên tâm, ta bảo đảm sự an toàn cho ngươi... nhưng Tộc Thải Thản chúng ta không tiện xuống núi, ta không muốn để người ngoài biết chúng ta vẫn còn sống, cho nên không thể giúp ngươi giết chết những người đó... Nhưng ta lại có thể dùng cách khác để giúp ngươi....” Đợi Khiếu Thiên sau khi đưa ra quyết định, Tạc Lạc Tư mới nhìn Bạch Khởi, thấp giọng nói.
“Điều này... tôi...” Bạch Khởi muốn nói điều gì, nhưng lại không nói ra được, chỉ nhìn ngón tay của Tạp Lạc Tư bỗng cắt ra, một giọt máu tươi nhanh chóng rơi vào trong miệng Bạch Khởi.
Lúc này giọng nói của Tạp Lạc Tư cứ vang lên bên tai Bạch Khởi: “Tiểu tử loài người, Khiếu Nguyệt Thiên Lang là liên minh bằng hữu trung thành nhất của tộc Thải Thản chúng ta, bọn họ trước sau như một, dù sao chọn ngươi, vậy ngươi về sau là liên minh bằng hữu suốt đời của họ, cho ngươi một giọt hoàng kim huyết coi như là đền bù cho ngươi, nó có thể cải thiện thể chất của ngươi, hơn nữa còn có thể trở thành công cụ tuyệt hảo của ngươi, người có hoàng kim huyết có thể ra lệnh với tất cả những thủ hạ của Thải Thản, mặc dù không thể ra lệnh cho tộc Thải Thản, nhưng chỉ cần thủ hạ của Thải Thản chúng ta cũng đã có thể giúp ngươi tiêu diệt đám người ngoài kia, hơn nữa bảo đảm sự an toàn của ngươi không là vấn đề.”
“Thủ hạ Thải Thản?” Bạch Khởi vô cùng kinh ngạc hỏi, nói thực Bạch Khởi có chút không hiểu bốn chữ đó là gì, nếu biết chắc sẽ không phản ứng như vậy.
“Uhm.... Không sai... Thủ hạ của Thải Thản, tộc Thải Thản chúng ta trong thời thượng cổ đã tranh đoạt đại lục bá quyền với ma thần, làm sao có thể một mình chiến đấu hăng say chứ? Chúng ta cũng đã có tương đối với số lượng tộc nhân, tay sai nhất cấp vô số, thời kỳ huy hoàng nhất của tộc Thải Thản có mấy chục vạn Thải Thản cự nhân, trong đó chỉ riêng là hoàng kim Thải Thản đã hơn trăm người, dưới sự lãnh đạo của Thải Thản cự thần đã tranh giành bá quyền với chư thần, hơn nữa ngoài ra còn có một số lượng khổng lồ quân thủ hạ, mặc dù sau cùng Thải Thản chúng ta bại trận, chúng ta mất đi địa vị bá chủ đại lục, số người chết và trọng thương vô số, đến bây giờ chỉ còn hai trăm người, phải ẩn cư tại tử vong khâu lĩnh này, thủ hạ của chúng ta cũng chết và trọng thương không ít, nhưng không có nghĩa là bọn họ đã mất tích hết, mặc dù số lượng của bọn họ thưa thớt đến đáng sợ...nhưng vẫn còn không ít người còn sống..ví dụ như Sơn lĩnh cự nhân, sâm lâm cự nhân, dong nham cự nhân, hải cự nhân, độc nhãn cự nhân,... đều là thủ hạ của tộc Thải Thản chúng ta, người có hoàng kim huyết có thể chi phối sự tồn tại của bọn họ,...” Tạp Lạc tư mỉm cười nói như vậy.
Nhưng những lời này lại khiến trong lòng Bạch khởi có chút kinh hãi, cự nhân tộc là tộc thực sự tồn tại, mặc dù số lượng cũng không nhiều, lực lượng không bằng Thải Thản, nhưng cũng đủ dũng mãnh rồi, một người độc nhãn cự nhân trưởng thành thân cao hơn tám mét, có thể đủ sức một mình đánh với cửu tinh đấu linh, hơn nữa trên chiến trường càng kinh khủng hơn, hơn nữa độc nhãn cự nhân thích sống thành nhóm từ mười đến một trăm người, một nhóm như vậy dù là đấu vương cũng không dám trêu chọc, có thể thấy sự lợi hại của bọn họ.
Còn hải cự nhân, dong nham cự nhân, sâm lâm cự nhân, sơn lĩnh cự nhân, càng kinh khủng. Hải cự nhân có thể thao túng nguyên tố thủy, thân cao hơn hai mươi mét, lực lớn vô cùng, tuyệt đối là bá vương biển cả; còn sâm lâm cự nhân, thân cao theo kịp Thải Thản, ẩn dấu trong chốn rừng sâu, giết người vô hình; Sơn lĩnh cự nhân quần cư ở trên núi, quen dùng nham thạch để công kích kẻ thù, khó có thể tàn sát nhưng rất dễ bị đánh bại một một loại cự nhân, thân cao không quá mười mét, đương nhiên kinh khủng nhất là dong nham cự nhân, yêu thích nóng bức, thường sống trong hỏa sơn, toàn thân là lửa cháy đỏ rực, thân thể như kim cương, khó có thể phá hủy, lực lớn vô cùng, sức phá hoại kinh người, so với Thải Thản phổ thông cũng chỉ là kém chút ít, có thể thấy được sự lợi hại của họ.
Mình có hoàng kim huyết vậy là có thể ra lệnh cho bọn họ, đây là Bạch Khởi không ngờ tới, lúc này trong lòng Bạch Khởi nhất thời kinh ngạc khó có thể nói ra.
“Nhưng... tôi phải làm sao mới tìm được bọn họ? Người cũng biết rằng..bọn họ không dễ tìm được.” Bạch khởi có chút phiền muộn nói vậy, nói thực những cự nhân này thực sự tồn tại nhưng lại không dễ tìm thấy họ, dù sao bọn họ cũng ẩn thân trong chốn rừng sâu, núi cao..khó có thể tìm ra được.
“Điều này..phải dựa vào bản thân ngươi, nhưng ta có thể giúp ngươi một chút…. trên Tử vong khâu lĩnh có không ít cự nhân tồn tại, có một người độc nhãn cự nhân ở nơi đó, lại ở nơi xa xôi tám trăm mét tổng cộng có hơn ba mươi người, tuy không nhiều nhưng cũng đủ rồi... một chút ta sẽ kêu người đi triệu bọn họ, có bọn họ bảo vệ ngươi tuyệt đối an toàn...” Tạp Lạc Tư bình tĩnh nói.
Sau khi nói xong rồi nhìn Bạch khởi nói rằng: “đương nhiên tộc Thải Thản là hậu duệ của cự thần, hoàng kim thái thải có huyết thống, tự nhiên có điều đặc biệt riêng...”
“Cái gì? Điều đặc biệt?” Bạch khởi kinh ngạc nói.
“Ha ha... Điều này... ngươi lập tức sẽ cảm nhận được ngay.” Tạp lạc tư cười thần bí nói như thế.
Sau khi nói xong Bạch Khởi lập tức cảm thấy toàn thân nóng rực, trong nháy mắt toàn thân Bạch khởi bỗng cảm thấy như là lửa đốt vậy, khắp toàn thân đều tê liệt đau nhức, trong nháy mắt bắt đầu tràn ngập ra, điều này khiến Bạch Khởi cảm thấy đau nhức, trong nháy mắt choáng váng hôn mê bất tỉnh đi.
Khi tỉnh dậy, Bạch khởi cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức lực, Bạch khởi cảm thấy mình như cao thêm một chút, vốn chỉ cao một mét tám bây giờ cao thêm một chút là một mét tám mươi tám, thân thể càng thêm cường tránh, toàn thân cảm thấy tràn ngập khí.
Bạch khởi cảm thấy sức lực của mình bây giờ đã tăng lên mấy phần, bản thân giống như một người hình bạo long, vạn cân đá cũng có thể nhấc lên được, đương nhiên đây đều không phải là chủ yếu, chủ yếu là Bạch khởi phát hiện bản thân lại được nâng lên, toàn thân nâng lên cảnh giới cửu tinh đấu linh, chỉ cần một chút nữa là có thể tiến vào đấu tông rồi, điều này khiến Bạch Khởi hưng phấn vô cùng.
“Điều này.... đã đột phá sao? Hắc y quân vẫn cần phải tiền, nhưng tiêu mấy vạn kim tệ đột phá một chút không là vấn đề... đã như vậy…. vậy thì đợi rời khỏi đây ta trước hết sẽ đi đổi một chút như vậy không không sai... quyết định như vậy đi...” Bạch Khởi trong đầu thầm hạ quyết tâm.
“Thế nào cảm thấy khá hơn rồi chứ...” khi trong đầu Bạch Khởi đang nghĩ vậy thì giọng nói của Tạp Lạc Tư bỗng vang lên bên tai Bạch Khởi.
“Tôi... hôn mê bao lâu rồi? Khiếu Thiên đâu...” Bạch Khởi nhìn Tạp Lạc tư thấp giọng hỏi.
“Bảy ngày rồi, Khiếu Nguyệt đã được ta đưa đến nơi khác luyện tập, tiểu tử loài người dù sao đã tốt hơn rồi, vậy ngươi có thể đi được rồi, sau ba năm ta sẽ trả lại anh bạn nhỏ đó nguyên vẹn… Ba Phạt lợi á vương đô Mân Côi thành đúng không? Ba năm sau ta sẽ dẫn anh bạn nhỏ đó đi tìm ngươi…” Tạp Lạc Tư nhìn thấy Bạch Khởi tỉnh dạy liền đuổi khách, nhưng vẫn hứa hẹn với Bạch khởi điều đó.
“Uhm…. tôi biết rồi.” Bạch Khởi không phải là người không biết đối phương đang đuổi khách, bạch khởi nghe xong liền gật gật đầu nói như vậy rồi quay người đi.
“Đúng rồi... độc nhãn cự nhân đã ở ngoài đợi ngươi rồi.” Tạp Lạc Tư không ngăn cản Bạch Khởi chỉ là bỗng nhiên nói với Bạch khởi như vậy, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
“Gâu....” Khiếu Thiên thấp giọng kêu một lần nữa rồi sau đó gật gật đầu.
“Ha ha.... được…. quả nhiên không hổ danh là Khiếu Nguyệt Thiên lang, tộc của các ngươi từ trước tới nay luôn như vậy, dù bây giờ chỉ còn mình ngươi, cũng không khiến ta thất vọng... được... Không hổ là liên minh bằng hữu của tộc Thải Thản chúng ta, dù đối mặt với nguy hiểm cũng dũng mãnh thẳng tiến, nhưng với thực lực của ngươi bây giờ muốn đánh bại hắn…. phải mất mấy trăm năm, dù sao ngươi bây giờ vẫn còn nhỏ tuổi, muốn trưởng thành lên cần phải mất một thời gian rất dài....” Tạp Lạc Tư nhìn Khiếu Thiên rồi cười vui trong lòng, nhưng nói xong sắc mặt lại có chút nghiêm trọng, trầm ngâm….
“Gầm...” Khiếu Thiên nhe răng nhếch miệng lên, trong ánh mắt tràn đầy hận thù.
“Thôi được... Đã như vậy... Ta biết rồi anh bạn nhỏ…. hãy ở lại đây, ở đây có rất nhiều thứ tốt, đều là di bảo của tiền bối Thải Thản chúng ta, nó sẽ giúp ngươi rất nhiều, ba năm, trong thời gian ba năm đủ để ngươi có thể ngang với hắn, thậm chí còn có thể thắng... thế nào?” hoàng kim Thải Thản Tạp Lạc tư nhìn Khiếu Thiên rồi nói như vậy.
“Gâu.....” Khiếu Thiên do dự, nhìn Bạch khởi rồi lại quay sang nhìn Tạp Lạc tư không biết nên lựa chọn thế nào? Không nỡ rời xa Bạch Khởi, nhưng lời của Tạp Lạc Tư lại làm khó hắn.
“Chỉ là ba năm mà thôi... anh bạn nhỏ ngươi không cần đau lòng như vậy, ba năm đối với chúng ta như là trong nháy mắt vậy, mặc dù tuổi thọ của loài người ngắn nhưng ngươi vẫn có nhiều thời gian ở cùng với hắn...” Nhìn thấy Khiếu Thiên như vậy, Tạp Lạc Tư mỉm cười, lắc đầu nói.
“Đúng vậy... Khiếu thiên, ba năm sau ta sẽ đến đón ngươi, ngươi không nên như vậy, hơn nữa ngươi mạnh rồi không những có thể báo thù mà còn có thể giúp ta, đúng không? Đợi ngươi mạnh lên rồi chúng ta cũng sẽ không bị người ta truy sát như lần này nữa” Bạch Khởi xoa xoa đầu Khiếu Thiên, đồng thời khuyên bảo.
“Gâu gâu......” Khiếu Thiên tuy không muốn nhưng vẫn gật gật đầu, thấp giọng kêu hai tiếng, rõ ràng hắn cũng đã lựa chọn rồi.
Nhìn thấy như vậy, trong mắt Bạch Khởi cũng ươn ướt, nhưng Bạch Khởi lại hiểu rằng đó là điều có lợi cho Khiếu Thiên, có một chút thời gian, có một số việc phải dứt bỏ, hơn nữa hắn và Khiếu thiên cũng không phải sau này không gặp mặt nhau nữa, chỉ là trong ba năm thoáng qua mà thôi.
“Tiểu tử loài người, vừa rồi anh bạn nhỏ đã nói với ta việc của các ngươi, ngươi yên tâm, ta bảo đảm sự an toàn cho ngươi... nhưng Tộc Thải Thản chúng ta không tiện xuống núi, ta không muốn để người ngoài biết chúng ta vẫn còn sống, cho nên không thể giúp ngươi giết chết những người đó... Nhưng ta lại có thể dùng cách khác để giúp ngươi....” Đợi Khiếu Thiên sau khi đưa ra quyết định, Tạc Lạc Tư mới nhìn Bạch Khởi, thấp giọng nói.
“Điều này... tôi...” Bạch Khởi muốn nói điều gì, nhưng lại không nói ra được, chỉ nhìn ngón tay của Tạp Lạc Tư bỗng cắt ra, một giọt máu tươi nhanh chóng rơi vào trong miệng Bạch Khởi.
Lúc này giọng nói của Tạp Lạc Tư cứ vang lên bên tai Bạch Khởi: “Tiểu tử loài người, Khiếu Nguyệt Thiên Lang là liên minh bằng hữu trung thành nhất của tộc Thải Thản chúng ta, bọn họ trước sau như một, dù sao chọn ngươi, vậy ngươi về sau là liên minh bằng hữu suốt đời của họ, cho ngươi một giọt hoàng kim huyết coi như là đền bù cho ngươi, nó có thể cải thiện thể chất của ngươi, hơn nữa còn có thể trở thành công cụ tuyệt hảo của ngươi, người có hoàng kim huyết có thể ra lệnh với tất cả những thủ hạ của Thải Thản, mặc dù không thể ra lệnh cho tộc Thải Thản, nhưng chỉ cần thủ hạ của Thải Thản chúng ta cũng đã có thể giúp ngươi tiêu diệt đám người ngoài kia, hơn nữa bảo đảm sự an toàn của ngươi không là vấn đề.”
“Thủ hạ Thải Thản?” Bạch Khởi vô cùng kinh ngạc hỏi, nói thực Bạch Khởi có chút không hiểu bốn chữ đó là gì, nếu biết chắc sẽ không phản ứng như vậy.
“Uhm.... Không sai... Thủ hạ của Thải Thản, tộc Thải Thản chúng ta trong thời thượng cổ đã tranh đoạt đại lục bá quyền với ma thần, làm sao có thể một mình chiến đấu hăng say chứ? Chúng ta cũng đã có tương đối với số lượng tộc nhân, tay sai nhất cấp vô số, thời kỳ huy hoàng nhất của tộc Thải Thản có mấy chục vạn Thải Thản cự nhân, trong đó chỉ riêng là hoàng kim Thải Thản đã hơn trăm người, dưới sự lãnh đạo của Thải Thản cự thần đã tranh giành bá quyền với chư thần, hơn nữa ngoài ra còn có một số lượng khổng lồ quân thủ hạ, mặc dù sau cùng Thải Thản chúng ta bại trận, chúng ta mất đi địa vị bá chủ đại lục, số người chết và trọng thương vô số, đến bây giờ chỉ còn hai trăm người, phải ẩn cư tại tử vong khâu lĩnh này, thủ hạ của chúng ta cũng chết và trọng thương không ít, nhưng không có nghĩa là bọn họ đã mất tích hết, mặc dù số lượng của bọn họ thưa thớt đến đáng sợ...nhưng vẫn còn không ít người còn sống..ví dụ như Sơn lĩnh cự nhân, sâm lâm cự nhân, dong nham cự nhân, hải cự nhân, độc nhãn cự nhân,... đều là thủ hạ của tộc Thải Thản chúng ta, người có hoàng kim huyết có thể chi phối sự tồn tại của bọn họ,...” Tạp Lạc tư mỉm cười nói như vậy.
Nhưng những lời này lại khiến trong lòng Bạch khởi có chút kinh hãi, cự nhân tộc là tộc thực sự tồn tại, mặc dù số lượng cũng không nhiều, lực lượng không bằng Thải Thản, nhưng cũng đủ dũng mãnh rồi, một người độc nhãn cự nhân trưởng thành thân cao hơn tám mét, có thể đủ sức một mình đánh với cửu tinh đấu linh, hơn nữa trên chiến trường càng kinh khủng hơn, hơn nữa độc nhãn cự nhân thích sống thành nhóm từ mười đến một trăm người, một nhóm như vậy dù là đấu vương cũng không dám trêu chọc, có thể thấy sự lợi hại của bọn họ.
Còn hải cự nhân, dong nham cự nhân, sâm lâm cự nhân, sơn lĩnh cự nhân, càng kinh khủng. Hải cự nhân có thể thao túng nguyên tố thủy, thân cao hơn hai mươi mét, lực lớn vô cùng, tuyệt đối là bá vương biển cả; còn sâm lâm cự nhân, thân cao theo kịp Thải Thản, ẩn dấu trong chốn rừng sâu, giết người vô hình; Sơn lĩnh cự nhân quần cư ở trên núi, quen dùng nham thạch để công kích kẻ thù, khó có thể tàn sát nhưng rất dễ bị đánh bại một một loại cự nhân, thân cao không quá mười mét, đương nhiên kinh khủng nhất là dong nham cự nhân, yêu thích nóng bức, thường sống trong hỏa sơn, toàn thân là lửa cháy đỏ rực, thân thể như kim cương, khó có thể phá hủy, lực lớn vô cùng, sức phá hoại kinh người, so với Thải Thản phổ thông cũng chỉ là kém chút ít, có thể thấy được sự lợi hại của họ.
Mình có hoàng kim huyết vậy là có thể ra lệnh cho bọn họ, đây là Bạch Khởi không ngờ tới, lúc này trong lòng Bạch Khởi nhất thời kinh ngạc khó có thể nói ra.
“Nhưng... tôi phải làm sao mới tìm được bọn họ? Người cũng biết rằng..bọn họ không dễ tìm được.” Bạch khởi có chút phiền muộn nói vậy, nói thực những cự nhân này thực sự tồn tại nhưng lại không dễ tìm thấy họ, dù sao bọn họ cũng ẩn thân trong chốn rừng sâu, núi cao..khó có thể tìm ra được.
“Điều này..phải dựa vào bản thân ngươi, nhưng ta có thể giúp ngươi một chút…. trên Tử vong khâu lĩnh có không ít cự nhân tồn tại, có một người độc nhãn cự nhân ở nơi đó, lại ở nơi xa xôi tám trăm mét tổng cộng có hơn ba mươi người, tuy không nhiều nhưng cũng đủ rồi... một chút ta sẽ kêu người đi triệu bọn họ, có bọn họ bảo vệ ngươi tuyệt đối an toàn...” Tạp Lạc Tư bình tĩnh nói.
Sau khi nói xong rồi nhìn Bạch khởi nói rằng: “đương nhiên tộc Thải Thản là hậu duệ của cự thần, hoàng kim thái thải có huyết thống, tự nhiên có điều đặc biệt riêng...”
“Cái gì? Điều đặc biệt?” Bạch khởi kinh ngạc nói.
“Ha ha... Điều này... ngươi lập tức sẽ cảm nhận được ngay.” Tạp lạc tư cười thần bí nói như thế.
Sau khi nói xong Bạch Khởi lập tức cảm thấy toàn thân nóng rực, trong nháy mắt toàn thân Bạch khởi bỗng cảm thấy như là lửa đốt vậy, khắp toàn thân đều tê liệt đau nhức, trong nháy mắt bắt đầu tràn ngập ra, điều này khiến Bạch Khởi cảm thấy đau nhức, trong nháy mắt choáng váng hôn mê bất tỉnh đi.
Khi tỉnh dậy, Bạch khởi cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức lực, Bạch khởi cảm thấy mình như cao thêm một chút, vốn chỉ cao một mét tám bây giờ cao thêm một chút là một mét tám mươi tám, thân thể càng thêm cường tránh, toàn thân cảm thấy tràn ngập khí.
Bạch khởi cảm thấy sức lực của mình bây giờ đã tăng lên mấy phần, bản thân giống như một người hình bạo long, vạn cân đá cũng có thể nhấc lên được, đương nhiên đây đều không phải là chủ yếu, chủ yếu là Bạch khởi phát hiện bản thân lại được nâng lên, toàn thân nâng lên cảnh giới cửu tinh đấu linh, chỉ cần một chút nữa là có thể tiến vào đấu tông rồi, điều này khiến Bạch Khởi hưng phấn vô cùng.
“Điều này.... đã đột phá sao? Hắc y quân vẫn cần phải tiền, nhưng tiêu mấy vạn kim tệ đột phá một chút không là vấn đề... đã như vậy…. vậy thì đợi rời khỏi đây ta trước hết sẽ đi đổi một chút như vậy không không sai... quyết định như vậy đi...” Bạch Khởi trong đầu thầm hạ quyết tâm.
“Thế nào cảm thấy khá hơn rồi chứ...” khi trong đầu Bạch Khởi đang nghĩ vậy thì giọng nói của Tạp Lạc Tư bỗng vang lên bên tai Bạch Khởi.
“Tôi... hôn mê bao lâu rồi? Khiếu Thiên đâu...” Bạch Khởi nhìn Tạp Lạc tư thấp giọng hỏi.
“Bảy ngày rồi, Khiếu Nguyệt đã được ta đưa đến nơi khác luyện tập, tiểu tử loài người dù sao đã tốt hơn rồi, vậy ngươi có thể đi được rồi, sau ba năm ta sẽ trả lại anh bạn nhỏ đó nguyên vẹn… Ba Phạt lợi á vương đô Mân Côi thành đúng không? Ba năm sau ta sẽ dẫn anh bạn nhỏ đó đi tìm ngươi…” Tạp Lạc Tư nhìn thấy Bạch Khởi tỉnh dạy liền đuổi khách, nhưng vẫn hứa hẹn với Bạch khởi điều đó.
“Uhm…. tôi biết rồi.” Bạch Khởi không phải là người không biết đối phương đang đuổi khách, bạch khởi nghe xong liền gật gật đầu nói như vậy rồi quay người đi.
“Đúng rồi... độc nhãn cự nhân đã ở ngoài đợi ngươi rồi.” Tạp Lạc Tư không ngăn cản Bạch Khởi chỉ là bỗng nhiên nói với Bạch khởi như vậy, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
/363
|