"Không đi? Nếu như hắn không đi... Chúng ta cũng chỉ có thể nhẫn nại mà thôi." Đỗ Tân hầu tước cười khổ một tiếng nói như vậy vì chính bản thân hắn cũng không suy nghĩ ra được biện pháp nào khác, thế lực phía sau Độc Cô Chiến Thiên quá lớn, là thứ mà Đỗ Tân gia tộc không có khả năng trêu chọc được, ngoại trừ việc nhẫn nại Đỗ Tân hầu tước thực sự không biết chính mình phải làm cái gì, chẳng lẽ đi giết Độc Cô Chiến Thiên?
Nói thật với thực lực của Đỗ Tân gia tộc mà nói thì việc giết Độc Cô Chiến Thiên là vấn đề không lớn, thế nhưng vấn đề ở chỗ là nếu giết Độc Cô Chiến Thiên thì khoảng chừng không quá mấy tháng Đỗ Tân gia tộc sẽ trở thành lịch sử , hắn cũng không muốn Đỗ Tân gia tộc giống như Đặc Lặc gia tộc như nhau...
"Phụ thân... Ta nghe nói một năm trước Độc Cô Chiến Thiên cùng với Bạch Khởi của Bạch gia tộc quyết đấu, đã đặt điều kiện ai thua sẽ làm người hầu cho kẻ thắng, người xem..." Mã Đặc Nhĩ bỗng nhiên nghĩ tới một việc liền quay sang Đỗ Tân hầu tước thấp giọng nói.
Khi nghe Mã Đặc Nhĩ nói làm cho cặp mắt của Đỗ Tân hầu tước sáng ngời, tán thưởng vỗ vai Mã Đặc Nhĩ một chút sau đó cười nói: "Ha ha... Ngươi nói không sai. Chúng ta tuy không làm gì được Độc Cô Chiến Thiên nhưng không phải không làm gì được Bạch Khởi? Lập tức phái người dùng bồ câu đưa tin cho muội muội ngươi biết tình huống của nơi này, gây áp lực lên tên tiểu tử của Bạch gia tộc, nếu như là tên tiểu tử đứng ra nói thì có lẽ là Độc Cô Chiến Thiên sẽ cho hắn mặt mũi..."
"Hay... Con đi làm ngay." Mã Đặc Nhĩ như bị kích động chạy đi, cứ như là hắn đã thấy được cảnh Độc Cô Chiến Thiên rời đi, thậm chí còn nổi lên mộng tưởng hão huyền là nghĩ đến nếu như có thể khống chế Bạch Khởi sẵn tiện gián tiếp khống chế Độc Cô Chiến Thiên, thì ở trong Ba Phạt Lợi Á còn có ai dám trêu chọc tới Đỗ Tân gia tộc của bọn hắn?
Bất quá cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Chuyện đó căn bản không có khả năng phát sinh, Đỗ Tân gia tộc bọn họ muốn nắm giữ Bạch Khởi căn bản chỉ là mơ mộng, và tất cả việc này đều là do Bạch Khởi bày ra... Tất cả đều do Bạch Khởi khởi xướng... Bạch Khởi đang uy hiếp bọn người của Đỗ Tân gia tộc.
Bất quá những điều này... Mã Đặc Nhĩ cùng Đỗ Tân hầu tước hiển nhiên cũng không biết, nếu như biết nói không chừng đã lập tức phái ra cao thủ đi giết chết Bạch Khởi.
Mới đó đã qua một ngày một đêm, Đỗ Tân gia tộc bị Độc Cô Chiến Thiên vây khốn đã truyền khắp toàn bộ Vương Đô, hầu như tất cả mọi người đều cố gắng suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên đa số đều không biết lực lượng phía sau của Độc Cô Chiến Thiên, mọi người còn đang suy đoán rốt cuộc là ai cho Độc Cô Chiến Thiên lá gan lớn như vậy, dám ở trước cửa Đỗ Tân gia tộc mà giết người nhưng mà không có ai dám trực tiếp lại hỏi Độc Cô Chiến Thiên nhưng cả đám người nhìn có chút hả hê khi nhìn thấy Đỗ Tân gia tộc không may vì bọn hắn không trêu chọc ai mà lại trêu chọc Độc Cô biến thái... không phải muốn chết thì là cái gì?
Đương nhiên cũng có một số ít người thu được tin tức bí ẩn đó là. Độc Cô Chiến Thiên đã nhận Bạch Khởi làm chủ, lần này ra tay là do ý của Bạch Khởi, hơn nữa... Là bởi vì Tử Kinh Hoa thương hội, đương nhiên người biết tin tức này không nhiều lắm, chỉ có Lan Lăng gia tộc, Vương Thất... Còn những người khác tạm thời đều không biết chuyện này.
"Lão gia... Người nhất định phải giúp Đỗ Tân gia tộc chúng ta, Độc Cô Chiến Thiên lại ở trước cửa của Đỗ Tân gia tộc làm cho mọi người của Đỗ Tân gia tộc không thể đi ra ngoài, làm cho Đỗ Tân gia tộc chúng ta mất hết mặt mũi, hiện tại chỉ có Bạch Khởi mới khuyên được Độc Cô Chiến Thiên, ông hãy để hắn đi hỗ trợ…" Bạch Khởi vừa bước vào phủ đệ thì nghe được ở sảnh chính tiếng âm thanh khóc lóc, kể lể.
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, thật không nghĩ tới Đỗ Tân gia tộc thật là thông minh, với Độc Cô Chiến Thiên không đối phó được, lại nghĩ ra ý định dùng mình để đối phó, bất quá làm sao xảy ra được chuyện đó? Không nên quên Độc Cô Chiến Thiên làm những việc này tất cả đều là do chính mình bày mưu tính kế.
Bạch Khởi đi về hướng nói chuyện. Đi vào trong phòng, Bạch Khởi không có tập quán nghe trộm, huống chi Bạch Khởi không cần phải nghe lén, vừa đi thì Bạch Khởi cũng nghe được trong phòng có tiếng nói: "Cái này... Ta cũng rất khó xử, nàng biết, tuy rằng Bạch Khởi cùng với Độc Cô Chiến Thiên là tình bạn cố tri, hắn nếu như đứng ra nói hẳn là không có vấn đề, thế nhưng... Ta là phụ thân làm sao có thể đi năn nỉ con của mình? Nếu như hắn không muốn nói, ta cũng không muốn khẩn cầu."
Nghe xong lời này, Bạch Khởi khóe miệng chợt mỉm cười, nhìn về phía hướng phụ thân của mình, lời này tuy rằng không gọn gàng dứt khoát là không có hỗ trợ, kỳ thực cũng uyển chuyển biểu đạt ý tứ này, cái gì mà lại phải đi giúp Đỗ Tân gia tộc? Trừ phi chính mình là đầu lừa.
"Phụ thân... Xin lỗi chuyện này ta rất muốn hỗ trợ bất quá đáng tiếc ta không giúp được Đỗ Tân gia tộc..." Bạch khởi cao giọng nói, vừa nói mà vừa đi vào xuất hiện ở trước mặt Mã Tháp Sa cùng Bạch Kình Thiên đang đứng ở nơi đó.
"Cái này... Nếu như thực sự rắc rối, vậy thì..." Bạch Kình Thên sau khi nghe xong lời của Bạch Khởi không hề nghĩ ngợi bèn nói... Thế nhưng lời này còn chưa có nói xong thì ngay lập tức đã bị Mã Tháp Sa cắt đứt mà ngay lập tức nói với Bạch Khởi: "Bạch Khởi, ngươi sao lại không thể giúp được? Độc Cô Chiến Thiên đã đồng ý làm người hầu cho ngươi, nếu là lời của ngươi nói hắn khẳng định sẽ nghe lời của ngươi..."
Nghe xong lời này Bạch Khởi mỉm cười liếc mắt nhìn Mã Tháp Sa, ngữ khí bình thản nói rằng: "Hắn có nghe hay không ta không biết, thế nhưng nếu làm như vậy ta được lợi gì? Phải biết rằng làm như vậy thì ta sẽ thiếu Độc Cô Chiến Thiên một phần nhân tình... Ta thật không muốn như vậy..."
"A. Có khó khăn hơn việc Độc Cô Chiến Thiên đang ở trước cửa của Đỗ Tân gia tộc không?" Mã Tháp Sa có chút tức giận nói.
"Đỗ Tân gia tộc bị Độc Cô Chiến Thiên chặn cửa là do bọn họ đắc tội với Độc Cô Chiến Thiên, tất cả là tự làm tự chịu mà thôi, đâu có gì liên quan tới ta? Ta họ Bạch không phải là họ Đỗ Tân." Bạch khởi cười lạnh một tiếng nói, một lời này đúng là không nể mặt Mã Tháp Sa, làm trong nhất thời Mã Tháp Sa sắc mặt có chút xanh lại.
Mã Tháp Sa liếc mắt nhìn Bạch Kình Thiên với ý định nhờ Bạch Khởi Thiên hỗ trợ đứng ra nói, thế nhưng không nghĩ đến Bạch Kình Thiên chỉ nhẹ nhàng đứng lên nói rằng: "Ta đang mệt... Các ngươi cừ tiếp tục trò chuyện với nhau đi, ta đi về phòng trước."
Nói rồi không đợi hai người phản đối ngay lập tức đứng lên rồi đi ra ngoài, thấy phản ứng của Bạch Kình Thiên, Mã Tháp Sa tức giận đến mức mặt trắng bệch, khi Bạch Kình Thiên đi rồi hung hăng dẫm chân một cái, sau đó thở phì phì nhìn Bạch Khởi trước mặt nói với ngữ khí băng lãnh: "Thế nhưng ta là người của Đỗ Tân gia tộc, ta yêu cầu ngươi ra lệnh cho Độc Cô Chiến Thiên rời khỏi cửa của Đỗ Tân gia tộc!"
"Ngươi? Ngươi là người của Đỗ Tân gia tộc, nếu có bản lĩnh thì ngươi đi được rồi, cần gì phải nhờ đến ta? Việc sống chết của Đỗ Tân gia tộc cùng ta không có quan hệ gì? Hơn nữa... Ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta? Bạch khởi cười lạnh một tiếng nhìn thẳng mặt của Mã Tháp Sa mà nói như vậy.
Bạch Khởi đã sớm muốn cùng Mã Tháp Sa trở mặt lúc này khi nghe xong Mã Tháp Sa nói, tuyệt không nể mặt mũi đối phương, Bạch Kình Thiên có thái độ như vậy khiến cho Bạch Khởi biết một việc, đó là cho dù hiện tại Mã Tháp Sa có làm ầm ĩ lên thì Bạch Kình Thiên cũng sẽ không quan tâm tới, nếu như không quan tâm tới nhất định cũng sẽ không đứng lại… Điều đó làm Bạch Khởi rất yên tâm không có gì cố kỵ, nói rất tự nhiên và đi thẳng vào vấn đề, đối với Mã Tháp Sa , Bạch Khởi trong lòng rất phẫn hận nên lúc này hắn cứ như vậy mà nói ra thẳng thừng không hề nể mặt của Mã Tháp Sa.
Về phần vì sao thì nguyên nhân rất đơn giản, là do có sự thỉnh cầu nhờ trợ giúp, huống chi trước đây chính là cố kỵ Đỗ Tân gia tộc, thế nhưng hiện tại Đỗ Tân gia tộc thì có là cái gì có thể khiến mình cố kỵ, còn Mã Tháp Sa thì lại càng không, bằng vào tu vi của chính mình hiện tại Bạch Khởi rất là tự tin, bất luận kẻ nào muốn giết chính mình cũng không hề dễ dàng.
Cho nên căn bản là không sợ Đỗ Tân gia tộc, nói cách khác cũng sẽ không kêu Độc Cô Chiến Thiên rời khỏi cửa của Đỗ Tân gia tộc, Bạch Khởi không hề sợ phiền phức, trước đây sở dĩ phải nhường nhịn đó là bởi vì chính mình cùng đối phương hoàn toàn không thể so sánh, hiện tại tuy rằng là như vậy, thế nhưng tối thiểu hiện tại Bạch Khởi cũng đã có tiền vốn để đánh cược, tuy rằng như trước vẫn ở vào thế yếu.
“Ngươi dám nói với ta như vậy! Bạch Khởi... Ta nói cho ngươi biết... Ngươi ngày hôm nay phải ngay lập tức xin lỗi ta, hơn nữa... Ngươi phải ngay lập tức kêu Độc Cô Chiến Thiên rời khỏi, nếu không Đỗ Tân gia tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Mã Tháp Sa vỗ bàn thở phì phì chỉ vào mặt Bạch Khởi quát, toàn bộ thân thể run run bắt đầu đứng lên.
"Sẽ không bỏ qua cho ta? Bọn họ sẽ làm như thế nào? Ngươi nghĩ rằng ta còn là Bạch Khởi của trước đây hay sao? Các ngươi muốn dùng cách gì cũng được, Bạch Khởi ta cũng không sợ các ngươi đâu, chưa đến phút cuối cùng chưa biết được ai thắng ai thua đâu, người khác sợ Đỗ Tân gia tộc nhưng ta thì không, ngươi đừng cho là ta sợ... Hiện tại... Căn bản ta không coi ngươi ra gì, nếu đã như vậy thì ngươi nên đi đi... Nhưng mà Đỗ Tân gia tộc các ngươi tốt nhất nên tự biết lo cho bản thân trước, ta sợ Đỗ Tân gia tộc sẽ gặp chuyện không hay..." Bạch khởi cười lạnh một tiếng nói...
“Ngươi... Ta..." Mã Tháp Sa sắc mặt trắng bệch chỉ thẳng vào mặt của Bạch Khởi nhưng mà không thể nói lên lời vì quá tức giận.
"Ngươi cái gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất là không nên uy hiếp ta, bởi vì uy hiếp ta là vô ích... Muốn ta giúp ngươi? Cần phải nhẹ nhàng, biết đâu ta sẽ giúp." Bạch khởi mỉm cười, hiền lành nói, nhưng bất quá lời nói ra không cảm thấy được nữa phần hiền lành.
"Ngươi... Được rồi... coi như là ta thỉnh cầu ngươi... hãy giúp đỡ ta." Mã Tháp Sa tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, nhưng bất quá ráng hít một hơi, cố nén cơn tức giận nhìn Bạch Khởi ở trước mặt mà nói như thế bởi vì Mã Đặc Nhĩ trong thư đã nói, chuyện này rất nghiêm trọng phải nhanh chóng giải quyết, nếu không mặt mũi của Đỗ Tân gia tộc sẽ mất hết, hơn nữa sẽ còn có nhưng ảnh hưởng khác.
“Hắc hắc... Thỉnh cầu ta? Thỉnh cầu ta như thế không được... Chí ít các ngươi cũng phải cho ta lợi ích, nói cách khác ta vì cái gì mà phải giúp Đỗ Tân gia tộc các ngươi? Thật là khó khăn? Ngươi có tư cách gì mà ta phải giúp ngươi?" Bạch khởi ngồi xuống ưu nhã hồi đáp, bất quá trong lời nói có chút vô lại, bỉ ổi.
Nói thật với thực lực của Đỗ Tân gia tộc mà nói thì việc giết Độc Cô Chiến Thiên là vấn đề không lớn, thế nhưng vấn đề ở chỗ là nếu giết Độc Cô Chiến Thiên thì khoảng chừng không quá mấy tháng Đỗ Tân gia tộc sẽ trở thành lịch sử , hắn cũng không muốn Đỗ Tân gia tộc giống như Đặc Lặc gia tộc như nhau...
"Phụ thân... Ta nghe nói một năm trước Độc Cô Chiến Thiên cùng với Bạch Khởi của Bạch gia tộc quyết đấu, đã đặt điều kiện ai thua sẽ làm người hầu cho kẻ thắng, người xem..." Mã Đặc Nhĩ bỗng nhiên nghĩ tới một việc liền quay sang Đỗ Tân hầu tước thấp giọng nói.
Khi nghe Mã Đặc Nhĩ nói làm cho cặp mắt của Đỗ Tân hầu tước sáng ngời, tán thưởng vỗ vai Mã Đặc Nhĩ một chút sau đó cười nói: "Ha ha... Ngươi nói không sai. Chúng ta tuy không làm gì được Độc Cô Chiến Thiên nhưng không phải không làm gì được Bạch Khởi? Lập tức phái người dùng bồ câu đưa tin cho muội muội ngươi biết tình huống của nơi này, gây áp lực lên tên tiểu tử của Bạch gia tộc, nếu như là tên tiểu tử đứng ra nói thì có lẽ là Độc Cô Chiến Thiên sẽ cho hắn mặt mũi..."
"Hay... Con đi làm ngay." Mã Đặc Nhĩ như bị kích động chạy đi, cứ như là hắn đã thấy được cảnh Độc Cô Chiến Thiên rời đi, thậm chí còn nổi lên mộng tưởng hão huyền là nghĩ đến nếu như có thể khống chế Bạch Khởi sẵn tiện gián tiếp khống chế Độc Cô Chiến Thiên, thì ở trong Ba Phạt Lợi Á còn có ai dám trêu chọc tới Đỗ Tân gia tộc của bọn hắn?
Bất quá cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Chuyện đó căn bản không có khả năng phát sinh, Đỗ Tân gia tộc bọn họ muốn nắm giữ Bạch Khởi căn bản chỉ là mơ mộng, và tất cả việc này đều là do Bạch Khởi bày ra... Tất cả đều do Bạch Khởi khởi xướng... Bạch Khởi đang uy hiếp bọn người của Đỗ Tân gia tộc.
Bất quá những điều này... Mã Đặc Nhĩ cùng Đỗ Tân hầu tước hiển nhiên cũng không biết, nếu như biết nói không chừng đã lập tức phái ra cao thủ đi giết chết Bạch Khởi.
Mới đó đã qua một ngày một đêm, Đỗ Tân gia tộc bị Độc Cô Chiến Thiên vây khốn đã truyền khắp toàn bộ Vương Đô, hầu như tất cả mọi người đều cố gắng suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên đa số đều không biết lực lượng phía sau của Độc Cô Chiến Thiên, mọi người còn đang suy đoán rốt cuộc là ai cho Độc Cô Chiến Thiên lá gan lớn như vậy, dám ở trước cửa Đỗ Tân gia tộc mà giết người nhưng mà không có ai dám trực tiếp lại hỏi Độc Cô Chiến Thiên nhưng cả đám người nhìn có chút hả hê khi nhìn thấy Đỗ Tân gia tộc không may vì bọn hắn không trêu chọc ai mà lại trêu chọc Độc Cô biến thái... không phải muốn chết thì là cái gì?
Đương nhiên cũng có một số ít người thu được tin tức bí ẩn đó là. Độc Cô Chiến Thiên đã nhận Bạch Khởi làm chủ, lần này ra tay là do ý của Bạch Khởi, hơn nữa... Là bởi vì Tử Kinh Hoa thương hội, đương nhiên người biết tin tức này không nhiều lắm, chỉ có Lan Lăng gia tộc, Vương Thất... Còn những người khác tạm thời đều không biết chuyện này.
"Lão gia... Người nhất định phải giúp Đỗ Tân gia tộc chúng ta, Độc Cô Chiến Thiên lại ở trước cửa của Đỗ Tân gia tộc làm cho mọi người của Đỗ Tân gia tộc không thể đi ra ngoài, làm cho Đỗ Tân gia tộc chúng ta mất hết mặt mũi, hiện tại chỉ có Bạch Khởi mới khuyên được Độc Cô Chiến Thiên, ông hãy để hắn đi hỗ trợ…" Bạch Khởi vừa bước vào phủ đệ thì nghe được ở sảnh chính tiếng âm thanh khóc lóc, kể lể.
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, thật không nghĩ tới Đỗ Tân gia tộc thật là thông minh, với Độc Cô Chiến Thiên không đối phó được, lại nghĩ ra ý định dùng mình để đối phó, bất quá làm sao xảy ra được chuyện đó? Không nên quên Độc Cô Chiến Thiên làm những việc này tất cả đều là do chính mình bày mưu tính kế.
Bạch Khởi đi về hướng nói chuyện. Đi vào trong phòng, Bạch Khởi không có tập quán nghe trộm, huống chi Bạch Khởi không cần phải nghe lén, vừa đi thì Bạch Khởi cũng nghe được trong phòng có tiếng nói: "Cái này... Ta cũng rất khó xử, nàng biết, tuy rằng Bạch Khởi cùng với Độc Cô Chiến Thiên là tình bạn cố tri, hắn nếu như đứng ra nói hẳn là không có vấn đề, thế nhưng... Ta là phụ thân làm sao có thể đi năn nỉ con của mình? Nếu như hắn không muốn nói, ta cũng không muốn khẩn cầu."
Nghe xong lời này, Bạch Khởi khóe miệng chợt mỉm cười, nhìn về phía hướng phụ thân của mình, lời này tuy rằng không gọn gàng dứt khoát là không có hỗ trợ, kỳ thực cũng uyển chuyển biểu đạt ý tứ này, cái gì mà lại phải đi giúp Đỗ Tân gia tộc? Trừ phi chính mình là đầu lừa.
"Phụ thân... Xin lỗi chuyện này ta rất muốn hỗ trợ bất quá đáng tiếc ta không giúp được Đỗ Tân gia tộc..." Bạch khởi cao giọng nói, vừa nói mà vừa đi vào xuất hiện ở trước mặt Mã Tháp Sa cùng Bạch Kình Thiên đang đứng ở nơi đó.
"Cái này... Nếu như thực sự rắc rối, vậy thì..." Bạch Kình Thên sau khi nghe xong lời của Bạch Khởi không hề nghĩ ngợi bèn nói... Thế nhưng lời này còn chưa có nói xong thì ngay lập tức đã bị Mã Tháp Sa cắt đứt mà ngay lập tức nói với Bạch Khởi: "Bạch Khởi, ngươi sao lại không thể giúp được? Độc Cô Chiến Thiên đã đồng ý làm người hầu cho ngươi, nếu là lời của ngươi nói hắn khẳng định sẽ nghe lời của ngươi..."
Nghe xong lời này Bạch Khởi mỉm cười liếc mắt nhìn Mã Tháp Sa, ngữ khí bình thản nói rằng: "Hắn có nghe hay không ta không biết, thế nhưng nếu làm như vậy ta được lợi gì? Phải biết rằng làm như vậy thì ta sẽ thiếu Độc Cô Chiến Thiên một phần nhân tình... Ta thật không muốn như vậy..."
"A. Có khó khăn hơn việc Độc Cô Chiến Thiên đang ở trước cửa của Đỗ Tân gia tộc không?" Mã Tháp Sa có chút tức giận nói.
"Đỗ Tân gia tộc bị Độc Cô Chiến Thiên chặn cửa là do bọn họ đắc tội với Độc Cô Chiến Thiên, tất cả là tự làm tự chịu mà thôi, đâu có gì liên quan tới ta? Ta họ Bạch không phải là họ Đỗ Tân." Bạch khởi cười lạnh một tiếng nói, một lời này đúng là không nể mặt Mã Tháp Sa, làm trong nhất thời Mã Tháp Sa sắc mặt có chút xanh lại.
Mã Tháp Sa liếc mắt nhìn Bạch Kình Thiên với ý định nhờ Bạch Khởi Thiên hỗ trợ đứng ra nói, thế nhưng không nghĩ đến Bạch Kình Thiên chỉ nhẹ nhàng đứng lên nói rằng: "Ta đang mệt... Các ngươi cừ tiếp tục trò chuyện với nhau đi, ta đi về phòng trước."
Nói rồi không đợi hai người phản đối ngay lập tức đứng lên rồi đi ra ngoài, thấy phản ứng của Bạch Kình Thiên, Mã Tháp Sa tức giận đến mức mặt trắng bệch, khi Bạch Kình Thiên đi rồi hung hăng dẫm chân một cái, sau đó thở phì phì nhìn Bạch Khởi trước mặt nói với ngữ khí băng lãnh: "Thế nhưng ta là người của Đỗ Tân gia tộc, ta yêu cầu ngươi ra lệnh cho Độc Cô Chiến Thiên rời khỏi cửa của Đỗ Tân gia tộc!"
"Ngươi? Ngươi là người của Đỗ Tân gia tộc, nếu có bản lĩnh thì ngươi đi được rồi, cần gì phải nhờ đến ta? Việc sống chết của Đỗ Tân gia tộc cùng ta không có quan hệ gì? Hơn nữa... Ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta? Bạch khởi cười lạnh một tiếng nhìn thẳng mặt của Mã Tháp Sa mà nói như vậy.
Bạch Khởi đã sớm muốn cùng Mã Tháp Sa trở mặt lúc này khi nghe xong Mã Tháp Sa nói, tuyệt không nể mặt mũi đối phương, Bạch Kình Thiên có thái độ như vậy khiến cho Bạch Khởi biết một việc, đó là cho dù hiện tại Mã Tháp Sa có làm ầm ĩ lên thì Bạch Kình Thiên cũng sẽ không quan tâm tới, nếu như không quan tâm tới nhất định cũng sẽ không đứng lại… Điều đó làm Bạch Khởi rất yên tâm không có gì cố kỵ, nói rất tự nhiên và đi thẳng vào vấn đề, đối với Mã Tháp Sa , Bạch Khởi trong lòng rất phẫn hận nên lúc này hắn cứ như vậy mà nói ra thẳng thừng không hề nể mặt của Mã Tháp Sa.
Về phần vì sao thì nguyên nhân rất đơn giản, là do có sự thỉnh cầu nhờ trợ giúp, huống chi trước đây chính là cố kỵ Đỗ Tân gia tộc, thế nhưng hiện tại Đỗ Tân gia tộc thì có là cái gì có thể khiến mình cố kỵ, còn Mã Tháp Sa thì lại càng không, bằng vào tu vi của chính mình hiện tại Bạch Khởi rất là tự tin, bất luận kẻ nào muốn giết chính mình cũng không hề dễ dàng.
Cho nên căn bản là không sợ Đỗ Tân gia tộc, nói cách khác cũng sẽ không kêu Độc Cô Chiến Thiên rời khỏi cửa của Đỗ Tân gia tộc, Bạch Khởi không hề sợ phiền phức, trước đây sở dĩ phải nhường nhịn đó là bởi vì chính mình cùng đối phương hoàn toàn không thể so sánh, hiện tại tuy rằng là như vậy, thế nhưng tối thiểu hiện tại Bạch Khởi cũng đã có tiền vốn để đánh cược, tuy rằng như trước vẫn ở vào thế yếu.
“Ngươi dám nói với ta như vậy! Bạch Khởi... Ta nói cho ngươi biết... Ngươi ngày hôm nay phải ngay lập tức xin lỗi ta, hơn nữa... Ngươi phải ngay lập tức kêu Độc Cô Chiến Thiên rời khỏi, nếu không Đỗ Tân gia tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Mã Tháp Sa vỗ bàn thở phì phì chỉ vào mặt Bạch Khởi quát, toàn bộ thân thể run run bắt đầu đứng lên.
"Sẽ không bỏ qua cho ta? Bọn họ sẽ làm như thế nào? Ngươi nghĩ rằng ta còn là Bạch Khởi của trước đây hay sao? Các ngươi muốn dùng cách gì cũng được, Bạch Khởi ta cũng không sợ các ngươi đâu, chưa đến phút cuối cùng chưa biết được ai thắng ai thua đâu, người khác sợ Đỗ Tân gia tộc nhưng ta thì không, ngươi đừng cho là ta sợ... Hiện tại... Căn bản ta không coi ngươi ra gì, nếu đã như vậy thì ngươi nên đi đi... Nhưng mà Đỗ Tân gia tộc các ngươi tốt nhất nên tự biết lo cho bản thân trước, ta sợ Đỗ Tân gia tộc sẽ gặp chuyện không hay..." Bạch khởi cười lạnh một tiếng nói...
“Ngươi... Ta..." Mã Tháp Sa sắc mặt trắng bệch chỉ thẳng vào mặt của Bạch Khởi nhưng mà không thể nói lên lời vì quá tức giận.
"Ngươi cái gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất là không nên uy hiếp ta, bởi vì uy hiếp ta là vô ích... Muốn ta giúp ngươi? Cần phải nhẹ nhàng, biết đâu ta sẽ giúp." Bạch khởi mỉm cười, hiền lành nói, nhưng bất quá lời nói ra không cảm thấy được nữa phần hiền lành.
"Ngươi... Được rồi... coi như là ta thỉnh cầu ngươi... hãy giúp đỡ ta." Mã Tháp Sa tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, nhưng bất quá ráng hít một hơi, cố nén cơn tức giận nhìn Bạch Khởi ở trước mặt mà nói như thế bởi vì Mã Đặc Nhĩ trong thư đã nói, chuyện này rất nghiêm trọng phải nhanh chóng giải quyết, nếu không mặt mũi của Đỗ Tân gia tộc sẽ mất hết, hơn nữa sẽ còn có nhưng ảnh hưởng khác.
“Hắc hắc... Thỉnh cầu ta? Thỉnh cầu ta như thế không được... Chí ít các ngươi cũng phải cho ta lợi ích, nói cách khác ta vì cái gì mà phải giúp Đỗ Tân gia tộc các ngươi? Thật là khó khăn? Ngươi có tư cách gì mà ta phải giúp ngươi?" Bạch khởi ngồi xuống ưu nhã hồi đáp, bất quá trong lời nói có chút vô lại, bỉ ổi.
/363
|