- Biết tội? Hừ… Ngươi biết ngươi có tội sao? Ta thấy là không có, ngươi biết ngươi có tội thì sẽ không năm lần bảy lượt gây phiền phức cho ta, ngươi sẽ không đem tất cả đám người của Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh Giáo Đình đẩy hết cho ta, ngươi sẽ không tiếp tục gây hấn với Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc như hôm nay. Bạch Khởi ơi Bạch Khởi… Ngươi thật khiến ta quá thất vọng rồi…
Lý Tự Minh thở phì phì nói, nhìn Bạch Khởi một cái, rồi tiếp tục rống lên, có điều may rằng có thể nhìn ra lửa giận của hắn cũng đã hạ đi mấy phần.
- Bệ Hạ, vi thần không dám nữa…
Bạch Khởi tiếp tục nhận sai, như người tù chân thành đang muốn nhận được sự khoan hồng. Câu nói ấy lúc này lại thật lâm ly sướt mướt, còn về câu nói ‘Người tù được sự khoan hồng về ăn tết cùng gia đình’, câu nói này không được thịnh hành ở đây. Biết những chuyện xấu của mình đều đã bị Lý Tự Minh nắm rõ, còn Lý Tự Minh cũng không phải là quan kiểm sát, ông ta là Hoàng Đế, khiến ông ấy không vui, thì chẳng cần có bất cứ chứng cứ gì, nói trực tiếp một câu là có thể kéo mình đi chém rồi, cho nên về mặt này Bạch Khởi vẫn phải lựa chọn cách thẳng thắn nhận lỗi sai của mình.
- Không dám? Hừ… Mong rằng những điều ngươi nói là thật. Bạch Khởi… Ta nói cho ngươi biết, những chuyện này ta cho ngươi thêm một cơ hội, ta sẽ ra mặt giúp ngươi chặn lại. Thế lực của Quang Minh Giáo Đình và Hắc Ám Thần Điện không lớn mạnh ở phương Đông này, ít nhiều gì họ cũng phải nể mặt ta, chuyện này ta vẫn có thể áp chế được. Còn về người của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, ngươi cũng không cần lo lắng, những chuyện này ta đều có thể dàn xếp ổn thỏa. Có điều Bạch Khởi à… Tạm thời ngươi không thể ở lại Đế Đô nữa rồi, hiện tại sóng gió ở Đế Đô đang nổi lên, đều là do những chuyện ngươi gây ra, cho nên ngươi vẫn cần phải tránh xuất đầu lộ diện một thời gian thì tốt hơn…
Lý Tự Minh nhìn Bạch Khởi trước mặt mình, thở dài rồi bất đắc dĩ nói. Khi nói lời này lại chợt thở dài, nhìn Bạch Khởi lắc đầu, tình yêu thương và quan tâm đã khó có thể biểu hiện bằng lời.
- Vâng, Bệ Hạ, sáng sớm ngày mai vi thần lập tức trở về phương Bắc, tuyệt đối không để Bệ Hạ gặp thêm rắc rối nào.
Bạch Khởi hết sức cảm động với lời nói của Lý Tự Minh, trong lòng cảm thấy ấm áp, sau đó thấp giọng nói.
- Phương Bắc? Không, tạm thời ngươi đừng về phương Bắc thì tốt hơn. Thời cuộc bên đó cũng khá ổn định, Gia Lam vốn không có bất cứ thêm một lực lượng nào, Thú Nhân gần đây cũng rất yên tĩnh, Thiết Bích Quân đoàn cũng đã chặn được họ lại, ngươi vốn không cần lo lắng nhiều. Hơn nữa nếu như ngươi lại đi phương Bắc, khó tránh lại gây ra chấn động gì. Những người hiện tại đang nhằm vào ngươi rất nhiều, nếu ngươi dám mạo muội đi phương Bắc, không chỉ có bên Gia Lam có động tĩnh, mà cũng khiến cả những người trong triều đình cũng bắt đầu không an phận, đi phương Nam đi… Thế nào? Ta giữ lại chức vụ Bắc phương Nguyên Soái của ngươi, cho ngươi chức Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ, làm một Nhất phẩm Văn quan phụ trách tuần tra cả khu vực phía Nam. Cũng tính là một cuộc sống không an lạc cho lắm. Giang Nam Đạo bao gồm cả khu vực Giang Nam, ngươi ở nơi đó sẽ là lớn nhất, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Hơn nữa đất Giang Nam phồn vinh yên bình, ngươi ở đó cũng có thể yên tâm hưởng lạc, nghỉ ngơi một thời gian. Còn về tình báo phương Bắc, ta vẫn sẽ cho ngươi biết, nếu như có chuyện, ngươi cũng có thể trực tiếp từ phương Nam đi về phương Bắc, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến quân vụ phương Bắc, cũng có thể khiến ngươi tạm thời thoát thân khỏi Đế Đô… thế nào?
Lý Tự Minh nhìn Bạch Khởi, rồi phong cho hắn một chức vụ như vậy.
Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ… Chức vụ này, nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ. Sau khi được thay đổi pháp chế, hệ thống hành chính Bất Diệt Hoàng Triều trước đây đã bắt đầu khôi phục lại, hệ thống cấp bậc chín phẩm quan viên… Giống như chức vụ Nguyên Soái của Bạch Khởi chính là quan nhất phẩm. Có điều là tương đương nhất phẩm mà thôi, võ quan nhất phẩm thực sự chỉ có Đại Nguyên Soái của Đế Quốc, có điều hiện tại chức vụ này đã bỏ trống, Lý Tự Minh tạm thời sẽ không cho phép ai ngồi lên vị trí nắm giữ binh mã cả Đế Quốc lúc này. Còn về chính thức nhất phẩm cao nhất ở văn quan dĩ nhiên là Thừa Tướng, những Bộ trưởng các Bộ còn lại đều là quan viên nhị phẩm, còn kẻ nhất phẩm Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ như Bạch Khởi, cũng không phải chưa từng có trong hệ thống cấp bậc trước đây.
Có điều chức vụ này thường đều là Hoàng thân Quốc thích đảm nhiệm, còn quyền lợi tuần tra cả phương Nam, thay Thiên Tử tuần xét, phụ trách đốc sát các quan lại ở phương Nam. Lục đạo của Đế Quốc đều là cách gọi ở thời Bất Diệt Hoàng Triều, còn có lục đạo tọa lạc ở trên địa bàn của Đế Quốc Gia Lam, trong đó những nước nhỏ thì không cần nhắc tới, chẳng hạn như Tây Bắc Đạo, chính là chín tỉnh Tây Bắc của An Đức Liệt cùng với hai nước nhỏ xung quanh, Tây Nam Đạo bao gồm cả khu vực Tây Nam rộng lớn và một phần ở biên cương phía Nam, còn Giang Nam Đạo chính là hai mươi mốt tỉnh phân bố ở phương Nam, đất đai rộng rãi giàu có, là nơi cung cấp lương thực và là đầu mối kinh tế của cả Đế Quốc. Có thể nói nơi gốc rễ của Đế Quốc chính là phương Nam, không ít những Đại gia tộc lớn, căn cơ đều ở phương Nam này.
Có một câu nói như vậy: ‘Giang Nam tốt, thiên hạ tốt, Giang Nam giàu thiên hạ giàu’.
Ý của câu này chính là khu vực Giang Nam là kho lúa gạo của Đế Quốc, nếu khu vực này bội thu, cũng có nghĩa là Đế Quốc bội thu, người dân của Đế Quốc sẽ không lo ăn, lo uống. Còn nếu khu vực Giang Nam giàu có sung túc, thì Đế Quốc cũng sẽ phồn vinh giàu mạnh, bởi vì thuế má ở Giang Nam chiếm tới sáu phần thuế của Đế Quốc… Cả khu vực Giang Nam Đạo này đối với Đế Quốc mà nói, đó chính là một trọng điểm không thể để mất.
Lý Tự Minh bỗng nhiên lại giao chức vụ này cho Bạch Khởi, khiến Bạch Khởi sững sờ, không hiểu tại sao một chức vụ trước giờ chỉ giao cho Hoàng thân Quốc thích, hay Hoàng tử, bây giờ lại bỗng nhiên giao cho mình, để mình xuống Giang Nam? Chuyện này là ý gì?
Thoáng chốc trong đầu Bạch Khởi rối loạn, không biết nên nói gì hơn, bởi vì trong lòng Bạch Khởi lúc này đã đầy hoang mang. Hắn không hiểu nguyên nhân chính mà Lý Tự Minh làm như vậy là ở đâu, hắn không hiểu một Bắc phương Nguyên Soái như mình sao lại bỗng nhiên lại đi làm cái chức vụ này… Vì vậy Bạch Khởi không lên tiếng, chỉ cúi đầu xuống, có điều sự hoang mang và nhíu mày khi hắn ngước đầu lên đã bị Lý Tự Minh nhìn thấy.
Sự hoang mang của Bạch Khởi, Lý Tự Minh có thể nhìn rõ, trong ánh mắt hiện ra vẻ cao thâm khó đoán, nhìn Bạch Khởi rồi thấp giọng nói:
- Ngươi biết ta phái ngươi đi là có ý gì không?
- Chuyện này… Xin Bệ Hạ nói thẳng, vi thần vô tri.
Cách nghĩ của Lý Tự Minh thật sự Bạch Khởi không thể nào biết, nên sau khi nghe ông hỏi, Bạch Khởi liền quỳ xuống cung kính thấp giọng đáp, lúc nói còn lén liếc nhìn Lý Tự Minh.
- Thực ra cũng chẳng có gì, ngươi biết sự quan trọng của Giang Nam Đạo đấy. Giang Nam với Đế Quốc mà nói đúng là quá quan trọng, thuế khóa hàng năm ở đó được sử dụng cho việc quân sự của Đế Quốc, lương thực của họ là chỗ dựa của chúng ta, lương thực của Đế Quốc có bảy phần là của Giang Nam Đạo. Giang Nam Đạo đối với Đế Quốc chúng ta mà nói là gốc rễ căn cơ, thật sự rất quan trọng… Có điều… Đáng tiếc là thế lực của Thái tử ở Giang Nam Đạo dường như quá lớn… Đã uy hiếp tới sự ổn định của Đế Quốc, nếu như hắn làm Hoàng Đế dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì… Có điều… Ngươi hiểu ý của ta chứ? Những thứ nên cắt bỏ này, ngươi thuận đường hãy giúp ta cắt bỏ chúng đi, tránh phiền phức sau này…
Lý Tự Minh âu sầu nói, khi nói đến phần sau lại dừng lại, ngắt đi một phần lời nói, sau đó mới tiếp tục nói hết lời.
Tuy rằng đã cắt bỏ lời nói ở giữa, có điều Lý Tự Minh tin rằng Bạch Khởi có thể hiểu được. Trên thực tế Bạch Khởi đích thực đã hiểu, Lý Tự Minh đang muốn nói cho mình biết, thế lực của Thái tử ở Giang Nam quá lớn, đã khiến ông nảy sinh sự kiêng kỵ. Nếu như trong lời nói hàng ngày thì không có gì, Thái tử là Hoàng Đế tương lai, những thế lực đó cũng không đáng gì, tương lai khi hắn kế thừa đại thống sẽ càng có lợi với việc quản lý Giang Nam Đạo. Nhưng tình hình hiện tại đã có chút thay đổi, đó chính là Thái tử không được ông yêu thích, ông muốn để Lý Tầm Hoan kế thừa Hoàng vị, bởi vậy nên mới cần phải cắt bỏ thế lực của Thái tử, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước… Đến lúc đó một khi Lý Tự Minh bãi miễn Thái tử, e rằng cả Giang Nam Đạo sẽ theo đó mà nổi loạn, đây chính là chuyện một Hoàng Đế như Lý Tự Minh không muốn nhìn thấy. Cho nên lần này Bạch Khởi phải làm chính là gắng sức tiêu diệt thế lực của Thái tử ở Giang Nam Đạo, đây cũng là ý muốn thật sự của Lý Tự Minh.
Có thể nói Lý Tự Minh lần này để Bạch Khởi đi Giang Nam có hai mục đích, một là để Bạch Khởi tránh sóng gió đang nổi lên, hai cũng chính là vì muốn Bạch Khởi đi Giang Nam Đạo giúp Lý Tầm Hoan diệt trừ vây cánh của Thái tử. Đương nhiên… những chuyện sắp xếp sau này cơ hồ cũng không cần Bạch Khởi phải đi lo liệu gì, tất cả đã có Lý Tự Minh sắp xếp, chuyện này Bạch Khởi vẫn không nên nhúng tay vào…
- Lời ta nói ngươi có hiểu không?
Nhìn thấy Bạch Khởi trầm tư hồi lâu không nói, Lý Tự Minh lại lên tiếng hỏi, ánh mắt sắc bén như mắt ưng dán chặt vào Bạch Khởi, dường như đang nhìn thấu tâm can của người khác.
- Chuyện này… Vi thần đã hiểu. Có điều…
Bạch Khởi tỏ ra do dự nói. Phải biết rằng chuyện này thật không dễ làm, một chuyện đắc tội đến người khác một cách triệt để, hơn nữa lại không có lợi ích gì, nếu bình tâm mà nói thì có đánh chết thì Bạch Khởi cũng không muốn đi. Có điều đáng tiếc hiện giờ dường như hắn không còn lựa chọn nào khác, không đi cũng phải đi, tình hình hiện tại mình không dám nói câu không đi. Lý Tự Minh chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống mình, vì vậy do dự một lát rồi Bạch Khởi vẫn đồng ý, nhưng hắn vẫn rất lo lắng.
Phải biết rằng thế lực ở Giang Nam Đạo rất rắc rối phức tạp, hai mươi mốt tỉnh là hai mươi mốt Tổng Đốc, các bên đều có câu kết với nhau, hơn nữa quân đội đóng tại Giang Nam Đạo ngoài một phần của Hải Long Quân đoàn ra, ngoài hai trong sáu Quân đoàn Thủ Bị ra, bốn Quân đoàn khác toàn bộ đều nằm trong tay vị Tộc Trưởng của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, hiện tại hắn thống lĩnh ba Quân đoàn trong đó hai Quân đoàn tấn công Nam Cương, còn một Quân đoàn trấn thủ. Có điều những người này… Bạch Khởi không cần động não cũng biết, ngoài hai Quân đoàn Thủ Bị ở địa phương ra, thì mình không thể dùng được bất cứ cái nào khác… Những người đó đều là người của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, với quan hệ của mình với họ mà muốn dùng người của họ, có thể được sao? Họ không phái người ngầm ám sát mình đã là tốt lắm rồi, còn mong họ giúp thì chẳng khác nào đang nằm mơ…
Không có sự ủng hộ của quân đội, hai mươi mốt Tổng Đốc lại câu kết với nhau, mình ở đó muốn ra tay đúng là chuyện khó hơn lên trời. Nên Bạch Khởi rất do dự, có điều đáng tiếc là Lý Tự Minh không cho hắn cơ hội để do dự. Nhìn thấy bộ dạng của Bạch Khởi, sắc mặt của ông chợt biến đổi, không vui nhìn Bạch Khởi trước mặt giận dữ nói:
- Có điều gì?
- Có điều vi thần cần chi viện, hơn nữa cần Bệ Hạ đưa danh sách… Chuyện này… Bệ Hạ ngài cũng biết, quan hệ của thần và Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc…, quân đội ở phương Nam, thần e là không thể dựa dẫm. Không có quân đội ủng hội, hai mươi mốt Tổng Đốc lại câu kết với nhau, thần e là một bước cũng khó đi. Huống hồ thế lực phương Nam lại rắc rối phức tạp, những Đại gia tộc ở Đế Đô đều liên quan đến nơi này… một khi thần đi, sẽ rút dây động rừng… Thần sợ… Nếu như không có ủng hộ, thần… thần không có cách nào triển khai hành động, lại khiến Bệ Hạ thất vọng.
Bạch Khởi vội cúi đầu trả lời, xem bộ dạng thì lão gia tử này không để mình đi thì không xong rồi.
Nghĩ tới đây, Bạch Khởi chợt thấy đau khổ, không biết nên nói gì hơn, người mà mình đắc tội đã quá nhiều rồi, hiện tại hay rồi, lão gia tử còn muốn mình đi chơi trò đồ sát ở Giang Nam Đạo. Chuyện này chẳng phải là ném mình vào phía đối lập với tất cả Hào môn Quý tộc của Đế Quốc sao… Lần này hay rồi, mình không đi cũng không được, đi rồi không hoàn thành nhiệm vụ cũng không cong, nhưng nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, mình chỉ là một cô thần, trên Giang Nam Đạo mà động vào giết chóc, e rằng tương lai sẽ không có người nào muốn hợp tác với mình, những tài phiệt trong Đế Đô sẽ hận mình đến chết…
- Như vậy a… Đúng là như vậy… phương Nam của Đế Quốc hình như đúng là ngươi không tiện nhúng tay vào… Uhm… Có điều ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi phải đi không công đâu. Ngoài tưởng thưởng cho ngươi, ta sẽ toàn lực ủng hộ ngươi, đợi ngày mai ta sẽ cho ngươi một lệnh bài ‘Như trẫm thân lâm’, ngươi ở Giang Nam sẽ có đại quyền sinh sát, tất cả có thể tùy nghi hành sự. Danh sách thế lực của Thái tử ta cũng sẽ cho ngươi, ngoài ra ta sẽ đưa cho ngươi danh sách mười vị Tổng Đốc phương Nam thề chết tận trung với ta, hơn nữa sẽ báo cho họ, tận trung với ngươi. Ngoài ra ta sẽ thay đổi quân đội, đưa Quân đoàn chính quy Tây Bắc và hai Quân đoàn Thủ Bị Trung Ương đổi chỗ với ba Quân đoàn ở phương Nam, như vậy có lẽ đã không có sơ sẩy rồi chứ… Như vậy… Ngươi cũng đã hài lòng chưa?
Lý Tự Minh trầm ngâm chốc lát, cúi đầu nhìn về Bạch Khởi phía trước mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Bạch Khởi.
Lời nói như đang hỏi, thật ra lại là uy hiếp, chuyện này khiến Bạch Khởi cũng bất lực, tình hình hiện tại hắn còn có thể nói được gì hơn, chỉ biết cười khổ một tiếng rồi gật đầu, sau đó tâm không cam tâm, tình không nguyện, nói:
- Nếu đã như vậy, thì không có vấn đề gì nữa rồi, vi thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi…
- Ha ha… Tốt lắm. Cái ta cần chính là câu nói này của ngươi, có điều không cần ngươi cúc cung tận tụy tới chết mới thôi… Chỉ cần ngươi giải quyết chuyện này ổn thỏa, ta sẽ phong ngươi làm Tam đẳng Thế tập Công Tước… Thế nào?
Lý Tự Minh nghe xong lời nói liền cười ha hả, vỗ vai Bạch Khởi cười nói như vậy.
- Vậy… Vậy vi thần cảm tạ Bệ Hạ rồi.
Bạch Khởi cười khổ lĩnh mệnh, tước danh Tam đẳng Thế tập Công Tước này thật không dễ làm, nếu như có thể từ chối, Bạch Khởi chắc chắn sẽ không hề do dự mà từ chối chuyện này. Có điều đáng tiếc là Bạch Khởi không thể cự tuyệt, cũng không được phép cự tuyệt, chỉ có thể cười khổ vì chuyện này, kìm nén tâm trạng để nhận lời. Hắn thầm trách mình đa sự, nếu như không phải bản thân đi khắp nơi gây chuyện trong lúc này, thì sẽ không đến mức phải chịu đến bước như ngày hôm nay. Bây giờ thì hay rồi, Giang Nam Đạo… Để mình đi Giang Nam Đạo chơi trò giết chóc… Vậy sợ rằng sau này bản thân đúng là kẻ thân cô thế cô rồi.
Có điều còn may, Lý Tự Minh toàn lực ủng hộ mình, lại để cho mình có quyền lợi lớn như vậy, hơn nữa còn thay đổi quân đội, lại có mười vị Tổng Đốc giúp sức, vậy thì muốn dẹp bỏ mười một Tổng Đốc còn lại, và Giang Nam Đạo mà thế lực của Thái tử đã thâu tóm toàn bộ này, lại cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần bản thân cẩn thận xử lý, động não đôi chút và có thủ đoạn, vậy thì tất cả sẽ không thành vấn đề.
- Có điều tốt nhất ngươi phải xử lý gọn gàng trong vòng nửa năm, nếu như thật sư không được, thì cho ngươi một năm có lẽ không có vấn đề gì chứ? Ta đã xem qua tình báo lúc trước, chiến tranh giữa Gia Lam và Thiên Long vẫn đang tiếp diễn, có điều nếu như không có điều ngoài ý muốn xảy ra, trong thời gian ngắn họ sẽ đều không gây khó dễ gì được cho đối phương. Tuy vẫn sẽ có đại chiến nổ ra, nhưng muốn đánh bại đối phương cũng là chuyện không thể nào. Khi vẫn chưa đến thời khắc cuối cùng, nhưng thù hận đã lên đến mức cực điểm, muốn hòa giải là chuyện không thể nào, chiến tranh vẫn sẽ tiếp tục. Có điều ta ước tính thậm chí trong hai năm cũng sẽ không kết thúc, cho nên ngươi có thời gian… Nhưng thời gian ổn thỏa nhất là trong vòng nửa năm đến một năm, sau đó thì không nói trước được điều gì. Ta sợ lỡ như một bên không kiên trì giữ được, chúng ta lại không thể kịp thời xuất binh thì sẽ lỡ đại sự, nên ta hy vọng ngươi có thể nhanh chóng giải quyết. Dù gì chuyện Thái tử cũng là chuyện nhà, còn chiến tranh phương Bắc lại là chuyện quốc gia, còn quan trọng hơn Thái tử, nên tuyệt đối không thể có sơ sót, ngươi hiểu chứ?
Lý Tự Minh gật đầu, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi nhận lời, liền hạn định thời gian cho Bạch Khởi, chuyện này khiến Bạch Khởi thật không còn cách nào khác…
Đối với Bạch Khởi mà nói, lão gia tử này cũng thật quá coi mình như một đại nhân vật vậy, còn tưởng rằng mình không gì không làm được. Mình là thần a? Chuyện bên phương Nam đã đủ làm cho người ta đau đầu rồi, bây giờ lại còn định thời gian cho mình, để mình còn đi dẹp loạn chuyện ở phương Bắc nữa. Với chuyện này Bạch Khởi thật không còn gì để nói. Có điều để hắn từ bỏ quân quyền ở phương Bắc là chuyện không thể nào… Quân đội phương Bắc mới là căn cơ của Bạch Khởi, mới là chỗ dựa chống lưng của Bạch Khởi.
Trong Đế Quốc có rất nhiều người không thuận mắt với Bạch Khởi, người mà Bạch Khởi đã đắc tội nhiều không đếm xuể. Nhưng tại sao lại không có ai dám động tới Bạch Khởi chứ? Một là vì có sự ủng hộ của Lý Tự Minh, hai là vì cao thủ bên cạnh Bạch Khởi, có điều những chuyện này chỉ là thứ yếu, kỳ thực nói tới cùng, chuyện căn bản quan trọng nhất vẫn là quân đội mà Bạch Khởi nắm trong tay. Là một trăm năm mươi vạn quân của Bạch Khởi ở phương Bắc, những thứ đó mới là vốn gốc rễ của Bạch Khởi. Đó mới là nguyên nhân mà tất cả mọi người đều không dám động tới Bạch Khởi. Bởi vì nếu động tới hắn, có thể gây ra phản biến của một trăm năm mươi vạn quân tinh nhuệ ở biên giới, lúc nào cũng có thể gây ra đại chiến. Đây là hậu quả mà tất cả mọi người đều không dám gánh vác, cũng là chỗ dựa vững chắc của Bạch Khởi, về điểm này Bạch Khởi rất hiểu, nên muốn Bạch Khởi từ bỏ quân vụ phương Bắc là một chuyện vạn lần không thể xảy ra.
- Chuyện này… Bệ Hạ yên tâm được rồi, tất cả mọi chuyện thần đã có tính toán trong lòng, chắc chắn sẽ không để Bệ Hạ ngài thất vọng. Thần sẽ giải quyết ổn thỏa việc phương Nam. Chuyện phe cánh của Thái tử thì xin Bệ Hạ cứ giao cho thần, chẳng phải là giết người sao, thần sẽ… Hơn nữa thần bảo đảm với Bệ Hạ sẽ thu thập được chứng cứ, đường hoàng mà diệt trừ bọn họ, tuyệt đối không để cho ngài khó xử, cũng không để người khác bàn tán lời ra tiếng vào…
Nói đến đoạn này, Bạch Khởi ngoài việc vỗ ngực bảo đảm ra thì không thể làm được chuyện gì khác, bởi vậy hắn không hề do dự nói một cách đường hoàng như vậy, tuy rằng những lời này có đôi chút dối trá vô sỉ.
Lý Tự Minh thở phì phì nói, nhìn Bạch Khởi một cái, rồi tiếp tục rống lên, có điều may rằng có thể nhìn ra lửa giận của hắn cũng đã hạ đi mấy phần.
- Bệ Hạ, vi thần không dám nữa…
Bạch Khởi tiếp tục nhận sai, như người tù chân thành đang muốn nhận được sự khoan hồng. Câu nói ấy lúc này lại thật lâm ly sướt mướt, còn về câu nói ‘Người tù được sự khoan hồng về ăn tết cùng gia đình’, câu nói này không được thịnh hành ở đây. Biết những chuyện xấu của mình đều đã bị Lý Tự Minh nắm rõ, còn Lý Tự Minh cũng không phải là quan kiểm sát, ông ta là Hoàng Đế, khiến ông ấy không vui, thì chẳng cần có bất cứ chứng cứ gì, nói trực tiếp một câu là có thể kéo mình đi chém rồi, cho nên về mặt này Bạch Khởi vẫn phải lựa chọn cách thẳng thắn nhận lỗi sai của mình.
- Không dám? Hừ… Mong rằng những điều ngươi nói là thật. Bạch Khởi… Ta nói cho ngươi biết, những chuyện này ta cho ngươi thêm một cơ hội, ta sẽ ra mặt giúp ngươi chặn lại. Thế lực của Quang Minh Giáo Đình và Hắc Ám Thần Điện không lớn mạnh ở phương Đông này, ít nhiều gì họ cũng phải nể mặt ta, chuyện này ta vẫn có thể áp chế được. Còn về người của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, ngươi cũng không cần lo lắng, những chuyện này ta đều có thể dàn xếp ổn thỏa. Có điều Bạch Khởi à… Tạm thời ngươi không thể ở lại Đế Đô nữa rồi, hiện tại sóng gió ở Đế Đô đang nổi lên, đều là do những chuyện ngươi gây ra, cho nên ngươi vẫn cần phải tránh xuất đầu lộ diện một thời gian thì tốt hơn…
Lý Tự Minh nhìn Bạch Khởi trước mặt mình, thở dài rồi bất đắc dĩ nói. Khi nói lời này lại chợt thở dài, nhìn Bạch Khởi lắc đầu, tình yêu thương và quan tâm đã khó có thể biểu hiện bằng lời.
- Vâng, Bệ Hạ, sáng sớm ngày mai vi thần lập tức trở về phương Bắc, tuyệt đối không để Bệ Hạ gặp thêm rắc rối nào.
Bạch Khởi hết sức cảm động với lời nói của Lý Tự Minh, trong lòng cảm thấy ấm áp, sau đó thấp giọng nói.
- Phương Bắc? Không, tạm thời ngươi đừng về phương Bắc thì tốt hơn. Thời cuộc bên đó cũng khá ổn định, Gia Lam vốn không có bất cứ thêm một lực lượng nào, Thú Nhân gần đây cũng rất yên tĩnh, Thiết Bích Quân đoàn cũng đã chặn được họ lại, ngươi vốn không cần lo lắng nhiều. Hơn nữa nếu như ngươi lại đi phương Bắc, khó tránh lại gây ra chấn động gì. Những người hiện tại đang nhằm vào ngươi rất nhiều, nếu ngươi dám mạo muội đi phương Bắc, không chỉ có bên Gia Lam có động tĩnh, mà cũng khiến cả những người trong triều đình cũng bắt đầu không an phận, đi phương Nam đi… Thế nào? Ta giữ lại chức vụ Bắc phương Nguyên Soái của ngươi, cho ngươi chức Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ, làm một Nhất phẩm Văn quan phụ trách tuần tra cả khu vực phía Nam. Cũng tính là một cuộc sống không an lạc cho lắm. Giang Nam Đạo bao gồm cả khu vực Giang Nam, ngươi ở nơi đó sẽ là lớn nhất, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Hơn nữa đất Giang Nam phồn vinh yên bình, ngươi ở đó cũng có thể yên tâm hưởng lạc, nghỉ ngơi một thời gian. Còn về tình báo phương Bắc, ta vẫn sẽ cho ngươi biết, nếu như có chuyện, ngươi cũng có thể trực tiếp từ phương Nam đi về phương Bắc, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến quân vụ phương Bắc, cũng có thể khiến ngươi tạm thời thoát thân khỏi Đế Đô… thế nào?
Lý Tự Minh nhìn Bạch Khởi, rồi phong cho hắn một chức vụ như vậy.
Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ… Chức vụ này, nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ. Sau khi được thay đổi pháp chế, hệ thống hành chính Bất Diệt Hoàng Triều trước đây đã bắt đầu khôi phục lại, hệ thống cấp bậc chín phẩm quan viên… Giống như chức vụ Nguyên Soái của Bạch Khởi chính là quan nhất phẩm. Có điều là tương đương nhất phẩm mà thôi, võ quan nhất phẩm thực sự chỉ có Đại Nguyên Soái của Đế Quốc, có điều hiện tại chức vụ này đã bỏ trống, Lý Tự Minh tạm thời sẽ không cho phép ai ngồi lên vị trí nắm giữ binh mã cả Đế Quốc lúc này. Còn về chính thức nhất phẩm cao nhất ở văn quan dĩ nhiên là Thừa Tướng, những Bộ trưởng các Bộ còn lại đều là quan viên nhị phẩm, còn kẻ nhất phẩm Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ như Bạch Khởi, cũng không phải chưa từng có trong hệ thống cấp bậc trước đây.
Có điều chức vụ này thường đều là Hoàng thân Quốc thích đảm nhiệm, còn quyền lợi tuần tra cả phương Nam, thay Thiên Tử tuần xét, phụ trách đốc sát các quan lại ở phương Nam. Lục đạo của Đế Quốc đều là cách gọi ở thời Bất Diệt Hoàng Triều, còn có lục đạo tọa lạc ở trên địa bàn của Đế Quốc Gia Lam, trong đó những nước nhỏ thì không cần nhắc tới, chẳng hạn như Tây Bắc Đạo, chính là chín tỉnh Tây Bắc của An Đức Liệt cùng với hai nước nhỏ xung quanh, Tây Nam Đạo bao gồm cả khu vực Tây Nam rộng lớn và một phần ở biên cương phía Nam, còn Giang Nam Đạo chính là hai mươi mốt tỉnh phân bố ở phương Nam, đất đai rộng rãi giàu có, là nơi cung cấp lương thực và là đầu mối kinh tế của cả Đế Quốc. Có thể nói nơi gốc rễ của Đế Quốc chính là phương Nam, không ít những Đại gia tộc lớn, căn cơ đều ở phương Nam này.
Có một câu nói như vậy: ‘Giang Nam tốt, thiên hạ tốt, Giang Nam giàu thiên hạ giàu’.
Ý của câu này chính là khu vực Giang Nam là kho lúa gạo của Đế Quốc, nếu khu vực này bội thu, cũng có nghĩa là Đế Quốc bội thu, người dân của Đế Quốc sẽ không lo ăn, lo uống. Còn nếu khu vực Giang Nam giàu có sung túc, thì Đế Quốc cũng sẽ phồn vinh giàu mạnh, bởi vì thuế má ở Giang Nam chiếm tới sáu phần thuế của Đế Quốc… Cả khu vực Giang Nam Đạo này đối với Đế Quốc mà nói, đó chính là một trọng điểm không thể để mất.
Lý Tự Minh bỗng nhiên lại giao chức vụ này cho Bạch Khởi, khiến Bạch Khởi sững sờ, không hiểu tại sao một chức vụ trước giờ chỉ giao cho Hoàng thân Quốc thích, hay Hoàng tử, bây giờ lại bỗng nhiên giao cho mình, để mình xuống Giang Nam? Chuyện này là ý gì?
Thoáng chốc trong đầu Bạch Khởi rối loạn, không biết nên nói gì hơn, bởi vì trong lòng Bạch Khởi lúc này đã đầy hoang mang. Hắn không hiểu nguyên nhân chính mà Lý Tự Minh làm như vậy là ở đâu, hắn không hiểu một Bắc phương Nguyên Soái như mình sao lại bỗng nhiên lại đi làm cái chức vụ này… Vì vậy Bạch Khởi không lên tiếng, chỉ cúi đầu xuống, có điều sự hoang mang và nhíu mày khi hắn ngước đầu lên đã bị Lý Tự Minh nhìn thấy.
Sự hoang mang của Bạch Khởi, Lý Tự Minh có thể nhìn rõ, trong ánh mắt hiện ra vẻ cao thâm khó đoán, nhìn Bạch Khởi rồi thấp giọng nói:
- Ngươi biết ta phái ngươi đi là có ý gì không?
- Chuyện này… Xin Bệ Hạ nói thẳng, vi thần vô tri.
Cách nghĩ của Lý Tự Minh thật sự Bạch Khởi không thể nào biết, nên sau khi nghe ông hỏi, Bạch Khởi liền quỳ xuống cung kính thấp giọng đáp, lúc nói còn lén liếc nhìn Lý Tự Minh.
- Thực ra cũng chẳng có gì, ngươi biết sự quan trọng của Giang Nam Đạo đấy. Giang Nam với Đế Quốc mà nói đúng là quá quan trọng, thuế khóa hàng năm ở đó được sử dụng cho việc quân sự của Đế Quốc, lương thực của họ là chỗ dựa của chúng ta, lương thực của Đế Quốc có bảy phần là của Giang Nam Đạo. Giang Nam Đạo đối với Đế Quốc chúng ta mà nói là gốc rễ căn cơ, thật sự rất quan trọng… Có điều… Đáng tiếc là thế lực của Thái tử ở Giang Nam Đạo dường như quá lớn… Đã uy hiếp tới sự ổn định của Đế Quốc, nếu như hắn làm Hoàng Đế dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì… Có điều… Ngươi hiểu ý của ta chứ? Những thứ nên cắt bỏ này, ngươi thuận đường hãy giúp ta cắt bỏ chúng đi, tránh phiền phức sau này…
Lý Tự Minh âu sầu nói, khi nói đến phần sau lại dừng lại, ngắt đi một phần lời nói, sau đó mới tiếp tục nói hết lời.
Tuy rằng đã cắt bỏ lời nói ở giữa, có điều Lý Tự Minh tin rằng Bạch Khởi có thể hiểu được. Trên thực tế Bạch Khởi đích thực đã hiểu, Lý Tự Minh đang muốn nói cho mình biết, thế lực của Thái tử ở Giang Nam quá lớn, đã khiến ông nảy sinh sự kiêng kỵ. Nếu như trong lời nói hàng ngày thì không có gì, Thái tử là Hoàng Đế tương lai, những thế lực đó cũng không đáng gì, tương lai khi hắn kế thừa đại thống sẽ càng có lợi với việc quản lý Giang Nam Đạo. Nhưng tình hình hiện tại đã có chút thay đổi, đó chính là Thái tử không được ông yêu thích, ông muốn để Lý Tầm Hoan kế thừa Hoàng vị, bởi vậy nên mới cần phải cắt bỏ thế lực của Thái tử, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước… Đến lúc đó một khi Lý Tự Minh bãi miễn Thái tử, e rằng cả Giang Nam Đạo sẽ theo đó mà nổi loạn, đây chính là chuyện một Hoàng Đế như Lý Tự Minh không muốn nhìn thấy. Cho nên lần này Bạch Khởi phải làm chính là gắng sức tiêu diệt thế lực của Thái tử ở Giang Nam Đạo, đây cũng là ý muốn thật sự của Lý Tự Minh.
Có thể nói Lý Tự Minh lần này để Bạch Khởi đi Giang Nam có hai mục đích, một là để Bạch Khởi tránh sóng gió đang nổi lên, hai cũng chính là vì muốn Bạch Khởi đi Giang Nam Đạo giúp Lý Tầm Hoan diệt trừ vây cánh của Thái tử. Đương nhiên… những chuyện sắp xếp sau này cơ hồ cũng không cần Bạch Khởi phải đi lo liệu gì, tất cả đã có Lý Tự Minh sắp xếp, chuyện này Bạch Khởi vẫn không nên nhúng tay vào…
- Lời ta nói ngươi có hiểu không?
Nhìn thấy Bạch Khởi trầm tư hồi lâu không nói, Lý Tự Minh lại lên tiếng hỏi, ánh mắt sắc bén như mắt ưng dán chặt vào Bạch Khởi, dường như đang nhìn thấu tâm can của người khác.
- Chuyện này… Vi thần đã hiểu. Có điều…
Bạch Khởi tỏ ra do dự nói. Phải biết rằng chuyện này thật không dễ làm, một chuyện đắc tội đến người khác một cách triệt để, hơn nữa lại không có lợi ích gì, nếu bình tâm mà nói thì có đánh chết thì Bạch Khởi cũng không muốn đi. Có điều đáng tiếc hiện giờ dường như hắn không còn lựa chọn nào khác, không đi cũng phải đi, tình hình hiện tại mình không dám nói câu không đi. Lý Tự Minh chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống mình, vì vậy do dự một lát rồi Bạch Khởi vẫn đồng ý, nhưng hắn vẫn rất lo lắng.
Phải biết rằng thế lực ở Giang Nam Đạo rất rắc rối phức tạp, hai mươi mốt tỉnh là hai mươi mốt Tổng Đốc, các bên đều có câu kết với nhau, hơn nữa quân đội đóng tại Giang Nam Đạo ngoài một phần của Hải Long Quân đoàn ra, ngoài hai trong sáu Quân đoàn Thủ Bị ra, bốn Quân đoàn khác toàn bộ đều nằm trong tay vị Tộc Trưởng của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, hiện tại hắn thống lĩnh ba Quân đoàn trong đó hai Quân đoàn tấn công Nam Cương, còn một Quân đoàn trấn thủ. Có điều những người này… Bạch Khởi không cần động não cũng biết, ngoài hai Quân đoàn Thủ Bị ở địa phương ra, thì mình không thể dùng được bất cứ cái nào khác… Những người đó đều là người của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, với quan hệ của mình với họ mà muốn dùng người của họ, có thể được sao? Họ không phái người ngầm ám sát mình đã là tốt lắm rồi, còn mong họ giúp thì chẳng khác nào đang nằm mơ…
Không có sự ủng hộ của quân đội, hai mươi mốt Tổng Đốc lại câu kết với nhau, mình ở đó muốn ra tay đúng là chuyện khó hơn lên trời. Nên Bạch Khởi rất do dự, có điều đáng tiếc là Lý Tự Minh không cho hắn cơ hội để do dự. Nhìn thấy bộ dạng của Bạch Khởi, sắc mặt của ông chợt biến đổi, không vui nhìn Bạch Khởi trước mặt giận dữ nói:
- Có điều gì?
- Có điều vi thần cần chi viện, hơn nữa cần Bệ Hạ đưa danh sách… Chuyện này… Bệ Hạ ngài cũng biết, quan hệ của thần và Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc…, quân đội ở phương Nam, thần e là không thể dựa dẫm. Không có quân đội ủng hội, hai mươi mốt Tổng Đốc lại câu kết với nhau, thần e là một bước cũng khó đi. Huống hồ thế lực phương Nam lại rắc rối phức tạp, những Đại gia tộc ở Đế Đô đều liên quan đến nơi này… một khi thần đi, sẽ rút dây động rừng… Thần sợ… Nếu như không có ủng hộ, thần… thần không có cách nào triển khai hành động, lại khiến Bệ Hạ thất vọng.
Bạch Khởi vội cúi đầu trả lời, xem bộ dạng thì lão gia tử này không để mình đi thì không xong rồi.
Nghĩ tới đây, Bạch Khởi chợt thấy đau khổ, không biết nên nói gì hơn, người mà mình đắc tội đã quá nhiều rồi, hiện tại hay rồi, lão gia tử còn muốn mình đi chơi trò đồ sát ở Giang Nam Đạo. Chuyện này chẳng phải là ném mình vào phía đối lập với tất cả Hào môn Quý tộc của Đế Quốc sao… Lần này hay rồi, mình không đi cũng không được, đi rồi không hoàn thành nhiệm vụ cũng không cong, nhưng nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, mình chỉ là một cô thần, trên Giang Nam Đạo mà động vào giết chóc, e rằng tương lai sẽ không có người nào muốn hợp tác với mình, những tài phiệt trong Đế Đô sẽ hận mình đến chết…
- Như vậy a… Đúng là như vậy… phương Nam của Đế Quốc hình như đúng là ngươi không tiện nhúng tay vào… Uhm… Có điều ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi phải đi không công đâu. Ngoài tưởng thưởng cho ngươi, ta sẽ toàn lực ủng hộ ngươi, đợi ngày mai ta sẽ cho ngươi một lệnh bài ‘Như trẫm thân lâm’, ngươi ở Giang Nam sẽ có đại quyền sinh sát, tất cả có thể tùy nghi hành sự. Danh sách thế lực của Thái tử ta cũng sẽ cho ngươi, ngoài ra ta sẽ đưa cho ngươi danh sách mười vị Tổng Đốc phương Nam thề chết tận trung với ta, hơn nữa sẽ báo cho họ, tận trung với ngươi. Ngoài ra ta sẽ thay đổi quân đội, đưa Quân đoàn chính quy Tây Bắc và hai Quân đoàn Thủ Bị Trung Ương đổi chỗ với ba Quân đoàn ở phương Nam, như vậy có lẽ đã không có sơ sẩy rồi chứ… Như vậy… Ngươi cũng đã hài lòng chưa?
Lý Tự Minh trầm ngâm chốc lát, cúi đầu nhìn về Bạch Khởi phía trước mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Bạch Khởi.
Lời nói như đang hỏi, thật ra lại là uy hiếp, chuyện này khiến Bạch Khởi cũng bất lực, tình hình hiện tại hắn còn có thể nói được gì hơn, chỉ biết cười khổ một tiếng rồi gật đầu, sau đó tâm không cam tâm, tình không nguyện, nói:
- Nếu đã như vậy, thì không có vấn đề gì nữa rồi, vi thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi…
- Ha ha… Tốt lắm. Cái ta cần chính là câu nói này của ngươi, có điều không cần ngươi cúc cung tận tụy tới chết mới thôi… Chỉ cần ngươi giải quyết chuyện này ổn thỏa, ta sẽ phong ngươi làm Tam đẳng Thế tập Công Tước… Thế nào?
Lý Tự Minh nghe xong lời nói liền cười ha hả, vỗ vai Bạch Khởi cười nói như vậy.
- Vậy… Vậy vi thần cảm tạ Bệ Hạ rồi.
Bạch Khởi cười khổ lĩnh mệnh, tước danh Tam đẳng Thế tập Công Tước này thật không dễ làm, nếu như có thể từ chối, Bạch Khởi chắc chắn sẽ không hề do dự mà từ chối chuyện này. Có điều đáng tiếc là Bạch Khởi không thể cự tuyệt, cũng không được phép cự tuyệt, chỉ có thể cười khổ vì chuyện này, kìm nén tâm trạng để nhận lời. Hắn thầm trách mình đa sự, nếu như không phải bản thân đi khắp nơi gây chuyện trong lúc này, thì sẽ không đến mức phải chịu đến bước như ngày hôm nay. Bây giờ thì hay rồi, Giang Nam Đạo… Để mình đi Giang Nam Đạo chơi trò giết chóc… Vậy sợ rằng sau này bản thân đúng là kẻ thân cô thế cô rồi.
Có điều còn may, Lý Tự Minh toàn lực ủng hộ mình, lại để cho mình có quyền lợi lớn như vậy, hơn nữa còn thay đổi quân đội, lại có mười vị Tổng Đốc giúp sức, vậy thì muốn dẹp bỏ mười một Tổng Đốc còn lại, và Giang Nam Đạo mà thế lực của Thái tử đã thâu tóm toàn bộ này, lại cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần bản thân cẩn thận xử lý, động não đôi chút và có thủ đoạn, vậy thì tất cả sẽ không thành vấn đề.
- Có điều tốt nhất ngươi phải xử lý gọn gàng trong vòng nửa năm, nếu như thật sư không được, thì cho ngươi một năm có lẽ không có vấn đề gì chứ? Ta đã xem qua tình báo lúc trước, chiến tranh giữa Gia Lam và Thiên Long vẫn đang tiếp diễn, có điều nếu như không có điều ngoài ý muốn xảy ra, trong thời gian ngắn họ sẽ đều không gây khó dễ gì được cho đối phương. Tuy vẫn sẽ có đại chiến nổ ra, nhưng muốn đánh bại đối phương cũng là chuyện không thể nào. Khi vẫn chưa đến thời khắc cuối cùng, nhưng thù hận đã lên đến mức cực điểm, muốn hòa giải là chuyện không thể nào, chiến tranh vẫn sẽ tiếp tục. Có điều ta ước tính thậm chí trong hai năm cũng sẽ không kết thúc, cho nên ngươi có thời gian… Nhưng thời gian ổn thỏa nhất là trong vòng nửa năm đến một năm, sau đó thì không nói trước được điều gì. Ta sợ lỡ như một bên không kiên trì giữ được, chúng ta lại không thể kịp thời xuất binh thì sẽ lỡ đại sự, nên ta hy vọng ngươi có thể nhanh chóng giải quyết. Dù gì chuyện Thái tử cũng là chuyện nhà, còn chiến tranh phương Bắc lại là chuyện quốc gia, còn quan trọng hơn Thái tử, nên tuyệt đối không thể có sơ sót, ngươi hiểu chứ?
Lý Tự Minh gật đầu, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi nhận lời, liền hạn định thời gian cho Bạch Khởi, chuyện này khiến Bạch Khởi thật không còn cách nào khác…
Đối với Bạch Khởi mà nói, lão gia tử này cũng thật quá coi mình như một đại nhân vật vậy, còn tưởng rằng mình không gì không làm được. Mình là thần a? Chuyện bên phương Nam đã đủ làm cho người ta đau đầu rồi, bây giờ lại còn định thời gian cho mình, để mình còn đi dẹp loạn chuyện ở phương Bắc nữa. Với chuyện này Bạch Khởi thật không còn gì để nói. Có điều để hắn từ bỏ quân quyền ở phương Bắc là chuyện không thể nào… Quân đội phương Bắc mới là căn cơ của Bạch Khởi, mới là chỗ dựa chống lưng của Bạch Khởi.
Trong Đế Quốc có rất nhiều người không thuận mắt với Bạch Khởi, người mà Bạch Khởi đã đắc tội nhiều không đếm xuể. Nhưng tại sao lại không có ai dám động tới Bạch Khởi chứ? Một là vì có sự ủng hộ của Lý Tự Minh, hai là vì cao thủ bên cạnh Bạch Khởi, có điều những chuyện này chỉ là thứ yếu, kỳ thực nói tới cùng, chuyện căn bản quan trọng nhất vẫn là quân đội mà Bạch Khởi nắm trong tay. Là một trăm năm mươi vạn quân của Bạch Khởi ở phương Bắc, những thứ đó mới là vốn gốc rễ của Bạch Khởi. Đó mới là nguyên nhân mà tất cả mọi người đều không dám động tới Bạch Khởi. Bởi vì nếu động tới hắn, có thể gây ra phản biến của một trăm năm mươi vạn quân tinh nhuệ ở biên giới, lúc nào cũng có thể gây ra đại chiến. Đây là hậu quả mà tất cả mọi người đều không dám gánh vác, cũng là chỗ dựa vững chắc của Bạch Khởi, về điểm này Bạch Khởi rất hiểu, nên muốn Bạch Khởi từ bỏ quân vụ phương Bắc là một chuyện vạn lần không thể xảy ra.
- Chuyện này… Bệ Hạ yên tâm được rồi, tất cả mọi chuyện thần đã có tính toán trong lòng, chắc chắn sẽ không để Bệ Hạ ngài thất vọng. Thần sẽ giải quyết ổn thỏa việc phương Nam. Chuyện phe cánh của Thái tử thì xin Bệ Hạ cứ giao cho thần, chẳng phải là giết người sao, thần sẽ… Hơn nữa thần bảo đảm với Bệ Hạ sẽ thu thập được chứng cứ, đường hoàng mà diệt trừ bọn họ, tuyệt đối không để cho ngài khó xử, cũng không để người khác bàn tán lời ra tiếng vào…
Nói đến đoạn này, Bạch Khởi ngoài việc vỗ ngực bảo đảm ra thì không thể làm được chuyện gì khác, bởi vậy hắn không hề do dự nói một cách đường hoàng như vậy, tuy rằng những lời này có đôi chút dối trá vô sỉ.
/363
|