Sau khi người phụ nữ này mở miệng, gã tráng hán cao to đó đã ngậm miệng lại, cũng không nói thêm điều gì. Rõ ràng trước đây bọn họ đã quen biết nhau, có điều, nhìn ánh mắt và vị trí và họ đứng, Bạch Khởi có thể nhìn ra đây không phải là một đoàn đội duy nhất. Chín người chia rõ ràng thành ba trận doanh với sự dẫn đầu của gã kỵ binh trên dưới ba mươi tuổi, gã tráng hán cao to và ba người còn lại là một nhóm, ngoài ra có ba đạo tặc ẩn dấu trong hắc bào là một nhóm, còn có một nữ nhân, chính là nữ nhân đứng một mình một một người tự tạo thành một nhóm riêng.
Có điều, tuy không phải là một nhóm nhưng xem ra bọn họ vẫn quen biết nhau, nếu không, nữ nhân kia sẽ không nói ra những lời như vậy, gã tráng hán kia cũng không sợ hãi như thế.
- Đa tạ… vậy thì ta sẽ đi cùng thương đội là được rồi.
Bạch Khởi đứng thẳng vai, vẻ mặt bàn quan nói, cũng coi như đã biểu đạt ý cảm tạ của mình, có điều lại không nói thêm những điều gì khác.
o0o
Chi nha… Chi nha~~
Tại giữa đại lộ trên thảo nguyên hoang vu này có bốn năm chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi về phía trước, bánh xe gỗ phát ra những tiếng vang động, thanh thúy mà dễ nghe, đặc biệt là trên thảo nguyên trống trải này lại càng truyền đi được ngoài trăm mét.
Lúc này, mười mấy hộ vệ cùng chín vị dong binh uy phong lẫm liệt cầm vũ khí đi theo hai bên bốn xe ngựa này, và ở giữa xe ngựa của các hộ vệ, còn một mình Bạch Khởi lại cầm một bình rượu tăm, đặc sản Bắc Cương, một mình ngồi trên đầu của một chiếc xe ngựa, vừa uống rượu, vừa say sưa ngắm nhìn phong cảnh xa xa, hình như có chút không yên lòng.
Còn ở bên cạnh hắn chính là chủ nhân của thương đội lần này, người thương nhân mập mạp đó, tên của hắn là La Đan… Lúc này La Đan vẻ mặt tươi cười ngồi bên cạnh Bạch Khởi, trong tay cũng cầm một bình rượu tăm, hai người vui vẻ trò truyện với nhau.
- Mẹ nó… cái tên tiểu tử mặt trắng chết tiệt này thật biết hưởng thụ, đều là dong binh mà chúng ta phải đi bộ, còn hắn thì ngồi xe, còn ngồi trên xe ngựa uống rượu nữa chứ, thật là tức quá, cũng không biết lần này ông chủ nghĩ thế nào mà lại cho phép hắn làm như vậy, còn cung cấp cho hắn rượu ngon, chết tiệt… chúng ta thì liều sống liều chết, mệt nhọc nhưng lại không có ai quan tâm, thực là quá đáng ghét, đợi nhiệm vụ kết thúc, ta nhất định phải dạy cho tên khốn kiếp đó một bài học.
Đi theo bên cạnh xe ngựa, La Bố dáng người cao to vẻ mặt tức giận nói, khi nói lời này, vẻ mặt rất khó chịu.
Từ Đế Đô đến tỉnh Phong Lâm có hai con đường có thể đi, một là đi đường thủy, nhưng đường thủy tốc độ hơi chậm, hơn nữa rủi ro, hao tốn trên đường thủy cũng rất lớn, một người bình thường, thường không muốn đi đường thủy, đại đa số đều thích đi đường bộ, tuy đường bộ nguy hiểm càng nhiều, nhưng tiết kiệm hao phí, hơn nữa đường mà Bạch Khởi bọn họ đi bây giờ chính là đường bộ, sau khi thông qua lục địa, xuyên qua mấy hành tỉnh sẽ tiến vào tỉnh Phong Lâm biên cương phía Nam.
- Không cần nói những lời này nữa, có chuyện gì không nên nói ở nơi này. Lô Bố, ngươi phải biết rằng chúng ta là dong binh, chuyện của ông chủ chúng ta không thể can dự, ông ấy thích như thế nào đều có thể. Còn về tên tiểu tử mặt trắng đó, chúng ta cứ coi hắn không tồn tại là được rồi, không đáng phân cao thấp với hắn, nếu ngươi thực sự bất mãn, đợi sau khi nhiệm vụ hoàn thành hãy nói, có điều ta không muốn ngươi đi tìm hắn gây phiền phức bây giờ…
Gã kỵ sĩ khoảng trên dưới ba mươi tuổi đó lạnh lùng nói, sau khi nói xong liền quét nhìn bên đường một lượt, sau đó tiếp tục hộ vệ xe ngựa đi về phía trước.
Không hề nghi ngờ rằng bất luận là tu vi của gã kỵ sĩ này ra sao, nhân phẩm ra sao, chí ít có một chuyện có thể khẳng định, chức nghiệp của gã kỵ sĩ này làm rất tốt, là một dong binh rất chuyên nghiệp.
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất là không nên khiêu khích hắn… nếu không… kẻ chết chính là các ngươi…
Nữ nhân ẩn giấu trong hắc bào không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hai người, nói một câu như vậy, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
- Độc Hoa Hồng chết tiệt… cả ngày che mặt, nhất định là có dung mạo rất xấu xí, ả nữ nhân này chưa biết chừng là do nhìn thấy tên tiểu tử mặt trắng đó rồi mới nói lời như vậy… hừ… Dọa ai chứ…
Lô Bố tính cách vốn lỗ mãng, nghe xong lời này không cho là đúng mà thấp giọng lầm bầm nói.
- Thà rằng tin là có còn hơn là tin không có… Độc Hoa Hồng sẽ không nói bừa, nữ nhân này rất lợi hại, chí ít lợi hại hơn ta… Cô ta đã nói như vậy, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Lô Bố, hãy nhớ kỹ, nếu không cần thiết thì không được khiêu khích tên tửu quỷ đó, hắn thích uống rượu thì hãy để cho hắn uống đi… nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ thương đoàn đến tỉnh Phong Lâm, những chuyện khác không cần chúng ta quản nhiều.
Sau khi nói xong lời này, hai người lại chuyên tâm vào công việc của mình, đội ngũ từ từ đi về phía trước, Bạch Khởi vẫn ngồi phía trước xe ngựa uống rượu, cả người vui vẻ tươi cười, khiến cho người ta cảm giác giống như thanh mộc xuân phong.
o0o
Thoáng cái đã trôi qua mười ba ngày rồi, Bạch Khởi bọn họ men theo đường lớn đi thẳng về phía tỉnh Lâm Phong xa xa, suốt dọc đường đã đi qua hơn ngàn dặm đường, đã đến được giải đất biên giới Giang Nam Đạo, tỉnh Giang Lâm, tiếp giáp với biên giới của Giang Nam Đạo.
Ngày hôm đó bọn họ đã đến được giải đất biên giới tỉnh Giang Lâm, ở đây hễ xảy ra loạn lạc là đá lại được dựng thành từng đống. Dừng bước giữa núi, tất cả mọi người đều dừng lại rồi thở, nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt sợ hãi và đần ra. Người nào cũng bất giác căng thẳng rút vũ khí của mình ra, bất luận là những hộ vệ đó hay là những dong binh đều như vậy. Bốn chiếc xe ngựa từ từ tiến gần lại, mười mấy hộ vệ và chín dong binh chậm rãi bảo vệ xung quanh xe ngựa, bao vây xung quanh chặt chẽ, thần sắc người nào cũng ngưng trọng và căng thẳng. La Đan ngồi cạnh Bạch Khởi sắc mặt cũng thay đổi, trở nên rất ngưng trọng, lại không giống như sự sợ hãi và kinh hoàng thông thường của thương nhân, mà có chút hơi khó coi, điều này khiến cho Bạch Khởi có chút nghi ngờ. Bởi vì thương nhân thông thường, đặc biệt là những tiểu thương nhân nhìn thấy tình cảnh như vậy, không sợ hãi hét lên đã là một việc rất có sĩ diện rồi, phản ứng của La Đan khó tránh có chút quá mức khác thường, khó tránh khiến cho Bạch Khởi sinh ra lòng nghi ngờ.
Có điều, lúc này Bạch Khởi lại không suy nghĩ quá nhiều để quan tâm đến cái này, bởi vì lúc này Bạch Khởi đã hướng ánh mắt về phía khe núi xa xa. Lúc này, trên sơn lĩnh vắng vẻ này có thể nói là thi thể ngang dọc khắp nơi, xung quanh toàn là xác chết và mấy chiếc xe ngựa đã bị tổn hại. Nhìn trang phục của những người xung quanh, đại đa số đều là dong binh, còn có một bộ phận là quân hộ vệ vũ trang chỉnh tề. Những người khác không có gì đặc biệt, chỉ từ những xác chết này rất khó phán đoán thân phận của kẻ hành hung, có điều đối phương rõ ràng không phải vì tiền bạc mà đến. Bởi vì Bạch Khởi có thể nhìn thấy rõ, có không ít kim tệ rơi rải rác trên mặt đất, nếu là cường đạo vì tiền mà hành hung thì sẽ không thể không lấy đi số tiền đó. Vì vậy có thể phán đoán, kẻ hành hung tuyệt đối không phải là cường đạo, chỉ là xuất phát từ thế lực nào đó và mục đích của chúng thực sự làm cho người ta có chút nghi hoặc, Bạch Khởi nhất thời không thể phán đoán ra…
- Chúng ta đi thôi… nơi này không thích hợp ở lại lâu.
Bạch Khởi nheo mắt, thấp giọng nói như vậy, nói xong lời này, La Đan cũng gật đầu theo, ngay sau đó ra lệnh cho đội ngũ lập tức khởi hành, còn Bạch Khởi lại ngồi trên xe ngựa không có hành động gì, cũng không có chút căng thẳng, mà quan sát tỉ mỉ những thi thể trên mặt đất.
Với kinh nghiệm của Bạch Khởi và nhìn từ vết thương của những thi thể trên mặt đất, mấy phút sau, trong lòng Bạch Khởi đã đưa ra một tin tức mà khiến cho chính hắn phải kinh ngạc và phẫn nộ. Những người này toàn bộ đều chết trong tay quân chính quy, có thể khẳng định những người này toàn bộ đều chết trong tay quân chính quy, bởi vì những vết thương trên người họ rõ ràng chính là do binh khí chế tác trong quân của Bất Diệt Hoàng Triều gây ra, điều này khiến cho Bạch Khởi rất phẫn nộ, đồng thời, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc.
Điều mà Bạch Khởi phẫn nộ chính là nhóm người này lại dám điều động quân đội trong lãnh thổ Đế Quốc, hành hung một lần giết chết hàng ngàn người, thực sự là vô pháp vô thiên. Hành vi của chúng có thể nói là cực kỳ bi thảm, mà mặt khác, Bạch Khởi có chút nghi hoặc, hắn đang nghi hoặc những đội quân này là từ đâu điều động tới. Trên mặt đất không có bất kỳ một vết tích nào, hiển nhiên đối phương đã quét sạch chiến trường. Bạch Khởi không biết nhóm quân này đến từ nơi nào, cũng không biết bọn chúng có bao nhiêu người, lại càng không biết rốt cuộc là ai to gan như vậy lại dám điều động quân đội tàn sát hàng ngàn người.
Đương nhiên vẫn còn có một nghi hoặc sâu xa nhất, đó chính là… vì sao… những người này phải xuất động quân đội đến tàn sát thương đoàn này, hơn nữa, ngay cả dong binh cũng không bỏ qua. Sau đó lại không lấy một xu, điều này khiến cho Bạch Khởi khó mà lý giải. Theo số người ở hiện trường và cách ăn mặc của những người kia, Bạch Khởi không khó biết được nhóm người này đại khái chính là thương đoàn có quy mô lớn đi trước mình một bước đó, thương đoàn đã thuê một ngàn dong binh đó, mà toàn bộ bọn họ đã bị người ta vô tình tàn sát ở nơi này.
Đương nhiên những điều Bạch Khởi nghĩ, hắn sẽ không nói ra, những thứ này hắn chỉ ẩn giấu ở trong lòng, có những chuyện tuyệt đối không phải là thứ bây giờ có thể nói ra, hơn nữa nói ra cũng không có ai nghe, lẽ nào nói cho đám dong binh đó nghe? Hay nói cho những hộ vệ đó của La Đan? Còn bản thân La Đan, Bạch Khởi không phải sợ hắn không tin tưởng mình, cũng không sợ hắn nghe không hiểu lời của mình, chỉ là trong tiềm thức của Bạch Khởi cảm thấy tên La Đan này có vấn đề, nhưng vấn đề ở đâu Bạch Khởi lại không nói được. Rõ ràng vừa rồi Bạch Khởi nhìn thấy La Đan trên xe ngựa nhìn những thi thể đó trong mắt hiện lên sự phức tạp, có điều Bạch Khởi cũng không hỏi thêm điều gì, việc này cho đến bây giờ hình như không liên quan đến chuyện của mình, mặc dù Bạch Khởi cũng muốn điều tra, nhưng lại không thực sự để trong lòng, chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi
- Ha ha… Các huynh đệ nhanh lên một chút… Nhanh lên một chút. Hãy thu lại tất cả số tiền này cho ta… Nhanh lên… lục soát người, chết nhiều người như vậy, chúng ta lấy được không ít lợi ích.
Sau khi đội ngũ đi được mấy trăm mét, một giọng nói lập tức truyền đến, người mặc quần áo màu xám đứng xa mấy trăm mét cầm vũ khí không ngừng ở đó lật những thi thể lên, thu lại toàn bộ tiền bạc và hàng hóa mà thương đội đó vận chuyển, người nào cũng mặt mày vui vẻ, chủ nhân của giọng nói đó chính là thủ lĩnh của nhóm người này, một gã đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có râu quai nón, đứng đầu tiên, trong tay cầm đại, phía bên trái gương mặt hắn có một vết đao khá rõ.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, Bạch Khởi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm điều gì, Bạch Khởi cũng không cho rằng những hộ vệ đó của thương đội này là do họ tấn công và dong binh là do nhóm người này giết chết. Nhóm người này chẳng qua chỉ có hơn hai trăm người, cơ bản không có cái thực lực đó, bọn họ chẳng qua chỉ là những cường đạo bình thường, sau khi chuyện xảy ra đến quét dọn chiến trường, thu thập của cải mà thôi, cơ bản không dính dáng đến chuyện này… không thể dính dáng, có lẽ có một số chuyện bọn họ biết, bọn họ đã nhìn thấy, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể do bọn họ làm.
Có điều, sự xuất hiện của nhóm cường đạo này lại khiến cho thương đội lần nữa căng thẳng lên, tất cả hộ vệ và chín dong binh, người nào cũng căng thẳng tiến sát xe ngựa, bảo vệ xung quanh chiếc xe ngựa đầu tiên, hộ vệ Bạch Khởi và La Đan ở chính giữa, còn ba chiếc xe ngựa phía sau từ từ tiến gần nhưng lại không có ai đi bảo vệ, bởi vì mọi người đều biết thực ra trên ba chiếc xe ngựa phía sau cơ bản không có người, chỉ có một ít hàng hóa mà thôi, trong lúc này không ai có tâm trạng để quan tâm đến điều này, giữ được tính mạng mình mới là việc quan trọng nhất, còn về những chuyện khác cơ bản không có ai có tâm trạng để quan tâm.
Phải biết rằng dong binh chẳng qua cũng chỉ là vì lăn lộn để có cơm ăn mà thôi, xuất sinh nhập tử là không thể tránh được, nhưng ai muốn mình chết vô ích như vậy, các dong binh cũng không trung thành như vậy, cường đạo trước mặt có hai ba trăm người, trong đó khó tránh có một số cao thủ tu vi không tệ, nếu như vậy, những người này sẽ phải nằm lại nơi này, đương nhiên… nếu đối phương không có cao thủ thì lại không khó, dù sao với lực lượng của mấy chục hộ vệ và chín dong binh đủ để đánh bại những dân phu thân thể cường tráng cầm vũ khí phía trước kia.
- Ha ha… Không ngờ a, không ngờ… hôm nay chúng ta thật gặp may, vừa kiếm được một con cá lớn đã lại có con nhỏ đưa đến tận cửa… các huynh đệ, bao vây bọn chúng!
Tên thủ lĩnh cường đạo đó vẻ mặt tươi cười nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, nhe răng nhếch miệng cười nói, vừa nói vừa vung tay lên ra lệnh cho mấy trăm cường đạo xúm quanh tới bao vây kín bọn Bạch Khởi.
Động tác như vậy khiến cho những hộ vệ và dong binh xung quanh đều căng thẳng lên, dù sao số người của đối phương đông đảo. Nhưng Bạch Khởi lại không thèm để ý mà cầm lấy bình rượu của mình tiếp tục uống. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt La Đan biến đổi, sau đó cũng cầm lấy bình rượu, lơ đễnh nhấp một ngụm nhỏ. Bạch Khởi vừa rồi đã nhìn qua, những tên cường đạo này không có một cao thủ nào, kể cả tên thủ lĩnh đó cũng chẳng qua chỉ là Lục Tinh Đấu Sĩ mà thôi, những kẻ khác chỉ là những bình dân bưu hãn mà thôi, không đủ để dựa dẫm, những người bên này của mình đủ để đánh bại.
- Các ngươi muốn làm gì… chúng ta chỉ là những thương nhân qua đường… nếu các vị nể mặt, chúng ta coi như chưa có gì xảy ra, ta lấy mười kim tệ cho các vị uống rượu… thế nào?
La Đan cũng coi như biết làm người, vẻ mặt tươi cười đứng lên nói như vậy.
Nhưng tiếc là những tên cường đạo này nhìn thấy đối phương chịu thua lập tức trong lòng càng đắc ý, sự tham lam đã ăn mòn đến tim bọn chúng, sau khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, hai mắt đã phát sáng, nhìn một lượt bốn chiếc xe ngựa của La Đan, sau đó cười ha hả nói:
- Mười kim tệ? Các ngươi đùa gì vậy? Nói thực cho các ngươi biết, các ngươi biết điều để lại các thứ ta sẽ thả cho các ngươi rời khỏi, nếu không biết điều… thì toàn bộ các ngươi đều phải chết ở đây.
- Vậy sao? Nếu đã như vậy… thì chỉ có thể… đánh…
La Đan thở dài một hơi, giống như không đồng ý nói như vậy, nói xong, mấy chục hộ vệ của hắn giống như kiếm sắc, cầm vũ khí xông ra, mục tiêu nhằm thẳng tới những tên cường đạo phía đó, bắt đầu hạ thủ mạnh mẽ.
Đúng ra, những hộ vệ của La Đan đều không yếu, mỗi một người đều là cao thủ cấp Đấu Sĩ, trong đó còn có hai Đấu Sư, tàn sát những tên cường đạo này đương nhiên không phải vấn đề gì lớn. Tuy rằng chỉ là tình cảnh nghiêng về một phía, nhưng cũng có tính áp chế, chèn ép đối phương đến mức không có cách đánh trả, đơn phương tàn sát, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những dong binh đó cũng nhận được sự cổ vũ lớn, trong lòng sôi trào lên, người nào cũng la hét lên đánh nhau với đối phương.
Không thể không nói rằng có những lúc người nhiều chưa chắc đã có ích, ở đây không phải là kéo bè kéo lũ đánh nhau, ở đây có cao thủ. Trên Thiên Ân Đại Lục, bình dân nô lệ bị các quý tộc chén ép đến mức không thể sống nổi, nhưng chưa bao giờ xảy ra những chuyện như bùng nổ khởi nghĩa nông dân, không phải không muốn, mà là không thể. Chiến đấu đơn phương diện, một Đấu Sĩ đủ để giết chết mấy chục bình dân, một Đấu Sư có thể độc lập chém giết năm mươi binh sĩ phổ thông vũ trang toàn thân, những bình dân đó cơ bản không có một chút năng lực phản kháng nào, dưới tình hình như vậy, bọn họ chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
Còn những cường đạo bên này, tuy số lượng không nhỏ nhưng tiếc là thực lực không được, bởi vậy vẫn chỉ là bị đơn phương tàn sát. Sau một lát, hơn hai trăm cường đạo đã bị chết và bị thương nhất loạt. Trong tay Độc Hoa Hồng cầm một thanh trường kiếm đặt trên cổ tên thủ lĩnh cường đạo, đang chuẩn bị giết chết đối phương, nhưng lúc này đột nhiên Bạch Khởi mở miệng nói:
- Khoan đã…
Một câu nói đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người bất giác đều hướng ánh mắt nhìn về phía Bạch Khởi, sau đó người nào cũng hiếu kỳ nhìn Bạch Khởi trước mặt, không biết Bạch Khởi có ý gì, Độc Hoa Hồng ban đầu không nhẫn nại được, nhìn Bạch Khởi một cái, sau đó có chút lạnh lùng nói:
- Ngươi có chuyện gì sao?
- Uhm… đương nhiên có chút chuyện… ta có mấy lời muốn hỏi tên đó, vì vậy hắn tạm thời không thể chết…
Bạch Khởi sau khi nghe xong lời đó, thản nhiên cười một cái, sau đó tùy ý nói, có điều, ngữ khí này lại giống như đem đến cho người ta một cảm giác không dễ cự tuyệt.
- Chúng ta dựa vào cái gì mà nghe lời ngươi? Ngươi tưởng ngươi là ai? Chết tiệt… vừa rồi nguy hiểm như vậy ngươi lại ngồi trên xe ngựa uống rượu… ta đã chịu đựng ngươi rất lâu rồi, cái tên tiểu tử nhà ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Đều là dong binh mà chúng ta phải liều mạng sống chết, mệt mỏi vô cùng đi theo quanh thương đội, khi chiến đấu, chúng ta dùng danh để phấn đấu, chém giết với địch, thế nhưng cuối cùng ngươi lại ra lệnh? Ngươi là cái thứ gì? Thường ngày ngươi làm gì? Ngoài ngồi trên xe ngựa uống rượu ra ngươi còn làm những gì? Chết tiệt, ta đã chịu đựng ngươi rất lâu rồi… ngươi là đồ khốn kiếp… tốt nhất là ngươi không nên nói lời vô ích, nếu không ta nhất định sẽ đánh ngươi biến đi…
Lô Bố tính tình nóng nảy, nghe xong lời này đã trực tiếp giận điên lên, trước đây, hắn nhìn Bạch Khởi không thuận mắt, trong trận chiến đấu vừa rồi, Bạch Khởi lại nhàn nhã ngồi đó uống rượu sớm đã khiến cho hắn giận dữ. Vừa rồi, Bạch Khởi vừa nói hắn đã hoàn toàn phát hỏa, cũng bất chấp những cảnh cáo của gã kỵ sĩ và Độc Hoa Hồng trước đây, đã hét lên như vậy.
- Ngươi vô cùng bất mãn với ta sao? Cho rằng ta không làm gì, hơn nữa nhát gan sợ chuyện, còn cảm thấy ta vô dụng, chỉ biết hưởng thụ, trong lòng ngươi bất bình phải không? Ha ha…
Bạch Khởi mỉm cười lơ đểnh nói, có điều, không khí xung quanh lại có chút ta giương cung bạt kiếm…
Có điều, tuy không phải là một nhóm nhưng xem ra bọn họ vẫn quen biết nhau, nếu không, nữ nhân kia sẽ không nói ra những lời như vậy, gã tráng hán kia cũng không sợ hãi như thế.
- Đa tạ… vậy thì ta sẽ đi cùng thương đội là được rồi.
Bạch Khởi đứng thẳng vai, vẻ mặt bàn quan nói, cũng coi như đã biểu đạt ý cảm tạ của mình, có điều lại không nói thêm những điều gì khác.
o0o
Chi nha… Chi nha~~
Tại giữa đại lộ trên thảo nguyên hoang vu này có bốn năm chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi về phía trước, bánh xe gỗ phát ra những tiếng vang động, thanh thúy mà dễ nghe, đặc biệt là trên thảo nguyên trống trải này lại càng truyền đi được ngoài trăm mét.
Lúc này, mười mấy hộ vệ cùng chín vị dong binh uy phong lẫm liệt cầm vũ khí đi theo hai bên bốn xe ngựa này, và ở giữa xe ngựa của các hộ vệ, còn một mình Bạch Khởi lại cầm một bình rượu tăm, đặc sản Bắc Cương, một mình ngồi trên đầu của một chiếc xe ngựa, vừa uống rượu, vừa say sưa ngắm nhìn phong cảnh xa xa, hình như có chút không yên lòng.
Còn ở bên cạnh hắn chính là chủ nhân của thương đội lần này, người thương nhân mập mạp đó, tên của hắn là La Đan… Lúc này La Đan vẻ mặt tươi cười ngồi bên cạnh Bạch Khởi, trong tay cũng cầm một bình rượu tăm, hai người vui vẻ trò truyện với nhau.
- Mẹ nó… cái tên tiểu tử mặt trắng chết tiệt này thật biết hưởng thụ, đều là dong binh mà chúng ta phải đi bộ, còn hắn thì ngồi xe, còn ngồi trên xe ngựa uống rượu nữa chứ, thật là tức quá, cũng không biết lần này ông chủ nghĩ thế nào mà lại cho phép hắn làm như vậy, còn cung cấp cho hắn rượu ngon, chết tiệt… chúng ta thì liều sống liều chết, mệt nhọc nhưng lại không có ai quan tâm, thực là quá đáng ghét, đợi nhiệm vụ kết thúc, ta nhất định phải dạy cho tên khốn kiếp đó một bài học.
Đi theo bên cạnh xe ngựa, La Bố dáng người cao to vẻ mặt tức giận nói, khi nói lời này, vẻ mặt rất khó chịu.
Từ Đế Đô đến tỉnh Phong Lâm có hai con đường có thể đi, một là đi đường thủy, nhưng đường thủy tốc độ hơi chậm, hơn nữa rủi ro, hao tốn trên đường thủy cũng rất lớn, một người bình thường, thường không muốn đi đường thủy, đại đa số đều thích đi đường bộ, tuy đường bộ nguy hiểm càng nhiều, nhưng tiết kiệm hao phí, hơn nữa đường mà Bạch Khởi bọn họ đi bây giờ chính là đường bộ, sau khi thông qua lục địa, xuyên qua mấy hành tỉnh sẽ tiến vào tỉnh Phong Lâm biên cương phía Nam.
- Không cần nói những lời này nữa, có chuyện gì không nên nói ở nơi này. Lô Bố, ngươi phải biết rằng chúng ta là dong binh, chuyện của ông chủ chúng ta không thể can dự, ông ấy thích như thế nào đều có thể. Còn về tên tiểu tử mặt trắng đó, chúng ta cứ coi hắn không tồn tại là được rồi, không đáng phân cao thấp với hắn, nếu ngươi thực sự bất mãn, đợi sau khi nhiệm vụ hoàn thành hãy nói, có điều ta không muốn ngươi đi tìm hắn gây phiền phức bây giờ…
Gã kỵ sĩ khoảng trên dưới ba mươi tuổi đó lạnh lùng nói, sau khi nói xong liền quét nhìn bên đường một lượt, sau đó tiếp tục hộ vệ xe ngựa đi về phía trước.
Không hề nghi ngờ rằng bất luận là tu vi của gã kỵ sĩ này ra sao, nhân phẩm ra sao, chí ít có một chuyện có thể khẳng định, chức nghiệp của gã kỵ sĩ này làm rất tốt, là một dong binh rất chuyên nghiệp.
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất là không nên khiêu khích hắn… nếu không… kẻ chết chính là các ngươi…
Nữ nhân ẩn giấu trong hắc bào không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hai người, nói một câu như vậy, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
- Độc Hoa Hồng chết tiệt… cả ngày che mặt, nhất định là có dung mạo rất xấu xí, ả nữ nhân này chưa biết chừng là do nhìn thấy tên tiểu tử mặt trắng đó rồi mới nói lời như vậy… hừ… Dọa ai chứ…
Lô Bố tính cách vốn lỗ mãng, nghe xong lời này không cho là đúng mà thấp giọng lầm bầm nói.
- Thà rằng tin là có còn hơn là tin không có… Độc Hoa Hồng sẽ không nói bừa, nữ nhân này rất lợi hại, chí ít lợi hại hơn ta… Cô ta đã nói như vậy, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Lô Bố, hãy nhớ kỹ, nếu không cần thiết thì không được khiêu khích tên tửu quỷ đó, hắn thích uống rượu thì hãy để cho hắn uống đi… nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ thương đoàn đến tỉnh Phong Lâm, những chuyện khác không cần chúng ta quản nhiều.
Sau khi nói xong lời này, hai người lại chuyên tâm vào công việc của mình, đội ngũ từ từ đi về phía trước, Bạch Khởi vẫn ngồi phía trước xe ngựa uống rượu, cả người vui vẻ tươi cười, khiến cho người ta cảm giác giống như thanh mộc xuân phong.
o0o
Thoáng cái đã trôi qua mười ba ngày rồi, Bạch Khởi bọn họ men theo đường lớn đi thẳng về phía tỉnh Lâm Phong xa xa, suốt dọc đường đã đi qua hơn ngàn dặm đường, đã đến được giải đất biên giới Giang Nam Đạo, tỉnh Giang Lâm, tiếp giáp với biên giới của Giang Nam Đạo.
Ngày hôm đó bọn họ đã đến được giải đất biên giới tỉnh Giang Lâm, ở đây hễ xảy ra loạn lạc là đá lại được dựng thành từng đống. Dừng bước giữa núi, tất cả mọi người đều dừng lại rồi thở, nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt sợ hãi và đần ra. Người nào cũng bất giác căng thẳng rút vũ khí của mình ra, bất luận là những hộ vệ đó hay là những dong binh đều như vậy. Bốn chiếc xe ngựa từ từ tiến gần lại, mười mấy hộ vệ và chín dong binh chậm rãi bảo vệ xung quanh xe ngựa, bao vây xung quanh chặt chẽ, thần sắc người nào cũng ngưng trọng và căng thẳng. La Đan ngồi cạnh Bạch Khởi sắc mặt cũng thay đổi, trở nên rất ngưng trọng, lại không giống như sự sợ hãi và kinh hoàng thông thường của thương nhân, mà có chút hơi khó coi, điều này khiến cho Bạch Khởi có chút nghi ngờ. Bởi vì thương nhân thông thường, đặc biệt là những tiểu thương nhân nhìn thấy tình cảnh như vậy, không sợ hãi hét lên đã là một việc rất có sĩ diện rồi, phản ứng của La Đan khó tránh có chút quá mức khác thường, khó tránh khiến cho Bạch Khởi sinh ra lòng nghi ngờ.
Có điều, lúc này Bạch Khởi lại không suy nghĩ quá nhiều để quan tâm đến cái này, bởi vì lúc này Bạch Khởi đã hướng ánh mắt về phía khe núi xa xa. Lúc này, trên sơn lĩnh vắng vẻ này có thể nói là thi thể ngang dọc khắp nơi, xung quanh toàn là xác chết và mấy chiếc xe ngựa đã bị tổn hại. Nhìn trang phục của những người xung quanh, đại đa số đều là dong binh, còn có một bộ phận là quân hộ vệ vũ trang chỉnh tề. Những người khác không có gì đặc biệt, chỉ từ những xác chết này rất khó phán đoán thân phận của kẻ hành hung, có điều đối phương rõ ràng không phải vì tiền bạc mà đến. Bởi vì Bạch Khởi có thể nhìn thấy rõ, có không ít kim tệ rơi rải rác trên mặt đất, nếu là cường đạo vì tiền mà hành hung thì sẽ không thể không lấy đi số tiền đó. Vì vậy có thể phán đoán, kẻ hành hung tuyệt đối không phải là cường đạo, chỉ là xuất phát từ thế lực nào đó và mục đích của chúng thực sự làm cho người ta có chút nghi hoặc, Bạch Khởi nhất thời không thể phán đoán ra…
- Chúng ta đi thôi… nơi này không thích hợp ở lại lâu.
Bạch Khởi nheo mắt, thấp giọng nói như vậy, nói xong lời này, La Đan cũng gật đầu theo, ngay sau đó ra lệnh cho đội ngũ lập tức khởi hành, còn Bạch Khởi lại ngồi trên xe ngựa không có hành động gì, cũng không có chút căng thẳng, mà quan sát tỉ mỉ những thi thể trên mặt đất.
Với kinh nghiệm của Bạch Khởi và nhìn từ vết thương của những thi thể trên mặt đất, mấy phút sau, trong lòng Bạch Khởi đã đưa ra một tin tức mà khiến cho chính hắn phải kinh ngạc và phẫn nộ. Những người này toàn bộ đều chết trong tay quân chính quy, có thể khẳng định những người này toàn bộ đều chết trong tay quân chính quy, bởi vì những vết thương trên người họ rõ ràng chính là do binh khí chế tác trong quân của Bất Diệt Hoàng Triều gây ra, điều này khiến cho Bạch Khởi rất phẫn nộ, đồng thời, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc.
Điều mà Bạch Khởi phẫn nộ chính là nhóm người này lại dám điều động quân đội trong lãnh thổ Đế Quốc, hành hung một lần giết chết hàng ngàn người, thực sự là vô pháp vô thiên. Hành vi của chúng có thể nói là cực kỳ bi thảm, mà mặt khác, Bạch Khởi có chút nghi hoặc, hắn đang nghi hoặc những đội quân này là từ đâu điều động tới. Trên mặt đất không có bất kỳ một vết tích nào, hiển nhiên đối phương đã quét sạch chiến trường. Bạch Khởi không biết nhóm quân này đến từ nơi nào, cũng không biết bọn chúng có bao nhiêu người, lại càng không biết rốt cuộc là ai to gan như vậy lại dám điều động quân đội tàn sát hàng ngàn người.
Đương nhiên vẫn còn có một nghi hoặc sâu xa nhất, đó chính là… vì sao… những người này phải xuất động quân đội đến tàn sát thương đoàn này, hơn nữa, ngay cả dong binh cũng không bỏ qua. Sau đó lại không lấy một xu, điều này khiến cho Bạch Khởi khó mà lý giải. Theo số người ở hiện trường và cách ăn mặc của những người kia, Bạch Khởi không khó biết được nhóm người này đại khái chính là thương đoàn có quy mô lớn đi trước mình một bước đó, thương đoàn đã thuê một ngàn dong binh đó, mà toàn bộ bọn họ đã bị người ta vô tình tàn sát ở nơi này.
Đương nhiên những điều Bạch Khởi nghĩ, hắn sẽ không nói ra, những thứ này hắn chỉ ẩn giấu ở trong lòng, có những chuyện tuyệt đối không phải là thứ bây giờ có thể nói ra, hơn nữa nói ra cũng không có ai nghe, lẽ nào nói cho đám dong binh đó nghe? Hay nói cho những hộ vệ đó của La Đan? Còn bản thân La Đan, Bạch Khởi không phải sợ hắn không tin tưởng mình, cũng không sợ hắn nghe không hiểu lời của mình, chỉ là trong tiềm thức của Bạch Khởi cảm thấy tên La Đan này có vấn đề, nhưng vấn đề ở đâu Bạch Khởi lại không nói được. Rõ ràng vừa rồi Bạch Khởi nhìn thấy La Đan trên xe ngựa nhìn những thi thể đó trong mắt hiện lên sự phức tạp, có điều Bạch Khởi cũng không hỏi thêm điều gì, việc này cho đến bây giờ hình như không liên quan đến chuyện của mình, mặc dù Bạch Khởi cũng muốn điều tra, nhưng lại không thực sự để trong lòng, chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi
- Ha ha… Các huynh đệ nhanh lên một chút… Nhanh lên một chút. Hãy thu lại tất cả số tiền này cho ta… Nhanh lên… lục soát người, chết nhiều người như vậy, chúng ta lấy được không ít lợi ích.
Sau khi đội ngũ đi được mấy trăm mét, một giọng nói lập tức truyền đến, người mặc quần áo màu xám đứng xa mấy trăm mét cầm vũ khí không ngừng ở đó lật những thi thể lên, thu lại toàn bộ tiền bạc và hàng hóa mà thương đội đó vận chuyển, người nào cũng mặt mày vui vẻ, chủ nhân của giọng nói đó chính là thủ lĩnh của nhóm người này, một gã đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có râu quai nón, đứng đầu tiên, trong tay cầm đại, phía bên trái gương mặt hắn có một vết đao khá rõ.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, Bạch Khởi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm điều gì, Bạch Khởi cũng không cho rằng những hộ vệ đó của thương đội này là do họ tấn công và dong binh là do nhóm người này giết chết. Nhóm người này chẳng qua chỉ có hơn hai trăm người, cơ bản không có cái thực lực đó, bọn họ chẳng qua chỉ là những cường đạo bình thường, sau khi chuyện xảy ra đến quét dọn chiến trường, thu thập của cải mà thôi, cơ bản không dính dáng đến chuyện này… không thể dính dáng, có lẽ có một số chuyện bọn họ biết, bọn họ đã nhìn thấy, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể do bọn họ làm.
Có điều, sự xuất hiện của nhóm cường đạo này lại khiến cho thương đội lần nữa căng thẳng lên, tất cả hộ vệ và chín dong binh, người nào cũng căng thẳng tiến sát xe ngựa, bảo vệ xung quanh chiếc xe ngựa đầu tiên, hộ vệ Bạch Khởi và La Đan ở chính giữa, còn ba chiếc xe ngựa phía sau từ từ tiến gần nhưng lại không có ai đi bảo vệ, bởi vì mọi người đều biết thực ra trên ba chiếc xe ngựa phía sau cơ bản không có người, chỉ có một ít hàng hóa mà thôi, trong lúc này không ai có tâm trạng để quan tâm đến điều này, giữ được tính mạng mình mới là việc quan trọng nhất, còn về những chuyện khác cơ bản không có ai có tâm trạng để quan tâm.
Phải biết rằng dong binh chẳng qua cũng chỉ là vì lăn lộn để có cơm ăn mà thôi, xuất sinh nhập tử là không thể tránh được, nhưng ai muốn mình chết vô ích như vậy, các dong binh cũng không trung thành như vậy, cường đạo trước mặt có hai ba trăm người, trong đó khó tránh có một số cao thủ tu vi không tệ, nếu như vậy, những người này sẽ phải nằm lại nơi này, đương nhiên… nếu đối phương không có cao thủ thì lại không khó, dù sao với lực lượng của mấy chục hộ vệ và chín dong binh đủ để đánh bại những dân phu thân thể cường tráng cầm vũ khí phía trước kia.
- Ha ha… Không ngờ a, không ngờ… hôm nay chúng ta thật gặp may, vừa kiếm được một con cá lớn đã lại có con nhỏ đưa đến tận cửa… các huynh đệ, bao vây bọn chúng!
Tên thủ lĩnh cường đạo đó vẻ mặt tươi cười nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, nhe răng nhếch miệng cười nói, vừa nói vừa vung tay lên ra lệnh cho mấy trăm cường đạo xúm quanh tới bao vây kín bọn Bạch Khởi.
Động tác như vậy khiến cho những hộ vệ và dong binh xung quanh đều căng thẳng lên, dù sao số người của đối phương đông đảo. Nhưng Bạch Khởi lại không thèm để ý mà cầm lấy bình rượu của mình tiếp tục uống. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt La Đan biến đổi, sau đó cũng cầm lấy bình rượu, lơ đễnh nhấp một ngụm nhỏ. Bạch Khởi vừa rồi đã nhìn qua, những tên cường đạo này không có một cao thủ nào, kể cả tên thủ lĩnh đó cũng chẳng qua chỉ là Lục Tinh Đấu Sĩ mà thôi, những kẻ khác chỉ là những bình dân bưu hãn mà thôi, không đủ để dựa dẫm, những người bên này của mình đủ để đánh bại.
- Các ngươi muốn làm gì… chúng ta chỉ là những thương nhân qua đường… nếu các vị nể mặt, chúng ta coi như chưa có gì xảy ra, ta lấy mười kim tệ cho các vị uống rượu… thế nào?
La Đan cũng coi như biết làm người, vẻ mặt tươi cười đứng lên nói như vậy.
Nhưng tiếc là những tên cường đạo này nhìn thấy đối phương chịu thua lập tức trong lòng càng đắc ý, sự tham lam đã ăn mòn đến tim bọn chúng, sau khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, hai mắt đã phát sáng, nhìn một lượt bốn chiếc xe ngựa của La Đan, sau đó cười ha hả nói:
- Mười kim tệ? Các ngươi đùa gì vậy? Nói thực cho các ngươi biết, các ngươi biết điều để lại các thứ ta sẽ thả cho các ngươi rời khỏi, nếu không biết điều… thì toàn bộ các ngươi đều phải chết ở đây.
- Vậy sao? Nếu đã như vậy… thì chỉ có thể… đánh…
La Đan thở dài một hơi, giống như không đồng ý nói như vậy, nói xong, mấy chục hộ vệ của hắn giống như kiếm sắc, cầm vũ khí xông ra, mục tiêu nhằm thẳng tới những tên cường đạo phía đó, bắt đầu hạ thủ mạnh mẽ.
Đúng ra, những hộ vệ của La Đan đều không yếu, mỗi một người đều là cao thủ cấp Đấu Sĩ, trong đó còn có hai Đấu Sư, tàn sát những tên cường đạo này đương nhiên không phải vấn đề gì lớn. Tuy rằng chỉ là tình cảnh nghiêng về một phía, nhưng cũng có tính áp chế, chèn ép đối phương đến mức không có cách đánh trả, đơn phương tàn sát, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những dong binh đó cũng nhận được sự cổ vũ lớn, trong lòng sôi trào lên, người nào cũng la hét lên đánh nhau với đối phương.
Không thể không nói rằng có những lúc người nhiều chưa chắc đã có ích, ở đây không phải là kéo bè kéo lũ đánh nhau, ở đây có cao thủ. Trên Thiên Ân Đại Lục, bình dân nô lệ bị các quý tộc chén ép đến mức không thể sống nổi, nhưng chưa bao giờ xảy ra những chuyện như bùng nổ khởi nghĩa nông dân, không phải không muốn, mà là không thể. Chiến đấu đơn phương diện, một Đấu Sĩ đủ để giết chết mấy chục bình dân, một Đấu Sư có thể độc lập chém giết năm mươi binh sĩ phổ thông vũ trang toàn thân, những bình dân đó cơ bản không có một chút năng lực phản kháng nào, dưới tình hình như vậy, bọn họ chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
Còn những cường đạo bên này, tuy số lượng không nhỏ nhưng tiếc là thực lực không được, bởi vậy vẫn chỉ là bị đơn phương tàn sát. Sau một lát, hơn hai trăm cường đạo đã bị chết và bị thương nhất loạt. Trong tay Độc Hoa Hồng cầm một thanh trường kiếm đặt trên cổ tên thủ lĩnh cường đạo, đang chuẩn bị giết chết đối phương, nhưng lúc này đột nhiên Bạch Khởi mở miệng nói:
- Khoan đã…
Một câu nói đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người bất giác đều hướng ánh mắt nhìn về phía Bạch Khởi, sau đó người nào cũng hiếu kỳ nhìn Bạch Khởi trước mặt, không biết Bạch Khởi có ý gì, Độc Hoa Hồng ban đầu không nhẫn nại được, nhìn Bạch Khởi một cái, sau đó có chút lạnh lùng nói:
- Ngươi có chuyện gì sao?
- Uhm… đương nhiên có chút chuyện… ta có mấy lời muốn hỏi tên đó, vì vậy hắn tạm thời không thể chết…
Bạch Khởi sau khi nghe xong lời đó, thản nhiên cười một cái, sau đó tùy ý nói, có điều, ngữ khí này lại giống như đem đến cho người ta một cảm giác không dễ cự tuyệt.
- Chúng ta dựa vào cái gì mà nghe lời ngươi? Ngươi tưởng ngươi là ai? Chết tiệt… vừa rồi nguy hiểm như vậy ngươi lại ngồi trên xe ngựa uống rượu… ta đã chịu đựng ngươi rất lâu rồi, cái tên tiểu tử nhà ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Đều là dong binh mà chúng ta phải liều mạng sống chết, mệt mỏi vô cùng đi theo quanh thương đội, khi chiến đấu, chúng ta dùng danh để phấn đấu, chém giết với địch, thế nhưng cuối cùng ngươi lại ra lệnh? Ngươi là cái thứ gì? Thường ngày ngươi làm gì? Ngoài ngồi trên xe ngựa uống rượu ra ngươi còn làm những gì? Chết tiệt, ta đã chịu đựng ngươi rất lâu rồi… ngươi là đồ khốn kiếp… tốt nhất là ngươi không nên nói lời vô ích, nếu không ta nhất định sẽ đánh ngươi biến đi…
Lô Bố tính tình nóng nảy, nghe xong lời này đã trực tiếp giận điên lên, trước đây, hắn nhìn Bạch Khởi không thuận mắt, trong trận chiến đấu vừa rồi, Bạch Khởi lại nhàn nhã ngồi đó uống rượu sớm đã khiến cho hắn giận dữ. Vừa rồi, Bạch Khởi vừa nói hắn đã hoàn toàn phát hỏa, cũng bất chấp những cảnh cáo của gã kỵ sĩ và Độc Hoa Hồng trước đây, đã hét lên như vậy.
- Ngươi vô cùng bất mãn với ta sao? Cho rằng ta không làm gì, hơn nữa nhát gan sợ chuyện, còn cảm thấy ta vô dụng, chỉ biết hưởng thụ, trong lòng ngươi bất bình phải không? Ha ha…
Bạch Khởi mỉm cười lơ đểnh nói, có điều, không khí xung quanh lại có chút ta giương cung bạt kiếm…
/363
|