Trong Băng Phong Thành phương Bắc có một thiếu niên đang cầm kiếm sắt không ngừng ở trong sân viện, vũ động trước một cọc gỗ. Mỗi lần tấn công đều để lại một vết kiếm trên thân cọc gỗ. Hơn nữa trong đất trời băng tuyết không ngừng lặp lại các động tác tương tự, cả người đầy vết sẹo. Một mình ở đó không ngừng vũ động trường kiếm trong tay, còn các vết sẹo đáng sợ trên người khiến người khác phải khiếp sợ.
Bên trái thân thiếu niên có một lão nhân lam lũ, đang khom người trong tay cầm một chiếc áo bông màu xám, đau khổ nhìn về người thiếu niên trẻ đang múa kiếm trước mặt, nhếch miệng như muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng.
- Chín trăm chín mươi, chín trăm chín mốt, chín trăm chín hai…
Người thiếu niên ấy lớn tiếng đếm, không ngừng vũ động trường kiếm trong tay mình. Tuy rằng hắn đã mệt đến độ mồ hôi tưới ướt sau lưng, hơi thở nặng nề, nhưng vẫn không hề bỏ cuộc.
Cuối cùng đến một nghìn, người thiếu niên mới ngừng công kích, sau đó thở hổn hển đứng ở đó. Thanh đại kiếm trong tay tiện tay cằm xuống mặt đất đầy tuyết dày, xoay người lộ ra một cơ thịt rắn chắc, nhìn lão nhân một cái rồi thấp giọng nói:
- Cửu thúc, người nói ta tiếp tục như vậy đến lúc nào thì mới có thể báo thù?
- Chuyện này, Thiếu chủ… Thứ cho ta nói thẳng… Ài… Ngài bẩm sinh không thể nào luyện được Cửu Phu Kiếm Đạo, kinh mạch bế tắc khó có thể khai thông. Ngay cả khi mấy năm nay lão nô đã cố gắng toàn lực, mới có thể giúp người đả thông mạch đạo, nhưng tư chất của người đã được định hình rồi, muốn tiến bộ thêm thật sự là trăm sự nghìn sự khó khăn. Hiện tại người đã mười tám tuổi rồi, nhưng chỉ là một Thất Tinh Đấu Sĩ mà thôi, muốn báo thù thực chất là một chuyện không thể nào.
Lão nhân nghe xong câu này sắc mặt chợt biến, sắc mặt thay đổi vài lần rồi cuối cùng chỉ biết thở dài, thấp giọng nói như vậy, khi nói khuôn mặt lộ ra sự bất lực chán chường.
Người thiếu niên ấy nghe xong lời này, khuôn mặt nổi lên gân xanh giần giật, hai tay bất giác víu chặt vào nhau, nhìn lão nhân trước mặt rồi cuối cùng thở dài bất lực, cúi đầu xuống, lòng tràn đầy đau khổ nói:
- Chuyện này, Cửu thúc, sức mạnh hiện tại của ta cũng thực chất không có khả năng báo thù. Thế lực kẻ thù của chúng ta không phải là thứ mà chúng ta có thể chống chọi. Nếu như hắn muốn giết ta, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể rồi. Hắn tiện mồm nói một câu thì cũng có người sẽ chém ta ra làm tương. Hắn sở dĩ không đối phó ta, chẳng qua là hắn xem thường ta mà thôi. Trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một tên phế vật vô dụng, cả đời này cũng không thể nào uy hiếp được hắn. Ngoài ra, hắn cũng là úy kỵ lão nhân gia người nên mới không động thủ với ta. Có điều, Cửu thúc, ta không cam tâm, ta không cam tâm mọi chuyện chỉ như vậy là xong. Những chuyện khác thì không nói, nhưng mối thù của cha mẹ ta lại không thể không báo. Chuyện khác ta có thể không cần, chỉ cần có người có thể giúp ta báo thù thì chuyện gì ta cũng tình nguyện làm.
Nói rồi hắn cúi thấp đầu xuống, ánh lửa phừng phừng trong mắt hắn không ngừng thiêu đốt. Không khó nhìn ra thù hận đã làm hắn hoàn toàn mất đi lý trí, cả người đã gần như trở nên điên loạn.
- Chuyện này, Thiếu chủ… Không phải là ta không giúp, mà quả thực là ta không có khả năng. Nếu như có thể báo thù, lão nô cũng sớm đã động thủ rồi. Người đó bản thân chính hắn cũng rất lợi hại, hơn nữa quyền thế địa vị của hắn đều ở đó, có vô số cao thủ hộ vệ xung quanh. Có nhiều người tận trung với hắn, muốn giết hắn thực chất là không thể nào. Trừ phi, ài, bỏ đi, đó cũng là chuyện không thể nào.
Cửu thúc nghe xong lời này liền lắc đầu chán nản nói, khóe miệng hiện ra một nụ cười chua chát.
- Cái gì? Trừ phi cái gì? Cửu thúc, người mau nói cho ta đi!
Thiếu niên đó nghe thấy lời này, thù hận trong mắt lập tức biến mất dạng, rảo bước đến bên Cửu thúc tóm chặt lấy cánh tay của ông gấp gáp hỏi.
- Trừ phi vị cao thủ trên Thiên Kiếm Sơn chịu xuống đây giúp đỡ, nếu không thì trong Đế Quốc Băng Tuyết này không có người nào có thể đối phó được người đó.
Cửu thúc cười khổ nói. Người đó rốt cuộc ai cũng biết, nhưng liệu vị cao thủ trên Thiên Kiếm Sơn có thể vì những người phàm bọn họ mà ra tay không?
- Thiên Kiếm Sơn!? Ô, Thiên Kiếm Sơn. Ha ha. Cửu thúc nói như vậy nghĩa là việc báo thù vô vọng rồi? Vị cao thủ đó trên Thiên Kiếm Sơn e rằng là cả đời ta đều không thể với tới. Muốn ông ấy xuống núi, cho dù là phụ thân ta khi còn tại thế cũng không thể làm được. Ài.
Người thiếu niên hiển nhiên cũng biết chuyện trên Thiên Kiếm Sơn, nghe xong lời này chỉ biết cười khổ một tiếng, tự giác biết rằng vô vọng, chán nản cúi đầu xoay người đi.
- Thiếu chủ, người…
Thần sắc lão nhân thay đổi vội hỏi.
- Không có gì, Cửu thúc, ta ra ngoài đi dạo, ngươi đừng đi theo ta làm gì.
Người thiếu niên cười khổ một tiếng rồi nói, khi nói cũng đã khoác y phục của mình lên rồi đội gió tuyết đi ra bên ngoài. Lão nhân được gọi la Cửu thúc kia nghe thấy lời này chỉ biết cười khổ bất đắc dĩ lắc đầu rồi cùng đi theo ra ngoài, chớp mắt đã biến mất trong biển tuyết mênh mông. Nếu như Bạch Khởi ở đây chắc chắn sẽ không khó nhìn ra, lão nhân này là một cao thủ Đấu Vương đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước chân vào cánh cửa của Đấu Hoàng rồi.
Cùng lúc đó, Bạch Khởi đang lững thững bước trên phố. Tìm một quán ăn nổi tiếng ăn uống một bữa. Sau khi cơm no rượu say, hắn chuẩn bị xoay người rời đi, tìm người hỏi han một chút về vị trí của Thiên Kiếm Sơn phương Bắc. Bỗng nghe thấy ở chỗ rẽ đầu con phố có một thanh niên đang đánh nhau cùng mấy người khác.
Người thanh niên kia chừng mười bảy mười tám tuổi, nhìn bộ dạng cũng khá anh tuấn, trong tay cầm một trường kiếm, đồi đầu với bốn năm đại hán. Còn thực lực của những đại hán đó không phải rất cao, đều là cấp bậc Đấu Sĩ, có điều vẫn mạnh hơn chàng trai trẻ kia. Chàng trai trẻ cùng lắm cũng chỉ ở cấp bậc Thất Tinh Đấu Sĩ mà thôi, có thể nói là tư chất bình thường. Còn những đại hán kia lại là Bát Tinh Đấu Sĩ, trong đó có một người là Cửu Tinh. Bốn chọi một, kết quả như thế nào không cần nghĩ cũng biết. Còn phía sau người thanh niên ấy còn có một thiếu nữ áo quần tả tơi nhưng khá xinh đẹp. Người thiếu nữ ấy sắc mặt đang hoảng sợ nhìn mọi người xung quanh, nơm nớp lo lắng cho chàng trai trẻ kia, rồi sợ hãi nhìn về mấy tên đại hán. Nhìn cũng biết đây là một tình cảnh lỗi thời anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhìn thấy vậy Bạch Khởi mỉm cười, cũng không nói nhiều, sau khi thanh toán chuẩn bị rời đi. Những chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đã có quá nhiều rồi, có điều anh hùng cứu mỹ nhân cũng cần phải có thực lực khuynh trời mới cứu được, nếu không thì không những không cứu được ngược lại còn hại người. Có lúc ngay cả mình cũng bị cuốn vào, vậy thì anh hùng chẳng biến thành cẩu hùng hay sao. Còn đối với Bạch Khởi, người thiếu niên kia nếu như không có điều gì khác thường thì e rằng lần này hôm nay cũng có thừa bại rồi, người anh hùng này e rằng khó có thể làm được, chỉ có thể làm cẩu hùng thôi.
Có điều khi Bạch Khởi đang muốn bỏ đi, người thiếu niên và đám đại hán kia đã giao thủ, hiển nhiên hắn không phải là đối thủ, vừa xông lên đã bị người áp chế, thối lui không ngớt. Có điều mặc dù đã bị thương, trên người còn lưu lại vài vết thương nhỏ, hắn vẫn quật cường ngăn chặn lại đối phương. Khi đám đại hán tấn công thiếu nữ ấy, thậm chí hắn còn dùng lưng mình chặn một đao, tuy rằng bị thương không nặng, có điều máu vẫn tuôn ra không ngừng. Chuyện này khiến Bạch Khởi đầu tiên là sững người, sau đó khóe miệng hiện ra một nụ cười, nhìn thấy một chàng trai như vậy, Bạch Khởi dường như đã nhớ lại mình của nhiều năm về trước.
Nhớ đến năm đó mình tại đầu đường ở Liễu Thành chống chọi lại với An Đức Lỗ cũng không phải là bộ dạng này hay sao? Người thiếu niên này khiến Bạch Khởi cảm thấy hắn rất giống rất giống với mình, vì vậy Bạch Khởi bỗng nhiên dừng bước lại muốn giúp hắn một tay.
Người thiếu niên kia đang giao thủ cùng một đại hán, một tiếng va chạm lớn đã thấy trường kiếm trong tay thiếu niên bay văng đi. Hơn nữa không nói không rằng đã giơ kiếm đâm thẳng vào ngực của người thiếu niên ấy.
Đinh~~
Trước tình thế như mành treo chuông ấy, một âm thanh trong vang lên, hai ngón tay chặn trước mặt chàng trai trẻ. Bạch Khởi đã xuất hiện, mái tóc màu ngân bạc, khuôn mặt mỉm cười đứng bên cạnh người thanh niên ấy, chỉ dùng hai ngón tay kẹp gãy lấy trường kiếm của đối phương, sau đó tủm tỉm cười nhìn đại hán trước mặt đang há miệng tuôn ra vài chữ:
- Cút ngay…
Đại hán đó trông thấy tình hình như vậy chẳng nói chẳng rằng vứt bỏ vũ khí của mình xoay người chạy. Đùa chuyện gì vậy, mình là Cửu Tinh Đấu Sĩ a, là người lợi hại nhất trong đám người này, nhưng đối phương lại chỉ cần hai ngón tay đã nhẹ nhàng kẹp gãy thanh kiếm đầy đấu khí của mình. Còn mình ngay cả lúc hắn đến cũng không biết, có thể thấy rằng đối phương đáng sợ thế nào, nếu như ở lại thì đúng là bản thân tự tìm con đường chết rồi.
Phải biết rằng các Đại Đế Quốc tuy rằng đều có pháp luật riêng của mình, nhưng đối với năng lực ràng buộc Đấu Giả lại có hạn. Đấu Giả cấp bậc càng cao lại càng không chịu sự ràng buộc. Cao thủ cấp Đấu Vương cơ hồ đồng nghĩa với sự tồn tại của quốc pháp, còn cấp Đấu Hoàng, Đấu Đế thực chất chính là sự tồn tại vượt qua pháp luật, là chí cao vô thượng vượt lên mọi thứ pháp luật. Vì vậy chuyện giết người trên phố cơ hồ tất cả mọi người đều đã nhìn thấy quen thuộc. Đấu Giả thực chất rất khó để ước thúc, bởi vì sự tranh đấu giữa họ không có người nào đi lo liệu, chỉ cần không làm quá đáng là được rồi.
Đây cũng là tại sao mấy đại hán đó lại sợ hãi như vậy, bởi vì họ biết rằng mình nếu như chết ở trong tay đối phương thì e rằng cũng chỉ là chết uổng.
- Cảm tạ ngài.
Người thanh niên thân đầy thương tích dìu cô gái bị ngã đứng dậy, rồi bước đến bên cạnh Bạch Khởi nhìn Bạch Khởi rồi cười khổ, cúi đầu thấp giọng nói. Có lẽ bộ dạng vừa rồi của mình trong mắt đích thực là mất mặt, hắn ngượng ngùng đối mặt với Bạch Khởi.
- Không có gì, ta cứu ngươi chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện, cứ xem như là chi phí để ta cứu ngươi đi.
Bạch Khởi nhẹ nhàng nói. Đến với đẳng cấp của Bạch Khởi, đối với chuyện như vậy thì tiện tay cũng có thể làm xong chuyện, đồng thời cũng không coi trọng nó.
- Có chuyện gì xin ngài cứ nói. Ngài đã cứu Hàn Tố Thiên ta một mạng, đừng nói chỉ là một câu hỏi, dù muốn ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ.
Người thanh niên tên Hàn Tố Thiên ấy nghe xong lời này liền chính sắc nói.
- Không có gì, ta muốn hỏi thăm ngươi đến Thiên Kiếm Sơn đi thế nào.
Bạch Khởi nghe xong câu này chỉ mỉm cười, rồi nhàn nhạt nói.
Có điều câu nói của hắn lại khiến cho Hàn Tố Thiên sững sờ. Hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Bạch Khởi lại hỏi câu này. Vị trí của Thiên Kiếm Sơn ai ai cũng biết, nhưng cơ hồ không có ai có thể đi lên đó, lời nói của Bạch Khởi tràn đầy ý chứng tỏ Bạch Khởi là người từ nơi khác đến, nếu không thổ dân nơi này tuyệt đối sẽ không hỏi điều này.
Nhìn lại Bạch Khởi một lần, Hàn Tố Thiên thần sắc trở lên phức tạp, do dự một lát rồi nói:
- Từ đây đi về phía Tây 800 dặm, có một đỉnh núi cao vút trong mây, nhìn từ trên xuống trông giống như một thanh trường kiếm. Ngọn núi ấy chính là Thiên Kiếm Sơn. Có điều ta khuyên ngài đừng nên đi đến đó. Thiên Kiếm Sơn không cho phép người ngoài vào, bất cứ người nào xâm nhập Thiên Kiếm Sơn đều phải chết. Cho dù là Hoàng Đế của Đế Quốc Băng Tuyết cũng không ngoại lệ.
- Bước vào Thiên Kiếm Sơn sẽ chết? Ha ha ha, cũng bá đạo thật, có khí phách. Ta thích… Có điều ngươi yên tâm, ta được mời đến, sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì đâu.
Bạch Khởi cười ha hả rồi xoay người rời khỏi nơi đó, cũng không để ý đến Hàn Tố Thiên sắc mặt đang kinh ngạc tột cùng.
Lời của Bạch Khởi giống như sấm nổ ngang tai của Hàn Tố Thiên. Được mời đến? Bao nhiêu năm nay rồi chưa từng nghe thấy việc Thiên Kiếm Sơn mời khách đến. Cho dù là những cao thủ danh chấn một phương, mỗi lần có người đến đều là chấn động cả nước. Bởi vì người đến đều là những đại nhân vật siêu quần. Nghe nói chín năm trước, trước khi Hoàng Đế Đế Quốc Băng Tuyết đời trước kế vị đã đến một lần, Hắc Ám Giáo Hoàng sáu trăm năm trước cũng đến một lần, Hội Trưởng đời trước của Đấu Giả Công Hội một nghìn năm trước cũng được mời một lần. Mỗi người đều là những nhân vật đỉnh thiên lập địa, không ngờ Bạch Khởi trẻ như vậy mà được Thiên Kiếm Sơn mời đến. Chuyện này… chuyện này thật sự đúng là không thể tưởng tượng.
Trấn an người thiếu nữ bên cạnh, rồi tiễn nàng đi rồi, Hàn Tố Thiên vẫn ở trong cơn chấn động, thần sắc phức tạp đứng giữa phố, ngay cả vết thương trên người cũng quên đi xử lý. Lúc này chỉ sững sờ đứng ở đó, chợt một giọng nói vang lên bên tai của Hàn Tố Thiên:
- Thiếu gia, người này thật không đơn giản a. Chắc chắn là một cao thủ, vừa rồi hắn ra tay, đến bóng ảnh của hắn ta cũng không nhìn thấy.
- Cái gì. Cửu thúc người xác định chứ?
Hàn Tố Thiên nghe xong lời này cả người sửng sốt, vẻ mặt kinh hãi nói. Bản thân mình không thể nhìn ra thì không đáng gì, nhưng ngay cả Cửu thúc cũng không nhìn ra? Đó là cảnh giới gì? Phải biết rằng Cửu thúc đã là Đấu Vương đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là có thể bước vào cánh cửa của Đấu Hoàng. Một Đấu Hoàng bình thường cũng chỉ mạnh hơn ông một chút, động tác của Đấu Hoàng cao cấp tuy rằng ông không thể phản kháng, nhưng chí ít vẫn còn có thể quan sát được. Nhưng khi người này động thủ, Cửu thúc lại nói ngay cả bóng của hắn cũng không thể nhìn thấy, điều này có nghĩa gì? Điều này có nghĩa đối phương chí ít cũng là cấp bậc Đấu Hoàng cao cấp, thậm chí có thể là một Đấu Đế cường giả. Nghĩ tới Đấu Đế cường giả, Hàn Tố Thiên trong lòng chợt lung lay dao động.
Vị cao thủ ấy của Thiên Kiếm Sơn hắn không thể nào mơ mộng đến, có nghĩ đến cũng vô dụng. Bản thân mình có mấy cân mấy lạng, Hàn Tố Thiên cũng có thể tự biết, muốn mời vị cao thủ ấy trên Thiên Kiếm Sơn giúp mình cơ hồ là nằm mơ giữa ban ngày, chẳng bằng mình tự dựa vào bản thân. Đế Quốc Băng Tuyết không có người nào có thể diện lớn đủ để mời vị cao thủ ấy ra tay. Nhưng Bạch Khởi lại mang đến cho hắn hy vọng. Một Đấu Đế cường giả a, một Đấu Đế cường giả hoàn toàn có thể giúp mình báo thù. Chỉ cần hắn bằng lòng, chỉ cần hắn muốn làm thì đó là hoàn toàn có thể, chỉ cần hắn giúp mình giết người đó thì được rồi, bản thân mình sẽ tình nguyện trả bất cứ giá nào.
- Uhm. Ta xác định, chí ít cũng là một Đấu Hoàng cao cấp. Thậm chí có thể là một Đấu Đế cường giả.
Cửu thúc nói một cách chắc chắn, sắc mặt cũng trở lên khác lạ. Những điều mà Hàn Tố Thiên nghĩ cũng chính là những thứ mà ông nghĩ, hai người này đã nghĩ đến việc cùng đi.
- Cửu thúc. Chúng ta đi tìm hắn, nhờ hắn giúp sức.
Hàn Tố Thiên nghe xong lời này liền trầm giọng nói, sự phấn chấn lộ ra trong lời nói của hắn.
- Chờ một chút. Thiếu chủ chúng ta cần phải thương lượng một chút.
Chưa đợi Hàn Tố Thiên có động tác nào thì Cửu thúc bên cạnh sắc mặt đã trở lên căng thẳng nói, ngăn chặn lại hành động của hắn.
- Sao vậy? Cửu thúc sao người lại ngăn ta lại làm gì? Chúng ta hiện tại không đi tìm hắn đợi lát nữa hắn sẽ đi mất đấy!
Hàn Tố Thiên thần sắc gấp gáp nói, lúc nói sắc mặt cũng thay đổi. Khi nói chuyện với Cửu thúc còn thoáng lộ sự tức giận, có thể nhìn ra hắn đã muốn báo thù đến cực điểm. E rằng tất cả những chướng ngại ngăn cản lại việc hắn báo thù, ở lúc cần thiết hắn cũng sẽ diệt gọn không lưu tình.
- Thiếu chủ. Không phải ta ngăn ngài, chỉ là chúng ta lẽ nào cứ công nhiên đi như vậy sao? Phải biết rằng chúng ta và người đó không hề có bất cứ giao tình nào. Hắn không có lý do nào để giúp chúng ta. Ngài muốn hắn giúp chúng ta, chí ít cũng phải cho hắn một lý do để hắn giúp chúng ta. Chí ít chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào mới có thể lay động được đối phương. Có điều…
Cửu thúc nhìn Hàn Tố Thiên phía trước mặt, dừng lại không tiếp tục nói thêm điều gì.
- Có điều cái gì?
Dù gì lòng báo thù của người thiếu niên này đã khiến Hàn Tố Thiên không lo được nhiều như vậy, nhưng khi nghe thấy lời nói của Cửu thúc, vội vàng hỏi Cửu thúc.
- Có điều cho dù chúng ta nghĩ ra cách cũng khó có thể lay động được hắn, Đấu Đế cường giả đã vượt qua mọi giới hạn, thân phận cao quý như thế nào? Hơn nữa kẻ địch của chúng ta lại không dễ đối phó, muốn hắn giúp chúng ta chỉ sợ là không phải chuyện dễ dàng gì, ta chỉ sợ điều kiện của chúng ta vốn không thể lay động được đối phương, người ta thực chất sẽ không giúp chúng ta.
Cửu thúc cười khổ nói.
Lời nói này đã thức tỉnh Hàn Tố Thiên. Hàn Tố Thiên ngây người tại chỗ, nhất thời vẻ mặt không ngừng thay đổi, thù hận đã tích đầy bao năm vẫn luôn đè nén tâm lý của hắn, giống như một ngọn núi vô hình đè lên hắn, khiến hắn không thể nào thở nổi. Hắn muốn báo thù nhưng sức mình lại không đủ. Hiện nay khó khăn lắm mới gặp được một người có thể giúp mình, một Đấu Đế cường giả dĩ nhiên hắn không muốn bỏ qua. Nhưng hắn cũng biết rằng những gì mà Cửu thúc nói không sai. Đấu Đế cường giả đã vượt qua mọi giới hạn, những điều kiện bình thường không phải là những thứ có thể lay động được hắn, muốn lay động họ tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, thậm chí không dễ hơn với việc mình đích thân đi báo thù.
Nhưng có thù tất phải báo, người đó cần phải chết. Do dự một hồi lâu, Hàn Tố Thiên cuối cùng đã có một sự quyết đoán trong lòng, nghiến răng thật chặt, vẻ mặt kiên định nói:
- Cửu thúc người không cần nói nữa, chúng ta đi tìm hắn thôi. Ta đã quyết định rồi, chỉ cần hắn báo thù cho chúng ta, tất cả mọi thứ đều là của hắn, sau khi báo thù những thứ có được ta đều cho hắn, bản thân ta cũng sẽ không tiếc làm nô bộc cả đời cho hắn.
- Cái gì! Nhưng mà Thiếu chủ, ngài là…
Cửu thúc nghe thấy lời này cả người rúng động, vẻ mặt không dám tin nhìn Hàn Tố Thiên trước mặt mình, hoang mang nói.
- Là cái gì? Không báo được thù, thân phận trước đây thì cũng chẳng là gì. Chỉ cần có thể báo thù ta không tiếc thứ gì. Đấu Đế cao quý, nhưng hắn cũng phải có dự định cho con cháu hắn sau này chứ, ta tin rằng nếu như ta làm như vậy có lẽ có thể lay động hắn!
Hàn Tố Thiên trầm giọng nói, sau khi nói xong không lên tiếng mà mặt âm trầm đi về bên ngoài.
Bên trái thân thiếu niên có một lão nhân lam lũ, đang khom người trong tay cầm một chiếc áo bông màu xám, đau khổ nhìn về người thiếu niên trẻ đang múa kiếm trước mặt, nhếch miệng như muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng.
- Chín trăm chín mươi, chín trăm chín mốt, chín trăm chín hai…
Người thiếu niên ấy lớn tiếng đếm, không ngừng vũ động trường kiếm trong tay mình. Tuy rằng hắn đã mệt đến độ mồ hôi tưới ướt sau lưng, hơi thở nặng nề, nhưng vẫn không hề bỏ cuộc.
Cuối cùng đến một nghìn, người thiếu niên mới ngừng công kích, sau đó thở hổn hển đứng ở đó. Thanh đại kiếm trong tay tiện tay cằm xuống mặt đất đầy tuyết dày, xoay người lộ ra một cơ thịt rắn chắc, nhìn lão nhân một cái rồi thấp giọng nói:
- Cửu thúc, người nói ta tiếp tục như vậy đến lúc nào thì mới có thể báo thù?
- Chuyện này, Thiếu chủ… Thứ cho ta nói thẳng… Ài… Ngài bẩm sinh không thể nào luyện được Cửu Phu Kiếm Đạo, kinh mạch bế tắc khó có thể khai thông. Ngay cả khi mấy năm nay lão nô đã cố gắng toàn lực, mới có thể giúp người đả thông mạch đạo, nhưng tư chất của người đã được định hình rồi, muốn tiến bộ thêm thật sự là trăm sự nghìn sự khó khăn. Hiện tại người đã mười tám tuổi rồi, nhưng chỉ là một Thất Tinh Đấu Sĩ mà thôi, muốn báo thù thực chất là một chuyện không thể nào.
Lão nhân nghe xong câu này sắc mặt chợt biến, sắc mặt thay đổi vài lần rồi cuối cùng chỉ biết thở dài, thấp giọng nói như vậy, khi nói khuôn mặt lộ ra sự bất lực chán chường.
Người thiếu niên ấy nghe xong lời này, khuôn mặt nổi lên gân xanh giần giật, hai tay bất giác víu chặt vào nhau, nhìn lão nhân trước mặt rồi cuối cùng thở dài bất lực, cúi đầu xuống, lòng tràn đầy đau khổ nói:
- Chuyện này, Cửu thúc, sức mạnh hiện tại của ta cũng thực chất không có khả năng báo thù. Thế lực kẻ thù của chúng ta không phải là thứ mà chúng ta có thể chống chọi. Nếu như hắn muốn giết ta, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể rồi. Hắn tiện mồm nói một câu thì cũng có người sẽ chém ta ra làm tương. Hắn sở dĩ không đối phó ta, chẳng qua là hắn xem thường ta mà thôi. Trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một tên phế vật vô dụng, cả đời này cũng không thể nào uy hiếp được hắn. Ngoài ra, hắn cũng là úy kỵ lão nhân gia người nên mới không động thủ với ta. Có điều, Cửu thúc, ta không cam tâm, ta không cam tâm mọi chuyện chỉ như vậy là xong. Những chuyện khác thì không nói, nhưng mối thù của cha mẹ ta lại không thể không báo. Chuyện khác ta có thể không cần, chỉ cần có người có thể giúp ta báo thù thì chuyện gì ta cũng tình nguyện làm.
Nói rồi hắn cúi thấp đầu xuống, ánh lửa phừng phừng trong mắt hắn không ngừng thiêu đốt. Không khó nhìn ra thù hận đã làm hắn hoàn toàn mất đi lý trí, cả người đã gần như trở nên điên loạn.
- Chuyện này, Thiếu chủ… Không phải là ta không giúp, mà quả thực là ta không có khả năng. Nếu như có thể báo thù, lão nô cũng sớm đã động thủ rồi. Người đó bản thân chính hắn cũng rất lợi hại, hơn nữa quyền thế địa vị của hắn đều ở đó, có vô số cao thủ hộ vệ xung quanh. Có nhiều người tận trung với hắn, muốn giết hắn thực chất là không thể nào. Trừ phi, ài, bỏ đi, đó cũng là chuyện không thể nào.
Cửu thúc nghe xong lời này liền lắc đầu chán nản nói, khóe miệng hiện ra một nụ cười chua chát.
- Cái gì? Trừ phi cái gì? Cửu thúc, người mau nói cho ta đi!
Thiếu niên đó nghe thấy lời này, thù hận trong mắt lập tức biến mất dạng, rảo bước đến bên Cửu thúc tóm chặt lấy cánh tay của ông gấp gáp hỏi.
- Trừ phi vị cao thủ trên Thiên Kiếm Sơn chịu xuống đây giúp đỡ, nếu không thì trong Đế Quốc Băng Tuyết này không có người nào có thể đối phó được người đó.
Cửu thúc cười khổ nói. Người đó rốt cuộc ai cũng biết, nhưng liệu vị cao thủ trên Thiên Kiếm Sơn có thể vì những người phàm bọn họ mà ra tay không?
- Thiên Kiếm Sơn!? Ô, Thiên Kiếm Sơn. Ha ha. Cửu thúc nói như vậy nghĩa là việc báo thù vô vọng rồi? Vị cao thủ đó trên Thiên Kiếm Sơn e rằng là cả đời ta đều không thể với tới. Muốn ông ấy xuống núi, cho dù là phụ thân ta khi còn tại thế cũng không thể làm được. Ài.
Người thiếu niên hiển nhiên cũng biết chuyện trên Thiên Kiếm Sơn, nghe xong lời này chỉ biết cười khổ một tiếng, tự giác biết rằng vô vọng, chán nản cúi đầu xoay người đi.
- Thiếu chủ, người…
Thần sắc lão nhân thay đổi vội hỏi.
- Không có gì, Cửu thúc, ta ra ngoài đi dạo, ngươi đừng đi theo ta làm gì.
Người thiếu niên cười khổ một tiếng rồi nói, khi nói cũng đã khoác y phục của mình lên rồi đội gió tuyết đi ra bên ngoài. Lão nhân được gọi la Cửu thúc kia nghe thấy lời này chỉ biết cười khổ bất đắc dĩ lắc đầu rồi cùng đi theo ra ngoài, chớp mắt đã biến mất trong biển tuyết mênh mông. Nếu như Bạch Khởi ở đây chắc chắn sẽ không khó nhìn ra, lão nhân này là một cao thủ Đấu Vương đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước chân vào cánh cửa của Đấu Hoàng rồi.
Cùng lúc đó, Bạch Khởi đang lững thững bước trên phố. Tìm một quán ăn nổi tiếng ăn uống một bữa. Sau khi cơm no rượu say, hắn chuẩn bị xoay người rời đi, tìm người hỏi han một chút về vị trí của Thiên Kiếm Sơn phương Bắc. Bỗng nghe thấy ở chỗ rẽ đầu con phố có một thanh niên đang đánh nhau cùng mấy người khác.
Người thanh niên kia chừng mười bảy mười tám tuổi, nhìn bộ dạng cũng khá anh tuấn, trong tay cầm một trường kiếm, đồi đầu với bốn năm đại hán. Còn thực lực của những đại hán đó không phải rất cao, đều là cấp bậc Đấu Sĩ, có điều vẫn mạnh hơn chàng trai trẻ kia. Chàng trai trẻ cùng lắm cũng chỉ ở cấp bậc Thất Tinh Đấu Sĩ mà thôi, có thể nói là tư chất bình thường. Còn những đại hán kia lại là Bát Tinh Đấu Sĩ, trong đó có một người là Cửu Tinh. Bốn chọi một, kết quả như thế nào không cần nghĩ cũng biết. Còn phía sau người thanh niên ấy còn có một thiếu nữ áo quần tả tơi nhưng khá xinh đẹp. Người thiếu nữ ấy sắc mặt đang hoảng sợ nhìn mọi người xung quanh, nơm nớp lo lắng cho chàng trai trẻ kia, rồi sợ hãi nhìn về mấy tên đại hán. Nhìn cũng biết đây là một tình cảnh lỗi thời anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhìn thấy vậy Bạch Khởi mỉm cười, cũng không nói nhiều, sau khi thanh toán chuẩn bị rời đi. Những chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đã có quá nhiều rồi, có điều anh hùng cứu mỹ nhân cũng cần phải có thực lực khuynh trời mới cứu được, nếu không thì không những không cứu được ngược lại còn hại người. Có lúc ngay cả mình cũng bị cuốn vào, vậy thì anh hùng chẳng biến thành cẩu hùng hay sao. Còn đối với Bạch Khởi, người thiếu niên kia nếu như không có điều gì khác thường thì e rằng lần này hôm nay cũng có thừa bại rồi, người anh hùng này e rằng khó có thể làm được, chỉ có thể làm cẩu hùng thôi.
Có điều khi Bạch Khởi đang muốn bỏ đi, người thiếu niên và đám đại hán kia đã giao thủ, hiển nhiên hắn không phải là đối thủ, vừa xông lên đã bị người áp chế, thối lui không ngớt. Có điều mặc dù đã bị thương, trên người còn lưu lại vài vết thương nhỏ, hắn vẫn quật cường ngăn chặn lại đối phương. Khi đám đại hán tấn công thiếu nữ ấy, thậm chí hắn còn dùng lưng mình chặn một đao, tuy rằng bị thương không nặng, có điều máu vẫn tuôn ra không ngừng. Chuyện này khiến Bạch Khởi đầu tiên là sững người, sau đó khóe miệng hiện ra một nụ cười, nhìn thấy một chàng trai như vậy, Bạch Khởi dường như đã nhớ lại mình của nhiều năm về trước.
Nhớ đến năm đó mình tại đầu đường ở Liễu Thành chống chọi lại với An Đức Lỗ cũng không phải là bộ dạng này hay sao? Người thiếu niên này khiến Bạch Khởi cảm thấy hắn rất giống rất giống với mình, vì vậy Bạch Khởi bỗng nhiên dừng bước lại muốn giúp hắn một tay.
Người thiếu niên kia đang giao thủ cùng một đại hán, một tiếng va chạm lớn đã thấy trường kiếm trong tay thiếu niên bay văng đi. Hơn nữa không nói không rằng đã giơ kiếm đâm thẳng vào ngực của người thiếu niên ấy.
Đinh~~
Trước tình thế như mành treo chuông ấy, một âm thanh trong vang lên, hai ngón tay chặn trước mặt chàng trai trẻ. Bạch Khởi đã xuất hiện, mái tóc màu ngân bạc, khuôn mặt mỉm cười đứng bên cạnh người thanh niên ấy, chỉ dùng hai ngón tay kẹp gãy lấy trường kiếm của đối phương, sau đó tủm tỉm cười nhìn đại hán trước mặt đang há miệng tuôn ra vài chữ:
- Cút ngay…
Đại hán đó trông thấy tình hình như vậy chẳng nói chẳng rằng vứt bỏ vũ khí của mình xoay người chạy. Đùa chuyện gì vậy, mình là Cửu Tinh Đấu Sĩ a, là người lợi hại nhất trong đám người này, nhưng đối phương lại chỉ cần hai ngón tay đã nhẹ nhàng kẹp gãy thanh kiếm đầy đấu khí của mình. Còn mình ngay cả lúc hắn đến cũng không biết, có thể thấy rằng đối phương đáng sợ thế nào, nếu như ở lại thì đúng là bản thân tự tìm con đường chết rồi.
Phải biết rằng các Đại Đế Quốc tuy rằng đều có pháp luật riêng của mình, nhưng đối với năng lực ràng buộc Đấu Giả lại có hạn. Đấu Giả cấp bậc càng cao lại càng không chịu sự ràng buộc. Cao thủ cấp Đấu Vương cơ hồ đồng nghĩa với sự tồn tại của quốc pháp, còn cấp Đấu Hoàng, Đấu Đế thực chất chính là sự tồn tại vượt qua pháp luật, là chí cao vô thượng vượt lên mọi thứ pháp luật. Vì vậy chuyện giết người trên phố cơ hồ tất cả mọi người đều đã nhìn thấy quen thuộc. Đấu Giả thực chất rất khó để ước thúc, bởi vì sự tranh đấu giữa họ không có người nào đi lo liệu, chỉ cần không làm quá đáng là được rồi.
Đây cũng là tại sao mấy đại hán đó lại sợ hãi như vậy, bởi vì họ biết rằng mình nếu như chết ở trong tay đối phương thì e rằng cũng chỉ là chết uổng.
- Cảm tạ ngài.
Người thanh niên thân đầy thương tích dìu cô gái bị ngã đứng dậy, rồi bước đến bên cạnh Bạch Khởi nhìn Bạch Khởi rồi cười khổ, cúi đầu thấp giọng nói. Có lẽ bộ dạng vừa rồi của mình trong mắt đích thực là mất mặt, hắn ngượng ngùng đối mặt với Bạch Khởi.
- Không có gì, ta cứu ngươi chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện, cứ xem như là chi phí để ta cứu ngươi đi.
Bạch Khởi nhẹ nhàng nói. Đến với đẳng cấp của Bạch Khởi, đối với chuyện như vậy thì tiện tay cũng có thể làm xong chuyện, đồng thời cũng không coi trọng nó.
- Có chuyện gì xin ngài cứ nói. Ngài đã cứu Hàn Tố Thiên ta một mạng, đừng nói chỉ là một câu hỏi, dù muốn ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ.
Người thanh niên tên Hàn Tố Thiên ấy nghe xong lời này liền chính sắc nói.
- Không có gì, ta muốn hỏi thăm ngươi đến Thiên Kiếm Sơn đi thế nào.
Bạch Khởi nghe xong câu này chỉ mỉm cười, rồi nhàn nhạt nói.
Có điều câu nói của hắn lại khiến cho Hàn Tố Thiên sững sờ. Hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Bạch Khởi lại hỏi câu này. Vị trí của Thiên Kiếm Sơn ai ai cũng biết, nhưng cơ hồ không có ai có thể đi lên đó, lời nói của Bạch Khởi tràn đầy ý chứng tỏ Bạch Khởi là người từ nơi khác đến, nếu không thổ dân nơi này tuyệt đối sẽ không hỏi điều này.
Nhìn lại Bạch Khởi một lần, Hàn Tố Thiên thần sắc trở lên phức tạp, do dự một lát rồi nói:
- Từ đây đi về phía Tây 800 dặm, có một đỉnh núi cao vút trong mây, nhìn từ trên xuống trông giống như một thanh trường kiếm. Ngọn núi ấy chính là Thiên Kiếm Sơn. Có điều ta khuyên ngài đừng nên đi đến đó. Thiên Kiếm Sơn không cho phép người ngoài vào, bất cứ người nào xâm nhập Thiên Kiếm Sơn đều phải chết. Cho dù là Hoàng Đế của Đế Quốc Băng Tuyết cũng không ngoại lệ.
- Bước vào Thiên Kiếm Sơn sẽ chết? Ha ha ha, cũng bá đạo thật, có khí phách. Ta thích… Có điều ngươi yên tâm, ta được mời đến, sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì đâu.
Bạch Khởi cười ha hả rồi xoay người rời khỏi nơi đó, cũng không để ý đến Hàn Tố Thiên sắc mặt đang kinh ngạc tột cùng.
Lời của Bạch Khởi giống như sấm nổ ngang tai của Hàn Tố Thiên. Được mời đến? Bao nhiêu năm nay rồi chưa từng nghe thấy việc Thiên Kiếm Sơn mời khách đến. Cho dù là những cao thủ danh chấn một phương, mỗi lần có người đến đều là chấn động cả nước. Bởi vì người đến đều là những đại nhân vật siêu quần. Nghe nói chín năm trước, trước khi Hoàng Đế Đế Quốc Băng Tuyết đời trước kế vị đã đến một lần, Hắc Ám Giáo Hoàng sáu trăm năm trước cũng đến một lần, Hội Trưởng đời trước của Đấu Giả Công Hội một nghìn năm trước cũng được mời một lần. Mỗi người đều là những nhân vật đỉnh thiên lập địa, không ngờ Bạch Khởi trẻ như vậy mà được Thiên Kiếm Sơn mời đến. Chuyện này… chuyện này thật sự đúng là không thể tưởng tượng.
Trấn an người thiếu nữ bên cạnh, rồi tiễn nàng đi rồi, Hàn Tố Thiên vẫn ở trong cơn chấn động, thần sắc phức tạp đứng giữa phố, ngay cả vết thương trên người cũng quên đi xử lý. Lúc này chỉ sững sờ đứng ở đó, chợt một giọng nói vang lên bên tai của Hàn Tố Thiên:
- Thiếu gia, người này thật không đơn giản a. Chắc chắn là một cao thủ, vừa rồi hắn ra tay, đến bóng ảnh của hắn ta cũng không nhìn thấy.
- Cái gì. Cửu thúc người xác định chứ?
Hàn Tố Thiên nghe xong lời này cả người sửng sốt, vẻ mặt kinh hãi nói. Bản thân mình không thể nhìn ra thì không đáng gì, nhưng ngay cả Cửu thúc cũng không nhìn ra? Đó là cảnh giới gì? Phải biết rằng Cửu thúc đã là Đấu Vương đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là có thể bước vào cánh cửa của Đấu Hoàng. Một Đấu Hoàng bình thường cũng chỉ mạnh hơn ông một chút, động tác của Đấu Hoàng cao cấp tuy rằng ông không thể phản kháng, nhưng chí ít vẫn còn có thể quan sát được. Nhưng khi người này động thủ, Cửu thúc lại nói ngay cả bóng của hắn cũng không thể nhìn thấy, điều này có nghĩa gì? Điều này có nghĩa đối phương chí ít cũng là cấp bậc Đấu Hoàng cao cấp, thậm chí có thể là một Đấu Đế cường giả. Nghĩ tới Đấu Đế cường giả, Hàn Tố Thiên trong lòng chợt lung lay dao động.
Vị cao thủ ấy của Thiên Kiếm Sơn hắn không thể nào mơ mộng đến, có nghĩ đến cũng vô dụng. Bản thân mình có mấy cân mấy lạng, Hàn Tố Thiên cũng có thể tự biết, muốn mời vị cao thủ ấy trên Thiên Kiếm Sơn giúp mình cơ hồ là nằm mơ giữa ban ngày, chẳng bằng mình tự dựa vào bản thân. Đế Quốc Băng Tuyết không có người nào có thể diện lớn đủ để mời vị cao thủ ấy ra tay. Nhưng Bạch Khởi lại mang đến cho hắn hy vọng. Một Đấu Đế cường giả a, một Đấu Đế cường giả hoàn toàn có thể giúp mình báo thù. Chỉ cần hắn bằng lòng, chỉ cần hắn muốn làm thì đó là hoàn toàn có thể, chỉ cần hắn giúp mình giết người đó thì được rồi, bản thân mình sẽ tình nguyện trả bất cứ giá nào.
- Uhm. Ta xác định, chí ít cũng là một Đấu Hoàng cao cấp. Thậm chí có thể là một Đấu Đế cường giả.
Cửu thúc nói một cách chắc chắn, sắc mặt cũng trở lên khác lạ. Những điều mà Hàn Tố Thiên nghĩ cũng chính là những thứ mà ông nghĩ, hai người này đã nghĩ đến việc cùng đi.
- Cửu thúc. Chúng ta đi tìm hắn, nhờ hắn giúp sức.
Hàn Tố Thiên nghe xong lời này liền trầm giọng nói, sự phấn chấn lộ ra trong lời nói của hắn.
- Chờ một chút. Thiếu chủ chúng ta cần phải thương lượng một chút.
Chưa đợi Hàn Tố Thiên có động tác nào thì Cửu thúc bên cạnh sắc mặt đã trở lên căng thẳng nói, ngăn chặn lại hành động của hắn.
- Sao vậy? Cửu thúc sao người lại ngăn ta lại làm gì? Chúng ta hiện tại không đi tìm hắn đợi lát nữa hắn sẽ đi mất đấy!
Hàn Tố Thiên thần sắc gấp gáp nói, lúc nói sắc mặt cũng thay đổi. Khi nói chuyện với Cửu thúc còn thoáng lộ sự tức giận, có thể nhìn ra hắn đã muốn báo thù đến cực điểm. E rằng tất cả những chướng ngại ngăn cản lại việc hắn báo thù, ở lúc cần thiết hắn cũng sẽ diệt gọn không lưu tình.
- Thiếu chủ. Không phải ta ngăn ngài, chỉ là chúng ta lẽ nào cứ công nhiên đi như vậy sao? Phải biết rằng chúng ta và người đó không hề có bất cứ giao tình nào. Hắn không có lý do nào để giúp chúng ta. Ngài muốn hắn giúp chúng ta, chí ít cũng phải cho hắn một lý do để hắn giúp chúng ta. Chí ít chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào mới có thể lay động được đối phương. Có điều…
Cửu thúc nhìn Hàn Tố Thiên phía trước mặt, dừng lại không tiếp tục nói thêm điều gì.
- Có điều cái gì?
Dù gì lòng báo thù của người thiếu niên này đã khiến Hàn Tố Thiên không lo được nhiều như vậy, nhưng khi nghe thấy lời nói của Cửu thúc, vội vàng hỏi Cửu thúc.
- Có điều cho dù chúng ta nghĩ ra cách cũng khó có thể lay động được hắn, Đấu Đế cường giả đã vượt qua mọi giới hạn, thân phận cao quý như thế nào? Hơn nữa kẻ địch của chúng ta lại không dễ đối phó, muốn hắn giúp chúng ta chỉ sợ là không phải chuyện dễ dàng gì, ta chỉ sợ điều kiện của chúng ta vốn không thể lay động được đối phương, người ta thực chất sẽ không giúp chúng ta.
Cửu thúc cười khổ nói.
Lời nói này đã thức tỉnh Hàn Tố Thiên. Hàn Tố Thiên ngây người tại chỗ, nhất thời vẻ mặt không ngừng thay đổi, thù hận đã tích đầy bao năm vẫn luôn đè nén tâm lý của hắn, giống như một ngọn núi vô hình đè lên hắn, khiến hắn không thể nào thở nổi. Hắn muốn báo thù nhưng sức mình lại không đủ. Hiện nay khó khăn lắm mới gặp được một người có thể giúp mình, một Đấu Đế cường giả dĩ nhiên hắn không muốn bỏ qua. Nhưng hắn cũng biết rằng những gì mà Cửu thúc nói không sai. Đấu Đế cường giả đã vượt qua mọi giới hạn, những điều kiện bình thường không phải là những thứ có thể lay động được hắn, muốn lay động họ tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, thậm chí không dễ hơn với việc mình đích thân đi báo thù.
Nhưng có thù tất phải báo, người đó cần phải chết. Do dự một hồi lâu, Hàn Tố Thiên cuối cùng đã có một sự quyết đoán trong lòng, nghiến răng thật chặt, vẻ mặt kiên định nói:
- Cửu thúc người không cần nói nữa, chúng ta đi tìm hắn thôi. Ta đã quyết định rồi, chỉ cần hắn báo thù cho chúng ta, tất cả mọi thứ đều là của hắn, sau khi báo thù những thứ có được ta đều cho hắn, bản thân ta cũng sẽ không tiếc làm nô bộc cả đời cho hắn.
- Cái gì! Nhưng mà Thiếu chủ, ngài là…
Cửu thúc nghe thấy lời này cả người rúng động, vẻ mặt không dám tin nhìn Hàn Tố Thiên trước mặt mình, hoang mang nói.
- Là cái gì? Không báo được thù, thân phận trước đây thì cũng chẳng là gì. Chỉ cần có thể báo thù ta không tiếc thứ gì. Đấu Đế cao quý, nhưng hắn cũng phải có dự định cho con cháu hắn sau này chứ, ta tin rằng nếu như ta làm như vậy có lẽ có thể lay động hắn!
Hàn Tố Thiên trầm giọng nói, sau khi nói xong không lên tiếng mà mặt âm trầm đi về bên ngoài.
/363
|