Long quyển phong không ngừng di động, mỗi lần di động đều trở nên mãnh liệt, cuốn bay tất cả, phàm là tất cả vật gì khi tới gần long quyển phong khổng lồ đều bị ngọn gió cuồng bạo này chém thành mảnh nhỏ, không để lại chút gì. Khi ngọn gió khổng lồ này tới trước mặt Quân đoàn Thú Nhân đã hóa thành long quyển phong trực tiếp vượt qua hàng vạn dặm, các tầng mây trên trời cũng trở nên u ám, mây đen phảng phất giống như bị gió cuốn tới, hình thành nên một hắc động sâu hoắm không nhìn thấy đáy, xem ra vô cùng đáng sợ.
Cuồng phong dưới sự thao túng của con người không ngừng cường đại, cho dù khi tới gần Quân đoàn Thú Nhân cũng không dừng lại, kéo theo toàn bộ cuồng phong thảo nguyên, chỉ cần là người tới gần nhất định sẽ chết. Những Thú Nhân thể trạng cường tráng cũng không phải là ngoại lệ. Thân hình của Hùng Tộc kiên cố phảng phất như có thể tiêu hủy tất cả, nhưng đối mặt với cuồng phong lại trở nên nhu nhược bất kham, chỉ nhẹ nhàng đụng vào đã trở nên nát bấy.
- Mau mau lui lại! Lui lại!
Chuyện duy nhất Thú Nhân có thể làm bây giờ là lui lại rồi bỏ chạy, đây là chuyện duy nhất bọn chúng có thể làm trước mắt. Nhưng đáng tiếc tốc độ của bọn chúng quá chậm. Bất kể là tốc độ khi Thú Nhân chạy trốn còn nhanh hơn chiến mã của loài người nhưng tốc độ như vậy vẫn không thể cứu mạng bọn chúng.
Chỉ có một bộ phận Lang Kỵ Binh cao to vứt bỏ vũ khí và áo giáp của mình, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn. Với tốc độ như cuồng phong bình thường bắt đầu bỏ chạy trối chết. Những Lang Kỵ Sĩ đã từng là niềm tự hào của Thú Nhân Tộc, được gọi là những kẻ nhanh nhất ở Đại Lục lúc này cũng không thể không dùng tốc độ kinh hồn của mình để tìm đường sống.
Nhưng cho dù là tốc độ như gió vẫn không thể bảo hộ bọn họ, tốc độ của cuồng phong còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã khiến tất cả mọi thứ trước mặt đều nát bấy. Trên không trung huyết vũ chảy không ngừng nghỉ, còn có vô số bột phấn kim sắc do áo giáp hóa thành, khi cuồng phong dừng lại cũng không còn thứ gì khác.
- Ồ…
Những binh sĩ loài người và đại quân Bách Tộc được Bạch Khởi điều động tới nhìn thấy tình cảnh trước mặt không kìm được nuốt nước bọt, sợ hãi liếc nhìn những Ma Pháp Sư loài người ở bên cạnh, nhìn có vẻ như nhu nhược không có gì sánh được.
Ma pháp khủng khiếp vốn là chuyện bọn họ đã biết từ trước, nhưng không ngờ Ma pháp này lại khủng khiếp đến như vậy, uy lực cường đại lại huyết tinh vô cùng, đáng được gọi là vũ khí mang tính hủy diệt. Hàng vạn năm nay ở Đại Lục vẫn chưa xuất hiện Ma pháp như thế, bọn họ kinh sợ như vậy cũng là hợp lý. Đừng nói là bọn họ mà cho dù là các cường giả của Hắc Ám Thần Điện nắm chắc Hắc Ám Thần Thuật khi nhìn thấy tình cảnh này cũng phải chấn động. Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy trước Cấm Chú của Phong Hệ những Hắc Ám Thần Thuật vốn được xem là tàn nhẫn mà bọn họ đã học được thật sự chẳng là cái gì.
Thủ đoạn của mình so với những Cấm Chú mà Ma Pháp Sư sử dụng thật sự quá nhân từ.
Chiến tranh đã dừng lại, bộ đội tiên phong của Thú Nhân đã bị tiêu diệt toàn bộ. Không cần điều tra cũng biết không có cái gì có thể còn sống sót. Bên trong Thiết Bích Bảo đã triển khai một bữa yến tiệc chúc mừng nho nhỏ, mỗi một binh sĩ đều được phát cho một cân thịt nướng và một bình rượu có thể thay phiên nhau hưởng dụng.
Nhưng phần lớn mọi người đều không có tâm tình cũng như công phu uống rượu. Vì lúc này quân đội phía sau của Thú Nhân đã chậm rãi tiến đến. Mặc dù không tiến công nhưng vẫn tạo ra áp lực lớn lao cho loài người ở Thiết Bích Bảo. Một ngàn sáu trăm vạn Thú Nhân trong mấy ngày đã tập kết lại. Một doanh trướng trải rộng miên man, quân trấn thủ có thể nhìn thấy được tất cả địa vực, trên thảo nguyên rộng lớn hầu như toàn bộ đều là doanh trướng của Thú Nhân, ở đâu cũng là Thú Nhân khí thế hùng hổ lăm lăm cầm vũ khí.
Đối mặt với đại quân Thú Nhân khổng lồ này, những người ở bên trong Thiết Bích Bảo đều cảm thấy áp lực hình thành. Loại áp lực này vô hình đã bao trùm lên toàn bộ Thiết Bích Bảo, ai cũng có thể cảm thấy được.
- Xem ra đám Thú Nhân này tạo cho các thủ hạ của ngươi không ít áp lực.
Trên một ngọn núi cao xa xa bên ngoài Thiết Bích Bảo, trên Tử Vong Khâu Lĩnh cách mặt biển gần mấy vạn mét, Tạp Lạc Tư nhìn Bạch Khởi đang ở bên cạnh mình nói.
- Không sao cả, trong trận chiến tranh này, thủ hạ của ta chỉ cần nhìn là được rồi.
Bạch Khởi mỉm cười, thần bí liếc nhìn Tạp Lạc Tư sau đó đưa ra một đáp án như vậy.
Tạm thời Bạch Khởi vẫn chưa có cách nào đạt được Giao Dịch Điểm, nhưng Giao Dịch Điểm quá trọng yếu, trước mắt Bạch Khởi rất cần dự trữ một ít, vì vậy Bạch Khởi muốn tìm cách khác, ngoài cách lấy kim tệ đổi Giao Dịch Điểm ra thì còn có một cách chính là giết người.
Phải biết rằng Bạch Khởi giết người cũng có thể đổi được Giao Dịch Điểm, nhưng đáng tiếc người Bạch Khởi giết lại không nhiều. Nhiều trận chiến tranh như vậy cũng chỉ có mấy vạn người mà thôi, mấy vạn người đổi lấy mười mấy vạn Giao Dịch Điểm? Đối với Bạch Khởi mà nói căn bản chỉ như muối bỏ biển, Bạch Khởi thậm chí còn không ghi chép lại, từ trước đến giờ đều do Cửu U ghi lại.
Còn lần này Bạch Khởi thật sự thiếu rất nhiều Giao Dịch Điểm, lúc này hắn đang đưa ánh mắt nhìn về đám Thú Nhân đáng thương kia. Ai kêu bọn chúng quá nhiều, quá đông đúc, hơn nữa trời sinh tính tàn bạo, lại là những kẻ không cùng tộc với ta, giết bọn chúng cũng không có gì. Bạch Khởi cũng không có cảm giác áy náy gì cả, mặc dù đám Thú Nhân này số lượng khổng lồ, nhưng đối với Bạch Khởi mà nói cũng chẳng là gì. Đấu Thần cường giả sẽ không bị đồng cấp giết chết, đám Thú Nhân này nhiều lắm chẳng qua cũng chỉ là lũ kiến hôi mà thôi, mà lũ kiến hôi có nhiều thế nào cũng không thể cắn chết voi.
Cái mà Bạch Khởi phải làm chính là thỏa thích tàn sát một phen. Đây chính là việc Bạch Khởi phải làm trước mắt, đem đám Thú Nhân này giết chết toàn bộ, để tất cả bọn chúng chết trong tay mình. Còn quân đội ở dưới và trên Thiết Bích Bảo, Bạch Khởi kêu bọn họ tới chẳng qua chỉ là muốn luyện tập cho bọn họ. Bọn họ không nhất thiết phải là quân chủ lực đấu với Thú Nhân. Chỉ cần ngăn cản được Thú Nhân không để bọn chúng tiến vào thế giới nhân loại, để Bạch Khởi tranh thủ đủ thời gian tàn sát một phen là đủ rồi.
- Ô… ô… ô…
Mấy trăm Thú Nhân thân hình cao lớn thổi kèn phát động chiến tranh. Quân đội Thú Nhân bắt đầu tập kết, sau đó chỉnh tề chậm rãi tiến bước về trước. Vẫn là phương pháp như trước, quân tiên phong của Thú Nhân vẫn là Trư Tộc. Đám Trư Tộc như bia đỡ đạn hợp thành bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước, không khó nhìn ra Thú Nhân đã chuẩn bị dùng thi thể chồng chất tạo ra một thông đạo, sau đó san bằng toàn bộ Thiết Bích Bảo.
- Bệ Hạ, chiến tranh đã bắt đầu rồi, ngài xem, ngài có cần đi quan chiến không?
Trong doanh trướng của Thú Nhân, trên đại kiệu do ba mươi sáu Ngưu Đầu Nhân khiêng, Thú Hoàng Thái Cách vẫn lười biếng ngồi ở đó, bên cạnh là mấy Hồ nữ cẩn thận hầu hạ. Tướng lĩnh của Hồ Tộc là Phúc Khắc Tư cẩn thận khom lưng trước mặt Thú Hoàng Thái Cách hỏi một câu như vậy.
- Quan chiến? Khốn khiếp, đương nhiên rồi. Phúc Khắc Tư chúng ta phải đi xem xem đám người nhỏ bé đó dựa vào cái gì để ngăn cản đại quân của chúng ta. Quân đội Thú Nhân bốn trăm vạn. Không nói đến những kẻ làm bia đỡ đạn, nhưng ở đây vẫn còn gần trăm vạn chiến sĩ Hổ Tộc, Trư Tộc, Hùng Tộc, Ngưu Tộc. Bọn chúng đều là quân tinh nhuệ của Thú Nhân! Đáng tiếc, đáng tiếc là bọn chúng lại bị nhân loại nhỏ bé đó giết chết! Ai có thể nói cho ta, chuyện này là thế nào?
Thú Hoàng Thái Cách sắc mặt bất mãn gào lên, khi nói hắn đã không còn vẻ lười biếng vừa rồi, đứng lên lộ rõ đằng đằng sát khí, khiến các tướng lĩnh Thú Nhân xung quanh câm như hến không dám hé răng.
- Chủ yếu là thành trì của Thiết Bích Bảo quá cao lớn, người của chúng ta muốn xông tới cần phải hy sinh vô số thi thể. Hơn nữa lần này bọn chúng có số lượng lớn cung tiễn thủ và Ma Pháp Sư, đặc biệt là những Ma Pháp Sư nhân loại. Bọn chúng là thiên địch của Thú Nhân chúng ta. Ban đầu Thú Nhân chúng ta sở dĩ bị trục xuất tới thảo nguyên hoang vu phương Bắc cũng bởi vì những tên Ma Pháp Sư nhân loại này. Người của ta vốn tưởng chúng đã biến mất rồi, không ngờ lại xuất hiện trở lại, còn mang tới thương vong khó có thể bù đắp đối với các dũng sĩ cường tráng Thú Nhân chúng ta.
Phúc Khắc Tư giật mình, nhìn thấy các tướng lĩnh xung quanh đưa ánh mắt nhìn về phía mình, không dám do dự, dũng cảm đứng dậy nói.
Thật ra lúc này không có ai muốn đi ra nói, sợ là sẽ đụng phải sự giận dữ của Thái Cách. Phúc Khắc Tư đương nhiên cũng không muốn nhưng trong các tướng lĩnh xung quanh, toàn bộ đều là thủ lĩnh các chủng tộc cường đại: Hổ Tộc, Lang Tộc, Hùng Tộc, Ngưu Tộc, Hầu Tộc. Những chủng tộc này không có chủng tộc nào có thể dễ trêu chọc. Mặc dù nhân khẩu Hồ Tộc không nhiều hơn nữa trí tuệ hơn người nhưng đáng tiếc sức mạnh của chúng lại quá yếu. Có một câu nói, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, bất cứ âm mưu quỷ kế nào đều trở thành trò cười. Hồ Tộc chính là đang gặp phải tình cảnh như vậy.
.
Phúc Khắc Tư xem ra trí tuệ của những tướng lĩnh Thú Nhân xung quanh đều không cao, thậm chí có thể nói là lũ xuẩn ngốc nhưng bọn chúng lại có sức mạnh cường đại. Đắc tội với bọn chúng, bọn chúng mặc dù sẽ không làm gì mình nhưng cuộc sống hàng ngày của Hồ Tộc cũng sẽ gặp khó khăn. Thân là Tộc Trưởng của Hồ Tộc, có nhiều lúc những cái mà Phúc Khắc Tư phải suy nghĩ quá nhiều.
Bốp~~
Thái Cách cũng không khách khí, đi tới nắm lấy Phúc Khắc Tư đang đứng bên đại kiệu lật ngược lại, đánh cho Phúc Khắc Tư xây xẩm mặt mày, sau đó Thái Cách đứng ở đó giận dữ hét:
- Khốn khiếp! Phúc Khắc Tư ngươi đang nói đùa với ta sao? Những tên Ma Pháp Sư đó mặc dù lợi hại nhưng có thể ngăn cản được bốn trăm vạn dũng sĩ Thú Nhân chúng ta sao? Nhất định là tên Sử Bật Hiển đáng chết, chỉ huy sai lầm, chứ không phải chiến sĩ Thú Tộc vĩ đại của chúng ta không giỏi. Người đâu, dựng đài cho ta quan chiến, ta phải xem xem, xem cho rõ bọn loài người đó có bản lĩnh gì mà lại có thể tiêu diệt bốn trăm vạn quân chúng ta!
Nói xong trên bầu trời hơn mười Ưng Tộc từ trên trời bay xuống, nâng đại kiệu trong tay của Ngưu Đầu Nhân bay lên không trung, chỉ để lại đám tướng lĩnh Thú Nhân đang quay sang nhìn nhau. Cả đám thương hại và đùa cợt nhìn thoáng qua Phúc Khắc Tư, sau đó cưỡi tọa kỵ của mình theo hướng tiền tuyến mà đi. Đài quan chiến sớm được thiết lập chính là mục đích của bọn chúng, Thú Hoàng Thái Cách cũng không biết đáp xuống chỗ nào.
Quân đội của Thú Nhân bắt đầu chậm rãi đẩy mạnh tiến công. Quân phòng thủ của Thiết Bích Bảo đã làm tốt việc chuẩn bị nghênh chiến, cầm chắc vũ khí của mình. Các Ma Pháp Sư cũng bắt đầu hồi phục, những cung tiễn thủ giương cao trường cung, chuẩn bị giết chết đám Thú Nhân dám đột phá thành trì bất cứ lúc nào. Còn lúc này trong nhãn thần của Bạch Khởi đang đứng trên Tử Vong Khâu Lĩnh hung quang chợt lóe lên, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh lùng nói:
- Tạp Lạc Tư, một lát nữa ngươi hãy giúp ta quan sát, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, các ngươi hãy ra tay, bây giờ chỉ cần xem ta biểu diễn là được rồi.
- Ha ha… Được, ngươi đi đi.
Tạp Lạc Tư cười ha ha, liếc mắt nhìn phía sau Bạch Khởi sớm đã chuẩn bị mấy trăm Ngân Thái Thản mặc áo giáp, còn có mấy ngàn Thái Thản Cự Nhân lớn nhỏ họp thành một tổ, trên mặt xuất hiện nụ cười tự tin nói.
- Xoẹt…
Bạch Khởi trong nháy mắt từ trên trời bay xuống, vững vàng hạ xuống trước mặt Quân đoàn Thú Nhân đang lũ lượt kéo tới, trong tay là thanh trường đao huyết hồng sắc, người mặc chiến giáp ngân sắc, phối hợp với mái tóc dài tới thắt lưng màu bạc, xem ra khiến người ta phải hướng nhìn.
Đám Thú Nhân xông tới đầu tiên rất sửng sốt, sau đó cầm vũ khí tiếp tục tiến về trước. Chúng căn bản không đặt nhân loại nhỏ bé trong mắt mình, cho dù là cường giả của thế giới nhân loại đối với đám Thú Nhân mà nói cũng chẳng là gì. Một con người sao có thể ngăn cản được đại quân ngàn vạn? Cho dù là Đấu Đế cường giả nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi, số lượng mặc dù không bằng chất lượng nhưng có lúc số lượng khủng khiếp cũng đủ để trấn áp tất cả.
- Bọn nhãi nhép Thú Nhân các ngươi chuẩn bị chết đi.
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, sau đó Hóa Huyết Thần Đao trong tay phát ra đấu khí kim sắc. Đối phó với đám Thú Nhân này căn bản không cần kỹ xảo gì cả, bọn chúng chẳng qua chỉ là loại bia đỡ đạn rác rưởi nhất, đối phó với bọn chúng lẽ nào còn cần phải kỹ xảo gì sao? Một luồng đao mang dài khoảng hai trăm thước lóe lên bay lượn trong đám đông Thú Nhân dày đặc.
Rõ ràng chỉ là mới mở đầu, Hóa Huyết Thần Đao trong tay Bạch Khởi xoay tròn, chuyển động, đám Thú Nhân cách đó hai trăm thước còn may mắn tránh được còn lại toàn bộ đều bị Bạch Khởi bổ đôi, chết vô cùng thê thảm.
Đại quân Thú Nhân đông như hồng thủy vô cùng sửng sốt. Sau đó hơn mười vạn Thú Nhân bắt đầu bao vây tấn công Bạch Khởi. Nhưng những kẻ trước mặt Bạch Khởi không đủ để Bạch Khởi phải quan tâm, lo lắng. Chỉ trong nháy mắt sau mấy trăm luồng đao quang đã giết chết sinh mạng của mấy vạn người.
- Xem! Mau xem! Đó không phải là Nguyên Soái đại nhân sao?
Ánh mắt sắc bén của một vài người đứng trên thành đã phát hiện ra, Bạch Khởi đứng trong đại quân như đứng ở chỗ không người. Bọn họ ở đó đều rất sững sờ, sau khi một tiếng kêu vang lên, tất cả mọi người bắt đầu nghị luận, đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Khởi.
Không ai ngờ tình hình lại như vậy, bọn họ vốn đã chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị chiến đấu đến cùng, vì vậy bọn họ đã quyết tâm hy sinh. Dù sao hai trăm vạn người muốn ngăn cản hai ngàn vạn Thú Nhân căn bản như nằm mơ giữa ban ngày. Mặc dù trước đó bọn chúng đã tổn thất trăm vạn Thú Nhân nhưng bọn họ vẫn còn một ngàn sáu trăm vạn Thú Nhân. Một ngàn sáu trăm vạn Thú Nhân có thể làm gì?
Một ngàn sáu trăm vạn Thú Nhân nếu đột phá tiến vào thế giới nhân loại, có thể đủ để quét ngang toàn bộ Đông Phương Đại Lục, thậm chí có thể đủ càn quét cả thế giới. Dù sao một chiến sĩ Thú Nhân bình thường cũng vẫn hơn ba con người gộp lại. Còn những chủng tộc cường hãn như Sư Tộc, Hổ Tộc, Lang Tộc, Báo Tộc, Hùng Tộc, Ngưu Tộc… một tên có thể đánh mười người. Đã không thể dùng sự khủng khiếp bình thường để hình dung rồi. Cho nên trước đó bọn họ đã hạ quyết tâm hy sinh, nhưng không ngờ chuyện này lại đột nhiên thay đổi như vậy, một mình Bạch Khởi chắn ở nơi đây, đánh với đại quân của Thú Nhân.
- Tất cả mọi người chuẩn bị cho ta, không thể chủ quan khinh địch. Kỵ binh lập tức hành động cứu viện đại nhân, ngoài ra tất cả cung tiễn thủ, Ma Pháp Sư chuẩn bị hết cho ta. Một khi đám Thú Nhân đó tới gần thì không cần niệm tình, hãy để bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta, để bọn chúng cút về với ông bà chúng!
Tướng lĩnh thủ thành nhìn thấy tình cảnh như vậy lập tức lạnh giọng quát, nói xong cũng đưa ánh mắt nhìn về vị trí của Bạch Khởi
Mặc dù hắn cũng biết Bạch Khởi là Đấu Đế cường giả. Về điểm này toàn bộ Đông Phương Đại Lục không ai không biết, nhưng Đấu Đế cường giả mặc dù có thần thoại là bất bại nhưng cũng chưa từng nghe nói đến chuyện Đấu Đế cường giả có thể diệt trừ đại quân ngàn vạn người. Hơn nữa đối phương còn là bọn Thú Nhân vô cùng hung hãn cho nên hắn không thể không chăm chú theo dõi sự biến hóa của chiến tranh. Nếu lúc đó có biến cố thì lập tức phát quân đội đi cứu viện cho Bạch Khởi. Đây mới là điều quan trọng nhất, cho dù có chết bao nhiêu người cũng không sao, chỉ cần Bạch Khởi còn sống, Thiết Bích Bảo có thể giữ lại được. Nhưng nếu mất Bạch Khởi, Thiết Bích Bảo sớm muộn cũng sẽ bị người ta lấy được.
Nguyên nhân vì uy tín của Bạch Khởi quá lớn. Hắn chính là linh hồn của đại quân Bất Diệt Hoàng Triều. Hắn không chết, chiến tranh sẽ tiếp tục, nhưng nếu hắn chết, các binh sĩ sẽ không còn ý chí chiến đấu.
Nhưng sự lo lắng của các tướng lĩnh cũng chỉ dư thừa, bọn Thú Nhân muốn bắt được Bạch Khởi giống như người si nói mộng, là chuyện không thể hoàn thành.
Hóa Huyết Thần Đao trong tay Bạch Khởi, dưới sự điều khiển của Bạch Khởi không ngừng bay lượn, không ngừng bộc phát ra đao mang, tung hoành khắp nơi. Thời gian mới nửa nén hương nhưng số Thú Nhân chết dưới đao của Bạch Khởi đã lên tới hơn mười vạn. Khắp nơi đều là thi thể, chỗ nào cũng có máu tươi. Điều này khiến quân tiên phong của Thú Nhân đặc biệt là những kẻ nhát gan sợ phiền phức như Trư Tộc khiếp sợ. Một số tên kéo thân hình mập mạp bắt đầu lùi về sau, chỉ có một số tên Cẩu Tộc hung hãn không muốn sống vẫn tiếp tục xông lên, dùng tất cả vũ khí mà bọn chúng có thể sử dụng công kích Bạch Khởi
Nhưng đáng tiếc đòn công kích của bọn chúng đối với Bạch Khởi căn bản không có tác dụng gì, tất cả đòn công kích đều bị Bạch Khởi phóng đấu khí ngăn cản. Ngược lại đòn công kích của bọn chúng lại trêu tức đao mang của Bạch Khởi, sau một đao cả đám đều bị giết chết, thật sự rất khủng khiếp.
Cảnh tượng như vậy thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Không chỉ là quân trấn thủ bảo vệ trên tường thành của Thiết Bích Bảo, cũng không chỉ là đám Thái Thản Tộc Nhân đang lượn lờ trên những đám mây ở Tử Vong Khâu Lĩnh quan sát chiến trận, mà bên đám Thú Nhân cũng dần dần bị Bạch Khởi thu hút. Ánh mắt của tất cả đều dõi theo những động tác của Bạch Khởi mà chuyển động. Không có cách nào di động, tất cả bọn chúng chỉ có thể chăm chú nhìn Bạch Khởi nhưng có một điểm không giống là bất luận là quân trấn thủ Thiết Bích Bảo hay là đám Thái Thản Nhất Tộc nhân khi nhìn thấy tình cảnh này vẻ mặt đều tươi cười còn sắc mặt của đám Thú Nhân càng ngày càng khó coi.
Mặc dù nói quân đội đỡ đạn của Thú Nhân Tộc đều là người của Trư Tộc, Cẩu Tộc, hàng ngày bọn chúng cũng không có tác dụng gì, chỉ được đưa ra sử dụng làm bia đỡ đạn nhưng dù sao cũng là Thú Nhân, đều là tộc người của mình, nhìn thấy Bạch Khởi tùy ý tàn sát như vậy bọn chúng sao có thể cười đùa cho được.
.
Cuồng phong dưới sự thao túng của con người không ngừng cường đại, cho dù khi tới gần Quân đoàn Thú Nhân cũng không dừng lại, kéo theo toàn bộ cuồng phong thảo nguyên, chỉ cần là người tới gần nhất định sẽ chết. Những Thú Nhân thể trạng cường tráng cũng không phải là ngoại lệ. Thân hình của Hùng Tộc kiên cố phảng phất như có thể tiêu hủy tất cả, nhưng đối mặt với cuồng phong lại trở nên nhu nhược bất kham, chỉ nhẹ nhàng đụng vào đã trở nên nát bấy.
- Mau mau lui lại! Lui lại!
Chuyện duy nhất Thú Nhân có thể làm bây giờ là lui lại rồi bỏ chạy, đây là chuyện duy nhất bọn chúng có thể làm trước mắt. Nhưng đáng tiếc tốc độ của bọn chúng quá chậm. Bất kể là tốc độ khi Thú Nhân chạy trốn còn nhanh hơn chiến mã của loài người nhưng tốc độ như vậy vẫn không thể cứu mạng bọn chúng.
Chỉ có một bộ phận Lang Kỵ Binh cao to vứt bỏ vũ khí và áo giáp của mình, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn. Với tốc độ như cuồng phong bình thường bắt đầu bỏ chạy trối chết. Những Lang Kỵ Sĩ đã từng là niềm tự hào của Thú Nhân Tộc, được gọi là những kẻ nhanh nhất ở Đại Lục lúc này cũng không thể không dùng tốc độ kinh hồn của mình để tìm đường sống.
Nhưng cho dù là tốc độ như gió vẫn không thể bảo hộ bọn họ, tốc độ của cuồng phong còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã khiến tất cả mọi thứ trước mặt đều nát bấy. Trên không trung huyết vũ chảy không ngừng nghỉ, còn có vô số bột phấn kim sắc do áo giáp hóa thành, khi cuồng phong dừng lại cũng không còn thứ gì khác.
- Ồ…
Những binh sĩ loài người và đại quân Bách Tộc được Bạch Khởi điều động tới nhìn thấy tình cảnh trước mặt không kìm được nuốt nước bọt, sợ hãi liếc nhìn những Ma Pháp Sư loài người ở bên cạnh, nhìn có vẻ như nhu nhược không có gì sánh được.
Ma pháp khủng khiếp vốn là chuyện bọn họ đã biết từ trước, nhưng không ngờ Ma pháp này lại khủng khiếp đến như vậy, uy lực cường đại lại huyết tinh vô cùng, đáng được gọi là vũ khí mang tính hủy diệt. Hàng vạn năm nay ở Đại Lục vẫn chưa xuất hiện Ma pháp như thế, bọn họ kinh sợ như vậy cũng là hợp lý. Đừng nói là bọn họ mà cho dù là các cường giả của Hắc Ám Thần Điện nắm chắc Hắc Ám Thần Thuật khi nhìn thấy tình cảnh này cũng phải chấn động. Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy trước Cấm Chú của Phong Hệ những Hắc Ám Thần Thuật vốn được xem là tàn nhẫn mà bọn họ đã học được thật sự chẳng là cái gì.
Thủ đoạn của mình so với những Cấm Chú mà Ma Pháp Sư sử dụng thật sự quá nhân từ.
Chiến tranh đã dừng lại, bộ đội tiên phong của Thú Nhân đã bị tiêu diệt toàn bộ. Không cần điều tra cũng biết không có cái gì có thể còn sống sót. Bên trong Thiết Bích Bảo đã triển khai một bữa yến tiệc chúc mừng nho nhỏ, mỗi một binh sĩ đều được phát cho một cân thịt nướng và một bình rượu có thể thay phiên nhau hưởng dụng.
Nhưng phần lớn mọi người đều không có tâm tình cũng như công phu uống rượu. Vì lúc này quân đội phía sau của Thú Nhân đã chậm rãi tiến đến. Mặc dù không tiến công nhưng vẫn tạo ra áp lực lớn lao cho loài người ở Thiết Bích Bảo. Một ngàn sáu trăm vạn Thú Nhân trong mấy ngày đã tập kết lại. Một doanh trướng trải rộng miên man, quân trấn thủ có thể nhìn thấy được tất cả địa vực, trên thảo nguyên rộng lớn hầu như toàn bộ đều là doanh trướng của Thú Nhân, ở đâu cũng là Thú Nhân khí thế hùng hổ lăm lăm cầm vũ khí.
Đối mặt với đại quân Thú Nhân khổng lồ này, những người ở bên trong Thiết Bích Bảo đều cảm thấy áp lực hình thành. Loại áp lực này vô hình đã bao trùm lên toàn bộ Thiết Bích Bảo, ai cũng có thể cảm thấy được.
- Xem ra đám Thú Nhân này tạo cho các thủ hạ của ngươi không ít áp lực.
Trên một ngọn núi cao xa xa bên ngoài Thiết Bích Bảo, trên Tử Vong Khâu Lĩnh cách mặt biển gần mấy vạn mét, Tạp Lạc Tư nhìn Bạch Khởi đang ở bên cạnh mình nói.
- Không sao cả, trong trận chiến tranh này, thủ hạ của ta chỉ cần nhìn là được rồi.
Bạch Khởi mỉm cười, thần bí liếc nhìn Tạp Lạc Tư sau đó đưa ra một đáp án như vậy.
Tạm thời Bạch Khởi vẫn chưa có cách nào đạt được Giao Dịch Điểm, nhưng Giao Dịch Điểm quá trọng yếu, trước mắt Bạch Khởi rất cần dự trữ một ít, vì vậy Bạch Khởi muốn tìm cách khác, ngoài cách lấy kim tệ đổi Giao Dịch Điểm ra thì còn có một cách chính là giết người.
Phải biết rằng Bạch Khởi giết người cũng có thể đổi được Giao Dịch Điểm, nhưng đáng tiếc người Bạch Khởi giết lại không nhiều. Nhiều trận chiến tranh như vậy cũng chỉ có mấy vạn người mà thôi, mấy vạn người đổi lấy mười mấy vạn Giao Dịch Điểm? Đối với Bạch Khởi mà nói căn bản chỉ như muối bỏ biển, Bạch Khởi thậm chí còn không ghi chép lại, từ trước đến giờ đều do Cửu U ghi lại.
Còn lần này Bạch Khởi thật sự thiếu rất nhiều Giao Dịch Điểm, lúc này hắn đang đưa ánh mắt nhìn về đám Thú Nhân đáng thương kia. Ai kêu bọn chúng quá nhiều, quá đông đúc, hơn nữa trời sinh tính tàn bạo, lại là những kẻ không cùng tộc với ta, giết bọn chúng cũng không có gì. Bạch Khởi cũng không có cảm giác áy náy gì cả, mặc dù đám Thú Nhân này số lượng khổng lồ, nhưng đối với Bạch Khởi mà nói cũng chẳng là gì. Đấu Thần cường giả sẽ không bị đồng cấp giết chết, đám Thú Nhân này nhiều lắm chẳng qua cũng chỉ là lũ kiến hôi mà thôi, mà lũ kiến hôi có nhiều thế nào cũng không thể cắn chết voi.
Cái mà Bạch Khởi phải làm chính là thỏa thích tàn sát một phen. Đây chính là việc Bạch Khởi phải làm trước mắt, đem đám Thú Nhân này giết chết toàn bộ, để tất cả bọn chúng chết trong tay mình. Còn quân đội ở dưới và trên Thiết Bích Bảo, Bạch Khởi kêu bọn họ tới chẳng qua chỉ là muốn luyện tập cho bọn họ. Bọn họ không nhất thiết phải là quân chủ lực đấu với Thú Nhân. Chỉ cần ngăn cản được Thú Nhân không để bọn chúng tiến vào thế giới nhân loại, để Bạch Khởi tranh thủ đủ thời gian tàn sát một phen là đủ rồi.
- Ô… ô… ô…
Mấy trăm Thú Nhân thân hình cao lớn thổi kèn phát động chiến tranh. Quân đội Thú Nhân bắt đầu tập kết, sau đó chỉnh tề chậm rãi tiến bước về trước. Vẫn là phương pháp như trước, quân tiên phong của Thú Nhân vẫn là Trư Tộc. Đám Trư Tộc như bia đỡ đạn hợp thành bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước, không khó nhìn ra Thú Nhân đã chuẩn bị dùng thi thể chồng chất tạo ra một thông đạo, sau đó san bằng toàn bộ Thiết Bích Bảo.
- Bệ Hạ, chiến tranh đã bắt đầu rồi, ngài xem, ngài có cần đi quan chiến không?
Trong doanh trướng của Thú Nhân, trên đại kiệu do ba mươi sáu Ngưu Đầu Nhân khiêng, Thú Hoàng Thái Cách vẫn lười biếng ngồi ở đó, bên cạnh là mấy Hồ nữ cẩn thận hầu hạ. Tướng lĩnh của Hồ Tộc là Phúc Khắc Tư cẩn thận khom lưng trước mặt Thú Hoàng Thái Cách hỏi một câu như vậy.
- Quan chiến? Khốn khiếp, đương nhiên rồi. Phúc Khắc Tư chúng ta phải đi xem xem đám người nhỏ bé đó dựa vào cái gì để ngăn cản đại quân của chúng ta. Quân đội Thú Nhân bốn trăm vạn. Không nói đến những kẻ làm bia đỡ đạn, nhưng ở đây vẫn còn gần trăm vạn chiến sĩ Hổ Tộc, Trư Tộc, Hùng Tộc, Ngưu Tộc. Bọn chúng đều là quân tinh nhuệ của Thú Nhân! Đáng tiếc, đáng tiếc là bọn chúng lại bị nhân loại nhỏ bé đó giết chết! Ai có thể nói cho ta, chuyện này là thế nào?
Thú Hoàng Thái Cách sắc mặt bất mãn gào lên, khi nói hắn đã không còn vẻ lười biếng vừa rồi, đứng lên lộ rõ đằng đằng sát khí, khiến các tướng lĩnh Thú Nhân xung quanh câm như hến không dám hé răng.
- Chủ yếu là thành trì của Thiết Bích Bảo quá cao lớn, người của chúng ta muốn xông tới cần phải hy sinh vô số thi thể. Hơn nữa lần này bọn chúng có số lượng lớn cung tiễn thủ và Ma Pháp Sư, đặc biệt là những Ma Pháp Sư nhân loại. Bọn chúng là thiên địch của Thú Nhân chúng ta. Ban đầu Thú Nhân chúng ta sở dĩ bị trục xuất tới thảo nguyên hoang vu phương Bắc cũng bởi vì những tên Ma Pháp Sư nhân loại này. Người của ta vốn tưởng chúng đã biến mất rồi, không ngờ lại xuất hiện trở lại, còn mang tới thương vong khó có thể bù đắp đối với các dũng sĩ cường tráng Thú Nhân chúng ta.
Phúc Khắc Tư giật mình, nhìn thấy các tướng lĩnh xung quanh đưa ánh mắt nhìn về phía mình, không dám do dự, dũng cảm đứng dậy nói.
Thật ra lúc này không có ai muốn đi ra nói, sợ là sẽ đụng phải sự giận dữ của Thái Cách. Phúc Khắc Tư đương nhiên cũng không muốn nhưng trong các tướng lĩnh xung quanh, toàn bộ đều là thủ lĩnh các chủng tộc cường đại: Hổ Tộc, Lang Tộc, Hùng Tộc, Ngưu Tộc, Hầu Tộc. Những chủng tộc này không có chủng tộc nào có thể dễ trêu chọc. Mặc dù nhân khẩu Hồ Tộc không nhiều hơn nữa trí tuệ hơn người nhưng đáng tiếc sức mạnh của chúng lại quá yếu. Có một câu nói, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, bất cứ âm mưu quỷ kế nào đều trở thành trò cười. Hồ Tộc chính là đang gặp phải tình cảnh như vậy.
.
Phúc Khắc Tư xem ra trí tuệ của những tướng lĩnh Thú Nhân xung quanh đều không cao, thậm chí có thể nói là lũ xuẩn ngốc nhưng bọn chúng lại có sức mạnh cường đại. Đắc tội với bọn chúng, bọn chúng mặc dù sẽ không làm gì mình nhưng cuộc sống hàng ngày của Hồ Tộc cũng sẽ gặp khó khăn. Thân là Tộc Trưởng của Hồ Tộc, có nhiều lúc những cái mà Phúc Khắc Tư phải suy nghĩ quá nhiều.
Bốp~~
Thái Cách cũng không khách khí, đi tới nắm lấy Phúc Khắc Tư đang đứng bên đại kiệu lật ngược lại, đánh cho Phúc Khắc Tư xây xẩm mặt mày, sau đó Thái Cách đứng ở đó giận dữ hét:
- Khốn khiếp! Phúc Khắc Tư ngươi đang nói đùa với ta sao? Những tên Ma Pháp Sư đó mặc dù lợi hại nhưng có thể ngăn cản được bốn trăm vạn dũng sĩ Thú Nhân chúng ta sao? Nhất định là tên Sử Bật Hiển đáng chết, chỉ huy sai lầm, chứ không phải chiến sĩ Thú Tộc vĩ đại của chúng ta không giỏi. Người đâu, dựng đài cho ta quan chiến, ta phải xem xem, xem cho rõ bọn loài người đó có bản lĩnh gì mà lại có thể tiêu diệt bốn trăm vạn quân chúng ta!
Nói xong trên bầu trời hơn mười Ưng Tộc từ trên trời bay xuống, nâng đại kiệu trong tay của Ngưu Đầu Nhân bay lên không trung, chỉ để lại đám tướng lĩnh Thú Nhân đang quay sang nhìn nhau. Cả đám thương hại và đùa cợt nhìn thoáng qua Phúc Khắc Tư, sau đó cưỡi tọa kỵ của mình theo hướng tiền tuyến mà đi. Đài quan chiến sớm được thiết lập chính là mục đích của bọn chúng, Thú Hoàng Thái Cách cũng không biết đáp xuống chỗ nào.
Quân đội của Thú Nhân bắt đầu chậm rãi đẩy mạnh tiến công. Quân phòng thủ của Thiết Bích Bảo đã làm tốt việc chuẩn bị nghênh chiến, cầm chắc vũ khí của mình. Các Ma Pháp Sư cũng bắt đầu hồi phục, những cung tiễn thủ giương cao trường cung, chuẩn bị giết chết đám Thú Nhân dám đột phá thành trì bất cứ lúc nào. Còn lúc này trong nhãn thần của Bạch Khởi đang đứng trên Tử Vong Khâu Lĩnh hung quang chợt lóe lên, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh lùng nói:
- Tạp Lạc Tư, một lát nữa ngươi hãy giúp ta quan sát, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, các ngươi hãy ra tay, bây giờ chỉ cần xem ta biểu diễn là được rồi.
- Ha ha… Được, ngươi đi đi.
Tạp Lạc Tư cười ha ha, liếc mắt nhìn phía sau Bạch Khởi sớm đã chuẩn bị mấy trăm Ngân Thái Thản mặc áo giáp, còn có mấy ngàn Thái Thản Cự Nhân lớn nhỏ họp thành một tổ, trên mặt xuất hiện nụ cười tự tin nói.
- Xoẹt…
Bạch Khởi trong nháy mắt từ trên trời bay xuống, vững vàng hạ xuống trước mặt Quân đoàn Thú Nhân đang lũ lượt kéo tới, trong tay là thanh trường đao huyết hồng sắc, người mặc chiến giáp ngân sắc, phối hợp với mái tóc dài tới thắt lưng màu bạc, xem ra khiến người ta phải hướng nhìn.
Đám Thú Nhân xông tới đầu tiên rất sửng sốt, sau đó cầm vũ khí tiếp tục tiến về trước. Chúng căn bản không đặt nhân loại nhỏ bé trong mắt mình, cho dù là cường giả của thế giới nhân loại đối với đám Thú Nhân mà nói cũng chẳng là gì. Một con người sao có thể ngăn cản được đại quân ngàn vạn? Cho dù là Đấu Đế cường giả nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi, số lượng mặc dù không bằng chất lượng nhưng có lúc số lượng khủng khiếp cũng đủ để trấn áp tất cả.
- Bọn nhãi nhép Thú Nhân các ngươi chuẩn bị chết đi.
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, sau đó Hóa Huyết Thần Đao trong tay phát ra đấu khí kim sắc. Đối phó với đám Thú Nhân này căn bản không cần kỹ xảo gì cả, bọn chúng chẳng qua chỉ là loại bia đỡ đạn rác rưởi nhất, đối phó với bọn chúng lẽ nào còn cần phải kỹ xảo gì sao? Một luồng đao mang dài khoảng hai trăm thước lóe lên bay lượn trong đám đông Thú Nhân dày đặc.
Rõ ràng chỉ là mới mở đầu, Hóa Huyết Thần Đao trong tay Bạch Khởi xoay tròn, chuyển động, đám Thú Nhân cách đó hai trăm thước còn may mắn tránh được còn lại toàn bộ đều bị Bạch Khởi bổ đôi, chết vô cùng thê thảm.
Đại quân Thú Nhân đông như hồng thủy vô cùng sửng sốt. Sau đó hơn mười vạn Thú Nhân bắt đầu bao vây tấn công Bạch Khởi. Nhưng những kẻ trước mặt Bạch Khởi không đủ để Bạch Khởi phải quan tâm, lo lắng. Chỉ trong nháy mắt sau mấy trăm luồng đao quang đã giết chết sinh mạng của mấy vạn người.
- Xem! Mau xem! Đó không phải là Nguyên Soái đại nhân sao?
Ánh mắt sắc bén của một vài người đứng trên thành đã phát hiện ra, Bạch Khởi đứng trong đại quân như đứng ở chỗ không người. Bọn họ ở đó đều rất sững sờ, sau khi một tiếng kêu vang lên, tất cả mọi người bắt đầu nghị luận, đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Khởi.
Không ai ngờ tình hình lại như vậy, bọn họ vốn đã chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị chiến đấu đến cùng, vì vậy bọn họ đã quyết tâm hy sinh. Dù sao hai trăm vạn người muốn ngăn cản hai ngàn vạn Thú Nhân căn bản như nằm mơ giữa ban ngày. Mặc dù trước đó bọn chúng đã tổn thất trăm vạn Thú Nhân nhưng bọn họ vẫn còn một ngàn sáu trăm vạn Thú Nhân. Một ngàn sáu trăm vạn Thú Nhân có thể làm gì?
Một ngàn sáu trăm vạn Thú Nhân nếu đột phá tiến vào thế giới nhân loại, có thể đủ để quét ngang toàn bộ Đông Phương Đại Lục, thậm chí có thể đủ càn quét cả thế giới. Dù sao một chiến sĩ Thú Nhân bình thường cũng vẫn hơn ba con người gộp lại. Còn những chủng tộc cường hãn như Sư Tộc, Hổ Tộc, Lang Tộc, Báo Tộc, Hùng Tộc, Ngưu Tộc… một tên có thể đánh mười người. Đã không thể dùng sự khủng khiếp bình thường để hình dung rồi. Cho nên trước đó bọn họ đã hạ quyết tâm hy sinh, nhưng không ngờ chuyện này lại đột nhiên thay đổi như vậy, một mình Bạch Khởi chắn ở nơi đây, đánh với đại quân của Thú Nhân.
- Tất cả mọi người chuẩn bị cho ta, không thể chủ quan khinh địch. Kỵ binh lập tức hành động cứu viện đại nhân, ngoài ra tất cả cung tiễn thủ, Ma Pháp Sư chuẩn bị hết cho ta. Một khi đám Thú Nhân đó tới gần thì không cần niệm tình, hãy để bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta, để bọn chúng cút về với ông bà chúng!
Tướng lĩnh thủ thành nhìn thấy tình cảnh như vậy lập tức lạnh giọng quát, nói xong cũng đưa ánh mắt nhìn về vị trí của Bạch Khởi
Mặc dù hắn cũng biết Bạch Khởi là Đấu Đế cường giả. Về điểm này toàn bộ Đông Phương Đại Lục không ai không biết, nhưng Đấu Đế cường giả mặc dù có thần thoại là bất bại nhưng cũng chưa từng nghe nói đến chuyện Đấu Đế cường giả có thể diệt trừ đại quân ngàn vạn người. Hơn nữa đối phương còn là bọn Thú Nhân vô cùng hung hãn cho nên hắn không thể không chăm chú theo dõi sự biến hóa của chiến tranh. Nếu lúc đó có biến cố thì lập tức phát quân đội đi cứu viện cho Bạch Khởi. Đây mới là điều quan trọng nhất, cho dù có chết bao nhiêu người cũng không sao, chỉ cần Bạch Khởi còn sống, Thiết Bích Bảo có thể giữ lại được. Nhưng nếu mất Bạch Khởi, Thiết Bích Bảo sớm muộn cũng sẽ bị người ta lấy được.
Nguyên nhân vì uy tín của Bạch Khởi quá lớn. Hắn chính là linh hồn của đại quân Bất Diệt Hoàng Triều. Hắn không chết, chiến tranh sẽ tiếp tục, nhưng nếu hắn chết, các binh sĩ sẽ không còn ý chí chiến đấu.
Nhưng sự lo lắng của các tướng lĩnh cũng chỉ dư thừa, bọn Thú Nhân muốn bắt được Bạch Khởi giống như người si nói mộng, là chuyện không thể hoàn thành.
Hóa Huyết Thần Đao trong tay Bạch Khởi, dưới sự điều khiển của Bạch Khởi không ngừng bay lượn, không ngừng bộc phát ra đao mang, tung hoành khắp nơi. Thời gian mới nửa nén hương nhưng số Thú Nhân chết dưới đao của Bạch Khởi đã lên tới hơn mười vạn. Khắp nơi đều là thi thể, chỗ nào cũng có máu tươi. Điều này khiến quân tiên phong của Thú Nhân đặc biệt là những kẻ nhát gan sợ phiền phức như Trư Tộc khiếp sợ. Một số tên kéo thân hình mập mạp bắt đầu lùi về sau, chỉ có một số tên Cẩu Tộc hung hãn không muốn sống vẫn tiếp tục xông lên, dùng tất cả vũ khí mà bọn chúng có thể sử dụng công kích Bạch Khởi
Nhưng đáng tiếc đòn công kích của bọn chúng đối với Bạch Khởi căn bản không có tác dụng gì, tất cả đòn công kích đều bị Bạch Khởi phóng đấu khí ngăn cản. Ngược lại đòn công kích của bọn chúng lại trêu tức đao mang của Bạch Khởi, sau một đao cả đám đều bị giết chết, thật sự rất khủng khiếp.
Cảnh tượng như vậy thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Không chỉ là quân trấn thủ bảo vệ trên tường thành của Thiết Bích Bảo, cũng không chỉ là đám Thái Thản Tộc Nhân đang lượn lờ trên những đám mây ở Tử Vong Khâu Lĩnh quan sát chiến trận, mà bên đám Thú Nhân cũng dần dần bị Bạch Khởi thu hút. Ánh mắt của tất cả đều dõi theo những động tác của Bạch Khởi mà chuyển động. Không có cách nào di động, tất cả bọn chúng chỉ có thể chăm chú nhìn Bạch Khởi nhưng có một điểm không giống là bất luận là quân trấn thủ Thiết Bích Bảo hay là đám Thái Thản Nhất Tộc nhân khi nhìn thấy tình cảnh này vẻ mặt đều tươi cười còn sắc mặt của đám Thú Nhân càng ngày càng khó coi.
Mặc dù nói quân đội đỡ đạn của Thú Nhân Tộc đều là người của Trư Tộc, Cẩu Tộc, hàng ngày bọn chúng cũng không có tác dụng gì, chỉ được đưa ra sử dụng làm bia đỡ đạn nhưng dù sao cũng là Thú Nhân, đều là tộc người của mình, nhìn thấy Bạch Khởi tùy ý tàn sát như vậy bọn chúng sao có thể cười đùa cho được.
.
/363
|