“Soạt soạt soạt…” Hàng trăm con cháu Bạch gia mặc áo giáp sắt màu trắng chỉnh tề từ đằng xa tới tấp xông đến, trong phút chốc, đội quân do mấy vị trưởng lão của Bạch gia và Bạch Ngọc Đường đáng sợ cầm đầu, như dòng nước lũ trắng xóa ào ạt cuốn vào đoàn kị sĩ áo đen còn chưa kịp phòng bị. Trong giây lát, trên mặt đất đã rải rác mấy chục thi thể đẫm máu, mà quá nửa là chết trong tay Bạch Ngọc Đường.
Khi bọn An Đức Lỗ định thần lại được thì Bạch Ngọc Đường đã dẫn con cháu và các vị trưởng lão tiến đến bên cạnh Bạch Khởi rồi.
Thấy tình hình thế này, sắc mặt An Đức Lỗ đột ngột biến đổi, trên khuôn mặt vốn u ám ấy lộ vẻ lo lắng rối bời, nhìn Bạch Ngọc Đường khí thế như nước cuốn, phản ứng đầu tiên trong đầu An Đức Lỗ là “kinh hãi”, đúng thế, là kinh hãi, vì gã biết sự xuất hiện của Bạch Ngọc Đường đại diện cho cái gì…
“Không xong rồi… Lão quái vật của Bạch gia vẫn chưa chết… Chết tiệt… Sao lại như thế này được, lại còn đích thân dẫn người kéo đến… An Đức Lỗ thiếu gia, chúng ta phải rời khỏi đây… Nếu không…” Hai vị đấu linh cửu tinh bên cạnh An Đức Lỗ vốn đang bình thản, nét mặt cũng xuất hiện vẻ hoảng hốt, lo lắng nói với An Đức Lỗ, muốn dẫn gã chạy thoát.
Tuy hai người đều là cường giả cấp đấu linh, nhưng cũng không có nghĩa là có thể đối mặt với Bạch Ngọc Đường, lão quái vật này của Bạch gia chắc là cao thủ cùng hàng với các trưởng bối sư môn, chưởng môn, hơn nữa từ giọng nói của tiền bối sư môn không khó có thể đoán ra Bạch Ngọc Đường này lợi hại mức nào, hai người họ tuy rất tự phụ, nhưng cũng không tự phụ đến mức tự mình có thể giao đấu với cao thủ tiền bối, vì vậy khi họ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy…
Đối phương còn chưa xuất đấu khí đã lợi hại như thế, nếu thật sự dùng đấu khí thì đến tột cùng sẽ lợi hại đến mức nào?
“Muốn chạy? Ha ha… Địa bàn của Bạch gia ta mà các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chắc?!” Lời nói của bọn họ không giấu được lỗ tai của Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cười nhạt một tiếng, khinh khỉnh nói, rồi trên người toát ra một luồng ánh sáng màu xanh nhạt, như một chùm sao băng phóng thẳng đến trước tên đấu linh cửu tinh vừa nói đó, khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, đã động thủ, một tay ấn vào chóp đầu của đối phương, sau tiếng “rắc rắc” vang lên rõ mồn một, đầu của đối phương đã bị Bạch Ngọc Đường bẻ khỏi cổ một cách sinh động, máu tươi như suối phun, phun lên rất cao, những người xung quanh toàn thân đều bị phun đầy máu tươi từ đầu đến chân, An Đức Lỗ và vị đấu linh cửu tinh kia cũng không ngoại lệ.
“Sao có thể thế được! Cấp đấu vương!!” Vị đấu linh cửu tinh bên cạnh thấy thế thì vô cùng kinh hãi hét lên, rồi theo bản năng thúc con chiến mã cực tốt của mình quay người bỏ chạy. Những người còn lại, gồm có cả An Đức Lỗ vẫn ngây người ra đó, đờ đẫn nhìn cảnh tượng ghê rợn trước mắt, thậm chí họ đã quên cả bỏ chạy, hoàn toàn bị chìm trong sự kinh hãi.
Một cường giả cấp đấu vương… chỉ tồn tại trong thần thoại! Phải biết rằng cả Vương quốc Ba Phạt Lợi Á tổng cộng mới có hai đấu vương, cả hai đấu vương đều là nhân vật được vạn người ngưỡng mộ, một người sống ở Đế Đô, cống hiến cho hoàng thất, một người sống ở Tây Bắc, trung thành cống hiến cho công tước An Đức Liệt, chính điều này mới khiến công tước An Đức Liệt có thực lực có thể chống đối cân sức với hoàng thất, nếu không đầu ông ta đã sớm bị vặn xuống rồi, chứ không cần nói đến dã tâm bất trung gì đó.
Cao thủ cấp đấu vương đã là cao thủ lợi hại nhất mà người thường có thể thấy ở Vương quốc Ba Phạt Lợi Á, cao thủ cấp đấu vương đã phá bỏ hạn chế của một số lực lượng nào đó, tuy không phải là vô địch, song đối phó với quân đội phổ thông, một người quét sạch đội kị binh nghìn người thì không thành vấn đề, tuy cũng phải đánh đổi lấy một cái giá nhất định, nhưng chắc chắn có thể giết sạch đối phương mà không để sót một người. Trong truyền thuyết, đấu vương ngang ngược nhất có thể một mình chấp cả đoàn bộ binh năm nghìn người được trang bị vũ khí đầy đủ. Từ đó có thể thấy cao thủ cấp đấu vương lợi hại đến mức nào. Ở ý nghĩa nào đó, đối với cao thủ cấp đấu tông, các quốc gia còn có thể dựa vào ưu thế số người đông để giết chết, chứ một khi đụng độ cao thủ cấp đấu vương… trừ phi điều động quân đội trên một vạn người, nếu không mọi thứ đều chỉ là viển vông. Còn về sự tồn tại của các cấp cao hơn, các đấu tinh, đấu đế trong truyền thuyết đó đã không thể giải quyết được bằng chiến thuật biển người nữa rồi.
Một cao thủ cấp đấu vương xuất hiện, trong chốc lát đã khiến cả đoàn kị sĩ áo đen ý chí kiên cường này chìm xuống vực sâu của sự kinh hãi, vì họ nghĩ rằng một vị đấu vương dưới sự phối hợp của hàng trăm quân tinh nhuệ Bạch gia hoàn toàn có thể nhẹ nhàng tiêu diệt hết tất cả bọn họ mà không tốn chút sức lực nào.
“Muốn chạy sao? Ha ha ha…” Nhìn đối phương bỏ chạy, đã chạy được mấy chục mét, Bạch Ngọc Đường cười nhạt, tiếp đó dùng chân đá một thanh trường kiếm rơi trên mặt đất, chỉ thấy thanh trường kiếm đó có được đấu khí màu xanh bao phủ phóng vụt đi hơn mấy chục mét. “Phập…”
Thanh trường kiếm dài khoảng ba thước ấy xuyên thẳng qua lưng vị đấu linh cửu tinh, sau đó cắm phập vào một thân cây to cách đó hơn trăm mét, cả thanh kiếm bị ngập sâu vào trong đó. Vị đấu linh cửu tinh đến cơ hội phản kháng cũng không có, đã bị Bạch Ngọc Đường giết chết rồi.
Quá sốc… Ngoài sốc vẫn là sốc… Đấu linh cửu tinh chứ có phải cây rau cải hay cỏ dại bên đường đâu. Nhìn vào Vương quốc Ba Phạt Lợi Á, đấu linh cửu tinh đã có thể được xưng là cao thủ mà không chút hổ thẹn rồi. Thế mà giờ đây, cao thủ cỡ này lại bị Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng tiêu diệt cả hai chỉ trong chớp mắt… Đây… chính là sự chênh lệch… sự chênh lệch không thể vượt qua giữa cấp đấu vương và cấp đấu linh.
Thực ra hai vị đấu linh cửu tinh này không quá yếu ớt như thế, nếu họ có gan xuất thủ ứng chiến, hai người họ hợp sức lại tuy vẫn không thoát được khỏi cái chết, song ít ra sẽ không chết đơn giản như thế, nếu hai người họ hợp lại, Bạch Ngọc Đường muốn giết họ cũng phải dùng mấy chục chiêu, thậm chí hơn mấy trăm chiêu.
Đáng tiếc là do họ kinh hãi quá độ, họ hoàn toàn không có gan đối mặt với Bạch Ngọc Đường – cao thủ cấp đấu vương này, họ quá nhát gan nên đã nhanh chóng chôn vùi tính mạng của mình.
Hai vị đấu linh cửu tinh phe mình chết đơn giản như thế làm người ngựa phe An Đức Lỗ suy sụp toàn bộ, trong mắt người nào cũng toàn là kinh hãi, thậm chí đã không còn bất kì sức chống chọi nào, trong lòng họ bây giờ chỉ có một chữ “trốn”.
Đúng thế, chạy trốn… dù phải trốn đến nơi xa xôi cũng không muốn ở lại nơi khủng khiếp này nữa, đã có không ít người bắt đầu rón rén lùi lại sau, dù những người này là quân tinh nhuệ dưới chướng của công tước An Đức Liệt, đoàn kĩ sĩ áo đen, trên chiến trường họ đều là những chiến sĩ anh dũng, nhưng trong trận chiến không có hi vọng chiến thắng này, họ hoàn toàn nhát gan, khiếp sợ, họ không chiến đấu nữa, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Thấy thế, Bạch Ngọc Đường nhếch miệng cười khẩy, lạnh lùng hét một chữ “Giết!”
Tiếp đó, Bạch Ngọc Đường ra tay, mười vị đại trưởng lão của Bạch gia, còn cả mấy trăm võ sĩ con cháu Bạch gia, sôi nổi ra tay, một lúc sau, toàn bộ phía ngoài Tam Lí Đình tung hoành đấu khí, đủ các loại màu sắc trông rất đẹp mắt, tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngớt. Mấy phút sau, trên mặt đất đã đầy những xác chết, toàn bộ vùng gần Tam Lí Đình đều là xác chết cụt chân tay hoặc gãy người. Ngoài người nhà Bạch gia ra, chỉ còn sót lại An Đức Lỗ mặt đầy kinh hãi, ngồi trên con ngựa đen, toàn thân bắt đầu run rẩy, kinh hãi nhìn mọi thứ trước mắt, không dám có một cử động nhỏ.
An Đức Lỗ cũng muốn trốn chạy, nhưng mà gã biết gã không có khả năng này, đấu linh cửu tinh còn chẳng chạy được, gã chỉ là một đại đấu sư nhỏ bé lại chạy được chắc? Gã muốn xông lên, đấu một trận quyết tử với đối phương, nhưng gã lại không có dũng khí. Vì vậy lúc này gã cứ ngây ra đó, nhìn mọi thứ trước mắt mà không biết làm thế nào, trong con ngươi màu xanh đậm tràn đầy sợ hãi.
Khi bọn An Đức Lỗ định thần lại được thì Bạch Ngọc Đường đã dẫn con cháu và các vị trưởng lão tiến đến bên cạnh Bạch Khởi rồi.
Thấy tình hình thế này, sắc mặt An Đức Lỗ đột ngột biến đổi, trên khuôn mặt vốn u ám ấy lộ vẻ lo lắng rối bời, nhìn Bạch Ngọc Đường khí thế như nước cuốn, phản ứng đầu tiên trong đầu An Đức Lỗ là “kinh hãi”, đúng thế, là kinh hãi, vì gã biết sự xuất hiện của Bạch Ngọc Đường đại diện cho cái gì…
“Không xong rồi… Lão quái vật của Bạch gia vẫn chưa chết… Chết tiệt… Sao lại như thế này được, lại còn đích thân dẫn người kéo đến… An Đức Lỗ thiếu gia, chúng ta phải rời khỏi đây… Nếu không…” Hai vị đấu linh cửu tinh bên cạnh An Đức Lỗ vốn đang bình thản, nét mặt cũng xuất hiện vẻ hoảng hốt, lo lắng nói với An Đức Lỗ, muốn dẫn gã chạy thoát.
Tuy hai người đều là cường giả cấp đấu linh, nhưng cũng không có nghĩa là có thể đối mặt với Bạch Ngọc Đường, lão quái vật này của Bạch gia chắc là cao thủ cùng hàng với các trưởng bối sư môn, chưởng môn, hơn nữa từ giọng nói của tiền bối sư môn không khó có thể đoán ra Bạch Ngọc Đường này lợi hại mức nào, hai người họ tuy rất tự phụ, nhưng cũng không tự phụ đến mức tự mình có thể giao đấu với cao thủ tiền bối, vì vậy khi họ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy…
Đối phương còn chưa xuất đấu khí đã lợi hại như thế, nếu thật sự dùng đấu khí thì đến tột cùng sẽ lợi hại đến mức nào?
“Muốn chạy? Ha ha… Địa bàn của Bạch gia ta mà các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chắc?!” Lời nói của bọn họ không giấu được lỗ tai của Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cười nhạt một tiếng, khinh khỉnh nói, rồi trên người toát ra một luồng ánh sáng màu xanh nhạt, như một chùm sao băng phóng thẳng đến trước tên đấu linh cửu tinh vừa nói đó, khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, đã động thủ, một tay ấn vào chóp đầu của đối phương, sau tiếng “rắc rắc” vang lên rõ mồn một, đầu của đối phương đã bị Bạch Ngọc Đường bẻ khỏi cổ một cách sinh động, máu tươi như suối phun, phun lên rất cao, những người xung quanh toàn thân đều bị phun đầy máu tươi từ đầu đến chân, An Đức Lỗ và vị đấu linh cửu tinh kia cũng không ngoại lệ.
“Sao có thể thế được! Cấp đấu vương!!” Vị đấu linh cửu tinh bên cạnh thấy thế thì vô cùng kinh hãi hét lên, rồi theo bản năng thúc con chiến mã cực tốt của mình quay người bỏ chạy. Những người còn lại, gồm có cả An Đức Lỗ vẫn ngây người ra đó, đờ đẫn nhìn cảnh tượng ghê rợn trước mắt, thậm chí họ đã quên cả bỏ chạy, hoàn toàn bị chìm trong sự kinh hãi.
Một cường giả cấp đấu vương… chỉ tồn tại trong thần thoại! Phải biết rằng cả Vương quốc Ba Phạt Lợi Á tổng cộng mới có hai đấu vương, cả hai đấu vương đều là nhân vật được vạn người ngưỡng mộ, một người sống ở Đế Đô, cống hiến cho hoàng thất, một người sống ở Tây Bắc, trung thành cống hiến cho công tước An Đức Liệt, chính điều này mới khiến công tước An Đức Liệt có thực lực có thể chống đối cân sức với hoàng thất, nếu không đầu ông ta đã sớm bị vặn xuống rồi, chứ không cần nói đến dã tâm bất trung gì đó.
Cao thủ cấp đấu vương đã là cao thủ lợi hại nhất mà người thường có thể thấy ở Vương quốc Ba Phạt Lợi Á, cao thủ cấp đấu vương đã phá bỏ hạn chế của một số lực lượng nào đó, tuy không phải là vô địch, song đối phó với quân đội phổ thông, một người quét sạch đội kị binh nghìn người thì không thành vấn đề, tuy cũng phải đánh đổi lấy một cái giá nhất định, nhưng chắc chắn có thể giết sạch đối phương mà không để sót một người. Trong truyền thuyết, đấu vương ngang ngược nhất có thể một mình chấp cả đoàn bộ binh năm nghìn người được trang bị vũ khí đầy đủ. Từ đó có thể thấy cao thủ cấp đấu vương lợi hại đến mức nào. Ở ý nghĩa nào đó, đối với cao thủ cấp đấu tông, các quốc gia còn có thể dựa vào ưu thế số người đông để giết chết, chứ một khi đụng độ cao thủ cấp đấu vương… trừ phi điều động quân đội trên một vạn người, nếu không mọi thứ đều chỉ là viển vông. Còn về sự tồn tại của các cấp cao hơn, các đấu tinh, đấu đế trong truyền thuyết đó đã không thể giải quyết được bằng chiến thuật biển người nữa rồi.
Một cao thủ cấp đấu vương xuất hiện, trong chốc lát đã khiến cả đoàn kị sĩ áo đen ý chí kiên cường này chìm xuống vực sâu của sự kinh hãi, vì họ nghĩ rằng một vị đấu vương dưới sự phối hợp của hàng trăm quân tinh nhuệ Bạch gia hoàn toàn có thể nhẹ nhàng tiêu diệt hết tất cả bọn họ mà không tốn chút sức lực nào.
“Muốn chạy sao? Ha ha ha…” Nhìn đối phương bỏ chạy, đã chạy được mấy chục mét, Bạch Ngọc Đường cười nhạt, tiếp đó dùng chân đá một thanh trường kiếm rơi trên mặt đất, chỉ thấy thanh trường kiếm đó có được đấu khí màu xanh bao phủ phóng vụt đi hơn mấy chục mét. “Phập…”
Thanh trường kiếm dài khoảng ba thước ấy xuyên thẳng qua lưng vị đấu linh cửu tinh, sau đó cắm phập vào một thân cây to cách đó hơn trăm mét, cả thanh kiếm bị ngập sâu vào trong đó. Vị đấu linh cửu tinh đến cơ hội phản kháng cũng không có, đã bị Bạch Ngọc Đường giết chết rồi.
Quá sốc… Ngoài sốc vẫn là sốc… Đấu linh cửu tinh chứ có phải cây rau cải hay cỏ dại bên đường đâu. Nhìn vào Vương quốc Ba Phạt Lợi Á, đấu linh cửu tinh đã có thể được xưng là cao thủ mà không chút hổ thẹn rồi. Thế mà giờ đây, cao thủ cỡ này lại bị Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng tiêu diệt cả hai chỉ trong chớp mắt… Đây… chính là sự chênh lệch… sự chênh lệch không thể vượt qua giữa cấp đấu vương và cấp đấu linh.
Thực ra hai vị đấu linh cửu tinh này không quá yếu ớt như thế, nếu họ có gan xuất thủ ứng chiến, hai người họ hợp sức lại tuy vẫn không thoát được khỏi cái chết, song ít ra sẽ không chết đơn giản như thế, nếu hai người họ hợp lại, Bạch Ngọc Đường muốn giết họ cũng phải dùng mấy chục chiêu, thậm chí hơn mấy trăm chiêu.
Đáng tiếc là do họ kinh hãi quá độ, họ hoàn toàn không có gan đối mặt với Bạch Ngọc Đường – cao thủ cấp đấu vương này, họ quá nhát gan nên đã nhanh chóng chôn vùi tính mạng của mình.
Hai vị đấu linh cửu tinh phe mình chết đơn giản như thế làm người ngựa phe An Đức Lỗ suy sụp toàn bộ, trong mắt người nào cũng toàn là kinh hãi, thậm chí đã không còn bất kì sức chống chọi nào, trong lòng họ bây giờ chỉ có một chữ “trốn”.
Đúng thế, chạy trốn… dù phải trốn đến nơi xa xôi cũng không muốn ở lại nơi khủng khiếp này nữa, đã có không ít người bắt đầu rón rén lùi lại sau, dù những người này là quân tinh nhuệ dưới chướng của công tước An Đức Liệt, đoàn kĩ sĩ áo đen, trên chiến trường họ đều là những chiến sĩ anh dũng, nhưng trong trận chiến không có hi vọng chiến thắng này, họ hoàn toàn nhát gan, khiếp sợ, họ không chiến đấu nữa, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Thấy thế, Bạch Ngọc Đường nhếch miệng cười khẩy, lạnh lùng hét một chữ “Giết!”
Tiếp đó, Bạch Ngọc Đường ra tay, mười vị đại trưởng lão của Bạch gia, còn cả mấy trăm võ sĩ con cháu Bạch gia, sôi nổi ra tay, một lúc sau, toàn bộ phía ngoài Tam Lí Đình tung hoành đấu khí, đủ các loại màu sắc trông rất đẹp mắt, tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngớt. Mấy phút sau, trên mặt đất đã đầy những xác chết, toàn bộ vùng gần Tam Lí Đình đều là xác chết cụt chân tay hoặc gãy người. Ngoài người nhà Bạch gia ra, chỉ còn sót lại An Đức Lỗ mặt đầy kinh hãi, ngồi trên con ngựa đen, toàn thân bắt đầu run rẩy, kinh hãi nhìn mọi thứ trước mắt, không dám có một cử động nhỏ.
An Đức Lỗ cũng muốn trốn chạy, nhưng mà gã biết gã không có khả năng này, đấu linh cửu tinh còn chẳng chạy được, gã chỉ là một đại đấu sư nhỏ bé lại chạy được chắc? Gã muốn xông lên, đấu một trận quyết tử với đối phương, nhưng gã lại không có dũng khí. Vì vậy lúc này gã cứ ngây ra đó, nhìn mọi thứ trước mắt mà không biết làm thế nào, trong con ngươi màu xanh đậm tràn đầy sợ hãi.
/363
|