“Quang minh thần vĩ đại…Điều này làm sao có thể chứ. Tên Bạch khởi này với hai người đáng sợ cùng đi với nhau…. Cuộc sống của ta về sau sẽ thế nào đây….” Ánh mắt Bạch Tiêu Sái dõi theo Bạch khởi một cách ngốc nghếch, trong lòng không ngừng khóc gào, trong mấy phút ngắn ngủi hắn đã có thể nhìn thấy tương lai bi thảm của mình, đương nhiên với tiền đề là sau một tháng Bạch khởi không bị tên Độc Cô biến thái này băm thành trăm mảnh.
Không ai để ý đến Bạch Tiêu Sái, mà Bạch khởi lúc này cũng đang chìm đắm trong lời nói của hai người Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan, nghe ra hình như là Đắc Nguyệt lầu này, hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó, cũng không biết rốt cuộc là việc gì có kinh động đến nhiều người như thế, nhìn Bạch Tiêu Sái cũng biết, Lý Tầm Hoan, Bối Tác Tư và còn cả Độc Cô Chiến Thiên nữa, ba tên này mặc dù nổi tiếng hung ác nhưng lại không thường xuyên xuất hiện ở đây. Nếu không, Bạch Tiêu Sái cũng không có cái biểu tình đó, dù sao có thể khiến ba người nổi danh cả vương đô cùng đến đây, xem ra việc này nhất định không đơn giản…Chỉ là không biết rốt cuộc là việc gì……
Bạch Khởi không hỏi nhiều, làm người cần phải kiên trì, Bạch Khởi biết mình chỉ cần đi vào không lâu sẽ biết mà thôi, hà tất phải hỏi nhiều như vậy? Ngược lại bất luận là chuyện gì, chỉ cần không quan hệ gì đến mình là được.
Nói rồi mấy người trước sau tiến bước vào “Đắc Nguyệt lầu” mà Khiếu Thiên vẫn chăm chỉ theo sát phía sau Bạch khởi, Bạch Tiêu Sái ở tít đằng sau, sau khi sững sờ cũng chạy vào nhanh, đuổi kịp Bạch khởi, sợ mình bị bỏ rơi.
Tất nhiên…. hắn không phải có nhiều lưu luyến với Bạch Khởi hoặc là cho rằng mình đi cùng Bạch Khởi có thể có giao tình gì đó với ba tên biến thái kia. Hắn là như vậy, đơn giản là thể hiện sự thành thật của mình, tỏ thái độ với Bạch khởi như vậy, bởi vì hắn sợ Bạch khởi trở về sẽ thu thập bản thân…
Đắc Nguyệt lầu rất lớn, phong cách kiến trúc cổ xưa với ba tầng, chế tạo bằng các loại gỗ qúy, thợ khéo tinh tế, mỗi một chỗ đều điêu khắc hoa văn mỹ lệ, bố trí ở trung tâm là một sân khấu lớn, mà xung quanh sân khấu được bày đầy bàn ghế, đảm bảo mỗi một vị trí đều có thể xem rõ tất cả trung tâm sân khấu. Ở cửa có hơn chục người đứng tiếp khác, nho nhã lễ độ, bọn Bạch Khởi khi vừa bước vào lập tức có người chạy ra nghênh tiếp.
Lúc này trong phòng đã ngồi chật kín người, khách khứa kéo đến rất đông, người ta tấp nập đến, thanh âm hoan hô “Đắc nguyệt lầu” vang dội khắp nơi.
Nhìn sơ qua, ba tầng đã đông kín người rồi, mà mỗi người lại mang theo vài tên người hầu, một đám đều mặc cẩm y hoa phục, dùng ngón chân mà nghĩ thì cũng biết người ở đây không phú cũng quý.
Đám người Bối Tác Tư rõ ràng là khách quen. Sau khi đến đây, tên bồi bàn này lập tức tươi cười khiêm tốn, trước mặt Bối Tác Tư nói rằng: “ Bối Tác Tư thiếu gia ngài đã đến? Chỗ của ngài và tam vương tử điện hạ ở phía trên đã chuẩn bị xong, mời ngài theo tôi…”
Nói rồi dẫn đoàn người Bạch Khởi lên phòng khách ở lầu ba, lúc này ở đây đã đông kín người, chỉ có hai bàn ở trung tâm nhất, vị trí đẹp nhất, có thể nhìn rõ nhất sân khấu ở dưới lầu, không cần nghĩ cũng biết, đây chính là chỗ của hai tên Bối Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan.
“Bạch huynh đệ lại ngồi với chúng ta ở đây….” Sau khi bước tới phòng khách ở lầu ba. Tìm được một chỗ. Bối Tác Tư dùng tay kéo Bạch khởi ngồi xuống, Lý Tầm Hoan cũng ngồi xuống, hai người hầu của Bối tác tư đứng sừng sững như hai cái tháp cao vậy, mặt không biểu lộ tình cảm, mà bốn tỳ nữ của Lý Tầm Hoan đang rót trà cho ba người, phục vụ cực kỳ chu đáo.
Về phần Bạch Tiêu Sái đáng thương chỉ ngồi một bên, hắn cũng không cho rằng mình đang ngồi cùng hai tên quỷ vương, đừng nói mọi người không cho hắn ngồi, cho dù là muốn hắn đến đó ngồi. Sợ là hắn cũng ngồi không yên, cho nên mới đơn giản ngồi bên bàn trống cùng mấy tên hầu.
“Ha ha Bạch huynh đệ, hôm nay có thể có thứ ngon, nếu không cũng sẽ không hấp dẫn đông người như thế này, ha ha có hứng thú hay không lát nữa cùng nhau tranh luận? Vừa ngồi xuống sau khi bốn người tỳ nữ với khuôn mặt đẹp mang rượu ngon đến, Lý Tầm Hoan cầm một chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi quay sang nói với Bạch Khởi.
“Ô? đồ gì?”Bạch Khởi nghe xong những lời này cũng cảm thấy hứng thú. Nhưng nhìn biểu tình của Lý Tầm Hoan. Bạch khởi vô thức liên tưởng đến một vài thứ, nghe thầy ngoại hiệu của tên này liền biết ngay đức hạnh của hắn rồi. Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của hắn, Bạch Khởi càng cảm thấy hôm nay thứ được lấy ra ắt hẳn có liên quan đến mỹ nhân, nói không chừng trong bụng tên này cũng không còn đức hạnh nữa.
“ Ha ha…. đương nhiên là thứ tốt rồi, Nếu không thì người được xưng là lão lang trong tình trường, tuyệt thế dâm côn Lý Tầm Hoan nổi danh khắp vương đô của chúng ta chú ý được? Phải biết rằng hắn thường lui tới tại nơi này. Hắn nhất định là muốn biểu lộ tình cảm với một vị tiểu thư quý tộc nào đó. Hoặc là dàn xếp tràng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Thế nào sẽ có thời gian đến đây để uống rượu chứ?" Không đợi Lý Tầm Hoan nói. Bối tác tư bên này cười hắc hắc. Trêu ghẹo nói.
“A? Rốt cuộc là thứ gì vậy? mỹ nữ sao? nhưng… không đúng, nếu nói tam vương tử thích mĩ nữ điều này ta có thể hiểu. cho dù Bối Tác Tư huynh đệ ngươi cũng có thể như thế, nhưng Độc Cô Chiến Thiên chẳng lẽ đến đây vì mĩ nữ sao…Ta không tin…” Bạch khởi nghe xong những lời này liền không chút chần chừ nói.
Tình hình thực tế quả thật là như vậy. Lý Tầm Hoan thích mỹ nữ là bình thường, Bối Tác Tư cũng có thể, có đánh chết Bạch Khởi, Bạch khởi cũng không tin Độc Cô Chiến Thiên lại đến đây là vì mĩ nữ.
“Cái đó, kỳ thực là….” Bối tác tư vừa định muốn nói, bỗng nhiên ở lầu ba xảy ra một trận náo loạn, những người khách ở đây đều khí thế sôi sục, họ vốn định né tránh Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan, các thiếu gia quí tộc cách họ mười mét, từng người từng người im lặng không nói, cả lầu ba bỗng phút chốc trở nên lặng ngắt như tờ…
Tình huống như vậy rõ ràng khiến lời của Bối Tác Tư bị cắt ngang, cũng ngừng nói rồi nhìn theo ánh mắt của mọi người. Lúc này đập vào mắt mọi người là một thanh hắc kiếm buộc sau lưng một người, Độc Cô Chiến Thiên từ trên lầu lạnh lùng đi xuống….
“Chết tiệt… Tên biến thái này không phải vào trước chúng ta sao? Sao bây giờ mới lên. Ta tưởng rằng hắn tìm một người thuê chung phòng hoặc ở một góc nào đó, không ngờ lúc này hắn lại tới… Trời ạ…. hắn vừa tới thì các mĩ nữ đều bỏ chạy….” Sau khi nhìn thấy Độc Cô Chiến Thiên, Lý Tầm Hoan thấp giọng ca thán.
Lý Tầm Hoan liếc mắt nhìn xong liền quay đi, Bối Tác Tư khinh thường nói: “Nơi đây vốn không có nữ nhân, ngoài bốn tỳ nữ của ngươi, bon họ cũng đâu phải là lần đầu tiên thấy tên biến thái đó, cũng không có gì to tát lắm”
Nói xong những lời này, hắn dừng một chút rồi nói: “Bất quá rất hiếu kỳ, tên biến thái này hôm nay rốt cuộc vì sao lại đến, lẽ nào hắn cũng vì thứ đó?...hoặc đến gây chuyện….những tên đáng thương… Đắc Nguyệt lầu đáng thương… Đắc tội với ai không đắc tội lại đắc tội với hắn.”
“Mọi người đã hiếu kỳ như vậy… chi bằng mời hắn qua đây ngồi đi….” Lúc này Bạch Khởi bỗng nhiên chen ngang nói.
Lời nói này khiến Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan trước hết là sững sờ, rồi nhìn nhau, Lý Tầm Hoan không nói gì, chỉ nhún vai, còn Bối Tác Tư thì chỉ gật gật đầu, cả hai đều không nói gì. Ý tứ rất rõ ràng, như kiểu đang nói “Chúng ta không có vấn đề gì, nhưng chúng ta không muốn trêu chọc tên biến thái đó, nếu muốn thì ngươi đi đi.”
“Nhìn thấy dáng vẻ của hai người, Bạch khởi bất đắc dĩ nhún vai, sau đó nhìn về phía Độc Cô Chiến Thiên, Độc Cô Chiến Thiên lúc này đã đi qua, tìm một chỗ ngồi tốt, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người đang ngồi bên đó rồi nói: “ Ta muốn ngồi đây.”
Mấy tên dòng dõi quí tộc sớm đã sợ đến hai chân như nhũn ra, nào dám nói nhiều, lắp bắp nhường chỗ, chạy trối chết, ngay cả quay lại nhìn cũng không dám, từ đó có thể thấy bọn họ sợ Độc Cô Chiến Thiên như thế nào…..
“Uy…Một mình ngồi đó thật vô duyên? Không bằng sang đây cùng uống chén rượu đi…” Độc Cô Chiến Thiên vừa ngồi xuống thì Bạch Khởi liền gọi.
Câu nói này trước là khiến Độc Cô Chiến Thiên sững sờ, do dự một chút rồi đứng dậy, gật gật đầu rồi qua đó, nhưng được nửa đường thì đột nhiên nghĩ ra cái gì, quay người nhìn nhìn ba mươi mấy người đang ngồi ở phòng trung tâm “Đắc nguyệt lầu “ này , lạnh lùng nói ra một câu: “Trong nửa khắc ta không hi vọng ở đây còn một người nào…”
Nói xong rồi bước tới phía Bạch khởi, mà lúc này chỉ nghe thấy “Vù vù rầm rập.” không một tiếng động, trong phòng khách trung tâm lầu ba không còn một tiếng động, vốn đám người ngồi nói một câu cũng không dám.... toàn bộ đều bỏ chạy hết sạch. Trong nháy mắt Độc Cô Chiến Thiên đã đến chỗ bên Bạch Khởi và ngồi xuống, trong phòng ngoài Bạch khởi còn có người ở hai bàn của Bạch Tiêu Sái. Tất cả đều chạy đi hết…. căn phòng to như vậy chỉ còn rất thưa thớt, trên mặt bàn ghế còn sót chút thức ăn còn rơi vãi lại….
Tình cảnh như vậy không riêng Bạch Khởi lần đầu nhìn thấy há hốc mồm, mà ngay cả những người như Bạch Tiêu Sái, Bối Tác Tư, Lí Tầm Hoan bất giác cũng nuốt một ngụm nước bọt, không thể không nói, uy danh của Độc Cô Chiến Thiên ở vương đô này quả là không nhỏ, ai cũng không muốn trêu chọc đến cái tên biến thái động chút là dùng kiếm giết người này, tên biến thái này hết lần này đến lần khác không thể trêu chọc, nếu không cũng không có cái uy danh thần quỷ đều tránh né ấy.
Không ai để ý đến Bạch Tiêu Sái, mà Bạch khởi lúc này cũng đang chìm đắm trong lời nói của hai người Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan, nghe ra hình như là Đắc Nguyệt lầu này, hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó, cũng không biết rốt cuộc là việc gì có kinh động đến nhiều người như thế, nhìn Bạch Tiêu Sái cũng biết, Lý Tầm Hoan, Bối Tác Tư và còn cả Độc Cô Chiến Thiên nữa, ba tên này mặc dù nổi tiếng hung ác nhưng lại không thường xuyên xuất hiện ở đây. Nếu không, Bạch Tiêu Sái cũng không có cái biểu tình đó, dù sao có thể khiến ba người nổi danh cả vương đô cùng đến đây, xem ra việc này nhất định không đơn giản…Chỉ là không biết rốt cuộc là việc gì……
Bạch Khởi không hỏi nhiều, làm người cần phải kiên trì, Bạch Khởi biết mình chỉ cần đi vào không lâu sẽ biết mà thôi, hà tất phải hỏi nhiều như vậy? Ngược lại bất luận là chuyện gì, chỉ cần không quan hệ gì đến mình là được.
Nói rồi mấy người trước sau tiến bước vào “Đắc Nguyệt lầu” mà Khiếu Thiên vẫn chăm chỉ theo sát phía sau Bạch khởi, Bạch Tiêu Sái ở tít đằng sau, sau khi sững sờ cũng chạy vào nhanh, đuổi kịp Bạch khởi, sợ mình bị bỏ rơi.
Tất nhiên…. hắn không phải có nhiều lưu luyến với Bạch Khởi hoặc là cho rằng mình đi cùng Bạch Khởi có thể có giao tình gì đó với ba tên biến thái kia. Hắn là như vậy, đơn giản là thể hiện sự thành thật của mình, tỏ thái độ với Bạch khởi như vậy, bởi vì hắn sợ Bạch khởi trở về sẽ thu thập bản thân…
Đắc Nguyệt lầu rất lớn, phong cách kiến trúc cổ xưa với ba tầng, chế tạo bằng các loại gỗ qúy, thợ khéo tinh tế, mỗi một chỗ đều điêu khắc hoa văn mỹ lệ, bố trí ở trung tâm là một sân khấu lớn, mà xung quanh sân khấu được bày đầy bàn ghế, đảm bảo mỗi một vị trí đều có thể xem rõ tất cả trung tâm sân khấu. Ở cửa có hơn chục người đứng tiếp khác, nho nhã lễ độ, bọn Bạch Khởi khi vừa bước vào lập tức có người chạy ra nghênh tiếp.
Lúc này trong phòng đã ngồi chật kín người, khách khứa kéo đến rất đông, người ta tấp nập đến, thanh âm hoan hô “Đắc nguyệt lầu” vang dội khắp nơi.
Nhìn sơ qua, ba tầng đã đông kín người rồi, mà mỗi người lại mang theo vài tên người hầu, một đám đều mặc cẩm y hoa phục, dùng ngón chân mà nghĩ thì cũng biết người ở đây không phú cũng quý.
Đám người Bối Tác Tư rõ ràng là khách quen. Sau khi đến đây, tên bồi bàn này lập tức tươi cười khiêm tốn, trước mặt Bối Tác Tư nói rằng: “ Bối Tác Tư thiếu gia ngài đã đến? Chỗ của ngài và tam vương tử điện hạ ở phía trên đã chuẩn bị xong, mời ngài theo tôi…”
Nói rồi dẫn đoàn người Bạch Khởi lên phòng khách ở lầu ba, lúc này ở đây đã đông kín người, chỉ có hai bàn ở trung tâm nhất, vị trí đẹp nhất, có thể nhìn rõ nhất sân khấu ở dưới lầu, không cần nghĩ cũng biết, đây chính là chỗ của hai tên Bối Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan.
“Bạch huynh đệ lại ngồi với chúng ta ở đây….” Sau khi bước tới phòng khách ở lầu ba. Tìm được một chỗ. Bối Tác Tư dùng tay kéo Bạch khởi ngồi xuống, Lý Tầm Hoan cũng ngồi xuống, hai người hầu của Bối tác tư đứng sừng sững như hai cái tháp cao vậy, mặt không biểu lộ tình cảm, mà bốn tỳ nữ của Lý Tầm Hoan đang rót trà cho ba người, phục vụ cực kỳ chu đáo.
Về phần Bạch Tiêu Sái đáng thương chỉ ngồi một bên, hắn cũng không cho rằng mình đang ngồi cùng hai tên quỷ vương, đừng nói mọi người không cho hắn ngồi, cho dù là muốn hắn đến đó ngồi. Sợ là hắn cũng ngồi không yên, cho nên mới đơn giản ngồi bên bàn trống cùng mấy tên hầu.
“Ha ha Bạch huynh đệ, hôm nay có thể có thứ ngon, nếu không cũng sẽ không hấp dẫn đông người như thế này, ha ha có hứng thú hay không lát nữa cùng nhau tranh luận? Vừa ngồi xuống sau khi bốn người tỳ nữ với khuôn mặt đẹp mang rượu ngon đến, Lý Tầm Hoan cầm một chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi quay sang nói với Bạch Khởi.
“Ô? đồ gì?”Bạch Khởi nghe xong những lời này cũng cảm thấy hứng thú. Nhưng nhìn biểu tình của Lý Tầm Hoan. Bạch khởi vô thức liên tưởng đến một vài thứ, nghe thầy ngoại hiệu của tên này liền biết ngay đức hạnh của hắn rồi. Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của hắn, Bạch Khởi càng cảm thấy hôm nay thứ được lấy ra ắt hẳn có liên quan đến mỹ nhân, nói không chừng trong bụng tên này cũng không còn đức hạnh nữa.
“ Ha ha…. đương nhiên là thứ tốt rồi, Nếu không thì người được xưng là lão lang trong tình trường, tuyệt thế dâm côn Lý Tầm Hoan nổi danh khắp vương đô của chúng ta chú ý được? Phải biết rằng hắn thường lui tới tại nơi này. Hắn nhất định là muốn biểu lộ tình cảm với một vị tiểu thư quý tộc nào đó. Hoặc là dàn xếp tràng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Thế nào sẽ có thời gian đến đây để uống rượu chứ?" Không đợi Lý Tầm Hoan nói. Bối tác tư bên này cười hắc hắc. Trêu ghẹo nói.
“A? Rốt cuộc là thứ gì vậy? mỹ nữ sao? nhưng… không đúng, nếu nói tam vương tử thích mĩ nữ điều này ta có thể hiểu. cho dù Bối Tác Tư huynh đệ ngươi cũng có thể như thế, nhưng Độc Cô Chiến Thiên chẳng lẽ đến đây vì mĩ nữ sao…Ta không tin…” Bạch khởi nghe xong những lời này liền không chút chần chừ nói.
Tình hình thực tế quả thật là như vậy. Lý Tầm Hoan thích mỹ nữ là bình thường, Bối Tác Tư cũng có thể, có đánh chết Bạch Khởi, Bạch khởi cũng không tin Độc Cô Chiến Thiên lại đến đây là vì mĩ nữ.
“Cái đó, kỳ thực là….” Bối tác tư vừa định muốn nói, bỗng nhiên ở lầu ba xảy ra một trận náo loạn, những người khách ở đây đều khí thế sôi sục, họ vốn định né tránh Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan, các thiếu gia quí tộc cách họ mười mét, từng người từng người im lặng không nói, cả lầu ba bỗng phút chốc trở nên lặng ngắt như tờ…
Tình huống như vậy rõ ràng khiến lời của Bối Tác Tư bị cắt ngang, cũng ngừng nói rồi nhìn theo ánh mắt của mọi người. Lúc này đập vào mắt mọi người là một thanh hắc kiếm buộc sau lưng một người, Độc Cô Chiến Thiên từ trên lầu lạnh lùng đi xuống….
“Chết tiệt… Tên biến thái này không phải vào trước chúng ta sao? Sao bây giờ mới lên. Ta tưởng rằng hắn tìm một người thuê chung phòng hoặc ở một góc nào đó, không ngờ lúc này hắn lại tới… Trời ạ…. hắn vừa tới thì các mĩ nữ đều bỏ chạy….” Sau khi nhìn thấy Độc Cô Chiến Thiên, Lý Tầm Hoan thấp giọng ca thán.
Lý Tầm Hoan liếc mắt nhìn xong liền quay đi, Bối Tác Tư khinh thường nói: “Nơi đây vốn không có nữ nhân, ngoài bốn tỳ nữ của ngươi, bon họ cũng đâu phải là lần đầu tiên thấy tên biến thái đó, cũng không có gì to tát lắm”
Nói xong những lời này, hắn dừng một chút rồi nói: “Bất quá rất hiếu kỳ, tên biến thái này hôm nay rốt cuộc vì sao lại đến, lẽ nào hắn cũng vì thứ đó?...hoặc đến gây chuyện….những tên đáng thương… Đắc Nguyệt lầu đáng thương… Đắc tội với ai không đắc tội lại đắc tội với hắn.”
“Mọi người đã hiếu kỳ như vậy… chi bằng mời hắn qua đây ngồi đi….” Lúc này Bạch Khởi bỗng nhiên chen ngang nói.
Lời nói này khiến Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan trước hết là sững sờ, rồi nhìn nhau, Lý Tầm Hoan không nói gì, chỉ nhún vai, còn Bối Tác Tư thì chỉ gật gật đầu, cả hai đều không nói gì. Ý tứ rất rõ ràng, như kiểu đang nói “Chúng ta không có vấn đề gì, nhưng chúng ta không muốn trêu chọc tên biến thái đó, nếu muốn thì ngươi đi đi.”
“Nhìn thấy dáng vẻ của hai người, Bạch khởi bất đắc dĩ nhún vai, sau đó nhìn về phía Độc Cô Chiến Thiên, Độc Cô Chiến Thiên lúc này đã đi qua, tìm một chỗ ngồi tốt, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người đang ngồi bên đó rồi nói: “ Ta muốn ngồi đây.”
Mấy tên dòng dõi quí tộc sớm đã sợ đến hai chân như nhũn ra, nào dám nói nhiều, lắp bắp nhường chỗ, chạy trối chết, ngay cả quay lại nhìn cũng không dám, từ đó có thể thấy bọn họ sợ Độc Cô Chiến Thiên như thế nào…..
“Uy…Một mình ngồi đó thật vô duyên? Không bằng sang đây cùng uống chén rượu đi…” Độc Cô Chiến Thiên vừa ngồi xuống thì Bạch Khởi liền gọi.
Câu nói này trước là khiến Độc Cô Chiến Thiên sững sờ, do dự một chút rồi đứng dậy, gật gật đầu rồi qua đó, nhưng được nửa đường thì đột nhiên nghĩ ra cái gì, quay người nhìn nhìn ba mươi mấy người đang ngồi ở phòng trung tâm “Đắc nguyệt lầu “ này , lạnh lùng nói ra một câu: “Trong nửa khắc ta không hi vọng ở đây còn một người nào…”
Nói xong rồi bước tới phía Bạch khởi, mà lúc này chỉ nghe thấy “Vù vù rầm rập.” không một tiếng động, trong phòng khách trung tâm lầu ba không còn một tiếng động, vốn đám người ngồi nói một câu cũng không dám.... toàn bộ đều bỏ chạy hết sạch. Trong nháy mắt Độc Cô Chiến Thiên đã đến chỗ bên Bạch Khởi và ngồi xuống, trong phòng ngoài Bạch khởi còn có người ở hai bàn của Bạch Tiêu Sái. Tất cả đều chạy đi hết…. căn phòng to như vậy chỉ còn rất thưa thớt, trên mặt bàn ghế còn sót chút thức ăn còn rơi vãi lại….
Tình cảnh như vậy không riêng Bạch Khởi lần đầu nhìn thấy há hốc mồm, mà ngay cả những người như Bạch Tiêu Sái, Bối Tác Tư, Lí Tầm Hoan bất giác cũng nuốt một ngụm nước bọt, không thể không nói, uy danh của Độc Cô Chiến Thiên ở vương đô này quả là không nhỏ, ai cũng không muốn trêu chọc đến cái tên biến thái động chút là dùng kiếm giết người này, tên biến thái này hết lần này đến lần khác không thể trêu chọc, nếu không cũng không có cái uy danh thần quỷ đều tránh né ấy.
/363
|