Canh canh canh~..Từng đợt âm thanh của kim loại cứ vang lên trong Mân Côi thành, con đường lớn thứ bảy, không phải là phồn hoa, đó là một con đường hẻo lánh ở ngoại thành Mân Côi, ở đây nhiều nhất là những tiệm rèn, chúng đều tập trung ở đây, thợ rèn cả Mân Côi thành thì có khoảng ba thành, còn bảy thành khác ngoài một thành rải rác ra còn toàn bộ đều tập trung trong quân doanh, mà nơi đây là nơi những mạo hiểm đoàn tập trung đông nhất trong vương đô, họ thường dẫn quân đi du lịch khắp nơi, bọn họ thường đến đây chọn những vũ khí thích hợp với mình.
Đương nhiên những quan gia chấp sự của các gia đình quí tộc hoặc là những thiếu gia quí tộc buồn chán đến đây cũng không phải ít, họ đến đây để chọn vũ khí, hoặc là mua một ít trang bị cho tư binh, dù sao thì các quý tộc cũng không thể tự mình chế tạo vũ khí được.
Lúc này Bạch Khởi đang đi dạo trên con phố thứ bảy, còn dẫn theo Bạch Tiêu Sái đi cùng mình, còn Bích Lợi Tư thì ở nhà, dung mạo của cô ta quá mức sáng chói, theo mình có khi sẽ gây chuyện thị phi, mặc dù Bạch Khởi không sợ, nhưng lại không muốn phiền phức.
Thẳng thắn mà nói, nếu như không phải Bạch Khởi không biết đường, hắn thậm chí ngay cả Bạch Tiêu Sái cũng không muốn dẫn đi cùng.
Đi trên con đường lớn thứ bảy này, trên con đường rộng trải đầy phiến đá, người tới người lui tấp lập, nhưng hai người Bạch Khởi và Bạch Tiêu Sái lại đi cùng nhau, vẫn khiến không ít người xung quanh không thể không quan sát, ghé mắt nhìn, dù sao hai người đứng chung một chỗ quả thực là hai người vô cùng đối lập, tuy Bạch Tiêu Sái tuổi còn nhỏ, chỉ có điều tam sở vị khán chung thân (khuôn mặt lúc ba tuổi thế nào thì sau này sẽ vậy), từ tướng mạo của Bạch Tiêu Sái bây giờ thì không khó nhìn được ra được đức hạnh sau này của hắn, khẳng định là… người mập mạp trọng lượng hơn ba trăm cân, đứng chung với Bạch Khởi nếu không phải là người dẫn đường, thì thật khó khiến người khác tưởng tượng hai người họ là huynh đệ….
Hai người đi cùng nhau, một người tướng mạo anh tuấn, vóc dáng khôi ngô, còn một người thân thể mập mạp…. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn thu hút không ít những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, điều đó rõ ràng khiến Bạch tiêu Sái cảm thấy không tự nhiên, còn bộ dáng của Bạch Khởi lúc này…
Nói chính xác là, tâm trí của Bạch Khởi lúc này đang tập trung nhìn bốn phía xung quanh, hắn nhìn những biển hiệu xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó.
Cuối cùng Bạch Khởi nhìn thấy một biển hiệu loang lổ với dòng chữ “Bách Luyện” ở phía cuối con đường, sau khi nhìn thấy biển hiệu đó, ánh mắt Bạch Khởi bỗng sáng lên, không nói không rằng, không để ý tới Bạch Tiêu Sái đang mải miết đi qua.
Việc làm ăn của cửa tiệm Bách Luyện không tốt, các tiệm vũ khí xung quanh đều đông khách, những người thợ rèn đó bận tối mắt tối mũi, còn trước cửa tiệm “Bách Luyện”, một ngọn lửa đỏ rực, và có một lão nhân tay đang cầm thiết chùy đang rèn trước cửa ra thì không còn ai nữa…
Nhìn qua những vũ khí bày biện bên ngoài, từng cái, từng cái đều đã loang lổ, và trên bàn bày biện phủ đầy bụi, nhìn thấy vậy chẳng trách không có ai đến đây mua vũ khí.
“Lão tiên sinh, xin hỏi… Lão Âu có ở đây không?” Bạch Khởi bước tới chỗ ông lão râu tóc bặc , tầm năm sáu mươi tuổi đang không ngừng rèn sắt thấp giọng hỏi.
Ông lão nghe Bạch Khởi nói xong liền ngẩng đầu lên liếc nhìn Bạch Khởi, sau đó lại cuối xuống tiếp tục làm việc “Leng keng leng keng” những âm thanh đó lại vang lên, cũng không thèm liếc nhìn Bạch Khởi, càng không thèm để ý đến Bạch Khởi.
“Ê…. Cái lão già này. Đại ca ta hỏi lão…Lão mau nói đi… Không ta cho lão biết tay bây giờ…” Bạch Tiêu Sái tự tiện bước tới, vẻ mặt bất mãn quát lớn, Bạch Tiêu Sái bây giờ tuy trong lòng rất hận Bạch Khởi, nhưng lại không dám đối phó với Bạch Khởi, bây giờ trong lòng Bạch Tiêu Sái Bạch Khởi đã là ác ma, có thể ngồi chung với ba tên biến thái kia thì còn ai là người bình thường được nữa…?
Nhưng Bạch Tiêu Sái lại không dám đắc tội với Bạch Khởi, đi theo Bạch Khởi ngoài việc liều mạng lấy lòng ra thì không thể làm được việc gì khác, mà lúc này hắn chính là muốn biểu hiện một chút trước mặt Bạch Khởi cho nên mới nhảy vào.
“Chát.… cút sang một bên cho ta.” Nhưng Bạch Khởi lại không quan tâm tới thịnh tình của hắn, nghe xong những lời này của Bạch Tiêu Sái, Bạch Khởi không do dự cho hắn một cái tát, sau đó tàn bạo đe dọa, làm Bạch Tiêu Sái sợ hãi trốn qua một bên, trong lòng đầy uất ức nhưng không dám nói nửa lời..
Thấy vậy, ông lão thợ rèn dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Khởi trước mặt mà lạnh nhạt nói: “Ngươi tìm Lão Âu có việc gì? Ngươi là ai?”
“Việc này…. Lão tiên sinh, ta là Bạch Khởi, gia tổ Bạch Ngọc Đường bảo ta đến đây tìm Lão Âu….” Bạch Khởi nghe xong mỉm cười nói, hắn không sợ Bạch Tiêu Sái nghe thấy những lời này, sự tồn tại của Bạch Ngọc Đường kỳ thực sớm đã không phải là gì bí mật, rất nhiều người biết được rằng Bạch Ngọc Đường đã xuất sơn, đến cả thân phận của đệ tử thân truyền của Bạch Ngọc Đường, tin rằng Đỗ Tân gia tộc và phụ thân mình cũng biết, đã như vậy cần gì phải dấu diếm?
Còn bản thân đến tìm ai, thì….
Nếu Bạch Tiêu Sái trở về nói với Mã Tháp Sa điều đó cũng không sao, lẽ nào cô ta dám động thủ sao? Phải biết rằng đấu vương cường giả không phải dễ trêu, một đấu vương cường giả khi tức giận lên có thể hủy diệt một đại gia tộc, Đỗ Tân gia cũng như vậy.
“Bạch Ngọc Đường?... Ngươi theo ta…” lão thợ rèn nghe thấy tên Bạch Ngọc Đường, hai mắt bỗng sáng lên, sau đó nhìn thoáng Bạch Khởi trước mặt thấp giọng nói, nói rồi dẫn Bạch Khởi đi vào trong, Bạch Tiêu Sái thấy vậy cũng theo vào, nhưng lão thợ rèn quay lại trợn mắt với Bạch Tiêu Sái, lạnh lùng nói “Ngươi đứng đó cho ta, không được phép vào, nếu không….”
Trong lúc nói, một cỗ sát khí bỗng nhiên phát ra khiến Bạch Tiêu Sái sợ hãi đến thót tim, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc trở lên trắng bệch, nói thực đừng nói là Bạch Tiêu Sái mà ngya cả Bạch Khởi cũng phải kinh ngạc…. trình độ như vậy… chí ít… cũng là một thất tinh đấu linh…
Thậm chí là bát tinh…
Một ông lão chuyên rèn vũ khí mà lại có được trình độ đấu linh đỉnh cao, điều này không thể? Phải biết rằng, địa vị của một đấu linh cường giả rất cao, một đấu linh cấp cường giả ở một tiểu quốc đã là cao thủ rồi, dù là ở một nơi như vậy trong Ba Phạt Lợi Á, đấu linh cường giả cũng đủ để làm sư đoàn trưởng, trong đó ưu tú còn có thể làm quân đoàn trưởng giống như phụ thân Bạch Kình Thiên của mình, ông không phải chiến đấu sống chết ngoài xa trường, nhưng cao thủ như thế cho dù gia nhập bất cứ một thế lực nào cũng đều là đối tượng được lôi kéo, dù là ở trong những đại đế quốc,địa vị của đấu linh cường giả cũng hậu đãi như vậy, mặc dù so với những tiểu quốc không thể tránh được sự suy yếu nhưng chí ít cũng không phải lo cơm áo, sống thoải mái, những người như vậy làm sao có thể chỉ là thợ rèn được chứ?
“Lẽ nào…. ông ta là Lão Âu?” bỗng nhiên Bạch Khởi trong lòng chợt nghĩ như vậy, nhưng lập tức ông ta lại phủ nhận điều này, phải biết rằng Lão Âu người mà có thể kết giao với Lão tổ tông Bạch Ngọc Đường, người như thế không đơn giản như vậy được? một đấu linh tuy lợi hại, nhưng không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, làm sao có tư cách kết giao với Bạch Ngọc Đường chứ? Sợ là người như vậy không đáng kết giao với Bạch Ngọc Đường, muốn kết giao được với ông ta đừng nói là bằng cấp, tối thiểu cũng phải là một đấu tông….
Thực lực của lão này, còn kém quá xa….
“Ta nói…. Tiểu Kiền à, sao lại dẫn người ngoài vào đây? Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, nơi này không cho bất kỳ người nào vào sao? Đặc biệt là khi ta đang uống rượu… Lẽ nào ngươi xem lời ta nói như gió thoảng ngoài tai sao?”một giọng nói lười nhác bỗng nhiên vang lên sau khi Bạch Khởi và Lão thợ rèn bước vào phía sau của “Bách Luyện”, gây cho mọi người cảm giác ngà ngà say chưa tỉnh.
“Tiểu Kiền?” Bạch Khởi nghe xong những lời này xém chút thì ngã ngửa xuống đất… người bên trong hỏi Lão tiên sinh này, vị thất tinh đấu linh này tên là Tiểu Kiền ư? Trời ạ…. ông ta ít cũng sáu mươi tuổi rồi… Cái tên gọi này thật là….
Trên mặt Bạch Khởi có chút kỳ quái nhưng rồi lại rất bình thản và nhanh chóng quen với các xưng hô như thế, Tiểu Kiền cũng không hề có chút bất mãn hay tức giận nào, mà cung kính đứng ở trong sân, nói vào căn phòng ở chính giữa tứ hợp viện: “Đại sư…người này , nói là Bạch Ngọc Đường lão tiên sinh cử hắn tới…. cho nên tôi mới tự ý dẫn hắn tới đây.”
“Ồ? Ha ha ha…Bạch Ngọc Đường? Lão già đó vẫn khỏe sao?ta cứ tưởng lão ta chết rồi chứ… không ngờ vẫn còn sống? lão ta cử ngươi tới có việc gì?” Một trận cười sang sảng vang lên trong phòng, một lúc sau, một ông lão cao tầm một mét sáu mặt đầy râu bước ra, nhìn mái tóc đã có chút bạc, râu cũng vậy, người đầy đặn, xem ra sức khỏe vẫn cường tráng, tuổi tác cũng tầm năm mươi tuổi, trong tay còn một bình rượu, khi bước ra còn uống hai ngụm, sau khi nói xong lại “Ừng ực” uống rượu rồi chăm chú nhìn Bạch Khởi…..
“Vâng, Lão tổ tông giờ vẫn khỏe, thân thể vẫn như xưa, ngài là….Lão Âu?” Bạch Khởi cung kính thấp giọng nói như vậy, khi nói còn có chút nghi vấn…Dù sao mình rõ ràng trẻ hơn người trước mặt…Nhưng ông ta lại khiến cho Bạch khởi có một cảm giác bất khả trắc, Bạch Khởi căn bản nhìn không thấu ông ta, ngoài việc biết rằng người trước mặt mình rất lợi hại ra những điều khác đều không biết, cho nên Bạch Khởi phải cung kính.
“Không sai…Ta chính là Lão Âu… Ha ha….Nhưng bọn họ đều thích gọi ta là Âu Đại Sư… Thế nào… Tiểu tử ngươi không tin ta đúng không?” uống một ngụm rượu. Lão Âu tìm một chỗ rồi ngồi xuống, dáng vẻ tươi cười nói với Bạch Khởi.
“Không…. Không phải, chỉ là Lão tổ tông có thư, nhờ tốôi tận tay giao cho ngài, nên tôi phải xác nhận một chút….” Nói xong Bạch Khởi lấy phong thư của Bạch Ngọc Đường đưa cho Âu đại sư đang ờ trước mặt, rồi đứng sang một bên, đợi đối phương trả lời….
Đương nhiên những quan gia chấp sự của các gia đình quí tộc hoặc là những thiếu gia quí tộc buồn chán đến đây cũng không phải ít, họ đến đây để chọn vũ khí, hoặc là mua một ít trang bị cho tư binh, dù sao thì các quý tộc cũng không thể tự mình chế tạo vũ khí được.
Lúc này Bạch Khởi đang đi dạo trên con phố thứ bảy, còn dẫn theo Bạch Tiêu Sái đi cùng mình, còn Bích Lợi Tư thì ở nhà, dung mạo của cô ta quá mức sáng chói, theo mình có khi sẽ gây chuyện thị phi, mặc dù Bạch Khởi không sợ, nhưng lại không muốn phiền phức.
Thẳng thắn mà nói, nếu như không phải Bạch Khởi không biết đường, hắn thậm chí ngay cả Bạch Tiêu Sái cũng không muốn dẫn đi cùng.
Đi trên con đường lớn thứ bảy này, trên con đường rộng trải đầy phiến đá, người tới người lui tấp lập, nhưng hai người Bạch Khởi và Bạch Tiêu Sái lại đi cùng nhau, vẫn khiến không ít người xung quanh không thể không quan sát, ghé mắt nhìn, dù sao hai người đứng chung một chỗ quả thực là hai người vô cùng đối lập, tuy Bạch Tiêu Sái tuổi còn nhỏ, chỉ có điều tam sở vị khán chung thân (khuôn mặt lúc ba tuổi thế nào thì sau này sẽ vậy), từ tướng mạo của Bạch Tiêu Sái bây giờ thì không khó nhìn được ra được đức hạnh sau này của hắn, khẳng định là… người mập mạp trọng lượng hơn ba trăm cân, đứng chung với Bạch Khởi nếu không phải là người dẫn đường, thì thật khó khiến người khác tưởng tượng hai người họ là huynh đệ….
Hai người đi cùng nhau, một người tướng mạo anh tuấn, vóc dáng khôi ngô, còn một người thân thể mập mạp…. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn thu hút không ít những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, điều đó rõ ràng khiến Bạch tiêu Sái cảm thấy không tự nhiên, còn bộ dáng của Bạch Khởi lúc này…
Nói chính xác là, tâm trí của Bạch Khởi lúc này đang tập trung nhìn bốn phía xung quanh, hắn nhìn những biển hiệu xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó.
Cuối cùng Bạch Khởi nhìn thấy một biển hiệu loang lổ với dòng chữ “Bách Luyện” ở phía cuối con đường, sau khi nhìn thấy biển hiệu đó, ánh mắt Bạch Khởi bỗng sáng lên, không nói không rằng, không để ý tới Bạch Tiêu Sái đang mải miết đi qua.
Việc làm ăn của cửa tiệm Bách Luyện không tốt, các tiệm vũ khí xung quanh đều đông khách, những người thợ rèn đó bận tối mắt tối mũi, còn trước cửa tiệm “Bách Luyện”, một ngọn lửa đỏ rực, và có một lão nhân tay đang cầm thiết chùy đang rèn trước cửa ra thì không còn ai nữa…
Nhìn qua những vũ khí bày biện bên ngoài, từng cái, từng cái đều đã loang lổ, và trên bàn bày biện phủ đầy bụi, nhìn thấy vậy chẳng trách không có ai đến đây mua vũ khí.
“Lão tiên sinh, xin hỏi… Lão Âu có ở đây không?” Bạch Khởi bước tới chỗ ông lão râu tóc bặc , tầm năm sáu mươi tuổi đang không ngừng rèn sắt thấp giọng hỏi.
Ông lão nghe Bạch Khởi nói xong liền ngẩng đầu lên liếc nhìn Bạch Khởi, sau đó lại cuối xuống tiếp tục làm việc “Leng keng leng keng” những âm thanh đó lại vang lên, cũng không thèm liếc nhìn Bạch Khởi, càng không thèm để ý đến Bạch Khởi.
“Ê…. Cái lão già này. Đại ca ta hỏi lão…Lão mau nói đi… Không ta cho lão biết tay bây giờ…” Bạch Tiêu Sái tự tiện bước tới, vẻ mặt bất mãn quát lớn, Bạch Tiêu Sái bây giờ tuy trong lòng rất hận Bạch Khởi, nhưng lại không dám đối phó với Bạch Khởi, bây giờ trong lòng Bạch Tiêu Sái Bạch Khởi đã là ác ma, có thể ngồi chung với ba tên biến thái kia thì còn ai là người bình thường được nữa…?
Nhưng Bạch Tiêu Sái lại không dám đắc tội với Bạch Khởi, đi theo Bạch Khởi ngoài việc liều mạng lấy lòng ra thì không thể làm được việc gì khác, mà lúc này hắn chính là muốn biểu hiện một chút trước mặt Bạch Khởi cho nên mới nhảy vào.
“Chát.… cút sang một bên cho ta.” Nhưng Bạch Khởi lại không quan tâm tới thịnh tình của hắn, nghe xong những lời này của Bạch Tiêu Sái, Bạch Khởi không do dự cho hắn một cái tát, sau đó tàn bạo đe dọa, làm Bạch Tiêu Sái sợ hãi trốn qua một bên, trong lòng đầy uất ức nhưng không dám nói nửa lời..
Thấy vậy, ông lão thợ rèn dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Khởi trước mặt mà lạnh nhạt nói: “Ngươi tìm Lão Âu có việc gì? Ngươi là ai?”
“Việc này…. Lão tiên sinh, ta là Bạch Khởi, gia tổ Bạch Ngọc Đường bảo ta đến đây tìm Lão Âu….” Bạch Khởi nghe xong mỉm cười nói, hắn không sợ Bạch Tiêu Sái nghe thấy những lời này, sự tồn tại của Bạch Ngọc Đường kỳ thực sớm đã không phải là gì bí mật, rất nhiều người biết được rằng Bạch Ngọc Đường đã xuất sơn, đến cả thân phận của đệ tử thân truyền của Bạch Ngọc Đường, tin rằng Đỗ Tân gia tộc và phụ thân mình cũng biết, đã như vậy cần gì phải dấu diếm?
Còn bản thân đến tìm ai, thì….
Nếu Bạch Tiêu Sái trở về nói với Mã Tháp Sa điều đó cũng không sao, lẽ nào cô ta dám động thủ sao? Phải biết rằng đấu vương cường giả không phải dễ trêu, một đấu vương cường giả khi tức giận lên có thể hủy diệt một đại gia tộc, Đỗ Tân gia cũng như vậy.
“Bạch Ngọc Đường?... Ngươi theo ta…” lão thợ rèn nghe thấy tên Bạch Ngọc Đường, hai mắt bỗng sáng lên, sau đó nhìn thoáng Bạch Khởi trước mặt thấp giọng nói, nói rồi dẫn Bạch Khởi đi vào trong, Bạch Tiêu Sái thấy vậy cũng theo vào, nhưng lão thợ rèn quay lại trợn mắt với Bạch Tiêu Sái, lạnh lùng nói “Ngươi đứng đó cho ta, không được phép vào, nếu không….”
Trong lúc nói, một cỗ sát khí bỗng nhiên phát ra khiến Bạch Tiêu Sái sợ hãi đến thót tim, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc trở lên trắng bệch, nói thực đừng nói là Bạch Tiêu Sái mà ngya cả Bạch Khởi cũng phải kinh ngạc…. trình độ như vậy… chí ít… cũng là một thất tinh đấu linh…
Thậm chí là bát tinh…
Một ông lão chuyên rèn vũ khí mà lại có được trình độ đấu linh đỉnh cao, điều này không thể? Phải biết rằng, địa vị của một đấu linh cường giả rất cao, một đấu linh cấp cường giả ở một tiểu quốc đã là cao thủ rồi, dù là ở một nơi như vậy trong Ba Phạt Lợi Á, đấu linh cường giả cũng đủ để làm sư đoàn trưởng, trong đó ưu tú còn có thể làm quân đoàn trưởng giống như phụ thân Bạch Kình Thiên của mình, ông không phải chiến đấu sống chết ngoài xa trường, nhưng cao thủ như thế cho dù gia nhập bất cứ một thế lực nào cũng đều là đối tượng được lôi kéo, dù là ở trong những đại đế quốc,địa vị của đấu linh cường giả cũng hậu đãi như vậy, mặc dù so với những tiểu quốc không thể tránh được sự suy yếu nhưng chí ít cũng không phải lo cơm áo, sống thoải mái, những người như vậy làm sao có thể chỉ là thợ rèn được chứ?
“Lẽ nào…. ông ta là Lão Âu?” bỗng nhiên Bạch Khởi trong lòng chợt nghĩ như vậy, nhưng lập tức ông ta lại phủ nhận điều này, phải biết rằng Lão Âu người mà có thể kết giao với Lão tổ tông Bạch Ngọc Đường, người như thế không đơn giản như vậy được? một đấu linh tuy lợi hại, nhưng không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, làm sao có tư cách kết giao với Bạch Ngọc Đường chứ? Sợ là người như vậy không đáng kết giao với Bạch Ngọc Đường, muốn kết giao được với ông ta đừng nói là bằng cấp, tối thiểu cũng phải là một đấu tông….
Thực lực của lão này, còn kém quá xa….
“Ta nói…. Tiểu Kiền à, sao lại dẫn người ngoài vào đây? Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, nơi này không cho bất kỳ người nào vào sao? Đặc biệt là khi ta đang uống rượu… Lẽ nào ngươi xem lời ta nói như gió thoảng ngoài tai sao?”một giọng nói lười nhác bỗng nhiên vang lên sau khi Bạch Khởi và Lão thợ rèn bước vào phía sau của “Bách Luyện”, gây cho mọi người cảm giác ngà ngà say chưa tỉnh.
“Tiểu Kiền?” Bạch Khởi nghe xong những lời này xém chút thì ngã ngửa xuống đất… người bên trong hỏi Lão tiên sinh này, vị thất tinh đấu linh này tên là Tiểu Kiền ư? Trời ạ…. ông ta ít cũng sáu mươi tuổi rồi… Cái tên gọi này thật là….
Trên mặt Bạch Khởi có chút kỳ quái nhưng rồi lại rất bình thản và nhanh chóng quen với các xưng hô như thế, Tiểu Kiền cũng không hề có chút bất mãn hay tức giận nào, mà cung kính đứng ở trong sân, nói vào căn phòng ở chính giữa tứ hợp viện: “Đại sư…người này , nói là Bạch Ngọc Đường lão tiên sinh cử hắn tới…. cho nên tôi mới tự ý dẫn hắn tới đây.”
“Ồ? Ha ha ha…Bạch Ngọc Đường? Lão già đó vẫn khỏe sao?ta cứ tưởng lão ta chết rồi chứ… không ngờ vẫn còn sống? lão ta cử ngươi tới có việc gì?” Một trận cười sang sảng vang lên trong phòng, một lúc sau, một ông lão cao tầm một mét sáu mặt đầy râu bước ra, nhìn mái tóc đã có chút bạc, râu cũng vậy, người đầy đặn, xem ra sức khỏe vẫn cường tráng, tuổi tác cũng tầm năm mươi tuổi, trong tay còn một bình rượu, khi bước ra còn uống hai ngụm, sau khi nói xong lại “Ừng ực” uống rượu rồi chăm chú nhìn Bạch Khởi…..
“Vâng, Lão tổ tông giờ vẫn khỏe, thân thể vẫn như xưa, ngài là….Lão Âu?” Bạch Khởi cung kính thấp giọng nói như vậy, khi nói còn có chút nghi vấn…Dù sao mình rõ ràng trẻ hơn người trước mặt…Nhưng ông ta lại khiến cho Bạch khởi có một cảm giác bất khả trắc, Bạch Khởi căn bản nhìn không thấu ông ta, ngoài việc biết rằng người trước mặt mình rất lợi hại ra những điều khác đều không biết, cho nên Bạch Khởi phải cung kính.
“Không sai…Ta chính là Lão Âu… Ha ha….Nhưng bọn họ đều thích gọi ta là Âu Đại Sư… Thế nào… Tiểu tử ngươi không tin ta đúng không?” uống một ngụm rượu. Lão Âu tìm một chỗ rồi ngồi xuống, dáng vẻ tươi cười nói với Bạch Khởi.
“Không…. Không phải, chỉ là Lão tổ tông có thư, nhờ tốôi tận tay giao cho ngài, nên tôi phải xác nhận một chút….” Nói xong Bạch Khởi lấy phong thư của Bạch Ngọc Đường đưa cho Âu đại sư đang ờ trước mặt, rồi đứng sang một bên, đợi đối phương trả lời….
/363
|