Editor: Linh
Gió đêm lạnh lẽo, Vệ Anh từ cung Trường Nhạc đi đến cung Thọ Khang, hứng một đường gió lạnh, nhưng ngọn lửa vừa bùng lên trong tim vẫn còn đang ẩn ẩn thiêu đốt.
Vệ Anh trong lòng thầm nghĩ mau mau trở về cùng thê tử ừ ừ a a, ánh mắt nhìn Thái hậu có chút không kiên nhẫn, “Không biết giờ này mẫu hậu truyền gặp nhi thần là có chuyện gì?”
Thái hậu sâu kín nhìn Vệ Anh, chậm rãi nói: “Hoàng thượng, ai gia nghe nói Giang tiệp dư thân thể không được khỏe, Hoàng thượng đã từng đi thăm nàng chưa?”
Vệ Anh giọng lạnh lùng: “Có bệnh hẳn là nên truyền thái y.”
Thái hậu bị lời của Vệ Anh chặn, nén lại khẩu khí nói: “Hoàng thượng nói vậy là sai rồi. Cái gọi là cởi chuông cần người buộc chuông, cái kết trong lòng Giang tiệp dư, chỉ có Hoàng thượng mới có thể mở.”
Vệ Anh nói: “Mẫu hậu có điều không biết, cái thắt đó là Trẫm dùng mây thắt, hiện sợ là ngay cả Trẫm cũng không nhớ phải mở ra thế nào.”
Thái hậu: “…”
Hoàng đế đây là đang… Kể chuyện cười?
Ta nên cười không? Không cười được không?
Thái hậu khóe miệng giật giật, ho khan một tiếng: “Tóm lại, Hoàng thượng là phu quân của Giang tiệp dư, theo lý nên đi xem nàng một chút.”
Vệ Anh liếc nhìn Thái hậu, hỏi: “Nếu Trẫm không đi xem nàng ta, nàng ta sẽ chết sao?”
“… Sẽ không.” Thái hậu thấy khóe miệng mình giật mạnh hơn.
“Nhưng nếu Trẫm đi xem nàng ta, nói không chừng nàng ta sẽ chết.”
Thái hậu: “…”
“Hoàng thượng, cho dù ngươi không niệm tình cảm phu thê, cũng phải niệm tình nghĩa huynh muội, Tâm Duyệt dầu gì cũng là biểu muội của ngươi, chất nữ của ai gia, xem ở trên mặt mũi Giang gia, ngươi hẳn là nên đi xem nàng.”
A, mang Giang gia ra dọa ta? Vệ Anh lạnh lùng liếc nhìn Thái hậu, mở miệng nói: “Mẫu hậu đã cố ý muốn Trẫm đi, vậy Trẫm đi cũng được. Có điều xin mẫu hậu chớ quên, thiên hạ này họ Vệ không phải họ Giang.”
Thái hậu nao nao, Vệ Anh cũng không hành lễ liền thối lui ra khỏi cung Trường Thọ. Nhìn bóng lưng dần đi xa của Vệ Anh, ánh mắt Thái hậu trầm xuống.
Trong cung Dục Tú, Giang tiệp dư đã sớm trang điểm tốt, tâm thần có vẻ không yên.
Tuy rằng tin tưởng Thái hậu nhất định có biện pháp để Hoàng thượng đến đây, nhưng thành bại nằm trong lần này, trong lòng Giang tiệp dư khó tránh khỏi có chút hơi căng thẳng.
Nàng ta ngồi trước bàn trang điểm, ngước mắt nhìn thoáng qua lư hương ba chân trên bàn, trong lòng tựa hồ vẫn còn chút lo lắng.
“Hoàng thượng giá lâm –”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của thái giám thông truyền, làm trái tim Giang tiệp dư đột nhiên nhảy dựng. Nàng ta vội đứng dậy khỏi ghế, đi đến ngoài cửa quỳ nghênh giá.
Vệ Anh vừa bước vào cung Dục Tú liền mơ hồ ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, không phải rất nồng đậm nhưng vẫn quanh quẩn ở chóp mũi, không tản đi được.
Hắn nhìn quanh phòng một lần, chỉ thấy trên bàn có một cái lư hương ba chân, đang lượn lờ bốc khói.
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”
Tiếng Giang tiệp dư kéo lại tầm mắt Vệ Anh, hắn nhìn Giang tiệp dư quỳ gối dưới đất, lãnh đạm nói: “Đứng lên đi.”
Giang tiệp dư nghe vậy đứng dậy, đang chuẩn bị nói chuyện thì chợt nghe Vệ Anh nói: “Trẫm nghe mẫu hậu nói thân thể ngươi không khỏe, đã như vậy Trẫm không quấy rầy Giang tiệp dư nghỉ ngơi nữa.”
Giang tiệp dư: “…”
Cho nên Hoàng thượng à, ngài đến đây làm gì vậy?
Nhưng là Vệ Anh nói xong cũng thật sự xoay người muốn đi, Giang tiệp dư vội vàng lên tiếng gọi Vệ Anh lại, “Hoàng thượng, nếu đã tới, cần gì phải vội vã đi như vậy? Nô tì vừa mới chuẩn bị dùng bữa, không bằng Hoàng thượng ở lại dùng bữa cùng nô tì.”
“Trẫm đã dùng qua bữa tối rồi.” Vệ Anh kiên quyết muốn đi, Giang tiệp dư trong lòng quýnh lên, tiến lên một bước giữ chặt Vệ Anh, nũng nịu kêu một tiếng Hoàng thượng.
Thân thể mềm mại đột nhiên đến gần trong lòng mình, Vệ Anh chỉ cảm thấy ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng thoắt cái bùng lên, đốt cả người hắn nóng rực.
Nhận thấy nhiệt độ cơ thể Vệ Anh đột nhiên lên cao, Giang tiệp dư trong lòng âm thầm lấy làm kỳ về dược liệu, thân mình cũng càng dựa sát vào trong lòng Vệ Anh, “Hoàng thượng.”
Giọng nói thiên kiều bá mị, lại hợp với đội đôi con ngươi tràn đầy thu thủy, quả nhiên là một vưu vật phong tình vạn chủng.
Nhận thấy được biến hóa trên người mình, chân mày Vệ Anh cau lại, nhưng lửa nóng hừng hực trong lòng, lại cấp thiết cần cái gì đó đến an ủi.
Giang tiệp dư tự nhiên cũng phát hiện nhiệt độ cơ thể Vệ Anh thay đổi, khóe miệng nhịn không được giơ lên. Lần trước là ai nói đối ta cứng không nổi?
Trong lúc Giang tiệp dư còn đang đắc ý, cổ lại một lần nữa bị Vệ Anh túm lấy, “Gan to thật đấy, dám kê đơn Trẫm!”
Tàn dư sợ hãi lần trước để lại nháy mắt bùng lên, Giang tiệp dư kinh sợ nhìn người vẻ mặt tức giận trước mắt, “Ta không có…”
Giang tiệp dư vừa nói xong ba chữ kia, lực đạo trên cổ liền tăng thêm, “Còn dám lừa Trẫm?”
Sự thống khổ của thiếu dưỡng khí lại một lần nữa đáng úp lại, Giang tiệp dư kịch liệt giãy dụa. Có điều lần trước may mắn hơn lần trước nhiều, Vệ Anh rất nhanh liền buông cổ nàng ta ra, “Giang Tâm Duyệt, Trẫm sẽ tính sổ với ngươi sau!”
Vệ Anh nói xong cũng nhanh chóng rời khỏi cung Dục Tú. Lý công công một mực ở bên ngoài chỉ cảm thấy một cơn gió từ bên trong lướt qua, thổi vào tai hắn nghe vù vù.
Đợi cơn gió đi qua, Lý công công mấp máy môi, cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi cái đó là Hoàng thượng hả? Không phải thì sao? Hắn rốt cục có nên đi vào xác nhận chút không?
Mà lúc này trong điện Giang tiệp dư đang gắng sức từ dưới đất bò dậy, bước chân lảo đảo đi đến trước bàn, dập tắt lư hương đang cháy.
Trong cung Trường Nhạc, Ôn Ly vừa tắm xong nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Phương Lăng và Phương Tiêu im lặng đứng một bên, chờ Hoàng hậu đi vào giấc ngủ.
Một cơn gió thế như chẻ tre xông vào, thổi tóc Phương Lăng Phương Tiêu bay tán loạn.
“Tất cả lui hết ra!”
Thanh âm này các nàng quen thuộc hơn hết, cho nên không cần nghĩ liền lui xuống. Ôn Ly nằm trên giường bị thanh âm nóng nảy của Vệ Anh dọa phát hoảng, tiếp theo một khối lửa nóng liền đè lên.
“Ly nhi…” Vệ Anh có chút gấp gọi Ôn Ly một tiếng, sau đó lập tức cởi cổ áo nàng ra, không kịp chờ liền hôn lên.
“Ưm…” Ôn Ly bị hắn gặm phát đau, ăn đau hừ một tiếng, một tay vòng qua eo người bên trên, “Chàng làm sao vậy?”
Nhiệt độ cơ thể Vệ Anh cao bất ngờ, vật cứng dưới thân còn thẳng tắp chọc vào người mình.
Vệ Anh cởi hết quần áo trên người Ôn Ly xuống, hơi lạnh trên người Ôn Ly làm hắn thoải mái dán lên, “Giang Tâm Duyệt hạ thuốc ta.”
Ôn Ly: “…”
“Cho nên hiện tại ta cần hạ hỏa.”
Ôn Ly: “…”
Vệ Anh nâng cằm Ôn Ly lên, cúi đầu liền hôn xuống. Vệ Anh hôn rất thô bạo, không mang theo kết cấu gì, chỉ lục lọi đòi lấy từ trong miệng Ôn Ly, thậm chí còn hung hãn cắn môi dưới Ôn Ly mấy cái.
Tơ máu ngai ngái lập tức xông ra, Vệ Anh dùng đầu lưỡi liếm đi, sau đó miệng lại ngậm chặt môi dưới Ôn Ly, mút.
Bộ ngực mềm mại bị người tùy ý vuốt ve, trên miệng vừa đau lại nóng rát, Ôn Ly không khỏe rên ra tiếng.
Thanh âm của Ôn Ly như một cất xúc tác, khiến lửa trên người Vệ Anh cháy càng đượm hơn.
“Ly nhi, Ly nhi…” Vệ Anh liên tục hô tên Ôn Ly, giống như như vậy là có thể giảm bớt khó chịu trên người. Ta hắn nâng một chân Ôn Ly, dọc theo bắp đùi chậm rãi vuốt ve, đầu lưỡi không ngừng vòng quanh nụ hoa trên ngực Ôn Ly, cuối cùng cắn mạnh một cái.
“A…” Ôn Ly ăn đau rên ra tiếng, khóe mắt rơi ra mấy giọt lệ châu, đến khi nhận thấy tay Vệ Anh đã đi đến lối vào ẩm ướt của mình, rốt cục đè tay Vệ Anh lại, khó chịu nói: “Vệ Anh… Đứa nhỏ…”
Tay Vệ Anh dừng một trước, liệt hỏa cháy hừng hực trên người đã sớm đốt hết chút tỉnh táo còn sót lại, “Ly Nhi, ta thật là khó chịu…”
Ôn Ly mày khẽ nhíu một cái, nàng cũng biết Vệ Anh hiện tại nhất định rất khó chịu, nghe nói thuốc dục tình cũng là một loại độc, nếu không phóng ra ngoài thì không giải được. Nàng không muốn thương tổn đến con của bọn họ, nhưng là nàng cũng không muốn nhìn thấy Vệ Anh bị khó chịu như vậy.
Nàng buông lỏng tay Vệ Anh ra, tay mình đặt lên trên lửa nóng của Vệ Anh, cao thấp di động.
“Ưm…” Vệ Anh khẽ rên một tiếng, hắn hiện tại dục hỏa đốt người, dựa vào tay Ôn Ly rõ ràng không thỏa mãn được hắn, nhưng là hắn vẫn kiềm lại dã thú trong lòng mình, để Ôn Ly lấy tay an ủi hắn.
Bởi vì tác dụng của dược vật, hơn nữa Vệ Anh cũng không cố sức kiềm lại, không qua bao lâu liền bắn lên tay Ôn Ly, nhưng dưới thân lại lập tức cứng lại.
Vệ Anh khó chịu liếm lên người Ôn Ly, giọng khàn đặc, “Ly Nhi, ta vẫn rất khó chịu…”
Ôn Ly cau mày mấp máy môi, tiếp theo hai chân vòng qua thắt lưng Vệ Anh, “Vệ Anh, chàng cẩn thận chút…”
Chút tỉnh táo cuối cùng trong đầu Vệ Anh đã hoàn toàn biết mất dưới sự đồng ý của Ôn Ly, hắn hạ thấp thắt lưng sau đó tiến vào trong cơ thể Ôn Ly.
Ôn Ly lập tức yêu kiều ra tiếng, hai con thỏ ngọc trước ngực lay động làm mắt Vệ Anh đỏ lên, vươn tay ra liều mạng nắn bóp.
Dưới thân càng không ngừng va chạm, trong tiềm thức Vệ Anh không dám quá dùng sức, chờ hắn rốt cục phóng thích vào trong cơ thể Ôn Ly, Ôn Ly cũng tinh bì lực tẫn mềm nhũn nằm trên giường.
Nhìn người sắc mặt tái nhợt dưới thân, trái tim Vệ Anh như bị người khoét một miếng, đau đớn khiến ngọn lửa trong người bị dập tắt không ít.
“Người đâu! Truyền thái y!!”
Thái y đêm khuya bị truyền tới tinh thần rõ ràng không phấn chấn, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng thượng sắc mặt xanh mét, tinh thần lập tức hăng hái.
Cầm đầu vẫn là Văn thái y, ông bắt mạch cho Ôn Ly bao lâu thì nắm tay Vệ Anh siết chặt lấy bấy nhiêu. Đợi đến khi ông rốt cục thu bàn tay bắt mạch lại, khóe miệng Vệ Anh hơi động, cuối cùng lại thông phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Văn thái y vuốt vuốt chòm râu dê ông vẫn luôn lấy làm tự hào, đứng dậy hướng Vệ Anh nói: “Hoàng thượng xin yên tâm, thai nhi trong bụng Hoàng hậu tạm thời không ngại.”
“Tạm thời?” Vệ Anh nhướng mày, nguy hiểm lặp lại hai chữ này một lần.
Văn thái y mặt không đổi sắc gật đầu, bình tĩnh thong dong nói: “Cựu thần biết Hoàng thượng tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời xúc động cũng là chuyện không tránh khỏi. Nhưng cựu thần đã sớm nhắc qua với Hoàng thượng rồi, không thể gần Hoàng hậu, nếu Hoàng thượng không nghe, cho dù ta là đại la thần tiên cũng không giữ được đứa nhỏ trong bụng Hoàng hậu.”
Nắm tay Vệ Anh lại siết chặt thêm mấy phần, gần như là từ trong kẽ răng nặn ra mấy chứ, “Hoàng hậu hiện như thế nào?”
“Hoàng hậu đang có thai, thân thể vốn không bằng lúc trước, nếu Hoàng thượng còn tiếp tục hành hạ như thế, chỉ sợ sẽ làm bị thương căn cơ của Hoàng hậu.”
Vệ Anh một hồi lâu sau cũng chưa nói chuyện, hắn không nói, người khác càng không dám nói lung tung.
“Văn thái y, ngươi phải điều dưỡng tốt thân mình Hoàng hậu cho Trẫm.” Giọng Vệ Anh lạnh đến khiến người cảm thấy lạnh lẽo, Văn thái y nhìn hắn một cái, “Cựu thần vẫn là câu nói đó, cái này toàn bộ phải dựa vào Hoàng thượng phối hợp.”
Vệ Anh sắc mặt trầm xuống nói: “Trẫm cam đoan sẽ không lại động Hoàng hậu.”
Văn thái y lúc này mới nói: “Nếu Hoàng thượng thật có thể làm được, vậy cựu thần cũng có thể đảm bảo Hoàng hậu nương nương mẫu tử bình an.”
Đổi đơn thuốc cho Hoàng hậu, mấy vị thái y liền cùng nhau rời đi, Vệ Anh vẫn đứng trước cửa sổ, thẳng tắp nhìn Ôn Ly sắc mặt tái nhợt.
Lửa giận trong lòng vọt lên, Vệ Anh nghiêng đầu hướng về phía Lý công công cắn răng nghiến lợi nói: “Nhốt Giang tiệp dư vào thiên lao cho Trẫm!”
Gió đêm lạnh lẽo, Vệ Anh từ cung Trường Nhạc đi đến cung Thọ Khang, hứng một đường gió lạnh, nhưng ngọn lửa vừa bùng lên trong tim vẫn còn đang ẩn ẩn thiêu đốt.
Vệ Anh trong lòng thầm nghĩ mau mau trở về cùng thê tử ừ ừ a a, ánh mắt nhìn Thái hậu có chút không kiên nhẫn, “Không biết giờ này mẫu hậu truyền gặp nhi thần là có chuyện gì?”
Thái hậu sâu kín nhìn Vệ Anh, chậm rãi nói: “Hoàng thượng, ai gia nghe nói Giang tiệp dư thân thể không được khỏe, Hoàng thượng đã từng đi thăm nàng chưa?”
Vệ Anh giọng lạnh lùng: “Có bệnh hẳn là nên truyền thái y.”
Thái hậu bị lời của Vệ Anh chặn, nén lại khẩu khí nói: “Hoàng thượng nói vậy là sai rồi. Cái gọi là cởi chuông cần người buộc chuông, cái kết trong lòng Giang tiệp dư, chỉ có Hoàng thượng mới có thể mở.”
Vệ Anh nói: “Mẫu hậu có điều không biết, cái thắt đó là Trẫm dùng mây thắt, hiện sợ là ngay cả Trẫm cũng không nhớ phải mở ra thế nào.”
Thái hậu: “…”
Hoàng đế đây là đang… Kể chuyện cười?
Ta nên cười không? Không cười được không?
Thái hậu khóe miệng giật giật, ho khan một tiếng: “Tóm lại, Hoàng thượng là phu quân của Giang tiệp dư, theo lý nên đi xem nàng một chút.”
Vệ Anh liếc nhìn Thái hậu, hỏi: “Nếu Trẫm không đi xem nàng ta, nàng ta sẽ chết sao?”
“… Sẽ không.” Thái hậu thấy khóe miệng mình giật mạnh hơn.
“Nhưng nếu Trẫm đi xem nàng ta, nói không chừng nàng ta sẽ chết.”
Thái hậu: “…”
“Hoàng thượng, cho dù ngươi không niệm tình cảm phu thê, cũng phải niệm tình nghĩa huynh muội, Tâm Duyệt dầu gì cũng là biểu muội của ngươi, chất nữ của ai gia, xem ở trên mặt mũi Giang gia, ngươi hẳn là nên đi xem nàng.”
A, mang Giang gia ra dọa ta? Vệ Anh lạnh lùng liếc nhìn Thái hậu, mở miệng nói: “Mẫu hậu đã cố ý muốn Trẫm đi, vậy Trẫm đi cũng được. Có điều xin mẫu hậu chớ quên, thiên hạ này họ Vệ không phải họ Giang.”
Thái hậu nao nao, Vệ Anh cũng không hành lễ liền thối lui ra khỏi cung Trường Thọ. Nhìn bóng lưng dần đi xa của Vệ Anh, ánh mắt Thái hậu trầm xuống.
Trong cung Dục Tú, Giang tiệp dư đã sớm trang điểm tốt, tâm thần có vẻ không yên.
Tuy rằng tin tưởng Thái hậu nhất định có biện pháp để Hoàng thượng đến đây, nhưng thành bại nằm trong lần này, trong lòng Giang tiệp dư khó tránh khỏi có chút hơi căng thẳng.
Nàng ta ngồi trước bàn trang điểm, ngước mắt nhìn thoáng qua lư hương ba chân trên bàn, trong lòng tựa hồ vẫn còn chút lo lắng.
“Hoàng thượng giá lâm –”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của thái giám thông truyền, làm trái tim Giang tiệp dư đột nhiên nhảy dựng. Nàng ta vội đứng dậy khỏi ghế, đi đến ngoài cửa quỳ nghênh giá.
Vệ Anh vừa bước vào cung Dục Tú liền mơ hồ ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, không phải rất nồng đậm nhưng vẫn quanh quẩn ở chóp mũi, không tản đi được.
Hắn nhìn quanh phòng một lần, chỉ thấy trên bàn có một cái lư hương ba chân, đang lượn lờ bốc khói.
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”
Tiếng Giang tiệp dư kéo lại tầm mắt Vệ Anh, hắn nhìn Giang tiệp dư quỳ gối dưới đất, lãnh đạm nói: “Đứng lên đi.”
Giang tiệp dư nghe vậy đứng dậy, đang chuẩn bị nói chuyện thì chợt nghe Vệ Anh nói: “Trẫm nghe mẫu hậu nói thân thể ngươi không khỏe, đã như vậy Trẫm không quấy rầy Giang tiệp dư nghỉ ngơi nữa.”
Giang tiệp dư: “…”
Cho nên Hoàng thượng à, ngài đến đây làm gì vậy?
Nhưng là Vệ Anh nói xong cũng thật sự xoay người muốn đi, Giang tiệp dư vội vàng lên tiếng gọi Vệ Anh lại, “Hoàng thượng, nếu đã tới, cần gì phải vội vã đi như vậy? Nô tì vừa mới chuẩn bị dùng bữa, không bằng Hoàng thượng ở lại dùng bữa cùng nô tì.”
“Trẫm đã dùng qua bữa tối rồi.” Vệ Anh kiên quyết muốn đi, Giang tiệp dư trong lòng quýnh lên, tiến lên một bước giữ chặt Vệ Anh, nũng nịu kêu một tiếng Hoàng thượng.
Thân thể mềm mại đột nhiên đến gần trong lòng mình, Vệ Anh chỉ cảm thấy ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng thoắt cái bùng lên, đốt cả người hắn nóng rực.
Nhận thấy nhiệt độ cơ thể Vệ Anh đột nhiên lên cao, Giang tiệp dư trong lòng âm thầm lấy làm kỳ về dược liệu, thân mình cũng càng dựa sát vào trong lòng Vệ Anh, “Hoàng thượng.”
Giọng nói thiên kiều bá mị, lại hợp với đội đôi con ngươi tràn đầy thu thủy, quả nhiên là một vưu vật phong tình vạn chủng.
Nhận thấy được biến hóa trên người mình, chân mày Vệ Anh cau lại, nhưng lửa nóng hừng hực trong lòng, lại cấp thiết cần cái gì đó đến an ủi.
Giang tiệp dư tự nhiên cũng phát hiện nhiệt độ cơ thể Vệ Anh thay đổi, khóe miệng nhịn không được giơ lên. Lần trước là ai nói đối ta cứng không nổi?
Trong lúc Giang tiệp dư còn đang đắc ý, cổ lại một lần nữa bị Vệ Anh túm lấy, “Gan to thật đấy, dám kê đơn Trẫm!”
Tàn dư sợ hãi lần trước để lại nháy mắt bùng lên, Giang tiệp dư kinh sợ nhìn người vẻ mặt tức giận trước mắt, “Ta không có…”
Giang tiệp dư vừa nói xong ba chữ kia, lực đạo trên cổ liền tăng thêm, “Còn dám lừa Trẫm?”
Sự thống khổ của thiếu dưỡng khí lại một lần nữa đáng úp lại, Giang tiệp dư kịch liệt giãy dụa. Có điều lần trước may mắn hơn lần trước nhiều, Vệ Anh rất nhanh liền buông cổ nàng ta ra, “Giang Tâm Duyệt, Trẫm sẽ tính sổ với ngươi sau!”
Vệ Anh nói xong cũng nhanh chóng rời khỏi cung Dục Tú. Lý công công một mực ở bên ngoài chỉ cảm thấy một cơn gió từ bên trong lướt qua, thổi vào tai hắn nghe vù vù.
Đợi cơn gió đi qua, Lý công công mấp máy môi, cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi cái đó là Hoàng thượng hả? Không phải thì sao? Hắn rốt cục có nên đi vào xác nhận chút không?
Mà lúc này trong điện Giang tiệp dư đang gắng sức từ dưới đất bò dậy, bước chân lảo đảo đi đến trước bàn, dập tắt lư hương đang cháy.
Trong cung Trường Nhạc, Ôn Ly vừa tắm xong nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Phương Lăng và Phương Tiêu im lặng đứng một bên, chờ Hoàng hậu đi vào giấc ngủ.
Một cơn gió thế như chẻ tre xông vào, thổi tóc Phương Lăng Phương Tiêu bay tán loạn.
“Tất cả lui hết ra!”
Thanh âm này các nàng quen thuộc hơn hết, cho nên không cần nghĩ liền lui xuống. Ôn Ly nằm trên giường bị thanh âm nóng nảy của Vệ Anh dọa phát hoảng, tiếp theo một khối lửa nóng liền đè lên.
“Ly nhi…” Vệ Anh có chút gấp gọi Ôn Ly một tiếng, sau đó lập tức cởi cổ áo nàng ra, không kịp chờ liền hôn lên.
“Ưm…” Ôn Ly bị hắn gặm phát đau, ăn đau hừ một tiếng, một tay vòng qua eo người bên trên, “Chàng làm sao vậy?”
Nhiệt độ cơ thể Vệ Anh cao bất ngờ, vật cứng dưới thân còn thẳng tắp chọc vào người mình.
Vệ Anh cởi hết quần áo trên người Ôn Ly xuống, hơi lạnh trên người Ôn Ly làm hắn thoải mái dán lên, “Giang Tâm Duyệt hạ thuốc ta.”
Ôn Ly: “…”
“Cho nên hiện tại ta cần hạ hỏa.”
Ôn Ly: “…”
Vệ Anh nâng cằm Ôn Ly lên, cúi đầu liền hôn xuống. Vệ Anh hôn rất thô bạo, không mang theo kết cấu gì, chỉ lục lọi đòi lấy từ trong miệng Ôn Ly, thậm chí còn hung hãn cắn môi dưới Ôn Ly mấy cái.
Tơ máu ngai ngái lập tức xông ra, Vệ Anh dùng đầu lưỡi liếm đi, sau đó miệng lại ngậm chặt môi dưới Ôn Ly, mút.
Bộ ngực mềm mại bị người tùy ý vuốt ve, trên miệng vừa đau lại nóng rát, Ôn Ly không khỏe rên ra tiếng.
Thanh âm của Ôn Ly như một cất xúc tác, khiến lửa trên người Vệ Anh cháy càng đượm hơn.
“Ly nhi, Ly nhi…” Vệ Anh liên tục hô tên Ôn Ly, giống như như vậy là có thể giảm bớt khó chịu trên người. Ta hắn nâng một chân Ôn Ly, dọc theo bắp đùi chậm rãi vuốt ve, đầu lưỡi không ngừng vòng quanh nụ hoa trên ngực Ôn Ly, cuối cùng cắn mạnh một cái.
“A…” Ôn Ly ăn đau rên ra tiếng, khóe mắt rơi ra mấy giọt lệ châu, đến khi nhận thấy tay Vệ Anh đã đi đến lối vào ẩm ướt của mình, rốt cục đè tay Vệ Anh lại, khó chịu nói: “Vệ Anh… Đứa nhỏ…”
Tay Vệ Anh dừng một trước, liệt hỏa cháy hừng hực trên người đã sớm đốt hết chút tỉnh táo còn sót lại, “Ly Nhi, ta thật là khó chịu…”
Ôn Ly mày khẽ nhíu một cái, nàng cũng biết Vệ Anh hiện tại nhất định rất khó chịu, nghe nói thuốc dục tình cũng là một loại độc, nếu không phóng ra ngoài thì không giải được. Nàng không muốn thương tổn đến con của bọn họ, nhưng là nàng cũng không muốn nhìn thấy Vệ Anh bị khó chịu như vậy.
Nàng buông lỏng tay Vệ Anh ra, tay mình đặt lên trên lửa nóng của Vệ Anh, cao thấp di động.
“Ưm…” Vệ Anh khẽ rên một tiếng, hắn hiện tại dục hỏa đốt người, dựa vào tay Ôn Ly rõ ràng không thỏa mãn được hắn, nhưng là hắn vẫn kiềm lại dã thú trong lòng mình, để Ôn Ly lấy tay an ủi hắn.
Bởi vì tác dụng của dược vật, hơn nữa Vệ Anh cũng không cố sức kiềm lại, không qua bao lâu liền bắn lên tay Ôn Ly, nhưng dưới thân lại lập tức cứng lại.
Vệ Anh khó chịu liếm lên người Ôn Ly, giọng khàn đặc, “Ly Nhi, ta vẫn rất khó chịu…”
Ôn Ly cau mày mấp máy môi, tiếp theo hai chân vòng qua thắt lưng Vệ Anh, “Vệ Anh, chàng cẩn thận chút…”
Chút tỉnh táo cuối cùng trong đầu Vệ Anh đã hoàn toàn biết mất dưới sự đồng ý của Ôn Ly, hắn hạ thấp thắt lưng sau đó tiến vào trong cơ thể Ôn Ly.
Ôn Ly lập tức yêu kiều ra tiếng, hai con thỏ ngọc trước ngực lay động làm mắt Vệ Anh đỏ lên, vươn tay ra liều mạng nắn bóp.
Dưới thân càng không ngừng va chạm, trong tiềm thức Vệ Anh không dám quá dùng sức, chờ hắn rốt cục phóng thích vào trong cơ thể Ôn Ly, Ôn Ly cũng tinh bì lực tẫn mềm nhũn nằm trên giường.
Nhìn người sắc mặt tái nhợt dưới thân, trái tim Vệ Anh như bị người khoét một miếng, đau đớn khiến ngọn lửa trong người bị dập tắt không ít.
“Người đâu! Truyền thái y!!”
Thái y đêm khuya bị truyền tới tinh thần rõ ràng không phấn chấn, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng thượng sắc mặt xanh mét, tinh thần lập tức hăng hái.
Cầm đầu vẫn là Văn thái y, ông bắt mạch cho Ôn Ly bao lâu thì nắm tay Vệ Anh siết chặt lấy bấy nhiêu. Đợi đến khi ông rốt cục thu bàn tay bắt mạch lại, khóe miệng Vệ Anh hơi động, cuối cùng lại thông phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Văn thái y vuốt vuốt chòm râu dê ông vẫn luôn lấy làm tự hào, đứng dậy hướng Vệ Anh nói: “Hoàng thượng xin yên tâm, thai nhi trong bụng Hoàng hậu tạm thời không ngại.”
“Tạm thời?” Vệ Anh nhướng mày, nguy hiểm lặp lại hai chữ này một lần.
Văn thái y mặt không đổi sắc gật đầu, bình tĩnh thong dong nói: “Cựu thần biết Hoàng thượng tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời xúc động cũng là chuyện không tránh khỏi. Nhưng cựu thần đã sớm nhắc qua với Hoàng thượng rồi, không thể gần Hoàng hậu, nếu Hoàng thượng không nghe, cho dù ta là đại la thần tiên cũng không giữ được đứa nhỏ trong bụng Hoàng hậu.”
Nắm tay Vệ Anh lại siết chặt thêm mấy phần, gần như là từ trong kẽ răng nặn ra mấy chứ, “Hoàng hậu hiện như thế nào?”
“Hoàng hậu đang có thai, thân thể vốn không bằng lúc trước, nếu Hoàng thượng còn tiếp tục hành hạ như thế, chỉ sợ sẽ làm bị thương căn cơ của Hoàng hậu.”
Vệ Anh một hồi lâu sau cũng chưa nói chuyện, hắn không nói, người khác càng không dám nói lung tung.
“Văn thái y, ngươi phải điều dưỡng tốt thân mình Hoàng hậu cho Trẫm.” Giọng Vệ Anh lạnh đến khiến người cảm thấy lạnh lẽo, Văn thái y nhìn hắn một cái, “Cựu thần vẫn là câu nói đó, cái này toàn bộ phải dựa vào Hoàng thượng phối hợp.”
Vệ Anh sắc mặt trầm xuống nói: “Trẫm cam đoan sẽ không lại động Hoàng hậu.”
Văn thái y lúc này mới nói: “Nếu Hoàng thượng thật có thể làm được, vậy cựu thần cũng có thể đảm bảo Hoàng hậu nương nương mẫu tử bình an.”
Đổi đơn thuốc cho Hoàng hậu, mấy vị thái y liền cùng nhau rời đi, Vệ Anh vẫn đứng trước cửa sổ, thẳng tắp nhìn Ôn Ly sắc mặt tái nhợt.
Lửa giận trong lòng vọt lên, Vệ Anh nghiêng đầu hướng về phía Lý công công cắn răng nghiến lợi nói: “Nhốt Giang tiệp dư vào thiên lao cho Trẫm!”
/79
|