Lăng gia khí thế hung hăng ở cửa ra vào trắng trợn kêu gào, vốn là người Đường gia muốn tiến lên ngăn trở.
Thế nhưng bị một thanh niên Lăng gia mắt tam giác âm tàn trừng, liền cảm thấy một áp lực bàng bạc tựa như Thái Sơn áp đỉnh đè ép xuống, lập tức âm thanh liền ngừng lại.
Có người trong lúc vô tình nói rõ thân phận người thanh niên kia, chính là đệ nhất thiên tài nội tộc Lăng gia, lúc này đám đệ tử ngoại tộc Đường gia đang tụ tập triệt để tịt ngòi.
Chỉ kiên trì một bên khuyên nói đối phương không nên kích động, một bên hoả tốc đi tìm Đường Hạo ra dẹp loạn tình thế.
Về phần hướng trưởng bối báo cáo? Như thế nào báo cáo? Nói cửa lớn của nhà mình bị Lăng gia bức bách sao? Đây không phải hoàn toàn mất mặt à?
Huống chi người Lăng gia mặc dù thái độ cuồng vọng chút ít nhưng vẫn khắc chế lễ tiết, rõ ràng là tìm Đường Hạo phiền toái mà thôi. Mình cần gì vì Đường Hạo mà để gia tộc trêu chọc tai họa?
Đường Hạo, ngươi trêu tai họa còn có tâm tư ngủ ở chỗ này sao?
Một thanh âm oán giận đem Đường Hạo đánh thức, hắn mê mang mở mắt ra, rốt cục đối phương lải nhải phàn nàn cũng hiểu được chút ít chuyện.
Không nghĩ tới người Lăng gia thật đúng là không muốn bị mất mặt, vậy mà đến thăm rồi.
Đường Hạo mày nhăn lại, hắn cho là mình hành động bí mật liền có thể tránh khỏi một chút phiền toái, thật không nghĩ đến hắn vẫn là đánh giá thấp Lăng Hướng Phi bướng bỉnh.
Lại còn tìm tới Lăng Vân, thiên tài nội tộc ở trong truyền thuyết?
Hừ, hiện tại biết sợ rồi sao? Thời điểm gây phiền toái sao không suy nghỉ cái gì? Thiếu niên tức giận nói: Còn không mau một chút, trong chốc lát mặt mũi của Đường gia đều bị ngươi vứt sạch!
Ha ha, người khác lo ở trước cửa làm bộ hù dọa không tìm nhân vật quan trọng của Đường gia, mà ngươi lại thật đúng là không kịp chờ đợi muốn đem ta giao ra.
Đường Hạo cười lạnh một tiếng: Cho Đường gia mất mặt là ngươi mới đúng chứ!
Ngươi đến cùng có đi không? Sợ sao?
Thiếu niên kia bị Đường Hạo nói trước mặt, một hồi xấu hổ, vội vàng giả bộ nói sang chuyện khác.
Sợ? Đường Hạo khóe môi chứa dậy một tia cười nhạt: Bằng người của Lăng gia sao!
Đi thôi !
Theo tay cầm kiếm, Đường Hạo đi nhanh về phía trước.
Dù cho tới là thiên tài nội tộc Lăng Vân Lăng gia nổi danh đã lâu, hắn như trước không sợ hãi chút nào.
Trong mắt Đường Hạo chỉ có chiến ý -- khinh người quá đáng!
Vô luận là vì Đường gia, hay là vì tôn nghiêm của mình, hắn đều không cho phép Lăng Vân bên ngoài cửa Đường gia kêu gào.
Muốn mạng của ta, cũng phải nhìn ngươi có bản lãnh hay không!
Đường Hạo mặt lạnh, không đợi đi tới cửa liền gặp được một gương mặt chán ghét.
Ôi!!! Đường Hạo ngươi thật đúng là dám ra đây à? Ta còn tưởng rằng ngươi sớm trốn đến ổ chuột ẩn nấp rồi.
Vẻ mặt Đường Chi Long nhìn có chút hả hê nở nụ cười: Ngươi nói ngươi gây ai không được, hết lần này tới lần khác chọn Lăng Vân, ngươi không phải muốn chết chứ?
Ta tìm ai muốn chết không cần ngươi quan tâm. Đường Hạo nhàn nhạt lườm Đường Chi Long: Ngược lại là ngươi ở đây hạ thấp tộc nhân Đường gia trong tộc, nâng cao ngoại nhân, thật sự thỏa đáng sao?
Truyện được copy tại TruyenCv[.]com
Ngươi ... Sắc mặt Đường Chi Long cứng đờ , giận rên một tiếng: Không biết phân biệt, ta xem ngươi giải quyết như thế nào phiền toái!
Không cần ngươi quan tâm.
Đường Hạo bỏ qua ánh mắt oán độc, thản nhiên hướng về cửa ra vào đi đến.
Ai tìm ta?
Ngươi chính là Đường Hạo? Một ánh mắt lạnh như băng phóng trên người Đường Hạo, tựa hồ muốn nhìn thấu tất cả bí mật của hắn.
Ngươi chính là Lăng Vân? Đường Hạo cười nhạt một tiếng, giằng co với cặp mắt tam giác tí ti sát ý không hề sợ hãi.
Hắn cũng không đáp lời, mà là đối chọi gay gắt hỏi lại đối phương.
A, quả nhiên có chút dũng khí. Lăng Vân nhẹ gật đầu, âm trầm cười cười: Nói đi, Lăng Hướng Vũ có phải là ngươi giết hay không?
Lăng Vân nói thẳng, vừa sải bước đến trước người Đường Hạo, đe dọa nhìn ánh mắt của hắn.
Đường Hạo giết Lăng Hướng Vũ?
Làm sao có thể? Này Lăng Hướng Vũ nghe nói là Túy Thể tầng 4 đỉnh phong, làm sao bị Đường Hạo giết chết?
Lăng Vân là có chủ tâm gây chuyện thì có chứ?
Một ít thành viên Đường gia trước cũng không rõ ràng lắm Lăng gia vì sao tìm tới cửa giờ nghe được Lăng Vân hỏi, nhao nhao xôn xao.
Mọi người kinh nghi bất định nhìn từ trên xuống dưới Đường Hạo, thấy thế nào cũng không giống là có thể chém giết Lăng Hướng Vũ.
Trong lòng bọn họ đã nhận định, Lăng Vân hoàn toàn cố ý tìm phiền toái.
Chỉ là, người mà hắn đang tìm kiếm bất quá là Đường Hạo, những người khác không cần phải tham gia vào trong, đi đắc tội một địch nhân cường đại như vậy.
Cho nên, mặc dù mọi người nhìn về phía ánh mắt Lăng Vân có chút bất thiện, lại cuối cùng không ai nói giúp Đường Hạo.
Ta nói không phải ngươi có tin hay không?
Sẽ không!
Lăng Vân trả lời như đinh chém sắt.
Được rồi, vậy chính là ta giết. Đường Hạo không sao cả giang tay, cười nói: Ngươi nghĩ xử lý thế nào? Ở chỗ này giết chết ta?
Ta không có ngu như vậy. Lăng Vân chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói: Ngươi đã thừa nhận, vậy thì cùng ta rời đi!
Ta nếu không đáp ứng thì sao? Đường Hạo dáng tươi cười không thay đổi, ánh mắt lại càng phát ra lạnh băng.
Rất rõ ràng, Lăng Vân là dùng thực lực khinh người, căn bản không cho hắn cơ hội cãi lại.
Hắn không có tâm tình đi quản Lăng Hướng Phi nói như thế nào vớiLăng Vân, trong lòng hắn đã dấy lên một ngọn lửa tức giận.
Đến cửa nhà mình đã nghĩ ngợi đem mình nhẹ nhõm mang đi? Sỉ nhục!
Ngươi đã dám thừa nhận là ngươi làm, vậy còn không dám cùng ta đi một chuyến? Đường Chi Long nhìn có chút hả hê kêu gào nói: Đường Hạo, chẳng lẽ ngươi muốn liên lụy gia tộc sao?
Huyên náo!
Ánh mắt Đường Hạo tàn khốc lóe lên, hung hăng trừng mắt về phía Đường Chi Long, hắn không có nghĩ đến tên tiểu nhân ngay lúc này cũng không quên bỏ đá xuống giếng!
Tộc nhân của ngươi so với ngươi hiểu chuyện hơn. Cùng ta rời đi!
Lăng Vân cười lạnh một tiếng, duỗi bàn tay hướng Đường Hạo chộp tới.
Dừng tay!
Một tiếng tức giận theo đó vang lên, một thân ảnh lãnh diễm, mặt mày giận tái đi vào trong tràng – Thiên tài nội tộc Đường gia thiếu nữ. Đường An Phỉ!
Lăng Vân , ngươi đang làm gì đó?
Đường An Phỉ ngăn lại tay Lăng Vân, tức giận chất vấn: Ở cửa ra vào Đường gia bắt người, ngươi không khỏi quá không đem Đường gia ta để ở trong mắt!
Ha ha, Đường tiểu thư nói đùa. Lăng Vân lúng túng thu tay lại, có chút căm tức cau lại lông mày.
Hắn không nghĩ tới vốn nắm chắc mười phần vậy mà xuất hiện gợn sóng.
Đường An Phỉ mặc dù thực lực thoáng kém hơn mình nhưng thực sự kém không xa. Nếu nàng một lòng ngăn trở, mình còn không thể xuất thủ.
Dù sao cũng là bên ngoài cửa Đường gia, nếu như động thủ giằng co, đối với chính mình thập phần bất lợi.
Ta chỉ là mời Đường Hạo đi ta Lăng gia làm khách, có chút vấn đề cũng muốn hỏi thoáng một chốc Đường Hạo mà thôi, chưa từng có nửa phần ý tứ khác.
Đi làm khách?
Đường Hạo cười lạnh một tiếng: Lăng huynh nhiệt tình như vậy, sợ là ta đi với ngươi chuyến này trực tiếp lưu lại ta làm khách vài chục năm chứ?
Ha ha, Đường Hạo huynh đệ nói đùa. Ánh mắt Lăng Vân tàn khốc lóe lên một cái rồi biến mất, hắn nhàn nhạt liếc qua Đường An Phỉ cưỡng chế lửa giận nói: Kính xin Đường Hạo huynh đệ cho chút thể diện, đi Lăng gia ta ngồi một chút, ta Lăng Vân lấy nhân cách bản thân đảm bảo, sự tình trước khi biết rõ ràng tuyệt không làm thương hại ngươi một sợi tóc.
Lăng Vân mặc dù có lòng trực tiếp đem Đường Hạo bắt lấy, nếu Đường An Phỉ xuất đầu, hắn không thể trực tiếp động thủ, chỉ có thể như thế dụ dỗ.
Nhân cách của ngươi?
Đường Hạo trêu tức lắc đầu: Ta không tin !
Tiểu tử, cho thể diện mà không cần!
Sắc mặt Lăng Vân lập tức trở nên tái nhợt, hắn không có nghĩ đến tiểu tử này cự tuyệt như thế, không nể mặt mình.
Lửa giận trong lòng thiêu đốt , nâng bàn tay lên định giáo huấn tên không coi ai ra gì này một phen.
BA~ !
Thủ đoạn bị Đường An Phỉ nắm chặc sắc mặt Lăng Vân càng khó coi hơn, một đôi mắt tam giác bắn ra hào quang hung hãn: Đường An Phỉ, ngươi tránh ra!
Ở cửa ra vào Đường gia động thủ, còn muốn ta tránh ra? Đường An Phỉ hừ lạnh một tiếng: Lăng Vân, đầu óc ngươi nước vào rồi hả?
Ta cho ngươi biết, hôm nay Đường An Phỉ ta ở chỗ này, ngươi không động được một ngón tay Đường Hạo!
Ngươi! Ánh mắt Lăng Vân sát khí lóe lên: Ngươi hôm nay hạ quyết tâm bảo vệ tên tiểu tử này?
Đúng!
Được, rất tốt.
Lăng Vân không cam lòng mà oán độc nhìn chằm chằm Đường Hạo nói: Tiểu tạp chủng, hi vọng ngươi không ở ngoài Đường gia đụng phải ta!
Bằng không thì ta nhất định sẽ giết ngươi!
Ta cũng vậy, nhất định sẽ cố gắng giết ngươi. Đường Hạo một tiếng cười khẽ: Như giết chết Lăng Hướng Vũ vậy!
Như là đã không chết không ngớt, hắn không ngại vì đối phương thêm vào một bả lửa giận.
Quả nhiên là ngươi !
Hai mắt Lăng Vân co rụt lại, sát khí ngập trời tứ tràn ra ngoài: Tiểu tạp chủng, ngươi nhất định phải chết!
Chúng ta đi !
Mọi người Lăng gia đều giận dữ trừng Đường Hạo - người khiêu khích tôn nghiêm Lăng gia, không cam lòng quay người rời đi.
Đa tạ An Phỉ tỷ trượng nghĩa ra tay.
Người Lăng gia đi rồi, Đường Hạo cảm kích đối với Đường An Phỉ nói ra.
Nếu không phải nàng mở miệng tương trợ, chuyện hôm nay thật đúng là không dễ giải quyết.
Đường gia tộc nhân lý phải như thế. Đường An Phỉ nhàn nhạt khoát tay áo, lại khinh thường trừng Đường Chi Long: Thân là con cháu Đường gia, không hỗ trợ mặt mũi gia tộc, còn mặt mũi nào nói mình là con cháu Đường gia?
Lời này nhìn như là trả lời vấn đề của Đường Hạo, nhưng ánh mắt lạnh băng lại rõ ràng rơi vào trên người Đường Chi Long.
Đường Chi Long gấp vội cúi đầu nhận lầm, một câu lời cũng không dám cãi lại, hắn có thể biết rõ những nội tộc đệ tử đại biểu quyền thế cùng thực lực như thế nào.
Nếu nàng nhất tâm truy cứu mình, thật đúng là khả năng đem mình trục xuất gia tộc.
Đường Chi Long mồ hôi lạnh đầm đìa phun đầy, hắn không dám ngẩng đầu nhìn Đường An Phỉ, trong nội tâm lại đem Đường Hạo hận càng sâu.
Đều là Đường Hạo, tên đáng chết này hại ta bị Đường An Phỉ giáo huấn!
Tốt rồi, không có chuyện gì ta đi trước, Lăng Vân này là thứ tiểu nhân có thù tất báo, chính ngươi hành sự cẩn thận.
Đường An Phỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu, nàng đối với Đường Hạo lần trước ở Luyện Võ Trường có một tia thưởng thức.
Nhưng là chỉ là có chút thưởng thức mà thôi, nàng không cần phải làm gì cho Đường Hạo thêm nữa...
Lại khinh thường liếc qua Đường Chi Long, Đường An Phỉ quay người nhẹ lướt đi.
Đa tạ An Phỉ tỷ.
Đường Hạo chân thành nói lời cảm tạ.
Hừ, phế vậ , lần này tính là ngươi hảo vận, An Phỉ tỷ vì ngươi xuất đầu.
Chứng kiến Đường An Phỉ rời đi, Đường Chi Long oán hận trừng Đường Hạo: Ngươi không có khả năng mỗi lần đều vận tốt như vậy, trốn ở sau lưng nữ nhân!
Hiện tại bên cạnh của ta cũng không có nữ nhân, ngươi muốn giáo huấn ta một phen sao?
Đường Hạo cười đểu nhìn Đường Chi Long, hắn đương nhiên nhớ rõ mấy ngày trước đây mình còn được Đường Yên che chở, cùng Đường Chi Long định ra thi đấu ước định.
Khi đó, đối mặt Đường Chi Long mình không có nửa phần sức hoàn thủ, nhưng hôm nay, hắn cũng không sợ Đường Chi Long!
Ngươi không cần phải gấp gáp chịu chết! Đường Chi Long hừ lạnh một tiếng: Mấy ngày sau ngoại tộc thi đấu, coi chừng tánh mạng của ngươi!
Nên cẩn thận là ngươi mới đúng chứ . Đường Hạo chậm rãi rút trường kiếm sau lưng ra.
Thế nhưng bị một thanh niên Lăng gia mắt tam giác âm tàn trừng, liền cảm thấy một áp lực bàng bạc tựa như Thái Sơn áp đỉnh đè ép xuống, lập tức âm thanh liền ngừng lại.
Có người trong lúc vô tình nói rõ thân phận người thanh niên kia, chính là đệ nhất thiên tài nội tộc Lăng gia, lúc này đám đệ tử ngoại tộc Đường gia đang tụ tập triệt để tịt ngòi.
Chỉ kiên trì một bên khuyên nói đối phương không nên kích động, một bên hoả tốc đi tìm Đường Hạo ra dẹp loạn tình thế.
Về phần hướng trưởng bối báo cáo? Như thế nào báo cáo? Nói cửa lớn của nhà mình bị Lăng gia bức bách sao? Đây không phải hoàn toàn mất mặt à?
Huống chi người Lăng gia mặc dù thái độ cuồng vọng chút ít nhưng vẫn khắc chế lễ tiết, rõ ràng là tìm Đường Hạo phiền toái mà thôi. Mình cần gì vì Đường Hạo mà để gia tộc trêu chọc tai họa?
Đường Hạo, ngươi trêu tai họa còn có tâm tư ngủ ở chỗ này sao?
Một thanh âm oán giận đem Đường Hạo đánh thức, hắn mê mang mở mắt ra, rốt cục đối phương lải nhải phàn nàn cũng hiểu được chút ít chuyện.
Không nghĩ tới người Lăng gia thật đúng là không muốn bị mất mặt, vậy mà đến thăm rồi.
Đường Hạo mày nhăn lại, hắn cho là mình hành động bí mật liền có thể tránh khỏi một chút phiền toái, thật không nghĩ đến hắn vẫn là đánh giá thấp Lăng Hướng Phi bướng bỉnh.
Lại còn tìm tới Lăng Vân, thiên tài nội tộc ở trong truyền thuyết?
Hừ, hiện tại biết sợ rồi sao? Thời điểm gây phiền toái sao không suy nghỉ cái gì? Thiếu niên tức giận nói: Còn không mau một chút, trong chốc lát mặt mũi của Đường gia đều bị ngươi vứt sạch!
Ha ha, người khác lo ở trước cửa làm bộ hù dọa không tìm nhân vật quan trọng của Đường gia, mà ngươi lại thật đúng là không kịp chờ đợi muốn đem ta giao ra.
Đường Hạo cười lạnh một tiếng: Cho Đường gia mất mặt là ngươi mới đúng chứ!
Ngươi đến cùng có đi không? Sợ sao?
Thiếu niên kia bị Đường Hạo nói trước mặt, một hồi xấu hổ, vội vàng giả bộ nói sang chuyện khác.
Sợ? Đường Hạo khóe môi chứa dậy một tia cười nhạt: Bằng người của Lăng gia sao!
Đi thôi !
Theo tay cầm kiếm, Đường Hạo đi nhanh về phía trước.
Dù cho tới là thiên tài nội tộc Lăng Vân Lăng gia nổi danh đã lâu, hắn như trước không sợ hãi chút nào.
Trong mắt Đường Hạo chỉ có chiến ý -- khinh người quá đáng!
Vô luận là vì Đường gia, hay là vì tôn nghiêm của mình, hắn đều không cho phép Lăng Vân bên ngoài cửa Đường gia kêu gào.
Muốn mạng của ta, cũng phải nhìn ngươi có bản lãnh hay không!
Đường Hạo mặt lạnh, không đợi đi tới cửa liền gặp được một gương mặt chán ghét.
Ôi!!! Đường Hạo ngươi thật đúng là dám ra đây à? Ta còn tưởng rằng ngươi sớm trốn đến ổ chuột ẩn nấp rồi.
Vẻ mặt Đường Chi Long nhìn có chút hả hê nở nụ cười: Ngươi nói ngươi gây ai không được, hết lần này tới lần khác chọn Lăng Vân, ngươi không phải muốn chết chứ?
Ta tìm ai muốn chết không cần ngươi quan tâm. Đường Hạo nhàn nhạt lườm Đường Chi Long: Ngược lại là ngươi ở đây hạ thấp tộc nhân Đường gia trong tộc, nâng cao ngoại nhân, thật sự thỏa đáng sao?
Truyện được copy tại TruyenCv[.]com
Ngươi ... Sắc mặt Đường Chi Long cứng đờ , giận rên một tiếng: Không biết phân biệt, ta xem ngươi giải quyết như thế nào phiền toái!
Không cần ngươi quan tâm.
Đường Hạo bỏ qua ánh mắt oán độc, thản nhiên hướng về cửa ra vào đi đến.
Ai tìm ta?
Ngươi chính là Đường Hạo? Một ánh mắt lạnh như băng phóng trên người Đường Hạo, tựa hồ muốn nhìn thấu tất cả bí mật của hắn.
Ngươi chính là Lăng Vân? Đường Hạo cười nhạt một tiếng, giằng co với cặp mắt tam giác tí ti sát ý không hề sợ hãi.
Hắn cũng không đáp lời, mà là đối chọi gay gắt hỏi lại đối phương.
A, quả nhiên có chút dũng khí. Lăng Vân nhẹ gật đầu, âm trầm cười cười: Nói đi, Lăng Hướng Vũ có phải là ngươi giết hay không?
Lăng Vân nói thẳng, vừa sải bước đến trước người Đường Hạo, đe dọa nhìn ánh mắt của hắn.
Đường Hạo giết Lăng Hướng Vũ?
Làm sao có thể? Này Lăng Hướng Vũ nghe nói là Túy Thể tầng 4 đỉnh phong, làm sao bị Đường Hạo giết chết?
Lăng Vân là có chủ tâm gây chuyện thì có chứ?
Một ít thành viên Đường gia trước cũng không rõ ràng lắm Lăng gia vì sao tìm tới cửa giờ nghe được Lăng Vân hỏi, nhao nhao xôn xao.
Mọi người kinh nghi bất định nhìn từ trên xuống dưới Đường Hạo, thấy thế nào cũng không giống là có thể chém giết Lăng Hướng Vũ.
Trong lòng bọn họ đã nhận định, Lăng Vân hoàn toàn cố ý tìm phiền toái.
Chỉ là, người mà hắn đang tìm kiếm bất quá là Đường Hạo, những người khác không cần phải tham gia vào trong, đi đắc tội một địch nhân cường đại như vậy.
Cho nên, mặc dù mọi người nhìn về phía ánh mắt Lăng Vân có chút bất thiện, lại cuối cùng không ai nói giúp Đường Hạo.
Ta nói không phải ngươi có tin hay không?
Sẽ không!
Lăng Vân trả lời như đinh chém sắt.
Được rồi, vậy chính là ta giết. Đường Hạo không sao cả giang tay, cười nói: Ngươi nghĩ xử lý thế nào? Ở chỗ này giết chết ta?
Ta không có ngu như vậy. Lăng Vân chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói: Ngươi đã thừa nhận, vậy thì cùng ta rời đi!
Ta nếu không đáp ứng thì sao? Đường Hạo dáng tươi cười không thay đổi, ánh mắt lại càng phát ra lạnh băng.
Rất rõ ràng, Lăng Vân là dùng thực lực khinh người, căn bản không cho hắn cơ hội cãi lại.
Hắn không có tâm tình đi quản Lăng Hướng Phi nói như thế nào vớiLăng Vân, trong lòng hắn đã dấy lên một ngọn lửa tức giận.
Đến cửa nhà mình đã nghĩ ngợi đem mình nhẹ nhõm mang đi? Sỉ nhục!
Ngươi đã dám thừa nhận là ngươi làm, vậy còn không dám cùng ta đi một chuyến? Đường Chi Long nhìn có chút hả hê kêu gào nói: Đường Hạo, chẳng lẽ ngươi muốn liên lụy gia tộc sao?
Huyên náo!
Ánh mắt Đường Hạo tàn khốc lóe lên, hung hăng trừng mắt về phía Đường Chi Long, hắn không có nghĩ đến tên tiểu nhân ngay lúc này cũng không quên bỏ đá xuống giếng!
Tộc nhân của ngươi so với ngươi hiểu chuyện hơn. Cùng ta rời đi!
Lăng Vân cười lạnh một tiếng, duỗi bàn tay hướng Đường Hạo chộp tới.
Dừng tay!
Một tiếng tức giận theo đó vang lên, một thân ảnh lãnh diễm, mặt mày giận tái đi vào trong tràng – Thiên tài nội tộc Đường gia thiếu nữ. Đường An Phỉ!
Lăng Vân , ngươi đang làm gì đó?
Đường An Phỉ ngăn lại tay Lăng Vân, tức giận chất vấn: Ở cửa ra vào Đường gia bắt người, ngươi không khỏi quá không đem Đường gia ta để ở trong mắt!
Ha ha, Đường tiểu thư nói đùa. Lăng Vân lúng túng thu tay lại, có chút căm tức cau lại lông mày.
Hắn không nghĩ tới vốn nắm chắc mười phần vậy mà xuất hiện gợn sóng.
Đường An Phỉ mặc dù thực lực thoáng kém hơn mình nhưng thực sự kém không xa. Nếu nàng một lòng ngăn trở, mình còn không thể xuất thủ.
Dù sao cũng là bên ngoài cửa Đường gia, nếu như động thủ giằng co, đối với chính mình thập phần bất lợi.
Ta chỉ là mời Đường Hạo đi ta Lăng gia làm khách, có chút vấn đề cũng muốn hỏi thoáng một chốc Đường Hạo mà thôi, chưa từng có nửa phần ý tứ khác.
Đi làm khách?
Đường Hạo cười lạnh một tiếng: Lăng huynh nhiệt tình như vậy, sợ là ta đi với ngươi chuyến này trực tiếp lưu lại ta làm khách vài chục năm chứ?
Ha ha, Đường Hạo huynh đệ nói đùa. Ánh mắt Lăng Vân tàn khốc lóe lên một cái rồi biến mất, hắn nhàn nhạt liếc qua Đường An Phỉ cưỡng chế lửa giận nói: Kính xin Đường Hạo huynh đệ cho chút thể diện, đi Lăng gia ta ngồi một chút, ta Lăng Vân lấy nhân cách bản thân đảm bảo, sự tình trước khi biết rõ ràng tuyệt không làm thương hại ngươi một sợi tóc.
Lăng Vân mặc dù có lòng trực tiếp đem Đường Hạo bắt lấy, nếu Đường An Phỉ xuất đầu, hắn không thể trực tiếp động thủ, chỉ có thể như thế dụ dỗ.
Nhân cách của ngươi?
Đường Hạo trêu tức lắc đầu: Ta không tin !
Tiểu tử, cho thể diện mà không cần!
Sắc mặt Lăng Vân lập tức trở nên tái nhợt, hắn không có nghĩ đến tiểu tử này cự tuyệt như thế, không nể mặt mình.
Lửa giận trong lòng thiêu đốt , nâng bàn tay lên định giáo huấn tên không coi ai ra gì này một phen.
BA~ !
Thủ đoạn bị Đường An Phỉ nắm chặc sắc mặt Lăng Vân càng khó coi hơn, một đôi mắt tam giác bắn ra hào quang hung hãn: Đường An Phỉ, ngươi tránh ra!
Ở cửa ra vào Đường gia động thủ, còn muốn ta tránh ra? Đường An Phỉ hừ lạnh một tiếng: Lăng Vân, đầu óc ngươi nước vào rồi hả?
Ta cho ngươi biết, hôm nay Đường An Phỉ ta ở chỗ này, ngươi không động được một ngón tay Đường Hạo!
Ngươi! Ánh mắt Lăng Vân sát khí lóe lên: Ngươi hôm nay hạ quyết tâm bảo vệ tên tiểu tử này?
Đúng!
Được, rất tốt.
Lăng Vân không cam lòng mà oán độc nhìn chằm chằm Đường Hạo nói: Tiểu tạp chủng, hi vọng ngươi không ở ngoài Đường gia đụng phải ta!
Bằng không thì ta nhất định sẽ giết ngươi!
Ta cũng vậy, nhất định sẽ cố gắng giết ngươi. Đường Hạo một tiếng cười khẽ: Như giết chết Lăng Hướng Vũ vậy!
Như là đã không chết không ngớt, hắn không ngại vì đối phương thêm vào một bả lửa giận.
Quả nhiên là ngươi !
Hai mắt Lăng Vân co rụt lại, sát khí ngập trời tứ tràn ra ngoài: Tiểu tạp chủng, ngươi nhất định phải chết!
Chúng ta đi !
Mọi người Lăng gia đều giận dữ trừng Đường Hạo - người khiêu khích tôn nghiêm Lăng gia, không cam lòng quay người rời đi.
Đa tạ An Phỉ tỷ trượng nghĩa ra tay.
Người Lăng gia đi rồi, Đường Hạo cảm kích đối với Đường An Phỉ nói ra.
Nếu không phải nàng mở miệng tương trợ, chuyện hôm nay thật đúng là không dễ giải quyết.
Đường gia tộc nhân lý phải như thế. Đường An Phỉ nhàn nhạt khoát tay áo, lại khinh thường trừng Đường Chi Long: Thân là con cháu Đường gia, không hỗ trợ mặt mũi gia tộc, còn mặt mũi nào nói mình là con cháu Đường gia?
Lời này nhìn như là trả lời vấn đề của Đường Hạo, nhưng ánh mắt lạnh băng lại rõ ràng rơi vào trên người Đường Chi Long.
Đường Chi Long gấp vội cúi đầu nhận lầm, một câu lời cũng không dám cãi lại, hắn có thể biết rõ những nội tộc đệ tử đại biểu quyền thế cùng thực lực như thế nào.
Nếu nàng nhất tâm truy cứu mình, thật đúng là khả năng đem mình trục xuất gia tộc.
Đường Chi Long mồ hôi lạnh đầm đìa phun đầy, hắn không dám ngẩng đầu nhìn Đường An Phỉ, trong nội tâm lại đem Đường Hạo hận càng sâu.
Đều là Đường Hạo, tên đáng chết này hại ta bị Đường An Phỉ giáo huấn!
Tốt rồi, không có chuyện gì ta đi trước, Lăng Vân này là thứ tiểu nhân có thù tất báo, chính ngươi hành sự cẩn thận.
Đường An Phỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu, nàng đối với Đường Hạo lần trước ở Luyện Võ Trường có một tia thưởng thức.
Nhưng là chỉ là có chút thưởng thức mà thôi, nàng không cần phải làm gì cho Đường Hạo thêm nữa...
Lại khinh thường liếc qua Đường Chi Long, Đường An Phỉ quay người nhẹ lướt đi.
Đa tạ An Phỉ tỷ.
Đường Hạo chân thành nói lời cảm tạ.
Hừ, phế vậ , lần này tính là ngươi hảo vận, An Phỉ tỷ vì ngươi xuất đầu.
Chứng kiến Đường An Phỉ rời đi, Đường Chi Long oán hận trừng Đường Hạo: Ngươi không có khả năng mỗi lần đều vận tốt như vậy, trốn ở sau lưng nữ nhân!
Hiện tại bên cạnh của ta cũng không có nữ nhân, ngươi muốn giáo huấn ta một phen sao?
Đường Hạo cười đểu nhìn Đường Chi Long, hắn đương nhiên nhớ rõ mấy ngày trước đây mình còn được Đường Yên che chở, cùng Đường Chi Long định ra thi đấu ước định.
Khi đó, đối mặt Đường Chi Long mình không có nửa phần sức hoàn thủ, nhưng hôm nay, hắn cũng không sợ Đường Chi Long!
Ngươi không cần phải gấp gáp chịu chết! Đường Chi Long hừ lạnh một tiếng: Mấy ngày sau ngoại tộc thi đấu, coi chừng tánh mạng của ngươi!
Nên cẩn thận là ngươi mới đúng chứ . Đường Hạo chậm rãi rút trường kiếm sau lưng ra.
/30
|