Thang Kiều quay nhìn con trai mình, muốn đi trấn an cậu nhưng lại cảm thấy lúc này nói gì đều là dư thừa .
Ai cũng không ngờ, ông cụ lại dám đập nồi dìm thuyền như vậy.
Đây đã không phải là một trái bom thông thường quẳng xuống nhà họ Thu, đây chính là một quả bom nguyên tử, khiến tất cả mọi người đều bị oanh tạc hoàn toàn.
Ông cụ tuyên bố để Thu Vĩ Toàn mang danh hiệu Chủ tịch Trung Vực tiến vào giai đoạn tạm thời tĩnh dưỡng, Thu Vĩ Toàn không dám ngay tại mặt bác bỏ ông cụ, nhưng cũng kiên cường vùng vẫy, cuối cùng đá cửa rời đi.
Còn Thang Kiều thì choáng váng, bà chỉ muốn làm cho bố chồng đáp ứng điều kiện của mình, đưa cổ phần công ty trên danh nghĩa của ông cụ đều chuyển tới danh nghĩa Thu Tử Hàn. Nhưng bà không ngờ, ông cụ lại có thể trực tiếp nhảy qua Thu Tử Hàn, lựa chọn để cho một cô gái là Thu Tử Thiện đảm đương cái nhà này.
Thu Tử Thiện thấy Thang Kiều định lên tiếng, lập tức tiến lên kéo tay bà, thanh âm không nhẹ không nặng nói: Mẹ, con đỡ mẹ lên lầu nghỉ ngơi nhé?
Thang Kiều thấy bộ dạng của cô như vậy, biết cô đã hoàn toàn đứng về bên ông cụ liền muốn muốn giãy tay ra, trên mặt lại dần dần hiện lên sự tức giận.
Tuy rằng trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt của mình, nhưng cho dù là trong lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng có sự đối xử khác biệt. Ở trong lòng Thang Kiều, tình yêu của bà đối với Thu Tử Thiện cũng không ít, nhưng cũng không có nghĩa là bà sẽ nguyện ý để Thu Tử Thiện thừa kế Trung Vực.
Sao con. . . Thang Kiều vừa thốt ra nửa câu đầu, liền thấy cổ tay Thu Tử Thiện dùng sức, áp người tới gần bà, đôi mắt truyền đến áp bách mà Thang Kiều chưa bao giờ nhìn thấy.
Mẹ, con biết trong khoảng thời gian này mẹ chịu áp lực rất lớn, nhưng dù vậy thì mẹ cũng không thể nói ra chuyện như vậy với ông nội, trong lời nói của Thu Tử Thiện đã khéo đưa đẩy lại không cho phép cự tuyệt.
Vị luật sư này, thực sự có lỗi vì cuối tuần còn phiền chú đến đây làm việc, có điều tôi nghĩ công việc hôm nay của chú trước tiên coi như hoàn thành rồi. Thu Tử Thiện thâm trầm nhìn thoáng qua luật sư, trong miệng không quên cảnh cáo: Tôi nghĩ ngài đây sẽ tuần thủ tác phong nên có của một luật sư đúng chứ.
Vị luật sự mang kính nghe nói vậy liền không hề do dự lập tức đứng dậy, xách cặp táp đang để trên sofa lên, trên mặt lộ vẻ bình tĩnh, cũng không hề vì lời nói không khách khí của Thu Tử Thiện mà có nửa phần hờn giận. Anh ta khách khí nói với Thang Kiều: Thang nữ sĩ, nếu về sau ngài có cần gì, mời cứ việc liên hệ tôi.
Lúc này Thu Tử Thiện đã từ nắm lấy cổ tay Thang Kiều, biến thành nắm tay bà, ý cười trên mặt cô cũng rất khách khí: Hẹn gặp lại, không tiễn.
Người này mới vừa đi ra cửa lớn, chợt nghe Thu Tử Hàn ở đằng sau nói: Ông nội, nếu không có việc, cháu cũng về phòng trước đây.
Thu Tử Thiện nhìn cậu từ sofa đứng lên, cậu cúi đầu khiến ai cũng không thể thấy rõ biểu tình lúc này của cậu. Mãi cho đến lúc Thu Tử Hàn đi qua bên người cô, cậu cũng không có ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn chị mình một cái.
Tập đoàn Trung Vực ở trong giới giải trí thuộc loại xí nghiệp dẫn đầu, có thể nói là công ty giải trí thành lập sớm nhất ở trong nước. Lúc trước lĩnh vực kinh doanh chủ yếu của Trung Vực đều là xuất bản tin tức, năm đó là bác của Thu Tử Thiện mắt sáng như đuốc, sau khi cải cách mở ra không lâu liền dứt khoát kiên quyết lựa chọn tiến vào ngành công nghiệp giải trí.
Phải nói là phần lớn lớp thần tượng đời thứ nhất của đại lục là đi ra từ Trung Vực, hiện tại những nghệ sĩ có danh hào Ca Vương, Thiên Hậu cũng đều do một tay Trung Vực nâng lên.
Trung Vực phát triển đến bây giờ, đã không còn kiểu công ty nhỏ bé lúc trước nữa.
Phần gia nghiệp như vậy bất cứ ai nhìn đều không khỏi động tâm, Thu Tử Thiện tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Thu Tử Hàn. Cậu là đưa con trai duy nhất của nhà họ Thu, mọi người đều nhận định chuyện cậu sẽ là người thừa kế Trung Vực là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng giờ ông nội lại trực tiếp để Thu Tử Thiện đến chưởng quản Trung Vực.
Lúc Thu Tử Hàn đi đến cầu thang, chợt nghe ông cụ ngồi ở trên sofa không nhanh không chậm nói: Thiện Thiện, tuổi cháu còn quá nhỏ, tiến vào công ty không thể phục chúng, Ban Giám Đốc cũng sẽ dị nghị. Cho nên bắt đầu từ ngày mai, cháu hãy lấy thân phận trợ lý đặc biệt của Tổng Giám Đốc để vào công ty, cháu đi theo bên cạnh Tần Khoa mà học tập cho tốt, các hạng mục nghiệp vụ của tập đoàn cháu đều có quyền hỏi đến.
Thu Tử Hàn dừng chân lại một chút, khi nghe được câu trả lời khẳng định của Thu Tử Thiện, cậu lại tiếp tục chậm rãi đi lên lầu.
--- ------ -------
Là ai ra chủ ý này cho mẹ vậy? Vừa vừa tiến vào phòng, Thu Tử Thiện liền đánh đòn phủ đầu hỏi.
Thang Kiều không hiểu hỏi lại: Cái gì mà ai ra chủ ý cho mẹ?
Từ trước đến giờ mẹ không hề để ý chuyện của công ty, đối với chuyện kinh doanh cũng không có hứng thú, nhưng lại có thể xuất ra một phần tư liệu như vậy, mẹ đừng nói với con, mẹ đột nhiên được đả thông hai mạch nhâm đốc, nháy mắt biến thành nữ siêu nhân để báo thù?
Thu Tử Thiện tận lực để cho lời nói của mình trở nên có chút khách khí, dù sao người đối diện vẫn là mẹ mình, hơn nữa cô làm như vậy cũng là vì bọn họ. Nhưng cô vẫn không nhịn được muốn nổi giận, tối hôm qua trong bữa tối, cô chỉ nghĩ rằng Thang Kiều là vì suy nghĩ cẩn thận nên mới bùng nổ.
Nhưng hôm nay cô đã rõ ràng, thì ra sau lưng Thang Kiều còn cất giấu một vị cao nhân. Bằng không lấy kiểu bà chủ gia đình không quan tâm chuyện công ty như Thang Kiều, làm sao có thể nghĩ đến lợi dụng việc Thu Vĩ Toàn bán tài sản công ty để khiến ông ta vấp ngã.
Dù trên mặt Thang Kiều cật lực bảo trì bình tĩnh, nhưng ánh mắt kinh hoảng đã bán đứng bà, nhưng bà vẫn còn thề thốt phủ nhận: Không ai dạy mẹ cả, là tự mẹ đã suy nghĩ cẩn thận. Mẹ biết ông nội con khẳng định sẽ không dễ dàng xử trí bố con, cho nên mẹ đã nghĩ tìm ra sai lầm của ông ta, để ông nội con không thể không xử phạt ông ta.
Vậy sau khi xử phạt xong thì sao, mẹ định uy hiếp ông nội cái gì? Thu Tử Thiện lúc này đã muốn bị tức đến bật cười.
Thang Kiều không chút do dự nói: Đương nhiên là muốn ông nội con đem cổ phần dưới danh nghĩa bố con thu hồi lại, phân chia cho hai chị em các con.
Chỉ như vậy? Thu Tử Thiện ôm cánh tay, sắc mặt không đổi.
Thang Kiều hiển nhiên không hài lòng với thái đội và lời nói của Thu Tử Thiện với mình, huống chi bà còn đang để ý quyết định vừa rồi của ông cụ. Cho nên cũng không muốn nói tiếp, lần này bà xem như ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc.
Thu Tử Thiện thấy mẹ mình không muốn nói, biết bà còn đang để bụng chuyện vừa rồi. Vì vậy cô cũng không nói chuyện với Thang Kiều nữa, cô cất giọng có phần mệt mỏi nói: Mẹ, nếu mẹ thật sự không muốn nói con biết là ai chỉ cho mẹ, con cũng không ép mẹ. Nhưng con chỉ muốn mẹ hiểu được một chuyện, mặc kệ con làm cái gì, đều là vì bảo hộ mẹ và Tử Hàn.
Trong cái nhà này, mẹ có thể cùng bố ầm ỹ, cùng ông ấy tranh đua, nhưng mà mẹ làm vì Thu Tử Hàn cũng tốt, vì con cũng được, nhưng xin mẹ đừng nghe theo lời người ta mà đi uy hiếp ông nội. Dù sao ông nội cũng không phải chỉ có hai đứa cháu nội là tụi con.
Thang Kiều có chút không dám xác định hỏi: Chẳng lẽ ông nội con thật đúng có thể giao Trung Vực lại cho đứa con gái riêng kia sao?
Vì sao không thể, thời đại bây giờ cũng không phải là cổ đại chỉ chú ý cháu ruột con trai trưởng gì đó. Về sau chỉ cần Hà Minh Châu để chồng ở rể, sửa họ đứa con thành họ Thu, sao ông nội có thể tàn nhẫn không nhận được.
Cuối cùng, Thu Tử Thiện cũng không có nói hết. Có một số người khi lâm vào bế tắc, lời nói của người ngoài với họ cũng không có hiệu quả nhiều. Nhưng cũng may Thang Kiều tính tình mềm mại, người cũng không tính là lỗ mãng, bị Thu Tử Thiện nửa hù dọa như vậy thật sự cũng rất sợ hãi rồi.
Thu Tử Thiện cũng sầu lo vạn phần, hiện tại xem ra cũng không chỉ có mình Hà Minh Châu đối với Trung Vực như hổ rình mồi. Liền ngay cả cô vẫn nghĩ người không để người ta bớt lo là Thang Kiều, ở bên cạnh bà lại cũng có người giựt giây bà đối nghịch với ông nội.
Cô biết người kia nhất định sẽ không đơn giản là muốn cho Thang Kiều đối nghịch với ông cụ, chỉ sợ mục đích ban đầu của người này là muốn mượn tay Thang Kiều trừ bỏ vị Chủ Tịch Thu Vĩ Toàn.
Xem ra trong mắt người khác, con nhóc như cô dễ đối phó hơn Thu Vĩ Toàn nhiều.
Nhưng Thu Tử Thiện một chút cũng không sợ hãi, bởi vì cô thật sự muốn nhìn xem, công ty này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu con sài lang hổ báo.
--- --------
Trong công ty Trung Vực Tọa lạc trong khu sầm uất của Vân đô phồn hoa, hôm nay cao thấp toàn công ty đều có điểm không bình tĩnh.
Ngay lúc họ bước vào công ty, bọn họ liền thu được hai thông báo. Thông báo thứ nhất là về Chủ tịch Thu Vĩ Toàn, bởi vì nguyên nhân thân thể không tốt nên ông ta cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, toàn bộ nghiệp vụ của công ty đều do Tổng Giám Đốc Tần Khoa toàn quyền xử lý.
Kỳ thực trong Trung Vực, chủ tịch chỉ nắm giữ danh hào, người chân chính ra quyết sách vẫn là Tổng Giám Đốc Tần Khoa. Vì vậy Thu Vĩ Toàn tĩnh dưỡng đối với hoạt động công ty cũng không ảnh hưởng lớn.
Dù mức độ ảnh hưởng cũng không tính là lớn, tin tức đột ngột như vậy vẫn khiến cho trong lòng mọi người có ngờ vực vô căn cứ. Vì thứ 6 tuần trước, còn có không ít người gặp qua Thu Vĩ Toàn, lúc ấy cũng không thấy thân thể ông ta có bất luận cái gì không khoẻ.
Khi mọi mở thông báo thứ hai, trong lòng quả thực chính là năm con ngựa phi nước đại. Đây là một lệnh điều động nhân sự mới của công ty, ngay trong ngày hôm đó, Thu Tử Thiện được bổ nhiệm vào vị trí trợ lý đặc biệt của Tổng Giám Đốc Tần Khoa.
Trên lý thuyết thì chẳng qua chỉ là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, đâu đến mức phải phát thông báo đến toàn công ty như vậy, nhưng mấu chốt ở chỗ vị tân nhậm này lại chính là con gái của Chủ tịch đang đi điều dưỡng.
Tổng giám đốc có phòng thư kí, bên trong đó đã muốn sôi trào.
Các cô nói việc Chủ tịch Thu tĩnh dưỡng có thể có liên quan đến chuyện đánh nhau bữa đó không? Các cô có ai nghe được tiếng gió gì không? Thư kí trưởng Nghiêm Phái, thừa dịp chủ nhiệm không có ở đây, liền nhanh chóng vụng trộm xoay xoay ghế dựa, hướng người bên cạnh dò hỏi.
Vốn là trợ lý Tổng giám đốc- Vivian cầm lấy văn kiện trên bàn, nghiêng đầu hạ giọng nói: Việc này quá mức đột nhiên, trước đó tôi chả nghe được gì cả. Hơn nữa, vị Đại tiểu thư này là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, vậy một trợ lý như tôi phải làm sao bây giờ?
Nhân viên trong phòng này cũng bố trí đơn giản, có một người chủ nhiệm, một trợ lý Tổng giám đốc, còn lại ba thư ký. Ngoài chủ nhiệm là nam ra, còn lại mọi người đều là phụ nữ.
Hai cô thư kí khác thấy bên này các cô nhiều chuyện cũng lập tức xúm lại, có một người trong đó bĩu môi nói: Lúc trước tôi đã từng gặp qua vị Thu tiểu thư kia, cô ấy ở phòng hậu cần, người này có chút lạnh nhạt, khá giống với mấy cô nàng nhà giàu khác, mắt nhìn lên trời ấy.
Cô nói xem, bên kia Chủ Tịch vừa đi tĩnh dưỡng, bên này Thu tiểu thư lập tức được bổ nhiệm, chẳng lẽ trong đó không có mối liên hệ sao? Một người vẫn không lên tiếng, vừa lên tiếng liền khiến cho mọi người giật mình.
Vivian đem chồng văn kiện ôm trước ngực mình, có chút kinh sợ nói: Ý cô là Thu tiểu thư đẩy bố ruột của mình xuống sao?
Không có khả năng đó, vị Thu tiểu thư này mới bao nhiêu chứ, hình như năm nay mới mười tám tuổi, ngay cả đại học còn chưa có học lên tới đâu, sẽ không tà môn như vậy chứ? Lúc Nghiêm Phái nói ra lời này, sắc mặt vài người chung quanh càng thêm khó coi.
Chỉ thấy Vivian xa xôi nói: Là như vậy nên mới càng đáng sợ đó, mới mười tám tuổi đã tâm địa ngoan độc như vậy rồi, xem ra vị Thu tiểu thư này thật sự không phải dễ chọc.
Mấy người các cô đang làm cái gì vậy hả?
Những lời này vừa ra, mấy người phụ nữ đang vây cùng một chỗ lập tức sợ tới mức quay đầu, trong đó có người thậm chí kêu một tiếng đầy sợ hãi. Lúc trông thấy người nói là chủ nhiệm Chương Lỗi, mấy người đều hổn hển thở ra một hơi lớn.
Nghiêm Phái có chút trách cứ nhìn anh ta, nhuyễn giọng nói: Chủ nhiệm, anh sắp hù chết người rồi đó.
Chương Lỗi không hề bất ngờ khi nhìn mấy người phụ nữ tụm lại tám chuyện, muốn nói điểm duy nhất không tốt của nữ nhân viên văn phòng chính là vô cùng nhiều chuyện. Huống chi, bọn họ còn làm việc trong công ty giải trí. Nghệ sĩ trong công ty nhiều như vậy, cơ bản mỗi ngày đều có thể cung cấp tin tức tươi mới cho đám phụ nữ này thảo luận.
Chương Lỗi lấy tay vỗ vỗ văn kiện đang cầm lên bàn nói: Đừng có tụ tập lại một chỗ nữa, nếu để cho Tổng giám đốc trông thấy, coi các cô còn dễ chịu không.
Tuy rằng Chương Lỗi nói như vậy, nhưng xưa nay anh ta làm người luôn hiền lành lại săn sóc, cho nên các cô gái cũng không coi anh ta như cấp trên. Lúc này Nghiêm Phái có quan hệ tốt với anh ta dưới ánh mắt ám chỉ của mọi người, đánh bạo hỏi: Lão đại, vị trợ lý đặc biệt kia sẽ đến đây sao?
Đến đây, Chương Lỗi không hề thừa nước đục thả câu, chỉ đơn giản thốt ra.
Lúc này trong mắt mấy cô gái quả thực là lửa bát quái thiêu đốt hừng hực, hận không thể nhào lên làm cho Chương Lỗi nói rõ ràng ra. Chương Lỗi còn nói thêm: Tôi khuyên các cô vẫn đừng nên nhiều chuyện nữa,Tổng giám đốc sẽ mời dự hội nghị lãnh đạo cấp cao thường kì. Vivian, Nghiêm Phái, hai người các cô đi chuẩn bị phòng hội nghị, mặt khác hai vị mỹ nữ kia, mời các cô chuẩn bị tốt tư liệu cần dùng.
Không thể nào, thực khủng bố như vậy sao, Nghiêm Phái lớn gan vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.
Ai ngờ Chương Lỗi lại bày ra một bộ dáng không muốn nói chuyện nhiều, mọi người thấy anh ta như vậy, dự cảm không rõ trong lòng càng sâu.
Ai cũng không ngờ, ông cụ lại dám đập nồi dìm thuyền như vậy.
Đây đã không phải là một trái bom thông thường quẳng xuống nhà họ Thu, đây chính là một quả bom nguyên tử, khiến tất cả mọi người đều bị oanh tạc hoàn toàn.
Ông cụ tuyên bố để Thu Vĩ Toàn mang danh hiệu Chủ tịch Trung Vực tiến vào giai đoạn tạm thời tĩnh dưỡng, Thu Vĩ Toàn không dám ngay tại mặt bác bỏ ông cụ, nhưng cũng kiên cường vùng vẫy, cuối cùng đá cửa rời đi.
Còn Thang Kiều thì choáng váng, bà chỉ muốn làm cho bố chồng đáp ứng điều kiện của mình, đưa cổ phần công ty trên danh nghĩa của ông cụ đều chuyển tới danh nghĩa Thu Tử Hàn. Nhưng bà không ngờ, ông cụ lại có thể trực tiếp nhảy qua Thu Tử Hàn, lựa chọn để cho một cô gái là Thu Tử Thiện đảm đương cái nhà này.
Thu Tử Thiện thấy Thang Kiều định lên tiếng, lập tức tiến lên kéo tay bà, thanh âm không nhẹ không nặng nói: Mẹ, con đỡ mẹ lên lầu nghỉ ngơi nhé?
Thang Kiều thấy bộ dạng của cô như vậy, biết cô đã hoàn toàn đứng về bên ông cụ liền muốn muốn giãy tay ra, trên mặt lại dần dần hiện lên sự tức giận.
Tuy rằng trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt của mình, nhưng cho dù là trong lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng có sự đối xử khác biệt. Ở trong lòng Thang Kiều, tình yêu của bà đối với Thu Tử Thiện cũng không ít, nhưng cũng không có nghĩa là bà sẽ nguyện ý để Thu Tử Thiện thừa kế Trung Vực.
Sao con. . . Thang Kiều vừa thốt ra nửa câu đầu, liền thấy cổ tay Thu Tử Thiện dùng sức, áp người tới gần bà, đôi mắt truyền đến áp bách mà Thang Kiều chưa bao giờ nhìn thấy.
Mẹ, con biết trong khoảng thời gian này mẹ chịu áp lực rất lớn, nhưng dù vậy thì mẹ cũng không thể nói ra chuyện như vậy với ông nội, trong lời nói của Thu Tử Thiện đã khéo đưa đẩy lại không cho phép cự tuyệt.
Vị luật sư này, thực sự có lỗi vì cuối tuần còn phiền chú đến đây làm việc, có điều tôi nghĩ công việc hôm nay của chú trước tiên coi như hoàn thành rồi. Thu Tử Thiện thâm trầm nhìn thoáng qua luật sư, trong miệng không quên cảnh cáo: Tôi nghĩ ngài đây sẽ tuần thủ tác phong nên có của một luật sư đúng chứ.
Vị luật sự mang kính nghe nói vậy liền không hề do dự lập tức đứng dậy, xách cặp táp đang để trên sofa lên, trên mặt lộ vẻ bình tĩnh, cũng không hề vì lời nói không khách khí của Thu Tử Thiện mà có nửa phần hờn giận. Anh ta khách khí nói với Thang Kiều: Thang nữ sĩ, nếu về sau ngài có cần gì, mời cứ việc liên hệ tôi.
Lúc này Thu Tử Thiện đã từ nắm lấy cổ tay Thang Kiều, biến thành nắm tay bà, ý cười trên mặt cô cũng rất khách khí: Hẹn gặp lại, không tiễn.
Người này mới vừa đi ra cửa lớn, chợt nghe Thu Tử Hàn ở đằng sau nói: Ông nội, nếu không có việc, cháu cũng về phòng trước đây.
Thu Tử Thiện nhìn cậu từ sofa đứng lên, cậu cúi đầu khiến ai cũng không thể thấy rõ biểu tình lúc này của cậu. Mãi cho đến lúc Thu Tử Hàn đi qua bên người cô, cậu cũng không có ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn chị mình một cái.
Tập đoàn Trung Vực ở trong giới giải trí thuộc loại xí nghiệp dẫn đầu, có thể nói là công ty giải trí thành lập sớm nhất ở trong nước. Lúc trước lĩnh vực kinh doanh chủ yếu của Trung Vực đều là xuất bản tin tức, năm đó là bác của Thu Tử Thiện mắt sáng như đuốc, sau khi cải cách mở ra không lâu liền dứt khoát kiên quyết lựa chọn tiến vào ngành công nghiệp giải trí.
Phải nói là phần lớn lớp thần tượng đời thứ nhất của đại lục là đi ra từ Trung Vực, hiện tại những nghệ sĩ có danh hào Ca Vương, Thiên Hậu cũng đều do một tay Trung Vực nâng lên.
Trung Vực phát triển đến bây giờ, đã không còn kiểu công ty nhỏ bé lúc trước nữa.
Phần gia nghiệp như vậy bất cứ ai nhìn đều không khỏi động tâm, Thu Tử Thiện tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Thu Tử Hàn. Cậu là đưa con trai duy nhất của nhà họ Thu, mọi người đều nhận định chuyện cậu sẽ là người thừa kế Trung Vực là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng giờ ông nội lại trực tiếp để Thu Tử Thiện đến chưởng quản Trung Vực.
Lúc Thu Tử Hàn đi đến cầu thang, chợt nghe ông cụ ngồi ở trên sofa không nhanh không chậm nói: Thiện Thiện, tuổi cháu còn quá nhỏ, tiến vào công ty không thể phục chúng, Ban Giám Đốc cũng sẽ dị nghị. Cho nên bắt đầu từ ngày mai, cháu hãy lấy thân phận trợ lý đặc biệt của Tổng Giám Đốc để vào công ty, cháu đi theo bên cạnh Tần Khoa mà học tập cho tốt, các hạng mục nghiệp vụ của tập đoàn cháu đều có quyền hỏi đến.
Thu Tử Hàn dừng chân lại một chút, khi nghe được câu trả lời khẳng định của Thu Tử Thiện, cậu lại tiếp tục chậm rãi đi lên lầu.
--- ------ -------
Là ai ra chủ ý này cho mẹ vậy? Vừa vừa tiến vào phòng, Thu Tử Thiện liền đánh đòn phủ đầu hỏi.
Thang Kiều không hiểu hỏi lại: Cái gì mà ai ra chủ ý cho mẹ?
Từ trước đến giờ mẹ không hề để ý chuyện của công ty, đối với chuyện kinh doanh cũng không có hứng thú, nhưng lại có thể xuất ra một phần tư liệu như vậy, mẹ đừng nói với con, mẹ đột nhiên được đả thông hai mạch nhâm đốc, nháy mắt biến thành nữ siêu nhân để báo thù?
Thu Tử Thiện tận lực để cho lời nói của mình trở nên có chút khách khí, dù sao người đối diện vẫn là mẹ mình, hơn nữa cô làm như vậy cũng là vì bọn họ. Nhưng cô vẫn không nhịn được muốn nổi giận, tối hôm qua trong bữa tối, cô chỉ nghĩ rằng Thang Kiều là vì suy nghĩ cẩn thận nên mới bùng nổ.
Nhưng hôm nay cô đã rõ ràng, thì ra sau lưng Thang Kiều còn cất giấu một vị cao nhân. Bằng không lấy kiểu bà chủ gia đình không quan tâm chuyện công ty như Thang Kiều, làm sao có thể nghĩ đến lợi dụng việc Thu Vĩ Toàn bán tài sản công ty để khiến ông ta vấp ngã.
Dù trên mặt Thang Kiều cật lực bảo trì bình tĩnh, nhưng ánh mắt kinh hoảng đã bán đứng bà, nhưng bà vẫn còn thề thốt phủ nhận: Không ai dạy mẹ cả, là tự mẹ đã suy nghĩ cẩn thận. Mẹ biết ông nội con khẳng định sẽ không dễ dàng xử trí bố con, cho nên mẹ đã nghĩ tìm ra sai lầm của ông ta, để ông nội con không thể không xử phạt ông ta.
Vậy sau khi xử phạt xong thì sao, mẹ định uy hiếp ông nội cái gì? Thu Tử Thiện lúc này đã muốn bị tức đến bật cười.
Thang Kiều không chút do dự nói: Đương nhiên là muốn ông nội con đem cổ phần dưới danh nghĩa bố con thu hồi lại, phân chia cho hai chị em các con.
Chỉ như vậy? Thu Tử Thiện ôm cánh tay, sắc mặt không đổi.
Thang Kiều hiển nhiên không hài lòng với thái đội và lời nói của Thu Tử Thiện với mình, huống chi bà còn đang để ý quyết định vừa rồi của ông cụ. Cho nên cũng không muốn nói tiếp, lần này bà xem như ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc.
Thu Tử Thiện thấy mẹ mình không muốn nói, biết bà còn đang để bụng chuyện vừa rồi. Vì vậy cô cũng không nói chuyện với Thang Kiều nữa, cô cất giọng có phần mệt mỏi nói: Mẹ, nếu mẹ thật sự không muốn nói con biết là ai chỉ cho mẹ, con cũng không ép mẹ. Nhưng con chỉ muốn mẹ hiểu được một chuyện, mặc kệ con làm cái gì, đều là vì bảo hộ mẹ và Tử Hàn.
Trong cái nhà này, mẹ có thể cùng bố ầm ỹ, cùng ông ấy tranh đua, nhưng mà mẹ làm vì Thu Tử Hàn cũng tốt, vì con cũng được, nhưng xin mẹ đừng nghe theo lời người ta mà đi uy hiếp ông nội. Dù sao ông nội cũng không phải chỉ có hai đứa cháu nội là tụi con.
Thang Kiều có chút không dám xác định hỏi: Chẳng lẽ ông nội con thật đúng có thể giao Trung Vực lại cho đứa con gái riêng kia sao?
Vì sao không thể, thời đại bây giờ cũng không phải là cổ đại chỉ chú ý cháu ruột con trai trưởng gì đó. Về sau chỉ cần Hà Minh Châu để chồng ở rể, sửa họ đứa con thành họ Thu, sao ông nội có thể tàn nhẫn không nhận được.
Cuối cùng, Thu Tử Thiện cũng không có nói hết. Có một số người khi lâm vào bế tắc, lời nói của người ngoài với họ cũng không có hiệu quả nhiều. Nhưng cũng may Thang Kiều tính tình mềm mại, người cũng không tính là lỗ mãng, bị Thu Tử Thiện nửa hù dọa như vậy thật sự cũng rất sợ hãi rồi.
Thu Tử Thiện cũng sầu lo vạn phần, hiện tại xem ra cũng không chỉ có mình Hà Minh Châu đối với Trung Vực như hổ rình mồi. Liền ngay cả cô vẫn nghĩ người không để người ta bớt lo là Thang Kiều, ở bên cạnh bà lại cũng có người giựt giây bà đối nghịch với ông nội.
Cô biết người kia nhất định sẽ không đơn giản là muốn cho Thang Kiều đối nghịch với ông cụ, chỉ sợ mục đích ban đầu của người này là muốn mượn tay Thang Kiều trừ bỏ vị Chủ Tịch Thu Vĩ Toàn.
Xem ra trong mắt người khác, con nhóc như cô dễ đối phó hơn Thu Vĩ Toàn nhiều.
Nhưng Thu Tử Thiện một chút cũng không sợ hãi, bởi vì cô thật sự muốn nhìn xem, công ty này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu con sài lang hổ báo.
--- --------
Trong công ty Trung Vực Tọa lạc trong khu sầm uất của Vân đô phồn hoa, hôm nay cao thấp toàn công ty đều có điểm không bình tĩnh.
Ngay lúc họ bước vào công ty, bọn họ liền thu được hai thông báo. Thông báo thứ nhất là về Chủ tịch Thu Vĩ Toàn, bởi vì nguyên nhân thân thể không tốt nên ông ta cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, toàn bộ nghiệp vụ của công ty đều do Tổng Giám Đốc Tần Khoa toàn quyền xử lý.
Kỳ thực trong Trung Vực, chủ tịch chỉ nắm giữ danh hào, người chân chính ra quyết sách vẫn là Tổng Giám Đốc Tần Khoa. Vì vậy Thu Vĩ Toàn tĩnh dưỡng đối với hoạt động công ty cũng không ảnh hưởng lớn.
Dù mức độ ảnh hưởng cũng không tính là lớn, tin tức đột ngột như vậy vẫn khiến cho trong lòng mọi người có ngờ vực vô căn cứ. Vì thứ 6 tuần trước, còn có không ít người gặp qua Thu Vĩ Toàn, lúc ấy cũng không thấy thân thể ông ta có bất luận cái gì không khoẻ.
Khi mọi mở thông báo thứ hai, trong lòng quả thực chính là năm con ngựa phi nước đại. Đây là một lệnh điều động nhân sự mới của công ty, ngay trong ngày hôm đó, Thu Tử Thiện được bổ nhiệm vào vị trí trợ lý đặc biệt của Tổng Giám Đốc Tần Khoa.
Trên lý thuyết thì chẳng qua chỉ là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, đâu đến mức phải phát thông báo đến toàn công ty như vậy, nhưng mấu chốt ở chỗ vị tân nhậm này lại chính là con gái của Chủ tịch đang đi điều dưỡng.
Tổng giám đốc có phòng thư kí, bên trong đó đã muốn sôi trào.
Các cô nói việc Chủ tịch Thu tĩnh dưỡng có thể có liên quan đến chuyện đánh nhau bữa đó không? Các cô có ai nghe được tiếng gió gì không? Thư kí trưởng Nghiêm Phái, thừa dịp chủ nhiệm không có ở đây, liền nhanh chóng vụng trộm xoay xoay ghế dựa, hướng người bên cạnh dò hỏi.
Vốn là trợ lý Tổng giám đốc- Vivian cầm lấy văn kiện trên bàn, nghiêng đầu hạ giọng nói: Việc này quá mức đột nhiên, trước đó tôi chả nghe được gì cả. Hơn nữa, vị Đại tiểu thư này là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, vậy một trợ lý như tôi phải làm sao bây giờ?
Nhân viên trong phòng này cũng bố trí đơn giản, có một người chủ nhiệm, một trợ lý Tổng giám đốc, còn lại ba thư ký. Ngoài chủ nhiệm là nam ra, còn lại mọi người đều là phụ nữ.
Hai cô thư kí khác thấy bên này các cô nhiều chuyện cũng lập tức xúm lại, có một người trong đó bĩu môi nói: Lúc trước tôi đã từng gặp qua vị Thu tiểu thư kia, cô ấy ở phòng hậu cần, người này có chút lạnh nhạt, khá giống với mấy cô nàng nhà giàu khác, mắt nhìn lên trời ấy.
Cô nói xem, bên kia Chủ Tịch vừa đi tĩnh dưỡng, bên này Thu tiểu thư lập tức được bổ nhiệm, chẳng lẽ trong đó không có mối liên hệ sao? Một người vẫn không lên tiếng, vừa lên tiếng liền khiến cho mọi người giật mình.
Vivian đem chồng văn kiện ôm trước ngực mình, có chút kinh sợ nói: Ý cô là Thu tiểu thư đẩy bố ruột của mình xuống sao?
Không có khả năng đó, vị Thu tiểu thư này mới bao nhiêu chứ, hình như năm nay mới mười tám tuổi, ngay cả đại học còn chưa có học lên tới đâu, sẽ không tà môn như vậy chứ? Lúc Nghiêm Phái nói ra lời này, sắc mặt vài người chung quanh càng thêm khó coi.
Chỉ thấy Vivian xa xôi nói: Là như vậy nên mới càng đáng sợ đó, mới mười tám tuổi đã tâm địa ngoan độc như vậy rồi, xem ra vị Thu tiểu thư này thật sự không phải dễ chọc.
Mấy người các cô đang làm cái gì vậy hả?
Những lời này vừa ra, mấy người phụ nữ đang vây cùng một chỗ lập tức sợ tới mức quay đầu, trong đó có người thậm chí kêu một tiếng đầy sợ hãi. Lúc trông thấy người nói là chủ nhiệm Chương Lỗi, mấy người đều hổn hển thở ra một hơi lớn.
Nghiêm Phái có chút trách cứ nhìn anh ta, nhuyễn giọng nói: Chủ nhiệm, anh sắp hù chết người rồi đó.
Chương Lỗi không hề bất ngờ khi nhìn mấy người phụ nữ tụm lại tám chuyện, muốn nói điểm duy nhất không tốt của nữ nhân viên văn phòng chính là vô cùng nhiều chuyện. Huống chi, bọn họ còn làm việc trong công ty giải trí. Nghệ sĩ trong công ty nhiều như vậy, cơ bản mỗi ngày đều có thể cung cấp tin tức tươi mới cho đám phụ nữ này thảo luận.
Chương Lỗi lấy tay vỗ vỗ văn kiện đang cầm lên bàn nói: Đừng có tụ tập lại một chỗ nữa, nếu để cho Tổng giám đốc trông thấy, coi các cô còn dễ chịu không.
Tuy rằng Chương Lỗi nói như vậy, nhưng xưa nay anh ta làm người luôn hiền lành lại săn sóc, cho nên các cô gái cũng không coi anh ta như cấp trên. Lúc này Nghiêm Phái có quan hệ tốt với anh ta dưới ánh mắt ám chỉ của mọi người, đánh bạo hỏi: Lão đại, vị trợ lý đặc biệt kia sẽ đến đây sao?
Đến đây, Chương Lỗi không hề thừa nước đục thả câu, chỉ đơn giản thốt ra.
Lúc này trong mắt mấy cô gái quả thực là lửa bát quái thiêu đốt hừng hực, hận không thể nhào lên làm cho Chương Lỗi nói rõ ràng ra. Chương Lỗi còn nói thêm: Tôi khuyên các cô vẫn đừng nên nhiều chuyện nữa,Tổng giám đốc sẽ mời dự hội nghị lãnh đạo cấp cao thường kì. Vivian, Nghiêm Phái, hai người các cô đi chuẩn bị phòng hội nghị, mặt khác hai vị mỹ nữ kia, mời các cô chuẩn bị tốt tư liệu cần dùng.
Không thể nào, thực khủng bố như vậy sao, Nghiêm Phái lớn gan vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.
Ai ngờ Chương Lỗi lại bày ra một bộ dáng không muốn nói chuyện nhiều, mọi người thấy anh ta như vậy, dự cảm không rõ trong lòng càng sâu.
/97
|