Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 39 - Chương 39

/97


Chuyển ngữ và biên tập: Hà Phương

Chương này dài lê thê.

Thu Tử Thiện đi tới cửa, quay đầu lại thì thấy Bạch Phú Mỹ còn đứng ngơ ngác tại chỗ, cô lập tức lắc đầu nghi hoặc hỏi: Bạch phú Mỹ, cô còn không nhanh lên?

Tôi cũng phải đi hả Bạch Phú Mỹ không thể tin được lấy tay chỉ chỉ chính mình. Cô nàng lớn lên ở thị trấn nhỏ, dân phong tuyệt đối được cho là thuần phác, gặp chuyện lớn nhất cũng chẳng qua là hai người đánh nhau. Nhưng bây giờ lại đối mặt với vụ việc cưỡng bức tập thể, dù hành vi chưa thành nhưng đó cũng là phạm pháp đấy.

Sắc mặt Thu Tử Thiện có chút khó coi, đêm nay cô đã bị nhiều kích thích lắm rồi, giờ thấy bộ dạng Bạch Phú Mỹ còn do dự dự liền cười lạnh: Sao hả, mới vậy đã muốn phủi sạch quan hệ với tôi?

Bạch Phú Mỹ quay đầu vô tội nhìn hai người bên cạnh, ngờ đâu hai người này chả tỏ vẻ gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho. Được rồi, mình vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời.

Vì thế cô nàng nhanh chân bước đến bên cạnh Thu Tử Thiện, đứng bên cạnh nữ vương cao 168cm lại mang thêm giày cao gót mười phân, Bạch Phú Mỹ mang giày đế bằng nghiễm nhiên biến thành người hầu nhỏ. Bạch Phú Mỹ yên lặng thở dài, đây có lẽ chính là vận mệnh của cô đi.

Sau khi lên xe, cô nàng còn chưa kịp cài dây an toàn thì chiếc xe liền vèo một phát xông ra ngoài. Tốc độ lái xe của Thu Tử Thiện gần đây càng ngày càng nhanh, Bạch Phú Mỹ ngồi ở một bên chỉ dám nắm chặt dây an toàn trên người, sau đó âm thầm nghĩ nếu mình bất hạnh, vậy có tính là hi sinh vì nhiệm vụ không?

Thu Tử Thiện đã hỏi rõ ràng, sau khi được người qua đường báo nguy, Hà Minh Châu đã được đưa đến một bệnh viện tư nhân. Mà hiện tại, đã có cảnh sát nhân dân đến bệnh viện chuẩn bị ghi chép lấy khẩu cung của ả.

Đáng được ăn mừng là người được Sở cảnh sát phái đi là Mục Hà, người Hòa Khai quen biết. Bởi vì lúc trước hắn ở một quán bar đánh nhau với người ta, nhà họ Hòa trực tiếp tìm đến Sở cảnh sát, cuối cùng bên đó trực tiếp hạ xuống mệnh lệnh. Cũng là lần đó, hắn nhận thức vị Đại đội trưởng đội điều tra tội phạm này.

Chuyện này nói nhỏ thì là một đám lưu manh đùa giỡn phụ nữ, nói lớn thì chính là hiếp dâm không thành. Điều Thu Tử Thiện cần phải làm bây giờ chính là xuống tay từ chỗ Hà Minh Châu.

Cô rất lo lắng về người phụ nữ này, tuy rằng mỗi một cô gái đều thương tiếc thanh danh của bản thân mà muốn xử lý êm thấm chuyện này. Nhưng Hà Minh Châu muốn tiến vào nhà họ Thu đến phát điên rồi, một khi cảnh sát bắt tay vào điều tra, chắc sẽ tra được chuyện này có liên quan đến Thu Tử Hàn.

Cô tuyệt đối tin tưởng, Hà Minh Châu chắc chắn dám công khai loại chuyện này cho người trong toàn thiên hạ biết.

Khi hai người tới bệnh viện, đầu tiên là hỏi y tá phụ trách, vừa nhắc tới tên Hà Minh Châu, cô y tá cũng không vòng vo, nói thẳng: Các người là người nhà của cô ta à? Cuối cùng cũng tới, loại bệnh nhân như vậy tôi rất hiếm khi gặp.

Giọng điệu của cô ý ta mang theo chút khẩu âm Vân Đô, không khỏi làm cho Bạch Phú Mỹ bên cạnh khẽ nở nụ cười.

Nhưng cô y tá này lỗ tai rất linh mẫn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người các cô, miệng khinh thường nói: Ngôi sao cũng chưa từng có biểu hiện giống như cô ta, trên người cũng không có vết thương gì lớn, nhưng cứ chết sống muốn nằm lại bệnh viện. Vào phòng bệnh nằm cũng không tính, còn ngại phòng có nhiều bệnh nhân. Cô phải biết rằng bình thường giường bệnh của chúng tôi cũng không phải ai muốn vào là có thể vào.

Thu Tử Thiện khó được lúc tốt tính nghe cô ý tá này oán giận, cuối cùng còn cười hỏi: Lúc chị ta đến đây là ai đưa đến vậy chị?

Cảnh sát, cũng không biết là phạm vào tội gì, nhưng cũng coi như cô ta gặp may mắn, phòng bệnh VIP ở lầu 16 tối hôm qua vừa vặn đi một người. Cô ta đã trả tiền, để cô ta ở đó cũng được.

Vậy giờ cảnh sát còn ở đó không?

Tôi vừa mới trông thấy một người đi ra ngoài, hình như là đi mua đồ ăn khuya, nhưng hẳn là còn hai người ở trên lầu. Nói xong, cô ta tà tà liếc nhìn Thu Tử Thiện một cái, có chút cảnh giác hỏi: Cô không phải là người nhà cô ta à? Sao thấy cô không gấp gáp chút nào vậy.

Thu Tử Thiện đã hỏi xong những điều cần hỏi nhưng tươi cười trên mặt vẫn không thay đổi, còn tốt tính giải thích: Không phải chị nói trên người chị ta không có thương tổn sao, nên tôi cũng không lo lắng.

Hai người vào thang máy đến lầu 16, lúc mới vừa đi ra thang máy chuẩn bị rẽ phải liền trông thấy một người đàn ông đang đứng hút thuốc ở trước cửa, cảnh phục trên người anh ta trông phá lệ nổi bật.

Thu Tử Thiện nhanh chóng kéo Bạch Phú Mỹ lại, mắt lạnh nhìn vị cảnh sát đang đứng ngay cửa. Trong lòng yên lặng suy nghĩ một lần, lúc cô và Hà Minh Châu đàm phán, tự nhiên là bất luận kẻ nào cũng không được nghe. Như vậy cô đành phải nghĩ biện pháp, vị thần giữ cửa này và cả vị cảnh sát đang ngốc trong phòng bệnh đều phải rời khỏi.

Nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, ngay lúc cô đang chuẩn bị đi thẳng qua, Bạch Phú Mỹ lại hơi khẩn trương lôi kéo cô hỏi: Thiện Thiện, cô chuẩn bị làm thế nào?

Bạch Phú Mỹ, nhéo tôi đi, giọng nói của Thu Tử Thiện thản nhiên vang lên, Bạch Phú Mỹ nhìn cô, cô nàng còn tưởng rằng mình nghe nhầm, ngờ đâu Thu Tử Thiện trực tiếp kéo tay cô nàng khoác lên người mình, lập lại một lần: Nhanh lên, không phải bình thường cô có thể tự mình khiêng một thùng nước sao? Chút sức lực đó chắc hẳn phải có chứ.

Bạch Phú Mỹ nhìn nhìn ngón tay mình, lại nhìn nhìn Thu Tử Thiện, có chút không đành lòng nói: Tôi không nhéo đau đâu, nhưng nếu đau thì cô phải cho tôi biết đấy.

'Ừ,' Thu Tử Thiện liều mạng hít sâu một hơi, mới ngăn trở mình thiếu chút nữa thốt ra tiếng, thật sự rất con mẹ nó đau.

Thu Tử Thiện cuối cùng gần như là nghiến răng nghiến lợi bỏ tay Bạch Phú Mỹ ra, cô nhìn Bạch Phú Mỹ biểu tình vô tội, muốn đưa tay chụp lấy bả vai cô nàng, ai ngờ vừa chụp lên, chỗ sườn thắt lưng đau khiến cho cô co lại một chút, cuối cùng cô cắn răng nói: Được rồi.

Lúc này, Thu Tử Thiện cũng thành công xuất hiện nước mắt, cô lại dùng sức trợn to mắt, cuối cùng nước mắt cũng theo hốc mắt chảy xuống dưới.

Chú cảnh sát, chị Minh Châu nhà tôi thế nào rồi, Thu Tử Thiện vừa tới cửa, không đợi cảnh sát nói chuyện, liền túm chặt lấy quần áo hắn, vốn là vạt áo thẳng thớm lại bị nắm nhăn nhúm hết.

Vị tiểu cảnh sát được phái đến này là người vừa mới tiến vào Sở không lâu, nếu không phải đêm nay hơn phân nửa cảnh sát đã ra ngoài làm nhiệm vụ thì việc này cũng sẽ không đến phiên hắn. Hắn cũng chỉ là một thằng con trai hai mươi mấy tuổi, gặp một cô bé xinh đẹp thế này túm lấy áo hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, đáng thương hỏi chuyện của chị mình.

Tâm của chú cảnh sát thuận thế liền mềm ra, còn đâu mà để ý chuyện cô túm lấy quần áo của mình. Bạch Phú Mỹ liền nhân cơ hội đi lên, lôi kéo cô khuyên: Thiện Thiện, cô đừng như vậy, tôi nghĩ chị cô nhất định sẽ không có việc gì.

Nhưng ngay lúc kéo Thu Tử Thiện ra, bịch xốp trong tay Bạch Phú Mỹ đột nhiên bị tuột ra, hộp canh bên trong lập tức bị đổ ra. Tuy rằng đó chỉ là một hộp canh nhỏ, nhưng mà nước bên trong cũng không ít, lập tức đổ hết lên người chú cảnh sát.

Thu Tử Thiện lúc này 'Vừa đúng' bị Bạch Phú Mỹ kéo ra nên cô tránh thoát được một kiếp. Vị cảnh sát nhìn thoáng qua ống quần dính chất lỏng của mình, mặt thiếu chút nữa liền tái luôn.

Thu Tử Thiện đang im lặng đột nhiên lại nức nở, thanh âm thê thảm lại mang theo đáng thương: Vốn tôi còn tính mang bữa an khuya cho chị Minh Châu ăn, chúng tôi mới đó còn trò chuyện vui như vậy, sao chị ấy lại đột nhiên nằm viện thế này.

Thấy cô như vậy, thiên tính muốn an ủi của đàn ông trên người tiểu cảnh sát liền xông ra, hắn không bận tâm lau dọn thứ dính trên người mình, nhanh chóng an ủi: Chị của em không có việc gì, chỉ bị chút kinh hách thôi.

Động tĩnh bên ngoài làm vị nữ cảnh sát ngồi bên trong phòng cũng mở cửa ra, đầu tiên nhìn thoáng qua hai cô gái, rồi thoáng nhìn quần của anh cảnh sát, kinh ngạc hỏi: Tiểu Đinh, anh bị làm sao vậy?

Tiểu Đinh tùy ý khoát tay, không bận tâm nói: Không có việc gì, không có việc gì, không cẩn thận chút thôi.

Đầu sỏ gây nên là Bạch Phú Mỹ liền nhanh chóng cúi đầu, ra vẻ ăn năn hối lỗi.

Nhưng nữ cảnh sát sát vẫn tiếp tục truy vấn: Nếu không anh đến toilet xem một chút đi, chắc không bị phỏng chứ. Tôi thấy đây chắc là canh nóng. Nhìn nữ cảnh sát này tuổi cũng không lớn, xem cũng gần gần




/97

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status