Một ngày mùa thu tươi đẹp, ngoài cửa sổ ngọn gió mát mẻ thổi phần phật vào cành lá, nắng ấm chiếu vào người mang theo cảm giác khoan khoái và ấm áp của mùa thu nhẹ nhàng.
Thu Tử Hàn có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái đang bị treo ngược đùi phải trước mặt, nhìn cô chả có chút ý tứ cầm quả táo còn nhỏ nước gặm gặm thì rốt cuộc không nhịn được nói: Chị có thể sống có ý tứ một chút được không hả?
Người đang gặm quả táo ngẩng đầu lên, chớp mắt một hồi lâu mới phản ứng được, cô giận dữ hỏi: Chị vô ý tứ hồi nào hả? Chẳng lẽ ở đây mà chị còn phải cắt táo thành từng miếng nhỏ để ăn sao?
Thu Tử Thiện nói vậy nhưng vẫn chột dạ nắm quả táo trong tay, tuy cô không soi gương nhưng không cần nhìn cũng biết tình trạng mình lúc này nhất định không chút dính dáng nào với mấy chữ xinh đẹp như hoa.
Sự cố trên núi kia tuy đã đi qua hai tuần lễ nhưng Thu Tử Hàn nghĩ lại vẫn thấy nhũn chân. Lúc cậu nhận được điện thoại, bên kia bệnh viện thông báo tình trạng mơ hồ không rõ.
Khi cậu chạy đến thì bên trong đã cấp cứu được hai giờ, hai lần bác sĩ ra thông báo bệnh nhân nguy kịch, Thu Tử Hàn vẫn còn nhớ rõ lúc Lạc Ngạn ký tên, nước mắt như mưa dính ướt cả tờ cam kết.
Nhưng Lạc Ngạn lại không có lo lắng hãi hùng bao lâu, bởi vì anh kiên trì đến lúc Thu Tử Hàn đến thì cũng ngất đi. Cho đến khi Thu Tử Thiện tỉnh lại thì nửa ngày sau anh mới tỉnh.
Lúc ấy cậu tuổi gần mười tám đời này chưa từng trải qua đại sự, nhất thời tá hỏa chạy qua chạy lại chăm sóc hai cái mạng người.
Lúc chị quay về công ty nhớ tăng lương cho Bạch Phú Mỹ, lần này cũng nhờ có cô ấy, một mình em chắc không giải quyết được nhiều chuyện như vậy, Thu Tử Hàn nghĩ lại tình huống lúc đó mà kinh.
Sau khi Lạc Ngạn cũng bị đưa đi cấp cứu, cả đầu óc cậu lập tức trống rỗng. Trong tay cậu còn cầm tờ thông báo Thu Tử Thiện bệnh tình nguy kịch, người có thể ở cạnh bên mình lúc này cũng đã gục ngã. Lúc ấy cậu nói không sợ chính là giả, Thu Tử Hàn có thể cảm giác cả người mình từ đầu tới đuôi run rẩy, thậm chí cậu không dám tưởng tượng ngộ nhỡ. . . . . .
Cũng may lúc đầu cậu bảo Bạch Phú Mỹ cùng đến đây với mình, có người có thể ở trường hợp này làm bạn bên cạnh luôn luôn tốt hơn chỉ có một mình.
Thu Tử Hàn nhớ lúc ấy Bạch Phú Mỹ ngồi sững sờ bên cạnh cậu, cô đưa tay ôm lấy Thu Tử Hàn, giọng điệu kiên định quả quyết nói, Thiện Thiện nhất định không có việc gì, tất cả đều sẽ tốt.
Tất cả đều sẽ tốt, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rơi vào, cậu như được tắm rửa trong ánh sáng vàng chói, giữa hai lông mày mang theo ý cười nhẹ nhàng, đúng, tất cả đều sẽ tốt.
Thu tiểu thư, em có thể hỏi tại sao lúc đó mưa to vật vã như vậy chị lại nhất quyết đòi xuống núi không? Lúc này vật đổi sao dời, Thu Tử Hàn cuối cùng có khả năng bình thản thảo luận lại sự kiện kia.
Thu Tử Thiện vẫn đang híp mắt nhìn cậu đột nhiên trầm mặt xuống, sau đó giơ quả táo trong tay lên, răng rắc cắn một cái, chờ dùng sức nhai nuốt xuống xong cô mới mơ hồ nói: Em coi như lúc ấy chị bị điên đi.
Đại nạn không chết, Thu Tử Thiện cảm thấy bốn chữ này quả thật thích hợp dùng trên người mình, huống chi sau khi tỉnh lại, nghe được tình huống lúc ấy, Thu Tử Thiện không thể không thừa nhận hành động cương quyết đòi xuống núi của mình chỉ có thể dùng hai chữ -- thiếu não.
Ngay từ giây phút cô tỉnh lại đã nghĩ, lúc ấy mình rốt cuộc bị sao vậy? Coi như kiếp trước Lạc Ngạn và Ninh Vãn Thu ở bên nhau, nhưng đó cũng là chuyện kếp trước, hiện giờ người đàn ông này đã thuộc về cô. Cô không phải ăn trộm gì đó cũng không phải Tiểu Tam gì đó, cô và Lạc Ngạn gặp đúng người yêu đúng lúc.
Nhưng khi đó suy nghĩ này bị những ý nghĩ khác áp chế, chỉ có những ý tưởng tiêu cực không ngừng lên men, sau đó sai khiến cô làm ra quyết định sai lầm, thiếu chút nữa trở thành một tổn thương không cách nào đền bù.
Thu Tử Thiện mệt mỏi dùng tay che lại đôi mắt, nhàn nhạt hỏi: Tử Hàn, em có bao giờ bị như thế này chưa, rõ ràng biết suy nghĩ đó không đúng nhưng trong đầu em cứ nghĩ đến nó, em không có cách nào bỏ qua được nó. Sau đó suy nghĩ từ từ đi vào ngõ cụt, làm thế nào đều đi không ra được.
Có, âm thanh tỉnh táo dễ nghe truyền đến, con ngươi Thu Tử Thiện trong chớp nhoáng này phóng đại lên.
Cô lấy tay che mắt xuống, sau đó quay đầu nhìn Thu Tử Hàn ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, cô nói như vậy chẳng qua là muốn tìm một người bày tỏ thôi. Chỉ là không ngờ, Thu Tử Hàn sẽ thoải mái trả lời như vậy.
Thu Tử Hàn ngồi dựa vào ghế, tư thái nhàn
Thu Tử Hàn có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái đang bị treo ngược đùi phải trước mặt, nhìn cô chả có chút ý tứ cầm quả táo còn nhỏ nước gặm gặm thì rốt cuộc không nhịn được nói: Chị có thể sống có ý tứ một chút được không hả?
Người đang gặm quả táo ngẩng đầu lên, chớp mắt một hồi lâu mới phản ứng được, cô giận dữ hỏi: Chị vô ý tứ hồi nào hả? Chẳng lẽ ở đây mà chị còn phải cắt táo thành từng miếng nhỏ để ăn sao?
Thu Tử Thiện nói vậy nhưng vẫn chột dạ nắm quả táo trong tay, tuy cô không soi gương nhưng không cần nhìn cũng biết tình trạng mình lúc này nhất định không chút dính dáng nào với mấy chữ xinh đẹp như hoa.
Sự cố trên núi kia tuy đã đi qua hai tuần lễ nhưng Thu Tử Hàn nghĩ lại vẫn thấy nhũn chân. Lúc cậu nhận được điện thoại, bên kia bệnh viện thông báo tình trạng mơ hồ không rõ.
Khi cậu chạy đến thì bên trong đã cấp cứu được hai giờ, hai lần bác sĩ ra thông báo bệnh nhân nguy kịch, Thu Tử Hàn vẫn còn nhớ rõ lúc Lạc Ngạn ký tên, nước mắt như mưa dính ướt cả tờ cam kết.
Nhưng Lạc Ngạn lại không có lo lắng hãi hùng bao lâu, bởi vì anh kiên trì đến lúc Thu Tử Hàn đến thì cũng ngất đi. Cho đến khi Thu Tử Thiện tỉnh lại thì nửa ngày sau anh mới tỉnh.
Lúc ấy cậu tuổi gần mười tám đời này chưa từng trải qua đại sự, nhất thời tá hỏa chạy qua chạy lại chăm sóc hai cái mạng người.
Lúc chị quay về công ty nhớ tăng lương cho Bạch Phú Mỹ, lần này cũng nhờ có cô ấy, một mình em chắc không giải quyết được nhiều chuyện như vậy, Thu Tử Hàn nghĩ lại tình huống lúc đó mà kinh.
Sau khi Lạc Ngạn cũng bị đưa đi cấp cứu, cả đầu óc cậu lập tức trống rỗng. Trong tay cậu còn cầm tờ thông báo Thu Tử Thiện bệnh tình nguy kịch, người có thể ở cạnh bên mình lúc này cũng đã gục ngã. Lúc ấy cậu nói không sợ chính là giả, Thu Tử Hàn có thể cảm giác cả người mình từ đầu tới đuôi run rẩy, thậm chí cậu không dám tưởng tượng ngộ nhỡ. . . . . .
Cũng may lúc đầu cậu bảo Bạch Phú Mỹ cùng đến đây với mình, có người có thể ở trường hợp này làm bạn bên cạnh luôn luôn tốt hơn chỉ có một mình.
Thu Tử Hàn nhớ lúc ấy Bạch Phú Mỹ ngồi sững sờ bên cạnh cậu, cô đưa tay ôm lấy Thu Tử Hàn, giọng điệu kiên định quả quyết nói, Thiện Thiện nhất định không có việc gì, tất cả đều sẽ tốt.
Tất cả đều sẽ tốt, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rơi vào, cậu như được tắm rửa trong ánh sáng vàng chói, giữa hai lông mày mang theo ý cười nhẹ nhàng, đúng, tất cả đều sẽ tốt.
Thu tiểu thư, em có thể hỏi tại sao lúc đó mưa to vật vã như vậy chị lại nhất quyết đòi xuống núi không? Lúc này vật đổi sao dời, Thu Tử Hàn cuối cùng có khả năng bình thản thảo luận lại sự kiện kia.
Thu Tử Thiện vẫn đang híp mắt nhìn cậu đột nhiên trầm mặt xuống, sau đó giơ quả táo trong tay lên, răng rắc cắn một cái, chờ dùng sức nhai nuốt xuống xong cô mới mơ hồ nói: Em coi như lúc ấy chị bị điên đi.
Đại nạn không chết, Thu Tử Thiện cảm thấy bốn chữ này quả thật thích hợp dùng trên người mình, huống chi sau khi tỉnh lại, nghe được tình huống lúc ấy, Thu Tử Thiện không thể không thừa nhận hành động cương quyết đòi xuống núi của mình chỉ có thể dùng hai chữ -- thiếu não.
Ngay từ giây phút cô tỉnh lại đã nghĩ, lúc ấy mình rốt cuộc bị sao vậy? Coi như kiếp trước Lạc Ngạn và Ninh Vãn Thu ở bên nhau, nhưng đó cũng là chuyện kếp trước, hiện giờ người đàn ông này đã thuộc về cô. Cô không phải ăn trộm gì đó cũng không phải Tiểu Tam gì đó, cô và Lạc Ngạn gặp đúng người yêu đúng lúc.
Nhưng khi đó suy nghĩ này bị những ý nghĩ khác áp chế, chỉ có những ý tưởng tiêu cực không ngừng lên men, sau đó sai khiến cô làm ra quyết định sai lầm, thiếu chút nữa trở thành một tổn thương không cách nào đền bù.
Thu Tử Thiện mệt mỏi dùng tay che lại đôi mắt, nhàn nhạt hỏi: Tử Hàn, em có bao giờ bị như thế này chưa, rõ ràng biết suy nghĩ đó không đúng nhưng trong đầu em cứ nghĩ đến nó, em không có cách nào bỏ qua được nó. Sau đó suy nghĩ từ từ đi vào ngõ cụt, làm thế nào đều đi không ra được.
Có, âm thanh tỉnh táo dễ nghe truyền đến, con ngươi Thu Tử Thiện trong chớp nhoáng này phóng đại lên.
Cô lấy tay che mắt xuống, sau đó quay đầu nhìn Thu Tử Hàn ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, cô nói như vậy chẳng qua là muốn tìm một người bày tỏ thôi. Chỉ là không ngờ, Thu Tử Hàn sẽ thoải mái trả lời như vậy.
Thu Tử Hàn ngồi dựa vào ghế, tư thái nhàn
/97
|