Phịch, giống như tiếng một cái bao bố rách bị ném xuống, Thu Tử Thiện bị bịt mắt nên khi nghe âm thanh này không khỏi lo lắng hô: Hàn Miễn, là anh sao?
Bên cạnh truyền đến một tiếng rên khổ sở, Thu Tử Thiện thử giãy giụa muốn mở sợi dây đang trói chặt cổ tay mình nhưng sợi dây bị buộc tương đối chặt chẽ nên không có cách nào cởi ra được.
Cô đang muốn gỡ băng dính trên miệng mình xuống chợt cảm giác có một đôi tay đang đặt xuống tay cô, Thu Tử Thiện bị sợ lập tức lấy chân đá hắn.
Đừng lộn xộn, là tôi, Hàn Miễn cất giọng đáp, lúc này trong tâm Thu Tử Thiện mới buông lỏng xuống.
Tấm vải bịt mắt trên mặt bị lấy xuống, lúc này Thu Tử Thiện mới nhìn thấy vết thương trên mặt Hàn Miễn, cô đỏ mắt nói: Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Cô không biết mình nên nói cái gì, nhưng so với cái này mà nói, cô chỉ muốn hỏi là tại sao Lạc Ngạn còn chưa tới?
Từ lúc cô bị mang ra đã luôn lo lắng hãi hùng không ngừng, cô sợ những người này mang mình đi ra ngoài giết người diệt khẩu. Coi như cô đã trải qua một đời nhưng cô cũng sợ tử vong hơn bất luận kẻ nào.
Lúc cô bị đẩy ra đây liền lập tức hiểu rằng Lạc Ngạn đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Bách Thần rồi. Nhưng tại sao anh còn chưa tới đón mình?
Khóc cái gì, dù cô liên tục liên lụy tới tôi...tôi chẳng lẽ còn so đo với cô hay sao, Hàn Miễn miễn cưỡng nói, phải nói lúc bị bắt cóc nói không sợ nhất định là nói láo. Nhưng lúc này đối mặt với một cô gái nhỏ bị dọa sợ muốn phát khóc, Hàn Miễn vẫn phải tự giác lấy ra khuôn cách của đàn ông.
Hắn nhìn quanh bốn phía mấy lần, sau đó rối rắm nói: Cô biết đây là nơi nào không?
Thu Tử Thiện nhìn xung quanh, chỉ thấy đây là một con phố rất cũ nát, cách đó không xa lóe lên ánh đèn, hình như là quán bán hàng đêm khuya.
Coo hỏi Hàn Miễn: Trên người anh có tiền không?
Hàn Miễn thuận tay bắt đầu lục soát trên người mình, kết quả hắn móc hết túi trái túi phải cũng không thấy một đồng. Còn Thu Tử Thiện lại càng thảm thương hơn, mặc một cái áo khoác len màu trắng, ngay cả một cái túi cũng không có.
Vân Đô vào mùa đông rất lạnh, những cơn gió như hàn kiếm lạnh thấu quét xuống người, Thu Tử Thiện xưa nay không thích mùa đông cũng bởi nguyên nhân như thế. Mà lúc này trên chân cô chỉ mặc một chiếc váy màu tím mỏng manh, mặc dù đi ủng da cừu cao đến gối nhưng vẫn rất lạnh.
Hàn Miễn cũng không tốt hơn chỗ nào, trên người hắn mặc một áo khoác ngắn màu màu xanh dương đậm, y phục vốn phẳng phiu cũng đã bị nhăn đến không còn hình dáng, chiếc quần dài màu đen mặc dù thoạt nhìn cực kỳ ôm dáng người nhưng lại không có bất kỳ chức năng giữ ấm nào.
Chúng ta đi qua bên kia mượn điện thoại ông chủ quán gọi cho mẹ tôi đi? Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc xong Thu Tử Thiện đưa ra đề nghị.
Ở một nơi không xa, trong một chiếc xe màu đen có hai người đang ngồi, đột nhiên một người nói: Vince, cậu thật không đi qua sao?
Người phía sau ẩn trong bóng tối, thỉnh thoảng ánh đèn của vài chiếc xe đi ngang qua chiếu sáng gò má anh, trong tinh xảo phiếm chút lạnh lẽo. Đường Tán thấy anh không nói lời nào, lắc đầu một cái: Cậu tốn một cái giá cao như vậy cứu cô ấy về, giờ ngược lại để tiện nghi cho thằng nhóc kia à?
Hai người kia lúc này đang đi về phía trước, chỉ thấy Hàn Miễn đưa tay kéo tay Thu Tử Thiện, hai người sóng vai nhau đi trên đường, tiếng gió lạnh gào thét trên đường phố đêm khuya, ánh đèn đường kéo cái bóng họ dài thật dài.
Lạc Ngạn từ cửa xe nhìn sang, âm thanh mang theo chút yếu ớt lạnh lẽo: Theo sau đi.
Sau khi hai người Thu Tử Thiện ngồi xuống, Đường Tán không nhịn được nói: A Ngạn, đến cùng thì cậu nghĩ thế nào, nếu không phải do cô ta thì tên tiểu tử Bách Thần kia dám cưỡi trên đầu cậu như vậy sao?
Lạc Ngạn hình như không có nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt anh chỉ nhìn chằm chặp người đối đi đằng kia, giọng nói mang theo mấy phần chán nản: Nếu như không phải do tôi, cô ấy cũng sẽ không phải trải qua những thứ này.
Đường Tán, cậu còn nhớ rõ Tạ Nhiên không? Mấy ngày trước cậu ta có gọi điện thoại cho tôi, cậu ta sắp làm ba rồi, Lạc Ngạn vô duyên vô cớ nói một câu.
Sau đó Đường Tán lại đột nhiên yên lặng, trong buồng xe tràn ngập một loại nặng nề khó nói lên lời.
Bọn họ ai cũng không thể nào quên Tạ Nhiên, Tạ Nhiên ở nước Anh, Tạ Nhiên yêu đương với một cô gái giống như từ một bức tranh thuỷ mặc đi ra tên là Diệp Thanh, Tạ Nhiên bởi vì chia tay với Diệp Thanh mà tự sát, cuối cùng Tạ Nhiên bình tĩnh cùng một người phụ nữ khác đi vào hôn nhân.
Khi ở Anh, Lưu Học Sinh cũng chỉ có một ít người, mà loại có gia thế như bọn họ ra nước ngoài cũng chỉ bó buộc trong một cái vòng tròn đó mà thôi. Tạ Nhiên cũng là người Vân Đô, hắn đi cùng với mối tình đầu của mình đến Anh.
Ban đầu ngay cả người lạnh nhạt như Lạc Ngạn khi gặp Diệp Thanh cũng giật nảy mình, tình cảm Tạ Nhiên đối với Diệp Thanh mọi người đều xem trong mắt.
Nếu như nói Diệp Thanh là một dòng suối trong vắt, như vậy Tạ Nhiên vừa vặn là đốm lửa thiêu đốt cô ấy. Tạ Nhiên nói hắn ở năm nhất sơ trung nhận biết Diệp Thanh, vì để có thể đường đường chính chính cùng Diệp Thanh học cùng trường học mà liều mạng học tập. Bọn họ lên lớp mười liền ở bên nhau, sau đó hai người cùng nhau vượt đại dương đi đến Anh du học.
Lúc ấy Tạ Nhiên còn nói, đến lúc hắn và Diệp Thanh kết hôn sẽ chuẩn bị một nhóm phù rể và nhóm phù dâu thật hoành tráng.
Hai người đó cứ như vậy, cảm giác như cả đời cũng sẽ không tách ra, đùng một cái bốn năm sau chia tay. Tất cả mọi người đều cho rằng là Diệp Thanh nói lời chia tay trước, bởi vì ai cũng cảm thấy đều là Tạ Nhiên yêu Diệp Thanh nhiều hơn một chút.
Sau đó Tạ Nhiên tự sát được đưa đến bệnh viện, hình như cũng xác nhận tin đồn như vậy.
Nhưng sự thật sau đó lại làm cho người ta thổn thức, thì ra là công ty gia tộc Tạ Nhiên xảy ra vấn đề, trong nhà giúp hắn an bài xem mắt. Là hắn chủ động đưa ra lời chia tay, sau lại bởi vì không có cách nào lựa chọn giữa người nhà và Diệp Thanh giữa mà lựa chọn tự sát.
Cậu biết không? Lúc ấy tôi còn đặc biệt xem thường Tạ
Bên cạnh truyền đến một tiếng rên khổ sở, Thu Tử Thiện thử giãy giụa muốn mở sợi dây đang trói chặt cổ tay mình nhưng sợi dây bị buộc tương đối chặt chẽ nên không có cách nào cởi ra được.
Cô đang muốn gỡ băng dính trên miệng mình xuống chợt cảm giác có một đôi tay đang đặt xuống tay cô, Thu Tử Thiện bị sợ lập tức lấy chân đá hắn.
Đừng lộn xộn, là tôi, Hàn Miễn cất giọng đáp, lúc này trong tâm Thu Tử Thiện mới buông lỏng xuống.
Tấm vải bịt mắt trên mặt bị lấy xuống, lúc này Thu Tử Thiện mới nhìn thấy vết thương trên mặt Hàn Miễn, cô đỏ mắt nói: Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Cô không biết mình nên nói cái gì, nhưng so với cái này mà nói, cô chỉ muốn hỏi là tại sao Lạc Ngạn còn chưa tới?
Từ lúc cô bị mang ra đã luôn lo lắng hãi hùng không ngừng, cô sợ những người này mang mình đi ra ngoài giết người diệt khẩu. Coi như cô đã trải qua một đời nhưng cô cũng sợ tử vong hơn bất luận kẻ nào.
Lúc cô bị đẩy ra đây liền lập tức hiểu rằng Lạc Ngạn đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Bách Thần rồi. Nhưng tại sao anh còn chưa tới đón mình?
Khóc cái gì, dù cô liên tục liên lụy tới tôi...tôi chẳng lẽ còn so đo với cô hay sao, Hàn Miễn miễn cưỡng nói, phải nói lúc bị bắt cóc nói không sợ nhất định là nói láo. Nhưng lúc này đối mặt với một cô gái nhỏ bị dọa sợ muốn phát khóc, Hàn Miễn vẫn phải tự giác lấy ra khuôn cách của đàn ông.
Hắn nhìn quanh bốn phía mấy lần, sau đó rối rắm nói: Cô biết đây là nơi nào không?
Thu Tử Thiện nhìn xung quanh, chỉ thấy đây là một con phố rất cũ nát, cách đó không xa lóe lên ánh đèn, hình như là quán bán hàng đêm khuya.
Coo hỏi Hàn Miễn: Trên người anh có tiền không?
Hàn Miễn thuận tay bắt đầu lục soát trên người mình, kết quả hắn móc hết túi trái túi phải cũng không thấy một đồng. Còn Thu Tử Thiện lại càng thảm thương hơn, mặc một cái áo khoác len màu trắng, ngay cả một cái túi cũng không có.
Vân Đô vào mùa đông rất lạnh, những cơn gió như hàn kiếm lạnh thấu quét xuống người, Thu Tử Thiện xưa nay không thích mùa đông cũng bởi nguyên nhân như thế. Mà lúc này trên chân cô chỉ mặc một chiếc váy màu tím mỏng manh, mặc dù đi ủng da cừu cao đến gối nhưng vẫn rất lạnh.
Hàn Miễn cũng không tốt hơn chỗ nào, trên người hắn mặc một áo khoác ngắn màu màu xanh dương đậm, y phục vốn phẳng phiu cũng đã bị nhăn đến không còn hình dáng, chiếc quần dài màu đen mặc dù thoạt nhìn cực kỳ ôm dáng người nhưng lại không có bất kỳ chức năng giữ ấm nào.
Chúng ta đi qua bên kia mượn điện thoại ông chủ quán gọi cho mẹ tôi đi? Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc xong Thu Tử Thiện đưa ra đề nghị.
Ở một nơi không xa, trong một chiếc xe màu đen có hai người đang ngồi, đột nhiên một người nói: Vince, cậu thật không đi qua sao?
Người phía sau ẩn trong bóng tối, thỉnh thoảng ánh đèn của vài chiếc xe đi ngang qua chiếu sáng gò má anh, trong tinh xảo phiếm chút lạnh lẽo. Đường Tán thấy anh không nói lời nào, lắc đầu một cái: Cậu tốn một cái giá cao như vậy cứu cô ấy về, giờ ngược lại để tiện nghi cho thằng nhóc kia à?
Hai người kia lúc này đang đi về phía trước, chỉ thấy Hàn Miễn đưa tay kéo tay Thu Tử Thiện, hai người sóng vai nhau đi trên đường, tiếng gió lạnh gào thét trên đường phố đêm khuya, ánh đèn đường kéo cái bóng họ dài thật dài.
Lạc Ngạn từ cửa xe nhìn sang, âm thanh mang theo chút yếu ớt lạnh lẽo: Theo sau đi.
Sau khi hai người Thu Tử Thiện ngồi xuống, Đường Tán không nhịn được nói: A Ngạn, đến cùng thì cậu nghĩ thế nào, nếu không phải do cô ta thì tên tiểu tử Bách Thần kia dám cưỡi trên đầu cậu như vậy sao?
Lạc Ngạn hình như không có nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt anh chỉ nhìn chằm chặp người đối đi đằng kia, giọng nói mang theo mấy phần chán nản: Nếu như không phải do tôi, cô ấy cũng sẽ không phải trải qua những thứ này.
Đường Tán, cậu còn nhớ rõ Tạ Nhiên không? Mấy ngày trước cậu ta có gọi điện thoại cho tôi, cậu ta sắp làm ba rồi, Lạc Ngạn vô duyên vô cớ nói một câu.
Sau đó Đường Tán lại đột nhiên yên lặng, trong buồng xe tràn ngập một loại nặng nề khó nói lên lời.
Bọn họ ai cũng không thể nào quên Tạ Nhiên, Tạ Nhiên ở nước Anh, Tạ Nhiên yêu đương với một cô gái giống như từ một bức tranh thuỷ mặc đi ra tên là Diệp Thanh, Tạ Nhiên bởi vì chia tay với Diệp Thanh mà tự sát, cuối cùng Tạ Nhiên bình tĩnh cùng một người phụ nữ khác đi vào hôn nhân.
Khi ở Anh, Lưu Học Sinh cũng chỉ có một ít người, mà loại có gia thế như bọn họ ra nước ngoài cũng chỉ bó buộc trong một cái vòng tròn đó mà thôi. Tạ Nhiên cũng là người Vân Đô, hắn đi cùng với mối tình đầu của mình đến Anh.
Ban đầu ngay cả người lạnh nhạt như Lạc Ngạn khi gặp Diệp Thanh cũng giật nảy mình, tình cảm Tạ Nhiên đối với Diệp Thanh mọi người đều xem trong mắt.
Nếu như nói Diệp Thanh là một dòng suối trong vắt, như vậy Tạ Nhiên vừa vặn là đốm lửa thiêu đốt cô ấy. Tạ Nhiên nói hắn ở năm nhất sơ trung nhận biết Diệp Thanh, vì để có thể đường đường chính chính cùng Diệp Thanh học cùng trường học mà liều mạng học tập. Bọn họ lên lớp mười liền ở bên nhau, sau đó hai người cùng nhau vượt đại dương đi đến Anh du học.
Lúc ấy Tạ Nhiên còn nói, đến lúc hắn và Diệp Thanh kết hôn sẽ chuẩn bị một nhóm phù rể và nhóm phù dâu thật hoành tráng.
Hai người đó cứ như vậy, cảm giác như cả đời cũng sẽ không tách ra, đùng một cái bốn năm sau chia tay. Tất cả mọi người đều cho rằng là Diệp Thanh nói lời chia tay trước, bởi vì ai cũng cảm thấy đều là Tạ Nhiên yêu Diệp Thanh nhiều hơn một chút.
Sau đó Tạ Nhiên tự sát được đưa đến bệnh viện, hình như cũng xác nhận tin đồn như vậy.
Nhưng sự thật sau đó lại làm cho người ta thổn thức, thì ra là công ty gia tộc Tạ Nhiên xảy ra vấn đề, trong nhà giúp hắn an bài xem mắt. Là hắn chủ động đưa ra lời chia tay, sau lại bởi vì không có cách nào lựa chọn giữa người nhà và Diệp Thanh giữa mà lựa chọn tự sát.
Cậu biết không? Lúc ấy tôi còn đặc biệt xem thường Tạ
/97
|